Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 79: Gió Nổi Lạc Dương – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 79: Gió Nổi Lạc Dương

Trở lại Mẫu Dơn Các, Hoa Tinh trực tiếp đi đến phòng của Thượng Quan Yến. Vừa
mở cửa ra nhìn, đúng lúc Mai Hương và tam nữ cũng đang cùng Thượng Quan Yến
ngồi nói chuyện phiếm. Hoa Tinh cười nói: “Các người ở đây đang nói chuyện gì
vậy? Không phải nói về ta chứ?” Ánh mắt hiện vẻ tà dị, nhìn tứ nữ.

Ám Vũ đứng dậy nhường để Hoa Tinh ngồi xuống, rồi lẳng lặng đứng một bên. Mai
Hương cùng Thượng Quan Yến cùng đồng thời mở miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp nói: “Ai
thèm nói đến ngươi, xú mỹ.” Nói xong hai nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn
không được cười ra tiếng. Trần Lan ở bên cũng cười thầm, ánh mắt như mỉm cười
nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười nói: “Nguyên lai không có ai thích ta ư, nếu không như thế nào
không ai nhắc đến ta? A, thật là thương thay, nghĩ không ra Hoa Tinh ta một
chút nhân duyên cũng không có.” Nói xong vẻ mặt ai oán, bộ dáng tức giận. Ám
Vũ cùng Trần Lan chỉ là cười cười không nói, hai người cũng đều lãnh giáo qua
bản lãnh của Hoa Tinh rồi, biết hắn giả vờ, cố ý hí lộng để người khác.

Thượng Quan Yến bởi vì đối với Hoa Tinh không hiểu được rõ, cho nên vừa nhìn
thấy bộ dáng này của hắn, nhịn không được mở miệng nói: “Ai không để ý tới
ngươi, ngươi đừng nói oan. Ta biết trong đầu ngươi nghĩ gì, hừ, cố ý muốn gạt
người, ngươi cho là ta mới lên ba à.” Thượng Quan Yến ra dáng thông minh xinh
đẹp nhìn Hoa Tinh không nhịn được, cười to.

Mai Hương nhẹ giọng bảo: “Không nói chuyện này nữa, Hoa Tinh, nghe nói buổi
chiều chàng đi ra ngoài một vòng, có thu hoạch được gì không? Nói cho chúng ta
biết đi.” Mai Hương nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia nhu tình cùng vẻ tò
mò, muốn biết hắn buổi chiều có gặp chuyện gì không?

Hoa Tinh nhìn tứ nữ, cười nói: “Tiểu Vũ à, giúp ta thư giãn một tí, ta có chút
nghĩ không ra. Hôm nay đi ra ngoài, đích xác có một chút thu hoạch, ta trong
lúc vô ý biết được Võ Lâm Thư Viện có một điểm liên lạc.

Mai Hương nghe vậy cười nói: “Thật vậy à? Nói nhanh lên, ngươi làm như thế nào
biết được, bọn họ ở nơi nào, có bao nhiêu người, có động tĩnh gì không?

Hoa Tinh một bên hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của Ám Vũ phục vụ, một bên cười nói:
“Ta tại thành Lạc Dương, vô tình phát hiện hành tung Lâm Vân, trên đường theo
dõi hắn mới biết được điểm liên lạc kia. Nơi đó cũng không có nhiều người, chỉ
có năm người mà thôi.” Nói xong liền đem sự tình mình nhìn thấy nói cho tứ nữ
nghe, chỉ là lược bớt đoạn Lâm Vân cùng Liễu Diệp Nhi hoan ái, chỉ nói bọn họ
có quan hệ mờ ám. Tứ nữ nghe xong đều hiện nét khinh bỉ, không nghĩ là Lâm Vân
cùng sư nương mình có cái loại quan hệ vô sĩ này.

Ám Vũ hai tay xoa bóp nhẹ trên vai của Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: “Công tử, lúc
này nơi đây có đông nhân sĩ võ lâm, cùng đều vì cẩm hạp mà đến, chúng ta có
tham dự không? Hay chúng ta tách ra khỏi bọn họ, nhàn nhã tham gia Mẫu Đơn hoa
hội”

Hoa Tinh nghe vậy, trầm tư một hồi rồi bảo: “Lúc này chuyện cẩm hạp, sợ rằng
cũng khó có thể rút ra được. Chúng ta quan sát là được, không cần quá để ý
được mất. Chúng ta không phải vẫn còn mục đích hảo hảo là xem Mẫu Đơn hoa hội
hay sao, như quả xảy ra chuyện gì, sẽ tính tiếp sau. Dù sao cũng mặc kệ, bất
kể là ai nếu dám đụng đến ta, hắn cũng sẽ phải hối hận. Lúc này ta chỉ hy vọng
các nàng bình an vô sự là được, dù sao nơi này cũng tàng long ngọa hổ, cao thủ
đông đảo, chúng ta nhất nhất đề phòng có người ám tập, để khỏi phải gặp chuyện
không may.”

Mai Hương cười nói “Thật ra, chúng ta cũng chẳng cần cái cẩm hạp gì đấy, chỉ
cần xem Mẫu Đơn hoa hội là được. Đến lúc Mẫu Đơn hoa hội bắt đầu, chắc chắn có
rất nhiều hoa mẫu đơn, mọi chủng loại đều đầy đủ, các hình dạng gì cũng có,
nhất định đẹp cực kỳ. Lúc này mà xem cái đẹp, thật là có ý nghĩa.” Nói xong
hưng phấn nở nụ cười.

Thượng Quan Yến cũng lớn tiếng nói: “Hay, hay!!! Nhất định là có rất nhiều hoa
mẫu đơn, đến lúc đó các ngươi nhất định phải cho ta cùng đi xem, nếu không ta
không để yên đâu.” Nói xong nhìn mấy người, bộ dáng ra vẻ ai dám không cho ta
đi.

Hoa Tinh thấy thế, cười nói: “Mang theo ngươi à, ta nghĩ không tốt lắm đâu.
Ngươi xem ngươi bây giờ, xuống giường cũng khó khăn, đừng nói là đi. Huống chi
đến lúc đó, hoa hội biển người đông đúc, ngươi lại như vậy, không bị người
khác giẫm chết sao. Chúng ta lúc đó mọi người còn lại phải chiếu cố đến ngươi,
không hay chút nào. Nếu Khúc Trúc khỏe hơn, còn có thể để ngươi theo hắn là
được. Nhưng bây giờ hắn và ngươi cũng không khác nhau lắm, đều chưa khỏe hẳn.
Hơn nữa chúng ta cũng nghĩ tốt cho ngươi, hay là ngươi ở chổ này cùng Khúc
Trúc nói chuyện, sẵn thừa dịp chúng ta không có mặt, đúng lúc hai người có thể
tình tự a. Hoa Tinh vẻ mặt tươi cười nhìn Thượng Quan Yến đang tức giận đến
cắn răng, hận hận không thôi. Tam nữ chỉ là cười cười không nói gì, ai cũng
hiểu được là Hoa Tinh đang chọc Thượng Quan Yến.

Thượng Quan Yến tức giận, lớn tiếng mắng: “Hoa Tinh, đồ hỗn đãn ngươi… không
nói đạo nghĩa. Dù gì ta cũng là muội muội ngươi, không nghĩ ngươi lại đối xử
với ta tàn nhẫn như vậy. Ta mặc kệ tất cả, dù sao đến lúc đó ta cũng muốn đi,
ngươi dám không mang ta theo, ta sẽ không buông tha ngươi, để xem ngươi làm
sao?” Nói xong liền chu miệng ra, bộ dáng đích tiếu.

Tam nữ cùng Hoa Tinh nhìn thấy cũng không nhịn được cười, nhìn mặt ngọc thẹn
thùng của Thượng Quan Yến. Hoa Tinh biểu tình kỳ lạ, nhịn Thượng Quan Yến hỏi:
“Muội muội hả? Sao ta vào nhà lâu thế này, không có nghe người nào kêu ta là
đại ca đâu. Nghĩ ngươi không có việc cần ta, sẽ như vậy sao?” Nói xong cười
hắc hắc, nhìn nàng đang tức giận.

Thượng Quan Yến căm hận nhìn hắn, liếc mắt một cái, đột nhiên sắc mặt thay
đổi, trên mặt lộ ra một tia mỵ tiếu, nhìn Hoa Tinh, Thượng Quan Yến chuyển
động con ngươi, khuôn mặt chuyển vẻ tươi cười nói: “Đại ca, nghĩ ngươi như thế
nào lại tức giận, vừa rồi ta cùng Mai Hương tỷ tỷ đang cao hứng nói chuyện,
nhất thời quên gọi ngươi, nghĩ ngươi cần gì phải đặt trong lòng. Ta biết đại
ca nhất dạ nhân từ, sẽ không để ý điểm nhỏ ấy, có phải không, đại ca?” Nói
xong kiều mỵ nhìn Hoa Tinh, vẻ mặt tươi cười, xuất chiêu mỹ nhân kế.

Hoa Tinh trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt lại làm bộ, ra vẻ khổ sợ không
thể tránh được nói: “A… làm đại ca thật sự là bất hạnh! Chỉ trách sao ta lại
gặp ngươi, thật là một tiểu muội giảo hoạt, chỉ có thể trách ta xui xẻo thôi…
Tốt lắm, được rồi, nhìn người là tiểu muội, lần này ta tha. Lần sau còn dám
không để ý đến ta, xem ta thu thập ngươi thế nào! Hừ!” Nói xong lời cuối cùng,
cố ý hừ một tiếng, ra vẻ chính mình trong lòng bất mãn. Đến lúc này, chỉ thấy
Thượng Quan Yến ánh mắt lộ ra một tia đắc ý. Mai Hương tam nữ bị Hoa Tinh chọc
cười ra tiếng, trong nhất thời trong gian phòng nhỏ tràn ngập tiếng cười vui,
mấy người có vẻ cực kỳ cao hứng.

Đang lúc hoàng hôn, đại bộ phận võ lâm nhân sĩ, từ bốn phương tám hướng tiến
vào thành Lạc Dương, trong nhất thời các khách điếm thành Lạc Dương tình huống
hỗn loạn, không ít người đi xung quanh tìm chổ ở khác. Trời vừa vào đêm, đệ tử
Phượng Hoàng Thư Viện đưa tới Hoa Tinh một tin tức.

Hoa Tinh lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn tin tức trong tay, mặt trên tổng
cộng có bốn điều mới xảy ra, tất cả đều là động tĩnh xảy ra vào buổi chiều tại
thành Lạc Dương. Tin tức đầu tiên là nhân sĩ võ lâm đến thành Lạc Dương đã
vượt qua hai ngàn người, cơ hồ tám mươi phần trăm đã tới rồi. Tin tức từ các
nơi thư viện truyền đến, nhân sĩ võ lâm còn đang hướng đến Lạc Dương, nhưng
không nhiều vì phần lớn đã đến rồi. Chỉ là một vài bang phái hoặc nhân mã tiếp
ứng còn chưa tới mà thôi. Bởi vì nhân số thành Lạc Dương bỗng nhiên gia tăng,
nên các khách điếm cũng đã đầy.

Tin tức thứ hai liên quan đến mấy người. Người thứ nhất, chính là đệ nhất cao
thủ trên Địa Bảng – Lý Dục, hắn đang trú tại Đăng Nguyệt Các, cùng các đệ tử
Thông Thiên Môn có liên lạc. Cùng ở với hắn tại Đăng Nguyệt Các còn có Bạch Y
thiếu niên La Văn, chỉ là hai người chưa có gặp nhau mà thôi. Tin tức cũng
nói, La Văn tựa hồ đang bị thương, đang đóng cửa không ra ngoài, một mực vận
công trị thương.

Ngoại trừ Lý Dục và La Văn ra, Trương Tuyết của phái Hoa Sơn đã đặt chân đến
Phi Tiên Các, cùng với 17 đệ tử phái Hoa Sơn. Đường gia đại tiểu thư Đường
Mộng hôm nay sáng sớm đã tiến vào thành Lạc Dương, trụ tại Lâm Tiên Các. Lãnh
Như Thủy, bài danh đệ thất trên Bách Hoa Phổ, cũng đã tới Lâm Tiên Các. Bài
danh đệ bát là Diệu Thủ Tiên Cô Liên Phượng, cùng với bài danh đệ thập là Lục
Nương Tử Quý Nguyệt Mai cũng đều đã tới Mẫu Đơn Các, cùng ngụ cách biệt viện
của Hoa Tinh không xa.

Mặt khác, Thiếu Lâm thần bí đệ tử Mục Phong, đã đặt chân đến Lạc Dương Bạch Mã
Tự, hành tung thập phần thần bí, người này võ công cực cao, chỉ vài ngày tại
Lạc Dương đã lưu lại uy danh không nhỏ, được người xưng là Song Tuyệt thư
sinh, danh vang thành Lạc Dương. Vạn Trọng Sơn cùng Lâm Phương cũng đã đến gần
Lạc Dương, giữa trưa ngày mai là có thể vào thành.

Về Võ Lâm tứ đại bang phái, phía tây bắc là Phi Ưng Giáo, Tổng hộ pháp Khô Mộc
Chân Quân mang theo đệ tử đã đến thành Lạc Dương, trú ngụ tại nhà một đại phú
hộ. Khô Mộc Chân Quân này chính là cao thủ bài danh đệ tam trên Địa Bảng lần
thứ hai, trong võ lâm là nhân vật đáng chú ý, lúc này hắn đã thống lĩnh môn
hạ, cao thủ nhiều như mây, cao thủ trên Địa Bảng cũng có ba người là: Cao thủ
bài danh thứ năm Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng, cao thủ bài danh thứ sáu là
Nhất Kiếm Truy Hồn Dương Phàm, cùng cao thủ bài danh thứ muời Địa Bảng lần hai
là Hắc Tâm Vô Thường Phương Hoành.

Trừ Phi Ưng Giáo ra, Giang Nam có Thiên Nhất Giáo nội đường tổng quản, bài
danh thứ năm trên Địa Bảng lần đầu là Động Đình Giao Long Tây Môn Dũng đã dẫn
môn hạ cao thủ chiều nay đã tới Lạc Dương, đi theo cũng có ba người là cao thủ
Địa Bảng. Bài danh đệ lục là Nhất Kiếm chấn Giang Nam Viên Phong, Hoa Hòa
Thượng Vô giới bài danh thứ mười hai trên Địa Bảng lần đầu, còn có bài danh
thứ mười một trên Địa Bảng lần hai là Thiết Toán Bàn Cổ Phú Quý. Thiên Nhất
Giáo trú tại Đăng Nguyệt Các, tổng cộng có gần hai mươi người.

Cuối cùng là Tuyệt Thiên Môn, dẫn đầu Tuyệt Thiên Môn là cao thủ bài danh thứ
tư trên Địa Bảng lần đầu Phích Lịch Thủ Lôi Khiếu. Theo hắn tổng cộng có mười
sáu người, trong đó Địa Bảng cao thủ có hai người, một người bài danh thứ ba
là Bát Quái Đao Triển Phi, một người khác bài danh mười hai trên Địa Bảng lần
hai là Bát Tí Thiên La Tương Kiến Quân, những người này cũng tới vào buổi
chiều và hiện đang ở Phi Tiên Các.

Tin tức thứ ba là Thành Lạc Dương còn ẩn tàng tổ chức sát thủ là Ám Dạ và Ám
Ưng, có khả năng là vì Hoa Tinh mà tới. Đồng thời núi Thái Bạch có chưởng môn
nhân Túy Kiếm, bài danh thứ hai trên Địa Bảng lần hai là Thái Bạch Túy Kiếm Lý
Nhạc, đã xuất lĩnh môn hạ cao thủ đến thành Lạc Dương, có mục đích gì thì chưa
rõ. Mặt khác thư viện còn tra ra được từ một người tin tức thập phần thần bí,
chính là tại Lạc Dương Long Môn Thạch có ẩn tàng một truyền thuyết tuyệt đại
bí mật, đó là một bí mật liên quan đến phật môn. Nghe nói Mục Phong của Thiếu
Lâm Tự là vì việc này mà tới.

Tin tức cuối cùng là liên quan đến Tụ Hoa Cung, Thư Viện đã phát hiện có một
nhóm người võ lâm thần bí chiều hôm qua đã tiến vào thành Lạc Dương, nhân số
tả hữu khoảng ba mươi người, phân chia năm nhóm không cùng thời gian tiến vào
thành. Chỉ là những người này hành tung thập phần bí ẩn, tạm thời còn chưa tra
ra vị trí đặt chân cụ thể. Qua suy đoán của thư viện, đoàn nhân mã này có thể
chính là người Tụ Hoa Cung, đến đây vì Mẫu Đơn hoa hội.

Hoa Tinh sau khi nhìn, sắc mặt lạnh lùng, nghĩ không ra Ám Dạ cùng Ám Ưng đều
là âm hồn không tan, tưởng nhân cơ hội này dám đục nước béo cò, tập kích chính
mình.

“Hắc…hắc… có đảm lượng, đến lúc đó sẽ cho bọn chúng có đi không về.” Hoa Tinh
đứng dậy, đi tới phòng Thượng Quan Yến, nhìn Mai Hương tam nữ một cái, đưa tờ
mật tin cho Mai Hương.

Hoa Tinh nhẹ giọng nói “Từ giờ trở đi, không có ta ở bên nhất định không cho
đi ra ngoài chạy loạn, để khỏi phát sinh nguy hiểm. Thư Viện đã tra ra bọn họ
đã đặt chân đến rồi, ta sẽ tự mình thượng môn, để cho chúng vĩnh viễn biến
mất. Mấy ngày nay tạm thời an tĩnh, yên lặng một chút, cũng là ở khách điếm
dưỡng thần vài ngày. Nói xong liền rời khỏi. Tam nữ cùng Thượng Quan Yến nhìn
tin tức trong tay, mới biết được duyên cớ, trong lòng không khỏi khó chịu, hô
to gọi nhỏ.

Mai Hương bất mãn mắng: “Bọn đáng chết này, thật là phiền toái, hại chúng ta
không được ra ngoài thưởng ngoạn, hừ…” Thượng Quan Yến cũng ở một bên la lên,
lớn tiếng oán giận. Ám Vũ sắc mặt khẽ biến, Trần Lan thì trầm ngâm không nói.

Hoa Tinh tự mình rời khỏi biệt viện, chậm rãi đi đến Mẫu Đơn Các, nhìn cảnh
sắc chung quanh, Hoa Tinh đánh giá cẩn thận một lần, mới biết được Mẫu Đơn Các
tổng cộng có mười hai tòa biệt viện, chẳng trách nào trở thành khách điếm lớn
nhất Lạc Dương. Nhìn không ít nhân vật võ lâm đi lại trong khách điếm, Hoa
Tinh trên mặt nhàn nhạt, thản nhiên mỉm cười, nghĩ đến Diệu Thủ Tiên Cô Liên
Phượng, bài danh thứ tám trong Bách Hoa Phổ lần đầu cũng đang ở chổ này. Hoa
Tinh không khỏi động tâm, muốn đi xem vị đại mỹ nhân này.

Đồng thời Hoa Tinh cũng nghĩ tới Quý Nguyệt Mai, nhớ tới thân thể đầy đặn,
phong mãn của nàng, Hoa Tinh không nhịn được khẽ lộ ra một tia mỉm cười. Nhẹ
nhàng xuyên qua tòa biệt viện, Hoa Tinh dọc theo đường đi đều cẩn thận xem xét
qua có hay không bóng dáng đại mỹ nhân. Nhưng lúc này sắc trời đã tối, tựa hồ
đại đa số mọi người đều ở trong phòng không ra, làm cho Hoa Tinh thần thái
không tốt lắm.

Song Hoa Tinh chính là Hoa Tinh, chẳng những anh tuấn, võ công cũng Phi phàm,
vì tìm người, hắn nhẹ nhàng khe khẽ, vận khởi chân khí trong cơ thể, trong
nháy mắt tất cả động tĩnh trong Mẫu Đơn Các đều rõ ràng hiện ra trong đầu, cho
dù người nằm ngủ ở trên giường, lúc này hắn cũng có thể biết tình huống của
bọn họ. Rất nhanh, Hoa Tinh đã tìm ra mục tiêu tại trên người bốn người. mới
nhất ở truyen/y/y

Bởi vì Hoa Tinh cho tới giờ chưa có gặp qua Liên Phượng, cho nên không dám
khẳng định người nọ có đúng hay không, cho nên trong phạm vi phóng khoán một
chút. Đi qua hai tòa biệt viện, Hoa Tinh đi tới một tiểu đình, con mắt lẳng
lặng nhìn kỹ cửa phòng bên trái, nơi đó bên trong có một phụ nữ, đồng thời
gian phòng cách đó một gian, bên trong cũng có một phụ nữ, còn gian phòng bên
phải có hai người trong phòng. Cho nên Hoa Tinh trong lúc nhất thời còn không
dám khẳng định phòng nào mới có người mình muốn tìm.

Hoa Tinh liếc mắt nhìn nơi này một cái, thầm nghĩ nơi này toàn trú ngụ đàn bà,
phụ nữ, chắc là vì Mẫu Đơn Các cố ý an bày như thế vì mục đích an toàn. Hoa
Tinh trong mắt chợt lóe hắc sắc quang hoa, cảm giác được một cỗ chân khí quen
thuộc, không khỏi lộ vẻ tươi cười. Hoa Tinh nhẹ nhàng khe khẽ hướng về gian
phòng thứ ba bên phải đi đến, nhìn bốn phía, lúc này sắc trời đã tối, bốn phía
không có người, Hoa Tinh liền nhẹ nhàng gõ cữa một cái.

Cửa mở rất nhanh, một khuôn mặt quen thuộc lộ ra, đúng là Quý Nguyệt Mai. Quý
Nguyệt Mai vừa thấy Hoa Tinh, sắc mặt vui vẻ, một tay kéo hắn vào phòng, rồi
quay người đóng cửa. Hoa Tinh ánh mắt mỉm cười, từ phía sau nắm được bộ ngực
đầy đặn, mềm mại, dùng lực xoa nhẹ, đồng thời nhẹ giọng nói: “Ngươi thế nào
cũng đến nơi này đặt chân, có biết ta cũng ở chổ này không, cố ý đến đây, nghĩ
ta và ngươi mới cách xa có một ngày mà thôi.” Hai tay Hoa Tinh không ngừng
hoạt động, kích thích thiêu đậu của nàng.

Quý Nguyệt Mai thân thể run rẩy, dịu dàng nói: “Chủ nhân, không …nên… muốn,
dừng lại đi, người ta khó chịu… Chủ nhân tới đây, sẽ không cố ý khi phụ nô tỳ
sao?” Vừa nói một bên giãy giụa, vặn vẹo phì đồn, nhẹ nhàng khe khẽ cọ sát vào
hạ thể Hoa Tinh, vẻ mặt kiều mỵ…

Hoa Tinh nhãn thần có một tia tà dị, chậm rãi ngồi xuống bên giường cười nói
“Chẳng lẽ không thể đến thăm tiểu nha hoàn xinh đẹp sao? Ta làm sao không đến
xem tiểu yêu tinh mê người được?”

Quý Nguyệt Mai sóng mắt như thủy, âm thanh rên rĩ yêu kiều nhỏ giọng “Chủ
nhân, chỉ cần trong lòng người còn nhớ tới nô tỳ là được. Lúc này đây, chủ
nhân tới đây, sợ rằng là vì một đại mỹ nhân khác? Có đúng không, chủ nhân? Chủ
nhân chắc đã nghĩ là sẽ thu phục vị đại mỹ nhân nọ, nhưng chính là vị đại mỹ
nhân đó không nghe lời giống nô tỳ…, tưởng chinh phục nàng ta, chủ nhân phải
hao phí tâm tư mới được…

Hoa tinh cười nói: “Xem ra ngươi cũng thấu triệt tâm tư của ta, vậy Liên
Phượng không phải cũng đã ở chổ này sao? Xem ra ngươi đối với nàng cũng có
biết chút ít, nói cho ta nghe một chút” Hoa Tinh ánh mắt lộ ra một tia thần
thái, hai tay đã giải mở y phục của nàng, hai quả căng tròn phong mãn trắng
nõn lộ ra, hai tay tận tình du ngoạn…

Quý Nguyệt Mai kiều mỵ nói “Chủ nhân muốn tìm người nọ, ngụ ở đối diện gian
thứ hai. Chinh phục mỹ nữ này, theo nô tỳ biết, Liên Phượng dù được xưng Diệu
Thủ nhưng người lại cứng rắn, tính cách cương nghị, không dễ phục người. Võ
công của nàng mặc dù không phải rất lợi hại nhưng cũng bài danh đệ thập trên
Phượng Bảng, hơn nữa nghe nói nàng luôn cường ngạnh, cho tới giờ vẫn chưa lập
gia đình. Mặc dù có không ít nam tử theo đuổi, nhưng nàng tựa hồ trời sanh đối
với nam nhân không có hứng thú, không để ý tới đối phương. Cho nên chủ nhân
muốn có tâm của nữ nhân này, sợ rằng phải hao phí tinh thần.

Hoa Tinh nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười, ngón tay hí lộng trên nhũ
tiêm mê người, khẽ cười nói: “Càng khó đạt được, càng có ý nghĩa. Được rồi,
nơi này còn có hai người nữa, là ai, ngươi có biết không?” Hay tay nâng hai
hồn viên, lẳng lặng cảm thụ tính mềm mại, đàn hồi, Hoa Tinh trong mắt hiện ra
một tia tinh quang.

Quý Nguyệt Mai lẳng lặng tựa vào lòng Hoa Tinh, mắt nhìn cặp ma thủ đang dùng
sức hoạt động, ánh mắt phát xuất tia tình dục, Quý Nguyệt Mai cười duyên nói:
“Chủ nhân a, tựu phôi đãn, toàn chú ý đến nữ nhân. Hai người họ, ta sợ nói ra,
chủ nhân nhịn không được tâm dê..ha..ha… có thể hay không, chủ nhân” Quý
Nguyệt Mai cố ý điếu Hoa Tinh, dừng lại không nói…

Hoa Tinh cười tà, nói “Xem ra là ngươi đã quên quy củ của ta, cố ý không nói,
xem ta như thế nào thu thập ngươi” Cùng với lời nói, nắm ngay nhũ tiêm mê
người màu hồng sắc, hơi dụng sức một chút. Quý Nguệt Mai toàn thân run lên,
thân thể không nhịn được nảy lên, trong miệng phát ra vô hạn hơi thở gấp mê
người…

Quý Nguyệt Mai cười quyến rũ nói: “Chủ nhân tha cho nô tỳ, người ta không dám
nữa, người ta nói ra là được mà… Nơi này có hai người phụ nữ, tất cả đều
khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đích thị là một cặp song sinh, mỹ lệ cực kỳ.
Mặc dù không phải là mỹ nử trong Bách Hoa Phổ nhưng kỳ thực tư sắc tuyệt đối
không dưới Bách Hoa Phổ, tin rằng tại tân Bách Hoa Phổ, đôi song sinh này chắc
chắn có thể xếp trên 5 người. Chỉ là đôi tỷ muội này, tựa hồ mới xuất hiện
thôi, đối với lai lịch, tạm thời chưa rõ ràng lắm. Chỉ bất quá trong đó có một
người, sắc mặt không tốt, tựa hồ có bệnh trong người. Tỷ muội này hấp dẫn nhất
là ở chổ, hai người lớn lên giống nhau như đúc, không người nào kém hơn người
nào, hoàn toàn nhận không ra ai là tỷ tỷ, ai là muội muội. Hơn nữa lại vừa mặc
quần áo giống nhau, thật sự là thiên hạ vô song. Chủ nhân, nếu thấy nhịn không
được, tưởng thu các nàng vào hậu cung chứ… cách..cách…”

Hoa Tinh nghe xong, trong lòng đích xác động tâm vô cùng. Thật sự muốn thu tỷ
muội họ vào tư phòng, đó là một chuyện tuyệt vời vô cùng, hắc…hắc… đã gặp gỡ
há có thể buông tha…? Nhìn Quý Nguyệt Mai liếc mắc một cái. Hoa Tinh cúi đầu,
nhẹ nhàng khẽ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, cái lưỡi dễ dàng đi vào dò xét, tinh
tế nhấp nháp đích phẩm ngọc dịch…

Hoa Tinh trên mặt lộ ra mỉm cười, khẽ nói “Nha hoàn này thật là kiều mỵ, hết
sức quyến rũ, chủ nhân hôm nay rất hài lòng, thật là tiểu yêu tinh xinh đẹp,
đáng tiếc hôm nay không có thời gian, nếu không nhất định ở lại nhấp nhám một
chút tư vị của ngươi… hắc…hắc…”

Quý Nguyệt Mai cười quyến vũ nói: “Cám ơn chủ nhân khích lệ, chủ nhân phải đi
về bối tiếp mấy vị phu nhân sao? Chủ nhân chẳng lẽ không muốn gặp tam vị mỹ nữ
ư?” Nói xong, khe khẽ ưỡn người lên, như là muốn khoe ngọc nhũ mỹ lệ phong
mãn…

Hoa Tinh nhẹ nàng thu hồi song thủ, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, lặng nhìn ra
ngoài. Quay về phía Nguyệt Mai nhẹ giọng nói “Lạc Dương tới không ít cao thủ,
ngươi phải cẩn thận, tự bảo trọng. Đợi ta trở về, thuận tiện nhìn một chút,
không biết có thể nhìn thấy tam nữ mà ngươi nói hay không?”.

Quý Nguyệt Mai khe khẽ ôm lấy Hoa Tinh, nhũ phong phong mãn nhẹ nhàng cọ sát
vào lưng Hoa Tinh, trong miệng trầm thấp hỏi “Người còn để ý đến nha hoàn này
sao, hay là đang thầm nghĩ cách chinh phục họ đây.” thanh âm mềm nhẹ, mang
theo vẻ u oán…

Hoa Tinh nhẹ nhàng tách tay nàng ra, xoay người nhìn nàng. Giờ khắc này trên
mặt Hoa Tinh, vẻ tà dị tan biến hết, chỉ có một tia nhàn nhạt mỉm cười, tràn
ngập thần thái mê người. Hoa Tinh trong mắt mang theo vô hạn nhu tình, thật
sâu nhìn nàng, tay phải mềm mại vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt Hoa Tinh mỉm
cười nói: “Tương lai ngươi sẽ hiểu được, ngươi chỉ cần một lòng, một ý đi theo
ta, ta cũng sẽ đối đãi như các nữ nhân của ta, tịnh không phân biệt. Cả đời
Hoa Tinh ta… điều không muốn thương tổn nữ nhân, đã cùng ta có quan hệ, ta đều
đối đãi tốt với các nàng, kể cả ngươi… hiểu chưa… tiểu nha đầu mê người…?
Người khác muốn làm cũng không được đâu…. Nói xong cúi đầu tới gần nàng, thâm
tình nhìn vào ánh mắt của nàng…

Quý Nguyệt Mai ánh mắt dần dần mê thất, cả người đều bị thần thái Hoa Tinh hấp
dẫn, nhịn không được cảm động hôn lên Hoa Tinh, hai tay ôm chặt hắn. doc
truyen tai . Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhè nhẹ vỗ về thân thể mềm mại
của nàng, động tác vuốt ve, âu yếm tình nhân, tịnh không có một chút dâm dục
bên trong….

Buông Quý Nguyệt Mai ra, Hoa Tinh tay phải để tại nhũ phòng, nhẹ nhàng vuốt ve
một hồi, rồi chậm rãi giúp nàng mặc áo. Nhìn thoáng qua khi mặc quần áo cho
Quý Ngọc Mai, Hoa Tinh cười nói “Nhìn bộ dạng này, thật là xinh đẹp vô cùng,
nhớ kỹ bộ dáng thẹn thùng này, ta rất thích…”

Quý Nguyệt Mai nhịn không được ánh mắt lộ ra một tia kinh hỉ, trên mặt mang
theo ba phần thẹn thùng, thêm ba phần khí chất đoan trang, chỉ nghe nàng vui
vẻ cười nói “chỉ cần chủ nhân thích, ta sau này vẫn như vậy, hết sức làm chủ
nhân vui vẻ”

Hoa Tinh cười nói “Tốt lắm, được rồi, giờ ta đi xem, hiện ở bên ngoài đúng lúc
có một người, có thể là Liên Phượng. Ngươi ở chỗ này ít ra ngoài thôi, nghĩ
ngơi cho tốt đi.” Nói xong thân mình gập lại, từ phía sau lắc mình đi. Quý
Nguyệt Mai nhìn Hoa Tinh rời đi, ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, tâm tình kích
động vô cùng. Có lẻ, cả đời này gặp gỡ Hoa Tinh là số mệnh chú định, có lẽ là
trời thương ta, ban cho ân tứ. Cảm ơn trời. Cả đời này, mặc dù cho có muôn
ngàn thống khổ, nhưng ít ra bây giờ người ban cho ta một người, hy vọng, làm
cho cuộc sống của ta trở nên có ý nghĩa.

Hoa Tinh sau khi rời khỏi đây, liền đi tới biệt viện kia, dưới ánh trăng, một
bóng thân ảnh thon dài, lẳng lặng đứng ở trong đình, xa xa nhìn lên tinh
không. Gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo vài ba tia tóc, tại không trung bay
lượng, phiêu dật vô song, thân tư thật động lòng người, gió đêm một đóa thu
cúc, nhìn thật hấp dẫn.

Hoa Tinh lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt lộ ra một tia tán mỹ. Bóng
đêm mông lung, tiểu đình lý tĩnh lặng bóng hai người, tương cách nhau vài
thước, nhưng lại đều yên lặng đứng nhìn trăng lên, không một điểm thanh âm. Có
lẽ ánh trăng này quá mức xinh đẹp, và thinh không đã làm mê hoặc lòng người…

Gió nhẹ chậm rãi thổi, mang đến một mùi hương nhàn nhạt, đó là một loại phấn
hương mê người, phiếu tán nơi ánh trăng màu bạc. Sự yên lặng của bóng đêm,
tiểu đình lý, sẽ phát sinh chuyện gì đây? Có lẽ bóng đêm biết, có lẽ những vì
sao biết?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.