Đỉnh Cấp Lão Công – Chương 5: – Botruyen

Đỉnh Cấp Lão Công - Chương 5:

Chap 5. Người đàn ông thần bí.

Hắn dẫn theo cô bé kia ra khỏi cửa Thiên Thượng nhân gian rồi rút trong túi ra một mớ thẻ ATM, Hắn đưa cho cô bé một cái.

– Cháu cầm lấy về chữa bệnh cho mẹ cháu.

– Chú thật sự cho cháu sao?…- Cô bé mắt ươn ướt nhìn hắn.

– Thật chứ, cháu không tin chú sao???….Cũng đúng thôi vì cháu vừa bị lừa 1 lần rồi nên đề phòng là đúng…Nhưng đừng lo, chú chỉ xem cháu như con gái chú thôi….-Hắn cười rồi xoa đầu cô bé, nụ cười ấm áp như cha dành cho con gái. Chính cái nụ cười đó làm cho cô bé khóc òa lên.

Thực ra hoàn cảnh nhà cô bé cũng không quá khó khăn, nhưng từ 3 năm trước ba cô bé mất trong tai nạn giao thông, cả nhà chỉ còn mẹ và 1 anh trai. Anh trai của cô bé thì đang đi lính, khi biết tin thì chỉ có thể về viếng nhưng 1 năm sau mới đến hạn xuất ngũ. Thế là cả nhà cô chỉ con hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Lúc ba mất, cô bé mới 15t, mẹ cô phải vất vả kiếm tiền nuôi cô ăn học …Rồi 1 năm trở lại đây, mẹ cô sức khỏe yếu đi, đi khám thì phát hiện ra có khối u ở não cần phẫu thuật sớm….Lúc này cô và anh trai đi vay mượn khắp nơi nhưng đâu ai cho vì biết hoàn cảnh gia đình cô khó trả được. Chính vì thế vì muốn cứu mẹ nên cô đã quyết định bán lần đâu này. ….

Nãy nhìn thấy nụ cười hiền dịu của Trần Lâm làm cô bé lại nhớ đến người cha quá cố của cô. Trần Lâm thấy cô khóc òa lên, hắn vội lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của cô.

– Cháu có cần chú đưa về nhà không? Chú có xe _

– Dạ không, cháu không dám làm phiền chú …cháu tự đi được ạ …Chú cho cháu biết tên với địa chỉ, sau này cháu có tiền sẽ trả cho chú…

– Cô bé à! Chú đang làn việc thiện chứ đâu phải cho vay đâu….

– Nhưng….

– Không nhưng gì cả…Nhũng người có tiền như chú đâu có thiếu ít tiền này ..Cháu cứ cầm lấy rồi mau làn phẫu thuật cho mẹ cháu đi….

– Vâng…!

Cô bé cầm thẻ trong tay rồi bắt taxi đi, lúc lên xe cô bé ngoảnh mặt lại để cố khắc sâu cái hình ảnh của hắn vào trong đầu, người ân nhân của cô…

“Có một số thứ đối với bạn chẳng là gì, nhưng đối với một số người là tất cả…Khi bạn cho họ, bạn sẽ chẳng nhớ gì, nhưng họ sẽ luôn nhớ cái thời khắc đã thay đổi lịch sử về họ”…..

. …….

Cô nhóc đó đi rồi, còn hắn đứng một mình tại cửa quán bar. Lúc này đây trong lòng hắn cảm thấy cô đơn vô cùng, cảm tưởng như cả thế giới này hiện tại chỉ còn một mình hắn. Có chút men vào đầu óc cứ suy nghĩ lung tung. Hắn cứ thế đi dạo , đôi chân hắn cứ bước đi mà không biết đi đến đâu..mục đích của hắn chỉ là đi cho giải sầu.

Hắn cứ đi rồi bỗng chốc đã thấy mình đến cạnh bờ hồ, bây giờ cũng 2-3h sáng rồi nên chỉ còn sơ xác 1 vài bóng người. Trần Lầm ngồi xuống ghế đá bên hồ rồi suy nghĩ về cuộc đời hắn. Lúc hắn còn trẻ đã khổ sở rất nhiều từ cuộc sông đến tìng yêu. Còn nhớ lúc học đại học, hắn đã đem lòng yêu một cô hoa khôi của trường, cũng không hiểu hắn làm sao mà tán đổ nàng làn cho mọi người trong trường láo động một phen, “Mọt sách và thiên nga” là hai từ mọi người gọi hai người.. NHƯNG cái thằng mọt sách nhà quê, không có bố mẹ sao xứng với một cô Thiên Nga khi ba nàng lúc đó là Phó Phòng Giáo Dục. Khi biết được tình yêu của hai người, ba mẹ nàng đã ngăn cản chỉ với lí do là hắn quá nghèo, không có tương lai…sợ con gái khổ. Hắn cũng không trách bố mẹ nàng vì người làn cha mẹ ai chẳng muốn con gái hạnh phúc, nhưng họ nghĩ con gái giàu sang phú quý mới là hạnh phúc.

Khi ra trường, với thân phận ” Con nhà nghèo” , xin việc rất khó…Hắn quyết định sang nước ngoài…Và đây chính là quyết định thay đổi cuộc đời hắn….Khi sang nước ngoài sinh sống, hắn cũng đâu có tiền nên phải sống ở khu “ổ chuột” . Ở đây hắn đã quen một ông lão, chính con người của hắn làn cho lão thu hắn làn con nuôi…Lão đã cho hắn rất nhiều thứ…… Năm 23t, hắn bắt đầu về nước và xây dựng sự nghiệp với danh nghĩa là một du học sinh về nước. Sau đó hắn quen Thư Vân rồi kết hôn, hơn 20 năm giờ hắn đã có tất cả…nhưng hắn vẫn thấy thiếu gì đó.

Đang suy nghĩ vu vơ thì có một cậu thanh niên từ xa tới gần Trần Lâm, hắn dí dao đang cầm trên tay về hướng Trần Lâm nói.

– Cướp đây…muốn sống thì đưa hết tiền đây…..

Bị phá vỡ dòng suy nghĩ, men rượu đã tỉnh. Trần Lâm nhìn người thanh niên kia cười nói.

– Thanh niên trai tráng như cậu sao không đi làm kiếm tiền mà lại đi làn cướp …ba mẹ cậu có biết không?

– Tôi…tôi…tôi đang gặp khó khăn…….

– Cứ gặp khó khăn là đi cướp thì thế giới này ai cũng là cướp….- Hắn cười.

– Mẹ tôi đang nằm trong vệnh viện cần tiền phẫu thuật….- Cậu thanh niên nói nước mắt dưng dưng.

– Sao tôi phải tin cậu….- Trần Lâm nhìn qua cử chỉ, nét mặt với lời nói thấy hắn khôgn giống nói dỗi cũng có chút tin nhưng vẫn tra hỏi.

– Làm sao thì ông mới tin tôi…tôi thật sự cần tiền phẫu thuật cho mẹ. Tôi chỉ cần 5 vạn thôi…….- Tên thanh niên nói có chút kích động, không phải bộ dạng “ăn cướp” mà đang “ăn xin” thì đúng hơn.

-“Chỉ 5 vạn” ???? ( hơn 150tr vnd) Nếu cậu cắt đi một ngón tay, tôi sẽ tin cậu ….-Hắn cười với nụ cười ma quỷ.

Tên thanh niên nghe xong người đờ ra, hắn đang suy nghĩ điều gì đó.

– Một ngón tay của mình đổi lại lấy mạng sống cho mẹ thì có đáng là gì, nếu có thể, tôi nguyện chết để mẹ mình được sống.

Thấy tên thanh niên nói vậy, Trần Lâm lại nổi tính trêu đùa.

– Vậy cậu chết đi, tôi hứa sẽ cứu mẹ cậu…Chứ 5 Vạn mua một ngon tay có đắt quá chăng????….

– Ông…..- Tên thanh niên cứng họng, ” dm chỉ nói kột câu để cho hắn biết là mẹ rất quan trọng đối với mình, ai dè hắn lại ra yêu cầu quái quỷ này”.

– Coi như tôi làm việc thiện, cầm lấy rồi đi đi…..- Trần Lâm nói xong rút trong túi ra một cái thẻ đưa hắn. Trong thẻ có 50 vạn chứ đéo phải 5 vạn. Trong túi hắn có 4-5 cái như này, nãy đưa cô bé kia một cái cái…..À mà nhắc đến cô bé kia hình như hắn quên hỏi tên. .Đỉnh Cấp Lão Công - Chương 5:

– Cảm ơn ..cảm ơn ông….ông là người tốt nhất định sẽ được trời phù hộ…..- Tên thanh niên nói, cầm lấy thẻ rồi dập đầu lia lịa.

– Không có gì, cậu đã có việc chưa, có cần tôi giúp đỡ gì không?..__- Làm việc thiện thì làm cho chót, “Tiễn phật tiễn đến Tây Kinh”.

– Sau khi xuất ngũ tôi có đi xin việc, vì không có bằng cấp chỉ có thể làm công nhân….khi mẹ tôi bệnh thì tôi xin nghỉ r….

– “Tiễn phật tiễn đến Tây Kinh” ….Tôi không mang danh thiếp.. Khi mẹ cậu khỏi bệnh hãy đến công Ty Lâm Vân tìm tôi. Tôi tên Trần Lâm…

– Cảm ơn ông, cảm ơn ông ….- Tên thanh niên vội vã cúi đầu lia lịa.

Tên thanh niên rời đi. Chỉ còn hắn ngồi đó một mình. Bỗng nhiên hắn lên tiếng nói vào khoảng không.

– Lão Ngũ, ông ra đi…

Bỗng chốc ở đằng xa có một người đàn nấp sau bừng tường đi đến, không ai khác chính là Lão Ngũ, lái xe của hắn.
Khi thấy Lão Ngũ đến gần hắn cũng cười khổ,không biết nên nói gì.

– Đêm rồi, ông không ngủ còn đi dạo sao …

– Tôi đi bảo vệ Cậu….- Lão ngũ cũng không quan tâm lời bóng gió của hắn.

– Tôi cần gì phải bảo vệ đâu, trên thế giới này mấy ai có thể làm tôi bị thương…Mà nếu có người có thể làm tôi bị thương, cậu có thể đánh thắng hắn không?

– Ít nhất tôi có thể cản hắn cho cậu chạy…..,

Trần Lâm cũng không biết nói gì, giữa hắn và Lão Ngũ này có mối quan hệ rất khó nói, có thể nói ” Mọi người trong thiên hạ đều có thể phản bội hắn, nhưng Lão Bgũ thì không?. “. Lão Ngũ cũng chính là đồ đệ của cha nuôi Trần Lâm, nhưngtính tình cổ quái, khi về nước được cha nuôi giao nhiệm vụ bảo vệ Trần Lâm.

Chính cái tính tình cổ quái, ngang ngược ương bướng của Lão ngũ nhiều lúc làn hắn cạn lời. Với Lão Ngũ, an toàn của hắn là trên hết.

– Tôi cũng không biết nói gì với ông nữa….

Hắn không nói gì, Lão ngũ đứng bên cũng không nói gì. Không khí căng thẳng lắm. Hắn nhìn Lão Ngũ nói.

– Bao lâu rồi ông không giết người?

– Rất lâu rồi.

– Bỗng dưng tôi lại thấy nhớ cha nuôi. Ông có nhớ ông ấy không? ….- Hắn nói rồi cười.
Nhắc đến cha nuôi , mặt Lão Ngũ biến sắc. Trần Lâm đoán chắc là lão đang nhớ đến những lần làm sai bị cha nuôi đánh. Người có thể làm cho Lão Ngũ sợ chỉ có cha nuôi hắn.

-Thôi, muộn rồi…ông đi lấy xe rồi chúng ta về thôi….

Hết chap 5.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.