Lúc đang tiếp thụ sắc phong, Lan Lăng rõ ràng cảm giác được, từng đợt năng lượng cường đại rót vào trong cơ thể hắn.
Loại năng lượng này cường đại vô cùng không gì sánh được, vượt qua Viễn Cổ Thần Ma, Viễn Cổ Thần Long tặng cho hắn gộp lại, thậm chí là vượt xa.
Lúc này Lan Lăng, mới chính thức có một lực lượng hoàn chỉnh của con thần, lực lượng con thần hoàn chỉnh con thần.
Đương nhiên, Lan Lăng muốn nhất là cách như thế nào đánh bại lực lượng Chúa Tể Hư Không, mà hôm nay lực lượng bản thân hắn không hề nghi ngờ thì không cách nào đạt tới. Bởi vì Viễn Cổ Thần Long đã từng liên thủ với Viễn Cổ Thần Ma, đều không thể đánh bại Chúa Tể Hư Không.
Sắc phong xong Lan Lăng, đồng thời ban tặng lực lượng sau đó, Chúa Tể Ngân Hà trầm mặc lại.
Mặc dù là một mảnh yên lặng, nhưng Lan Lăng hình như cảm nhận được Chúa Tể Ngân Hà do dự, lẽ nào con thần cường đại như vậy cũng sẽ do dự à?
Sau cùng, Chúa Tể Ngân Hà nói: “Ta ban thưởng ngươi một thanh kiếm, dùng thanh kiếm này ngươi cho phép đánh bại thiên hà Long Ma Chúa Tể Hư Không.”
“Cảm ơn bệ hạ.” Lan Lăng đáp.
. . .
Không biết trôi qua bao lâu.
Lan Lăng lại một lần nữa tỉnh lại, lúc này hắn đã rời đi trung tâm của Dải Ngân hà, rời đi Thánh điện Ngân Hà, lại một lần nữa đưa thân vào Viễn Cổ Thần Long hành tinh kim cương phía trên, ở trong đại điện kim cương Viễn Cổ Thần Long.
Viễn Cổ Thần Long, thì lẳng lặng ngồi ở bên cạnh.
Lan Lăng phát hiện trong tay của mình thêm một thanh kiếm, một thanh kiếm cực kỳ bình thường, hình như như là nham thạch đúc mà thành.
Thanh kiếm này, chính là Chúa Tể Ngân Hà tặng cho hắn, dùng để tiêu diệt Chúa Tể Hư Không.
Thế nhưng, thanh kiếm này có thể tiêu diệt Chúa Tể Hư Không à?
Lan Lăng tràn đầy hoài nghi, nhưng lại không thể hoài nghi, bởi vì đây là thiên thần tối cao của dải Ngân Hà ban cho. Đừng nói dải Ngân Hà chúa tể, ngay cả Viễn Cổ Thần Long, Viễn Cổ Thần Ma cũng là nói là làm, thần mỗi một câu nói cũng là tràn ngập quyền uy, bởi vì bọn họ không cần nói láo, chỉ có kẻ không đủ cường đại mới dối trá.
“Bệ hạ, thanh kiếm này tên gọi là gì?” Lan Lăng bèn hỏi.
Viễn Cổ Thần Long nói: “Không biết, thế nhưng cũng không quan trọng tên gọi là gì.”
“Hư Không Chung Kết Giả?” Lan Lăng nói: “Hay là Vô Danh Kiếm?”
“Liền kêu Vô Danh Kiếm đi.” Viễn Cổ Thần Long nói.
“Được.” Lan Lăng nhẹ nhàng vuốt nhẹ thanh Vô Danh Kiếm này, nói: “Bệ hạ, ngài muốn cùng ta trở về thiên hà Long Ma à?”
Viễn Cổ Thần Long lắc đầu nói: “Không đâu, một vùng tốt nhất chỉ có một con thần, kia đã là thiên hà lĩnh vực của ngươi.”
Lan Lăng nhớ lại một hồi nói: “Bệ hạ, ta đây thiên hà Long Ma bên trong có rất nhiều vợ, rất nhiều con, như thế biết vi phạm giới luật thanh quy của thần à?”
Viễn Cổ Thần Long cười nói: “Thần không có quy tắc gì, thần chỉ có một sứ mệnh, đó chính là thủ hộ lĩnh vực của mình.”
Lan Lăng nói: “Ta đây thế tục hóa như vậy, có thể hay không làm bẩn uy nghiêm các vị thần?”
Viễn Cổ Thần Long cười nói: “Các vị thần cũng không có cái gì uy nghiêm, kiên trì sứ mạng của ngươi, làm chính ngươi.”
Tiếp tục, Viễn Cổ Thần Long cười nói: “Hơn nữa, ngươi cơ hồ là kẻ từ người phàm duy nhất tấn thăng con thần, có thể ngươi biết và chúng ta đã không giống nhau, có thể sau này cũng sẽ sáng tạo kỳ tích không đồng dạng như vậy.”
Lan Lăng lặng im một lúc lâu, nói: “Bệ hạ, các vị thần sáng tạo văn minh mục tiêu cuối cùng là cái gì?”
Viễn Cổ Thần Long nói: “Đi hoàn thành sự nghiệp bản thân không thể hoàn thành, đi chiến thắng chư thần, sau cùng để cho vũ trụ vô thần.”
Cái này hình như mỗi một cha mẹ đối với hài tử kỳ vọng, đã hy vọng đứa nhỏ sau này có tiền đồ, có thể vượt qua bản thân, có thể bù đắp tiếc nuối của mình .
Đương nhiên, hiện tại gần như đại đa số văn minh đã phi thường nhỏ yếu, phảng phất như là một đứa trẻ, cho nên còn cần chư thần bảo hộ. Nhất là trái đất văn minh, vừa vặn chỉ phát triển chính là bốn năm nghìn năm mà thôi, đối với một trăm hai mươi tỷ năm dải Ngân Hà mà nói, thật chỉ là trẻ sơ sinh mới ra đời, chẳng qua là mới vừa biết khóc mà thôi.
Đến khi những thứ văn minh này lớn lên, trở nên cường đại không gì sánh được, có thể tạo ra ngôi sao, thậm chí có thể đến lúc tiêu diệt lỗ đen, cũng chính là ngày các vị thần biến mất.
Ví dụ như đến một ngay, đứa con thay thế được cha mẹ, thậm chí sẽ cùng cha mẹ phát sinh mâu thuẫn. Thậm chí ở trong hoàng tộc, vẫn sẽ xuất hiện cha con huynh đệ tương tàn.
Ở trong thần thoại Hy Lạp có rất nhiều kết cục kiểu này, cũng đều lưu truyền bản hùng ca về loài người chiến thắng chư thần.
“Con trai của ta, dải Ngân Hà giúp đỡ ngươi tiêu diệt thiên hà Long Ma Chúa Tể Hư Không, thế nhưng vị diện kia vẫn có thật nhiều Chúa Tể Hư Không càng cường đại hơn, sẽ phải giao cho chính ngươi đi tiêu diệt. Toàn bộ thiên hà Long Ma đều đã đến phiên ngươi tới thủ hộ, đương nhiên ngươi có rất nhiều thời giờ, có lẽ là mấy vạn năm, có lẽ là hơn mười vạn năm, thậm chí càng lâu.” Viễn Cổ Thần Long nói: “Thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, đó là sứ mệnh vĩnh cửu của ngươi.”
“Vâng, bệ hạ của ta.” Lan Lăng nói.
Viễn Cổ Thần Long nói: “Sau khi ngươi tiêu diệt thiên hà Long Ma Chúa Tể Hư Không xong, ngươi có thể đi một chuyến đến thiên hà Tiên Nữ, bái phỏng thần điện nơi đó. Nơi ấy và dải Ngân Hà chúng ta có bất đồng rất lớn, ngươi sẽ trở thành sứ giả tốt nhất của hai thiên hà. Bởi vì ngươi chẳng những là con thần của dải Ngân Hà, cũng là một thành viên của các vị thần thiên hà Tiên Nữ.”
“Ta sẽ đi, bệ hạ.” Lan Lăng nói.
“Cáo từ, tông đồ của ta. Chúa tể Thiên hà Long Ma, chúa tể hệ mặt trời.” Viễn Cổ Thần Long nói.
Lan Lăng đứng dậy, hướng Viễn Cổ Thần Long cúi lạy thật sâu nói: “Cáo từ, bệ hạ của ta.”
. . .
Lan Lăng mang theo lực lượng Chúa Tể Ngân Hà ban cho, còn có thanh Vô Danh Kiếm tiêu diệt Chúa Tể Hư Không rời khỏi hành tinh kim cương.
Lại một lần nữa tiến hành xuyên qua không gian, bước nhảy alpha.
Ở toàn bộ dải Ngân Hà trong đó nhanh chóng xuyên qua, qua lại không ngớt như thoi đưa.
Không biết qua bao lâu, lại một lần nữa đi tới hệ mặt trời.
Lần này, hắn không có đáp xuống trái đất, mà vừa vặn chỉ là từ xa mà nhìn trái đất, sao Kim, sao Hoả, từ xa nhìn Titan, Titan II.
Những thứ này đều là vùng hắn cai quản.
Sao Kim đã chết, sao Hoả cũng đã chết. Mà Titan, Titan II, vẫn tương đối trẻ, tràn đầy hỏa lực.
Thế nhưng trong tương lai, những thứ này đã sẽ trở thành mái nhà mới của loài người.
Sao Kim đã chết, sao hoả cũng lần nữa khôi phục nhịp tim, chỉ cần loài người tìm được chìa khóa, chiếc chìa khóa mạnh mẽ vô cùng.
Cuối cùng, hắn đưa mắt lại một lần nữa nhìn trái đất từ xa, xinh đẹp, may mắn, rồi lại yếu ớt trái đất.
Bỗng nhiên, hắn nghe được một tiếng khóc, một đứa bé từ trái đất oa oa khóc lớn tiếng.
Thanh âm đặc biệt vang dội, đây là một đứa trẻ khỏe mạnh mà lại tràn ngập sinh lực, đó là con của hắn và An Lan.
Lúc hắn rời khỏi trái đất, đã hơn chín tháng.
Bên trong một bệnh viện của trái đất, An Lan nằm ở trên giường, trên mặt có chút mồ hôi, tràn đầy vui sướng vô hạn.
Trong ngực của nàng, có một em bé xinh đẹp đang cựa quậy, một cậu bé mới sinh rất xinh đẹp, đang nằm trên ngực của người mẹ ra sức hút.
Mẹ của An Lan thấp giọng oán giận: “Thật là, đứa nhỏ ra đời cũng không tới liếc mắt nhìn.”
An Lan đem đứa bé ôm, hướng ngoài cửa sổ hướng, chán tiếng nói: “Ba thấy đứa bé a, để cho ba xem, đứa bé chúng ta xinh xắn biết bao nhiêu.”
Nhưng mà vào lúc này, trên cửa sổ thủy tinh xuất hiện một khuôn mặt, gương mặt tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt tràn đầy tình yêu.
Khuôn mặt này An Lan thấy được, đứa bé cũng nhìn thấy, hắn vốn là nhắm mắt lại, lúc này lười biếng mở mắt, ngón tay út giật giật, dường như muốn thăm dò một cái.
Sau một lát, khuôn mặt này biến mất, vẫn hướng An Lan phất phất tay.
An Lan trong lòng ôn nhu nói: “Gặp lại sau, người yêu của ta, thần của ta.”
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên xuất hiện một cô gái tuyệt mỹ, mặc áo choàng phong cách cổ xưa đi đến.
Thánh điện Thần Long tế sư tối cao Bách Linh.
“Xin phép cho ta ôm đứa bé này này một chút được không?” Bách Linh ôn nhu nói.
Mặc dù nàng là một người xa lạ, thế nhưng nàng toàn thân cao thấp đã tràn đầy yêu thương, thoáng do dự sau đó, An Lan vẫn đưa tới.
Bách Linh ôm đứa bé, nhẹ nhàng mà ngửi khí tức trên người hắn, sau đó trả lại cho An Lan nói: “Đứa bé này nhất định sẽ bình an vui vẻ cả đời, cả đời này của hắn nhất định sẽ có thành tựu huy hoàng không gì sánh được huy hoàng thành tựu.”
Sau đó, Bách Linh lấy ra một dây chuyền chìa khóa bằng vàng, đeo vào trên cổ đứa bé.
“Cáo từ, điện hạ của ta.” Bách Linh khom người lui đi, sau đó ra khỏi ra ngoài cửa, biến mất.
. . .
“Gặp lại sau, con trai ta.” Lan Lăng thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, hắn hóa thành tia sáng, xuyên qua không gian, qua lại các thế giới như thoi đưa, trở về thiên hà Long Ma.