Câu lạc bộ An Nhiên, do chính cha của An Lan vì nàng kiến tạo khu vui chơi tư nhân, bên trong có sân đua ngựa, có sân bắn tên, phòng đấu kiếm, hồ bơi, còn có một sân tập golf. (không phải sân thi đấu golf)
Toàn bộ câu lạc bộ diện tích hơn hai trăm mẫu, mặc dù là ở vùng ngoại ô, hơn nữa còn là mười năm trước mua đất, nhưng là tuyệt đối là một con số thiên văn giá tiền.
Cha của An Lan An Triệu Trọng và Lâm Hào không giống nhau, hắn phải coi là là chân chánh giới kinh doanh tinh anh, đời ông nội chính là vào thời buổi đầu công nghiệp cuối nhà Thanh, mặc dù có qua một đoạn thời gian gia đạo xuống dốc, thế nhưng sau cải cách mở cửa, đã được gia tộc ở hải ngoại thế lực tương trợ, rất nhanh lại một lần nữa huy hoàng đứng dậy.
Cho nên An Triệu Trọng không chỉ có ở thành phố H, thậm chí ở toàn bộ tỉnh Z cũng cũng coi là thương gia có danh tiếng, dưới trướng có điền sản, mua bán, trang phục, các loại pha lê đặc biệt trong lĩnh vực tập đoàn thương mại.
Đương nhiên, bởi vì công ty cổ phần xen lẫn vào nhau phức tạp, còn có những phương diện nhân tố khác, hắn ở danh sách giàu có của Forbes còn là nhìn không thấy tên. Nhưng là cả gia tộc tập đoàn tài chính, tài sản hơn trăm trăm triệu vẫn phải có.
Và tất cả gia tộc tập đoàn tài chính một dạng, ít nhiều gì đã tràn đầy trò ngươi lừa ta gạt. An Lan rất khó chịu, lại cũng vô lực cải biến, cho nên tự giác cách khá xa xa, không nhúng tay vào việc làm ăn của gia tộc. Nhưng nàng là viên ngọc quý trên tay cha, cho nên ở mấy năm lúc trước An Triệu Trọng thì cho nàng kiến tạo một khu vui chơi tư nhân, sau đó đổi thành công khai kinh doanh câu lạc bộ.
Mà câu lạc bộ này, liền do An Lan kinh doanh, biến thành sản nghiệp đứng tên nàng. Mà những người anh của nàng, đám em gái, nhìn thấy An Lan chỉ trông coi một câu lạc bộ, cũng không tới tranh đoạt gia tộc tài sản, lại đều qua đây qua lại thân thiết. Cho nên cô gái xinh đẹp này, trở thành thành viên yêu thích nhất trong gia tộc.
Ở dưới bàn tay kinh doanh của An Lan, toàn bộ câu lạc bộ ở có chút lợi nhuận, nhưng chưa nói tới nhiều.
Một câu lạc bộ lớn như vậy, một năm lợi nhuận ròng vừa vặn nghìn vạn lần mà thôi, thật sự là An Lan ngại phiền phức, tận lực bỏ qua rất nhiều vụ làm ăn và mối hàng. Trong lòng nàng, đây chỉ là khu vui chơi tư nhân của nàng, nhưng chẳng qua quá mức xa xỉ, cho nên công khai kinh doanh, tránh cho hàng năm bù tiền quá nhiều mà thôi.
An Lan có chính sự nghiệp của mình, nàng là một nữ kỵ thủ, còn là một nhà thiết kế thời trang.
Trình độ cưỡi ngựa của nàng trình cũng khá tốt, mặc dù không có thể tham gia thi cưỡi ngựa ở thế vận hội Olympic, thế nhưng tất cả các sự kiện thi đấu khác đã tham gia không ít.
“An tiểu thư, có một người tìm cô, đặc biệt đẹp trai.” Trợ lý của nàng đi đến.
Tức khắc, An Lan giật mình.
Tới nơi, gã này đã tới rồi? Nhanh như vậy?
An Lan từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, đem nội dung luyện tập vừa rồi quên hết sạch.
“Cố gắng lên, cố gắng lên. . . Ngươi đã hai mươi sáu, lại tìm không được một người đàn ông âu yếm, ngươi sẽ phải thành gái ế.” An Lan cắn răng ngọc một cái, giơ giơ bàn tay trắng như phấn, đi ra ngoài.
. . .
An Lan tràn ngập chờ mong, tim đập rộn lên mà đi đến đại sảnh, tức khắc hoàn toàn thất vọng, gương mặt vốn đỏ bừng trong nháy mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng.
Không phải cái người đàn ông hôm qua khiến người ta bị cuốn hút, mà là Lý Nhất Chính.
Gu của trợ lý nàng kiểu gì vậy? Thì Lý Nhất Chính cũng được cho đẹp trai? Được rồi, hắn quả thực dáng dấp cũng không tệ lắm, nhưng so với gã đàn ông như thuốc phiện đêm qua, kia thật là như cỏ dại vậy.
Bất quá, An Lan biết trước mắt trước mắt cái này Lý Nhất Chính là không đắc tội nổi, đắc tội lời của hắn, gia tộc sinh ý có lẽ sẽ lọt vào đại phiền toái, có vài người có thể chưa chắc có thể giúp ngươi thành sự, nhưng bại chuyện của ngươi là dư xài.
Lý Nhất Chính này tuyệt đối cũng coi là một đại nhân vật, đến từ miền Bắc đại nhân vật.
“Ngài Lý, hoan nghênh đến đây.” An Lan dùng nụ cười khách khí nghênh tiếp Lý Nhất Chính.
Lý Nhất Chính dùng ánh mắt suồng sã dò xét An Lan khuôn mặt, vóc người của nàng.
Lúc này An Lan mặc trang phục cưỡi ngựa, đem thân thể mềm mại thon dài khỏe đẹp của nàng làm nổi bật không gì so nổi, tuyệt đối bốc lửa, nhưng không có chút phù phiếm. Nhất là gương mặt này, như một món trang sức tô vẽ tinh xảo, xinh đẹp lại sạch sẽ.
Lý Nhất Chính duyệt vô số gái, cô nàng trước mắt này tuyệt đối là đặc biệt hiếm thấy.
Đàn bà xinh đẹp không đáng giá, nhưng vừa xinh đẹp vừa trong sạch, nhạy bén, hơn nữa gia thế tốt, có giáo dưỡng, có trí khôn, có bản lĩnh xuất sắc, vậy vô giá.
Mà An Lan trước mắt này, không hề nghi ngờ đã có đặc tính phù hợp này.
“Thì kiểu trang phục này, kiểu khí chất này, gia gia ta thừa nhận thích.” Lý Nhất Chính nói: “Ngươi không biết, ta mang ba nữ nhân về nhà. Đã bị đuổi ra ngoài, ngươi theo ta về nhà, cam đoan ông cụ nhà ta không lời nào để nói.”
Những lời này đã nói được đặc biệt khí phách, thật giống như An Lan đã là vợ của hắn vậy.
An Lan sắc mặt lạnh lẽo nói: “Tổng giám đốc Lý, xin cứ tự nhiên!”
Sau đó, nàng liền muốn đi khỏi.
Lý Nhất Chính nói: “An Lan, hôm qua thằng nhóc nhà họ Lâm kia nói cho ta biết, nữ nhân đều có hội chứng Stockholm, để cho ta đem ngươi trói buộc giam cầm, chơi cấm phòng bồi dưỡng tình cảm. Ta cự tuyệt, chẳng lẽ muốn cho ông cụ lột da ta. Đối với vợ tương lai, tại sao có thể dùng loại thủ đoạn này?”
An Lan nói: “Tổng giám đốc Lý, cô gái xinh đẹp hơn ta nhiều, ngài không nên ở chỗ này của ta lãng phí thời gian.”
“Nữ nhân xinh đẹp nhiều, nhưng đã không đáng giá a.” Lý Nhất Chính nhếch miệng cười nói: “Ta không thiếu đàn bà, nhưng ta thiếu một người vợ a, một người vợ có thể đem ra.”
“Vậy ngươi có thể đi kiếm bà mối.” An Lan nói: “Hàng năm những bà mối này nhiều đếm không xuể, có cả đống con gái xinh xắn tài hoa, gia thế trong sạch chờ các ngươi đi chọn.”
Lý Nhất Chính nói: “Đi, nghe nói ngươi có mấy con ngựa tốt, mang theo ta đi chơi một chút, thuận tiện chạy một vòng.”
“Xin lỗi, ngày hôm nay không thuận tiện lắm.” An Lan nói.
“Thế nào bất tiện? Kinh nguyệt của ngươi tới rồi sao?” Lý Nhất Chính hướng về chiếc quần cưỡi ngựa bó sát người của An Lan nhìn một cái nói: “Không giống a, không nhìn ra a?”
An Lan cuối cùng không nhịn được nói: “Ngươi nói lời như vậy, thật là làm cho người buồn nôn. Có thời gian ta cũng là muốn hỏi một chút ông cụ bên nhà ngài, chính là giáo dục như vậy à?”
“Thật là cái miệng nhỏ nhắn sắc sảo, ta thích. Lòng dạ con người ta ngay thẳng như thế, chờ cuộc sống thời gian dài ngươi sẽ biết.” Lý Nhất Chính nói: “Đi thôi, mang ta đi xem ngựa của ngươi. Ngươi phải đi, ngươi biết ngươi không đi ta sẽ mất hứng, ta mất hứng, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.”
Vừa lúc đó, An Lan bỗng nhiên tim đập rộn lên, cả người có chút nóng lên, bởi vì nàng hình như ngửi được một mùi vị.
Ngẩng đầu, quả nhiên phát hiện một người đàn ông đi đến.
Chính là người đàn ông ngày hôm qua kia, gã đàn ông tuấn mỹ vô cùng, tràn ngập ma lực.
Tức khắc An Lan lập tức đem Lý Nhất Chính kế bên quên mất, vội vàng hướng Lan Lăng chạy tới.
Sau khi chạy một đoạn, nàng mới nhớ tới, chạy thế này rất không đoan trang, không có chút gợi cảm hấp dẫn nào. Thế là, nàng dùng bước chân nhỏ đi thật lẹ.
“Ta nên nói cái gì? Ta nên nói cái gì?” An Lan phát hiện bộ óc mình nhũn ra thành hồ nhão mất rồi.
Lan Lăng đưa qua một xấp tiền nói: “Cái này là hai vạn đồng, hôm qua tiền mua quần áo.”
An Lan âm thầm hít một hơi, đưa tay đón qua xấp tiền này, sau đó cảnh cáo bản thân, tay không thể run, không thể run.
“Biểu hiện trên mặt không thể lạnh lùng, không thể mê trai.” An Lan trong lòng cảnh cáo bản thân.
Sau đó, nàng hướng Lan Lăng lộ ra một nụ cười ranh mãnh nói: “Tiền quần áo được rồi nhưng công của ta đâu? Ta chính là vô cùng đắt tiền!”
Được rồi, mấy câu này là rất tầm thường, nhưng. . . Thực sự không có từ a.
“Á. . .” Lan Lăng thật không ngờ cô gái xinh đẹp trước mắt này sẽ nói ra những lời kiểu đó.
“Hôm qua, ta mua quần áo cho ngươi tốn hơn nửa canh giờ, đúng không?” An Lan tiến vào trạng thái, nghiêng khuôn mặt hy vọng Lan Lăng, liều mạng kìm chế tâm tình của mình, không thể để cho mắt toát ra mấy ngôi sao nhỏ.
Thực sự quá đẹp trai, thậm chí không thể dùng đẹp trai để hình dung. Buổi tối nhìn đã rất tuấn tú, ban ngày nhìn càng thêm đẹp trai đến xốn mắt.
“Ừ.” Lan Lăng nói.
“Ta hiện tại muốn đi chăm ngựa, ngươi giúp ta chăn ngựa, đem nửa giờ kia trả lại cho ta. Ngoại hình ngươi đẹp trai như vậy, cũng không thể thiếu nợ không trả đi.” An Lan dịu dàng nói.
Sau đó, trong lòng nàng tự mắng mắng một vạn lần. Nông cạn, nông cạn, nông cạn, làm sao có thể nói với người đẹp trai như vậy những lời này đâu? Bộ óc nước vào a, ngu ngốc a, đáng đời ngươi thành gái ế. Xong rồi, xong rồi, thế nào cũng bị xem thường.
Bên trên Lý Nhất Chính nhìn thấy một màn này, thực sự muốn bùng nổ.
Mẹ nó, có thể biểu hiện lại rõ ràng hơn nữa sao?
An Lan nhìn phía ánh mắt của người đàn ông này? Còn thiếu nói một câu gọn gàng dứt khoát: Chúng ta mướn phòng đi thôi.
Hắn Lý Nhất Chính gia thế cỡ nào? Khí phách cấp bậc nào? Lại bị An Lan mắt lạnh đối đãi, tên mặt trắng nhỏ trước mắt này trừ gương mặt còn có cái gì? An Lan bộ dáng như vậy, hận không thể liều mạng đi quần một phen.
Bộ não đàn bà đã làm bằng cái gì a? Không có nửa điểm lý trí à? Dáng dấp đẹp trai có cái rắm dùng a?
Nhưng mà hắn không biết, Lan Lăng thu hút An Lan không chỉ là khuôn mặt này, cái này vừa vặn chẳng qua là cơ sở, trí mạng là khí tức trên người hắn.
Đương nhiên, Lý Nhất Chính không sẽ trực tiếp tiến lên hỏi Lan Lăng ngươi là ai? Trong nhà làm cái gì?
Thế này quá nông cạn, hắn có thể cảm thấy không phải ai cũng có có tư cách để cho hắn hỏi.
“Ta và An tiểu thư đang bàn chuyện tình cảm, những người không có nhiệm vụ đi ra ngoài đi.” Lý Nhất Chính thản nhiên nói: “Lão Ngũ, đem người này ném ra cho ta.”
“Vâng!” Một gã đàn ông hùng tráng không gì sánh được đi đến.
Cao tầm một thước chín, cơ bắp trên người như là nham thạch vậy, một đấm cho phép đem một cánh cửa sắt đập bẹp.
Cái này lão Ngũ, là Lý Nhất Chính vệ sĩ.
Lão Ngũ đi đến, đứng ở trước mặt Lan Lăng nói: “Chính ngươi cút ra ngoài? Hay là ta đem ngươi ném ra?”
An Lan biến sắc, tức khắc muốn lôi kéo Lan Lăng vội vàng rời đi nơi này.
Nàng vô cùng nhạy bén, biết trướt mắt không có thể ăn thua thiệt, cũng không thể và Lý Nhất Chính sản sinh xung đột chính diện.
“Đây là ai a?” Lan Lăng nói: “Người của ngươi?”
“Không phải.” An Lan nắm tay Lan Lăng chạy ra ngoài.
Lý Nhất Chính gặp chuyện đó, càng thêm nổi giận nói: “Lão Ngũ, đi bẻ gãy tay hắn.”
Lão Ngũ hùng tráng kia tiến lên, bắt lại cánh tay của Lan Lăng nói: “Xin lỗi, chủ nhân của ta ra lệnh cho ta bẻ gãy tay ngươi, bởi vì ngươi sờ phải thứ không nên sờ.”
Lan Lăng cười nói: “Ngươi dùng lời ta nói.”
Sau đó, Lan Lăng nhẹ nhàng vặn một cái.
“A. . .” Một tiếng kêu thảm thiết.
Lão Ngũ hùng tráng như hổ này, cánh tay tráng kiện rõ ràng bị vặn trở thành bánh quai chèo (hay còn bánh vặn thừng), tất cả xương cánh tay nát bấy!