Trong nháy mắt, cô gái xinh đẹp Vô Hạ của Thánh điện Thần Long tức khắc tan hương nát ngọc.
Rút ra dao găm, vết thương trên cổ Vô Hạ đã không còn chảy máu nữa, chỉ để lại một vết đỏ nhàn nhạt.
Lan Lăng tay đặt trên đỉnh đầu Vô Hạ, phóng xuất ra một luồng sáng.
Tức khắc, Vô Hạ nháy mắt một cái, lại một lần nữa mở mắt, nhưng hai tròng mắt thì đờ đẫn, không có vẻ hấp dẫn gì, gương mặt tuyệt mỹ là hoàn toàn tái nhợt, nàng biến thành một con rối, một con rối không hồn vậy.
“Đem xác của Trác Ngọc và Lý Nhất Chính mang về.” Lan Lăng nói.
“Vâng.” Vô Hạ nói.
Lan Lăng nói: “Thuận tiện nói cho sư phụ Mạc Tuyệt của ngươi biết, mời họ chuẩn bị sẵn sàng, ta muốn bái phỏng Thánh điện Thần Long.”
“Vâng.” Vô Hạ nói.
Sau đó, nàng thẩn thờ đi ra ngoài, không có nửa điểm biểu cảm.
Khom lưng nhặt lên đầu Trác Ngọc, sau đó chợt nhảy, từ lầu mười chín nhảy xuống, lại nhặt lên cái đầu không toàn vẹn của Lý Nhất Chính, sau đó tiến vào bên trong một chiếc Mercedes, lái xe lên bắc.
. . .
Ngày kế, con rối Vô Hạ lái xe trở lại phương bắc, đi tới biệt thự Lý Nhất Chính.
Nàng sắc mặt tái nhợt, mặt vô biểu tình, vác một cái túi gõ cửa.
“Vào đây.” Bên trong vang lên giọng sư phụ Mạc Tuyệt.
Vô Hạ đẩy cửa ra đi vào,
Gặp được sư phụ Mạc Tuyệt ngồi xếp bằng ở trên một cái tháp gỗ tử đàn, mà trước mặt nàng có một người đàn ông trung niên đang đứng, dáng dấp cùng Lý Nhất Chính có chút tương tự.
Mạc Tuyệt không có ngước mắt lên, thản nhiên hỏi: “Chuyện đã giải quyết rồi?”
“Vâng, giải quyết rồi.” Vô Hạ nói, giọng nói lạnh như băng, đọc nhấn rõ từng chữ không hề ngừng nghỉ cảm xúc.
Lúc này, Mạc Tuyệt nghe được không đúng, lập tức mở mắt.
Gặp được Vô Hạ, nàng tức khắc hơi kinh hãi, bởi vì ánh mắt người nữ đệ tử này của nàng quá quái, sắc mặt quá quái, hơn nữa còn không có hô hấp, cũng không có nhịp tim.
Con rối Vô Hạ mở túi ra, đem đồ vật bên trong đổ ra.
Hai cái đầu máu dầm dề lăn xuống , một là đầu Trác Ngọc đầu, một là đầu Lý Nhất Chính.
Mắt Mạc Tuyệt chợt co rụt lại, mà cha của Lý Nhất Chính thì mắt chợt tĩnh đến lớn nhất, không dám tin tưởng đang nhìn mình con trai chặt đầu, ước chừng sau một lúc lâu, hắn mới phát sinh thụ thương giống như dã thú thanh âm.
“Là ai. . . Là ai. . . Ta nhất định phải để cho hắn trả giá thật lớn, gấp mười lần, gấp trăm lần, ngàn lần giá phải trả!” Cha của Lý Nhất Chính điên cuồng hét lên.
Mà lúc này Vô Hạ lên tiếng, lạnh như băng nói: “Ta bỏ qua cho Lý Nhất Chính một lần, sau đó cảnh cáo hắn không được lại trêu chọc ta, thế nhưng hắn không nghe, cho nên hắn đã chết.”
Lý Nhất Chính kinh ngạc nhìn Vô Hạ, nói: “Ngươi, ngươi là ai?”
“Ta chính là Lan Lăng, con trai ngươi nói qua Lan Lăng, ngươi xem qua phim giám sát Lan Lăng.” Lan Lăng nói xuyên qua miệng của Vô Hạ: “Lý Nhất Chính đi công kích tập đoàn An Thị tuy rằng không là hoàn toàn xuất từ chủ ý của ngươi, nhưng là có ngươi ngầm đồng ý, xin ngươi lập tức gọi điện thoại cho ngài An Triệu Trọng, nói cho hắn biết hết thảy đều kết thúc, đồng thời hướng hắn nói xin lỗi.
“Nằm chiêm bao, nằm chiêm bao. . .” Cha của Lý Nhất Chính hét lớn: “Ta quật đất ba thước cũng sẽ đem ngươi tìm ra, ta sẽ đem toàn bộ con trai nhà họ An cho chôn cùng con trai ta.”
Lan Lăng khống chế thân thể Vô Hạ thở dài một tiếng nói: “Vì cái gì luôn có người không tiếp thụ ý tốt của ta vậy?”
Cha của Lý Nhất Chính hét lớn: “Đừng tưởng rằng ngươi có một chút bản lĩnh chúng ta thì không làm gì được ngươi, đạn đạo đánh không chết ngươi sao? Mấy nghìn tấn DNT (tên khoa học là 2,4-Dinitrotoluene) đánh không chết ngươi sao? Thánh điện Thần Long giết không được ngươi sao?”
Cha của Lý Nhất Chính và Lý Nhất Chính không giống nhau, hắn chấp chưởng hơn trăm tỷ vốn liếng phức tạp của tập đoàn, chẳng những có sức mạnh tiền vốn, vẫn có sức mạnh quyền thế, hô phong hoán vũ quá lâu, đối với người như Lan Lăng có thái độ như thế, thì tương đương với Tào Tháo đối với bên Tả Từ, tương đương với cổ đại hoàng đế đối với đạo sĩ có chút công năng đặc dị đạo sĩ, coi như là một kỳ nhân dị sĩ, xin cầu trường sanh, giết thời gian. Thật đúng là chưa nói tới có bao nhiêu sợ hãi.
“Ngươi không đáp ứng, ta sẽ giết cả nhà ngươi.” Lan Lăng thản nhiên nói: “Dù sao cả nhà ngươi cũng không tính là vô tội, nhớ kỹ mở điện thoại di động.”
Cha của Lý Nhất Chính kinh ngạc.
Hắn là kiên quyết không tin, cách nghìn dặm, Lan Lăng có thần thông như thế. Người nhà của hắn trải rộng toàn bộ thế giới, con cái bốn người, con riêng còn có ba người.
Nhưng vào lúc này, chuông điện thoại di động của hắn reo lên, trái tim hắn đánh thót một cái, mở ra điện thoại di động.
“Ba, ta. . . Ta là Tiểu Đông, vừa rồi thân thể của Lý Nhất Kỳ bỗng nhiên nổ tung, hắn. . . Hắn đã chết, ta sợ, ta sợ lắm a. . .”
Gọi điện thoại tới được là con dâu của hắn, con trai khác Lý Nhất Kỳ của hắn ở trong nước vi phạm luật, chạy trốn tới nước ngoài, tiếp tục cuộc sống giàu sang thoải mái.
Ngay vừa rồi, hắn đang chạy bộ trên phi cơ chạy bộ, bỗng nhiên cả người trực tiếp nổ nát bấy, ngay cả một khối vụn tương đối hoàn chỉnh đã tìm không được, khiến người yêu của hắn chết khiếp.
“Không có khả năng, ngươi. . . Ngươi đang gạt ta.” Cha của Lý Nhất Chính quát.
Ngay sau đó, lại một chiếc điện thoại vang lên, là một đàn bà trung niên, là người yêu của hắn ở Australia.
“Ông xã, ông xã. . . Vừa rồi con trai của chúng ta lúc lái phi cơ trực thăng đi săn, phi cơ trực thăng bỗng nhiên bùng nổ, hắn ngay cả một cái xác hoàn chỉnh đã không có để lại a. . . Ngươi để cho ta sống thế nào a.”
Ngay sau đó, lại là một chiếc điện thoại khác vang lên.
“Bác. . . Vừa rồi Lý Nhất Mạt ở quán bar uống rượu, đột nhiên nổi lửa đốt, thế nào lao đầu vào tự đốt, chờ xe cứu thương tới, đã cháy rụi. Gần đây nàng có xài mấy thứ ma túy, hút rất nhiều, không biết có quan hệ hay không?”
Cha của Lý Nhất Chính toàn thân đã run rẩy.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã chết hai đứa con trai, một con gái.
Mặc dù, đám người kia cũng không thứ tốt gì, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của hắn a.
Một ở Canada, một ở Australia, một ở Pháp.
Cơ hồ là trước sau là kiểu chết đặc biệt quái dị.
Cái này. . . Thế gian này cũng thật đáng sợ, làm cho khiến người ta rợn cả tóc gáy.
“Ngươi, là người hay quỷ a, là người hay quỷ a. . .” Cha của Lý Nhất Chính chỉ vào con rối Vô Hạ kêu thất thanh.
Lan Lăng khống chế được thân thể Vô Hạ chậm rãi nói: “Ba đứa con này của ngươi đứa nào cũng chết tiệt, tai họa số một. Hiện tại cho phép ngươi gọi điện thoại cho An Triệu Trọng nói tất cả đều kết thúc, đồng thời nhớ xin lỗi hắn được chưa?”
Lý Nhất Chính toàn thân run rẩy, thậm chí điện thoại di động đã bắt không được.
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng, Lan Lăng đến tột cùng làm sao làm được, cái này hoàn toàn vượt qua phạm trù kỳ nhân dị sĩ a.
Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên tự động bấm số điện thoại của chủ tịch tập đoàn An Thị An Triệu Trọng.
Ở thành phố H, An Triệu Trọng đã trải qua chuyện ngày hôm qua sau đó, một đêm không ngủ giữ ở điện thoại bên cạnh, chờ Lan Lăng nói cú điện thoại kia đến.
Chuông điện thoại chợt vang lên, tức khắc đem hắn run lên.
Sau khi bắt lên, truyền đến một giọng vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Là cha của Lý Nhất Chính, là người chấp chưởng vài trăm tỷ đồng của đại tập đoàn, là biểu tượng thành công của việc chuyển giao theo mô hình kinh doanh.
“Ngài An, tất cả đều kết thúc. Những chuyện đã xảy ra, ta vô cùng xin lỗi.” Giọng của cha của Lý Nhất Chính đang run rẩy.
Mà An Triệu Trọng nghe được sau đó, thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng Lý Nhất Chính chết sẽ cho gia tộc hắn mang đến tai họa ngập đầu, thật không ngờ thì cứ như vậy kết thúc.
“Ta biết.” An Triệu Trọng cúp điện thoại, nằm đơ luôn trên giường.
Một lát sau, hắn lại chợt ngồi dậy, bấm một số điện thoại nói: “Tiểu Lâm, đã sẵn sàng, ta muốn thú nhận một số sai lầm trong quá khứ và sẵn sàng trả giá..”
Dựa theo bình thường mà nói, ông đã từng phạm sai lầm trong việc điều khiển thị trường chứng khoán, các giao dịch cá nhân, vân vân, ở trong nước nếu không lộ ra thì không truy cứu, mà một khi bản thân đi đầu thú, họ sẽ phải nộp phạt lớn, nhưng không đến mức có tai họa giam cầm.
Tiếp tục, An Triệu Trọng gọi điện thoại đến con gái An Lan, kích động nói: “Tiểu Lan, chuyện đã qua. Ngươi đi gọi ngài Lan Lăng, hỏi chút về sự tình của hắn, ta, ta nghĩ mời hắn ăn một bữa cơm.”
. . .
Cha của Lý Nhất Chính sau khi gọi điện thoại, toàn thân cũng gần như đã xụi lơ xuống, tràn đầy không cam lòng, tràn đầy phẫn nộ, hướng con rối Vô Hạ nói: “Được rồi, hiện tại ngươi cuối cùng nên hài lòng chưa.”
Lan Lăng điều khiển con rối Vô Hạ nói: “Thoả mãn? Ta chỉ phải không đại khai sát giới mà thôi, bằng không trong nháy mắt liền đem cả nhà ngươi đã nghiền chết. Hơn hết ngươi dám nói với ta nói như vậy, coi như là mạo phạm đến ta, cho nên nửa đời sau ngươi cứ ở trong tù vượt qua đi.”
Lời này vừa ra, cha của Lý Nhất Chính tức khắc sợ đến hồn phi phách tán.
Đi tới vài thập niên, hắn phạm sai lầm cũng không chỉ một hai chuyện. Tham ô của công ra nước ngoài đánh bạc, thua mất chín con số.
Uống rượu lái xe đâm chết người, không chỉ tìm người gánh tội thay, vẫn không giải quyết được gì.
Đáng sợ nhất là hắn có một người tình biết được quá nhiều, hơn nữa quá mức tham lam, cho nên hắn dùng thủ đoạn nào đó, lừa gạt ra nước ngoài đi, sẽ ngầm giết chết.
Việc này tùy tiện lấy ra một cái, cũng là ở tù chung thân. Đương nhiên cấp bậc này của hắn, trên cơ bản không có việc gì. Nhưng nếu như việc này bị trắng trợn công khai, ai cũng cứu không được hắn.
Nhưng mà sau một khắc đồng hồ, hắn thì nhận được một chiếc điện thoại, chủ thất sự phí sau của hắn:”Người của ngươi đã lên đường, không cần phải trốn, khi vào tiến vào thì mồm phải kín một chút, còn có đường sống, thế nhưng nhớ đời này muốn ra, là không thể nào.”