Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 89: Trước Hồi Phong Ba – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 89: Trước Hồi Phong Ba

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, Ám Vũ lên tiếng đánh tan sự trầm lặng đó. Ám Vũ
dịu dàng phát biểu: “Công tử, người đeo mặt nạ Tu La kia, có lẽ là người chúng
ta đã gặp qua, quả là đáng sợ. Chúng ta phải luôn luôn chú ý hành tung của
hắn, không nên gây phiền phức với hắn, công tử nói có đúng không?”

Mai Hương không đợi Hoa Tinh trả lời, cũng chen ngang vào: “Chính thế, nên
tránh xa cái gã đó ra. Còn nhớ tình cảnh đêm đó, còn khiến uội run rẩy cả
người, hắn quá khủng khiếp, thực đáng sợ.”

Hoa Tinh nhìn hai nàng, thong thả lắc đầu nói: “Những lo lắng trong lòng các
nàng, ta đều hiểu, nhưng trốn tránh không phải là cách giải quyết, hiểu không?
Nếu chúng ta hành tẩu giang hồ, chuyện không gặp gian nan hiểm trở, là không
bao giờ xảy ra. Có ta ở bên cạnh, ta sẽ không để ai gây thương tổn đến các
nàng, mặc kệ là ai, ta cũng sẽ không để hắn đụng đến mọi người. Cả đời này,
chỉ cần có ta bên cạnh, mọi người vĩnh viễn không có nguy hiểm, ta sẽ vĩnh
viễn bảo vệ mọi người.”

Còn Lục Nhãn Tà Thần mà lão đạo vừa nói, chúng ta phải cẩn thận, hắn thập phần
âm tà độc ác, tâm ngoan thủ lạt, mọi người phải cẩn thận đề phòng. Giờ đây có
thêm lão đạo, sẽ tạm thời đi theo chúng ta, giúp ta bảo vệ các nàng. Ngày mai
là hoa hội, chúng ta đi kiến thức một chút, ta nghĩ, chúng ta đến đây là để
xem hoa hội lần này, không biết náo nhiệt sẽ thành cái dạng gì đây, đến lúc đó
chắc là phải phiền đến Tiểu Vũ một chút rồi. Hiện tại, không cần hỏi nhiều,
sau này tự nhiên mọi người sẽ rõ.”

Lão đạo quan sát vẻ mặt của chúng nhân, cảm thấy khó hiểu hỏi: “Hoa Tinh, các
ngươi từng gặp qua người đeo mặt nạ Tu La rồi sao? Thấy vẻ mặt của các ngươi,
trong lòng rất sợ hắn thì phải?”

Thượng Quan Yến ở bên cạnh cũng hỏi dồn: “Đúng vậy, ta cũng đang muốn hỏi,
người đeo mặt nạ Tu La rất lợi hại hay sao vậy? Đại ca, huynh mau nói uội
nghe.” Thượng Quan Yến vĩnh viễn là một tiểu nha đầu cái gì cũng tò mò.

Hoa Tinh liếc nhìn hai người, rồi thuật lại toàn bộ sự tình đã được chứng
kiến, trong sơn trang quỷ bí, vào cái đêm hôm đó. Lão đạo, Thượng Quan Yến và
Khúc Trúc vừa nghe xong thì sắc mặt trở nên nhợt nhạt vô cùng. Thượng Quan Yến
không dám tin hỏi lại: “Thực lợi hại như vậy ư, chỉ một kích đã phá huỷ toàn
bộ kiến trúc trong phương viên trăm trượng, hết thảy đều san bằng mọi thứ,
muội không tài nào tin được.” Thượng Quan Yến hiển nhiên chưa bao giờ nghe qua
về sự tình như vậy, trong lòng sao có thể tin được. Mai Hương thấy vậy, liền
đứng ra cả quyết là đã tận mắt thấy tình cảnh lúc đó. Lão đạo than thở mà
rằng: “Xem ra cao thủ trong chốn võ lâm, đã bắt đầu quy tụ, cao thủ Địa Bảng
như ta, mà đứng trước mặt những người đó, chắc là không chịu nổi một kích.
Thiên hạ đã bắt đầu loạn rồi đây.” Đoạn lắc đầu ngao ngán, lão đạo tựa hồ vì
những người trong thiên hạ mà thở dài.

Hoa Tinh thấy bộ dạng thất thần của mọi người, ánh mắt đảo qua, một lực lượng
khí thế cường đại trong nháy mắt tràn ngập khắp phòng, khiến cho nỗi bất an
trong thâm tâm mọi người, dần dần tan biến. Hoa Tinh cười sảng khoái: “Sợ cái
gì chứ, chỉ cần đồ đao vào tay, thiên hạ đều phải cúi đầu, vô luận là ai, đều
không thể đào thoát. Ngày mai, khai mạc hội hoa, chúng ta đi thưởng hoa cho
thư thái, trời xanh ắt giúp người có tâm. Bây giờ, ai về phòng nấy, nghỉ ngơi
cho tốt, ta sẽ xem qua nội thương của Tiểu Yến Nhi, để coi ngày mai muội ấy có
thể đi được hay không. Cô Ngạo ngươi hãy đi an bài phòng ở cho lão đạo, Tiểu
Vũ đi xem Đường Mộng sao rồi, đến tối nhớ gọi nàng ra ăn cơm.”

Rất nhanh, trong phòng chỉ lại có hai người Hoa Tinh và Mai Hương, Mai Hương
đằm thắm nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh đứng dậy đóng cửa lại, khẽ khàng trở lại, ôm
nàng vào lòng, hôn nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cười ôn nhu: “Thế nào,
rất nhớ ta, đúng không? Hôm nay muội có gặp tỷ muội kia không.” Vừa hỏi vừa
mơn trớn thân thể nàng.

Mai Hương ửng hồng khuôn mặt, thân thể uốn éo, kiều mị đáp: “Hương Nhi không
có phụ lòng của huynh, đã gặp các muội ấy, vả lại còn kết giao thành hảo tỷ
muội nữa. Hoa Tinh à, huynh mà gặp họ, huynh nhất định sẽ rất ngạc nhiên về
đôi tạo vật thần kỳ của trời đất đó, thực sự là khiến người ta phải bất ngờ
mà. Hai muội ấy đẹp cực kỳ, so với Hương Nhi còn diễm lệ hơn, nếu có Bách Hoa
Phổ mới, hai muội ấy ít nhất sẽ xếp vào nhóm ba người người thần kỳ nhất,
trang phục hai muội ấy giống nhau như đúc, hình dáng thì y như tạc vậy, từ
trên xuống dưới đều là độc nhất vô nhị. Hai tỷ muội đó, tỷ tỷ gọi là Đồng Tâm,
muội muội tên là Đồng Ý, nghĩa là tâm ý tương thông, thực sự là thế gian vô
tiền khoáng hậu có một cặp tỷ muội như vậy.”

Hoa Tinh nghe thấy thế, sắc mặt lộ vẻ thích thú, mong đợi. Song thủ Hoa Tinh
lúc này đã luồn vào hung y, đang mân mê ngọc thỏ hấp dẫn. Ngón tay nhẹ nhàng
kẹp lấy ngọc châu mẫn cảm, hưởng thụ thân thể nõn nà của người thiếu nữ, cảm
nhận làn da mượt mà, êm ái. Say đắm ngắm nhìn mặt ngọc kiều diễm, Hoa Tinh
cười nói: “Hương Nhi hoàn thành tốt nhiệm vụ, phải thưởng.” Tiếp theo cúi đầu
cắn lên đôi môi đỏ thắm, thâm tình triền miên. Toàn thân Mai Hương như nhũn
ra, song nhũ bị Hoa Tinh xoa nắn, khiến tâm trí nàng trở nên trống rỗng, toàn
thân vô lực, chỉ biết nhiệt tình đáp lại những cử chỉ luyến ái, thân mật của
Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn người yêu dấu kiều nhược vô lực, ánh mắt tràn đầy tình yêu
thương, song thủ vuốt ve nhẹ nhàng trên viên đĩnh, thì thào nói: “Hương Nhi
thật đẹp, ta sẽ vĩnh viễn yêu thương nàng.” Lời tình thoại ôn nhu khiến trái
tim người thiếu nữ run lên cảm động.

Mai Hương kiều mị nhìn Hoa Tinh, thủ thỉ: “Trong hai tỷ muội đó, muội muội
Đồng Ý mang bệnh trong người, Hoa Tinh huynh giúp muội ấy được không. Kỳ thực,
Hương Nhi thập phần thích hai muội ấy, Hương Nhi nghĩ rằng, nếu huynh thấy hai
muội ấy, chắc chắn sẽ không nhịn được, mà bắt lấy hai muội ấy, cho nên Hương
Nhi mới nói với huynh, nếu huynh thực sự thích, hãy đem hai muội ấy về đây,
như vậy, muội có thể sớm tối ở cùng rồi. Muội nói thật đó, huynh không tin
sao, muội không ghen đâu. Thật sự mà nói, Hương Nhi cũng dần dần phát giác, cả
Ám Vũ và Tiểu Tuyết cũng đều rất thích huynh, những sự tình giữa huynh và các
nàng ấy, muội ít nhiều cũng đoán đuợc phần nào, đời này không thể chiếm hữu
huynh cho riêng mình, nhưng chỉ cần huynh yêu thương Hương Nhi, muội đã hài
lòng rồi. Muội sẽ không có ngăn cản huynh yêu thích nữ nhân đâu, dẫu sao đó
cũng là bản chất của người đời mà.”

Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra tia bất ngờ, không thể tưởng được Mai Hương đột nhiên
lại thay đổi tính tình như vậy. Thiếu nữ đang ở trong lòng này, ngày thường
luôn mang theo ba phần ghen tuông, sao hôm nay nàng lại đột nhiên thay đổi như
vậy? Mặc dầu không rõ cho lắm, nhưng Hoa Tinh đã cảm giác rất vui sướng, như
vậy những việc làm của mình trong tương lai sẽ dễ dàng hơn. Sau một hồi nhỏ to
tình tự, và Hoa Tinh cũng đã thỏa mãn cái màn vuốt ve loạn xạ, rồi vỗ về Mai
Hương vào giấc ngủ, hắn mới rời khỏi phòng, tiến đến phòng Thượng Quan Yến.

Vào phòng Thượng Quan Yến, Hoa Tinh mỉm cười nói: “Sao vậy, sao lại ngẩn ngơ
trên giường như thế, có gì khó giải quyết, đúng không? Huynh nhận thấy, ngày
mai muội không thể xuống giường, đi xem hội hoa khai mạc rồi.” Nói xong ngồi ở
bên cạnh giường, giữa hai người chợt xuất hiện một làn hương thơm khó tả, thập
phần mê người.

Sắc mặt Thượng Quan Yến đỏ lên, ánh mắt lộ ra vẻ mê man: “Đại ca, huynh hãy
giúp muội đả thông kinh mạch đi, như vậy nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều lắm,
để ngày mai có thể đến tham gia khai mạc hoa hội đi. Cầu xin huynh mà, đại ca,
người ta thực sự muốn xem mà!” Vẻ mặt kiều mị, vạn phần lôi cuốn.

Hoa Tinh cười ôn nhu, vuốt ve mặt ngọc mịn màng của nàng: “Tiểu ngoan đồng,
muội muốn gì hả, làm ra cái dáng điệu câu dẫn đại ca như vậy, đại ca chỉ là
nam nhân bình thường, sao có thể trụ được trước mị lực hấp dẫn đến thế chứ.”

Thượng Quan Yến nghe vậy, đỏ hết cả mặt, liếc xéo Hoa Tinh một cái, nũng nịu:
“Đại ca đáng chết, chỉ biết thừa dịp người ta đang thụ thương, khi dễ người
ta. Còn không chữa trị bệnh cho người ta đi, còn muốn nhân cơ hội chiếm tiện
nghi của người ta nữa. Hay là muốn người ta chủ động cầu xin, huynh thực là
xấu quá, đáng chết, đáng ghét.” Bộ dáng cười mê hoặc khiến người ta phải điên
đảo thần hồn.

Hoa Tinh cười hà hà: “Hảo a, không đùa với muội nữa. Để huynh còn xem thương
thế của muội nữa, rồi chữa trị uội, giúp muội bình phục sớm một chút, không
muội lại nói là thân làm đại ca này chiếm tiện nghi của muội.” Rồi xem xét
thương thế của nàng, giúp nàng đả thông kinh mạch, đến lúc này, thương thế của
nàng cũng đã được chữa trị khả quan hơn rất nhiều.

Thượng Quan Yến tiếp tục liếc ngang hắn lần nữa, thỏ thẻ lên tiếng: “Đại ca,
đa tạ huynh. Thực tình, huynh cũng khá tốt đấy chú, thực sự…nếu muội không gặp
Khúc Trúc trước, nhất định sẽ gả cho huynh đó.”

Hoa Tinh quay lại nhìn nàng, nở nụ cười rạng rỡ: “Giờ đây còn nói cái này làm
gì nữa, muội muốn làm đại ca tức chết hay gì, cố ý khiêu khích đại ca, chỉ có
thể nhìn chứ không thể ăn, muội thực sự là tiểu yêu tinh mà. Nghỉ ngơi cho tốt
đi, có duyên gặp mặt, hết duyên chia lìa, tất cả tuỳ duyên, trời đất do tâm.”
Sau đó, cười khẽ vài tiếng, đầy vẻ mị lực, quay đầu lại, lặng lẽ rời đi.
Thượng Quan Yến nhìn theo bóng lưng hắn, nghĩ ngợi về những lời hắn nói, kiếp
này gặp nhau, giữa hai người tồn tại ý nghĩa gì đây? Hoặc là sẽ phát sinh
chuyện gì?

Hoàng hôn buông xuống, thành Lạc Dương phảng phất bao phủ một vầng hồng quang,
tựa như ám chỉ điều gì đó, nhắc nhở mọi người. Hoặc như một lời cảnh giác, một
điềm báo cho rất nhiều người. Hoa Tinh đứng trên tường thành Lạc Dương, ngắm
cảnh hoàng hôn, toát lên một thần thái tươi vui, kỳ lạ. Khóe miệng nhếch lên,
một nụ cười nửa miệng như muốn gì đó nhưng không nên lời, tựa hồ đang thuật
lại một sự tình gì vậy.

Đột nhiên Hoa Tinh, quay đầu lại nhìn thành đông, nơi đó có một lực lượng khí
lưu động cường đại, thường nhân không tài nào phát giác được. Chỉ cần tu vi võ
học đạt đến một trình độ khôn lường, mới có thể lĩnh ngộ được những kỳ diệu
trong đó. Hoa Tinh khẽ nhíu mày, trong khí tức cường đại này, còn ẩn hàm một
làn khí âm trầm, có thể thấy đây không phải là người chính phái, chắc chắn là
kẻ hung tà.

Hoa Tinh lắc mình xuống tường thành, cấp tốc hướng phía thành đông mà tiến
đến. Vì tránh cho thường nhân kinh hãi, Hoa Tinh không dám hiển lộ thái quá,
chỉ có thể thi triển một ít thân pháp khéo léo, xảo diệu không để chúng nhân
chú ý, nhanh chóng tiến đến mục tiêu.

Hoa Tinh vừa đến, quan sát kỹ càng đương trường, trong đó có không ít người đã
quen biết. Kể cả Lâm Vân, Xuất Trần đạo trưởng, Liên Phượng cùng với một số
nhân vật không rõ tên tuổi. Đương trường tổng cộng có khoảng hơn trăm người, ở
giữa là một hắc y nhân bịt mặt bị mọi người vây chặt. Lúc này đang có sáu bóng
ảnh cùng hắc y nhân giao thủ, xem xét tình huống, võ công của gã hắc y nhân
tương đối cao cường, sáu người vây công mà không có lấy một điểm chiếm tiện
nghi, ngược lại từng bước một rơi vào nguy cơ.

Nhìn tứ phía, Hoa Tinh phát hiện, tại đương trường có không ít nhân mã của các
bang phái, chẳng những có Thiên Nhất Giáo, Phi Ưng Giáo, Tuyệt Thiên Môn, còn
có Không Động phái, Hoa Sơn phái, Võ Đang phái, Võ Lâm thư viện, cùng với một
số tiểu môn, tiểu phái mà Hoa Tinh không nhận ra. Liếc nhìn Liên Phượng, Hoa
Tinh đi tới bên cạnh nàng, khẽ hỏi: “Liên tỷ, ở đây đang xảy chuyện gì, những
nguời này đang vây quanh gã đó, là vì sao vậy?”

Liên Phượng liếc nhìn Hoa Tinh rồi đáp: “Ngươi cũng tới sao, những người này
đang vây lấy hắc y nhân, là vì nghe nói trên ngươi hắn đang cất giấu một cẩm
hạp thần bí, nên mọi người mới vây công, đã giao thủ được một lúc, chết gần
mười người.”

Hoa Tinh say mê nhìn dung nhan xinh đẹp đó, trong lòng trỗi dậy loại cảm giác
bình thường của nam nhân, nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc. Chăm chú quan
sát những người đang đả đấu, ánh mắt Hoa Tinh khẽ biến đổi, khẽ thở dài:
“Người này có võ công rất cao cường, chỉ e là những kẻ vây quanh sẽ gánh chịu
hậu quả thôi. Nếu hắn thực động thủ, thì có đến chín phần trong đám đó, sẽ
không thể thoát chết khỏi tay hắn. Tiếc thay, chúng lại không hề hay biết, còn
đi chọc đến hắn.”

Liên Phượng vừa nghe, tỏ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt lộ ra thần sắc nghi ngờ. Liên
Phượng hỏi lại: “Ngươi khẳng định mình không đánh giá sai, ở đây có không ít
cao thủ, người đó sợ rằng sẽ không đào thoát dễ dàng.”

Hoa Tinh đảo mắt, liếc nhìn xung quanh, dừng lại trên Lý Dục một lát, rồi hờ
hững đáp: “Trong những kẻ đó, chỉ có Lý Dục là võ công cao nhất, ngay cả hắn
cũng không phải là đối thủ của hắc y nhân, thì những tên kia thế nào, chắc là
không cần phải nói rồi. Mau xem, tình huống có biến.” Nói xong thận trọng xem
tình hình đả đấu.

Hiện giờ, chỉ thấy sáu người tiến công, vây quanh hắc y nhân, chợt sáu người
vận toàn lực đánh ra một kích chí cương chí mãnh, hiển nhiên muốn một kích
chấm dứt cuộc đấu. Bởi vì khuôn mặt của hắc y nhân bị che khuất, nên không
thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng giờ phút này, trong mắt hắn bắn ra một tia lãnh
khốc. doc truyen tai . Thân hình hắc y nhân bay nhanh như chớp giật, trong ánh
hoàng hôn, chỉ một cái chớp mắt mà bóng đen phân làm sáu bóng ảnh liền lạc,
nhanh đến độ mắt thường không thể thấy rõ ràng. Ngay sau đó, có sáu thân ảnh
văng ngược ra sáu hướng khác nhau, máu tươi bắn lên đầy trời, chói lòa một
cách lạ thường.

Bóng đen lui về, đứng vững vàng ở giữa, lạnh lùng nhìn những kẻ bao vây. Lúc
trước sáu tên công kích một mình hắn, giờ đây toàn bộ đã nằm bất động trên mặt
đất, không chút nhúc nhích. Tình hình biến đổi quá nhanh, khiến ai nấy cũng há
hốc mồm kinh hãi. Liên Phượng ngạc nhiên liếc nhìn Hoa Tinh ở bên cạnh.

Hắc y nhân bịt mặt hờ hững nhìn chúng nhân, cất tiếng lạnh lùng: “Kẻ nào muốn
cướp cẩm hạp, mời tiếp tục, ta ở đây chờ.” Nói xong đứng nguyên một chỗ, khinh
khỉnh dõi mắt nhìn tứ phía.

Võ công của hắc y nhân kia cao thâm như thế, hiển nhiên khiến chúng nhân sợ
hãi. Bất quá, nói đi cũng phải nói lại, võ công của hắn không cao, sao có thể
đoạt được cẩm hạp, giữ bên người đến tận bây giờ? Cả khoảng sân chìm vào u ám,
không ai muốn làm thằng ngu cả, biết rõ không địch lại còn đi lên mà chịu chết
à, chỉ có thằng ngu mới làm chuyện rồ dại đó.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hắc y nhân nhìn khắp lượt không thấy ai động
thủ, toàn thân tỏa ra một làn khí tức âm trầm. Giữa mi tâm xuất hiện một tia
âm lãnh, xoay người Phi thân rời đi. Khi hắc y nhân vừa rời đi, lập tức có vô
số kẻ rục rịch đuổi theo, sợ hắc y nhân kia chạy mất thì uổng cơ hội trời cho,
có cả Lâm Vân, Xuất Trần đạo trưởng, Hoa Sơn Doanh Phong, cùng với Lý Dục cũng
đều Phi thân đuổi theo.

Thân hình Liên Phượng vừa động, định đuổi theo, liền bị Hoa Tinh nắm lấy cánh
tay, giữ nàng ở lại. Liên Phượng nhìn tay Hoa Tinh, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu:
“Hoa đệ, ngươi giữ ta lại làm gì, ta không muốn để mất dấu kẻ đó.”

Hoa Tinh nói một cách nghiêm túc: “Đệ giữ tỷ lại, vì đệ không muốn tỷ đi chịu
chết, ngay lập tức tỷ sẽ hiểu được thôi.” Rồi nắm lấy ngọc thủ không chịu
buông ta, cau mày nhìn về hướng hắc y nhân biến mất.

Liên Phượng không hiểu hắn đang gì cái gì. Ngay lúc này, đột nhiên có vô số
tiếng kêu thảm thiết dội đến tận trời xanh, vô vàn tiếng người la hét hỗn
loạn, kêu khóc vang rền, và bay ngược trở lại mà đào tẩu. Liên Phượng giật nảy
mình, không rõ chuyện gì đang xảy ra, những nàng rất nhanh đã hiểu được.

Hoa Tinh thì thầm: “Gã hắc y nhân đã tàn sát ngược trở lại rồi, kẻ này tâm
ngoan thủ lạt, tâm cơ thâm trầm, vừa rồi không phải hắn cố ý rời đi, mà là
muốn lừa chúng nhân đuổi theo, sau đó đột ngột quay lại, giết những tên không
kịp ứng phó, đệ cũng tương đối hiểu được thủ đoạn của kẻ này.”

Lúc này, hắc y nhân vừa tàn sát, vừa đuổi ngược lại chỗ cũ, đảo mắt nhìn
quanh, trên mặt đất nằm la liệt khoảng hơn ba mươi cái xác, tốc độ giết người
của gã hắc y nhân đó cực nhanh, kinh khủng dị thường. Hoa Tinh thấy còn lại có
Lý Dục và Lâm Vân đang chạy đầu tiên, sau đó là Xuất Trần đạo trưởng và Hoa
Sơn Doanh Phong, còn có mấy cao thủ mà Hoa Tinh không biết rõ, cũng đang toàn
lực Phi thân về hướng này mà tẩu thoát. Trong khi đó, hắc y nhân tự nhiên vượt
qua vài người, xuất hiện trước mặt Lý Dục, song thủ vũ lộng, một lực lượng quỷ
khí âm trầm tà ác bốc lên, bỗng nhiên xuất hiện, như dội vào ngực của đám
người đang toàn lực bôn tẩu.

Trong mắt Lý Dục ánh lên hồng quang, hữu thủ đấm về phía trước, tung ra một
quyền, mượn lực phản chấn, trong nháy mắt thân hình đã bay ra khoảng cách một
trượng. Bóng ảnh Lý Dục thấp thoáng giữa trời, thân pháp mau lẹ vô cùng, cấp
tốc bỏ chạy về phương bắc, vẻ mặt hiện lên nỗi hãi hùng. Có thể Lý Dục rất dễ
dàng chạy thoát, nhưng đám cao thủ còn lại không có được may mắn như vậy.

Ánh mắt hắc y nhân lộ ra thần sắc tàn khốc, song thủ múa lên, tạo ra khí tức
cường đại, ép cho chúng nhân không thể nào hô hấp được. Thân thể hắc y nhân
lăng không trên cao, tựa như một pho tượng ma thần âm u, khiến cho ảm đạm cả
sắc trời, một luồng hắc khí lượn quanh thân người hắc y nhân, làm tăng thêm ba
phần quỷ dị. Song thủ hắc y nhân co lại, một đạo khí lưu cường đại hủy thiên
diệt địa, chớp mắt tập kích, vào đám người võ lâm đang chạy trối chết, còn lại
ba phần thì đến hai phần bị trúng chiêu, thân thể nát bấy, chết tại đương
trường.

Những người còn lại, mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng chạy tản ra tứ phía,
muốn thoát khỏi độc thủ của gã hắc y nhân. Nhưng mà, thực lực đôi bên chênh
lệch một trời một vực, những người này há có thể dễ dàng đào tẩu. Có lẽ lúc
trước, họ biết kẻ mang cẩm hạp, lại ra tay độc ác đến cỡ này, chỉ sợ có cho
cẩm hạp bọn họ cũng không dám đến lấy, chứ nói gì tới đi cướp. xem tại

Ánh mắt Lâm Vân hằn lên nỗi tuyệt vọng, thời khắc này, hắn đang gặm nhấm tư vị
của tử vong đến gần. Hắn hiểu rõ thực lực của mình và hắc y nhân kia chênh
lệch quá lớn, muốn chạy trốn sợ rằng là mong ước rất xa vời. Nghĩ đến, tuổi
đời của mình còn trẻ như vậy, hắn thực không cam lòng, hắn không muốn chết,
vào thời điểm nguy hiểm nhất này, hắn không muốn buông xuôi.

Xuất Trần và Doanh Phong cũng không nghĩ rằng mình phải chết, những cách làm
của hai người này cố nhiên là có sự bất đồng. Hoa Sơn Doanh Phong thừa dịp
đuổi giết cao thủ ở phía sau, thi triển toàn bộ khinh công, chạy về hướng
khác. Xuất Trần lại bay về hướng Hoa Tinh, lúc chỉ có duy nhất hắn là bĩnh
tĩnh dị thường. Lão nhớ tới đủ loại truyền thuyết về Hoa Tinh, hơn nữa Hoa
Tinh vẫn đứng nguyên một chỗ, không có ý muốn đào tẩu, thể hiện Hoa Tinh tất
có chỗ sở cậy, bằng không hắn sẽ không mang tính mạng của mình ra mà đùa bỡn.
Tính ra vận khí của Xuất Trần cũng tốt, biết nhờ vả Hoa Tinh, nếu không hôm
nay, hắn chết chắc rồi.

Liên Phượng kinh sợ nhìn hắc y nhân, võ công của hắn quá khủng khiếp. Thoáng
nhìn Hoa Tinh, thấy hắn đang chăm chú quan sát hắc y nhân, ánh mắt lóe lên
những tia kỳ dị, hết sức lôi cuốn. Trái tim Liên Phượng tự nhiên run lên từng
chập, khiến lòng nàng có chút xấu hổ.

Liên Phượng run run đề nghị:”Hoa đệ, võ công người này cao như thế, hay là
chúng ta mau đi thôi, nếu chậm trễ, e rằng muốn chạy cũng không kịp nữa.” Ngữ
khí xen lẫn sự lo lắng, bất an.

Hoa Tinh nắm tay nàng, rồi truyền vào một đạo chân khí nhu hòa, chạy dọc cơ
thể nàng, làm cho những nỗi sợ hãi dần tiêu biến. Hoa Tinh nở nụ cười: “Yên
tâm, có đệ ở đây, bất luận là kẻ nào, đệ cũng sẽ không để tỷ bị tổn thương.”
Nắm chặt ngọc thủ của nàng, phút giây này, những lời đó, như có một ý nghĩa
sâu xa, sưởi ấm trái tim cao ngạo của nàng.

Liên Phượng cảm thấy tâm tình bấn loạn, nhẹ thở dài: “Đa ta ngươi, Hoa đệ. Bây
giờ, đã tốt hơn rồi, một điểm cũng không sợ nữa, có lẽ … bởi vì có ngươi.”
Trong giọng điệu phảng phất một ý nghĩa làm cho người ta không thể thấu hiểu
được rõ ràng.

Hắc y nhân hiểm độc nhìn ba người Lâm Vân, Xuất Trần và Doanh Phong. Lắc mình,
đuổi theo Doanh Phong, hữu thủ đánh ra một quyền, nhất thời một đạo quyền
phong màu đen cuồn cuộn giữa trời, giống như một con cự long, chuyển mình đón
gió, kích thẳng vào Doanh Phong. Một tiếng kêu thất thanh truyền đến, Doanh
Phong bị quyền phong vừa rồi đánh trúng, rơi phịch xuống đất, những giọt máu
phiêu lãng khắp không gian như những đóa hoa màu đỏ vậy. Sau khi Doanh Phong
rơi xuống đất, thân hình cứng lại, ói ra mấy ngụm tiên huyết, rồi đề thăng
chân khí, Phi thân đi. Hiển nhiên, hắn hiểu được, thơ thẩn ở chỗ này chỉ có
chết, vì thế không màng nội thương nghiêm trọng, mang theo chấn thương mà bỏ
chạy như điên.

Bên này, Xuất Trần dồn toàn lực bay nhanh về hướng Hoa Tinh, lớn tiếng cầu
cứu: “Mong Hoa công tử ra tay tương trợ, cứu bần đạo một mạng.” Một luồng
quyền khí hắc ám đang ập đến từ sau lưng, cuốn nhanh như điện, truy kích Xuất
Trần đạo trưởng.

Hoa Tinh nghe thấy thế, nghĩ lại lão là cao thủ Võ Đang, giờ đây vì cướp đoạt
cẩm hạp, lại bị đánh cho thành cái bộ dạng này. Theo như bản tính của Hoa
Tinh, hắn sẽ không ra tay cứu giúp, nhưng hôm nay Xuất Trần đã mở lời, bản
thân nếu không cứu, sau này còn mặt mũi nào mà đối mặt với chưởng môn Võ Đang
đây. Lại nhìn qua phía Lâm Vân ở cách đó không xa, tự dưng Hoa Tinh phát hiện
một bóng trắng hiện lên, là một bạch y nữ tử, cứu Lâm Vân đi. Xem thân pháp
của bạch y nữ tử, võ công cũng tương đối inh, điều này khiến Hoa Tinh không
đoán ra nữ tử đó là ai.

Tả thủ Hoa Tinh phất một cái, một đạo chân khí nhu hòa, vô thanh vô tức đón
đầu luồng quyền kình màu đen, đang đuổi sát sau lưng Xuất Trần. Quyền kình
cương mãnh cuồng phách vừa tiếp xúc với chân khí nhu hòa vô thanh vô tức của
Hoa Tinh, liền oanh tạc giữa không trung, truyền đi tiếng đì đùng như sấm sét,
cứ như bắn pháo hoa vậy, thanh âm thập phần vui tai, nhưng trong đó ẩn giấu sự
hung hiểm vô cùng.

Sau khi Xuất Trần đạo trưởng rơi xuống một gò đất ở phía sau Hoa Tinh, vẻ mặt
khẩn trương, há miệng thở hổn hển. Hắc y nhân lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, rồi
lướt về phía bóng trắng vừa cứu Lâm Vân đi, thân hình chợt lóe, đuổi theo bóng
trắng, đảo mắt đã biết mất trong đêm đen.

Hoa Tinh nhìn theo bóng đen đã khuất dạng trong đêm, nói một mình: “Ngũ Dị
Thần Châu rốt cuộc đã tái xuất võ lâm, thật là càng ngày càng có ý tứ. Trong
thành Lạc Dương hiện nay, không ngờ lại có nhiều cao thủ ẩn thế như vậy, có lẽ
thiên hạ sắp đại loạn rồi đây.” Dứt lời liền nắm tay Liên Phượng, chậm rãi rời
đi. Hoa Tinh cũng chẳng ngó qua Xuất Trần đạo trưởng, hắn nghĩ, Xuất Trần cũng
nên biết ý một chút chứ.

Màn đêm phủ xuống Lạc Dương thành, ánh hoàng hôn dần mất dạng phía sau ngọn
núi. Xuất Trần đạo trưởng đờ đẫn nhìn theo hướng hắc y nhân vừa biến mất, lại
quay qua nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra sự kinh hãi. Đối với võ công hắc y nhân,
lão đã tận mắt chứng kiến, nhưng võ công của Hoa Tinh, hắn chưa được tận mục
sở thị bao giờ. Có thể thấy rằng Hoa Tinh chẳng cần tốn một giọt mồ hôi đã
khiến hắc y nhân phải kinh sợ tháo lui, đến tột cùng là nghĩa gì đây? Chẳng lẽ
tuổi Hoa Tinh còn trẻ như thế, mà võ công so với hắc y nhân còn cường hãn hơn?
Không thể suy đoán được!

Thành Lạc Dương về đêm có vẻ đẹp riêng của nó. Hoa Tinh vẫn không buông tay
Liên Phượng, vẫn lẳng lặng nắm tay nàng, thong thả dạo quanh thành Lạc Dương.
Nhìn ánh trăng sáng như dát bạc ở phía chân trời xa, Hoa Tinh cười sảng khoái
ngâm nga: “Ánh trăng soi hai người, cùng tiếu ngạo võ lâm, tựa đầu trên đường
lớn, trái tim ta với ta.” Vừa ngâm vừa nở nụ cười nhìn Liên Phượng.

Liên Phượng xúc động, tình tứ nhìn vào mắt hắn, trong đó lấp lánh điều gì đó
khiến người khác mê đắm mà ngắm nhìn mãi không thôi. Nhẹ hít một hơi, Liên
Phượng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, e thẹn nói: “Văn tài của đệ cũng rất giỏi,
xem ra đệ không chỉ có võ công cao cường, tài nghệ đối với phương diện này
cũng cực cao. Bây giờ buông tay tỷ ra, chỗ này không có nguy hiểm, phải
không?” Hai từ cuối cùng, là hỏi cái gì đây? Cõ lẽ là Hoa Tinh hiểu được.

Mắt Hoa Tinh đảo một vòng, cười hì hì: “Liên tỷ sao vậy, để cho đệ nắm tay một
chút cũng không được hay sao? Chẳng lẽ, Liên tỷ không muốn đưa tay cho đệ nắm
một chút nào, đệ không đáng cho tỷ tín nhiệm hay sao? Hay là Liên tỷ đang sợ
cái gì đó? Là sợ đệ, hay là sợ chính trái tim của mình?” Ngữ khí của Hoa Tinh
mang theo một tư vị đặc biệt, mỉm cười nhìn chằm chằm nàng.

Lòng Liên Phượng run lên, nàng tự hỏi lòng mình, có phải là đang sợ cái gì đó
hay không? Có lẽ vậy. Nhưng sợ hắn hay là sợ bản thân mình? Có lẽ đều sợ,
không phải sao? Nhìn vào đêm đen, Liên Phượng không đáp lời nào, có thể nàng
không có câu trả lời chính xác nhất dành cho Hoa Tinh, cũng có thể nàng không
muốn trả lời, dù sao có một số việc, không cần nhất định phải có câu trả lời
rõ ràng, đặc biệt là vấn đề tình cảm.

Dần về khuya, Hoa Tinh nắm tay Liên Phượng tiếp tục rảo bước trong thành Lạc
Dương. Sau một đoạn đường dài, đã trở về Mẫu Đơn các, như vậy tình cảm giữa
hai người đã tiến lên một bậc, giờ đây hai người yên lặng không nói gì, cũng
không phải nói quá nhiều, sự yên lặng cũng là yêu, cũng mang lại hương vị ngọt
ngào. Gió đêm hiu hiu thổi, tung lên những sợi tóc mềm mại trong đêm, phiêu du
mà hờ hững, mỹ lệ mà thanh cao.

Một đoạn đường, một đoạn tình, một đường đời, mới bắt đầu. Hai trái tim, hai
tâm hồn, phiêu lãng dưới ánh trăng. Khi ngước lại, nhớ chuyện xưa, lúc ấy
trăng sáng từng khẽ nói. Hảo hảo quý trọng!

P/S: Có thời kỳ Tâm Mộng viết hai truyện Thất Giới Truyền Thuyết và Diễm Ngộ
Chi Lữ cùng một lúc. Xem ra trong hai truyện này có sự khác biệt về nhân cách
của hai nhân vật chính. Ở TGTT thì tác giả nghiêng về phần tiên hơn, còn trong
bộ DNCL này thì tác giả lại nghiêng về phần người. Ít thấy Lục Vân giở ra các
chiêu bài tán tỉnh, nhưng các thiếu nữ vẫn cứ say mê như điếu đổ. Có lẽ là vì
họ đều là thần tiên nên cũng chẳng cần phải nói nhiều làm gì. Chỉ cần trao đổi
tâm tư qua ánh mắt, qua cử chỉ là đã có thể hiểu được mọi suy nghĩ của đối
phương. Đây chính là thần giao cách cảm vậy.

Còn trong DNCL, ta thấy rõ tác giả đặc tả về cách vuốt ve, tán tỉnh các thiếu
nữ của Hoa Tinh rất có bài bản. Cứ từ từ, từng bước một chiếm lĩnh phương tâm
của các thiếu nữ. Không hề vội vàng, với cái dáng vẻ làm bộ làm tịch lúc đầu,
rồi Hoa Tinh mới từ từ săn đón, vỗ về, chăm sóc một cách dịu dàng, ôn nhu. Và
cuối cùng mới tung chiêu tối hậu. Ài, vả lại muốn đi tán tỉnh cũng phải luyện
thêm môn Thiết Bì công nữa. Cái bộ mặt dày của tên này cũng thuộc hàng nhất
lưu rồi. Hê hê! Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, Hoa Tinh mà không có con
rắn nước đó – chắc là lính tráng của ông Tơ bà Nguyệt đây – thì cái sự nghiệp
Diễm Ngộ của hắn cũng chẳng được dễ dàng như thế này!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.