Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 90: Lạc Dương Hoa Hội – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 90: Lạc Dương Hoa Hội

Ánh thái dương đầu tiên le lói trong buổi ban mai, xuyên qua những tầng mây,
chiếu soi đất trời, rạng rỡ sắc màu như báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.
Thành Lạc Dương nhộn nhịp lạ thường, bởi vì hôm nay là ngày khai mạc hội hoa
Lạc Dương, cả thành đều náo nhiệt vô cùng, ai ai cũng có cảm giác hưng phấn,
tươi vui.

Bên trong Mẫu Đơn đình của hội hoa Lạc Dương, có một cái đại viện tử, chiếm
khoảng trăm mẫu đất, có thể chứa trên vạn người, là địa điểm để những người
tham gia giới thiệu về lai lịch, thế mạnh của hoa mẫu đơn do mình mang đến.
Ngày khai mạc đầu tiên rất đông vui, đủ các chủng loại hoa được bày biện khắp
nơi, khách thưởng hoa nô nức ngắm nhìn tất cả các loại hoa mẫu đơn trên thế
gian quy tụ về đây. Có thể thấy Lạc Dương hoa hội lần này hoành tráng, quy mô
hơn dĩ vãng rất nhiều, dĩ nhiên chi phí cho hoa hội lần này cũng phải có điểm
khác biệt.

Từ hừng đông, đến giờ, tất cả những người giới thiệu hoa đều nhất nhất tuân
thủ đúng vị trí đã được chỉ định trước. Đợi ọi việc ổn định, tất cả những
người tham gia và quan khách đều trật tự nhìn lên ban chủ hội trên khán đài,
nơi đó gồm có mười hai vị giám khảo chuyên nghiệp cùng với ban tổ chức hoa
hội. Mà năm vị công chứng viên, ngoài phượng trượng Thiếu Lâm Từ Vân đại sư,
chưởng môn Võ Đang Ngọc Chân Tử, và Hoa Sơn Trương Tuyết, còn có hai vị thân
sĩ bản địa có uy vọng trong thành Lạc Dương. Năm người sẽ chứng kiến toàn bộ
quá trình diễn biến của hoa hội.

Giờ này, người tham gia lễ cử hành khai mạc hoa hội đã khá đông, vượt qua một
vạn năm ngàn người. Trong đó, người võ lâm có gần hai ngàn, chủ yếu phân chia
thành vài phe nhân mã. Thứ nhất là đệ tử của tam đại môn phái của Trung
Nguyên, chủ yếu là bảo vệ an toàn hội trường, nhân số có khoảng một trăm
người, phần lớn là đệ tử Thiếu Lâm và Võ Đang.

Nhóm thứ hai là đệ tử của võ lâm tứ đại bang phái. Những người này ẩn mình
trong đám đông, không nhìn thấy những nhân vật đứng đầu, duy chỉ có Lý Dục và
bạch y thiếu niên La Văn thần bí là lộ diện.

Nhóm thứ ba là vô số đệ tử của các bang phái lớn nhỏ, có không ít người là đến
xem náo nhiệt, có thể nhận ra là Túy Kiếm Môn và Không Động phái, cùng với một
số môn phái không rõ danh tính, tóm lại ước chừng gần ngàn người.

Nhóm thứ tư là người của Võ Lâm thư viện, có hai nhân vật chủ yếu là Lâm Vân
và Liễu Diệp Nhân. Đi theo hai người có hơn mười môn hạ đệ tử, tất cả đều xa
lạ không rõ lai lịch.

Nhóm thứ năm là những nhân vật tương đối thần bí trong chốn giang hồ, có thể
liệt kê ra là hắc y thiếu niên Dạ Phong, Tàn Mi Tẩu Thiên Sát, Ngọc Điệp Lãnh
Như Thuỷ, Lục Nương Tử Quý Nguyệt Mai, cùng với la y thiếu niên tay cầm chiết
phiến. La y thiếu niên khoảng ba mươi tuổi, thập phần anh tuấn, chiết phiến
phe phẩy trên tay có thêu một đóa đại hồng mẫu đơn, toát lên vẻ phong lưu tiêu
sái. Ánh mắt thiếu niên này rất tà dị, chốc lát lại lấp lóe tia lục quang, khá
là quỷ dị.

Nhóm nhân mã thứ sáu, khoảng mấy chục tên vận bộ võ phục có mặt mũi xa lạ,
thỉnh thoảng lại ngó trộm đoàn người Hoa Tinh. Xem bộ dạng thậm thụt thì tựa
hồ đang ẩn giấu một bí mật gì đó, chỉ là tạm thời không có biểu hiện mà thôi.

Thứ bảy, chính là đoàn người Hoa Tinh, cũng là lôi kéo sự chú ý của người khác
nhất. Bởi vì trong đoàn người bọn họ, có mỹ nữ, có tuấn nam, lại thêm cả vô
mao lão đạo không giống ai, hợp thành một nhóm rất kỳ quái, làm cho người ta
rất khó cưỡng lại sự tò mò. Đi theo Hoa Tinh là sáu người Mai Hương, Ám Vũ,
Trần Lan, Cô Ngạo, Khúc Trúc, Thượng Quan Yến, tính cả những người đi chung
đường là Đường đại tiểu thư Đường Mộng, Diệu Thủ Tiên Cô Liên Phượng, gộp
chung Vô Mao lão đạo, thì tổng cộng là mười người.

Trong mười người này, Đường Mộng, Liên Phượng, Thượng Quan Yến và Mai Hương,
bốn vị mỹ nữ đồng thời xuất hiện một chỗ, thực là tình cảnh hiếm thấy. Hơn nữa
có Hoa Sơn Trương Tuyết, Võ Lâm thư viện Liễu Diệp Nhân, Ngọc Điệp Lãnh Như
Thủy, Lục Nương Tử Quý Nguyệt Mai, giờ phút này tại Lạc Dương hoa hội đã tề
tựu đến tám vị mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ, thật sự là mỹ nữ như vân a.

Đúng lúc này, hoa hội hội chủ đã đứng trên khán đái, tuyên đọc quy tắc giải
đấu của hoa hội. Nhưng mà những quy tắc này mọi người đã biết cả rồi, không có
mấy ai chú tâm mà lắng nghe. Chúng nhân đều ngoái đầu, đến sái hết cổ về phía
những mỹ nhân bên cạnh Hoa Tinh hết cả rồi, thừa dịp để ăn no con mắt ấy mà.

Cuối cùng hội chủ nhấn mạnh: “Sản phẩm triển lãm dùng để tham gia giải đấu,
gồm có ba ngàn sáu trăm bốn mươi tám đóa. Chúng ta sẽ tiến hành liên tục trong
vòng bảy ngày, trục xuất đào thải, sau đó tuyển ra ba mươi sáu cái tên, tiến
vào quyết đấu tiếp theo. Phàm là những đóa hoa triển lãm là một trong ba mươi
sáu đóa, thì đều được tưởng thưởng ba trăm lượng bạc từ bổn hội, để cổ vũ tinh
thần. Nếu lọt vào Thập Đại Danh Hoa, được nhận một ngàn lượng bạc. Mới tiếp
tục tuyển lựa, tiến vào Tam Cường, phân làm ba thứ hạng nhất, nhì, ba.

Tuy vậy, khi lọt vào một trong mười danh hoa tham gia triển lãm, đều phải do
nữ tử tham gia đứng ra giới thiệu, để tiến hành vừa tuyển hoa vừa tuyển mỹ,
nếu ai không phải là nữ tử, thì có thể nghĩ ra biện pháp để tìm người thay
thế. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được trọng thưởng với số tiền lên đến một
vạn lượng, người đứng thứ hai được nhận tám ngàn lượng, thứ ba được nhận năm
ngàn lượng. Mong mọi người tham gia đều nỗ lực thể hiện nổi bật năng lực,
không thực hiện sai quy định. Ngay bây giờ, tôi xin tuyên bố, cửa ải tuyển
chọn đầu tiên … chính thức bắt đầu, mời các khách quan thưởng hoa tiến vào khu
triển lãm, và nộp một lượng bạc, đa tạ mọi người cùng hợp tác.” Dứt lời liền
trở về.

Hoa Tinh cười trào phúng: “Cái gã chủ hội này quả là yêu tiền mà, không bỏ lỡ
một cơ hội nào. Hoa hội này mà kết thúc, sợ gì mà không kiếm chác được hơn
mười vạn lạng bạc chứ? Thực sự là một gã biết cách moi tiền thiên hạ a.”

Thượng Quan Yến rướn người sang mà ton hót: “Chính vậy, hoa hội này thực ra để
moi tiền thôi, do bị mấy cái tâm đen tối làm hoen ố thôi. Chẳng những người
tham gia phải nộp tiền, khách ngắm hoa cũng phải nộp tiền, thực là lũ cẩu tặc
hám tiền.” Mai Hương bên cạnh cũng phụ họa tỏ ý nhất trí với nàng, Ám Vũ và
Trần Lan chỉ im lặng không nói lời nào.

Liên Phượng trầm ngâm phân tích: “Chuyện này cũng là bình thường thôi, những
người tham gia và khách tham quan nếu không góp tiền, thì chủ hội lấy cái gì
mà trao thưởng đây, dùng cái gì mà chi tiêu chứ, sao dám múa rìu qua mắt thợ
trước tam đại môn phái đây? Tất cả đều cần tiền, bất luận là chủ hội hay người
tham gia, cũng đều như thế cả thôi.”

Hoa Tinh cười trừ đáp: “Lời này cũng có đạo lý, hay là chúng ta đi ngắm hoa
thôi. Hương Nhi, Tiểu Yến Tử, hai muội không phải cứ nháo lên đòi đi xem hoa,
bây giờ chúng ta hãy đi ngắm hoa nào.” Sau đó cùng mọi người tiến vào khu
thưởng hoa. Cô Ngạo đi ở sau cùng, cẩn thận dò xét những người thưởng hoa. Rất
nhanh hắn đã phát hiện ra một chuyện, những người tới đây xem hoa mặc dù có
khoảng một vạn năm ngàn người, nhưng chính thức tiến vào khu thưởng hoa, chỉ
có khoảng một vạn, còn lại một phần ba không có đi vào, có không ít người võ
lâm đang lẫn lộn trong đó.

Trong nhóm mười người Hoa Tinh, thì có Vô Mao lão đạo là không chút hứng thú,
lão chỉ cười hì hì nhìn quanh tứ phía, chú ý động tĩnh, tùy thời phòng bị
người khác bất ngờ đột kích. Cô Ngạo và Khúc Trúc đối với hoa mẫu đơn cũng
không hứng thú gì lắm, bất quá chỉ là đi xem náo nhiệt. Những người thực sự
cảm thấy hứng thú, chỉ có Hoa Tinh và lục nữ đang hy hy ha ha chỉ trỏ khắp
nơi.

Mỗi một chậu hoa mẫu đơn đều đứng bên cạnh một người tham gia, sát bên là một
tấm bài tử, bên trên tên hoa và đặc tính, nhằm giúp những khách quan ngắm hoa
dễ nhận biết. Hơn ba ngàn chậu hoa, lại có hơn vạn người tham quan, có vẻ hơi
khó khăn để nhìn ngắm. doc truyen tai . Đặc biệt là những loại thượng đẳng mẫu
đơn và tuyệt phẩm mẫu đơn, lại càng phải chen chúc, khó khăn hơn nữa, người
bên ngoài muốn quan sát, phải đợi những người đứng trước đi rồi, mới có thể
tiến đến mà ngắm nghía.

Nhóm mười người Hoa Tinh đi theo đoàn người ở cuối, từ từ thưởng thức những
đóa mẫu đơn cao quý, diễm lệ. Năm nay, vì ảnh hưởng của thiên khí, nên hoa hội
mẫu đơn mới muộn hơn so với trước kia một tháng, trưng bày đủ các chủng loại
theo các thức các dạng khác nhau, thiên kỳ bách quái, không loại nào giống
loại nào, hết sức hấp dẫn con mắt của khách thưởng hoa.

Dọc theo đường đi, hai người Mai Hương và Thượng Quan Yến đi kè kè suốt, thì
thầm trò chuyện, vẻ mặt thập phần hưng phấn. Ám Vũ và Trần Lan thì lặng lẽ
nhìn, không hiển lộ thái quá nét mặt của bản thân. Hoa Tinh quay đầu lại nhìn
Đường Mộng và Liên Phượng, khẽ cười nói: “Thế nào, hoa hội lần này cũng không
tệ chứ hả? Chắc rằng, những trận đấu vào giai đoạn cuối sẽ rất cam go, đến lúc
đó nhất định phải đi xem thật kỹ, coi ai có thể lên ngôi cao nhất.”

Đường Mộng trả lời: “Các loại hoa lần này so với trước kia chỉ hơn chứ không
kém, tin rằng trong lần này tuyệt phẩm cũng không ít, nên rất có ý tứ. Điểm
bất đồng là, năm nay còn thêm phần tuyển mỹ nhân, tính trong sạch của trận
đấu, có thể đã bị ảnh hưởng, hy vọng trận đấu cuối cùng có thể diễn ra một
cách công bằng.”

Liên Phượng hờ hững nói: “Mỗi một đợt hoa hội, đều sẽ phát sinh những sự kiện
ít ai biết được. Hơn nữa trong thời điểm diễn ra hoa hội, còn có sự tình cẩm
hạp, e là không dễ dàng tiến hành thuận lợi, hết thảy đều phải đợi đến kết cục
mới biết được. Mỗi một trận đấu, đều có sự tình bất công xuất hiện, bởi vì bối
cảnh của mỗi người khác biệt, cho nên kết quả cũng sẽ bất đồng.

Hoa Tinh nghe vậy, ánh mắt nghi hoặc, nhớ lại hai người bọn họ đều có xem hoa
hội trong quá khứ, so với bản thân mình chắc chắn hiểu biết hơn. Hoa Tinh cười
hà hà nói: “Nếu lần này tuyển mỹ, mà chủ nhân của đóa hoa không tìm được mỹ
nữ, ta nghĩ hay là hai người đi tham gia, có khi nhận được không ít ngân lượng
ấy chứ? Hắc hắc, có cơ hội kiếm tiền như vậy, lại còn phô trương được phong tư
kiều diễm của hai người, nhất cử lưỡng tiện, chớ bỏ qua, hai người nên chuẩn
bị một chút đi.”

Đường Mộng và Liên Phượng vừa nghe, đều liếc xéo hắn, muốn đá cho hắn một cái.
Hai nàng quay ngoắt lại, không lý đến hắn, coi như tiếng ruồi vừa vo ve vậy.
Cô Ngạo và Khúc Trúc nghe thấy vậy đều nhịn không được mà cười ha hả, không
thể tưởng được Hoa Tinh lại có thể nói ra những lời như vậy.

Mai Hương há hốc mồm, liếc Hoa Tinh một cái, vội nói đỡ cho Đường Mộng và Liên
Phượng: “Thật là, huynh lại nói nhăng gì thế, dám khinh bạc hai vị tỷ tỷ như
thế. Hai vị tỷ tỷ đã sớm dương danh tứ hái, còn để ý đến danh tiếng ư? Thật
là, Hoa Tinh huynh đừng có hồ ngôn loạn ngữ nữa. Hai vị tỷ tỷ, đừng có lý đến
huynh ấy, không nghe huynh ấy nói nữa.” Nói xong làm cái mặt quỷ với Hoa Tinh,
nháy mắt với hắn mấy cái. Tựa hồ muốn nói, muội chỉ có thể giải nguy cho huynh
lần này thôi đó, lần sau còn chọc lại các nàng, huynh tự mình mà giải quyết
đi.

Hoa Tinh cười nhạt, một điểm cũng không để ý. Quay sang Ám Vũ, cười ôn nhu:
“Tiểu Vũ à, hay là đến lúc đó nàng lộ mặt ra, để mọi người xem nữ nhân bên
người Hoa Tinh ta xinh đẹp đến nhường nào. Khà khà, đoạt hết số tiền mà đem
về.”

Ám Vũ ngạc nhiên, không có nghĩ đến Hoa Tinh sẽ nói ra như vậy. Việc dịch dung
của mình, không lẽ đã bị người khác phát hiện? Cũng không rõ hắn nói như vậy
là có ý gì. Nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Ám Vũ có chút mất tự nhiên nói: “Công tử
lại nói đùa rồi, Tiểu Vũ cũng chỉ là một nha đầu ngốc, sao có thể tham gia
tranh tài được. Hay là công tử để Hương Nhi tiểu thư tham gia đi?”

Hoa Tinh nhìn quanh một lượt, không màng tới ánh mắt tò mò của các nàng, cười
ha hả mà rằng: “Đến lúc đó, mọi người sẽ biết. Tiếp tục ngắm hoa, ta biết hoa
hội lần này có một chậu tuyệt phẩm mẫu đơn, xinh đẹp vô ngần, đợi lát nữa mọi
người nhìn ngắm thật kỹ. Hà hà, muốn hỏi tại sao ta biết phải không? Tạm thời
giữ bí mật.” Nét mặt làm ra cái vẻ thần bí, liếc nhìn tứ phía.

Không ít người đã rời đi, khu ngắm hoa trở nên thanh tĩnh hơn một chút. Đoàn
người Hoa Tinh thong thả đi tới, cũng thấy được rất nhiều sản phẩm triển lãm
tuyệt hảo, đối với hội hoa lần này thầm cảm thấy hài lòng. Đường Mộng mở lời:
“Giải đấu năm nay, xem ra rất nhiều loại hiếm thấy trong nhiều năm qua, mới
nhìn sơ qua ba trăm chậu mẫu đơn, đã có khoảng hai mươi chậu là thượng hảo mẫu
đơn rồi, cứ theo tình hình này, trận đấu sẽ hết sức kịch liệt.

Liên Phượng nhìn sang một chậu rồi tiếp lời: “Mới xem qua về hình dáng, thì sợ
rằng có không dưới mười chậu là tuyệt phẩm mẫu đơn. Liếc ngang, đã thấy mười
hai, mười ba đóa, không phải là vật phàm, chúng ta nên đến xem cho kỹ, đừng
lãng phí thời gian ở đây nữa.” Mọi người nghe thấy vậy, nhìn dáo dác khắp nơi,
quả nhiên như lời nàng nói, tổng cộng có mười hai, mười ba chỗ triển lãm đều
đông nghẹt người xem.

Bọn người Hoa Tinh cũng chầm chậm đi về hướng đó, để kiến thức qua một chút
những tinh hoa của mẫu đơn tuyệt phẩm. Đoàn người, rất nhanh đi tới một chỗ
gần nhất, chung quanh có rất đông người chen lấn nhau, căn bản là muốn xem
cũng khó. Hoa Tinh đứng xa một khoảng, cẩn thận quan sát, thấy tên của chậu là
Đại Hồng Mẫu Đơn, ánh sáng sắc bén, hoa thế hùng kỳ, thể hiện khí chất của bậc
tôn sư đại phú đại quý. Nhìn thoáng qua chậu hoa, mặc dù bình thường, nhưng
nhìn kỹ thì màu đỏ trong đó quả là có điểm thần kỳ khác biệt, thực là tinh
phẩm trong tinh phẩm. Chủ nhân của hoa này là một vị lão giả, bài tử bên cạnh
viết bốn chữ “Đại Hồng Cát Tường”.

Hai người Mai Hương và Thượng Quan Yến định chen lấn vào trong, liền bị Hoa
Tinh níu lại. Hai nàng mất hứng thấy rõ, trừng mắt tức giận nhìn Hoa Tinh. Hoa
Tinh oan ức giải thích: “Tức cái gì, ta là ta không muốn hai muội bị kẻ khác
chiếm tiện nghi. Chen chúc nhau như vậy, kẻ khác chiếm tiện nghi của hai muội,
thì hai muội tính sao đây, đang hoa hội thế này, đâu phải lúc động thủ động
cước chứ, hiểu chưa, hai vị đại mỹ nữ.”

Thượng Quan Yến thì thầm với Mai Hương: “Huynh ấy cho rằng ai cũng như huynh
ấy, chuyên môn đi chiếm tiện nghi của nữ nhân, hừ, ta xem ngoại trừ hắn, chắc
không có sắc lang nào nữa.” Mai Hương nghe vậy, cười khoái chí, liếc xéo Hoa
Tinh một cái, rồi lại tiếp tục nhỏ to nói chuyện với Thượng Quan Yến. Sau đó
Thượng Quan Yến chạy tới bên cạnh Vô Mao lão đạo, thì thào bên tai lão vài ba
câu gì đó, lại nhanh nhẩu chạy ngược về chỗ cũ. mới nhất ở truyen/y/y

Vô Mao lão đạo nhìn thoáng qua đám đông đang vây quanh ngắm hoa, mặt làm ra
cái dạng tiếu lâm, thân thể loạng choạng đi tới. Đến gần đám đông đang chen
lấn, Vô Mao lão đạo lúc lắc cái đầu lớn tiếng quát: “Ê, các ngươi không có lấy
một chút đạo đức hay sao vậy, xem rồi sao còn chưa đi hả, nấn ná ở đây làm gì?
Ở đây không có bán hoa, đâu có phải nơi để các ngươi đo đầu đếm đuôi chứ,
không thấy mất thời gian hay sao hả? Còn để cho người khác xem với, các ngươi
cứ đứng đực ra đây, làm sao mà có chỗ cho người khác xem nữa hả? Biến đi, biến
đi, đừng có ở đây ngăn trở lão đạo ta thưởng hoa.” Da mặt Vô Mao lão đạo dày
còn hơn tường thành, một điểm cũng không thèm để ý đến những người xung quanh
có thể dùng ánh mắt để giết lão, cường hãn xô đẩy vào đám đông đó. Chúng nhân
nhìn cái bộ dạng đó của lão, chỉ biết lắc đầu thở dài ngao ngán. Có không ít
kẻ trong số đó văng tục vài câu rồi mới bỏ đi, còn Vô Mao lão đạo thì cố ý nhe
răng cười hình hịch, khiến những kẻ đó tức muốn thổ huyết.

Đám đông vừa giải tán, Thượng Quan Yến và Mai Hương lập tức chạy ngay đến
trước đóa hoa, ngó nghiêng trái phải nhìn ngắm, thập phần vui sướng, cái miệng
nhỏ xinh trầm trồ, tán thưởng đóa hoa. Liên Phượng và Đường Mộng cũng bước
lại, cùng với Ám Vũ, Trần Lan tiến đến phía sau hai nàng bọn Mai Hương, cùng
nhau thưởng thức.

Hoa Tinh nhìn quanh tìm kiếm nơi hạ lạc của Tô Ngọc, nhưng thất vọng vì có quá
nhiều đám đông vây lại, trong lúc nhất thời không nhận biết nàng đang ở đâu.
Rồi chợt thấy Lãnh Như Thủy, quả là mỹ nữ có phong vị đặc biệt.

Lãnh Như Thủy, một thân bạch y, cơ thể cân đối, y phục bó sát lấy toàn thân,
lộ ra đường cong của eo thon tuyệt đẹp, song nhũ vươn cao, đồn bộ căng tròn
hấp dẫn, có chút mỹ miều, lại pha lẫn vẻ thanh tao. Lãnh Như Thủy, người cũng
như tên, vẻ mặt lạnh lùng, nàng khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, nhìn
kỹ lại chỉ như mới hai mươi tư, nhưng vẫn không giảm đi nét thanh xuân, ngược
lại còn tăng thêm vận vị thành thục. Hiện tại nàng đang đứng một mình xem hoa
tại cách đó không xa.

Hoa Tinh nhìn Liên Phượng, vỗ nhẹ vào cánh tay nàng. Khi nàng quay đầu lại,
hắn liếc qua Lãnh Như Thủy, rồi nhẹ giọng hỏi Liên Phượng: “Người kia là ai,
có phải là Lãnh Như Thủy hay không vậy?”

Liên Phượng gật đầu, đi đến hướng Lãnh Như Thủy. Liên Phượng mỉm cười hỏi han:
“Như Thủy, đã lâu không gặp, tỷ vẫn khỏe chứ?”

Lãnh Như Thủy khẽ đáp: “Muội đã già đi nhiều rồi, còn tỷ thì sao? Mấy năm
không gặp, đã thành thân chưa? Hay là giống như muội, vẫn cô đơn một bóng?”

Liên Phượng nhìn nàng, rồi thở dài nói: “Chúng ta đều già cả rồi, chỉ như đóa
hoa dần héo tàn mà thôi. Đi cùng muội rồi trò chuyện nào.”

Liên Phượng dắt Lãnh Như Thủy tới giới thiệu với những nữ nhân trong đoàn.
Thấy Hoa Tinh đi tới, Liên Phượng mỉm cười nói với Lãnh Như Thủy: “Như Thủy,
có một vị đại nhân vật, để muội giới thiệu cho tỷ. Sau khi muội giới thiệu ọi
người biết nhau, trong tương lai không chừng sẽ phải nhờ nhau giúp đỡ. Vị này
chính là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, chắc là tỷ có nghe qua.”

Lãnh Như Thủy nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc, không biết là vì
danh tiếng của hắn, hay là vì vẻ anh tuấn của hắn. Tóm lại, thần sắc của Lãnh
Như Thủy có chút phức tạp. Lãnh Như Thủy khẽ gật đầu với Hoa Tinh, xem như là
một cách chào hỏi.

Hoa Tinh tươi cười: “Thực đẹp, Lãnh cô nương, hôm nay thật có diễm phúc mới
được gặp tỷ. Nếu nguyện ý, xin mời cùng chúng ta đi thưởng hoa.” Sâu thẳm
trong mắt lóe lên những tia kỳ dị chiếu thẳng vào mắt Lãnh Như Thủy, khiến tâm
linh nàng nhất thời rung động.

Thượng Quan Yến và Mai Hương ở cạnh bên nắm tay Lãnh Như Thủy đi, cười duyên
dáng: “Đừng lý đến huynh ấy, chúng ta đi ngắm hoa đi. Đi nào, chúng ta qua xem
đóa mẫu đơn bên kia kìa, để coi có cái gì mà tuyệt phẩm không.” Rồi lôi kéo
nàng đi, bỏ lại mấy gã nam nhân ở đằng sau.

Trên đường đi, Hoa Tinh cùng các nữ nhân vừa ngắm hoa vừa bình phẩm, chỉ trỏ
khắp nơi, không lâu sau đã đến trước chậu hoa của Tô Ngọc. Lúc này người xem
đã ra ngoài hết chín phần. Hoa Tinh lại nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên
người Liễu Diệp Nhân và Lâm Vân, sau đó chuyển sang Lý Dục và La Văn, cuối
cùng dừng lại, ngắm nhìn Tô Ngọc.

Tô Ngọc vừa thấy Hoa Tinh, ánh mắt lộ vẻ hoan hỉ, gật nhẹ đầu. Mấy nữ nhân đều
đặt hết tâm tư lên bồn Bạch Ngọc Mẫu Đơn, vốn dĩ không chú ý tới sự tình này,
chỉ có Cô Ngạo là chứng kiến toàn bộ. Hoa Tinh lên tiếng: “Hoa mẫu đơn lần này
thật sự không ít. Vừa rồi chúng ta đã thấy tới Tam Tinh Củng Nguyệt trong
truyền thuyết, những áp lực cạnh tranh trong cuộc đấu sợ rằng sẽ rất gay go.

Tô Ngọc xác nhận: “Công tử nói rất đúng, lần này chẳng những có Tam Tinh Củng
Nguyệt, còn có Tử Ngọc Đan Hoa và Hắc Ngọc Mẫu Đơn, đều là những tinh phẩm cực
kỳ khó gặp. Bồn Bạch Ngọc Mẫu Đơn này e là không dễ dàng tiến đến Tam Cường.

Hoa Tinh cười động viên: “Đừng sợ, chúng ta sẽ giúp muội. Muội xem, những
người xung quanh đều là mỹ nữ như mây, đến lúc đó chọn thí đại một người đi
tuyển mỹ, cũng nhất định có thể tiến vào Tam Cường, yên tâm đi.” Trong mắt Hoa
Tinh hiện lên vẻ ân cần, tựa như đang thì thầm những lời tình thoại, chỉ cho
riêng nàng nghe mà thôi.

Đôi mày ngài của Tô Ngọc nhướng lên, yêu kiều hỏi: “Công tử có nhiều tiểu thư
xinh đẹp như vậy, đều mới tới phải không? Công tử thật là người có phúc a!”
Hoa Tinh ngầm hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói. Chúng nữ đều quay đầu lại
nhìn Hoa Tinh, ánh mắt như chất vấn hắn, đây là cái chuyện gì.

Hoa Tinh cười hề hề nhìn chúng nữ: “Sao lại nhìn ta như vậy, có phải thấy ta
quá anh tuấn hấp dẫn, đều mê trúng hết các nàng rồi phải không? Nếu đã vậy,
thì quá tốt rồi, hắc hắc, không phải ta đang ngủ mơ đó chứ.”

Ám Vũ và Trần Lan tự biết thân phận bất đồng, đều trìu mến nhìn hắn. Mà tam nữ
Đường Mộng, Liên Phượng, Lãnh Như Thủy chỉ im lặng, không nói gì. Thượng Quan
Yến hầm hầm tức tối, ngước sang một bên, không để ý tới hắn nữa. Duy chỉ có
Mai Hương là nũng nịu mắng: “Hoa Tinh, huynh chỉ thích nói hươu nói vượn, cố ý
chọc ghẹo chúng muội có phải không? Chúng muội là muốn hỏi huynh, như thế nào
mà huynh lại quen với chủ nhân của đóa hoa? Huynh đừng có làm cái dạng ngây
thơ cụ đó nữa, mau nói.”

Hoa Tinh vừa thấy Khúc Trúc, Cô Ngạo và lão đạo đều cười phá lên thống khoái,
hắn một điểm cũng không hề để ý, đảo mắt lại ra vẻ oan uổng: “Nguyên là vậy
sao, hại huynh cao hứng hết nửa ngày, huynh còn nghĩ là mình có mị lực đến nỗi
hấp dẫn hết các nàng rồi chứ? Không thể nghĩ rằng ta lại tưởng lầm rồi, ha ha,
đừng cười.” Hoa Tinh làm bộ giật mình, lắc lư như kiểu bị hố to, khiến Thượng
Quan Yến và Khúc Trúc nhịn không được lại bật cười. Bọn họ cười, những người
khác cũng không nhịn được đều cười ngất ngưởng. Đường Mộng, Liên Phượng và
Lãnh Như Thủy đều không nghĩ rằng, Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh uy chấn võ
lâm, lại có cái bản lĩnh khiến người khác vui vẻ như thế, thật sự là một con
người kỳ lạ.

Hoa Tinh thấy ai nấy cũng cười ngặt nghẽo, không khỏi mỉm cười khoan khoái.
Liếc nhìn Tô Ngọc, Hoa Tinh nói: “Ta và chủ nhân của hoa này quen nhau như thế
nào ư? Có một mối quan hệ đặc biệt, cho nên trong quá trình diễn ra hoa hội,
ta sẽ toàn lực tương trợ nàng. Đóa hoa này chiến thắng, cũng như là chúng ta
chiến thắng, hiểu chưa? Đến lúc đó mọi người nhất định phải hỗ trợ, gắng hết
sức giúp đỡ. Hoa này ta đã xem qua rồi, mọi người cứ thong thả mà nhìn ngắm
đi, ta đi chỗ khác đây. Hắc hắc.” Cười tà dị hai tiếng, Hoa Tinh phất áo bước
đi.

Ngày đầu tiên tuyển chọn, hoa mặc dù nhiều, những đối với khách thưởng hoa mà
nói, không thể nào cảm thấy hứng thú. Tất cả mọi người đều hy vọng có thể
chứng kiến những tinh anh trong các vòng đấu sau, đối với tuyển chọn lần đầu,
không có ý nghĩa gì nhiều lắm. Song, hoa hội muốn tiến hành, cũng đều phải
trải qua vòng đầu tiên này, không có biện pháp nào cắt bỏ được.

Sau khi ngắm nhìn chán chê, đến khi tất cả những người giới thiệu hoa lục đục
dọn dẹp chuẩn bị ra về, thì nhóm mười một người Hoa Tinh cũng vừa rời khỏi khu
thưởng hoa, tìm đến một nơi, tiếp tục bàn luận về những sự tình vừa rồi. Trong
khi tuyển lựa, tất cả chúng nhân đều thấy những giám khảo chuyên nghiệp đi đi
lại lại, quan sát, đánh giá kỹ càng từng chậu mẫu đơn, dĩ nhiên để đưa ra
quyết định đúng đắn.

Hoa Tinh lần đầu tiên biết đến hoa hội, đối với chuyện này không hiểu rõ gì
mấy, không khỏi nhẹ giọng hỏi những mỹ nữ bên cạnh. Hoa Tinh hỏi: “Những giám
khảo này chỉ nhìn bằng con mắt, đưa ra những đánh giá về hoa mà chính xác được
sao? Nếu là như thế, chỉ sợ không thể nào công bằng. Dù sao lòng người khó
lường, đúng không?” Đoạn nhìn tam nữ Liên Phượng, Đường Mộng và Lãnh Như Thủy,
hiển nhiên các nàng đã từng tham dự hội hoa Lạc Dương nhiều lần rồi.

Lãnh Như Thủy lạnh lùng không nói, mà Liên Phượng chỉ cười chứ không lên
tiếng, ánh mắt lộ ra một tia thâm sâu. Cuối cùng, chỉ có Đường Mộng là cất
tiếng đáp: “Tuyển chọn như vậy, đích xác là tồn tại những hiềm nghi, bất quá
đã nhiều năm qua, chủ khách hoa hội cũng không nghĩ ra cách gì hay ho hơn. Lúc
này, trong tay mỗi một vị giám khảo, đều có quy định về ba loại tiêu chí, đã
được thông qua, để đánh giá và đào thải, chỉ những đóa mẫu đơn không phù hợp
một chút, đều sẽ bị đánh trượt, chọn ra những tinh phẩm phù hợp. Lần đầu tiên
tuyển chọn thì có phần phóng túng, thấy cái nào không vừa mắt là đào thải mà
thôi, đợi lát nữa ngươi xem sẽ biết ngay thôi.”

Thời gian chầm chậm trôi qua, thời gian tuyển trạch đã không còn nhiều, lúc
này đang thống kê số phiếu, đợi lát nữa sẽ công bố kết quả. Cô Ngạo thì thào
cảnh báo với Hoa Tinh: “Công tử, những kẻ đó một mực quan sát động tĩnh của
chúng ta, tiếc là mặt mũi của chúng đều lạ lẫm, một kẻ cũng không nhận ra.
Công tử có cần để tại hạ đi điều tra một chút về bọn chúng không, hỏi xem
chúng có mục đích gì.”

Hoa Tinh nhìn theo ánh mắt của Cô Ngạo, thấy có mấy chục gã xa lạ vận trang
phục bình thường. Sau khi nhìn hồi lâu, Hoa Tinh nhếch mép nở nụ kỳ dị, tựa hồ
ẩn chứa điều gì đó. Khóe miệng thì cười, những trong mắt lại lấp lóe tia tàn
khốc, âm trầm.

Hoa Tinh nói nhỏ: “Tiểu Vũ, ngươi xem những tên đó, có nhận ra điểm gì không?”

Ám Vũ quan sát thật kỹ những người đó, trong mắt dần dần lộ ra sự kinh ngạc.
Liếc nhìn Hoa Tinh, Ám Vũ khẽ gật đầu, dù không nói nhưng Hoa Tinh cũng hiểu
được ý tứ của nàng. Hoa Tinh bảo: “Cô Ngạo, ngươi cứ lưu ý hành tung của chúng
là được. Đợi đến khi ta tra ra nơi ẩn thân của chúng, ta sẽ tự mình tìm chúng
để mà thanh toán.”

Đúng lúc này, ban tuyển trạch đã thống kê xong, hoa hội hội chủ đứng lên công
bố kết quả. Hơn ba ngàn chậu hoa mẫu đơn tham gia, trực tiếp tiến vào chỉ có
tám mươi chín chậu, khuyến khích cho năm trăm chín mươi sáu chậu, còn lại toàn
bộ đào thải. Đồng thời còn tuyên bố, chiều nay tiếp tục cử hành triển lãm,
chia ra triển lãm hai loại là triển lãm tinh phẩm mẫu đơn và triển lãm những
đóa mẫu đơn bình thường. Những đóa trực tiếp thông qua là triển lãm tinh phẩm,
khách thưởng hoa muốn vào xem phải nộp hai lượng bạc, còn hoa bình thường thì
giá giữ nguyên không thay đổi.

Hoa Tinh thoáng nhìn sắc trời, rồi thúc giục: “Được rồi, đã tới giờ cơm trưa,
chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tiếp theo cùng mọi người rời khỏi hội hoa.

Khi Hoa Tinh vừa rời đi, trong mấy chục gã nãy giờ theo dõi Hoa Tinh, có một
gã lên tiếng: “Hoa Tinh đã phát giác ra chúng ta, sau khi chúng ta rời khỏi,
phải ngay lập tức cải trang thay đổi hình dạng, tìm cơ hội ám sát Hoa Tinh.
Mặt khác thông báo với các đồng đạo Ám Ưng, để bọn họ chuẩn bị hành động. Lên
ngựa xuất phát.”

Một cuộc mưu toan ám sát nhằm vào Hoa Tinh đang được triển khai, rốt cuộc là
những kẻ này có thể thành công hay chăng? Như vậy, còn phải đợi xem thủ đoạn
của chúng có inh hay không đã.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.