Diệt Thế Ma Đế – 1106: Con đường của Chi Nghiên! Chi Đình chuyển thế – Botruyen

Diệt Thế Ma Đế - 1106: Con đường của Chi Nghiên! Chi Đình chuyển thế

Nói một cách nghiêm túc, Chi Nghiên cũng không phải Phật La sao chép được, càng giống như là một loại phục sinh.

Ngay lúc đó Chi Nghiên tuy rằng tan thành mây khói, thậm chí là hồn phi phách tán. Thế nhưng trung tâm linh hồn năng lượng thể vẫn còn, hơn nữa bị Phật La bắt được, cho nên căn cứ cái này trung tâm bộ phận linh hồn năng lượng thể tiến hành chữa trị, do đó lấy được linh hồn hoàn chỉnh.

Chỉ bất quá, linh hồn sau khi chữa trị lại có chút ký ức bị thiếu hụt mất.

Sau đó, lại ban tặng Chi Nghiên Hư Vô Huyết Mạch, nàng dĩ nhiên là trực tiếp khôi phục thân thể hoàn mỹ.

Đương nhiên, Phật La sở dĩ làm rắc rối thế này không phải là vì Chi Nghiên, mà là vì Lan Lăng, vì thu hút Lan Lăng mắc câu.

“Ngươi bây giờ trong đầu có ký ức gì?” Lan Lăng bèn hỏi.

Chi Nghiên nói: “Ký ức của ta tính đến đến rời khỏi Thiên Không Học Viện, sau đó hoàn toàn không biết.”

Lan Lăng biết, lúc Phật La phục sinh Chi Nghiên, không phải là không thể hoàn chỉnh khôi phục ký ức năng, sở dĩ tất cả những ký ức về Lan Lăng biến mất hết, là bởi vì lo lắng Chi Nghiên để lộ bí mật, lo lắng Chi Nghiên đứng ở bên Lan Lăng.

Sau đó Lan Lăng thử nghiệm ở mặt trăng giả lập tiến hành lục soát, quả nhiên tìm được một đoạn trí nhớ đầy đủ số liệu, chính là toàn bộ ký ức từ khi Chi Nghiên rời khỏi Thiên Không Học Viện, kể cả và ký ức về Lan Lăng.

Hơi có chút do dự, Lan Lăng cũng không có lập tức khôi phục ký ức cho Chi Nghiên mà bèn hỏi: “Ngươi bây giờ sinh hoạt vui không?”

Chi Nghiên nhớ lại một hồi nói: “Cũng không có cái gì vui vẻ không hài lòng.”

Lan Lăng nói: “Có tìm được mục tiêu cuộc sống gì? Mục tiêu đáng phấn đấu nào?”

Chi Nghiên nói: “Có một chút mơ hồ, nhưng còn đang tìm kiếm.”

Lan Lăng nói: “Nếu không thì ta cho ngươi ngồi không à?”

Chi Nghiên gật đầu.

Lan Lăng nói: “Ta dự định triệt để gây dựng lại hội nghị Long ma, thống nhất quản lý toàn bộ văn minh mặt trăng, dần dần cải biến hiện trạng văn minh mặt trăng. Đồng thời cùng hành tinh Long Ma tiến hành liên kết di chuyển, chung tay phát triển.”

Chi Nghiên nói: “Như vậy mục tiêu phát triển là cái gì?”

Lan Lăng nói: “Nghiên cứu Hư Không Sinh Vật, tìm ra biện pháp triệt để tiêu diệt Hư Không Sinh Vật, triệt để đánh bại Chúa Tể Hư Không.”

Chi Nghiên nói: “Được.”

Lan Lăng nói: “Ta sẽ cho ngươi đại bộ phận quyền hạn quản lý mặt trăng giả lập, như vậy ngươi sẽ có quyền điều chỉnh gây dựng lại hội nghị Long Ma. Ngươi có thể đi nghiên cứu bất cứ người nào, khảo sát bất cứ ai, sau đó đem hắn đưa vào bên trong hội nghị Long Ma. Đương nhiên phương diện này còn có một đoạn số liệu ký ức, là ký ức sau khi ngươi rời khỏi Thiên Không Học Viện, ngươi được phép lựa chọn khôi phục đoạn ký ức này, cũng có thể triệt để quên đi.”

“Ừ.” Chi Nghiên nói.

“Được!” Lan Lăng nói, sau đó bỗng nhiên hắn đưa ngón tay ra chống lên cằm của Chi Nghiên.

Chi Nghiên kinh ngạc, không biết nên phản ứng gì.

Ngay sau đó, Lan Lăng hướng về cái mông vểnh tròn trịa của nàng mà bóp một cái.

Tức khắc, khuôn mặt của Chi Nghiên đỏ lên.

“Ha ha ha, quả nhiên vẫn là một người sống sờ sờ.” Lan Lăng cười nói, sau đó rời đi.

. . .

Văn minh mặt trăng và hành tinh Long Ma không giống nhau, đặc tính xã hội càng thêm phức tạp, hơn nữa sức sản xuất công nghệ cao hơn vô số lần.

Cho nên, dù cho Lan Lăng cũng không muốn lập tức trực tiếp lật đổ hình thức xã hội của nó, mà là dần dần tiến hành cải biến.

Đương nhiên, hắn còn có thể mở ra đường bay từ văn minh mặt trăng đến hành tinh Long Ma, khiến cho hai văn minh cho phép giao lưu học tập. Đến cuối cùng, sẽ đem văn minh mặt trăng, đế quốc Viêm Ma, đế quốc Viêm Long ba quốc gia dung hợp trở thành một thể.

Đương nhiên, đây là một quá trình đặc biệt lâu dài, chí ít cần thời gian vài thập niên.

Mà bây giờ việc cấp bách của Lan Lăng, chỉ có một mục tiêu.

Đó chính là tiêu diệt Chúa Tể Hư Không, giải cứu toàn bộ thiên hà Long Ma.

Chinh phục văn minh mặt trăng, tiêu diệt Phật La không phải mục tiêu, vừa vặn chỉ là một quá trình mà thôi.

Nguy cơ diệt thế của toàn bộ hành tinh Long Ma cũng không có giải trừ, thậm chí không có giảm bớt, hành tinh Long Ma còn có bao nhiêu thời gian hoàn toàn quyết định bởi đại đế Ách Thiên còn có thể cầm cự bao lâu.

Tiêu diệt Hư Không Sinh Vật, đánh bại Chúa Tể Hư Không, hiện nay có hai hướng.

Hướng thứ nhất, để cho văn minh mặt trăng, hành tinh Long Ma tập trung tất cả tài nguyên nghiên cứu Hư Không Sinh Vật, tìm được biện pháp tiêu diệt hoàn toàn.

Hướng thứ hai, Lan Lăng rời khỏi hành tinh Long Ma đi sâu vào vũ trụ tìm kiếm Sáng Thế Thần long.

Ở trên mặt trời, Viễn Cổ Thần Ma nói qua với Lan Lăng, hai đại Sáng Thế Thần ở bên trong mặt trời đại chiến Chúa Tể Hư Không như cũ vẫn không địch lại. Viễn Cổ Thần Ma hi sinh tánh mạng của mình, đổi lấy Viễn Cổ Thần Long chạy trốn, đi sâu vào vũ trụ tìm kiếm phương pháp cứu thế.

Vô số năm trôi qua, Viễn Cổ Thần Long có tìm được phương pháp cứu thế hay không? Nó đi nơi nào?

Hai chuyện này đều rất trọng yếu, thế nhưng Lan Lăng quyết định muốn nghỉ mấy tháng cho thật tốt bên người nhà, đem những chuyện phiền muộn này bỏ qua, sinh thật nhiều cho, để cho bọn Đế Niết, cho A Sử Ly Nhân, cho Dạ Kinh Vũ đều có con.

Bởi vì hắn ở hành tinh Long Ma cũng ngây ngô không lâu, muốn đi trước sâu vào vũ trụ.

Mà lần này vừa đi, thì thực sự không biết lúc nào mới có thể trở về. Sau khi có con, tin rằng trong lòng của những phụ nữ này sẽ rất có gởi gắm, mà mình cũng thêm vài phần sinh lực trụ cột.

. . .

“Phu quân, ngươi muốn mang ta đi nơi nào a?” Trong xe ngựa lộng lẫy, Chi Ninh lười biếng nằm ở trong lòng Lan Lăng.

Nàng quả nhiên lại mang thai, có vẻ đặc biệt lười nhác.

“Bé trai thèm chua, bé gái thèm cay, ta trở nên thích ăn cay, lần này nhất định là con gái.” Chi Ninh nói: “Ta thích nhất bé gái, tái sinh một tiểu quỷ đáng ghét như Chi Ngọc vậy thì ta không thiết sống nữa.”

Lan Lăng nói: “Chi Ngọc hiện tại thật biết điều hiểu chuyện a.”

Chi Ninh nói: “Đó là hiện tại, con trai từ năm tuổi đến mười sáu tuổi, ngay đến chó cũng còn phải sợ, chán ghét hết sức.”

Lan Lăng không để ý đến nàng, Chi Ninh muốn một con gái là thật, nhưng Chi Ngọc là mệnh căn của nàng, thế giới này cũng nữa tìm không được một người đáng yêu hơn Chi Ngọc.

“Ta nhớ lại mười mấy năm trước nhìn Thấm Thấm dễ yêu vô cùng, thật khả ái lại rất ngoan, rõ ràng như một cái áo bông nhỏ.” Đôi mắt đẹp của Chi Ninh tràn đầy ước mơ.

Lan Lăng nói: “Nếu như sinh một bé gái không biết lý lẽ giống Linh nhi như vậy thì sao đây?”

Con gái Quy Linh Nhi của Quy Cần Thược, thật là một bé gái không biết lý lẽ, vừa nóng nảy vừa hỗn hào, vênh mặt hất hàm sai khiến, thực sự so với Quy Cần Thược khi còn bé còn lợi hại hơn.

“Tiểu Linh Nhi làm sao vậy? Tiểu Linh Nhi bên ngoái khó chíu nhưng trên thực tế lại rất biết điều.” Chi Ngọc nói: “Nàng hay bám người, biết làm nũng làm trò vui, bé gái thế này tốt nhất.”

Cứ như vậy, xe ngựa Lan Lăng lái vào bên trong một thị trấn nhỏ.

Đây là một thị trấn nhỏ đặc biệt bình thường, trên thị trấn đại đại bộ phận cũng là nông dân, còn có thợ thủ công nghệ, khoảng chừng mấy nghìn dân. Cuộc sống được không tính là tốt, thậm chí đi cả thị trấn cũng không có xe động cơ tinh thạch, đường ray xe điện cũng không có trạm đến đây.

“Phu quân, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì? Không khí nơi này hôi thối, đám nông dân này không quan tâm vệ sinh.” Chi Ninh che mũi nói.

Lan Lăng không nói gì, đây là một thái hậu õng ẹo, đây cũng là một thái hậu không phù hợp.

Chi Ngọc là quốc vương Nộ Lãng, nàng Chi Ninh chính là Nộ Lãng vương thái hậu, những thứ này đều là con dân của nàng, phải yêu nhân dân như con.

“Tiếp qua mấy năm sẽ triển khai ở đây, mỗi cá nhân nơi này sẽ đều chú trọng vệ sinh, trong không khí cũng sẽ tràn ngập mùi thơm, thậm chí so với những thành phố lớn còn muốn thơm mát hơn.” Lan Lăng nói qua.

Sau đó, hắn cho Chi Ninh đeo cái khăn che mặt, bản thân cũng đeo mặt nạ, đi xuống xe ngựa.

Mặc dù Lan Lăng và Chi Nghiên đều che khuôn mặt, nhưng khí chất sang quý trên người hai người đều không thể che giấu bằng cách gì.

Tức khắc, cái thị trấn nhỏ đang ồn ào ầm ĩ liền yên tĩnh lại, tất cả trấn dân chúng đều cung kính thối lui đến hai bên đường cúi người xuống.

Nhưng vào lúc này, một thằng nhóc mập mạp vội vàng chạy ra, chạy chân trần trốn rất nhanh, cầm trong tay một mẩu bánh mì, một bên chạy còn một bên cạp khí thế.

Đứa nhỏ này bảy tám tuổi, tuy rằng dáng dấp rất béo, nhưng mắt tràn đầy linh khí.

Sau lưng hắn, thêm một người đàn bà mập mạp vọt tới, điên cuồng đuổi theo sau, cầm chổi trong tay hét lớn: “Ngươi dám chạy, chạy được nơi đâu? Tóm được là ta nhất định đem mông ngươi đập nát, vừa lười vừa tham, hàng ngày ăn vụng, còn dám đi kỹ viện lén nhìn các cô nương tắm, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi. . .”

Đứa bé kia lao thẳng xông đến Lan Lăng và Chi Ninh.

Hắn chỉ lo ăn và chạy trốn, lập tức không có ngó thấy Chi Ninh ở đây, lúc ngẩng đầu lên đã muốn đụng Chi Ninh, liền buộc phải thắng gấp, sau đó bụp một phát té lăn trên đất.

Mẹ của hắn đuổi theo, trực tiếp đưa đè hắn xuống đất, lột quần xuống đét đít mạnh.

Con gấu nhỏ này kêu rên có vẻ thê lương, như là giết heo vậy, không biết còn tưởng rằng bị bị cực hình. Mẹ hắn nhẹ dạ, ra tay thì nhẹ một chút.

Lan Lăng thấy rõ, con gấu nhỏ này lúc bị đánh, vừa kêu rên, vừa ra sức ăn bánh mì, còn hướng Lan Lăng và Chi Ninh nhăn mặt.

“Phụt. . .” Chi Ninh nhịn không được cười lên một tiếng.

Nhìn một hồi lâu, Lan Lăng kéo Chi Ninh rời đi, trở lại trên xe ngựa, rời khỏi trấn nhỏ.

“Đứa bé mập mạp kia thật biết điều, bất quá ngươi cũng thấy đấy đi, con trai da dày, rất dễ ghét hay con gái đáng yêu.” Chi Ninh vuốt ve cái bụng nói: “Phu quân, ngài đem ta mang tới nơi đây, chính là vì nhìn đứa nhỏ này chịu đòn à?”

Lan Lăng cười, không nói gì, không nói cho nàng biết, đứa bé này chính là công tước Chi Đình chuyển thế.

Chi Đình, một trưởng bối mà Lan Lăng thích nhất, một trưởng bối tốt mà hắn thiếu nợ rất nhiều.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.