Ban đêm, Hoa Tinh năm người trong khách điếm sau khi dùng qua bữa cơm chiều,
lần lượt đi nghỉ ngơi. Sau khi ăn cơm, Hoa Tinh tuyệt không đề cập đến cái
chết của Tiền Phong, hắn không muốn gợi lại vết thương trong lòng của Trần
Lan, hắn sợ nàng nhất thời sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc này.
Sau khi đã sắp xếp thật tốt cho Trần Lan và Cô Ngạo, Hoa Tinh lại dỗ dành ru
ngủ Mai Hương, rồi sau đó một mình đến phòng Ám Vũ. Tới trước cửa hắn đưa tay
gõ nhẹ lên cửa vài cái, Ám Vũ đã vội vàng ra mở cửa để hắn bước vào. Sau khi
vào phòng, Hoa Tinh đến bên giường ngồi xuống, mỉm cười nhìn Ám Vũ, trong mắt
hiện lên vẻ quyến luyến. Hoa Tinh nhìn thoáng qua trên bàn, thấy nơi đây chính
đang đặt một chậu nước ấm, Hoa Tinh không khỏi cười thầm trong lòng, nhẹ giọng
nói: “Vũ nhi suy nghĩ thật chu đáo, ta thật sự muốn được nhìn chân diện mục
của muội! Nào hãy đến đây, để ta tự tay tẩy trang uội.” Nói xong đứng dậy đến
bên bàn, cầm lấy cái khăn rửa mặt trong bồn, nhẹ nhàng rửa mặt cho Ám Vũ.
Trên mặt Ám Vũ lộ ra thần sắc, thẹn thùng nói: “Không muốn đâu, muội tự mình
làm được mà.” Nói xong nhận lấy cái khăn từ tay của Hoa Tinh, nàng nhẹ nhàng
tẩy rửa. Hoa Tinh không trang giành với nàng, ngược lại ánh mắt hắn lại chuyển
lên trên song nhũ mỹ lệ cao vút của nàng, nhìn hình trạng mỹ hảo kia, trong
mắt liền lộ ra vẻ tham luyến. Thừa dịp Ám Vũ đang tập trung vào việc tẩy
trang, Hoa Tinh bèn đến phía sau ôm lấy nàng vào lòng, song thủ cùng lúc nắm
lấy song nhũ phong mãn mà tràn ngập đàn tính, dùng sức mà xoa bóp tận tình,
trên mặt lộ ra vẻ say mê. Thật đẹp vô cùng, thủ cảm kia quả thật là tuyệt vời
vô cùng!
Toàn thân Ám Vũ chấn động, thân thể vội vàng vặn vẹo tránh né, nhưng rất nhanh
đã toàn thân vô lực ngã vào trong lòng Hoa Tinh. Khi cái khăn rửa mặt trong
tay xuống, Ám Vũ để lộ ra diện mục kiều diễm vô song của mình, trong miệng yêu
kiều hô lên: “Công tử, muội không muốn đâu, huynh lại muốn khi phụ Vũ nhi,
thừa dịp khi người ta rửa mặt lại muốn chiếm tiện nghi của người ta.” Miệng
thì nói không cần, nhưng thân thể nàng lại lẳng lặng tựa trong lòng hắn, mặc
hắn ôn tồn, mặc hắn hưởng thụ. Tâm tư người thiếu nữ thật là khó nắm bắt, có
lẽ cũng bởi nàng đang hờn dỗi vì đã bao ngày chưa được hưởng hạnh phúc ái ân.
Vào thời khắc này Ám Vũ tỏ ra vô cùng nhu thuận, mặc hắn thi triển phong lưu.
Hoa Tinh nhìn Ám Vũ trong lòng, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Ám Vũ khi
khôi phục lại diện mục vốn có, mỹ mạo của nàng thật làm say đắm lòng người, vẻ
mỹ lệ của nàng một chút cũng không hề thua kém Lý Vân La, thật sự khiến cho
trái tim Hoa Tinh đập rộn rã không ngừng, cũng khiến trong lòng hắn thầm cảm
thấy sảng khoái không thôi. Hắn trong lúc vô ý không ngờ lại có được một đại
mỹ nhân khoáng tuyệt thiên hạ như vậy, đây là sự tình mà bất kỳ nam nhân nào
cũng phải cảm thấy vô cùng cao hứng và tự hào.
Ôm Ám Vũ đến bên giường, Hoa Tinh ngồi trên giường, ôm Ám Vũ trong lòng, nhẹ
giọng nói: “Vũ nhi thật đẹp, đợi khi cứu được muội muội của nàng, Vũ nhi sẽ
khôi phục lại diện mục vốn có này. Như vậy ta có thể mỗi ngày đều được ngắm
nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, thật là tốt biết bao!” Nói xong liền hôn lên
khuôn mặt mỹ lệ của nàng, song thủ vẫn đang xoa nắn ngọc nhũ cao vút phong mãn
kia, có vẻ rất tham luyến loại mỹ cảm này.
Ám Vũ nghe Hoa Tinh nhắc tới muội muội của nàng, trong lòng hân hoan nghĩ tới
lời Hoa Tinh nói, chờ tới khi cứu được muội muội nàng rồi, lúc ấy thật là tốt
biết bao. Khi đó nàng sẽ thấy không còn gì phải bận tâm lo lắng nữa, có thể
yên lòng đi theo hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn, làm một hảo thê tử, sinh con đẻ
cái cho hắn, thật là tốt biết bao. Cảm nhận được từ ngực truyền đến một loại
mỹ cảm ngọt ngào, Ám Vũ mới thoáng nghĩ đến mà mặt nàng đã nóng rực lên, thân
thể đã như phát sốt, nhịn không được thẹn thùng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò
má hắn, ám thị cho hắn là nàng đã động tình rồi.
Hoa Tinh tựa hồ đã nhận ra điều đó, nhẹ giọng cười nói: “Vũ nhi, nàng sao vậy?
Có phải là toàn thân vô lực, muốn Hoa Tinh ta yêu thương nàng thật tốt phải
không?” Nói xong ngón tay phải cách y phục xoa nắn nhũ đầu vươn cao của nàng,
nhẹ nhàng khêu gợi tình dục trong nàng. Cảm giác được thân thể Ám Vũ từ từ vặn
vẹo, muốn tránh thoát khỏi hữu thủ đang xoa nắn của mình, Hoa Tinh nhịn không
được nơi khóe miệng lộ ra một nụ cười. Thẹn thùng của người thiếu nữ là hình
ảnh động lòng người nhất, Hoa Tinh thích nhất khi ngắm bộ dạng thẹn thùng của
nàng.
Ám Vũ ngượng ngùng cực kỳ, câu nói của Hoa Tinh lúc đầu đã nói ra suy nghĩ
trong lòng nàng ra, khiến khuôn mặt nàng đỏ rực tựa hoa đào vừa vì xấu hổ lẫn
cảm giác khao khát đến tột độ, lại cứ như vậy nói ra, thật là xấu hổ chết đi.
Ám Vũ cảm giác được hữu thủ của Hoa Tinh chính đang từ từ dùng sức, hiểu rằng
hắn muốn nghe nàng phải cầu xin, trong lòng Ám Vũ muốn cường hoành chịu đựng,
nhưng khoái cảm mỹ diệu vô cùng kia, lại kích động thật sâu trong nàng, khiến
nàng nhịn không được phải mở miệng yêu cầu.
Ám Vũ dịu dàng nói: “Công tử, người xấu chết đi thôi, người buông tha cho Vũ
nhi đi, Vũ nhi nguyện ý hết thảy đều giao cho công tử. Người không được tiếp
tục trêu chọc Vũ nhi nữa, Vũ nhi khó chịu mà.” Trong thanh âm kiều mỵ, có vẻ
dụ hoặc của một thiếu nữ.
Trong mắt Hoa Tinh hiện lên vẻ nhu tình, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng xoa nắn
ngọc châu mềm mại của nàng, cảm thụ thân thể yêu kiều của nàng đang nhẹ nhàng
run rẩy, trong lòng thập phần tham luyến cái loại cảm giác này. Hoa Tinh cười
nói: “Vũ nhi lại quên rồi, khi trên giường phải gọi ta là phu quân, hiểu
không?” Nói xong mỉm cười nhìn vẻ thẹn thùng mỹ lệ của Ám Vũ, song thủ lẳng
lặng xoa bóp ngọc nhũ thập phần đàn tính kia, trong mắt hiện lên một nụ cười
nhàn nhạt.
Ám Vũ nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, vừa kiều mỵ nói: “Vũ nhi biết rồi, phu quân
không được cố ý trêu đùa Vũ nhi nữa, được không?” Nói xong ngẩng đầu kiều mỵ
nhìn hắn, trong đôi thu thủy yêu kiều của nàng, lộ ra vẻ vạn phần kiều mỵ, mê
người vô cùng. Hoa Tinh vừa nhìn thấy trong lòng đã đại động, trong nội thể
hắc sắc chân khí trong nháy mắt bắt đầu cấp tốc xoay chuyển.
Hoa Tinh cười nói: “Đã để cho Vũ nhi mỹ lệ của ta phải đợi lâu, điều này khiến
phu quân ta hôm nay phải yêu thương nàng thật tốt.” Nói xong đặt Ám Vũ nằm
trên giường, miệng hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, hưng phấn nhấm nháp
sự kiều diễm của nàng. Ám Vũ yêu kiều hô lên một tiếng, tiếp đó lại rơi vào
trầm mặc, song thủ ôm lấy cổ của Hoa Tinh, vừa xấu hổ nhưng cũng không kém
phần phóng túng nghênh đón ân sủng của Hoa Tinh.
Ngoài cửa sổ là màn đêm mông lung, trong phòng lại tràn đầy xuân sắc vô hạn,
gió nhẹ thầm nở nụ cười thổi phớt qua, mang đến từng lời chúc phúc. Sau khi
Hoa Tinh phóng túng nhấm nháp vẻ thẹn thùng mê người của thiếu nữ một phen,
song thủ nhẹ nhàng cởi y phục trên người Ám Vũ. Nhất thời toàn bộ ngọc thể mỹ
lệ mê người của Ám Vũ đã không có một chỗ thừa hiện ra trước mắt Hoa Tinh. Sắc
mặt Ám Vũ giống như say rượu thật vô cùng kiều diễm, trong làn thu ba, giống
như một cái đầm bích thủy, có thể đem bất cứ một nam nhân nào dung nhập trong
đó. Đồng thời song thủ của Ám Vũ nhẹ nhàng che trước ngực, che chắn bảo trụ
song nhũ động lòng người kia, đồng thời song thối khép chặt, một vườn cỏ thơm
đang ẩn hiện trong đó, thật sâu hấp dẫn ánh mắt Hoa Tinh.
Dưới ngọn đèn yếu ớt, song nhãn của Hoa Tinh phát sáng ngắn nhìn thân thể mỹ
lệ kia, ánh mắt không ngừng dò xét cả trên lẫn dưới, tại nơi đó tầm u tham bí.
Trên khuôn mặt Hoa Tinh lộ ra thần sắc kinh ngạc, trong mắt ẩn hàm một đạo ánh
mắt tham luyến, nhìn bộ dạng kiều mỵ thẹn thùng của Ám Vũ, Hoa Tinh cảm thấy
nhiệt huyết dâng trào tới đỉnh điểm, nhịn không được nằm đè lên nàng. Song thủ
từ từ dùng sức tách ra tiểu thủ của Ám Vũ đang che trước ngực, nhìn ngọc nhũ
cao vút mỹ lệ, tuyết bạch tròn trịa. Trong mắt Hoa Tinh quang hoa đại thịnh,
miệng khẽ thở dài: “Vũ nhi, nàng thật đẹp! Thật đẹp quá đi, ta phải tận tình
hưởng thụ thật tốt mới được.” Nói xong bèn cúi đầu, đem nhũ châu mềm mại hồng
diễm ngậm trong miệng, nhấm nháp mỹ vị mềm thơm mịn màng kia, trong lòng cực
kỳ hưng phấn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL
Thân thể Ám Vũ run lên, miệng từ từ phát ra tiếng rên rỉ đầy kiều mỵ, song thủ
nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hoa Tinh. Bộ dáng như là muốn đẩy đầu hắn ra, lại phảng
phất như đang dùng sức ôm chặt lấy đầu hắn vậy, để hắn tận tình hưởng thụ. Ám
Vũ vặn vẹo thân thể, trong mắt chớp động vẻ tình dục mê người, miệng khẽ gọi
tên của Hoa Tinh. Mà Hoa Tinh lúc này cũng hoàn toàn chìm trong dục tình, tận
tình vùi tay, lĩnh ngộ đóa hoa kiều diễm kia.
Theo đà tiến công không ngừng của song thủ Hoa Tinh, Ám Vũ đã rơi vào tình
huống vô lực phản kích, thành môn dần dần thất thủ, bị Hoa Tinh chiếm giữ từng
tấc từng tấc đất. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, chỉ thấy Hoa Tinh dùng sức tách ra
song thối đang khép chặt của Ám Vũ, khiến cho đóa hoa mỹ lệ đã thuộc về hắn,
hoàn toàn hiện ra trong mắt. Trong mắt Hoa Tinh phát ra ánh hắc sắc quang hoa
nhè nhẹ, hữu thủ nhịn không được nhẹ nhàng trêu chọc Ám Vũ đang nằm trên
giường, trong tiếng rên rỉ yêu kiều của Ám Vũ, Hoa Tinh tận tình ngậm lấy đóa
hoa mỹ lệ kia, hấp thu hương vị thơm tho mê người kia. doc truyen tai . Toàn
thân như lạc trong tiếng rên rỉ yêu kiều của Ám Vũ.
Lẳng lặng nằm trên giường, Hoa Tinh đang nhìn Ám Vũ ngủ rất say sưa trong lòng
hắn, Trong lòng tràn đầy sự yêu thương. Nhớ tới bộ dạng thẹn thùng kiều mỵ vô
lực tiếp nhận thêm hoan lạc của nàng, lời nói yểu điệu chấp nhận hạ phong và
thần thái động lòng người của nàng, Hoa Tinh lại nhịn không được bốc lên lửa
dục. Tiểu ngoan bì đang ở trong nội thể của nàng, lại đột nhiên trở nên cao
ngất tráng kiện, giống như dục hải cuồng long, đột nhiên cấp tốc chuyển động
lên xuống. Nhìn nhân nhi trong lòng, sắc mặt đột nhiên biến hồng, biết nàng đã
bị mình đánh thức. Hoa Tinh khẽ cười nói: “Vũ nhi, phu quân vẫn còn muốn, làm
sao bây giờ?” Vừa nói song thủ vừa đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của nàng,
nhẹ nhàng phối hợp hoạt động lên xuống.
Ám Vũ thẹn thùng đáp: “Phu quân à, chàng đừng quấy rấy Vũ nhi mà, chàng thật
quá lợi hại, Vũ nhi không thể, thật sự không thể nữa mà.” Miệng nói, nhưng
thân thể cũng không tự chủ được nhẹ nhàng vặn vẹo, ngọc nhũ nảy lên, huyễn
xuất nhũ ba vô cùng mê người, thật sâu hấp dẫn ánh mắt của Hoa Tinh.
Trong lòng Hoa Tinh cười thầm không thôi, liền đem ngọc nhũ đỏ hồng mềm mại
đang nảy lên kia ngậm trong miệng, nhẹ nhàng liếm láp, song thủ từ từ dùng
sức, trong tiếng kêu kiều mỵ yếu ớt của Ám Vũ, lại bắt đầu phóng túng hưởng
thụ, lại một lần cùng Ám Vũ tiến vào trong khoái lạc mê người kia. Mưa gió qua
đi, Ám Vũ thẹn thùng đặt đầu tựa trong lòng hắn, lẳng lặng lắng nghe tiếng
trống ngực của hắn, tiểu thủ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể hắn, miệng dịu dàng
nói: “Phu quân thật xấu xa, không để ý đến cảm thụ của người ta, khiến cho
người ta đau lắm, thật xấu chết đi thôi.”
Ngón tay của Hoa Tinh vẫn đang trêu chọc nhũ đầu phấn hồng cao vút của nàng,
miệng khẽ cười nói: “Vũ nhi không thể chỉ lo ình được khoái lạc mà lại không
để ý tới phu quân. Nàng không biết phu quân rất là khó chịu sao, phu quân
chẳng lẽ lại không được thương yêu Vũ nhi?” Vừa nói, lại vừa trêu chọc thân
thể mẫn cảm của nàng.
Sắc mặt của Ám Vũ đỏ nhẹ lên, nhẹ giọng nói: “Ai kêu phu quân lợi hại quá như
vậy, người ta sao có thể là đối thủ của chàng được.” Nói xong nhịn không được
nhìn thoáng qua cái thứ đã gây nên tội lỗi lớn đang vươn lên cao vút kia,
chính là nó, tối hôm qua đã khiến nàng liên tiếp bốn lần chìm trong dục tình,
nghĩ đến thật xấu hổ chết đi. Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Ám Vũ nhớ tới động
tác của Hoa Tinh tối hôm qua, cũng hiểu được hắn kỳ thật đối với nàng cũng
thực sự rất ôn nhu.
Hoa Tinh nghe vậy cười thầm không thôi, nhất cử nhất động của Ám Vũ đều lọt
vào trong mắt hắn. Thấy ánh mắt của Ám Vũ nhẹ hướng tới địa phương khiến nàng
phải run sợ, Hoa Tinh đột nhiên có loại ý niệm muốn trêu đùa nàng. Hoa Tinh từ
từ thì thầm bên tai của Ám Vũ, nhất thời sắc mặt của Ám Vũ cực kỳ xấu hổ,
miệng nũng nịu mắng: “Phu quân xấu chết đi, chuyện xấu hổ như vậy cũng muốn Vũ
nhi làm cho chàng, mặc kệ, thiếp không muốn, xấu hổ lắm.” Trong làn thu ba
toát ra vẻ thẹn thùng nhè nhẹ, liếc mắt nhìn trộm cái thứ kia, tựa hồ đang tự
hỏi về lời nói của Hoa Tinh.
Hoa Tinh bất quá cũng chỉ muốn trêu nàng mà thôi, thấy nàng đã không muốn,
cũng không nói nhiều lời. Nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng, bên tai nàng mềm nhẹ
nói: “Được rồi, phu quân chỉ trêu nàng mà thôi, nàng không cần phải để trong
lòng, bây giờ chúng ta ngủ thật ngon nhé, sớm mai còn phải thức dậy, bằng
không bọn họ mà thấy, đến lúc đó xấu hổ lắm.” Ám Vũ nghe vậy, trên mặt lộ ra
vẻ hạnh phúc, nhẹ nhàng nằm trong lòng hắn, nhỏ giọng nói một câu: “Cám ơn phu
quân đã thương yêu Vũ nhi, lần sau Vũ nhi nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của
phu quân.” Nói xong vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn hắn.
Hoa Tinh nghe vậy, trên mặt lộ ra thần sắc vui vẻ, kinh ngạc đáp: “Thật chứ?
Vũ nhi, điều này là do nàng nói nhé, đến lúc đó không được làm như không có
nhé, bằng không phu quân ta sẽ không bỏ qua đâu.” Nói xong khẽ nâng khuôn mặt
đỏ bừng của Ám Vũ, nhìn vào ánh mắt nàng. Trong ánh mắt của Ám Vũ mang theo
thần sắc thẹn thùng, từ từ gật đầu, sau đó vội vàng nhắm mắt lại.
Hoa Tinh ôm Ám Vũ, ánh mắt nhìn lên trên trần nhà, song thủ mềm nhẹ vuốt ve da
thịt bóng loáng kia, miệng nhẹ giọng nói: “Đợi khi trở lại thư viện, chúng ta
sẽ cùng chung sống bên nhau là tốt rồi, khi đó ta sẽ lấy nàng làm vợ, cả đời
này vĩnh viễn chờ đợi nàng, Vũ nhi, nàng nguyện ý chứ?”
Ám Vũ từ từ ngẩng đầu, nhìn Hoa Tinh nói: “Vũ nhi nguyện ý, cả đời chỉ cầu
mong có thể cứu ra muội muội, thì thiếp sẽ vĩnh viễn bồi tiếp ở bên cạnh phu
quân, hầu hạ chàng thật tốt. điều này đã đủ rồi, Vũ nhi không còn có mong muốn
gì khác.”
Hoa Tinh nhìn vào ánh mắt nàng, nhẹ giọng cười nói: “Phu quân hiểu được lòng
của Vũ nhi mà, nàng cũng mệt mỏi lắm rồi, nghỉ ngơi thật tốt nhé.” Trong ngữ
khí nhàn nhạt lại chứ đựng sự quan tâm nồng đậm.