Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 67: Cổ Trạch Kinh Hồn – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 67: Cổ Trạch Kinh Hồn

Khi hoàng hôn, nhóm Hoa Tinh năm người đã vào tới Tiểu Tuyền Trấn, ở giữa Linh
Bảo thành và Hạp Huyền thành, cách cả hai đầu rất xa. Nhìn đám nhân sĩ võ lâm
phía trước vẫn tiếp tục đi, năm người Hoa Tinh cũng đành phải tiếp tục bám
theo sau họ, xem phía trước có chỗ nghỉ chân hay không. Khi màn đêm buông
xuống, năm người Hoa Tinh vẫn không chưa tìm được chỗ nghỉ chân. Nhìn dòng
người phía trước vẫn tiếp tục đi, Hoa Tinh cười nói: “Đêm nay đành phải để mọi
người chịu ủy khuất theo ta qua đêm nơi hoang dã rồi, thật chẳng muốn như vậy
chút nào.” Nói xong thâm tình nhìn tam nữ.

Mai Hương nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: “Không có gì đâu,hiếm khi phải qua đêm
nơi sơn lâm, có cơ hội thử một lần chắc sẽ vô cùng kích thích.”

Hoa Tinh nghe vậy, hữu thủ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, động tác tương đối
ôn nhu. Sắc mặt Mai Hương ửng đỏ lên, thân thể không tự chủ được từ từ dựa vào
Hoa Tinh. Cô Ngạo nhìn đám nhân sĩ võ lâm trên đường, nhẹ giọng nói: “Công tử,
thuộc hạ thấy hay là chúng ta cứ tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, nói không
chừng phía trước lại có chỗ nghĩ chân, bằng không bọn họ cũng chẳng liều mạng
mà đi như vậy.”

Ám Vũ nhẹ giọng nói: “Nơi này với chúng ta chẳng chút quen thuộc, hai bên quan
đạo mặc dù không có chỗ nghỉ chân, nhưng tin rằng trong số bọn họ, biết đây có
người biết xung quanh đây có địa phương có thể nghỉ chân. Chúng ta chỉ cần đi
theo bọn họ, tin rằng có thể tìm được địa phương để nghỉ chân.”

Hoa Tinh nghe vậy, nhìn những người đó, trong mắt hiện lên chút tiếu ý. Hoa
Tinh nói: “Hảo, chúng ta đi thêm một đoạn nữa, xem hắn bọn họ nghỉ chân ở đâu.
Đi thôi.” Nói xong tả thủ ôm lấy eo nàng, từ từ mang nàng đi theo. Sắc mặt Mai
Hương ửng hồng, đáng tiếc trong bóng đêm lại không thể nhìn ra.

Lại đi thêm mười dặm đường nữa, năm người bám theo dòng người từ từ ly khai
quan đạo, đi vào trong thâm sơn. Nhưng trong sơn lâm này, không ngờ lại có
chốn nghỉ chân, đây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của năm người Hoa Tinh. Từ xa
nhìn lại, một tòa hắc sắc cự bảo nằm ẩn mình trong màn mờ ảo của sơn lâm, tựa
như là một cấi đầu mãnh hổ đang ẩn mình ở nơi đây. Trên đại môn kia có treo
hai ngọn đại đăng hồng (đèn lồng đỏ), trong đêm đen phát ra ánh sáng yếu ớt,
như là một loại chỉ dẫn. Năm người Hoa Tinh đi tới trước đại môn, nhìn kỹ,
không ngờ lại là một tòa đại trang viên. Diện tích của đại trang viên này lên
tới mười mẫu, phòng ốc có trên trăm gian, xem hình dạng có thể dung nạp vài
trăm người.

Trước đại môn, có một đà bối lão nhân (lão nhân lưng gù) đang đứng, lẳng lặng
nhìn năm người Hoa Tinh. Cô Ngạo tiến tới nói: “Vị lão bá này, công tử gia của
ta hôm nay không kiếm được khách điếm, muốn tá túc (ở nhờ) nơi nay một đêm,
mong lão bá tạo điều kiện cho.” Text được lấy tại TruyệnFULL

Đà bối lão nhân khàn khàn nói: “Bổn trang thập phần hoan nghênh các lộ đồng
đạo tới tá túc, mời tới đây, bên trong tự có người dẫn đường cho các vị.” Nói
xong bèn nhìn năng người, tựa hồ đang quan sát tình huống của năm người.

Tay của Hoa Tinh nắm lấy tay của Mai Hương và Trần Lan, cùng Ám Vũ bước tới.
Cô Ngạo đi phía trước, để tránh phát sinh bất cứ tình huống gì. Khi vào tới
đại môn, Hoa Tinh đang cẩn thận dò xét tình huống ở bốn phía. Nơi này rất rộng
lớn, xây dựng tới mấy chỗ trụ túc lâu (nơi nghỉ chân), bởi vì vị trí của Hoa
Tinh rất hạn chế, nên không thể xem hết tổng thể bố cục nơi đây. Bất quá Hoa
Tinh rất bội phục người phụ trách việc xây dựng trang viên này lúc trước, có
thể xây dựng nơi này trở thành như vậy, người thiết kế này thật tương đối có
đầu óc, xem ra sơn trang này thật không đơn giản. Bốn phía có cây có cỏ, có
hoa có lá, còn có giả sơn thủy trì, bên hồ nước là tiểu đình, khung cảnh thật
sự mỹ lệ, làm cho người ta lúc đến có không nỡ rời đi.

Đi xuyên qua một con đường nhỏ bằng đá vụn, năm người đi tới khối kiến trúc
đầu tiên. doc truyen tai . Trước của khách phòng là hai hạ nhân đang đứng, vừa
thấy năm người Hoa Tinh đi tới, một trong đó tiến lên hành lễ nói: “Các vị
công tử tiểu thư thỉnh đi theo tiểu nhân, đi bên này.” Người này cũng không
nhiều lời, đã đưa năm người Hoa Tinh vòng sang bên trái, hướng theo hậu diện
mà đi. Cũng không lâu lắm, tên tiểu nhân kia đã đưa năm người Hoa Tinh đếnn
trước một tiểu lâu, rồi dừng lại nói với năm người: “Các vị công tử tiểu thư
đêm nay sẽ nghỉ lại tại đây, bởi vì hôm nay người tới tá túc bản trang rất
nhiều, cho nên có điều gì chiếu cố chưa được chu đáo, mong các vị lượng thứ.
Nhân thủ cuả bản trang không nhiều, tiểu nhân cũng không quấy nhiễu các vị
khách quý, nơi này có tổng cộng mười hai gian khách phòng, đã có sáu vị khách
quý nghỉ lại rồi, thêm vào các vị công tử tiểu thư thì vừa vặn kín phòng, tiểu
nhân xin cáo lui. Mặt khác, bản trang cung cấp chỗ dừng chân miễn phí, nhưng
không cung cấp đồ ăn, vì để tránh phát sinh những sự tình ngoài ý muốn, mong
các vị hiểu cho, cáo từ.” Nói xong bèn xoay người ly khai.

Hoa Tinh nhìn người nọ rời đi, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, tựa hồ cảm
giác được điều gì đó. Nhìn những người bên cạnh, Hoa Tinh trầm giọng nói: “Tối
nay mọi người phải cẩn thận một chút, nơi này có chút quái lạ, có lẽ sẽ xảy ra
chuyện.”

Cô Ngạo cũng đồng cảm, mở miệng nói: “Tên hạ nhân này rất quái lạ, trong lời
nói của hắn lộ ra vài phần kỳ lạ, đối với chúng ta cũng là không nghe thấy
không hỏi đến, một chút cũng không lo lắng chúng ta tới có mục đích gì, điểm
ấy rất đáng hoài nghi. Cho dù chủ nhân của trang viên này có rộng rãi hào
hiệp, thịnh tình hiếu khách thế nào, cũng sẽ không đối với thân phận khách
nhân chẳng nghe chẳng hỏi tới, nơi này nhất định có vấn đề, phải cẩn thận.” Ám
Vũ nhìn quanh bốn phía, vẻ mặt nghi trọng nói: “Nơi này rất quái lạ, muội có
thể cảm giác được khí tức của tử vong, nơi này chắc hẳn đã có rất nhiều người
chết rồi. Chúng ta nhất định phải cẩn thận, sợ rằng bất an sẽ sớm xảy đến.”
Mai Hương thì một chút cảm giác cũng không có, liếc nhìn bốn phía đầy vẻ khó
hiểu, không có gì a, thật rất yên tĩnh mà. Còn Trần Lan chỉ liếc mắt nhìn Hoa
Tinh, trong lòng cũng bắt đầu lưu ý, bởi vì nàng biết bình thường những lời
nói của Hoa Tinh đều rất chuẩn xác. Hoa Tinh bảo Cô Ngạo đi xem xét sáu gian
phòng còn lại, còn hắn nói với tam nữ: “Tối nay chúng ta chuyển giường tới
trong một phòng, năm người chúng ta ở chung, tránh phát sinh điều ngoài ý
muốn. Đến lúc đó có sự tình gì, tất cả mọi người không được kinh hoảng, nhớ rõ
hết thảy phải nghe theo lời ta, sẽ không có việc gì đâu.” Tam nữ từ từ gật
đầu, tỏ vẻ biết rồi. Cô Ngạo rất nhanh đã trở lại, hắn nói: “Hồi bẩm công tử,
trong sáu gian phòng bên cạnh chúng ta, thì có Trương Tuyết của Hoa Sơn phái
cùng nha hoàn của nàng ta. Bốn người khác, có lẽ cũng là người của Hoa Sơn đã
dịch dung cải trang. Bọn họ vừa lúc chiếm cứ sáu gian phòng phía bên trong,
chúng ta nghỉ lại ở sáu gian phía bên ngoài.” Hoa Tinh vừa nghe Trương Tuyết
cũng ở đây, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị, trong lòng tựa hồ nghĩ đến chuyện gì
đó. Liếc mắt nhìn Cô Ngạo, Hoa Tinh nói: “Chúng ta tới nghỉ trọ ở gian phòng
trung gian, đợi sau khi chúng ta chuyển toàn bộ số giường từ các phòng khác
tới đó, chúng ta sẽ ở chung.” Nói xong bèn đi tới. Đợi khi vừa tới trong phòng
và xem xét xung quanh, Hoa Tinh mới biết được phòng này tịnh không lớn, không
thể nào chứa được năm cái giường. Nhìn một chút, nơi này nhiều nhất cũng chỉ
có thể để được ba cái giường, Hoa Tinh nói với Cô Ngạo: “Ngươi đi chuyển hai
chiếc giường nữa tới đây, Hương nhi cùng ta ngủ chung, Tiểu Tuyết và Ám Vũ ngủ
chung, ngươi ngủ một mình.” Sắc mặt của Cô Ngạo nghi hoặc nói: “Công tử, thuộc
hạ thấy mình ngủ ở cách vách cũng được mà, cho dù có việc gì, cũng không có
ảnh hưởng gì cả, có thể lập tức phản ứng được.” Hiển nhiên Cô Ngạo hiểu được
hắn không thể ở chung với Hoa Tinh được, như vậy sẽ khiến cho Hoa Tinh hắn rất
bất tiện. Hoa Tinh trầm giọng nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng ngươi cứ
làm theo lời ta nói đi, nơi này không phải là chỗ an toàn, phải cẩn thận.”
Trong lòng Cô Ngạo rất cảm động, Hoa Tinh làm như thế, hiển nhiên là vì lo cho
hắn, Hoa Tinh sợ rằng hắn sẽ xảy ra chuyện. Người như vậy, cũng thật sự đáng
để hắn cả đời đi theo làm tùy tùng.

Đợi hết thảy mọi thứ đã bó trí xong, Hoa Tinh và Mai Hương ngủ ở trong cùng,
Cô Ngạo nằm ở phía ngoài, còn Ám Vũ và Trần Lan nằm ở giữa. Hoa Tinh nhắc mọi
người lấy ra lương khô mà ăn, ăn nhiều nhiều một chút, đợi lát nữa nếu phát
sinh sự tình gì sẽ không phải đói bụng.

Chân khí của Hoa Tinh từ từ chuyển động, trong nháy mắt đã nắm bắt rất rõ ràng
tình huống của các phòng còn lại. Trương Tuyết cùng nha hoàn ở chung một chỗ,
xem ra nàng cũng đã nhận ra điều gì đó. Nàng ở Hoa Sơn có danh xưng là trí nữ,
nên chắc hẳn phải là người tương đối có mưu lược, tự nhiên cũng cảm giác được
sơn trang này có chút tà môn. Trương Tuyết cũng ở tại gian phòng trung gian,
hai bên đều có người ở. Xem ra nàng ta cũng chuẩn bị rất tốt.

Hoa Tinh nhìn bốn người bên cạnh, trong mắt lộ ra chút tiếu ý, khẽ cười nói:
“Cô Ngạo, Trương Tuyết kia có phải ở đại phương cách chúng ta bốn gian không?”

Cô Ngạo suy nghĩ một chút rồi đáp: “Công tử nói rất chính xác, nàng ta đích
xác là ở chỗ đó. Không biết công tử như thế nào lại biết được?” Trong lòng Cô
Ngạo có chút khó hiểu, tam nữ cũng có chút không giải thích được, chỉ có Ám Vũ
tựa hồ như ý thức được cái gì đó, chỉ là nàng không dám khẳng định mà thôi.

Hoa Tinh cười nói: “Cái này không có gì cả, nam nhân và nữ nhân có rất nhiều
địa phương bất đồng. Kết cấu thân thể của nữ nhân so với chúng ta bất đồng, lộ
tuyến chân khí vận hành cũng bất đồng, tiết tấu hô hấp, nhịp tim cũng như mạch
đập cũng bất đồng, chỉ cần lưu tâm, có thể dễ dàng phát hiện ra. Chờ công lực
của ngươi đạt tới một trình độ nhất định, thì tự nhiên sẽ hiểu được.” Giải
thích như vậy khiến Cô Ngạo và tam nữ thập phần ngạc nhiên, tựa hồ cho tới bây
giờ cũng chưa hề nghe qua. Thấy vẻ mặt của bốn người thì biết bọn họ không
hiểu gì, Hoa Tinh chỉ cười nói: “Không nói tới chuyện này nữa, hôm nay tất cả
mọi người đã mệt mỏi rồi, cũng nên nhân lúc bây giờ thời gian vẫn còn sớm,
nghỉ hơi thêm một hồi nữa đi, đợi lát nữa có lẽ mọi người có muốn ngủ cũng
chẳng ngủ được đâu. Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi.” Nói xong bèn nằm trên
giường, vẫn giữ nguyên y phục mà ngủ.

Cô Ngạo nằm trên giường, thân thể nghiêng hướng ra ngoài. Ám Vũ và Trần Lan
cũng để y phục mà ngủ, đều hướng ra bên ngoài, tựa hồ như vì Hoa Tinh và Mai
Hương mà lưu lại một chút không gian. Hoa Tinh mỉm cười nhìn vẻ thẹn thùng của
Mai Hương, nhẹ nhàng vẫy tay với nàng, gọi nàng lên giường. Trong lòng Mai
Hương xấu hổ cực kỳ, tuy nói là để nguyên y phục mà ngủ, nhưng trước mặt người
khác mà ngủ chung trên một giường với Hoa Tinh như vậy, thẹn thùng cũng khó
tránh khỏi.

Nhẹ nhàng nằm trên giường, Mai Hương và Hoa Tinh vẫn bảo trì khoảng cách vài
tấc, nàng sợ rằng ba người Ám Vũ sẽ cười nàng. Hoa Tinh nhìn Mai Hương đang
thẹn thùng, trong mắt hiện lên một chút đùa cợt, tả thủ ôm lấy Mai Hương vào
trong lòng. Nhìn bộ dạng thẹn thùng không dám lên tiếng của nàng, trong lòng
Hoa Tinh thập phần cao hứng. Tiểu khẩu của Mai Hương khẻ nhếch lên, nhưng cũng
không dám phát ra tiếng, ánh mắt chỉ u oán nhìn Hoa Tinh, tựa hồ như đang cầu
xin hắn, không nên như vậy, bọn họ sẽ phát hiện ra đó.

Hoa Tinh cười thầm, không để ý tới cầu xin của nàng, hữu thủ vuốt ve khuôn mặt
mỹ lệ của nàng, đem đôi môi hồng diễm kia từ từ kéo sát tới môi hắn. Nhìn bộ
dạng thẹn thùng của Mai Hương, dục vọng nam tính trong nội thể của Hoa Tinh
lại càng thêm mãnh liệt. Nhẹ nhàng, không tiếng động, Hoa Tinh hôn lên môi
thơm của Mai Hương, nhẹ nhàng nhấm nháp sự thơm tho ngọt ngào kia. Trong lòng
Mai Hương vừa thẹn vừa mừng, chỉ sợ mọi người kia phát hiện ra sẽ cười nhạo
nàng, nhưng lại muốn Hoa Tinh yêu thương nàng. Đôi môi đỏ mọng hé mở, Mai
Hương nhẹ nhàng đáp lạ Hoa Tinh.

Trong lòng Hoa Tinh rất kích động, có lẽ ở đây, dưới loại tình huống này, tư
vị của thâu tình so với bình thường càng mãnh liệt hơn, càng làm cho lòng
người say mê. Tả thủ của Hoa Tinh từ dịch chuyển xuống dưới, nắm lấy ngọc nhủ
cao vút tròn trịa trong tâm thủ, dùng sức mà xoa bóp. Cho dù cách một lớp y
phục, nhưng cảm giác khi nắm trong tay ngọc nhũ của người thiếu nữ vừa mềm mại
lại tràn ngập đàn tính này, cũng mỹ hảo lắm. Hoa Tinh nhịn không được lộ ra sự
say mê.

Thân thể của Mai Hương run lên, nhất thời toàn thân vô lực, trong mắt truyền
ra vẻ kiều mỵ. Rất muốn vặn vẹo thân thể, rồi lại sợ phát ra âm thanh, bị Ám
Vũ và Trần Lan phát giác ra, chỉ đành tùy ý để Hoa Tinh ôn tồn. Cái loại cảm
giác kích thích này, khiến trái tim của Mai Hương phát run, có loại cảm giác
rất khác thường không thể nói nên lời. Hoa Tinh sau một phen tận tình vuốt ve,
sớm đã không hề thỏa mãn với tình trạng hiện tại. Chỉ thấy tả thủ của Hoa Tinh
luồn vào trong áo của Mai Hương,cứ thế mà tiến lên, hướng tới sơn phong kia mà
tới. Sắc mặt của Mai Hương đỏ lên, thân thể nhịn không được run rẩy nhè nhẹ,
muốn trốn tránh ma thủ của hắn, đồng thời trong mắt lộ ra vẻ cầu xin, cầu xin
hắn hắn buông tha cho nàng, nếu như bị phát hiện thế này, đến lúc đó xấu hổ
chết mất.

Hoa Tinh ngậm lấy đôi môi thơm, tận tình ngao du trong miệng của nàng, tả thủ
không chút do dự xuyên qua cái yếm bó ngực kia, nắm lấy ngọc thố ấm áp như
ngọc, bóng loáng trơn nhẵn, nhún nhảy không thôi trong tâm thủ. Cái loại tiếp
xúc thân mật xác thịt này, nắm trong tay nhũ nhục mềm mịn kia,thật chẳng còn
gì sảng khoái hơn. Trong mắt Hoa Tinh hàm chứa chút tiếu ý mà âm mưu đã đắc
thủ, hưng phấn xoa bóp hình trạng mỹ lệ kia, thủ cảm vẻ mỹ lệ hơn ngươi của
ngọc nhũ xử nữ kia, thỉnh thoảng còn xoa nắn ngọc châu cao vút kia, trêu chọc
khiến Mai Hương toàn thân mềm nhũn ra, trong mắt bắn ra ánh mắt ua oán.

Mai Hương cảm thấy từ ngực truyền đến từng trận mỹ cảm khiến trong lòng run
lên, có loại cảm giác vừa khó chịu vừa tuyệt vời khó nói nên lời, khiến cho
nàng cực lực muốn vặn vẹo thân thể. Nhưng tưởng tượng đến bộ dạng bây giờ,
trong hoàn cảnh cũng như vị trí này, nàng chỉ có thể cố nén khoái cảm trong
lòng, hết sức không phát ra âm thanh. Đồng thời đối với thâu tình dưới cái
loại tình huống này, trong lòng cũng có một phen tư vị.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.