Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 85: Thúy Ngọc Điệp – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 85: Thúy Ngọc Điệp

Căn phòng lặng lẽ, Cô Ngạo và Mai Hương tam nữ đều đang đợi Hoa Tinh, muốn sớm
biết những tin tức mới nhất về sự tình Trọng Sơn và Lâm Phương. Vừa thấy Hoa
Tinh trở về, Mai Hương đầu tiên không chờ được, tiến lên nắm lấy tay Hoa Tinh,
cất tiếng hỏi: “Sao rồi, thư viện đã có tin của Trọng Sơn và Lâm Phương rồi
phải không, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Nét mặt mang theo vài phần
cấp bách, nhìn chằm chằm vào Hoa Tinh.

Hoa Tinh khẽ đáp: “Hiện giờ có Đường Mộng cô nương, nàng biết sự tình của
Trọng Sơn, hay là chúng ta từ từ nghe nàng thuật lại.” Nói xong liền giới
thiệu qua về mọi người với Đường Mộng. Tam nữ và Cô Ngạo đều nhìn Đường Mộng,
trong lòng thầm nghĩ, thật không hổ là mỹ nữ nổi danh thiên hạ, thực khiến
người ta yêu mến, sự hấp dẫn của nàng không khỏi lôi cuốn tất cả mọi người.

Mai Hương vừa nghe Đường Mộng biết tin tức, vội kéo tay nàng, gấp gáp hỏi dồn:
“Đường Mộng tỷ tỷ, muội là Mai Hương, tỷ mau nói cho chúng ta biết, sự tình
của Trọng Sơn và Mai Hương được không? Mọi người lo lắng cho họ.”

Đường Mộng thấy sắc mặt của ai cũng có chút lo lắng, không cầm lòng phải than
nhẹ một tiếng: “Trọng Sơn đã rời khỏi rồi, ta cũng không biết hắn đi đâu. doc
truyen tai . Nhưng ta chắc rằng, hắn vẫn còn ở xung quanh thành Lạc Dương này,
hắn không dễ dàng rời đi, bởi hắn sẽ không cam tâm.”

Mai Hương vừa nghe Trọng Sơn còn sống, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Rồi nàng
lại nhớ tới Lâm Phương, liền hỏi tiếp: “Mộng tỷ tỷ, Còn Lâm Phương thì sao?
Nàng ấy có… hay không ở một nơi với Trọng Sơn? Nàng ấy không có việc gì chứ?”
Ám Vũ và Trần Lan ở bên cạnh đều nhìn Đường Mộng, cũng không có chú ý tới thần
sắc khác thường của Hoa Tinh.

Chỉ có Cô Ngạo, bởi không dám nhìn lâu về phía các đại cô nương, mới đưa ánh
mắt nhìn về phía Hoa Tinh. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Tinh, sắc mặt Cô Ngạo
liền biến đổi, vì hắn phát giác trong mắt Hoa Tinh, tựa hồ phảng phất nỗi ưu
thương, như ám chỉ điều gì đó. Cô Ngạo lại nhìn Đường Mộng, lúc này hắn mới
cảm nhận được nỗi u sầu vô tận.

Đường Mộng lộ vẻ sầu thảm nói: “Khi ta nhìn thấy Lâm Phương thì nàng đã nằm
yên trong một chiếc xe ngựa. Sắc mặt nàng đen sạm, là do nàng phục độc tự vẫn
mà chết. Có lẽ vì nàng không muốn bị Lý Dục làm nhục, lựa chọn cái chết, để
bảo vệ trinh tiết của mình. Khi Trọng Sơn nhìn thấy Lâm Phương, cái điệu bộ
đó, vẻ mặt đó, khiến ta cả đời này không thể quên. Cả đời này ta vĩnh viễn ghi
khắc trong lòng, họ yêu nhau như vậy mà phải chia lìa, thực là khiến người
nghe đau đớn, người nhìn phải lệ rơi.”

Khách điếm tĩnh lặng, Đường Mộng từ từ thuật lại sự tình của Trọng Sơn và Lâm
Phương. Câu chuyện tình yêu bi ai của họ thật khiến người khác động lòng, thực
sâu rung động trái tim mỗi người. Mai Hương vừa nghe, vừa khóc, cảm giác tịch
mịch bao trùm lên căn phòng nhỏ, tràn ngập nỗi ưu thương nồng đậm.

Hoa Tinh nhìn vẻ mặt mọi người đau buồn, chợt lên tiếng: “Thôi được rồi, không
phải bi thương như vậy nữa. Trên đời này luôn có rất nhiều sự tình khiến người
khác phải thương tâm, chúng ta không thể cứ mãi trầm luân mãi được. Chúng ta
phải lấy lại tinh thần, dũng cảm đối mặt với nó, kiên cường vứt bỏ nó đi.” Dứt
lời, Hoa Tinh nhận thấy hiệu quả cũng chẳng lớn gì mấy, không khỏi nhíu đôi
chân mày, một lực lượng chân khí nhu hòa thanh lương, trong nháy mắt lan ra
khắp phòng. Một lực lượng chân khí vô cùng cường đại, một chút đều phủ lên
những người ở trong đó, dần dần làm vơi đi những nỗi ưu sầu trong tâm linh họ.

Hoa Tinh mỉm cười nói với Đường Mộng: “Nếu nàng là bằng hữu của Trọng Sơn, như
vậy cũng là bằng hữu của chúng ta. Đã là bằng hữu, thì không cần phải e ngại,
nàng cứ yên tâm ở lại nơi đây. Thứ nhất, nếu có tin tức của Trọng Sơn, ta có
thể báo cho nàng biết ngay, thứ hai, nàng ở nơi đây chắc chắn an toàn. Ta tin
rằng có Hoa Tinh ta ở đây, sẽ không có ai dám đến tìm nàng gây phiền phức, cho
dù là Lý Dục cũng thế, nàng yên tâm ở đây đi. Bây giờ, trong thành Lạc Dương
này, long xà hỗn tạp, tình hình thập phần phức tạp, nếu không để ý có thể rơi
vào cảnh vạn kiếp bất phục, cho nên ta hy vọng nàng để ý điểm này một chút.”
Nói xong, phân phó Ám Vũ chuẩn bị lại gian phòng một chút.

Trong bóng đêm, một thân ảnh lặng lẽ đứng trong tiểu đình, ngắm những vì sao
trên trời. Một ngọn gió đêm thổi qua, một làn hương thơm hòa vào trong gió
chầm chậm xa dần, mang theo một tia ân cần, thăm hỏi, muốn gửi vào trong giấc
mộng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Tinh vừa bước xuống giường, ba người Mai Hương đã
hỏi hắn về sự tình sáng hôm qua. Mai Hương khẽ hỏi: “Hoa Tinh, sáng ngày hôm
qua chàng đã đi đâu vậy? Khi huynh trở về, còn chưa kịp kể với chúng muội, đã
vội đi tìm Trọng Sơn rồi, đến tối mới quay về. Ngày hôm qua có sự tình gì
trọng yếu phát sinh hay không vậy?

Hoa Tinh nhìn tam nữ, khẽ cười đáp: “Nha đầu đáng yêu này, rốt cuộc cái gì
cũng tò mò. Được rồi, đợi Cô Ngạo và Đường Mộng tới, còn cả Khúc Trúc và
Thượng Quan Yến cũng đang đến kìa. Mọi người vừa dùng cơm, ta vừa thuật lại sự
tình cho tất cả cùng nghe. Đi nào.”

Biệt viện phía trong tiểu đình, có tám người ngồi xung quanh một cái bàn tròn,
chính là đám người Hoa Tinh. Hoa Tinh nhìn bảy người bên cạnh, dừng tại chỗ
Đường Mộng và Thượng Quan Yến, cất tiếng: “Mọi người cùng nhau dùng cơm tại
đây, cũng là duyên phận, hy vọng chúng ta đều quý trọng lẫn nhau, không tị bì
ai cả. Bây giờ chúng ta ăn cơm đi, sau khi ăn xong, ta có một sự tình muốn nói
với mọi người, đó là về sự tình tại Lạc Dương hoa hội.

Sau khi mọi người ăn xong phần cơm, Hoa Tinh mới nói tiếp: “Ngày hôm qua, là
một ngày khó quên, một vị cô nương kiều diễm đã lặng lẽ ra đi, tất cả chúng ta
đều vì nàng mà thương tâm. Nhưng, ngày hôm qua thì cũng đã rồi, chúng ta phải
đối mặt với tương lai, cho nên phải kiên cường lên. Hôm qua, trong lúc vô
tình, ta phát hiện được hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang thần bí ở cùng một chỗ
trên Tam Giang tửu lâu trong thành, ta liền đến quan sát. Sau đó cùng với họ
dùng bữa cơm trưa, đàm luận về sự tình tại Lạc Dương hoa hội, từ đó biết được
rất nhiều chuyện mà trước đây chưa biết đuợc.

Dừng lại hồi lâu, sau đó Hoa Tinh nói tiếp: “Sau đó thì người của phái Hoa Sơn
cũng đến, bọn họ tam đại môn phái cùng nhau thương nghị, ngày mai sẽ bảo vệ sự
an toàn của hoa hội. Kết quả của buổi thương nghị là, phái Thiếu Lâm sẽ phụ
trách chủ yếu, điều hành hết thảy nghi thức và sự an toàn của hoa hội; phái Võ
Đang sẽ phụ trách động tĩnh bốn phía, còn phái Hoa Sơn thì bí mật giám thị
toàn bộ tình huống, một khi có động tĩnh, thì phái Hoa Sơn lậo tức báo cho
Thiếu Lâm và Võ Đang. Ba phái cùng nhau liên thủ, bảo hộ sự an toàn của hoa
hội. Đồng thời, Thiếu Lâm phương trượng Từ Vân, Võ Đang chưởng môn Ngọc Chân
Tử cùng với Hoa Sơn chưởng môn phu nhân Trương Tuyết, ba người đều ngồi trên
ghế làm người công chứng.

Thượng Quan Yến vừa nghe xong, cười nói: “Nguyên lai là như vậy, nghĩ đến ngày
mai, hoa hội nhất định thập phần an toàn. Chắc chắn không có ai dám ở đó mà
nháo sự hết.”

Ám Vũ lúc này mới hỏi: “Công Tử, hoa hội giờ đây, có phải là có quy định và
yêu cầu gì hay không? Chỉ tiêu đối với người tham gia thi tại hoa hội, có phải
là có một quy định tất yếu gì hay không?” Ám Vũ so với Thượng Quan Yến, Mai
Hương dù sao cũng có bất đồng, phàm xuất thân là sát thủ, mọi sự tình đều
tương đối cẩn trọng, hỏi đến việc gì, cũng phải “một kim thấy máu”.

Hoa Tinh cười đáp: “Lẽ đương nhiên, bất quá yêu cầu cụ thể đưa ra thì phải đợi
đến sáng nay mới công bố tại một số địa điểm, đến lúc đó ngó một chút là biết
thôi. Từ miệng bọn họ, ta còn mơ hồ nghe được, hình như là trong hoa hội lần
này, chẳng những tuyển hoa mà còn muốn chọn mỹ nữa kìa, so với trước đây là
một thay đổi lớn, thập phần mới mẻ.”

Mai Hương tiếp lời: “Thực là hay quá, phải chi hoa hội mau đến. Hoa Tinh
huynh, hoa hội lần này sẽ cử hành trong bao lâu, huynh có biết không?”

Hoa Tinh nói: “Thời gian tổ chức so với trước kia sẽ lâu hơn. Trước kia một
lần tổ chức trong ba ngày, nhưng lần này sẽ cử hành trong vòng bảy ngày. Đầu
tiên sẽ cho vô số người tham gia thi, về sau sẽ giảm dần, rồi chọn ra mười
danh hoa, cuối cùng chọn ra ba loại đứng đầu.”

Thượng Quan Yến vừa nghe, hưng phấn cực kỳ, lớn tiếng nói: “Thực hay quá, như
vậy ta có thể xem đến hết kỳ đại hội, thực quá tuyệt vời! Hy hi, hay quá đi.”
Nói xong liền cười rộ lên một cách đáng yêu. Tiếng nói yêu kiều, lộ ra phong
vận mê người, tựa như một bức tranh hoàn mỹ, lay động thật sâu tâm hồn Khúc
Trúc và Hoa Tinh.

Khúc Trúc nhìn bộ dáng kiều mị của Thượng Quan Yến, thâm tình bảo: “Chờ thân
thể của muội phục hồi hoàn toàn rồi chúng ta sẽ đi xem hoa hội, ta sẽ đi cùng
muội, được chứ?” Lời nói chan chứa tình thâm, gây cảm giác bồi hồi trong sâu
thẳm Đường Mộng. Chỉ mới đây thôi, cũng có một đôi tình nhân giống như họ, bên
nhau hạnh phúc, cùng nhau thề non hẹn biển, cùng nhau ước hẹn mãi chẳng chia
lìa. Tiếc thay, đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm của họ, đã bị trời cao đang tâm
chặt đứt, không chút lưu tình.

Sau khi ăn xong, Hoa Tinh để Khúc Trúc và Thượng Quan Yến tiếp tục trở về
phòng nghỉ ngơi, gọi Ám Vũ và Trần Lan đến nói chuyện phiếm với Thượng Quan
Yến. Cô Ngạo không cần Hoa Tinh phân phó, chủ động đi tìm Khúc Trúc nói
chuyện. Đến lúc này, trong tiểu đình chỉ còn lại có ba người Hoa Tinh, Đường
Mộng và Mai Hương.

Hoa Tinh nhìn Mai Hương, nhu tình cười nói: “Hương nhi, muội hãy đi về phía
bên trái tới biệt viện thứ năm, nơi đó nghe nói có một đôi tỷ muội, thập phần
thần bí. Nàng đi xem có thể cùng các muội ấy kết giao bằng hữu, rồi hỏi han
cặn kẽ tình hình các muội ấy. Chuyện này cũng không miễn cưỡng, việc thành
cũng được, không thành cũng được, hiểu chưa, không cần phải áy náy.”

Mai Hương cũng không ngờ là Hoa Tinh lại giao ình một nhiệm vụ, đây là nhiệm
vụ đầu tiên. Tuy nhiên, trong lòng Mai Hương thật cao hứng, mình rốt cuộc cũng
có ích cho Hoa Tinh rồi, như vậy mình cũng không phải là kẻ ngồi không hưởng
lợi. Bởi vì từ khi gặp Hoa Tinh, khiến Mai Hương sinh ra một bản tính ỷ lại,
tựa hồ cái gì cũng phải nhờ đến Hoa Tinh, trong lòng cảm thấy áy náy, bây giờ
cơ hội đã đến. Điều này khiến nàng hưng phấn vô cùng, nàng tự nhủ, nhất định
phải làm tốt chuyện này, để Hoa Tinh vì mình mà hài lòng và cao hứng.

Mai Hương khẽ cười đáp: “Huynh yên tâm, muội nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm
vụ lần này, cho huynh một câu hồi đáp thuyết phục nhất. Giờ muội đi đây, Mộng
tỷ tỷ ở chỗ này hảo hảo hàn huyên nhé, muội đi.” Nói xong, vội vội vàng vàng
biến đi.

Dõi theo bóng lưng Mai Hương, Đường Mộng than khẽ: “Nàng rất giống Lâm Phương,
nhưng nàng so với Lâm Phương may mắn hơn rất nhiều. Hoa Tinh, ngươi đối với
những người bên cạnh đều thực tốt, điểm này khiến ta rất kính nể. Được rồi,
hay là bây giờ đi ra ngoài tìm xem có thấy Trọng Sơn hay không!”

Hoa Tinh tán thưởng nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, mỉm cười: “Quan hệ tình cảm
giữa người với người, chỉ có nỗ lực mới có hồi đáp. Nghĩ lại, chúng ta cũng
vậy, cả đời này, nếu như ta đối tốt với nàng, tin tưởng rằng nàng tự nhiên
cũng sẽ đối tốt lại với ta, đây là một loại quan hệ dựa vào nhau. Hiện nay,
nàng đang trong nỗi đau đớn, bi thương, cho nên tâm tình của nàng luôn vương
một nét ưu sầu. Nàng bây giờ hãy từ từ thư giãn, để mọi nỗi bi thương trong
lòng dần dần phai nhạt, rồi mới từ đó đối mặt với cuộc đời. Bây giờ ta cùng
nàng dạo một vòng thành Lạc Dương, cũng để giải tỏa cõi lòng.” Đôi mắt Hoa
Tinh nhìn chăm chú vào mắt Đường Mộng, ánh mắt chốc chốc lại lóe lên tia ái mộ
và mời gọi.

Ánh mắt Đường Mộng trở nên thất thần, sau đó rất nhanh khôi phục. Thấy Hoa
Tinh mỉm cười, biết vẻ mặt của mình đã bị hắn đoán được hết. Cảnh này khiến
Đường Mộng cảm thấy chút ngượng ngùng. Song nhiều năm lăn lộn trong chốn giang
hồ, khiến nàng cũng rất trấn tĩnh, chỉ hờ hững liếc nhìn Hoa Tinh, sau đó theo
hắn rời đi.

Lặng lẽ dạo bước trên đường lớn thành Lạc Dương, một đôi tuấn nam tú nữ khiến
vô số người chú ý. Không ít người đã khen thưởng họ, thực là một đôi trời sinh
mà, quả là đôi phu thê đẹp. Càng về sau càng nhiều người, trực tiếp gọi họ là
một đôi phu thê. Mỗi lần nghe mọi người nói như vậy, Hoa Tinh luôn mỉm cười
nhìn Đường Mộng. Còn Đường Mộng chỉ lạnh nhạt nhìn những người đó, ngẫu nhiên
quay đầu lại bắt gặp nụ cười của Hoa Tinh, một điểm cũng không thèm để ý. Có
lẽ, thực ra, lòng nàng cũng để tâm, chỉ là nàng che dấu quá tốt mà thôi, không
muốn Hoa Tinh phát hiện ra.

Nhìn những người qua lại trên đường lớn, Hoa Tinh bình luận: “Đông Đô Lạc
Dương thực sự là phồn hoa vô cùng, hơn nữa lúc này lại có hội hoa Mẫu Đơn, Lạc
Dương càng trở nên phồn hoa hơn nữa. Nhưng, phía sau sự phồn hoa đó, lại ẩn
giấu những sự tình gì đây? Tuyệt đại đa số những kẻ trong võ lâm, đều vì cẩm
hạp thần bí mà tới. Thành Lạc Dương đang từng bước, từng bước một lâm vào hồi
cuồng phong mưa gió. Trong trường phong ba, sẽ có nhiều người cười thống
khoái, nhưng cũng không ít kẻ phải khóc hận cả đời. Ai mới là người cười cuối
cùng còn trong trường bão táp này đây? Ai có thể chắc chắn đây, có khi kẻ
thắng lợi cuối cùng, lại cũng phải gánh chịu sự thất bại vậy.”

Đường Mộng liếc nhìn Hoa Tinh sau đó tiếp lời: “Tất cả đều do số mệnh, nửa
điểm cũng không phải do mình. Võ lâm vốn dĩ tàn khốc, luôn có người cười kẻ
khóc, há có thể được như ý của mình, đây là võ lâm. Có lẽ rất lâu sau nữa,
người ta mới hiểu được đạo lý này.”

Hoa Tinh cười lạnh lẽo, lộ ra vô hạn mị lực: “Tung hoành thiên hạ, theo ý mình
ta! Hết thảy đều chứng minh thực lực của bản thân. Ta tin rằng, có thực lực,
sẽ có thể tùy tâm sở dục. Đi thôi, chúng ta đi xem hoa hội bố cáo. Để xem nội
dung của hoa hội lần này so với trước kia có gì khác biệt.”

Ánh mắt Đường Mộng lộ ra tia mê hoặc. Con người này là thế nào đây, vì sao mới
lần đầu gặp mặt, đã chiếm mất trái tim mình. Bản thân mình thực sự đã yêu hắn,
hay là cuốn vào mị lực lôi cuốn của hắn? Có lẽ là cả hai, bằng không sao có
thể giải thích đây? tại

Hoa Tinh đối với nữ nhân, tới giờ vẫn rất ôn nhu đa tình, chưa hề đùa bỡn với
ai, có lẽ đó cũng là điểm hấp dẫn nhất của hắn. Mặc dù hắn có không ít nữ
nhân, hắn cũng rất đa tình, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, đèu có mọt mong muốn
phải chiếm cho bằng được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn dùng tình cảm
chân thành, đối với mỗi một nữ tử, đều nỗ lực nhiệt tình. Hơn nữa nhờ có Hắc
Ngọc Ma Liên tương trợ, khiến cho hắn như hổ thêm cánh, nữ nhân khắp thế gian,
tùy tâm sở dục, vươn tay là bắt được!

Hiện giờ, dạo chơi trên thành Lạc Dương, đối với Hoa Tinh mà nói, đơn giản chỉ
như một lần đi thăm thú. Trong cuộc đời hắn, sẽ có rất nhiều nữ nhân, rất
nhiều sự tình, đều có liên hệ với chốn Lạc Dương thành lần này. Nhất định có
rát nhiều sự kiện, sẽ mang đến cho Hoa Tinh những kỉ niệm tuyệt vời. Đợi đến
sau này nhớ lại, hắn sẽ nhận ra rằng, Lạc Dương đối với hắn là một điểm nhấn
quan trọng trong cuộc đời. Bởi vì nơi đây chan chứa niềm vui và hạnh phúc, lại
có những thu hoạch rất lớn lao.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.