Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 82: Đôi Lứa Chia Lìa – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 82: Đôi Lứa Chia Lìa

Từng làn gió mát lành khẽ thổi trong buổi sớm ban mai, cuốn dọc theo con đường
đến thành Lạc Dương, vô số người đang vội vã tiến nhanh về phía trước, đại bộ
phận những người này đều là dân chúng bình phàm và một số thương nhân, nhìn
điệu bộ của họ có thể là đang đến Lạc Dương, có lẽ là đi xem hội Hoa Mẫu Đơn.
Dĩ nhiên cũng có một ít người võ lâm đang hòa mình trong số đó, đang nhanh
chóng vượt lên phía trước.

Trên đường lớn, ở phía xa xa có hai bóng người, một nam một nữ. Chỉ thấy người
thanh niên vào khoảng hai mươi ba đến hai mươi tư tuổi, thanh tú tuấn mỹ,
phong thái tựa như tài tử Giang Nam. Bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp, vận bộ
y phục màu xanh biếc, dáng vẻ mềm mại, yểu điệu đến say lòng người. Vẻ mặt của
thiếu nữ chứa chan niềm hạnh phúc.

Nhân lúc trời mát, trong lành, đôi nam thanh nữ tú nắm tay trong tay, trìu mến
rảo bước trên đường dài. Nhìn kỹ lại thì ra không phải ai khác, chính là Vạn
Trọng Sơn và Lâm Phương. Giờ đây thần thái của cả hai đều bay bổng, cao hứng
vô cùng.

Lâm Phương cười duyên nói: “Trọng Sơn, đợi sau khi chúng ta xem xong hoa hội,
chúng ta sẽ tìm một nơi không người, sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.
Không một ai khác làm phiền, chỉ có chàng và thiếp mà thôi, chàng nói như vậy
có phải là tuyệt vời lắm không!” Vẻ mặt hoan hỉ, chờ mong ngước nhìn Trọng
Sơn.

Trọng Sơn nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi vụt biến mất. Cúi đầu
âu yếm nhìn thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, Trọng Sơn cười đáp: “Tất nhiên rồi,
chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ đáp ứng nàng. Đợi đến khi nào tìm được chỗ như
thế, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, mãi không chia lìa. Cả đời này ta sẽ bảo
vệ, chăm sóc nàng thật tốt, thương yêu nàng, quý trọng nàng!” Từng tiếng ngọt
ngào, tựa như những lời nguyện ước của lứa đôi vang mãi theo làn gió bay khắp
nhân gian.

Lâm Phương kiều mỵ nhìn Trọng Sơn, trong mắt chan chứa nhu tình. Hai tay nắm
lấy bàn tay của hắn, hoan hỉ bước nhanh về phía trước. Thời gian thấm thoắt
trôi qua, khoảng cách đến Lạc Dương cũng dần dần ngắn lại. Chỉ còn khoảng hơn
mười dặm đường nữa là đã đến thành Lạc Dương rồi, nơi đó những đóa mẫu đơn
xinh đẹp vô ngần, đang đợi hai người hân thưởng.

Quan sát sắc trời, đã chuyển sang buổi trưa rồi. Trọng Sơn ngắm nhìn khuôn mặt
mỹ lệ của Lâm Phương, đang lấm tấm từng giọt mồ hôi, không khỏi đau lòng quan
thiết: “Phương muội đã mệt mỏi rồi, nàng xem phía trước có rừng cây lá phong,
chúng ta đến đó nghỉ ngơi một lát, sau đó có đi cũng không muộn.” Đoạn dùng
tay phải lau những giọt mồ hôi trên trán nàng, động tác rất nhẹ nhàng, biểu
hiện cực kỳ quan tâm.

Lâm Phương nhìn hắn, ánh mắt lộ ra tia vui sướng, cười duyên nói: “Hảo a,
chúng ta nghỉ ngơi một lát. Trọng Sơn, chàng đuổi bắt người ta được chứ, đã
lâu chúng ta không chơi trò đó rồi.” Nói xong vụt chạy ra xa ba trượng, ngoái
đầu nhìn lại, cười tinh nghịch nhìn Trọng Sơn, làm bộ mặt quỷ, đoạn xoay người
chạy phía rừng phong không xa ở đằng trước. Giữa không trung truyền đến tiếng
gọi thanh thoát, yêu kiều làm rung động thật mãnh liệt tâm linh Vạn Trọng Sơn.

Thấy Lâm Phương đã khôi phục lại vẻ ương bướng, đáng yêu ngày trước, trên mặt
Trọng Sơn toát lên nét thâm tình. Khóe miệng nở nụ cười, Trọng Sơn hét lên một
tiếng thật lớn: “Ta tới đây, hãy xem ta bắt tiểu ương bướng này như thế nào
nhé, lúc đó ta sẽ trừng phạt nàng thật nặng à xem.” Nói xong tận lực đuổi bắt
Lâm Phương.

Lâm Phương cười duyên hai tiếng, ngoái đầu lại, đối mặt với Trọng Sơn cười
đáp: “Bắt đi, bắt thiếp đi, nếu bắt được sẽ có thưởng đó!” Nói xong dụng toàn
lực nhắm hướng rừng phong mà phóng tới, rất nhanh tiến vào trong khu rừng nhỏ.
Lúc này Trọng Sơn cũng đã đuổi tới, nhưng cố ý tụt lại phía sau, để nàng trốn
được, mỗi lần hai người chơi trò cút bắt thì Trọng Sơn sẽ để nàng trốn được,
sau đó đợi đến phút cuối mới bắt nàng, khiến nàng rất thích thú.

Dưới ánh nắng chói chang, trong rừng phong đó, Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn đùa
giỡn không ngừng, chốc chốc lại nổi lên những tràng cười vui vẻ, như kể lại
những bí mật của đôi tình nhân ở nơi đó. Dưới một gốc đại thụ, Trọng Sơn ôm
Lâm Phương vào lòng, thì thầm vào tai nàng những lời nói ngọt ngào, êm ái.

Những tiếng cười văng vẳng theo gió bay xa, mang theo một đoạn chân tình thắm
thiết, khiến người ta như thấy ngọt ngào, như thấy hân hoan. Song thủ của
Trọng Sơn lần vào hung y của Lâm Phương, khẽ mân mê ngọc thỏ mê người, nhẹ
nhàng ve vuốt. Lâm Phương khẽ rên lên những tiếng thẹn thùng, hấp dẫn, mặt
ngọc mỹ lệ phảng phất ửng hồng như đang e ấp, như đang mong chờ.

Sau khi Trọng Sơn tận hưởng tư vị mỹ lệ hồi lâu liền dẫn Lâm Phương tiếp tục
lên đường.Cách đó không xa trên đường lớn, xuất hiện một lối mòn, nếu đi theo
lối đó thì chỉ vài dặm nữa là đến thành Lạc Dương. Vạn Trọng Sơn dắt Lâm
Phương nhanh chóng đi theo lối mòn đó dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa. Đột
nhiên, trong lòng Vạn Trọng Sơn chấn động, một cảm giác có điềm xấu chợt trỗi
lên dữ dội. Tựa như có một cái gì đó mà mình lo lắng, quan trọng sắp bị tước
đi vậy, chỉ là chợt xuất hiện mà thôi, nhưng sao lại làm tâm can hắn nôn nao,
cồn cào đến vậy, khiến hắn kinh hãi không ngừng.

Một luồng ánh sáng lạnh buốt sống lưng lóe lên dưới ánh nắng chói chang, trong
nháy mắt tập kích Vạn Trọng Sơn. Thanh trường kiếm tựa như một con độc xà, ráo
riết bổ vào tử huyệt trước ngực Vạn Trọng Sơn, hiển nhiên là cố tình muốn đưa
hắn vào chỗ chết. Đồng thời, một bóng người ở hướng khác cũng tung ra đến một
chưởng đầy uy lực khóa chặt đuờng lui của Vạn Trọng Sơn.

Ánh mắt Vạn Trọng Sơn trở nên lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh
nhạt, kéo Lâm Phương Phi thẳng lên không, tránh được sự công kích của hai kẻ
đó. Giữa không trung, Vạn Trọng Sơn đẩy Lâm Phương ra xa ba trượng đoạn trấn
an: “Phương nhi, hãy cẩn thận, chờ ta thu thập hai kẻ này, sau đó ta cùng chạy
đi.” Nói xong, uốn mình lao xuống, tung ra từng đợt chưởng lực cường hoành
nhằm vào hai kẻ bên dưới.

Trên mặt đất, từ đôi mắt âm hiểm, lạnh lùng của hai gã bịt mặt xuất ra những
tia lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vạn Trọng Sơn, đợi hắn xuống tới nơi liền dùng
trường kiếm huyễn xuất bóng kiếm đầy trời, kèm theo đó là những chưởng kình
cường đại công kích vào Vạn Trọng Sơn. Kiếm chưởng chạm nhau, nhất thời truyền
đến một tiếng nổ vang trời, bụi đất từ bốn phía bắn tung đầy trời, che kín tầm
mắt của mọi người.

Sau khi Lâm Phương rơi xuống đất, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch dõi theo
bóng hình Vạn Trọng Sơn, trong lòng dấy lên nỗi bất an, lo lắng. Nàng không
hiểu, vì sao lại xảy ra cớ sự này, tự nhiên ở đâu lại xuất hiện hai gã bịt mặt
đánh lén hai người như vậy. Mải quan sát Vạn Trọng Sơn, nên Lâm Phương không
phát hiện ra sau lưng mình đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ bịt mặt.

Trong khi Vạn Trọng Sơn cùng hai gã bịt mặt giao đấu kiếm, chưởng với nhau,
khiến cho đất đá bay tứ tán, mịt mù che hết tầm mắt bốn phía xung quanh của
hắn. Hắn chỉ nghe được một tiếng hét thất thanh rồi không phát hiện thêm động
tĩnh gì khác nữa. Tâm lý Vạn Trọng Sơn chấn động cực mạnh, lớn tiếng gọi vang:
“Phương muội, nàng sao rồi? Mau trả lời ta đi, Phương muội, Phương muội!” Vạn
Trọng Sơn vừa gào thét, vừa Phi thân ra ngoài, kiếm tìm bốn phía, nhưng đã
bóng hình Lâm Phương đã biến mất chỉ trong chớp mắt.

Ngoái nhìn hai gã bịt mặt ở phía sau, trong mắt Vạn Trọng Sơn toát lên vẻ điên
cuồng, hung ác. Cơ thể vụt biến mất, chợt xuất hiện trước mặt hai kẻ đó, song
thủ điên cuồng tung chưởng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Vạn Trọng Sơn gào lên
thảm thiết, tựa như một dã thú bị thương, vận xuất toàn lực điên cuồng tấn
công. Trong lòng hai kẻ bịt vô cùng run sợ, dĩ nhiên đối với việc võ công của
Vạn Trọng Sơn cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng, khiến chúng cực
kỳ kinh hãi.

Hai kẻ bịt mặt toàn lực xuất thủ, muốn vãn hồi cục diện, nhưng đáng tiếc chúng
không tài nào thi triển được dù chỉ một chiêu, khó trách không thoát khỏi số
mệnh. Ánh mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra nhưng tia cuồng dại, hung tàn của loài dã
thú, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Hầm hừ nhìn hai kẻ bịt mặt
kinh hoảng, thất thố nhanh chóng lùi về phía sau, Vạn Trọng Sơn liền nhún
mình, như đại bàng giương cánh bay thẳng lên trời. Lãnh khốc nhìn hai kẻ bên
dưới, trong nháy mắt thì thân thể Vạn Trọng Sơn đã lao xuống, tung ra hai
luồng chưởng kình cực kỳ bá đạo ở giữa không trung, bổ về phía hai kẻ bịt mặt,
tỏa ra những bóng hình u ám của tử thần.

Âm thanh của Minh Phượng giương cánh âm trầm mà lạnh lẽo, tựa như vong hồn nơi
địa ngục đang đòi mạng, xoáy vào tận tâm can của chúng. Bóng ảnh chớp nhoáng,
hợp rồi lại phân, chỉ thấy hai bóng người đầy máu nhất thời bị đánh bay ra
ngoài, lơ lửng giữa không trung rồi đổ vật xuống đất. Bắn tung lên những làn
máu tươi chói mắt, sau đó hội tụ giữa tầng không tạo thành một đóa hoa huyết
sắc lạ mắt, kiều diễm vô bì.

Thân thể Vạn Trọng Sơn vụt biến, hạ xuống bên cạnh thi thể đẫm máu, hung tàn
bồi thêm một chưởng nữa vào ngực một gã, nhất thời tiễn hương hồn của hắn du
hành nơi địa phủ. Đồng thời, tả thủ lôi tên còn lại dậy, lạnh lùng nhìn kẻ đó,
lãnh khốc hỏi: “Nói, là ai đã phái các ngươi đến, Lâm Phương đã bị đem đi
đâu?”

Sắc mặt gã bịt mặt như tro tàn, dĩ nhiên thụ thương rất nặng, kinh hoàng nhìn
Vạn Trọng Sơn, nhưng vẫn một mực lặng im không đáp, như hiểu trước sau gì cũng
chết, có nhiều lời cũng được ích lợi gì đầu? Ánh Vạn Trọng Sơn dần dần trở nên
điên dại, liếc nhìn gã đó, hữu thủ nắm lấy một tay của hắn, liền dụng lực,
ngay lập tức vang lên tiếng gào đau đớn. Chỉ thấy ba ngón tay của kẻ bịt mặt
đã gãy đoạn, máu tươi từ từ túa ra. Cái loại tra tấn bẻ ngón tay này quả thực
khiến con người ta phải thống khổ đến tận tim gan, xem ra không ai có thể chịu
đựng được.

Vạn Trọng Sơn điên cuồng quát lớn: “Nói hay không nói, không nói thì ta tiếp
tục, bẻ đến hết mười ngón tay của ngươi, sau đó đến mười ngón chân, tiếp là
hai bàn tay, rồi bàn chân, toàn bộ dần dần mà bẻ hết, để xem ngươi chịu đựng
được đến khi nào.” Giọng nói nặng nề, tàn khốc chất chứa sự tàn độc đến lạnh
lùng, khiến người nghe chợt lạnh run đến tận đáy lòng, toàn thân run rẩy.

Sắc mặt kẻ bịt mặt méo mó, nhăn nhúm van xin: “Ngươi giết ta đi, ta cầu xin
ngươi, ngươi hãy giết ta đi.” Vạn Trọng Sơn cười lạnh đáp: “Nếu ta vẫn chưa
tra ra được Lâm Phương đang ở đâu thì ta sẽ không giết ngươi, có lẽ ngươi muốn
tiếp tục thi gan với thủ đoạn của ta, vậy ta tiếp tục thành toàn cho ngươi.”
Nói xong giơ lên hai ngón tay đứt đoạn của hăn, khiến toàn thân hắn run lẩy
bẩy không ngừng, cuồng dại van nài, nhưng Vạn Trọng Sơn vẫn lạnh lùng nhìn
hắn, ánh mắt và thần tình vẫn hoàn toàn vô cảm.

Bởi vì Lâm Phương bị bắt mà Vạn Trọng Sơn trở nên cuồng dại, khiến hắn phải
hảo tổn tâm lực, đưa ra mọi thủ đoạn nhằm giải cứu người yêu dấu. Nghĩ thử
xem, mới bên nhau được khoảng hai ngày, giờ đã phải phân li, thì hắn sao có
thể không điên cuồng được đây. Ngước nhìn phía chân trời, ánh mắt Vạn Trọng
Sơn tràn ngập nỗi thê lương: “Ông trời quả thực vô tình, cả đời này đều muốn
trêu cợt ta. Lẽ nào cả đời này, ông trời muốn trêu cợt ta sao, bắt ta và Lâm
Phương phải trải qua bao nỗi gian truân, khổ cực hay sao.”

Lúc này, trên mặt đất, gã bịt bắt đau đớn, quằn quại luôn miện van vỉ, cầu
xin: “Ta nói ta nói, ta chỉ mong ngươi cho ta được chết thống khoái một lần.
Vừa rồi là muốn dẫn dụ ngươi, để cướp Lâm Phương, nhưng võ công của thực ngoài
dự đoán của bọn ta, khiến bọn ta không thể ngờ đến cớ sự này. Tổng cộng bọn ta
có ba người, tất cả đều là thuộc hạ của Lý Dục, là hắn muốn có Lâm Phương nên
mới xảy ra sự tình này. Hiện giờ Lâm Phương đã bị đem đến Lạc Dương rồi, rơi
vào tay Lý Dục rồi. Ta đã nói xong, hết rồi, ngươi giết ta đi.”

Trên mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra nét cười sầu thảm, cũng không hề nhìn kẻ đang
quằn quại ở dưới lấy một lần, tung ra một chưởng đánh chết hắn. Mơ hồ nhìn vào
cõi xa xăm, ánh mắt thoáng qua sự kiên cường, cất tiếng căm hận: “Lý Dục, cả
đời Vạn Trọng Sơn này sẽ không buông tha ngươi. Hôm nay, ta, Vạn Trọng Sơn thề
rằng, cả đời này, vô luận thế nào, ta cũng phải giết ngươi, cho dù ta chết, ta
cũng không hối tiếc.”

Cười thê lương, Vạn Trọng Sơn lắc mình biến mất, để lại giữa hư không một
tràng cười cuồng dại. Tựa như tiếng khóc của u linh nơi địa phủ, tựa như tiếng
lòng bất mãn với cuộc đời, tựa như nỗi hận hòa vào làn gió tản đi khắp nhân
gian.

Hai xác người lặng lẽ nằm trên mặt đất, như đang minh chứng cho sự tình đã
phát sinh tại nơi này. Gió nhè nhẹ thổi, hòa lẫn với cái nóng là từng đợt hàn
ý, tựa hồ đọng lại một nỗi niềm, như đang than thở với ai, như đang ai oán vì
ai? Có lẽ có một số sự việc khiến ta đau lòng, làm ta tiếc nuối, nhưng đó là
số mệnh. Nhược bằng không phải thì sao thế gian lại có thương tâm, tại sao
người ta lại phải nhòa lệ?

Vạn Trọng Sơn chạy như điên trên đường lớn, trong lòng chỉ tồn tại về sự an
nguy của Lâm Phương. Hắn biết, một khi Lâm Phương rơi vào tay Lý Dục, chắc
chắn không thoát khỏi bị Lý Dục lăng nhục, hắn rất không muốn thấy cảnh này,
vì thế lúc này hắn phải toàn lực điên cuồng mà chạy, không màng đến ánh mắt
kinh hãi của chúng nhân trên đường, nhằm thẳng Lạc Dương mà tiến. Không lâu
sau đó, Vạn Trọng Sơn chạy đến Lạc Dương, nhưng Lâm Phương đang ở nơi nào, Lý
Dục đang ở đâu? Về điểm này thì hắn hoàn toàn không biết, cả tòa thành Lạc
Dương rộng lớn đến vậy, muốn tìm cả hai, quả thực không dễ dàng gì. Vạn Trọng
Sơn nóng lòng như bị kiến cắn, vẻ mặt vô cùng bối rối. Tiến vào cửa thành,
chợt hắn nghĩ đến Hoa Tinh, nhớ đến Phượng Hoàng thư viện.

Một mặt Vạn Trọng Sơn tìm nơi hạ lạc của Lâm Phương cùng Lý Dục, một mặt tìm
nơi hạ lạc của Hoa Tinh. Hối hả tìm cả nửa canh giờ, cuối cùng Vạn Trọng Sơn
cũng biết được nơi Hoa Tinh đang ở, cấp tốc chạy đến Mẫu Đơn các.

Khi Vạn Trọng Sơn đến Mẫu Đơn các thì vừa lúc Hoa Tinh đang đàm luận về hoa
hội với những nhân vật đứng đầu của tam đại môn phái. Mai Hương vừa nghe nói
có Vạn Trọng Sơn tới, liền đi với Ám Vũ, Trần Lan và cả Cô Ngạo đến gặp hắn.
Vừa hội ngộ, Mai Hương nhanh nhảu hỏi ngay: “Sao huynh tới đây có một mình
thôi, Lâm Phương không ở cùng một chỗ với huynh sao? Nàng vẫn chưa đến sao?”.
Ám Vũ và Cô Ngạo ở bên cạnh thấy vẻ mặt của Vạn Trọng Sơn, trong lòng đã nổi
lên một điềm xấu, cảm giác như phát hiện ra một điều gì đó.

Vạn Trọng Sơn bộc lộ vẻ lo lắng hỏi: “Xin hỏi ân công có ở đây không, Trọng
Sơn có chuyện muốn giúp đỡ?”

Mai Hương cũng không nhận ra gì cả, vội hỏi: “Hoa Tinh vừa rời khỏi…, có
chuyện gì huynh cứ nói, chúng ta nhất định giúp huynh tìm biện pháp, chắc là
giải quyết được thôi.”

Vạn Trọng Sơn hấp tấp đáp: “Không biết mọi nguời có biết Lý Dục ở đâu không?
Lâm Phương bị hắn phái người bắt đi rồi, tại hạ muốn lập tức cứu nàng, bằng
không sẽ không kịp mất. Tên súc sinh Lý Dục, vẫn không chịu buông tha Phương
nhi, bây giờ Phương nhi đã rơi vào tay hắn, tại hạ vô cùng lo lắng. Mọi người
nếu biết, xin mau nói cho tại hạ biết?”

Ám Vũ vừa nghe vậy đã nhận ra có điều không ổn, định mở miệng can ngăn, không
để Vạn Trọng Sơn đi vào chỗ chết, đáng tiếc Mai Hương lại nhanh hơn nàng một
bước, nói ra nơi ở của Lý Dục. Chỉ kịp nghe Mai Hương đáp: “Không thể ngờ được
lại xảy ra cớ sự này, Lý Dục đang ở Đăng Nguyệt các, nơi đó là một trong tứ
đại khách sạn của Lạc Dương, huynh đi hỏi là có được ngay.” Dứt lời, Mai Hương
mới nhận ra điều gì đó, định mở lời thì Vạn Trọng Sơn đã vội vã cất tiếng đa
tạ, đoạn rời khỏi Mẫu Đơn các, trực chỉ Đăng Nguyệt các mà đến.

Mai Hương ngập ngừng nhìn ba người Ám Vũ, khe khẽ hỏi: “Có phải muội không nên
nói cho hắn biết đúng không, hắn đi như vậy sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm mất.” Ám
Vũ và Cô Ngạo chỉ còn biết than nhẹ một tiếng, không đáp lại. Trần Lan ôn nhu
vỗ về lên bờ vai Mai Hương, lên tiếng an ủi: “Mọi chuyện xảy ra là do số mệnh,
bản thân không thể quản được. Muội bất tất phải để ý như vậy, đúng không? Hiện
nay, trừ Phi là công tử, cũng không ai trong chúng ta đủ khả năng giúp hắn.

Mai Hương thở dài, nhìn về phương xa, khẽ đáp: “Cầu mong ông trời phù hộ cho
huynh ấy bình an vô sự, cầu mong cho họ trở thành đôi tình nhân hạnh phúc bên
nhau đến suốt đời suốt kiếp.”

Lại nói sau khi Vạn Trọng Sơn rời khỏi Mẫu Đơn các, liền tìm một người dân
bình thường hỏi vị trí của Đăng Nguyệt các. Đoạn chạy như điên dại về hướng
Đăng Nguyệt các, bất chấp những ánh mắt kinh hoảng của chúng nhân, không lâu
sau đã đến Đăng Nguyệt các. Hỏi nơi ở của Lý Dục, nhưng đáng tiếc phát giác ra
không còn một bóng người trong phòng. Vạn Trọng Sơn lo lắng ngẫm nghĩ: “Cuối
cùng tên Lý Dục đã đến đâu, chẳng lẽ hắn đã phát giác ra hành tung của ta và
rời khỏi từ trước rồi.”

Tâm tình Vạn Trọng Sơn bất an đến cực độ, liền trở nên tức giận điên cuồng.
Thoáng nhìn qua căn phòng của Lý Dục rồi cuồng loạn chạy ra ngoài, vô luận thế
nào, dù có phải lật cả thành Lạc Dương này lên, hắn cũng phải tìm cho ra Lý
Dục, cứu lấy Lâm Phương.

Sau khi Vạn Trọng Sơn chạy ra khỏi Đăng Nguyệt các, vừa đi không xa, đã nhận
ra có kẻ theo dõi mình. Vạn Trọng Sơn vội đẩy nhanh tốc độ, nhằm hướng không
người mà tiến. Chốc lát hắn đã đến một nơi không người qua lại, đảo người
phóng ngược lại, bổ một chưởng về kẻ đang theo dõi mình.

Đó là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, chiều cao bình thường, có tìm mỏi mắt
cũng không nhận ra có điểm nào đáng chú ý, nổi bật so với người thường. Ánh
mắt sắc lẹm nhìn thế công của Vạn Trọng Sơn, người đó cười ha hả mà rằng:
“Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, có thể chết trong tay Ám Ưng Cửu Hào,
là một vinh hạnh rất lớn của ngươi đó. Hôm nay có người đã rộng lượng chi tiền
để lấy cái mạng của ngươi, cho nên ngươi hãy chịu chết đi là vừa.” Nói xong,
hữu thủ xuất ra một chưởng nhanh như chớp điện, đón đỡ một chưởng của Vạn
Trọng Sơn. Hai chưởng chạm nhau, thân thể Vạn Trọng Sơn bay lên, cuối cùng bị
đẩy lùi nửa bước, còn Ám Ưng Cửu Hào vẫn không mảy may hề hấn.

Vạn Trọng Sơn lộ vẻ sợ hãi, trong lòng dấy lên cảm giác bất an, biết đã gặp
phải một người có võ công cao cường, tuyệt đối không dưới mình, hôm nay nếu
không cẩn thận, e rằng sẽ bỏ mạng tại chốn này. Đối với kẻ bỏ tiền để mua tính
mạng của của hắn, thì đã quá rõ ràng, không cần hỏi cũng biết.

Vạn Trọng Sơn nhìn nhân vật đứng đầu của tổ chức Ám Ưng, trong lòng cực lỳ
thận trọng, đề tụ toàn thân công lực ở hai tay, chuẩn bị thừa dịp xuất thủ.
Thoáng thấy kẻ địch phóng người công lên, Vạn Trọng Sơn liền hạ xuống ba
thước, trở tay bổ ra sáu chưởng, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước, kích thẳng
vào một bên của Ám Ưng Cửu Hào, chỉ công không thủ.

Ám Ưng Cửu Hào cười lạnh một tiếng, chớp mắt thân thể liền huyễn xuất thành ba
đạo nhân ảnh, chia làm ba hướng trước mặt và hai bên tả hữu mà công kích,
chiêu nào cũng nhằm tử huyệt quanh thân Trọng Sơn, chiêu thức độc địa vô cùng,
công kích từ mọi góc độ khiến đối phương không thể phòng bị. Quả không hổ là
sát thủ chuyên nghiệp, đối với phương diện này đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, nên
biết được cách giải quyết địch nhân nhanh gọn và tốt ưu nhất.

Đảo mắt đã trải qua mười chiêu, Vạn Trọng Sơn mặt dù rơi vào thế hạ phong,
nhưng Ám Ưng Cửu Hào muốn giết được hắn cũng chẳng phải dễ dàng, nhất thời hai
người chỉ lâm vào cục diện giằng co. Trong lòng Vạn Trọng Sơn vô cùng cấp
bách, thứ nhất đang lo lắng về Lâm Phương, căn bản là không có tâm tư động thủ
với Ám Ưng Cửu Hào. Nhưng hắn hiểu nếu không phản kháng thì chắc chắn chỉ có
con đường chết mà thôi. doc truyen tai . Một khi chết đi, Lâm Phương sẽ ra
sao? Thứ hai, võ công của sát thủ này khiến hắn phải giật mình, không thể
tưởng được lại xuất hiện một sát thủ lợi hại đến vậy, trước kia chưa từng nghe
nói qua, thực kỳ quái. Vĩ lẽ đó đã khiến hắn phải đối phó cực kỳ khó nhọc.

Bên kia, Ám Ưng Cửu Hào đối với võ công của Vạn Trọng Sơn cũng phải giật mình.
Đối với sát thủ mà nói, việc đầu tiên là phải tìm hiểu tường tận địch nhân đã.
Vì giết Trọng Sơn mà Ám Ưng tổ chức cũng từng thu thập tất cả tin tức về hắn,
võ công của hắn cũng đã phân tích rõ ràng, kết quả lúc phân tích cho thấy hắn
không thể nào có khả năng đạt đến võ công cao như vậy. Giờ đây sỡ dĩ Ám Ưng
Cửu Hào phải ra tay vì tổ chức với Lý Dục có quan hệ, nên tổ chức đã phái một
trong mười ba vị thủ lĩnh đi chấp hành nhiệm vụ, đòi lại công đạo cho Lý Dục,
không để cho Lý Dục phải nổi giận. nguồn

Lúc này Ám Ưng Cửu Hào chợt phát hiện ra võ công của Trọng Sơn inh hơn rất
nhiều, trong lòng cũng thập phần kinh ngạc. Bất quá vô luận thế nào, hắn cũng
phải chết, quy củ của Ám Ưng tổ chức từ xưa đến nay, quyết không thể phá vỡ,
liếc nhìn Trọng Sơn, ánh mắt Ám Ưng Cửu Hào dần dần trở nên lãnh khốc, song
thủ nhanh chóng biến ảo, phiêu dật một cách linh hoạt, chuẩn bị thi thi triển
võ học kinh thế của Ám Ưng tổ chức Ưng Dương Thiên Hạ!

Chỉ thấy thân thể của Ám Ưng Cửu Hào chớp mắt đã biến mất, rồi đột ngột xuất
hiện phía trên đỉnh đầu Trọng Sơn. Song thủ như ưng trảo, ngầm chứa kình khí
cường hoành như tê thiên liệt địa, mang theo tiếng gầm rống vang trời, kích
thẳng vào đầu Trọng Sơn, tất nhiên là một chiêu chí mạng. Thân pháp thì quỷ
bí, chân khí lại cường hoành, tất cả đều khiến lòng người phải hãi kinh.

Trọng Sơn cảm giác được áp lực cường đại truyền đến từ phía đỉnh đầu, ngẩng
nhìn lên, tâm linh đại chấn, không kịp nghĩ lâu, thân thể Trọng Sơn nhanh
chóng lùi lại, xuất chiêu Thiết Bản Kiều, đồng thời vận lực tại song cước,
trong nháy mắt bắn ngược về phía sau ba thước, song thủ cuồng phách xuất
chưởng, muốn ngăn cản thế công của địch nhân. Tất cả đều xảy ra chỉ trong chớp
mắt, Ám Ưng Cửu Hào đâm sầm xuống nền đất, mặt đất xuất hiện một hố sâu lớn
đến vài bước chân. Trọng Sơn phun ra một làn mưa máu, thân thể bị chấn bay ra
cả trượng, rơi huỵch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hoảng kinh nhìn Ám
Ưng Cửu Hào.

Ám Ưng Cửu Hào cười lạnh, không đợi Trọng Sơn đứng vững, nháy mắt đã xuất hiện
trước mặt Trọng Sơn, song thủ công kích một đòn chí mạng. Đối với sát thủ mà
nói, quyết không để đối thủ có lấy một cơ hội, từ trước đến nay không được
khinh địch, bằng không có hối hận cũng không kịp. Ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt
vô cảm, mỗi một chiêu được Ám Ưng tung ra đều muốn giết chết Trọng Sơn, dù sao
nơi đây cũng không cách xa thành Lạc Dương là mấy.

Cơ thể Trọng Sơn không ngừng lùi về sau, ánh mắt lãnh khốc vô ngần, không có
lấy một cơ hội phản kích. Thấy công kích từ phía địch nhân càng ngày càng độc
địa, càng ngày càng mạnh mẽ, Trọng Sơn ngẫm nghĩ nếu không thi triển ra tuyệt
học của bản thân, e rằng hôm nay khó toàn mạng mà rời khỏi, cơ thể Trọng Sơn
chợt biến mất, tả cước dậm mạnh xuống, cơ thể ngả ngược về sau, tựa như đang
ngã xuống. Có thể nhậm ra từ ánh mắt của Trọng Sơn lộ ra những tia hung tàn,
toàn bộ công lực nhanh chóng tụ lại song chưởng, chuẩn bị phản kích.

Hữu thủ Ám Ưng Cửu Hào chộp vào trước ngực Vạn Trọng Sơn, quyết một trảo giết
chết hắn. Ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm như muốn nói, Vạn Trọng Sơn đi chết đi!
Hữu trảo chớp mắt mà đã công đến ngực Vạn Trọng Sơn chỉ còn cách một đốt ngón
tay, có thể lấy mạng Trọng Sơn ngay tức khắc. Tình cảnh này, giống như thắng
lợi đã nghiêng về phía Ám Ưng Cửu Hào, vậy mà thế sự khó lường, dị biến xuất
hiện.

Song thủ Trọng Sơn liền bổ ra hơn mười chưởng, hình thành một đường dài chưởng
ảnh, như đại bàng tung cánh, sắc bén vô cùng, quỷ dị vô song, công kích về
phía Ám Ưng Cửu Hào. Đến lúc này, chẳng những phá được thế công của Ám Ưng Cửu
Hào, lại còn làm hắn né mình không kịp, để một khoảng trống ngay trước ngực,
lâm vào nguy biến.

“Minh Phượng Triển Sí” mang theo vô vàn tiếng gào thét của vong hồn địa ngục,
mang theo hàn khí âm u, tựa như tiếng gọi của hồn ma bóng quế, dội thẳng vào
tận sâu nơi đáy lòng kẻ khác. Thấy ánh mắt lãnh khốc, điên dại của Trọng Sơn,
tâm linh Ám Ưng Cửu Hào chợt động, bình sinh đây là lần đầu tiên có dự cảm
quái gở như thế này. Toàn lực lùi về sau, mặt khác toàn lực công kích Trọng
Sơn, muốn sử dụng phương thức lưỡng bại câu thương để bức lùi Trọng Sơn, tiếc
thay hắn đã quá coi thường Trọng Sơn vậy.

Trọng Sơn như một con dã thú vồ mồi, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ địch. Hữu thủ
đánh trúng vào ngực Ám Ưng Cửu Hào, đoạn vang lên tiếng kêu sợ hãi của hắn,
đồng thời thấy hắn văng ra ngoài mấy trượng. Không đợi Ám Ưng Cửu Hào đững
vững, Trọng Sơn uốn mình Phi thẳng đến, như mũi tên rời dây cung, nhanh chóng
bay tới, như một con Phượng Hoàng tung cánh, vừa tỏa ra ánh hào quang sáng
lòa, vừa truy đuổi con mồi quyết không cho chạy thoát.

Chiêu “Minh Phượng Truy Nguyệt” giống như tiếng ma quỷ đoạt hồn từ địa ngục
phát ra, âm trầm kinh khủng cực kỳ, như muốn nuốt trọn tất cả thế gian, mang
theo khí tức hủy diệt cường đại, nhằm thẳng vào kẻ thù! Luồng chân khí lạnh
lẽo, ngay tức khắc tràn ngập trong phương viên mười trượng, chất chứa một cảm
giác âm tà, quỷ bí vô song.

Sắc mặt Ám Ưng Cửu Hào đại biến, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ cực kỳ, tựa như được
thấy sự tình kinh khủng nhất thế gian. Hai mắt mở trừng trừng, vẻ mặt không
dám tin tưởng sợ hãi nhìn Trọng Sơn, Ám Ưng Cửu Hào hoảng loạn hét lên: “Không
thể nào, không thể nào, không! Ngươi không thể nào gặp được sát thủ chí tôn,
không thể nào!” Trong tiếng kinh hô thì tả thủ Trọng Sơn đã vô thanh vô tức
bồi thêm một chưởng nữa vào ngực hắn một làn máu tươi mỹ lệ hòa vào không
trung.

Lạnh lùng nhìn địch nhân nằm sõng soài trên mặt đất, Trọng Sơn cười lạnh lẽo:
“Ngươi không tin phải không? Ta cũng không tin, nhìn điệu bộ của ngươi hình
như là đã biết ta sử dụng võ cỗ của ai rồi, ngươi có thể nói lai lịch môn võ
công này được chứ?”

Tròng mắt Ám Ưng Cửu Hào trở nên cuồng loạn, máu tươi không ngừng tuôn ra từ
khóe miệng. Luôn miệng lẩm bẩm: “Không thể, không thể như vậy được. Ngươi
không thể nào có cơ hội gặp được chí tôn trong giới sát thủ, tại sao ngươi có
được chiêu Minh Phượng Truy Nguyệt này? Đây chính là tuyệt học bá đạo nhất của
sát thủ chí tôn, cho đến nay chưa ai luyện thành, tại sao, tại sao ta lại đụng
độ truyền nhân của sát thủ chí tôn.” Ánh mắt cuồng loạn dần dần nhắm lại, chậm
rãi tiễn hắn rời xa nhân thế.

Trọng Sơn thụ thương rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm Lâm Phương, thời gian chậm
chạp trôi qua, Trọng Sơn vẫn gắng gượng lê bước, một cảm giác bất an mãnh liệt
lại cuộn trào, nhói lên từ tâm khảm hắn. Hắn biết một khi cảm giác mãnh liệt
này xuất hiện, tức là Lâm Phương đã xảy ra chuyện, điểm này hắn có thể cảm
nhận được một cách rõ ràng. Tiếc thay, mặc cho hắn bôn ba tìm kiếm, vẫn không
tài nào tìm được Lâm Phương và Lý Dục, hắn chỉ còn biết cầu mong, lo lắng mà
thôi.

Cuối cùng Lâm Phương sẽ ra sao? Nàng sẽ gặp những tao ngộ gì? Tình yêu của
nàng và Trọng Sơn rồi có kết quả tốt đẹp hay không? Có lẽ, không ai biết trước
được.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.