Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 69: Ám Dạ Vong Hồn (hạ) – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 69: Ám Dạ Vong Hồn (hạ)

Phía bên này Xuất Trần dẫn theo một đám người tay cầm hỏa tập, hướng về phía
trong sơn trang mà đi, trước hết là muốn tìm được chủ nhân, mọi người quang
minh chính đại nói cho rõ ràng. Vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, đi về
phía vùng phụ cận của tòa biệt viện nằm ở mặt đông của sơn trang. Chỉ cần tiếp
tục đi theo một tiểu lộ bên cạnh là những bụi hoa thêm năm trượng nữa, có thể
tiến vào tòa biệt viện kia. Xuất Trần quay đầu lại liếc mắt nhìn mọi người,
nhẹ giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút, bần đạo cảm thấy nơi này cực kỳ
âm trầm, phải cẩn thận. Chúng ta ở gần nhau một chút, không nên tách ra.” Nói
xong bèn hướng tới bụi hoa kia mà đi đến, tất cả mọi người theo sát phía sau
hắn, cẩn thận đề phòng.

Khoảng cách năm trượng, rất nhanh đã đi được một nửa, nhưng vào lúc này, bốn
phía của bụi hoa không ngờ lại bắt đầu chuyển động, khiến tiểu lộ nguyên lai
có thể nhìn rõ ràng, tầm mắt trở nên bị ngăn trở, trở nên sai lệch phức tạp
hơn, khó có thể thấy rõ ràng. Sắc mặt của Xuất Trần biến đổi, mở miệng nói:
“Mọi người phải cẩn thận, đó là một kỳ trận, không được làm loạn, bằng không
hậu quả khó có thể tưởng tượng.” Nhưng những người này dù sao cũng không phải
là đệ tử của môn phái hắn, không có nghe lời hắn chỉ ngoại trừ Trương Xuân ra,
tất cả những người khác đều kinh hoảng thất thố, không ít người triển khai
khinh công, lăng không bay ra phía bên ngoài. Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại
có Xuất Trần và Trương Xuân hai người đứng tại chỗ.

Nhìn những người này khi gặp gỡ nguy hiểm đã đào vong tứ phía, Xuất Trần nhịn
không được khẽ thở dài: “Bần đạo đã cố tình giúp đỡ bọn họ, bọn họ lại không
chịu tin tưởng, lại lỗ mãng như vậy, chỉ càng thêm phiền toái mà thôi. thật sự
là đáng tiếc a.”

Trương Xuân nhìn bốn phía hỏi: “Đạo trưởng, chúng ta bây giờ phải làm sao?
Chẳng lẻ chịu bị nhốt ở chỗ này?” Xuất Trần nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng
nói: “Trận pháp rất kỳ diệu, bần đạo vừa rồi không ngờ lại không nhận ra. Xem
ra nơi này đang cất dấu một bí mật gì đó không muốn cho ai biết, chúng ta phải
ngàn vạn lần cẩn thận. Chờ ta nhìn kỹ trận pháp này, muốn phá giải cũng phải
có phương pháp, việc này không thể nóng vội được.” Dứt lời, mấy tiếng kêu thảm
thiết từ cách đó không xa ở bên cạnh truyền đến, khiến cho Xuất Trần và Trương
Xuân sắc mặt đại biến.

Trương xuân kinh nộ nói: “Đạo trưởng, chúng ta rơi vào nguy địa (mảnh đất nguy
hiểm) rồi, bọn họ có lẽ cũng xong rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Sắc mặt của Xuất Trần trở nên tức giận, trong mắt bắn ra một đạo kỳ quang,
lạnh lùng nói: “Địch nhân quả nhiên đã có chuẩn bị, chúng ta đêm nay nếu không
cẩn thận, có lẽ cũng không thể sống sót mà ly khai. Đã tới nước này, chúng ta
liều chết xông ra thôi, tới đây, nắm lấy ta y của ta, chúng ta xông ra” Nói
xong bèn kéo tay của Trương Xuân, thân hình di chuyển sang trái rồi lắc mình
sang phải, qua lại không ngừng như con thoi. Xuất Trần bằng vào nghiên cứu của
mình đối với trận pháp, các phương pháp dùng để phá giải bát quái trận đều đã
thử hết, nhưng dò xét hồi lâu, cũng gần như chỉ tiến thêm được ba bước chứ
không thể tiếp tục đi tới nữa.

Mà mười tám vị cao thủ đi theo Xuất Trần, lúc này toàn bộ đã chết, mỗi một
người nơi cổ họng đều có một huyết động, trên đỉnh đầu năm có năm lỗ máu sâu
hoắm, tử trạng cực kỳ thê thảm. Hiển nhiên cũng là bị người hút sạch tiên
huyết mà chết. Mà cách nơi này không xa ở trích tinh lâu, trong đêm đen, một
hắc ảnh đứng ở trên tầng lầu cao nhất, đang yên lặng nhìn Xuất Trần và Trương
Xuân đang không ngừng lục lọi tìm kiếm trong bụi hoa kia.

Hắc ảnh nhẹ nhàng liếm môi một chút, nhấc mặt nạ Tu La vẫn luôn che dấu diện
mạo chân thật của hắn. Trong mắt hắc ảnh bắn ra một đạo xích hồng sắc quang
mang, chợt lóe lên, trong đêm đen quỷ bí dị thường. Nhìn thoáng qua biệt viện
ở phía bên ngoài, trong mắt hắc ảnh lộ ra chút tiếu ý, tựa hồ như đại biểu ột
ý nghĩa gì đó đang được ẩn giấu.

Cùng lúc đó, đám võ lâm cao thủ còn lại, ước chừng khoảng ba mươi bảy ba mươi
tám người, cũng bắt đầu đoàn kết lại. Tiếng kêu thảm thiết trong trời đêm, tựa
như từng đạo thôi mệnh phù (lệnh đòi mạng), chấn động tâm linh của mỗi người.
Hơn ba mươi mười này, tuyển chọn ra cao thủ của Phi Ưng Giáo – Thiết Trảo Vô
Tình Nghiêm Tùng cầm đầu, cẩn thận ở lại trong phòng, nhìn chăm chú động tĩnh
của bốn phí. Thiết Trảo Vô Tình Nghiêm Tùng này chính là cao thủ bài danh đệ
ngũ trên Địa Bảng, là một trong số vài cao thủ của Phi Ưng Giáo.

Nghiêm Tùng tuy được xưng là vô tình, nhưng hắn lại là người cực kỳ thông
minh, biết nơi này không phải là nơi tốt lành, cho nên vì sự an toàn, hắn bắt
tất cả mọi người phải ở yên tại chỗ, cẩn thận đề phòng, không được coi thường
vọng động, tránh xảy ra chuyện. Hắn tịnh không nghĩ giống như Xuất Trần và
Viên Phong đi tìm hung thủ, mà lựa chọn bảo tồn thực lực, lấy bất biến ứng vạn
biến. Nhưng có một số việc, không phải muốn lẩn tránh là có thể lẩn tránh
được, bằng không nơi này há có thể xưng là hiểm địa (nơi nguy hiểm) được?

Cách bọn họ không xa, trong một bụi hoa, hắc ảnh cao lớn đeo mặt nạ kia đã
lẳng lặng đứng ở nơi đây rồi, lạnh lùng nhìn những người này. Nơi này tổng
cộng có ba mươi tám người, mà hắn lại chỉ cần hai mươi bảy người là đủ rồi.
Lúc này, có một người đi đến tiểu ở bên cạnh bụi hoa, vô tình đã đem đến cho
hắc ảnh này một cơ hội rất tốt, chỉ thấy hắn nhoáng lên, thân ảnh đã biến mất.
Không lâu sau một tiếng hét thảm vang lên xung quanh nơi bọn Nghiêm Tùng đang
ở, khiến mọi người cả kinh, sắc mặt đại biến.

Nghiêm Tùng lệnh cho nhân mã trong phạm vi mười trượng phải tìm cho ra địch
nhân, nhất thời ba mươi mấy người đều xuất mã, ba đến năm người thành một nhóm
cẩn thận truy tìm thi thể của người chết và thân ảnh của địch nhân. Đến lúc
này, lại càng tiện lợi cho hắc ảnh kia. Mấy tiếng kêu thảm thiết không ngừng
truyền đến, số người còn sống rất nhanh giảm xuống, cảnh tượng này khiến sắc
mặt Nghiêm Tùng đại biến. Người này có thể dưới mắt hắn giết người, cũng không
bị hắn phát hiện ra, người như vậy, có lẽ trên đời cũng không có nhiều, võ
công của hắn ta, phải cao tới trình độ nào đây? Trong lòng Nghiêm Tùng bắt đầu
lạnh đi, song nhãn bắn ra một đạo thần thái khiến cho người ta sợ hãi. Bạn
đang đọc chuyện tại TruyệnFULL

Nghiêm Tùng hô lớn một tiếng: “Toàn bộ trở về, đình chỉ việc tìm kiếm, mau.”
Nhất thời người còn sống vội vàng quay trở lại bên cạnh Nghiêm Tùng. Nghiêm
Tùng điểm qua nhân số một chút, trong lòng càng kinh hãi, chỉ trong thời gian
ngắn ngủi như vậy, không ngờ đã chết tới mười bảy người, thủ đoạn của địch
nhân dấu mặt này thực sự quá hung tàn, tốc độ cũng thật kinh người. Nhìn trong
đêm đen, Nghiêm Tùng hiểu được lòng mình đang bắt đầu trầm xuống, nơi này thật
quá khủng bố, hoàn toàn không thấy cái bóng của địch nhân, thì không hiểu sao
điều quái gở gì diễn ra mà có không ít người đã chết, thật khiến lòng người
kinh hãi.

Nhìn mọi người, Nghiêm Tùng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người tay nắm tay
nhau, không được tách ra, đề phòng có điều bất trắc. Địch nhân ẩn thân ở bên
cạnh chúng ta, nên chúng ta phải cẩn thận, từng thời khắc phải đề cao cảnh
giác, không thể để cho địch nhân có cơ hội hành động. Cái địa phương đổ nát âm
trầm này thật khiến người phải sợ hãi, mọi người phải kiên trì, nhất định phải
nhẫn nhịn đến khi trời sáng, hiểu chưa?” Nhìn mọi người gật đầu, Nghiêm Tùng
mới yên tâm được một chút.

Nhưng đối với hắc ảnh kia mà nói, cũng là một biện pháp tương đối hữu hiệu,
hoàn cảnh này khiến hắc ảnh kia tạm thời không thể nghĩ ra được biện pháp gì
để đánh lén bọn họ, trừ Phi đánh bừa. Nhưng hắc ảnh này tựa hồ như đang bận
tâm đến điều gì đó, không muốn dùng sức mạnh, lúc này hắn đã hút tiên huyết
của mười bảy người rồi, chỉ còn có mười người nữa thôi, chờ khi hắn hút đủ
tiên huyết của mười người xong,thì Huyết Ảnh Thần Công của hắn sẽ luyện thành,
khi đó có lẽ cũng chẳng có bao nhiêu người là đối thủ của hắn. Hắc ảnh kia
nhìn bọn người Nghiêm Tùng, trong ánh mắt ẩn dấu thần sắc kỳ dị, thân hình
chợt lóe lên rồi biến mất.

Mà năm người Hoa Tinh và sáu người Trương Tuyết, vẫn ở lại trong phòng, yên
lặng đón xem kỳ biến. Bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng
kêu thảm thiết, càng ngày càng nhiều hơn, khiến cho Cô Ngạo và Ám Vũ sắc mặt
đại biến, quả nhiên đúng như lời của Hoa Tinh đã nói, tối nay có lẽ sẽ có hơn
phân nửa số người phải lưu lại tính mạng ở nơi này. Sắc mặt của Mai Hương có
chút sợ hãi, thân thể càng dán chặt vào người Hoa Tinh, từ từ mở miệng nói:
“Hoa Tinh, thanh âm này thật thê thảm, thật khủng bố, không biết bọn họ rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nào lại có nhiều người phải chết ở đây như vậy
chứ?”

Hoa Tinh nghe vậy, ánh mắt vừa chuyển, chân khí chỉ trong nháy mắt đã tràn
ngập khắp thân thể rồi trải ra xung quanh, linh giác chỉ trong nháy mắt đã đem
động tĩnh trong vòng trăm trượng in lại rõ ràng trong đầu của Hoa Tinh. Hoa
Tinh từ từ phản ứng với những sự tình đã được ghi lại trong óc, từ từ phân
tích, đã hiểu được tình huống đại khái. Đương nhiên đối với người ngoài mà nói
thì đây là sự tình tương đối khó có thể nghĩ ra được, nhưng đối với Hoa Tinh
mà nói, lại là một sự tình tương đối tự nhiên.

Lúc này Hoa Tinh đã cảm giác được, hai đệ tử của Hoa Sơn phải ở cách vách tựa
hồ đã không thể nhẫn nại, đi đến mở cửa để xem xét động tĩnh bên ngoài. Hoa
Tinh nói với những người ở bên cạnh: “Nơi này tối nay đã xảy ra không ít sự
tình, số người bên ngoài đã chết cũng không dưới ba mươi người. Sự tình này
đúng là rất quái dị, nhưng chúng ta không thể đi ra ngoài, nơi này là an toàn
nhất, có ta ở đây thì không ai dám tới đây đâu, chúng ta tốt nhất là ở yên ở
đây. Ta biết mọi người đều rất tò mò, nhưng đôi khi tò mò lại mang đến cho bản
thân không ít phiền toái và nguy hiểm, hiểu chưa? Nói thật, không có mọi người
ở đây, thì ta đã sớm đi xem xét vài lần, vì an toàn của mọi người, chúng ta
cũng hiểu ít đi một hai sự tình là tốt nhất. Vừa rồi hai đệ tử của Hoa Sơn
phái đã đi ra ngoài xem xét động tĩnh, lúc này hai người bọn họ, cũng đã chết
ở trong một bụi hoa cách nơi này ngoài hai mươi bảy trượng, tên sát nhân võ
công cực kỳ cao cường, là người mà từ khi ta xuất đạo đến này gặp được cường
đại nhất, võ công của hắn chắc chắn không ở dưới Thiên Bảng.”

Lời vừa nói ra, tam nữ và Cô Ngạo sắc mặt đại biến, một là không thể tưởng
được võ công của Hoa Tinh lại cao đến như vậy, ngay cả hai vị đệ tử của Hoa
Sơn phái chết ở địa phương nào, hắn không cần nhìn cũng biết. Thứ hai là kinh
ngạc vì võ công của hung thủ, hắn không ngờ có thân thủ đủ để xếp trên Thiên
Bảng, thật sự là làm cho người ta nghe nói tới phải sợ hãi, làm cho người ta
khó có thể tin được. Bất quá bốn người đều hiểu được, Hoa Tinh cho tới bây giờ
chưa từng nói quá, hơn nữa lời hắn nói lại tương đối chuẩn xác, trước mắt cho
tới bây giờ cũng chưa từng nhầm lẫn một lần. Vẻ mặt của bốn người đều kinh
hãi, im lặng không phát ra âm thanh.

Trương Tuyết nằm trên giường, trong mắt nàng cùng với nha hoàn đầy vẻ kinh
ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, cẩn thận chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Vừa rồi hai
môn hạ đệ tử ra ngoài xem xét động tĩnh, nhưng cũng không lâu lại truyền đến
hai tiếng kêu thảm thiết, cảnh tượng này khiến trong lòng Trương Tuyết bắt đầu
trầm xuống, hiểu được hai người kia đã xong rồi. Nghĩ tới tình cảnh hiện tại,
nghe được tiếng kêu thảm thiết phía bên ngoài, Trương Tuyết cũng hiểu được,
đêm nay đám võ lâm cao thủ tới nơi này tá túc, đến bây giờ ngoại trừ truyền
đến những tiếng kêu thảm thiết ra, thì không có động tĩnh gì lớn, điều này nói
lên rằng bọn họ đều đã xong rồi, cho dù là còn sống, có lẽ cũng không đến vài
người.

Nghĩ đến lát nữa nàng có thể cũng lâm vào tuyệt cảnh, Trong lòng Trương Tuyết
tâm nổi lên một cỗ ưu sầu nhàn nhạt, có lẽ tối nay cho dù có qua đêm ở nơi
hoang dã, cũng không nên đến nơi này để tá túc, giờ có muốn bỏ đi, có lẽ cũng
không còn cơ hội nữa rồi. Nghĩ đến cũng ở chỗ này còn có năm người Hoa Tinh,
Trương Tuyết cũng từ từ yên tâm, nhớ tới truyền thuyết của Hoa Tinh trong chốn
võ lâm, giống như là một truyền kỳ đầy tính thần thoại, có lẽ có hắn ở đây, kẻ
sát nhân cũng không dám đến đây đâu. Trong khi nghĩ vậy, Trương Tuyết vận công
thám thính động tĩnh của Hoa Tinh, cảm giác được bọn họ vẫn còn ở trong phòng,
Trương Tuyết cũng yên tâm không ít. Đột nhiên thần sắc của Trương Tuyết biến
đổi, nàng cảm giác được khí tức của một cỗ chân khí rất kỳ lạ đang tiếp xúc
cùng chân khí của nàng, điều này làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc, cho tới bây
giờ cũng chưa từng gặp qua cái loại sự tình này.

Ở bên này, Hoa Tinh cảm giác được chân khí của Trương Tuyết đang thử dò xét
tình cảnh ở bên hắn, nên nhịn không được từ từ đáp lại nàng, cái này cũng
chính là vì sao Trương Tuyết lại cảm nhận được có cỗ chân khí đang giao lưu
cùng với chân khí của nàng. Môi của Hoa Tinh bất động, nhưng một thanh âm lại
rất rõ ràng truyền vào trong tai của Trương Tuyết, chỉ có một mình nàng nghe
được mà thôi. Chỉ nghe thấy Hoa Tinh nói: “Tối nay nơi này rất không an toàn,
nàng nếu không muốn xảy ra chuyện, tốt nhất là ở trên giường không được ra
ngoài. doc truyen tai . Chỉ cần nàng không rời khỏi nơi này, ta có thể tùy
thời biết được động tĩnh của nàng, cam đoan sẽ bảo vệ được an toàn cho nàng.
Nhớ kỹ không được rời xa ta quá xa, bằng không ta còn phải vì những người ở
bên cạnh ta, mà không thể chiếu cố cho nàng được. Ta là Hoa Tinh, chỉ cần nàng
không ra khỏi cửa, thì sẽ tuyệt đối vô sự, nhớ kỹ nhé.”

Trương Tuyết nghe vậy sắc mặt biến đổi, có ba phần kinh hãi, không thể tưởng
được Hoa Tinh không ngờ lại nhận ra được động tĩnh của nàng, điều này làm cho
nàng có cảm giác thập phần ngoài ý muốn. Còn theo lời của Hoa Tinh cam đoan
bảo vệ an toàn cho nàng, trong lòng nàng suy nghĩ, có lẽ duyên cớ là bởi vì
Thu Nguyệt, con gái nàng, bằng không nói cũng không thông.

Bên ngoài cửa sổ bóng đêm vẫn như vậy, nhưng không trung vẫn thỉnh thoảng
truyền lại những tiếng kêu thảm thiết, đêm nay, nhất định không thể nào yên
bình được, vậy điều đó ám chỉ cái gì đây? Có lẽ là…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.