Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 76: Sơ đáo Lạc Dương – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 76: Sơ đáo Lạc Dương

Lẳng lặng đứng ở cửa thành, bọn nguời Hoa Tinh đứng lặng nhìn cửa thành Lạc
Dương. Kẻ đến nguời đi tấp nập, thập phần phồn hoa, mọi loại nguời đều có, có
điều người trong võ lâm đều mang binh khí dấu di, dù sao đây là thành thị
trọng yếu của triều đình, có trọng binh trấn thủ.

Đoàn người Hoa Tinh ngận thuận lợi đích tiến vào liễu thành Lạc Dương, nhập
liễu cửa thành, Hoa Tinh cảnh tượng phồn hoa trên đuờng cái, nhân triều bắt
đầu khởi động, thương cổ như vân, các thức các dạng gì đó đều có tiêu thụ,
thật sự là bỉ Trường An thành phồn hoa hơn. Mai Hương tam nữ cùng Thượng Quan
Yến đều bị cảnh tượng hấp dẫn nơi đây thu hút, bốn người trong mắt đều toát ra
nhè nhẹ hướng tới.

Vào cửa thành không xa, chỉ thấy một nữ nhân áo vải, ước chừng hơn hai mươi,
guơng mặt thanh tú, hướng Hoa Tinh đi tới. đi tới bên cạnh Hoa Tinh, cô gái áo
vải nhẹ giọng nói: “thuộc hạ Lạc Dương phân viện đệ tử Trương Phương ra mắt
đặc sứ, thỉnh đặc sứ vào Mẫu Đơn Các nghỉ ngơi. Thư viện đã vì đặc sứ chuẩn bị
khách sạn lớn nhất ở thành Lạc Dương, mời đặc sứ vào nghĩ ngơi sau đó phân
viện chủ hội sẽ tới bái kiến.”

Hoa Tinh nghe vậy, khẽ cười nói: “không thể tưởng được các ngươi đã sớm chuẩn
bị tốt như thế, mau dẫn chúng ta đi. nơi này có hai người bị thương, ta đang
tìm cho hắn một chỗ để liệu thương, vừa lúc gặp ngươi ở đây. đi thôi.” nói
xong mang mấy người cùng nàng đi vào.

Tới Mẫu Đơn Các khách sạn lớn nhất Lạc Dương, Hoa Tinh nhìn một chút hoàn cảnh
nơi này, thật sự là không sai, nằm ở giữa thành Lạc Dương chiếm diện tích cực
lớn. Trương Phương mang theo đoàn người Hoa Tinh xuyên qua mấy lối vào, đi tới
tiểu viện yên tĩnh nhất, nơi này tổng cộng có tám gian phòng hảo hạng. Hoa
Tinh xem xét, quả thực không sai, thật thanh tĩnh. Mai Hương tam nữ cũng vô
cùng thích nơi này, cùng đi vào phòng. Hoa Tinh nhìn Trương Phương nói: “Nơi
này ta có thể liên lạc với ai?”

Trương Phương cung kính nói: “đặc sứ không cần lo lắng điểm này, người của
chúng ta lúc nào cũng bên cạch đặc sứ, có sự tình gì, chúng ta sẽ chủ động tìm
đặc sứ. Bởi vì nơi này là Trung Nguyên, là địa bàn của Võ Lâm Thư Viện, cho
nên vì an toàn, chúng ta hoạt động bí mật. Mỗi ngày chúng ta sẽ liên lạc với
đặc sứ, cung cấp những tin tức mới nhất.”

Hoa Tinh cười nói: “nếu như vậy, ngươi cứ đi trước, cẩn thận một chút.” Trương
Phương cáo lui đi ra.

Dạ Phong nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: “Ta có việc phải đi trước, có việc ta
sẽ tìm ngươi.” nói xong người rời đi.

Nhìn theo sau hắn, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: ” Dạ Phong, đừng quên ta là bằng
hữu của ngươi, có khó khăn cần hỗ trợ cứ tới tìm ta.” Dạ Phong không quay đầu
lại, chỉ gật đầu, trong không trung truyền đến âm thanh: “Ta sẽ nhớ đến ngươi,
vì ngươi là bằng hữu của ta.”

Khúc Trúc cùng Thượng Quan Yến nhìn Hoa Tinh, hai người ánh mắt lộ ra một tia
ngạc nhiên, tựa hồ không dám tin tưởng rằng hắn thật sự là Phượng Hoàng đặc sứ
Hoa Tinh. nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt, Khúc Trúc đột nhiên hiểu
được, nguyên lai ngày đó Hoa Tinh là có ý trêu đùa Thượng Quan Yến. mà Thượng
Quan Yến cũng vì thế mà đắc chí vài ngày, nghĩ đến thật làm cho người ta buồn
cười. Thượng Quan Yến nhìn Hoa Tinh, hung hăng liếc mắt nhìn hắn, tựa hồ hận
hắn lần đầu gặp mặt cố ý hí lộng mình.

Hoa Tinh an bài Khúc Trúc cùng Thượng Quan Yến tại hai phòng sát nhau, sau khi
an bài xong hết thảy, Hoa Tinh tiến vào trong phòng Khúc Trúc. Khúc Trúc vừa
thấy Hoa Tinh, mang mở miệng nói: “Tạ tạ ngươi, nhớ tới ngày đó Khúc Trúc có
mắt không nhìn được thái sơn, thật sự là thập phần hổ thẹn, thứ lỗi.”

Hoa Tinh cười nói: “Việc đó không cần để tâm, ngày đó ta cố ý hí lộng các
người, mọi người xem như hoà nhau thôi. Bây giờ ta xem thương thế của ngươi
thế nào, đợi lát nữa ta đi xem Thượng Quan Yến, tin tưởng rằng thương thế các
ngươi không nghiêm trọng.” nói xong cầm lấy tay Khúc Trúc, đưa một cỗ chân khí
vào cơ thể hắn, xem xét thương thế của hắn.

Nhìn hắn, Hoa Tinh nói: “Âm Phong Trảo âm hàn cực kỳ, thập phần ác độc, bây
giờ không nên vọng động chân khí, bằng không sẽ gia tăng thương thế. Ngươi
phải dưỡng thương hoảng năm ngày mới có thể khôi phục, hiểu chưa? Ta bây giờ
đả thông kinh mạch cho ngươi nhưng ngươi không thể vọng động chân khí, nhớ
lấy. bây giờ cứ nghỉ ngơi trên giường, đừng nghĩ ngợi nhiều.” Hoa Tinh nói
xong, tựu bắt đầu chữa thương cho hắn.

Cô Ngạo lẳng lặng ngoài phòng làm hộ pháp cho Hoa Tinh, để tránh người khác
quấy nhiễu. Sau nửa canh giờ, Hoa Tinh sắc mặt không thay đổi đi ra cửa phòng,
nhẹ giọng nói: “thương thế của hắn đã khá hơn, còn lại chỉ là nghỉ ngơi, ngươi
đi nói chuyện phiếm với hắn. Ta đi xem Thượng Quan cô nương.”

Đi tới phòng Thượng Quan Yến, Hoa Tinh thấy Mai Hương tam nữ đều ở đó, trên
mặt lộ ra một tia mỉm cười. Thượng Quan Yến vừa thấy Hoa Tinh tiến đến, ánh
mắt có chút mất tự nhiên, tựa hồ là vì sự tình lần đầu gặp mặt, nhớ tới lúc đó
có chút xấu hổ. Hoa Tinh thấy được thần tình Thượng Quan Yến, khóe miệng nhịn
không được lộ ra một tia mỉm cười, tràn ngập hấp dẫn.

Mai Hương vừa thấy Hoa Tinh, đứng dậy lôi kéo tay hắn nói nhỏ: “Hoa Tinh,
ngươi mau nhìn xem Thượng Quan muội muội thương thế thế nào, chúng ta ba người
không có biện pháp.”

Hoa Tinh cười nói: “nàng bị Âm Phong Trảo của người áo xám đả thương, chân khí
bế tắc, không thể vận hành, với nội lực của các nàng, không có khả năng giúp
nàng được, nhưng đã có ta ở đây.” nói xong đến bên giường Thượng Quan Yến, ánh
mắt mỉm cười nhìn nàng.

Thượng Quan Yến sắc mặt đỏ lên, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng, không
dám đối mặt ánh mắt Hoa Tinh. Nhìn tam nữ, Thượng Quan Yến nhẹ giọng nói:
“ngươi thật sự là Hoa Tinh sao? vì cái gì mà lần đầu gặp mặt ngươi lại muốn
gạt ta?” lời vừa nói ra, Mai Hương tam nữ đều là sửng sốt, không biết sao lại
như thế.

Hoa Tinh nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, khóe miệng nhịn không được lộ ra một
tia mỉm cười. Nhìn vẻ mặt tò mò của Mai Hương tam nữ, Hoa Tinh nhịn không được
nhẹ nhàng kể lại sự tình cùng Thượng Quan Yến gặp mặt. Thượng Quan Yến nghe
xong, xấu hổ mặt đỏ bừng, bộ dáng mê người cực kỳ. mà Mai Hương tam nữ nghe
xong, khước nhịn không được cười ha hả.

Mai Hương cười nói: “không thể tưởng được ngươi từng giả mạo tên người khác,
lại đi gạt người, thật sự là kích thích.” nói xong cười rộ lên. Tiếu đắc
Thượng Quan Yến hận không được, phải hoa cá địa động chuyên đi vào.

Hoa Tinh nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Thượng Quan Yến, nhịn không được mở
miệng giải thích với nàng: “hay thật, Hương nhi các ngươi ba người đều cười,
Thượng Quan nữ hiệp lại không thích. các ngươi hãy ra ngoài, ta bây giờ chữa
thương cho nàng.” nói xong nháy mắt với các nàng ra hiệu các nàng rời khỏi.
Mai Hương lôi Ám Vũ và Trần Lan rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng, Thượng Quan Yến nhìn Hoa Tinh, trong
miệng có chút tức giận nói: “ngươi bại hoại, lại đi trêu người, hại ta bị các
nàng ba người cười nhạo, ngươi nói như thế nào đền đây. Các nguời thừa lúc
người ta gặp nguy, khi dễ ta, ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ, chờ ta hồi
phục rồi, xem ta như thế nào thu thập ngươi, hừ.” Thượng Quan Yến vẻ mặt phẫn
nộ cùng bất bình.

Hoa Tinh chỉ là cười cười, vẻ mặt vô tội, nhẹ giọng nói: “Ta có khi dễ ngươi
sao? Hình như không có, ta nhớ kỹ hình như là ta cứu ngươi, đại tiểu thư ngươi
sao lại không nói lý lẽ?” nói xong con mắt cố ý nhìn đôi vú cao vút của nàng,
ánh mắt lộ ra một tia tà tiếu.

Thượng Quan Yến vừa nghe, trong lòng đại hỏa, định nói hắn chiếm tiện nghi
mình, nhưng nghĩ lại cảm thấy hổ thẹn. Nhìn hắn liếc mắt, thấy hắn vẫn nhìn
lên ngưc mình, tức giận đến mắt phát hỏa, nhưng lại không biết phải nói sao.
Thượng Quan Yến chỉ còn biết lấy hai tay che trước ngực, không cho hắn nhìn.

Hoa Tinh nhìn thân thể vặn vẹo của nàng khẻ cau mày, nhịn không được nhẹ giọng
nói: “Tiểu nha đầu quật cường, nhìn ngươi đau đến trên đầu xuất mồ hôi lạnh.”
nói xong tay phải nhẹ vỗ về nàng, một cổ thanh lương chân khí trong nháy mắt
tiến vào thân thể nàng, tạo cho nàng cảm giác thư thái rất nhiều. Thượng Quan
Yến vốn muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên cảm giác được một cổ thanh
lương chân khí tiến vào thân thể, toàn thân thoải mái không nói nên lời, điều
này làm cho nàng không khỏi nhắm mắt lại, muốn mở miệng nói nhưng lại không
phát nên lời. Nguồn tại TruyệnFULL

Nhẹ nhàng thu xoay tay lại, Hoa Tinh cười nói: “tốt rồi, bây giờ phải nghe lời
ta. Ta sẽ liệu thuơng thế cho nàng, làm cho nàng sớm ngày rời khỏi giường.”
nói xong nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, ngón tay nhẹ nhàng bắt mạch. Thượng Quan
Yến sắc mặt đỏ lên, định thu tay về, nhưng thứ nhất do nàng trọng thương, vừa
cử động toàn thân đau nhức, thứ hai Hoa Tinh lại không buông, nàng cũng không
thể thu tay về.

Nhìn Hoa Tinh, Thượng Quan Yến tức giận nói: “Hoa Tinh ngươi bại hoại, đại sắc
lang, thừa nhân chi nguy, ti bỉ vô sỉ, vô lại, ngươi không biết xấu hổ, khi dễ
ta.” Hoa Tinh nghe vậy cười cười, không để ý tới nàng nói, nhẹ nhàng đưa vào
một đạo chân khí, cẩn thận xem xét thương thế của nàng.

Một lát sau, Hoa Tinh sắc mặt trầm trọng nói: “ngươi bị thương nặng hơn Khúc
Trúc, sợ rằng không phải dễ dàng hồi phục. Trúng một chưởng của người áo xám,
thập phần âm độc, trong cơ thể ngươi có một đạo chân khí vô cùng âm độc, chiếm
cứ hoàn toàn kinh mạch, chậm rãi ăn mòn thân thể nguơi. Cỗ chân khí thập phần
quỷ dị, không phải dễ dàng tiêu trừ. Ngươi hiện tại thân thể suy yếu, nếu mạnh
mẽ dùng dương cương khí chữ thương cho ngươi, sợ rằng còn chưa kịp đả thông
kinh mạch, ngươi đã kinh bị cỗ chân khí đó chấn đoạn tâm mạch mà chết. Ta bây
giờ đang lo lắng làm thế nào mới có thể cứu ngươi?”

Thượng Quan Yến nghe vậy cả kinh, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Hoa Tinh, ngươi này
đại bại hoại không phải cố ý dọa ta chứ, không nghiêm trọng như ngươi nói chứ,
ta không tin, ngươi gạt ta.” Thượng Quan Yến dù còn ngang ngạnh, kỳ thật trong
lòng nàng cũng lo lắng cực kỳ.

Hoa Tinh nhìn vẻ mặt kinh hỏang của nàng, trong mắt nhịn không được mỉm cười.
Kỳ thật thương thế Thượng Quan Yến đích xác rất nặng, nghiêm trọng hơn Khúc
Trúc, điểm này Hoa Tinh không có lừa nàng. Chỉ có điều Hoa Tinh cố ý nói
thương thế nàng nghiêm trọng hơn, muốn nhìn vẻ mặt nàng lúc lo sợ. kỳ thật vết
thương nàng tuy nhiên trọng, nhưng Hoa Tinh hoàn toàn có thể chữa khỏi, Hoa
Tinh thật muốn nhìn bộ dáng lúc hoang mang của nàng lúc này.

Hoa Tinh vẻ mặt vô tội bất đắc dĩ nói: “ngươi không tin, ta cũng không có biện
pháp, ta chỉ là nói cho ngươi biết sự thật. Ngươi cũng không phải là người của
ta, ta việc gì phải lấy lòng ngươi? Ngươi chậm rãi nghỉ hơi, hảo hảo bảo
trọng, nhớ kỹ quý giá những giây phút cuối cùng này. Ta đi đây không làm phiền
ngươi ngươi nghỉ ngơi.” nói xong đứng dậy, vẻ mặt làm như chuẩn bị rời đi.

Thượng Quan Yến nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia kinh hoảng, nhìn theo Hoa
Tinh. Thượng Quan Yến nhìn hắn, có chút bất an nói: “Hoa Tinh, ngươi đừng dọa
ta nha, ta thật sự nghiêm trọng vậy sao? ngươi không phải suy nghĩ biện pháp
sao, vậy có không?” Thượng Quan Yến vẻ mặt có chút bất an, mắt mở to nhìn chằm
chằm vào Hoa Tinh.

Hoa Tinh trong lòng cười thầm, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ khó xử. Nhìn nàng,
Hoa Tinh nói: “Ta hình như hôm nay là lần thứ hai gặp ngươi? Chúng ta cũng
không có gì gọi là giao tình sâu đậm, hôm nay cứu ngươi một mạng đã là may mắn
cho các ngươi, không phải sao? Thương thế của ngươi, sợ rằng không phải dễ
dàng chữa khỏi, chúng ta không quen biết, ta vì cái gì mao hiểm tánh mạng để
cứu ngươi? Ta cũng không phải kẻ ngốc, lại dây vào những việc thế này?” Hoa
Tinh nói ra những lời này, muốn nhìn xem nàng phản ứng thế nào.

Thượng Quan Yến nghe vậy, nghĩ Hoa Tinh nói, nhìn hắn, không biết trong lòng
hắn nghĩ gì. rốt cuộc hắn yếu như thế nào mới cứu mình, chẳng lẻ bảo mình phải
cầu xin hắn sao? Nếu không cầu hắn, hắn như thế nào mới cứu mình? nhìn Hoa
Tinh, Thượng Quan Yến đảo mắt, đột nhiên mở miệng nói: “Hoa Tinh, ngươi chẳng
lẻ không có nghe qua, cứu người một mạng, bằng xây bảy cảnh chùa? ngươi coi
như hành thiện tích đức, suy nghĩ biện pháp? Ta biết ngươi là đại anh hùng đại
hào kiệt, luôn giúp đỡ người khác, có phải không?” Thượng Quan Yến muốn dùng
anh hùng hào kiệt để tâng bốc Hoa Tinh, để hắn có thể ra tay cứu mình.

Hoa Tinh nghe vậy không phản ứng gì. Hoa Tinh ung dung nói: “anh hùng hào kiệt
không phải là ta, ta làm đặc sứ thoải mái hơn nhiều. Ta tới bây giờ cũng không
nghĩ chính mình là anh hùng hào kiệt, ta chỉ cần vui vẻ một chút, tùy tiện một
chút, đơn giản một chút là được, cho nên những việc phải cố gắng hết sức, ta
sẽ không làm. Hoa Tinh ta không cần cái gì gọi là chánh nhân quân tử, cũng
không vì cái nhân nghĩa đạo đức, dính vào việc này.”

Thượng Quan Yến nghe xong, trong lòng tức giận, nhưng lại biết bây giờ không
nên đắc tôi với hắn. Nhìn Hoa Tinh, Thượng Quan Yến khẽ cười nói: “Hoa Tinh,
nếu chúng ta có thể hai lần gặp nhau, thì có thể nói là đã có duyên. Nếu đã có
duyên, ngươi nên ra tay tương trợ ta như vậy mới hợp với thiên ý, có phải
không? Ngươi nếu không ra tay, có lẽ là trái với thiên mệnh.”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng cố ý lộ ra vẻ tươi cười, Hoa Tinh phản bác:
“Theo như ngươi nói, lão bản mở ra tửu lâu, ngày đầu tiên thu ngân lượng của
khách, bởi vì đôi bên không quen biết, lần đầu gặp mặt. lần thứ hai gặp lại
khách, cho dù hữu duyên, lần thứ hai vẫn thu ngân luợng của khách. đợi cho lần
thứ ba gặp lại, có phải là nên không thu tiền? Bởi vì bọn họ trong lúc đó có
duyên phận, đã có duyên phận, sao lại thu tiền, như vậy không phải cũng là
chiếu theo thiên ý sao?” Thượng Quan Yến trong lòng tức giận, biết chính mình
nói không lại hắn, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lộ ra một tia hận ý.
Thượng Quan Yến nhịn không được tức giận nói: “Hoa Tinh ngươi vô lại, ngươi
rốt cuộc muốn thế nào mới chịu cứu ta, ngươi nói đi.” Thượng Quan Yến không
cam lòng, thấy Hoa Tinh trong lòng cười thầm không thôi.

Hoa Tinh nhìn nàng đạo: “nếu gặp nhau, cũng coi là hữu duyên. Bất quá vô duyên
vô cớ cứu ngươi như vậy, ta không phải cố hết sức không lấy lòng là cái gì?
Trừ phi, trừ phi” Hoa Tinh cố ý dừng lại không nói, con mắt nhìn Thượng Quan
Yến.

Thượng Quan Yến vừa nghe hữu hy vọng, vội hỏi đạo: “Trừ Phi cái gì, ngươi nói
đi, thật làm người khác sốt ruột mà.”

Hoa Tinh nhìn bộ dáng tức giận của nàng, cũng thập phần động lòng người, nhịn
không được trong lòng cười thầm. Hoa Tinh cố tình khó xử nói: “Chúng ta không
thân thích, ta sao lại cứu ngươi? Kỳ thật ta vẫn muốn có một vị muội muội,
đáng tiếc. Ai?” Hoa Tinh trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, đáy mắt hàm chứa
mỉm cười.

Thượng Quan Yến ánh mắt nhìn Hoa Tinh, trong lòng nghĩ những gì hắn nói. suy
nghĩ sau một lúc, Thượng Quan Yến mở miệng hỏi: “Nếu ta làm muội muội ngươi,
ngươi có phải sẽ cứu ta?”

Hoa Tinh nghe vậy mừng thầm, lừa nha đầu ngươi cũng không cần nhiếu thủ đoạn.
Hoa Tinh khó xử nói: “Việc này, ta cũng chưa nghĩ tới. Nếu ngươi chân thành
muốn làm muội muội của ta, đến lúc đó ta không cứu ngươi, sợ rằng người khác
sẽ nói ta vô tình vô nghĩa, thật cũng làm cho người ta khó xử mà.” Hoa Tinh
thật là được tiện nghi lại còn ra vẻ khó xử.

Thượng Quan Yến im lặng một lúc, bộ dáng khó có thể quyết định. Nhìn hắn liếc
mắt, Thượng Quan Yến lại hỏi: “Nếu làm muội muội ngươi, có gì tốt nào?”

Hoa Tinh ánh mắt vừa chuyển, tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này. Suy
nghĩ một chút, Hoa Tinh nhẹ giọng nói: “việc này, ta cũng hkông biết nói sao,
chỗ tốt đương nhiên là có không ít. Thứ nhất nàng có thể được sự trợ giup của
ta, cái gì không thể giải quyết được, ta sẽ thay nàng giải quyết. doc truyen
tai . Thứ hai, nàng nếu có nguy hiểm, ta sẽ tận sức cứu nàng, bảo vệ nàng thật
tốt, không để ai làm thương tồn nàng. Thứ ba, với thân phận Phượng Hoàng đặc
sứ, ta sẽ cung cấp cho nàng nàng rất nhiều tin tức, giúp nàng hoàn thành rất
nhiều việc. Còn có rất nhiều, cũng không cần nói thêm.”

Thượng Quan Yến nghe vậy, sắc mặt biến đổi, rốt cục quyết định. nhìn Hoa Tinh,
Thượng Quan Yến nhẹ giọng nói: “Hoa Tinh ta làm muội muội ngươi được không?”
Thượng Quan Yến con mắt lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt có một tia bất
đắc dĩ lẫn không cam lòng.

Hoa Tinh nghe xong, sắc mặt có chút chần chờ. Nhìn Thượng Quan Yến, Hoa Tinh
nói: “nhìn bộ dáng của ngươi hình như không muốn, một chút thành ý cũng không
có, ta xem hay là thôi đi. Để sau này ngươi lại hối hận, còn nói ta thừa nhân
chi nguy.”

Thượng Quan Yến trong lòng sửng sốt, không rõ tâm tư Hoa Tinh. Hắn không phải
vẫn muốn chính mình cầu xin sao? Lúc này chính mình cầu xin tha thứ, nguyện ý
làm muội muội hắn, hắn lại không đồng ý, hắn rốt cuộc muốn gì? Nhìn Hoa Tinh,
Thượng Quan Yến ánh mắt trở nên nhu hòa nói: “Hoa Tinh ngươi không phải vẫn
muốn có muội muội sao? Ta làm muội muội ngươi không tốt sao? ta là thành tâm
thành ý, ngươi chẳng lẻ không tin ta sao?” nói xong làm ra dáng ủy khuất.

Hoa Tinh cười thầm trong lòng. Thầm nghĩ, nha đầu tưởng lừa ta, còn lâu. Hoa
Tinh cố ý nhìn chằm chằm vào nàng, tựa hồ xem thấu tâm can của nàng, ánh mắt
dừng lại trên nhũ phong xinh đẹp. Thượng Quan Yến thấy Hoa Tinh có chút bất
hảo ý tứ. Nhịn không được mở miệng nói: “Đại ca, ngươi như thế nào lại khi dễ
ta?” Thượng Quan Yến cũng tỏ ra thông minh, rõ ràng chuyển sang gọi đại ca,
xem Hoa Tinh phải làm sao.

Hoa Tinh trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nắm bàn tay
nhỏ bé của nàng, nhẹ giọng nói: “ngươi nguyện ý làm muội muội ta sao? không
phải nói đùa chứ?” mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngọc của nàng, thưởng thức
vẻ đẹp của nàng.

Thượng Quan Yến kỳ thật trong lòng không tình nguyện, nhưng lúc này cũng phải
nói: “thật sự, là ta thật tình, đại ca chẳng lẻ không tin ta sao?” nói xong
kiều mỵ nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười nói: “Không phải. Nếu ngươi thiệt tình xem ta là đại ca, ta tự
nhiên cao hứng, bây giờ đại ca đã nghĩ biện pháp, xem thế nào chữa thương cho
ngươi. ngươi hiện tại thân thể rất đau phải không?”

Thượng Quan Yến thấp giọng nói: “Đại ca nói không sai, tiểu muội bây giờ toàn
thân đau đớn, đại ca có thể nhanh tìm biện pháp chữa cho ta?” nói xong nhìn
Hoa Tinh, trong mắt mang theo một tia thẹn thùng, tựa hồ nghĩ tới sự tình ở
ngoài thành, Hoa Tinh khi dễ nàng.

Hoa Tinh nhẹ nhàng tương nàng đặt ở trước ngực hai tay nã xuống tới, bình trực
đặt ở trên giường, khiến cho na xinh đẹp cao tủng ngọc nhũ, không hề giữ lại
hiện ra ở Hoa Tinh trong mắt. Mặc dù còn cách quần áo, nhưng trước trong hoàn
cảnh này, vô cùng hấp dẫn ánh mắt của Hoa Tinh. Thượng Quan Yến sắc mặt vi
hồng, trong mắt hàm chứa một tia kinh hãi, sợ Hoa Tinh hội nhân cơ hội chiếm
tiện nghi nàng.

Hoa Tinh thong thả cười cười, tay phải vung lên, liên tiếp phóng vào liễu tám
đạo chân khí tiến vào bát mạch trong cơ thể nàng. Đồng thời, Hoa Tinh tay trái
cầm tay bé nhỏ của nàng, một đẩy vào một cổ hùng hậu chân khí, trong nháy mắt
tiến vào thân thể nàng, chậm rãi lưu chuyển khắp kinh mạch của nàng, từng bước
đả thông kinh mạch. Nhìn Thượng Quan Yến ánh mắt lộ ra một tia cảm kích, Hoa
Tinh cười nói: “Ta nói rồi, là muội muội của ta sẽ có rất nhiều việc tốt, biết
không?” Hoa Tinh trong ánh mắt hàm chứa nhè nhẹ nhu tình, thâm thúy ánh mắt,
tràn đầy mê người mị lực, làm cho Thượng Quan Yến không tự chủ đuợc thiếp đi
trên người Hoa Tinh.

Thời gian trôi mau, Hoa Tinh xoay tay lại, hít một hơi nói: “Kinh mạch nàng đã
đuợc đả thông một phần ba, hai ngày nữa chúng ta sẽ tiếp tục, bây giờ ngươi
hãy nghĩ ngơi cho tốt. Khúc Trúc thương thế tốt hơn ngươi, quá hai ngày hắn có
thể cử động tự nhiên, nhưng muốn hoàn toàn hồi phục, phải cỡ bảy tám ngày. Mà
ngươi cần thời gian nhiều hơn nữa.”

Thượng Quan Yến sắc mặt vi hồng nói: “đại ca, đa tạ ngươi, vừa rồi nhất định
tiêu hao không ít chân khí, ngươi trở về phòng nghỉ hơi.”

Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng nâng đầu nàng một chút, giúp nàng nằm
ột chút, như vậy thoải mái hơn. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng,
nhìn nàng ánh mắt lộ ra một tia thẹn thùng, Hoa Tinh khẽ cười nói: “lần đầu
tiên thấy ngươi, đã bị ngươi hấp dẫn, nhịn không được đối với ngươi có một cảm
tình. Đại ca kỳ thật hâm mộ Khúc Trúc, hắn cả đời này thật là có phúc khí, đại
ca chúc phúc cho hai người, bây giờ nghĩ ngơi cho tốt.” nói xong đứng dậy rời
khỏi.

Nhìn Hoa Tinh rời đi, Thượng Quan Yến ánh mắt lộ ra một tia mê mang, Hoa Tinh
thật sự là một người kỳ lạ. Ngẫm lại sự tình của mình và Hoa Tinh, Thượng Quan
Yến nhịn không được sắc mặt đỏ lên, chỉ biết xin lỗi Khúc Trúc. Đã biết cả đời
yêu nhất một người là Khúc Trúc. Nghĩ vậy, Thượng Quan Yến tự kỳm nén cảm xúc
lại, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Hoa Tinh trở lại trong phòng, tam nữ đều ở đó. Hoa Tinh cười nói: “nha đầu đó,
thật sự là quỷ linh tinh cứng đầu, ta phải hí lộng nàng một phen.” Nói rồi đem
sự tình phát sinh trong phòng kể lại cho tam nữ, tam nữ nghe vậy đều nhịn
không được cười ra tiếng, thầm nghĩ Hoa Tinh gian trá.

Mai Hương hỏi: “Ngươi thật sự đã nhận nàng làm muội muội?”

Hoa Tinh cười nói: “Đã tới nước này chỉ có thể trôn chờ vào tư nhiên. đến lúc
đó ta phải nhắc nhở Khúc Trúc, bảo hắn quản tiểu nha đầu này cho tốt, miễn sao
đừng ở bên cạnh ta gậy chuyện thị phi. Chỉ sợ cả đời Khúc Trúc cũng không thể
nào quản nổi, hắc hắc.” Hoa Tinh nghĩ đến vận mệnh Khúc Trúc, nhịn không được
bật cười. Nghĩ đến Thượng Quan Yến, mỹ thị xinh đẹp, muốn quản nàng thật sự là
không dễ dàng.

Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nhắc nhở: “công tử nên ăn cơm đi, lúc này đã
không còn sớm nữa. Ta gọi người chuẩn bị ít thức ăn, bảo bọn họ đưa đến, chúng
ta chúng ta cùng ăn chỗ này, được không?” Nhìn Hoa Tinh gật đầu, Ám Vũ đứng
dậy rời đi.

Sau khi ăn xong, Hoa Tinh đối tam nữ nói: “hôm nay các nàng tạm thời ở chỗ
này, ta phải đi xem động tĩnh bên ngoài, ngày mai ta sẽ dẫn các nàng đi dạo.
Buổi chiều các cùng Khúc Trúc và Thượng Quan Yến nói chuyện phiếm, đừng để cho
bọn họ tịch mịch.” nói xong dặn dò Ám Vũ một số sự tình, sau đó rời khỏi.

Rời khỏi Mẫu Đơn Các, Hoa Tinh nhìn bốn phía. Nơi này thật rộng lớn, khó có
thể phân rõ đông tây nam bắc. Do lần đầu đến Lạc Dương, Hoa Tinh đối với nơi
này không quen thuộc, chỉ phải tùy ý chọn đại một hướng mà đi. Đi hồi lâu, Hoa
Tinh thấy không ít những thứ mới mẽ, ở nơi hắn sống chưa từng có, thập phần
thú vị. Tại một nơi khác, Hoa Tinh đột nhiên phát hiện một bóng người, thập
phần quen thuộc. Nhìn người nọ rời đi, Hoa Tinh nhịn không được lẳng lặng theo
sau.

Rốt cuộc Hoa Tinh gặp ai? Hoa Tinh đi theo hắn sẽ phát sinh sự tình gì? Có lẽ
không ai rõ ràng cả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.