Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 64: Nguyệt Dạ Mê Tình – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 64: Nguyệt Dạ Mê Tình

Trong khách điếm, Hoa Tinh và Trần Lan thâm tình ôm ấp nhau, động tình vuốt ve
đối phương. Hai nhân ảnh thâm tình ôm chặt lấy nhau, bốn cánh môi tiếp xúc
nhau, tận tình triền miên quấn quýt. Hữu thủ của Hoa Tinh dùng sức xoa bóp đồn
nhục phong mãn mê người, tả thủ ôm chặt lấy vòng eo của nàng, tham luyến sự
thơm tho mê người kia, linh thiệt của hắn của hắn cùng tiểu thiệt thơm tho
trơn nhẵn của Trần Lan quấn quýt lấy nhau, động tình thân mật với nhau.

Trần Lan bởi vì cảm kích Hoa Tinh rất thương tiếc nàng, cho nên nàng chủ động
trêu chọc tình dục của Hoa Tinh. Cảm nhận được tham luyến của hắn với nàng,
trong lòng Trần Lan cũng nổi lên một cổ tự hào, dù sao nàng cũng rất có mị lực
mà. Nhẹ nhàng rời khỏi miệng của Hoa Tinh, Trần Lan kiều mỵ nhìn hắn, nhẹ
giọng nói: “Đệ đệ, cám ơn đệ. Tỷ tỷ đời nay về sau không cần phải lo lắng, từ
nay về sau, tỷ tỷ sẽ giao cả thân thể và trái tim của tỷ tỷ cho đệ, để mặc đệ
đệ được tận hứng. Tỷ tỷ biết tâm ý của đệ, cũng hiểu được đệ đệ cũng rất
thương tiếc tỷ tỷ, cho nên kể từ thời khắc này, tỷ tỷ cam tâm tình nguyện trao
tỷ tỷ cho đệ, kể cả thân thể tỷ tỷ, đệ có thể tận tình nhấm nháp tất cả của
tỷ.” Trong thanh âm kiều mỵ của nàng, tràn ngập dụ hoặc vô hạn, làm cho người
ta nghe xong kích động vô cùng.

Hoa Tinh nhìn nàng, hiểu được trong lời nói của nàng hàm chứa tình ý sâu đậm,
bao ngày cay đắng của hắn cuối cùng cũng không uổng phí. Tối nay, đúng là tối
nay, hắn rốt cục hoàn toàn cũng đoạt được phương tâm của mỹ nữ cao quý mỹ lệ,
thành thục mê người. Trong lòng Hoa Tinh dị thường cao hứng, cuối cùng cũng
đoạt được phương tâm của nàng, sau này có thể thưởng thức thật tốt tư vị mê
người của mỹ nữ này. Nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng ngồi trên lưng
ngựa thật hùng tráng cao lớn, phong tư trác tuyệt, diễm quang tỏa ra bốn phía
cực kỳ mê người. Trong vẻ cao quý lại ẩn hiện mang theo ba phần tự tin và kiêu
hãnh, bộ dạng thập phần tin tưởng, nụ cười mang thần tình đầy tự phụ, thật sự
khiến Hoa Tinh có một loại ý niệm muốn chinh phục nàng. Mà hôm nay rốt cục
cũng hoàn toàn chiếm được phương tâm của nàng, có thể nhấm nháp thật tốt đóa
hoa phù dung mỹ lệ cao quý này, trong lòng Hoa Tinh có một loại cảm giác tự
hào của nam nhân, thật sự là lên tới đỉnh điểm.

Hoa Tinh ôm nàng, đi đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường hắn. Nhìn
vào song nhãn thẹn thùng của nàng, trên khuôn mặt của Hoa Tinh lộ ra thần sắc
hưng phấn, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ thật tốt, đệ đệ cực ưa thích tỷ tỷ.” Nói xong
nhẹ nhàng nằm đè lên người nàng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Song thủ của Trần Lan ôm chặt Hoa Tinh, tiểu thủ của nàng vuốt ve thân thể của
nàng, động tình nhả ra tiểu thiệt đinh hương của nàng, si mê của hắn quấn quýt
triền miên. Hoa Tinh có vẻ vô cùng hưng phấn, thời khắc này hắn cũng đã thay
đổi chủ ý, quyết định cũng thuận theo tâm ý của hắn, không cố nén cảm giác khó
chịu này nữa. Hắn quyết định sẽ hái đóa hoa kiều diễm của Trần Lan, tránh phải
tiếp tục khó chịu nhẫn nhịn, Trần Lan đã cố tình hiến thân, hắn làm sao phải
khổ sở chịu đựng? Cái này hắn sao có thể bỏ qua được! tại

Song thủ của Hoa Tinh nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Trần Lan, sắc mặt hưng phấn
nhìn kiều nhân nhi dưới thân. Trần Lan nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, để hắn có
thể dễ dàng cởi bỏ y phục của nàng, ánh mắt kiều mỵ nhìn Hoa Tinh. Dưới cố
gắng không biết mệt mỏi của Hoa Tinh, rất nhanh y phục của Trần Lan đã bị loại
bỏ, chỉ còn lại có lớp vải trăng bó ngực và tiểu khố mê người. Toàn thân Hoa
Tinh ngây ngốc nhìn kiều mỹ nhân, đột nhiên quay trở lại bàn rót một chén
nước. Chỉ thấy Hoa Tinh lấy từ trong lòng lấy ra một gói nhỏ, lấy ra một ít
bạch sắc phấn mạt (bột phấn màu trắng), đổ vào trong nước rồi khuấy đều, sau
đó đi đến bên giường, nhẹ nhàng tẩy đi dịch dung trên khuôn mặt của Trần Lan.

Sắc mặt Trần Lan đỏ bừng, hiểu được Hoa Tinh muốn nhìn kiều nhan mỹ lệ của
nàng rồi mới chiếm đoạt thân thể của nàng, điều này làm cho nàng thập phần
thẹn thùng. Mặc dù Trần Lan đã thành thân một lần, hiểu được tư vị của nam
hoan nữ ái, nhưng với Hoa Tinh dù sao cũng là lần đầu tiên, thẹn thùng là
không thể tránh khỏi. Ánh mắt của Trần Lan không dám nhìn hắn, nhẹ nhàng nhìn
sang một bên, lẳng lặng chờ đợi yêu thương của hắn.

Hoa Tinh rất nhanh đã tẩy đi dịch dung trên khuôn mặt của nàng, lộ ra dung mạo
tuyệt mỹ mỹ lệ mê người. Nhìn kiều nhan động lòng người kia, gò má mỹ lệ kia,
trong lòng Hoa Tinh có một loại cảm giác tự hào. Vị tuyệt mỹ giai nhân thiên
hạ hiếm có, từ nay về sau tất cả đều thuộc về hắn, hắn có thể tùy thời hưởng
thụ thân thể mỹ lệ của nàng, nhấm nháp sự thơm tho của nàng. Hoa Tinh nhẹ
giọng thở dài: “Đẹp quá, thật đẹp, thượng thiên thật sự đối đãi với ta rất
hậu, cả đời này Hoa Tinh ta sẽ quý trọng thật tốt, cám ơn người thượng thiên!”

Trần Lan nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ cảm động, kiếp này của nàng đã không
còn gì tiếc nuối rồi. Mặc dù Hoa Tinh có rất nhiều nữ nhân, nhưng hắn có thể
đối xử với mỗi một người đều rất tốt, yêu thương các nàng ấy sâu đậm như vậy,
điều này trên thế gian thật khó tìm. Trong lòng Trần Lan cũng đã thỏa mãn rồi.
Nhìn Hoa Tinh tự tay cởi bỏ lớp vải bó ngực của nàng, Trần Lan chỉ thâm tình
nhìn hắn, chỉ cần hắn thích, nàng có thể vì hắn mà làm hết thảy, kể cả phải
hầu hạ hắn thật tốt. Phải làm thế nào để trở thành một hảo thê tử đáng yêu,
hiểu được làm thế nào để hầu hạ phu quân của mình, để hắn được hài lòng, điều
này rất trọng yếu. Đối với Trần Lan nữ nhân đã từng làm vợ này mà nói, đạo lý
này được nàng hiểu rất rõ.

Hoa Tinh rất nhanh cởi bỏ lớp vải bó ngực của Trần Lan, nhìn ngọc nhũ phong
mãn động lòng người, mỹ lệ vô cùng, trong lòng Hoa Tinh yêu thích cực kỳ. Trần
Lan từ từ ngồi dậy, song nhũ đầy đặn cao vút theo đó mà chớp động không ngừng,
thật sâu hấp dẫn ánh mắt của Hoa Tinh. Trần Lan kiều mỵ nói: “Đệ đệ, tỷ tỷ
giúp đệ cởi bỏ y phục nhé?” Nói xong tiểu thủ nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của Hoa
Tinh. Hoa Tinh lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng đột nhiên phát hiện, nguyên lai
nữ nhân thành thục quả thực là bất đồng, hiểu rất rõ cách hầu hạ nam nhân,
hiểu được cách thỏa mãn hoan tâm của nam nhân, khiến lòng người cực kỳ ưa
thích. Đây là chỗ khác với những những thiếu nữ, thẹn thùng của người thiếu nữ
mặc dù mê người, nhưng lại không có loại phong vận mê người của nữ nhân thành
thục, rất hấp dẫn nam nhân.

Hoa Tinh lẳng lặng hưởng thụ hầu hạ của Trần Lan, nhìn trên khuôn mặt tuyệt mỹ
kia,là một tầng hồng vân bao phủ,thật kiều diễm mê người. Song thủ phía trước
thân của Hoa Tinh nâng lên ngọc thố vừa tròn vừa lớn, phong mãn thành thục,
nắm trong tâm thủ mà dùng sức xoa bóp. Trên khuôn mặt Hoa Tinh lộ ra thần sắc
say mê, miệng ca ngợi: “Ngọc thố của tỷ tỷ thật mỹ lệ, vừa tròn vừa to lại cao
vút, thập phần đàn tính, cảm giác nắm trong tay cực kỳ mỹ lệ. Ngọc châu hồng
diễm mê người này, thật sự là khiến đệ đệ bị mê hoặc chết thôi.” Nói xong ngón
tay nắm lấy nhũ đầu hồng diễm (diễm: tươi,sáng) kia, dùng sức xoa nắn, nhìn
Trần Lan không ngừng lắc lư ngọc thể động lòng người, trong lòng Hoa Tinh tràn
ngập cảm giác chinh phục của một nam nhân.

Trong mắt Trần Lan lộ ra nhãn ba (sóng mắt) kiều mỵ mê người,cái miệng nhỏ khẻ
nhếch lên, phát ra thanh âm nhè nhẹ đầy dụ hoặc, thân thể theo ngón tay của
Hoa Tinh đang xoa bóp mà lắc lư. Trần Lan vừa vặn vẹo thân thể mê người của
nàng, tả thủ chậm rãi cởi bỏ y phục của Hoa Tinh, không lâu sau đã cởi bỏ toàn
bộ y phục của Hoa Tinh. Nhìn thân thể xích lõa của Hoa Tinh, trong mắt Trần
Lan hiện lên vẻ thẹn thùng, trong nhãn ba toát ra vẻ kinh dị, ngây ngốc nhìn
kiên đỉnh ngạo nhân của Hoa Tinh.

Song thủ của Hoa Tinh nắm lấy ngọc thố mỹ lệ vô bì kia, dùng sức mà nắn bóp
nhẹ nhàng nhũ nhục mềm mại kia, cảm giác có một loại thủ cảm đầy nhu mỹ. Nhìn
kiều nhan mê người của Trần Lan, tú kiểm (khuôn mặt xinh đẹp) kia đang từ từ
hồng nhuận lên, đôi đồng tử trong như nước, trong lòng Hoa Tinh lửa dục đại
thịnh, trong mắt hắc sắc quang hoa tràn ngập mị lực tà dị kia lại một lần nữa
thoáng xuất hiện. Hoa Tinh nhẹ nhàng cúi đầu ngậm lấy nhũ đầu hồng nộn kia
dùng sức mà nhấm nháp một hồi, hưng phấn nói: “Tỷ tỷ đẹp quá, mê người quá đi
a!” Đồng thời hữu thủ nắm lấy tiểu thủ nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng đặt lên kiên
đĩnh đang trong trạng thái lửa dục đại thịnh của hắn.

Sắc mặt của Trần Lan hồng phớt lên, kiều mỵ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Đệ đệ
xấu chết đi thôi.” Nói không nên lời vẻ kiều mỵ nơi khóe lông mày, thật hết
sức mỹ lệ a! Trên khuôn mặt của Hoa Tinh lộ ra thần sắc cực kỳ hưng phấn, song
thủ dùng sức xoa bóp ngọc thố của nàng, đồng thời hôn lên cánh môi thơm tho
của nàng, vừa nhỏ giọng thì thầm bên tai Trần Lan: “Tỷ tỷ thật tốt, mê hoặc
chết đệ đệ mất, dùng thêm một chút lực được không, tỷ tỷ?” Hoa Tinh cảm giác
được tiểu thủ mát lạnh của Trần Lan đang nắm lấy hắn thập phần thoải mái, cái
cách vuốt ve mềm nhẹ kia, sảng khoái tới mức khiến vẻ mặt Hoa Tinh đầy hưng
phấn, dục vọng càng đậm.

Trần Lan mị nhãn như tơ nhìn hắn, tiểu thủ dùng sức xoa bóp nguyên đầu (ngọn
nguồn, nguồn gốc) đáng xấu hổ kia, thân thể từ từ lắc lư. miệng nhẹ nhàng đáp:
“Đệ đệ, đệ đệ à, đừng trêu chọc tỷ tỷ nữa, được không?” Trần Lan bị vuốt ve
tới mức động tình, nhịn không được mà hô lên đầy đáng yêu.

Song thủ của Hoa Tinh ôm lấy Trần Lan, ngực hắn đang ma xát với nhũ phong mềm
mại đang dán chặt trên ngực hắn, nhẹ nhàng đặt nàng nằm dài trên giường.Vừa
hôn nàng, vừa loại bỏ bức bình phong cuối cùng của Trần Lan, song thủ si mê
vuốt ve thân thể của nàng. Bàn tay không ngừng di động, mang theo tham luyến
của nam nhân, cuối cùng đã tiến tới thám hiểm sơn cốc thần bí mê người của
kiều nhân nhi. Ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc cầm huyền ( dây đàn==> tự
hiểu), khiến cho thân thể của Trần Lan không ngừng run rẩy. Trên mặt Hoa Tinh
mang đầy vẻ hưng phấn tình dục, ngón tay chậm rãi thám hiểm tiểu sào (tổ nhỏ)
ấm áp mềm mịn kia, hưng phấn vặn xoắn. Trần Lan toàn thân rung mạnh, miệng
thỉnh thoảng kêu gọi tên của Hoa Tinh, song thối dùng sức khép chặt, nhưng rất
nhanh đã vô lực phải tách ra.

Hoa Tinh hưng phấn đùa giỡn thân thể mỹ lệ của mỹ nhân dưới thân, miệng dần
dần lần xuống dưới, dừng lại trên nhũ châu hồng diễm mê người. Hoa Tinh ngậm
lấy nhũ thủ thơm tho ngọt ngào mềm mịn của nàng, dùng sức nhấm nháp, trên
khuôn mặt lộ vẻ say mê. Sau một lúc tận tình nhấm nháp,lại tiếp tục lần xuống
phía dưới, tiến vào sơn cốc mỹ lệ mê người kia. Hoa Tinh nhìn sơn cốc mỹ lệ
ấy, song thủ dùng sức tách ra của Trần lan, Nhìn nơi mỹ lệ tuyệt diệu sắp sửa
thuộc về mình, trong mắt Hoa Tinh hắc sắc quang hoa ẩn hiện, thần sắc hưng
phấn và tà dị cùng chớp động lộ ra. Trong lòng Hoa Tinh thầm khen đẹp quá,đầu
hắn vùi vào trong nơi ấy, tận tình nhấm nháp đóa hoa mềm mại mê người của Trần
Lan. Mà miệng Trần Lan cũng phát ra những tiếng rên rỉ yêu kiều, thân thể bắt
đầu run lên vì kinh hãi.

Màn đêm đầy yên tĩnh, khắp trên thị trấn chìm trong tĩnh lặng. Trong phòng Hoa
Tinh, lúc này chính đang tràn ngập xuân sắc mê người. Sau khi Hoa Tinh đã tốn
không ít lực, rốt cục lúc tối nay, đã nắm được trong tay Trần Lan, vị tuyệt
sắc mỹ nữ mười năm trước trên Bách Hoa Phổ bài danh đệ lục. Hoa Tinh sau khi
tận tình hôn lên mỗi một tấc da thịt mỹ lệ của nàng, bắt đầu phát động tổng
công kích. Trần Lan kiều mỵ nhìn hắn, trong mắt phảng phất như có thể ứa ra
nước, miệng khẽ hô lên: “Đệ đệ, nhẹ nhàng một chút được không, đệ thật quá là
hùng tráng, tỷ tỷ sợ.” Kiều mỵ vô hạn,tất cả đều lộ ra trên kiều nhan.

Trên khuôn mặt Hoa Tinh mang vẻ cực kỳ hưng phấn, không thể tưởng được Trần
Lan không ngờ lại kiều mỵ như thế, thật sự là mê hoặc đến chết mất, thật quá
sảng khoái. Hoa Tinh trong tiếng rên đầy kiều mỵ của Trần Lan, rốt cục cũng đã
chính thức chiếm đoạt được nàng. Cảm thụ cảm giác ấm áp mềm mịn bóp chặt ấy,
trong lòng Hoa Tinh hưng phấn đến mức không thể nói được lời nào, thật sự mỹ
lệ. Hoa Tinh không hề nghĩ được Trần Lan chẳng những mỹ lệ, mà thân thể nàng
lại càng sảng khoái đến mức không thể nói nên lời, đời này có thể chiếm đoạt
được nàng, thật sự cực kỳ hạnh phúc a. Sắc mặt Trần Lan đỏ bừng, song nhãn hơi
khép lại, miệng rên lên đầy yêu kiều: “Đệ đệ, để tỷ tỷ báo đáp thật tốt thâm
tình của đệ, đệ hãy nhấm nháp thật tốt hương vị của tỷ tỷ.” Nói xong bèn thẹn
thùng vặn vẹo thân thể, ứng đón lấy Hoa Tinh. miệng thỉnh thoảng truyền ra
những âm thanh mê người.

Hoa Tinh nằm trên giường, lẳng lặng hồi tưởng lại khi bản thân có duyên hợp
thể cùng bốn nữ nhân, tư vị quả là bất đồng. Người thứ nhất là Tiểu Bình, nàng
nhiệt tình phóng khoáng, dạy cho hắn kỹ xảo của việc nam hoan nữ ái. Đồng thời
nàng cũng thập phần lớn mật, lúc trên giường rất ư điên cuồng, cực kỳ mê
người,cũng đã từng dùng miệng để hầu hạ hắn. Người thứ hai là Tú Quyên, so với
sự nhiệt tình của Tiểu Bình quả là bất đồng, Tú Quyên có vẻ giữ mình rất
nghiêm ngặt, nhưng lại mê người dị thường, ngọc nhũ thập phần đàn tính kia,
thân người thon thả mảnh dẻ của nàng, thật sự vô cùng tuyệt vời. Thứ ba là Ám
Vũ, cũng là nữ nhân mỹ lệ nhất trong bốn người, cũng là xử nữ đầu tiên trong
cuộc đời Hoa Tinh có quan hệ. Vẻ mềm mại của Ám Vũ, vẻ mỹ lệ của Ám Vũ, không
ai có thể so sánh được, nàng có sự thẹn thùng và vẻ mỹ diệu của người thiếu
nữ, đó là chỗ bất đồng với ba người còn lại.

Người cuối cùng chính là Trần Lan đang ở bên hắn lúc này, nhìn Trần Lan đang ở
bên hông của mình, lắc lư không ngừng, chính đang cực lực thủ duyệt (cố gắng
làm hài lòng) hắn, trong lòng Hoa Tinh nhịn không được nổi lên một loại tự hào
khi chinh phục. Song thủ nắm lấy nhũ phong phong mãn đang chớp động lên xuống,
dùng sức mà xoa bóp, trong mắt Hoa Tinh hiện lên thần sắc hưng phấn. Cảm giác
tuyệt vời khi tiếp xúc thật sâu kia, rung động rất sâu Hoa Tinh, cũng hấp dẫn
Hoa Tinh hắn. Trong nội thể Hoa Tinh tình dục bắt đầu nổi lên mạnh mẽ, không
khỏi bị lạc vào trong vẻ mỹ lệ của Trần Lan.

Khi mưa gió qua đi, trên khuôn mặt Hoa Tinh mang thần sắc thỏa mãn, nhìn nhân
nhi mỹ lệ trong lòng hắn liên tục ba lượt nổi lên tình dục, trong mắt có chút
thương tiếc nói không nên lời. Hoa Tinh nhẹ vỗ về bờ lưng bóng mượt kia, nhẹ
giọng nói: “Tỷ tỷ, tuyệt chứ? Mệt mỏi lắm không?”

Trên khuôn mặt Trần Lan mang theo vẻ say mê sau khi trải qua tình dục, miệng
nhẹ giọng đáp: “Đệ đệ thật cường mãnh, tỷ tỷ vô cùng thỏa mãn, thật vô cùng
khoái lạc. Đệ đệ, đệ nhất định còn chưa được tận hứng sao? Tỷ tỷ thật sự vô
cùng cảm kích thương tiếc của đệ đệ, đệ đệ, để tỷ tỷ lại tiếp tục hầu hạ đệ
nhé.” Nói xong từ từ khởi thân (đứng dậy), tiểu chủy (miệng nhỏ nhắn, nói về
miệng của nữ nhân) hôn Hoa Tinh. Miệng của Trần Lan từ từ hạ xuống, hôn lên
thân thể của Hoa Tinh, đi tới chỗ tiểu ngoan bì đĩnh lập như phong (vươn cao
như ngọn núi), trong mắt Trần Lan lộ ra vẻ thẹn thùng, kiều mỵ liếc mẳt nhìn
hắn, nhẹ nhàng ngậm nó vào trong miệng, dùng sức mà liếm láp, thâm tình thỏa
mãn chỗ kiêu hãnh của nam nhân của Hoa Tinh.

Sắc mặt Hoa Tinh biến đổi, lộ ra thần sắc kinh ngạc, cảm nhận được thâm tình
của Trần Lan, trong lòng Hoa Tinh cảm động cực kỳ, cũng thể hội rất rõ ràng
phong vị mê người của nữ nhân thành thục. Cảm nhận được tư vị tuyệt vời khó
nói thành lời, trong lòng Hoa Tinh cực kỳ hưng phấn, thật sảng khoái a! Nhìn
khuôn mặt mỹ lệ đang ở giữa hai chân mình, cái miệng nhỏ nhắn mê người kia
đang tận tình hầu hạ hắn, dục vọng nam nhân của Hoa Tinh cũng lên tới đỉnh
điểm, cuối cùng rốt cục dưới sự tận tâm phục thị (hầu hạ) của Trần Lan, dục
vọng cũng đã lên tới đỉnh cao.

Hoa Tinh thâm tình ôm lấy Trần Lan, miệng mềm nhẹ nói: “Cám ơn nàng, tỷ tỷ. Đệ
đệ thật sự cực kỳ hài lòng, đệ đệ cực kỳ ưa thích vẻ vũ mị của tỷ tỷ, thực mỹ
lệ, thực mê người.

Trần Lan nhìn hắn, trong mắt tràn ngập nhu tình. nhẹ giọng nói: “Đệ đệ, tỷ tỷ
biết tâm ý của đệ, cho nên tỷ tỷ mới có thể toàn tâm toàn ý hầu hạ đệ, để cho
đệ được tận tình nhấm nháp hết thảy của tỷ tỷ. từ nay về sau, tỷ tỷ chính là
nữ nhân của đệ, tỷ tỷ sẽ làm một hảo thê tử, hầu hạ đệ thật tốt, hết sức thỏa
mãn yêu cầu của đệ. Chỉ mong rằng đệ đệ sẽ thương tiếc tỷ tỷ nhiều hơn.” Nói
xong nhẹ nhàng tựa vào trong lòng hắn, nhũ phong phong mãn mê người dán sát
trên người hắn, tình cảnh ấy mỹ lệ cực kỳ.

Hoa Tinh nhẹ ôm lấy nàng, không biết phải nói thế nào cho tốt nữa, chỉ có thể
nhẹ giọng nói: “Đời này đệ sẽ yêu thương thật tốt tỷ tỷ, đệ thề đấy. Bây giờ
tỷ tỷ cũng mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi nhé.” Trần Lan từ từ gật đầu, hôn
hắn một chút, cười duyên nói: “Đệ đệ, ngủ ngon nhé.” Nói xong bèn nhắm mắt
lại. Bộ dạng mê người kia của nàng thật sâu hấp dẫn Hoa Tinh, khiến hắn vĩnh
viễn không thể quên đi thời khắc này.

Hoa Tinh nhìn nàng, nghĩ thầm nàng nếu cứ tiếp tục như vậy, thì mỹ lệ biết
bao! Đáng tiếc không ngờ lại có kẻ không biết quý trọng, vì cái gì đó xa vời
không thể nắm bắt mà bỏ rơi nàng, thật là một tên hỗn đản mà. Ôm kiều thể động
lòng người của nàng, trong lòng Hoa Tinh tự nói với bản thân, cả đời này nhất
định phải quý trọng nàng thật tốt, quyết không thể bỏ rơi nàng.

Trần Lan có lẽ cũng đã quá mệt mỏi, nên rất nhanh đã chìm trong giấc ngủ say.
Hoa Tinh nhẹ nhàng đặt thân thể mỹ lệ mê người của nàng sang một bên, hắn lại
ngồi dậy. Từ từ nhắm mắt lại, Hoa Tinh thôi động (thúc đẩy) hắc sắc chân khí
trong cơ thể hắn, để nó nhanh chóng xoay chuyển. Hoa Tinh rõ ràng cảm giác
được, cỗ hắc sắc chân khí trong nội thể trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.Còn phải
tăng thêm ít nhất là hai tầng. Hoa Tinh cẩn thận nghĩ tại sao lại như vậy, suy
nghĩ một hồi, Hoa Tinh mới đưa ra kết luận, sự đề thăng của cỗ chân khí này,
với số nữ nhân bên cạnh hắn chắc chắn có quan hệ.

Hoa Tinh cho rằng, hắn từ sau khi cùng Tiểu Bình lần đầu hợp thể, hưởng thụ tư
vị tuyệt vời của nữ nhân, thì cỗ chân khí này rõ ràng so với trước kia hoạt
động mạnh hơn nhiều. Sau lại cùng Tú Quyên hợp thể, hấp thụ một bộ phận chân
âm chi khí của nữ nhân, hắc sắc chân khí này vô hình trung đã từ từ phát
triển. Đặc biệt là sau đó lại đoạt đi xử nữ nguyên âm chi thể của Ám Vũ, chân
khí này lại càng nhanh chóng tăng trưởng. Hơn nữa sau khi hấp thụ mị độc của
Vân La vào trong nội thể, luyện hóa nó vào trong hắc sắc chân khí của bản
thân, hắc sắc chân khí này lại càng thêm cường đại hơn. Cho đến tối nay lúc
cùng Trần Lan hoan ái, Hoa Tinh rõ ràng đã cảm giác được, hắc sắc chân khí kia
thập phần sống động, so với tốc độ vận chuyển trong quá khứ thì nhanh hơn rất
nhiều. Phảng phất như hắn khi tiếp cận nữ nhân, thì cỗ hắc sắc chân khí tà dị
kia sẽ tự động vận chuyển, thập phần kỳ diệu.

Hoa Tinh không biết, kỳ thật hắc sắc chân khí này, đã cải biến bề ngoài của
hắn, chỉ là không quá rõ ràng mà thôi. Thay đổi lớn nhất không phải là dung
mạo của hắn, mà là khuôn mặt và ánh mắt của hắn. Hoa Tinh lúc này, một lời nói
một tiếng cười đều tràn ngập mị lực đầy nam tính, lại càng thêm hấp dẫn nữ
nhân. Mị lực mê người kia của Hoa Tinh vẫn đang không ngừng tăng cường, cũng
không biết hắn trong tương lai còn có thể mê hoặc được bao nhiêu nữ nhân nữa,
có trời mới biết.

Hoa Tinh lẳng lặng xem xét tình huống vận hành của chân khí trong nộ thể, phát
hiện ngoại trừ tốc độ vận chuyển của hắc sắc chân khí trở nên nhanh hơn ra,
thì tốc độ vận chuyển của vài loại chân khí cũng nhanh hơn không ít, hiển
nhiên là thuận theo sự tăng cường của hắc sắc chân khí kia mà tăng nhanh. Thất
thải sắc chân khí (chân khí bảy màu) trong nội thể của Hoa Tinh, khi dựa theo
đường lối vận hành của hắc sắc chân khí, thì Hoa Tinh cảm giác được, lấy hắn
làm trung tâm, cỗ linh giác kia trong nháy mắt phát tán ra ngoài, cảm giác so
với trong dĩ vãng còn rõ ràng hơn rất nhiều. Tình cảnh bốn phía cũng trong
nháy mắt đã phản ánh trong đầu hắn, cực kỳ rõ ràng, cự ly cảm giác được cũng
gia tăng tới ngoài năm dặm, thật sự quá ư thần kỳ a.

Cũng trong khi linh giác của Hoa Tinh trải dài vô hạn hướng ra bên ngoài, hắn
phát hiện có bốn nhân ảnh, ở một phiến tiểu lâm bên ngoài mấy trăm trượng đang
giao thủ. Hoa Tinh có thể rõ ràng cảm giác được khí tức cường nhược của bốn
người, biết được võ công của bọn họ yếu hay mạnh. Hoa Tinh mở mắt, liếc mắt
nhìn Trần Lan đang ngủ say, nhẹ nhàng cầm lấy y phục che đi thân thể khiến
người ta phải chết mê. Rất nhanh sau khi mặc lại quần áo, Hoa Tinh lặng lẽ ly
khai khỏi phòng khách.

Đi tới bên ngoài tiểu lâm, Hoa Tinh ẩn thân trên một gốc đại thụ, lẳng lặng
nhìn chăm chú bốn người đang giao đấu. Trong số bốn người này, Hoa Tinh chỉ
nhận thức được một người, không ngờ lại là Trương Tuyết của Hoa Sơn phái.
Trương Tuyết lúc này đang đối thủ với một hắc y nam tử khoảng ba mươi sáu ba
mươi bảy tuổi, dùng một thanh tiêm đao (cây đao mũi nhọn). Thanh trường kiếm
trong tay Trương Tuyết bay múa, kiếm chiêu cực nhanh, từng bước dồn ép hắc y
nam tử kia. Tiếng kiếm khiếu ( kiếm rít lên) nhè nhẹ,rõ ràng biểu hiện công
lực của Trương Tuyết cực kỳ thâm hậu, đủ để liệt danh trên Địa Bảng. Võ công
của hắc y nam tử kia cũng không kém, tiêm đao trong tay hoành phách thụ khảm
(chém ngang bổ dọc), mang theo tiếng gió rin rít, cường hãn chống đở công kích
của Trương Tuyết.

Hai người bên cạnh, Hoa Tinh cũng không biết rõ. doc truyen tai . Nhưng thấy
hai người, một khoảng trên dưới năm mươi tuổi, thân vận hôi y (y phục màu
xám), tay cầm trường kiếm, kiếm pháp thần diệu công kích thanh y lão giả phía
đối diện. Mà nhìn qua thanh y lão giả kia, cũng đã ngoài sáu mươi, vẻ mặt hết
sức âm trầm. Lúc này bàn tay chính đang cong lại thành trảo, chiêu thức lăng
lệ phản kích lại hôi y nhân, chiêu thức tương đối âm hiểm độc ác, chuyên môn
công kích tới bộ vị yết hầu và hạ âm (bộ phận sinh dục) của người khác. Hai
người xem qua bộ dạng thì nhất thời cũng khó phân cao thấp, chánh đang đánh
tới phong phong hỏa hỏa (rất vội vàng, gấp gáp), tránh né cũng rất khó khăn.

Hoa Tinh ngồi trên nhánh cây, lẳng lặng nhìn bốn người đả đấu, trong lòng suy
nghĩ Trương Tuyết vì sao lại ở chỗ này cùng người giao thủ chứ? Xem hình dáng
của hôi y nhân khoảng trên dưới năm mươi kia, chắc cũng là người của Hoa Sơn
phái, là đồng môn của Trương Tuyết, hai người bọn họ xuất hiện ở thành Đồng
Quan này, đến vì việc gì đây? Hoa Tinh có chút khó hiểu, hắn hiểu được mình
mới bước chân vào giang hồ, không có bao nhiêu kinh nghiệm, loại sự tình này
rất khó có thể đoán ra được.

Chiếu theo địa thế của Hoa Sơn phái không cách quá xa nơi này mà nói, thì có
sự tình gì cũng không cần phải Trương Tuyết vị chưởng môn phu nhân này ra mặt
động thủ a, nàng xuất hiện ở đây rồi, thì nhất định không đơn giản. Hoa Tinh
mặc dù hiểu được sự tình này thật không đơn giản, nhưng cũng không thể đoán ra
đó là sự tình gì. Chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, lẳng lặng nhìn bốn người đả đấu.

Trong thời gian đả đấu, Hoa Tinh đối với màn đánh đấm của bốn người chẳng có
một chút hứng thú.Võ công của bốn người này mặc dù không kém, nhưng bọn họ
trong khi giao thủ,thì trong mắt của Hoa Tinh so với việc tiểu hài tử đang
chơi đùa chẳng có gì khác nhau cả, một chút ý tứ cũng không có. Nhìn bốn người
đánh nhau tới điểm cuối cùng, Hoa Tinh hiểu được sắp có động tĩnh rồi.Rất muốn
hiểu rõ giữa họ xảy ra sự tình gì, nên Hoa Tinh chỉ tĩnh tâm nhìn chăm chú.

Lúc này thanh y lão giả một trảo bức lui hôi y nhân, nhanh chóng lùi thân ra
sáu thước, mở miệng nói: “Một trong tứ đại trưởng lão Hôi Hạc Vô Ngôn của Hoa
Sơn quả nhiên bất phàm, lão phu tối nay cuối cùng cũng đã lĩnh giáo. Hôm nay
tạm thời buông tha cho các ngươi, bất quá về chuyện kia ta khuyên các ngươi
nên buông tay, bằng không chỉ dựa vào Hoa Sơn phái các ngươi, có lẽ cũng không
đủ phân lượng (năng lực). Hy vọng các ngươi tự bảo trọng, chúng ta đi.” Nói
xong bèn hô lên gọi hắc y nhân, lắc mình ly khai.

Hôi y nhân lạnh lùng cười nói: “Vật vô chủ, hữu đức giả cư chi (người có đức
thì chiếm được). Thông Thiên giáo các ngươi cũng không nên khi người thái quá,
lần này các ngươi đến Lạc Dương đông người như vậy, chỉ sợ Thông Thiên giáo
các ngươi lo cho bản thân còn chưa xong, lại còn có tâm tư đến ngăn cản Hoa
Sơn phái chúng ta.” Trương Tuyết ở một bên đi tới bên cạnh hôi y nhân nói: “Vô
trưởng lão, không cần nhiều lời với bọn chúng, chúng ta trước tiên hãy rời
khỏi nơi này, quay trở lại khách điếm đã.” Nói xong hai người bèn ly khai.

Hoa Tinh nhìn bốn người một chút đều đã ly khai, nhưng hắn không nghe được một
chút tin tức gì hữu dụng cả, chỉ nghe ra là vì một cái gì đó, mà bọn họ ra tay
cướp đoạt, đáng tiếc bọn họ lại không nói ra đó là cái gì. Đồng tử của Hoa
Tinh vừa chuyển, đã lắc mình đi theo sau phía xa xa của Trương Tuyết, trên
đường bám theo, rất nhanh đã tới bên ngoài một khách điếm cũng không lớn lắm.
Nhìn Trương Tuyết và Vô Ngôn đi vào khách điếm, ánh mắt Hoa Tinh vừa chuyển,
đã lắc mình ở bên nóc của khách điếm.

Trương Tuyết và một trong tứ đại trưởng lão của Hoa Sơn phái đi vào một khách
phòng, sau khi nhẹ nhàng gõ vài tiếng, đã nhìn thấy một thanh y thiếu nữ ra
chào hỏi và mở cửa phòng cho bọn họ. Sau khi tiến vào trong phòng, nhìn kỹ ở
đây ngoại trừ thanh y thiếu nữ ra, còn có hai người. Một khoảng ba mươi tám ba
mươi chín tuổi,thân vận la y (y phục dệt bằng là, một loại tơ mỏng mặc rất
mát), anh tuấn bất phàm, một người khác khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy
tuổi,thân vận thanh y, tướng mạo cũng cực kỳ tuấn mỹ.

Hai người vừa thấy Trương Tuyết trở về, trong mắt đều lộ ra thần sắc kỳ dị,
hàm chứa một chút sắc dục. Hiển nhiên đối với vị chưởng môn phu nhân này cũng
rất tham luyến, đối với mỹ mạo ( dung mạo xinh đẹp) của nàng cũng thập phần
tham lam. Trung niên nhân một thân vận la y kia đứng dậy cười nói: “Đệ muội
(Em dâu) đã trở lại rồi, các người bên ấy sao rồi? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi
một chút đi.”

Trương Tuyết cười nhạt đáp: “Đa tạ nhị vị sư huynh đã quan tâm, sự tình vẫn
chẳng có gì tiến triển cả.” Nói xong bèn đi đến chiếc bàn bên cạnh mà ngồi
xuống, Vô Ngôn ở một bên cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Trương
Tuyết. Mà trung niên nhân thân vận la y kia, cũng chính là sư bá của Thu
Nguyệt, Chu Lượng, khi nghe vậy chỉ cười nói: “Việc này nóng vội cũng vô dụng,
chúng ta phải nghĩ cách lâu dài, từ từ suy nghĩ.”

Nguyên lai người này chính là người luôn có chủ ý đen tối với Trương Tuyết,
Chu Lượng, Hoa Sơn phái ngoại trừ sư tổ của Thu Nguyệt và nhị vị sư thúc tổ là
đệ nhất cao thủ ra, thì cao thủ đệ nhất trong đám đồng môn sư huynh đệ chính
là hắn. Chiếu theo đó mà nói thì Chu Lượng cũng đã phải bốn mươi tám bốn mươi
chín rồi, nhưng nhìn qua chỉ như ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, thật sự khiến
người ta có chút không dám tin tưởng. Có lẽ bởi vì nội công của hắn rất tinh
sâu mà nên. Mà thanh y nhân ba mươi sáu ba mươi bảy tuổi, chính là sư thúc của
Thu Nguyệt, Doanh Phong, cũng đã bốn mươi lăm bốn mươi sáu rồi, nhưng nhìn qua
một chút cũng không hiện vẻ già nua.

Doanh Phong liếc mắt nhìn Trương Tuyết, rồi lại quét mắt liếc nhìn Chu Lượng,
nhẹ giọng cười nói: “Lần này vì việc này, mà cao thủ của Hoa Sơn phái chúng ta
có thể nói là đều được phái đi hết, tin tưởng rằng chỉ cần kế hoạch của chúng
ta thật chu đáo, cuối cùng có thể tìm được vật đó. Sư tẩu lần này là tổng chỉ
huy của đám người chúng ta, không biết sư tẩu có kế hoạch tốt gì không.” Nói
xong khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nơi đáy mắt lại hàm chứa vẻ âm lãnh,
liếc mắt nhìn Trương Tuyết, trong lòng hắn thầm cười lạnh.

Trương Tuyết nhìn hai người, trong lòng cũng hiểu được hai người này chẳng có
ý tốt gì với nàng. Nhưng lần này sự tình rất trọng đại, nếu chỉ dựa vào cỗ thế
lực của một mình nàng, thì không có hy vọng chiếm được vật đó. Cho nên suy
nghĩ vì đại cục, Trương Tuyết đành phải mạo hiểm thay thế trượng phu tới đây,
dùng bản thân để kiềm chế hai vị đồng môn võ công cao cường này, dựa vào hai
cỗ thế lực của bọn họ, thì mới có thể chiếm được vật đó. Đồng thời trượng phu
nàng ở Hoa Sơn phái, cũng có thể nhân cơ hội này mà củng cố thế lực của bản
thân, để ứng phó thật tốt với công kích của hai người này trong tương lai.

Điều mà Trương Tuyết có khả năng để lợi dụng, chính là giữa hai người này luôn
nghi ngờ đối phương, không tin tưởng nhau mới tạo thành quan hệ đặc thù như
vậy. Nếu có thể xảo diệu dùng bản thân nàng làm mồi, sẽ khuấy động được lòng
nhiệt tình của bọn họ, vì Hoa Sơn phái mà ra sức. Trương Tuyết hiểu được điều
này kỳ thật cực kỳ nguy hiểm, nàng nếu không cẩn thận, thì có thể mắc vào bẫy
của bọn họ, khi đó có lẽ sẽ bị bọn họ lăng nhục. Lúc này đây người duy nhất
bên cạnh mà nàng có thể tín nhiệm chính là Vô Ngôn trưởng lão, nếu không có
hắn ở bên, một mình nàng cũng sẽ không dám làm như vậy, bởi vì điều này không
thể nghi ngờ giống như dữ hổ mưu bì (cùng hổ bàn chuyện), nguy hiểm cực kỳ.

Trương Tuyết mỉm cười nói: “Sư đệ sao lại nói vậy, chúng ta là đồng môn nhiều
năm, lúc này đây mọi người còn phải tề tâm hiệp lực (đồng lòng hợp sức), mới
có thể tìm được vật đó. Lúc này theo tin tức từ môn hạ đệ tử truyền lại báo
rằng, lần này chỉ vì cẩm hạp (hộp gấm) thần bí kia, chẳng những Hoa Sơn phái
toàn lực xuất động; mà đồng thời Không Động phái ở tây bắc, Võ Đang phái ở tây
nam, Thiếu Lâm ở Trung Nguyên, Thông Thiên Môn, cùng với tam đại bang phái
khác trong chốn võ lâm, đều phái người tới Lạc Dương. Cho nên lúc này đây,
chúng ta phải cùng cố gắng, đoàn kết nhất trí, mới có chút hy vọng. Tiểu muội
chỉ mong nhị sư huynh và cửu sư đệ có thể tề tâm hiệp lực, chúng ta cố gắng
đoạt được cẩm hạp vào trong tay. Vì sự phồn vinh hưng thịnh của Hoa Sơn phái,
chúng ta phải rất cố gắng.”

Chu Lượng nhìn ngọc dung mỹ lệ của Trương Tuyết, trong mắt hiện lên vẻ rực
lửa, thầm nghĩ nhất định phải chiếm được nàng tới tay, nhấm nháp thật tốt tư
vị của nàng. Nghĩ đến tư vị kia không phải tuyệt vời vô cùng sao? Hắc hắc. Chu
Lượng cười nói: “Đệ muội nói rất có lý, ta và bát sư đệ hết thảy đều nghe theo
muội, có điều gì muội cứ phân phó là được. Sư đệ nói có phải không?”

Doanh Phong mỉm cười gật đầu đáp: “Nhị sư huynh nói như vậy, cũng chính là
điều tiểu đệ muốn nói.”

Trương Tuyết liếc mắt nhìn hai người đáp: “Lúc này đây, Hoa Sơn phái chúng ta
xuất động trên một trăm đệ tử, dọc trên đường đi tìm hiểu tin tức. Hôm nay vẫn
còn chưa tìm được tin tức chính xác, chúng ta chỉ đành tạm thời trước hết tới
Lạc Dương, rồi mới có thể trù tính được. Nhị sư huynh và cửu sư đệ hôm nay hãy
cùng lên đường, cải trang mà đi, âm thầm đi tới Lạc Dương trước. Muội và Tiểu
Thanh sẽ đường hoàng lên đường, để hấp dẫn lực chú ý của những người khác.”
Chu Lượng và Doanh Phong đều từ từ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ. Mấy người này
đều tự trở về phòng mà nghỉ hơi, Trương Tuyết ngồi trên giường, một mình suy
nghĩ tâm sự, không chú ý tới ánh mắt của Tiểu Thanh ở bên cạnh có chút biến
hóa.

Hoa Tinh trên nóc nhà lẳng lặng nhìn vào tình cảnh mấy người trong phòng lúc
này,nghĩ không rõ vì sao Trương Tuyết này lại cùng ở chung với Chu Lượng và
Doanh Phong. Điều này rõ ràng không phải là dương nhập hổ khẩu (dê vào miệng
hổ), tại sao nàng thế nào vẫn còn muốn đối mặt với nguy hiểm? Chẳng lẽ lại
không sợ thân mắc vào bẫy, cuối cùng có một kết cục thê thảm sao? Hoa Tinh tự
nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Trương Tuyết, cũng không biết Hoa Sơn
phái kỳ thật đã tới tình huống thập phần nguy hiểm, bằng không với thân phận
là một trí nữ (nữ nhân thông minh) của Trương Tuyết, cũng không nguyện ý dễ
dàng tới dữ hổ mưu bì ( bàn chuyện với hổ, ý nói là việc không có khả năng,
nguy hiểm) a.

Hoa Tinh thấy những người khác đã nghỉ hơi, cũng lắc mình bỏ đi.Quay trở lại
trong phòng, Trần Lan vẫn còn đang ngủ say sưa, trên khuôn mặt Hoa Tinh nở nụ
cười, loại bỏ y phục rồi lên giường. Nhẹ nhàng loại bỏ y phục che trên người
nàng, nhìn ngọc nhũ phong mãn kia theo nhịp hô hấp mà chớp động lên xuống,
trong lòng Hoa Tinh thập phần thỏa mãn. Nhẹ nhàng ngậm lấy ngọc châu tinh tế
của nàng nhấm nháp một trận, Hoa Tinh mới lẳng lặng nằm xuống, từ từ tiến vào
mỹ mộng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.