Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 72: Lưỡng tâm tương phùng – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 72: Lưỡng tâm tương phùng

Dưới ánh nắng chói chang khí trời vô cùng nóng bức, ánh nắng mặt trời chiếu
xuống làm cho hơi nóng từ dưới đất bốc lên. Lúc này Đường Mộng lôi kéo Lâm
Phương toàn lực thoát đi, hy vọng có thể chạy thoát khỏi ma chưởng của La Văn.
Nhưng có những việc không như tưởng tượng của mình, không phải chuyện gì cũng
đều theo tâm ý.

Đường Mộng trong lòng có một cỗ lo lắng nhàn nhạt, lúc này đây sợ rằng khó mà
thoát khỏi kiếp nạn. Liếc mắt nhìn Lâm Phương, trong mắt nàng cũng lờ mờ có
một tia thất lạc, thực sự là ông trời trêu người à. Lúc trước nghĩ rằng Trọng
Sơn đã chết, trong lòng Lâm Phương chán chường, không muốn sống nữa, chỉ toàn
tâm muốn biết sinh tử của Trọng Sơn, hắn đã chết như thế nào, để cùng đi theo.
Bây giờ hắn không có việc gì, tự mình muốn đi tìm hắn, lại gặp phải một tên
dâm ma như vậy, thật sự là thiên ý khó lường a!

Nghe được tiếng cười của La Văn truyền đến trên đầu, Đường Mộng trong lòng bắt
đầu trầm xuống, nàng hiểu được lát nữa sẽ gặp phải kết cục như thế nào. Nhìn
Lâm Phương, trên mặt Đường Mộng lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt, nhẹ giọng
nói: “Nếu thiên ý đã như thế, thì chúng ta liều mình từ chiến một phen đi. Như
vậy cho dù có chết, trong lòng cũng sẽ cảm thấy dễ chịu.” Giờ khắc này, Đường
Mộng biểu hiện ra ý chí đã nung đúc nhiều năm qua, thản nhiên đối mặt.

Lâm Phương nhìn nàng, trong lòng không khỏi xấu hổ nói: “Xin lỗi, là do muội
làm liên lụy đến tỷ, cả đời này sợ rằng không có cơ hội báo đáp tỷ.” Trong
thanh âm nhè nhẹ tựa hồ xuất ra ưu thương, tựa hồ than thở cuộc đời trớ trêu,
bất công của mình.

La Văn thân hình bỗng xuất hiện trước mắt hai nàng, trong nhãn thần tà dị của
hắn hàm chứa một tia dâm y, một tia hàn ý. Đường Mộng hai mắt trợn trừng, hữu
thủ nắm lấy Lâm Phương lui ra ba trượng, tả thủ xuất ra một chưởng mang theo
một khối hắc sắc vụ khí (sương mù), nhanh chóng phủ lên người La Văn. Bây giờ
Đường Mộng duy nhất có thể dùng chính là độc dược, nếu như không có tác dụng,
thì tất cả đều kết thúc.

La Văn thân hình thoáng hiện, trong nháy mắt xuất hiện bên trái Đường Mộng,
năm ngón tay phải khẽ gập lại, chụp xuống vai trái Đường Mộng, đồng thời múa
kim địch trên tay phải, cây địch hút gió kêu lên, phát ra một loại câu hồn ma
âm làm mê lòng người, khiến cho Lam Phương đang ở bên ngoài ba trượng thân thể
nhất thời run lên, chạy chậm lại. La Văn một kích không trúng thân hình nhoáng
lên một cái đã tới bên người Lâm Phương, một tay ôm lấy thân thể nàng. Ngay
sau đấy, La Văn tay phải hoàn thủ một chưởng, nghênh tiếp một chưởng Đường
Mộng điên cuồng truy kích.

Song chưởng giao nhau, Đường Mộng thân thể run lên, nhịn không được miệng phun
máu tưới, bị chưởng kình vô cùng cường đại chấn bay ra ngoài một trượng, sau
khi rơi xuống đất, thân thể còn lắc lư vài cái mới đứng vững được. Sắc mặt
Đường Mộng có chút tái nhợt, mất đi một phần diễm lệ, thêm vào một phần kiều
nhược. Song nhãn chăm chú nhìn La Văn, Đường Mộng hết sức chăm chú đề phòng La
Văn đánh lén.

Mà La Văn một chưởng đánh văng Đường Mộng ra sau cảm thấy hữu chưởng vừa ngứa
lại vừa tê tê, nhìn vào mới phát hiện bàn tay biến thành màu đen, đã trúng
phải độc chưởng của Đường Mộng. La Văn liếc mắt nhìn Đường Mộng, trong lòng
thầm hận, đúng là toàn thân nữ nhân này toàn là độc, nam nhân ngay cả khi biết
được thân thể nàng ta, sợ rằng đã bị nàng ta hạ độc chết, thật là tức. Nhìn
Lâm Phương trong lòng không ngừng giãy dụa, nhục mạ, trong mắt La Văn xuất ra
một tia tiếu ý, vẫn còn đối phó hảo sự này, hắc hắc.

Trong không trung, lúc này tiếng vó ngựa đã tới gần. Nhìn từ xa, một thân ảnh
màu xanh ngồi trên lưng ngựa không ngừng huy động roi ngựa trong tay chạy đến
hướng này rất nhanh. Bởi vì người đó nằm trên lưng ngựa nhìn không rõ dung mạo
cho nên nhất thời không nhận ra là ai.

Đường Mộng hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp khí huyết đang quay cuồng trong lòng
xuống, đề tụ công lực toàn thân, chuẩn bị xuất ra một kích cuối cùng. Mặc dù
biết rằng không uy hiếp được La Văn nhưng nàng cũng phải đánh, bởi vì nàng
không có lựa chọn khác. Giang hồ chính là giang hồ, luôn luôn thân bất do kỷ,
có muốn than vãn cũng không được. Nhiệt huyết bùng lên, nhìn thấy hữu thủ La
Văn từ màu đen chuyển sang trắng, Đường Mộng biết không thể chờ đợi, chính
mình sẽ không còn cơ hội và sợ sẽ gặp lành ít dữ nhiều khi hắn ép toàn bộ độc
chất ra ngoài,

Thân hình phóng lên, thân ảnh Đường Mộng xanh biếc như tiên tử theo gió bay
qua, trong chớp mắt chớp mắt xuất hiện trước người La Văn, một chưởng bổ vào
ngực hắn. Hiển nhiên Đường Mông đã dốc toàn lực như dự tính, hy vọng có thể đả
thương hắn, coi như là thu hoạch tốt nhất. Muốn giết hắn thì không có khả
năng, cũng không có hy vọng, võ công của hai người trong lúc đó có một chênh
lệch rất lớn. Phiêu động trong gió, tỏ vẻ u sầu liếc mắt nhìn Lâm Phương,
trong mắt Đường Mộng lộ ra một tia ưu thương nhàn nhạt, giống như muốn nói,
“Có lẽ đây là kết quả cuổi cùng, không phải sao?”

La Văn thấy chất độc sắp được bức ra, không ngờ Đường Mộng lại phát động một
kích tối hậu, làm hắn thối lui về phía sau, tay buông lâm Phương ra. La Văn
đối với Đường Mộng vừa là bực bội vừa là oán hận. Mặc dù nàng xinh đẹp vô
cùng, thân thể cực kỳ dụ nhân khiến hắn cảm thấy hứng thú, nhưng đối với độc
của nàng cũng phải hết sức cẩn thận. Hắn không dám tùy tiện động đến nữ nhân
toàn thân là độc này, mặc dù nàng rất mỹ lệ, nhưng tính mạng của hắn mới là
nhất. La Văn lựa chọn cách buông tay ra, chỉ thấy thân hình nhoáng lên, tránh
xa sáu thước, kim địch trong tay trái vung lên, trở tay công lại Đường Mộng.

Đường Mộng thân hình vọt tới trước, một tay nhấc lấy Lâm Phương, toàn lực ném
đi, đẩy nàng ra xa ba trượng. Đường Mộng hét lớn: “Mau chạy đi, đừng lo cho
ta.” Nói xong quay người xuất chưởng giao thủ kim địch của La Văn giao thủ,
ngay tức khắc thân thể bị chấn bay ra ngoài một trượng, rơi xuống đất không
gượng dậy được.

La Văn trong miệng cười lạnh nói: “Chế trụ ngươi trước, ta từ từ thu thập ả
kia, miễn cho ngươi chuyện xấu.” Nói xong thân thể lao tới chỗ Đường Mộng cách
đó không xa, muốn chế trụ nàng. Đường Mông miệng thổ máu tươi, sắc mặt trắng
bệch, trong mắt lộ ra một tia sầu thảm giễu cợt. Đã nhiều năm qua, hôm nay mới
đối mặt với tử vong, tu vị thật bất hảo. Nhìn thân thể La Văn từ từ hạ xuống,
Đường Mộng biết, trừ khi chết, nếu không chính mình cũng không tránh được nhục
nhã.

Trong mắt La Văn hàm chứa đắc ý lẫn tiếu ý, rơi xuống cạnh Đường Mộng, hữu thủ
phất một cái, định phong bế huyệt đạo của nàng. La Văn nghĩ thầm, sau khi chết
trụ huyệt đạo nàng thì có thể từ từ thu thập Lâm Phương. Nghĩ đến đợi lát nữa
là có thể nhấm nháp thân thể mỹ diệu của Lâm Phương, La Văn khoonh nhịn được
xuất ra một tiếng cười đầy tà khí.

Nhưng ngay khi hữu thủ La Văn sắp chạm vào y phục Đường Mộng thì một cổ chưởng
kình cường đại đột nhiên xuất hiện, không một chút dấu hiệu tựa như vô hình
xuất hiện trước người La Văn, chưởng lực ấn vào ngực hắn. La Văn sắc mặt biến
đổi, đối với địch nhân đột nhiên xuất hiện này cảm thấy thập phần ngoài ý
muốn. Thân thể cấp tốc di động, La Văn trong nháy mắt vọt tới trước, hữu thủ
vội vàng ngạnh tiếp một chưởng đột ngột kia.

Chưởng lực giao nhau, thân thể lâ Văn chấn động, thối lui hai trượng, mắt chăm
chăm nhìn người đột nhiên xuất hiện. Chỉ thấy đó là một vị thiếu niên 23, 24
tuổi, một thân y phục một màu xanh, có chút rách nát, trên mặt thần tình lạnh
lùng, trong mắt bắn ra một ánh mắt cừu hận.

Lâm Phương vừa thấy Đường Mộng gặp nguy hiểm, tựa hồ bản thân không có khả
năng hỗ trợ cũng cố quay người đánh tới, trong miệng hô to: “Tỷ tỷ cẩn thận.
Ác tặc không được làm tổn thương người.” Vung kiếm ra, Lâm Phương bối rối đánh
tới. Cũng đúng lúc đó, một vị thiếu niên đang cưỡi khoái mã chạy như bay, nghe
thấy thanh âm quen thuộc thu hút liền đứng lên nhìn, thì ra đó chính là người
mình muốn tìm. Thiếu niên trên mặt lộ ra một tia kinh hãi, mà cũng rất nhanh
phát hiện ra nguy cơ của Đường Mộng. Thiếu niên thân thể bay lên, từ trên
không xuất một chưởng bổ về hướng La Văn, cứu thoát được Đường Mộng tại thời
điểm quan trọng ấy.

Thiếu niên này hiển nhiên là Vạn Trọng Sơn. Hắn đang trên đường truy tìm, rốt
cục cũng gặp hai nàng ở chỗ này. Lúc nãy thấy hai nàng gặp nguy hiểm, trên mặt
Vạn Trọng Sơn xuất ra một tia lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra một tia lửa cực kỳ
nóng bỏng hung hăng nhìn La Văn. Đối với một chưởng trong lúc vội vàng vừa rồi
của La Văn, trong lòng Vạn Trọng Sơn cảm thấy vạn phần kinh ngạc, không thể
ngờ hắn trong lúc gấp gáp lại xuất ra một chưởng có lực đạo hùng hậu đến thế,
nếu như hắn toàn lực xuất ra một kích, sợ rằng chính mình đã bị nguy hiểm.

Lâm Phương nhào tới bên người Đường Mộng, vừa đỡ nàng dậy, lại vừa nhìn về
phía Vạn Trọng sơn. Vốn dĩ lúc đầu toàn bộ chú ý của Lâm Phương đều đặt trên
người Đường Mộng, cũng không có nhìn rõ Vạn Trọng Sơn. Lúc này vừa nhìn. Lâm
Phương nhất thời ngẩn người, nhìn thấy người ngày đêm tơ tưởng, trong mắt Lâm
Phương nước mắt như mưa từ từ chảy ra. Đường Mộng vừa thấy Vạn Trọng Sơn,
trong lòng cũng cả kinh, không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy.

Liếc mắt nhìn La Văn, Đường Mộng thấp giọng nói: “Trọng Sơn cẩn thận, người
này thập phần tà dị mà rất quỷ bí, võ công rất cao, e rằng không dưới Lý Dục,
ngươi phải cẩn thận.” Lời này vừa nói ra, Lâm Phương nhất thời phản ứng, vừa
khóc vừa nói: “Trọng Sơn, huynh phải cẩn thận, muội rất nhớ huynh, sau này
muội sẽ không tùy ý nữa, hết thảy đều nghe theo lời huynh, thật đấy, huynh có
tha thứ uội không?

Nhìn La Văn, ánh mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra một tia cảnh giác, nhìn hai nàng nhẹ
giọng nói: “Phương muội đừng khóc, ta sẽ bảo vệ muội, cả đời này ta vĩnh viễn
không trách muội, bất kể muội làm việc gì, ta cũng đều tha thứ uội. Bây giờ
muội chiếu cố cho Đường Mộng trước, người này hãy giao cho ta.”

La Văn rất nhanh chóng bình phục chân khí ba động (không ổn định) trong nội
thể, nhìn Vạn Trọng Sơn cười lạnh nói: “Thì ra là một loại, cũng tốt, chờ ta
thu thập xong ngươi, hai đại mỹ nhân này chính là của ta, hắc hắc. Đến lúc đó
có thể thoải mái nhấm nháp tư vị tuyệt vời của các nàng, hắc hắc. Tiểu tử,
ngươi thấy ta nói thế nào? Không phục phải không? Không phục thì ngươi hãy
xuất chút bản lĩnh cho ta xem.” La Văn trên mặt cười ra, trong ánh mắt mang
theo vẻ khiêu khích, tà khí nhìn Vạn Trọng Sơn.

Vạn Trọng Sơn không để ý đến Lâm Phương bên cạnh đang bảo hắn cẩn thận, chỉ
thấy thân hình hắn lao lên, song chưởng liên tục bổ ra bảy chưởng, chưởng
chưởng không rời rời khỏi ngực La Văn. Vạn Trọng Sơn ánh mắt lạnh lùng, lóe ra
một tia một tia hàn quang, giống như ánh mắt dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi
của mình. Thân thể cấp tốc tiến lên, Vạn Trọng Son nghĩ thầm phải giết chết La
Văn bởi vì người này đối với lưỡng nữ có một uy hiếp rất lớn, mà Vạn Trọng Sơn
không tha cho người nào làm tổn thương người yêu của hắn.

Kim địch trong hữu thủ La Văn vung lên, xuất ra chín đạo địch ảnh biến hóa
khôn lường đón tiếp chưởng lực của Vạn Trọng Sơn. Giữa không trung vang lên
địch âm chói tai, lưỡng nữ nghe được cực kỳ khó chịu, mà Vạn Trọng Sơn cũng bị
âm thanh câu hồn đó làm cho chấn động chân khí đang lưu chuyển quanh thân, sắc
mặt đại biến. doc truyen tai . La Văn liên tiếp đánh hơn mười chiêu, đã dồn ép
Vạn Trọng Sơn từng bước lui về phía sau. Nhìn Vạn Trọng Sơn cố hêt sức phản
kháng, La Văn cười tà nói: “Chỉ có một chút bản lĩnh đó thì hãy về nhà luyện
thêm đi rồi hãy trở lại đây, đỡ phải mất mặt. Tiểu tử, trước mặt hai vị mỹ nữ
xem như ta tha cho ngươi một mạng. Chỉ cần ngươi không đến phá hảo sự của ta,
ta sẽ tha cho ngươi. Hắc hắc, thế nào, đây là cơ hội tốt của ngươi đấy.

Vạn Trọng Sơn trong lòng khiếp sợ vô cùng, chính mình vô luận phản kích như
thế nào, cũng đánh không lại La Văn. Công lực của mình hôm nay đã hơn trước
kia rất nhiều, không ngờ gặp La Văn lại bị hắn tấn công gắt gao thế này. Trong
lòng Vạn Trọng Sơn lúc này hiện lên rất nhiều phương pháp, đáng tiếc là tựa hồ
như không có cách nào thoát khỏi tình huống này. Nghe Lâm Phương bên cạnh hô
to cẩn thận, Vạn rọng Sơn trong lòng cực kỳ bất hảo.

Nhìn La Văn tươi cười tà ác, trong mắt Vạn Trọng Sơn chợt lóe tinh quang,
quyết định thi triển ra võ công ẩn dấu để đối phó với Lý Dục. Chỉ thấy thân
thể Vạn Trọng Sơn nhoáng lên một cái, lập tức lao đến, mà hữu thủ của La Văn
cũng rất nhanh ập đến trước ngực hắn. Võ công La Văn cao hơn mà lòng dạ cũng
độc ác hơn, nên một chưởng này mà bổ trúng, sợ rằng Vạn Trọng ngoài trừ chết
cũng không có con đường thứ hai. Lâm Phương cùng Đường Mộng bên cạnh thấy vậy
kinh hãi thất sắc, nhịn không được lớn tiếng kinh hô: “Trong Sơn cẩn thận, mau
tránh ra, mau!”

Ánh mắt La Văn lộ ra vẻ tươi cười, “Tiểu tử đi tìm cái chết sao? Đợi lát nữa
ta có thể nhấm nhám tư vị của hai vị mỹ nhân này, hắc hắc.” Mắt thấy hữu thủ
sẽ bổ trúng ngực hắn, La Văn đã lộ ra dáng tươi cười đắc ý. Đột nhiên thân thể
Vạn Trọng Sơn trong nháy mắt tăng tốc, không ngừng tăng đến tốc độ gấp đôi vừa
rồi, trong nháy mắt lui về phía sau sáu thước, xoay ngừng đứng lên.

Nhìn ánh mắt kinh dị của La Văn, ánh mắt Vạn Trọng Sơn đột nhiên trở nên lạnh
lùng, ánh mắt lạnh lùng đó giống như là đang nhìn một người chết, làm cho La
Văn trong cực kỳ không thoải mái. Trong lòng La Văn đột nhiên mọc lên một cỗ
cảm giác run sợ, điều này cực kỳ hiếm thấy. Vừa đinh lui về phía sau, đáng
tiếc Vạn Trọng Sơn đã không cho hắn cơ hội.

“Minh Phượng Triển Sĩ” Thanh âm trong nháy mắt vang lên giữa không trung âm
lãnh như băng, như vong hồn địa ngục đang khóc, như là u linh oan tử (Chết
oan) Thở dài, khiến cho không khí hết sức nóng nực trong nháy mắt cũng giảm đi
rất nhiều, trong không khí bỗng chốc xuất hiện một luồng khí âm hàn thập phần
quỷ dị phất phơ bay qua.

Thân thể Vạn Trọng Sơn trong nháy mắt căng ra, song thủ giơ lên hai bên, giống
như đại bàng tung cánh, trong nháy mắt chia ra công kích vào hai bên sườn La
Văn. Nhìn ánh mắt kinh ngạc của La Văn, trong miệng Vạn Trọng Sơn phát ra
tiếng cười lạnh lẽo vô cùng, giống như tiếng cười vô cùng âm trầm lạnh lẽo của
quỷ vô thường ở chốn địa ngục đoạt lấy tâm thần của người ta, thân hình ẩn
hiện, hữu thủ xuất một chưởng mãnh liệt tập trung trước ngực La Văn ba thốn,
chưởng lực kín đáo không lộ ra, có vẻ vô thanh vô tức.

La Văn sắc mặt biến đổi có chút khó coi, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Hăn không ngờ đến, Vạn Trọng Sơn ẩn dấu thật kỹ thực lực cường đại của mình,
thừa dịp hắn đang đắc ý đột nhiên lại bộc phát ra, đánh cho hắn không kịp trở
tay. Nhìn chưởng lực đang nhanh chóng tới gần trước ngực, cảm thấy chưởng lực
nọ còn ẩn dấu chân khí, trong mắt La Văn hiện lên vẻ âm trầm. Thân thể cấp tốc
lui về phía sau, quanh thân La Văn đột nhiên hiện lên một đạo hắc sắc chân khí
quái dị, từ từ hình thành một đạo hộ thể chân khí dày đặc trước ngực hắn, dĩ
nhiên là để ngăn chặn chưởng lực của Vạn Trọng Sơn.

Lâm Phương cùng Đường Mộng trong mắt cũng đều mang theo tia kinh hãi, không
ngờ võ công cảu Vạn Trọng Sơn đột nhiên tăng tiến rất nhiều. Đấy là do các
nàng không biết chuyện. Lâm Phương cũng không minh bạch, tại sao mấy ngày
không gặp võ công Trọng Sơn đột nhiên tăng tiến vượt bậc làm cho người khác
giật mình. Nhìn thấy Trọng Sơn một chưởng đánh trúng ngực La Văn, trong mắt
hai nàng đều lộ ra tia vui mừng.

Vạn Trọng Sơn một chưởng đánh trúng ngực La Văn, chưởng kình mãnh liệt trào
ra, nhất thời chưởng kình vô cùng hung hãn cường đại đánh trúng thân thể La
Văn. Chưởng lực mãnh liệt của Vạn Trọng Sơn cùng hộ thể chân khí của La Văn
chạm nhau, phát ra một cổ khí thể mạnh mẽ vô cùng, khiến cho trong nháy mắt
bụi đất xung quanh cuốn lên. Vạn Trọng Sơn bị lực phản chấn đẩy lui ba bước,
thân thể có chút rung động, còn La Văn bị đánh trúng lồng ngực làm cho khí
huyết quay cuồng, kinh mạch tắc nghẽn, người bị nội thương không nhẹ.

La Văn mượn lực phản chấn, thân thế thối lui một trượng để đề phòng Vạn Trọng
Sơn nhân cơ hội đánh lén. La Văn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt
lộ ra ánh mắt hung tàn nhìn Vạn Trọng Sơn. Hiển nhiên thực sự rất tức giận đối
với việc Vạn Trọng Sơn làm mình bị trọng thương, hận không thể xả thây Vạn
Trọng Sơn thành vạn đoạn.

Vạn Trọng Sơn thân thể nhoáng lên, dùng sức bàn chân phóng lên, trong nháy mắt
thân thể lao về trước, cả người như dài ra, bộ dáng giống như một con huyết
sắc phương hoàng cấp tốc bay về phía La Văn. Nguyên nhân là vì tốc độ, cả
người Trọng Sơn lúc này như một huyết sắc Phượng Hoàng, hai cánh giang ra, kêu
to một tiếng vang tận mây xanh.

Minh Phượng Truy Nguyệt Thanh âm cực kỳ lạnh lẽo, âm hàn, mang theo khí tử
vong, như xuyên qua thời gian không gian, bắn về phía thân thể La Văn. Tả thủ
Vạn Trọng Sơn như một quỷ thủ của u linh vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện
trước ngực La Văn một thốn, xuất ra một chưởng đó hàm chứa mười thành công
lực, mơ hồ còn mang theo tiếng gầm rú như thôn phệ tất cả mọi thứ, cứ như thế
âm thầm ập đến trước ngực La Văn. Chưởng lực đấy vừa mạnh vừa nhanh, vừa tàn
nhẫn lại vừa chặt chẽ, giống như ma chưởng đoạt hồn muốn cuồng ẩm tiên
huyết(Uống máu tươi.)

La Văn sắc mặt đại biến, thân thể hai bên xoay động, song thủ lồng lộn bổ ra,
muốn ngăn cản công kích của Trọng Sơn. Đồng thời, trong thân thể La Văn, trong
nháy mắt phát ra một cổ khí thể cường hoành bá đạo, chân khí tùy ý lưu chuyển,
bụi đất bốn phía lập tức bị đè ép xuống. La Văn cuối cùng cùng thi triển thực
lực đích thực của mình, hắc sắc chân khí xoay chuyển, bào hộ hắn vững vàng
trong đó.

Nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt La Văn lóe lên thanh sắc thần quang (Ánh mắt màu
xanh), song thủ vung ra không phải để phòng ngự mà để phát động công kích, kim
địch vung lên bảo vệ tâm tạng, tả thủ xuất một chưởng bổ về phía vai phải Vạn
Trọng Sơn, quyết lưỡng bại câu thương, quyết không để Vạn Trọng Sơn chiếm được
tiện nghi.

Vạn Trọng Sơn không để ý đến bổ tới một chưởng, khóe môi nhếch lên lạnh nhạt
cười một tiếng, tả thủ trong nháy mắt ấn vào ngực La Văn. Chân khí cường hoành
bá đạo trong nháy mắt phá tan hộ thể chân khí của La Văn, hung hăng bổ vào
ngực La Văn, một chưởng đánh bay hắn ra ngoài. Chỉ thấy thân thể La Văn không
ngừng văng xa qua mấy cây đại thụ mới dừng lại. Mà Trọng Sơn cũng trúng một
chưởng của La Văn bị chấn bay ra ngoài hai trượng, thân thụ trọng thương, rơi
xuống đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, nội thương không nhẹ.

Lâm Phương cùng Đường Mộng hai người thấy tình cảnh của hai người, đều ngẩn
ngơ, không nghĩ đến một chiêu của Vạn Trọng Sơn lại âm hiểm độc ác, mười phần
uy lực như thế. Lâm Phương buông Đường Mộng ra, nhào tới trên người Trọng Sơn,
lo lắng hỏi: “Trọng Sơn, huynh không sao chứ, huynh đừng gặp chuyện không may
đấy, muội không muốn huynh lại có việc gì, muội rất lo lắng cho huynh.” Ngữ
khí của Lâm Phương có vẻ có chút thất thần, có lẽ cái này gọi là quan tâm quá
sẽ loạn, không phải sao?

Nhìn bộ dạng người yêu khóc sướt mướt, Vạn Trọng Sơn khẽ vươn tay phải khe khẽ
lau đi nước mắt của nàng, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, như vậy sẽ không xinh
đẹp, biết không? Với huynh Phương muội là đẹp nhất thiên hạ, cho nên đừng
khóc, huynh không có việc gì, muội yên tâm.” Lặng lẽ nhìn nàng, trong mắt Vạn
Trọng Sơn tràn đầy thâm tình và thương mến.

Xa xa, La Văn trúng một chưởng của Vạn Trọng Sơn bị thương nặng, thân thể bị
nội thương nghiêm trọng. Oán hận nhìn ba người, La Văn thâm độc nói: “Tiểu tử,
hôm nay ta quyết không ta cho ngươi, ngươi chuẩn bị chịu chết đi, ta sẽ cho
ngươi chết trong thống khổ.” Nói xong chân khí quanh người La Văn lưu chuyển,
chia ra một cỗ chân khí liệu thương, chân khí còn lại trong nháy mắt lưu động
bay lên. Một loại chân khí âm độc bá đạo nhất thời tràn ngập trong vòng trăm
trượng xung quanh, vững vàng giam giữ ba người.

Vạn Trọng Sơn trong mắt lộ ta ánh mắt cực kỳ kinh hãi, không nghĩ đến võ công
của La Văn này cao đến thế, chính mình một kích bổ trúng ngực hắn, hắn chẳng
những không chết hơn nữa lại còn phát ra khí thế cường đại như thế, thật sự là
làm cho Trọng Sơn giật mình không thội. Vạn Trọng Sơn xoay người đứng lên,
toàn thân trong nháy mắt tiến vào trạng thái cảnh giới, song chưởng đưa lên
trước ngực, trong mắt lóe ra một tia nghi trọng.

Tại đấy, trong thời khắc vô cùng khẩn trương đột nhiên một thanh âm vang lên:
“Tiểu tử phôi đản họ La, thì ra ngươi ở chỗ này, rốt cuộc cũng để cho lão đại
ta tìm được ngươi. Nhìn bộ dáng của ngươi như vậy, chắc lại làm chuyện xấu,
hôm nay ta sẽ không cho ngươi chạy thoát. Hắc hắc, xú tiểu tử chạy trốn đi
đâu, ngươi đứng lại đó cho ta.” Một bóng xám nhất thời đuổi theo hướng La Văn
chạy trốn, thân pháp cực nhanh khiến người khác giật mình. Nguyên lai là Vô
Mao lão đạo tới lên tiếng dọa khiến cho La Văn thân thụ trọng thương nghe thấy
mà bỏ chạy, gián tiếp cứu Vạn Trọng Sơn và lưỡng nữ một mạng.

Nhìn La Văn bỏ chạy, Lâm Phương cùng Đường Mộng mới thở dài một hơi. Tên gia
hỏa La Văn này thực sự là rất lợi hại, tà ác. Vạn Trọng Sơn cũng ngồi bệt
xuống, một lúc sau Trọng Sơn huýt gió con ngựa ở cách đó không xa, cùng Lâm
Phương đỡ Đường Mộng lên ngựa, ba người cùng đi về phía trước.

Đi tới một trấn, ba người tìm một khách sạn bình dân, rồi đỡ Đường Mộng đi
vào. Trong khách phòng, Lâm Phương nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, thương thế của tỷ
không việc gì chứ?

Đường Mộng bất đắc dĩ cười cười, nhẹ giọng nói: “Không có vấn đề gì, yên tâm
đi không chết được, chỉ là muốn khỏi thì phải chờ vài ngày nữa. Các ngươi
tranh thủ sum họp, ta cũng có thể nhân cơ hội vận công trị thương, như vậy sẽ
thuận tiện cho hơn.

Vạn Trọng Sơn nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi Đường Mộng. Nếu không vì
Phương muội, ngươi đã không bị thụ thương, bây giờ ngươi tranh thủ trị thượng
đi, chúng ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.” Nói xong kéo Lâm Phương rời khỏi
phòng Đường Mộng.

Nhìn hai người rời đi, Đường Mộng lẩm bẩm: “Hy vọng các ngươi quý trọng lương
duyên không dễ có đươc này, đừng có bỏ lỡ, cũng hy vọng ông trời phù hộ cho
các ngươi.” Nói xong từ từ ngồi xuống, bắt đầu vận công trị thương. nguồn

Lâm Phương và Trọng Sơn vào trong một phòng, sau khi đóng cửa lại, Lâm Phương
bỗng chốc nhào vào ngực Trọng Sơn khóc rống lên. Trọng Sơn chỉ nhẹ nhàng vuốt
ve mái tóc của nàng, miệng thương yêu nói: “Tốt rồi, tốt rồi, đừng khóc nữa.
Mọi thứ của quá khứ hãy để nó là quá khứ, chúng ta cũng bắt đầu lại từ đầu
được không? Quên hết những chuyện không vui ở quá khứ để chúng ta làm lại từ
đầu, cùng nhau chung sức tạo nên tương lai tốt đẹp.”

Lâm Phương khe khẽ gập đầu nhìn hắn, rụt rè hỏi: “Huynh thực sự không hề giận
muội, cũng sao trách muội?” Trong mắt hàm chứa một tia e dè, có chút thiếu tự
tin.

Trọng Sơn nhẹ nhàng vỗ vai nàng, tả thủ ôm chặt tiểu yêu, cười nói: “Ta nói
rồi, cả đời này ta đều không trách muội, ta vĩnh viễn thương yêu muội. Vui lên
một chút biết không, ta thích nhất nhìn muội tươi cười. Mỗi lần nhìn muội tươi
cười hồn nhiên, trong lòng ta cũng tràn ngập hạnh phúc. Cả đời có thể cùng
nhau gặp nhau, lại yêu nhau, ta đã rất hài lòng. Cả đời này chúng ta sẽ cùng
nắm tay nhau, cùng tiến bước, cùng sống hạnh phúc.”

Trong mắt Lâm Phương rơi ra nước mắt hoan hỉ và cả hối hận, không kỳm được
dụng lực ôm chặt Trọng Sơn, trong miệng khe khẽ gọi tên hắn. Nàng không biết
làm thế nào để biểu đạt tâm ý của mình, chỉ có thể ôm chặt hắn trong lòng như
muốn giao cả lòng mình cho hắn.

Từ từ ngồi xuống giường, Lâm Phương đột nhiên nhớ ra Trọng Sơn còn có nội
thương trong người, vội nói: “: Trọng Sơn, huynh trước tiên hãy vận công trị
thương đi, chúng ta đợi lát nữa lại nói chuyện. Ta hy vọng huynh sống thật
tốt, không bệnh không bị tổn thương.” Nói xong thâm tình nhìn hắn.

Trọng Sơn khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Ngồi xếp bằng, Trọng Sơn
bắt đầu vận công trị thương, từ từ đả thông kinh mạch bị tắc. Đến lúc Trọng
Sơn tỉnh lại thì sắc trời đã tối, đã là ban đêm rồi. Thấy Lâm Phương nhìn mình
đầy tình ý, trong lòng Trọng Sơn có một tia cảm hứng và cảm khái. Từ lúc chia
tay cho đến bây giờ mặc dù chưa tới một tháng, nhưng hắn lại thấy như đã trải
qua rất lâu. Trong lúc đó hai người đã xảy ra không ít chuyện thương tâm khó
quên, nghĩ đến đều làm cho lòng người đau đớn.

Hôm nay, hai người yêu nhau lại một lần nữa gặp nhau ở cùng một nơi, có ai
biết giữa bọn họ đã từng phát sinh rất nhiều chuyện thương tâm khó quên? Nhìn
Lâm Phương, Vạn Trọng Sơn tự nói với lòng mình, từ nay về sau nhất định yêu
thương, quý trọng người trước mắt, vĩnh viễn chăm lo cho nàng, sẽ không biệt
ly nữa.

Tựa hồ cảm nhận được tâm ý của Trọng Sơn, thân thể Lâm Phương nhẹ nhàng tựa
vào lòng hắn, đưa tiểu thủ mềm mại khe khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn, Lâm Phương
nhẹ giọng nói: “Trọng Sơn, đã lâu như vậy muội rất nhớ huynh, thật sự rất nhớ
huynh, huynh có biết không? Muội còn nhớ buổi sáng hôm đó, nghe tiếng bước
chân, mở của sổ ra, nhìn thấy thân ảnh cô độc của huynh từng bước từng bước
chậm rãi rời đi. Khoảnh khắc đó trong lòng muội rất hối hận, khi đó muội muốn
lớn tiếng gọi huynh, nhưng muội sợ huynh sẽ không tha thứ uội, cho nên cuối
cùng muội đành im lặng. Thật sự lúc đó trong không trung đã lưu lại một giọt
lệ, không một tiếng động phiêu lạc trong gió.”

Trong Sơn nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia ưu sầu, tựa hồ nhớ lại tình cảnh
đêm hôm đó. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Phương, Trọng Sơn ôm chặt nàng, miệng
trịnh trọng nói: Từ giờ khắc này, ta cũng sẽ không rời xa muội nữa, cả đời này
chúng ta vình viễn không phân li. Ta sẽ dùng chính tính mạng của mình, cả đời
bảo vệ muội, để muội được sống trong thế giới hạnh phúc.

Lâm Phương tình hoài đại động, liếc mắt nhìn hắn nói: “Trọng Sơn, yêu muội
đi.” Năm chữ ngắn gọn nhưng hàm chứa thâm tình sâu đậm. Lâm Phương nhẹ nhàng
hiến thượng đôi môi, khẽ nhắm mắt lại. Trọng Son trong lòng tràn đấy ái ý,
nhịn không được cúi đầu hôn xuống đôi môi thơm tho kia.

Khách sạn chìm trong bóng đêm, hai người sau khi gặp lại người mình yêu, lại
cùng ở một chỗ, thân thể cùng kích động. Vì sao sáng rực trên bầu trời như ánh
mắt nhấp nháy chúc phúc cho bọn họ, phù hộ cho bọn họ cũng nhau vượt qua bao
sóng gió.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.