Diệt Thế Ma Đế – 1012: Diệt nhà họ Cơ! Tiến công Ẩn Châu! – Botruyen

Diệt Thế Ma Đế - 1012: Diệt nhà họ Cơ! Tiến công Ẩn Châu!

Chi Ngọc nói, cuối cùng triệt để đánh tan phòng thủ trái tim của Viêm thái tử, hắn cũng không nhịn được nữa, trực tiếp cả giận nói: “Các ngươi làm như vậy, và tiểu nhân đắc chí, nghèo đói lâu ngày phút chốc phú quý có cái gì khác nhau chớ? Như vậy đi ngược lại, ta cũng muốn nhìn các ngươi có thể càn rỡ đến khi nào?”

Hắn thực sự đã nhịn rất lâu.

Hơn nữa hắn tâm tính trước sau không có điều chỉnh xong, xem như Viêm thái tử, thế tục cực mạnh vương quyền người thừa kế, đối với quyền lực lĩnh ngộ rất sâu, thế nhưng đối với sức mạnh bản thân hiểu rõ không sâu. Ở hắn mấy thập niên nhận thức trong đó, Viêm đế quốc xem như thế giới bá chủ đã vượt lên trước trăm năm, nghĩ Cơ thị gia tộc cao quý là trời ban, cho nên coi khinh thiên hạ bất luận kẻ nào.

Lúc ở Thần Long học viện, trong mắt hắn nơi đó có Chi Ninh và Chi Ly tồn tại? Hôm nay hắn đến bái kiến Ma Đế Lan Lăng, chẳng qua giống như Hồng Thừa Trù bái kiến Hoàng Thái Cực nhà Minh mạt vận, (*)tuy rằng ta đánh không lại ngươi Tác Luân, thế nhưng ta ở trong lòng coi khinh ngươi, ta là Hoa tộc nghìn năm, mà ngươi chỉ là một Man Hoang dã nhân mà thôi.

(Mèo Thầy Mo định lơ luôn khỏi giải thích nhưng có thím hỏi đành phải kê ra: Năm 1641, tướng nhà Minh – Hồng Thừa Trù bị Hoàng Thái Cực – hoàng đế đầu tiên nhà Thanh – tóm gọn sau khi vây thành. Hồng Thừa Trù kiên quyết tuyệt thực nhưng bị Hoàng Thái Cực chiêu dụ riết nên theo luôn. Sau khi đầu hàng thì Hồng Thừa Trù lại mạnh tay trấn áp các lực lượng phản Thanh nên bị giới sĩ phu lúc đó cho ăn gạch. Tuy nhiên, ngoại trừ chuyện này, về tổng thể thì Hồng Thừa Trù sau khi làm quan nhà Thanh có 2 công lớn là dâng sớ tâu nạn đói Vân Nam và ngăn cản cuộc tấn công Miến Điện)

Mà Tác Luân không gặp hắn, lại còn đưa một đứa trẻ mười tuổi khẩu xuất cuồng ngôn, hắn tức khắc không thể nhịn được nữa.

Chi Ngọc cũng không tức giận, nhìn Viêm thái tử trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Lúc này, trong lòng của ngươi còn có cảm giác ưu việt, rõ ràng chơi thật khá.”

Tiếp tục, Chi Ngọc hô: “Ông ngoại Quy Hành Phụ, ngươi ra.”

Quy Cần Thược cũng có một đứa bé, cũng gọi Quy Hành Phụ làm ông ngoại, đứa bé này và Chi Ngọc là huynh đệ, cho nên hắn cũng kêu ông ngoại.

Quy Hành Phụ đi ra, khom người nói: “Điện hạ.”

Chi Ngọc nói: “Tả tướng, ngươi nói thế nào mới có thể triệt để bỏ đi một người cảm giác về sự ưu việt đâu?”

Quy Hành Phụ nói: “Điện hạ cũng đã có đáp án đi.”

Chi Ngọc nói: “Cha nói, một người đàn ông dù có sức hấp dẫn đến cỡ nào, giàu có cỡ nào, quyền thế cỡ nào, chỉ cần đưa hắn thiến mất, như vậy hắn liền không có gì cả.”

Quy Hành Phụ chép miệng, vị hoàng thân nước Nộ Lãng tương lai này, hiện tại cứ phóng đãng… như vậy sao?

“Sứ giả, đem Viêm thái tử phế đi.” Chi Ngọc hạ lệnh.

Viêm thái tử tức khắc hồn phi phách tán, không thể ngừng vùng vẫy, trực tiếp nhào đến Chi Ngọc.

Thế nhưng, thân thể hắn mới vừa mới vùng dậy, lập tức đã bị hai tên Tử Vong Võ Sĩ đè xuống đất.

Sau đó vị Viêm thái tử cao ngạo vô cùng rõ ràng bị trước mặt mọi người cắt bào phục, ngay trước mặt rất nhiều người, rõ ràng bị triệt sản.

“Trở về đi.” Chi Ngọc nói.

Sau đó, Viêm thái tử gần như đau đến bất tỉnh trực tiếp bị ném ra ngoài.

Quy Hành Phụ qua loa do dự sau đó, nói: “Điện hạ, ngài phải bẩm báo bệ hạ trước mới xử trí Viêm thái tử.”

Chi Ngọc nói: “Ông ngoại Quy Hành Phụ, cha ta đặc biệt thống hận Cơ thị bộ tộc. Khí Nhân là em trai ta, ta cũng thống hận nhất Cơ thị bộ tộc. Cho nên ta vừa rồi làm như vậy là cho Khí Nhân báo thù, không cần bẩm báo cha.”

Quy Hành Phụ nghe xong, lập tức khom lưng lạy dưới, không nói gì thêm.

Hắn nghe nói qua chuyện của Cơ Tú Ninh, vì hãm hại Lan Lăng, không tiếc đem con trai ruột của mình làm công cụ, thậm chí còn và Lan Lăng sinh ra một cặp song sinh. Cuối cùng muốn trốn tránh đế quốc Viêm Ma thời điểm, lấy tính mạng bản thân con ruột xem như uy hiếp để cho Đế Niết để cho ả chạy thoát.

Điên rồ như vậy, chỉ sợ lúc Quy Hành Phụ tàn nhất cũng làm không được.

Mà hôm nay, Khí Nhân đã được Dina nuôi và Lan Tác sống chung một chỗ. Mà Cơ Tú Ninh sanh một đôi trẻ thì nuôi dưới danh nghĩa của Đế Niết.

. . .

Đến khi Viêm thái tử trở về Viêm Kinh, Băng Nhân đã dẫn đầu mười vạn đại quân tốc hành.

Viêm thái tử toàn thân run rẩy quỳ gối trước mặt chúa tể Viêm Đế nói: “Chi Ngọc con của Tác Luân chính mồm nói, Cơ thị gia tộc trừ Cơ Mân ra, tất cả chết tiệt, để cho chúng ta rửa cái cổ.”

Tức khắc, chúa tể Viêm Đế một hồi lảo đảo.

Cho tới nay, hắn và Thánh điện Thần Long qua lại hỗ trợ, cho nên có như vậy sự thống trị. Mà con gái của hắn, tuy rằng trải qua khúc chiết, nhưng lúc này ở Thiên Không thánh điện nhưng cũng tiền đồ rộng lớn.

Chính là, hết chuyện này thì có ích lợi gì?

Căn bản cứu không được hắn Viêm đế quốc, cũng cứu không được Cơ thị toàn tộc.

Chúa tể Viêm Đế lấy xuống vương miện, cởi bào phục, thay một thân áo gai dầu, đi ra vương cung, đi tới dưới tường thành, quỳ xuống dập đầu nói: “Tội thần bái kiến thiên sứ của bệ hạ, Băng Nhân điện hạ.”

Băng Nhân cười lạnh nói: “Không hổ là chúa tể Viêm Đế, vẫn còn biết ta.”

“Thần tự hiểu nghiệp chướng nặng nề, tự nguyện thoái vị, giao ra ngọc tỷ và quốc thư.” Chúa tể Viêm Đế quỳ sát trên mặt đất, hai tay dâng ngọc tỷ và quốc thư, sau đó nói: “Nghe nói ta cái người tội đáng chết vạn lần con gái Cơ Tú Ninh đã từng và bệ hạ dựng dục một đôi song sinh, không biết lân nhi có khỏe không, tội thần không dám tư niệm.”

“Chúa tể Viêm Đế, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì.” Băng Nhân lạnh lùng nói: “Không có ích lợi gì, vậy đối với tiểu chủ nhân và ngươi Cơ thị không quan hệ.”

Sau đó, Băng Nhân vung tay lên.

Tức khắc, mười vạn đại quân hướng Viêm Kinh thủy triều vậy phóng đi.

Mấy canh giờ sau đó, Viêm Kinh thất thủ!

Cơ thị toàn tộc bị bắt.

. . .

Cơ Mân năm nay ba mươi ba tuổi, vẫn không có hôn phối. Hơn nữa đã không còn trẻ nữa, hai chân có chút tật, tóc cũng trắng một nửa, tràn đầy tang thương.

Năm đó, hắn giúp đỡ Chi Ninh và A Sử Ly Nhân chạy, chọc giận tới thánh điện Viêm Kinh, cho nên bị bắt bỏ tù, bị hình phạt, mãi cho đến trước đây không lâu mới thả ra.

Chi Ninh nhìn thấy hắn bộ dáng này, không khỏi trong mắt rưng rưng.

Chi Ngọc lại không có lộ ra nét mặt bi thương, mà là ngọt ngào hô một câu: “Cậu.”

Mặt tràn đầy ngây thơ.

“Ôi chao. . .” Cơ Mân lôi kéo Chi Ngọc, vuốt ve đầu của hắn, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Mười năm trước sự tình giống như ngay hôm qua, ngay lúc đó Chi Ngọc vẫn còn quấn tã, hôm nay đã là thiếu niên thẳng như ngọc.

“Ta vốn không muốn tới.” Cơ Mân nói: “Cơ thị gia tộc của ta đắc tội Tác Luân bệ hạ sâu như thế, Cơ Tú Ninh càng hơn nữa, ha ha. . .”

Năm đó hắn bị thánh điện Viêm Kinh bắt, nếu như chúa tể Viêm Đế nguyện ý nói một câu, hắn sẽ không bị hành hạ, sẽ không bị cắt ngang hai chân.

Nhưng là cha ruột của hắn chúa tể Viêm Đế vì tránh hiềm nghi, mặc cho thánh điện Viêm Kinh hành hạhắn, nhốt hắn mười năm, trong đó vô tình không phải bàn cãi.

“Mà càng thêm không thể dễ dàng tha thứ là Cơ Ảnh Sa, con đĩ này dĩ nhiên giết chết Khương Thượng bệ hạ.” Cơ Mân trong mắt rưng rưng, cả giận nói: “Khương Thượng bệ hạ là lá cờ cuối cùng của quốc gia Nhân loại của chúng ta, là lá cờ đại diện cho sự cao quý và chính nghĩa. Con đĩ này giết Khương Thượng bệ hạ, từ nay về sau ta quốc gia Nhân loại đều là đồ hèn mọn bẩn thỉu, ở Tác Luân bệ hạ trong mắt, cũng là ngay cả chó lợn cũng không bằng.”

Cơ Mân một lời nói toạc ra bản chất.

Ở Lan Lăng trong lòng, Khương Thượng, Khương Huyết đại biểu cho khí chất cao quý của loài người.

Hai người kia sau khi chết, đại biểu cho quốc gia Nhân loại ghê tởm hèn mọn chiến thắng chính nghĩa cao quý, vậy cả nhân loại quốc gia bên trong, thì không còn có lá cờ, mất đi tấm gương chính nghĩa cho con dân, đều là đồ chó lợn. Tựu như cùng họ Tư Mã sau khi cướp Tào Ngụy toàn bộ tấm gương cao quý thể diện ngã rạp xuống.

“Cho nên bản thân ta đến không nghĩ đến.” Cơ Mân nói: “Nhưng là cha mẹ của ta đều quỳ gối trước mặt của ta, cầu khẩn ta đến vương quốc Nộ Lãng hướng ngươi xin tha thứ, cho nên ta vẫn phải tới.”

Chi Ninh nói: “Ngươi nói.”

Cơ Mân nói: “Cơ thị tổ tiên vốn là văn thần dưới trướng của Long Đế, Thánh điện Thần Long hãm hại Long Đế bệ hạ, Cơ thị toàn tộc không vì Long Đế bệ hạ lấy lại công đạo, ngược lại chia rẽ đế quốc Viêm Long, làm gia tộc của chính mình giành lợi ích. Sau cùng chiếm lĩnh Viêm Kinh sau đó, thậm chí tự lập Viêm đế quốc, đây mới thực là loạn thần tặc tử. Cho nên, bệ hạ mặc kệ xử trí ta như thế nào Cơ thị gia tộc cũng là phải. Thế nhưng Cơ thị trong gia tộc, có một số cô gái yếu đuối là vô tội, bọn họ cũng là người đáng thương, cũng là cô gái quý tộc từ những quốc gia khác, trở thành ta Cơ thị gia tộc thê thiếp. Còn có một đám trẻ, tuổi chúng còn nhỏ, còn không có làm ác, mong bệ hạ thương tiếc.”

Sau đó, Cơ Mân quỳ xuống.

Chi Ninh nói: “Tiểu Ngọc, ngươi đi gặp cha ngươi, đem chuyện cậu Cơ Mân nói cho hắn biết.”

“Vâng.” Chi Ngọc nói.

Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau đó, Chi Ngọc đã trở về, nói: “Cha đồng ý.”

. . .

“Giết!” Tuy rằng Băng Nhân ra lệnh một tiếng.

Viêm đế quốc Cơ thị toàn tộc, trừ phụ nữ và trẻ em vô tội ở ngoài, tất cả bị chém. Mà đám phụ nữ và trẻ em may mắn còn sống sót tất cả bị gột đi ký ức, cách chức làm thứ dân.

Đến tận đây, xưng bá quốc gia Nhân loại vượt lên trước trăm năm Viêm đế quốc Cơ thị vương tộc, triệt để bị diệt, chỉ còn lại mỗi một Cơ Mân.

. . .

Vương quốc Đông Ly, Ly Kinh!

Tân Đông Ly vương quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng.

“Ly Nhân, tha mạng a, tha mạng a. . .” Tân vương Khương Ly liều mạng dập đầu nói: “Ngàn sai vạn sai đều là của ta sai, năm đó ngươi và Chi Ninh đến lánh nạn thời điểm, ta tuyệt đối không nên cự tuyệt.”

A Sử Ly Nhân nói: “Huynh trưởng, ngươi nghĩ rằng ta sẽ vì chuyện này?”

Tiếp tục, A Sử Ly Nhân bèn hỏi: “Ta hỏi ngươi, lúc Cơ Ảnh Sa giết sư phụ, ngươi cũng biết?”

“Ta không biết a, ta thực sự không biết a. . .” Khương Ly khóc lớn nói: “Ta còn tưởng rằng thật là Ma tộc sứ giả Hi Thiến giết phụ vương a.”

“Không, ngươi gạt người.” Bỗng nhiên một đứa bé vọt tới, chỉ vào Khương Ly nói: “Mẹ sau khi rời khỏi phòng cha, đã đi sang phòng của ngươi. Nói cho ngươi từ nay về sau ngươi chính là Đông Ly quốc vương, hơn nữa cần ngươi tuyên bố hủy bỏ khu tị nạn loài người, đồng thời và đế quốc Viêm Ma tuyên chiến. Hơn nữa, cho hạ độc vào lương thực của đế quốc Viêm Ma vận tới, độc chết hơn mười vạn dân chúng vô tội, ngươi cũng là biết. Ngươi không chỉ có biết, còn tham dự an bài. Năm đó phụ vương phế bỏ ngươi thái tử, ngươi ghi hận trong lòng, đã sớm và Thánh điện Thần Long cấu kết cùng một chỗ.”

Lao tới chính là Khương Thượng con nhỏ nhất Khương Tập, năm nay mới tám tuổi.

“Ngươi đừng cho là ta nhỏ cái gì cũng không biết.” Khương Tập nói: “Mẹ theo cha phòng sau khi đi ra, tới trước phòng của ta đứng một hồi, khiến ta sợ hãi vô cùng.”

Tiếp tục, Khương Tập quỳ gối A Sử Ly Nhân trước mặt nói: “Ngươi là Ly Nhân tỷ tỷ sao? Van xin chị, phụ vương báo thù, vì phụ vương báo thù.”

A Sử Ly Nhân đem đứa bé này ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Từ nay về sau, ngươi liền theo tỷ tỷ.”

Sau đó, nàng trực tiếp đem đứa bé này mang đi, ngọc thủ ở sau lưng vung lên.

Tân Đông Ly vương Khương Ly bị chém đầu.

. . .

Mà cùng lúc đó.

Ma Đế Lan Lăng hạ chỉ, Kỵ Sĩ Địa Ngục không đầu, A Sử La dẫn đầu ba mươi vạn đại quân, tiến công Ẩn Châu, tiến công Yêu Châu.

. . .

Chú thích của Bánh: Phần thứ nhất đưa lên, lạy xin hỗ trợ, cảm ơn đại gia.

Trong nhà đứt cầu dao, phải đổi công tắc điện nên chương trễ, xin lỗi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.