Mặt trời chói chang đang lên cao, ngàn dặm không thấy một gợn mây. Trên mặt
đất tỏa ra hơi nóng ngùn ngụt, nóng bức khiến đám người đi đường hơi thở đứt
đoạn, mệt mỏi vô cùng, ai nấy đều cố gắng tìm kiếm sự mát mẻ dưới bóng râm của
cây cối mà nghỉ ngơi. Lý Dục cùng Lâm Phương chậm rãi đi trên đường, cũng bị
vầng mặt trời chói chang kia gây nóng bức khiến toàn thân đầy mồ hôi. Nhìn hai
gò má mỹ lệ của Lâm Phương ửng mầu đỏ rực, trên trán mồ hôi đẫm ướt, không
ngừng rơi xuống, Lý Dục không khỏi thương xót nhẹ giọng nói: “Chúng ta hãy tìm
một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc nhé, nhìn bộ dáng này của nàng nếu tiếp
tục đi tiếp e rằng sinh bệnh đó.” Trong ngữ khí cũng tỏ ra có một chút quan
tâm.
Lâm Phương vừa lau mồ hôi, vừa xem xét bốn phía, thấy cách đó không xa vừa hay
có một phiến thụ lâm, cũng đang có người nghỉ ngơi ở đó. Liếc mắt nhìn Lý Dục,
trong mắt Lâm Phương mang theo thần sắc phức tạp, tâm tư dường như đang bị xáo
trộn vô cùng. Nhẹ giọng, Lâm Phương nói: “Phía trước là thụ lâm, chúng ta hãy
đến đó nghỉ ngơi một lát, uống một chút nước rồi lại đi tiếp.” Nói xong giống
như tinh thần đã trở lại bình thường, nhanh chân bước đến.
Lý Dục đi phía sau Lâm Phương, nhìn dáng đi yểu điệu của nàng, trong mắt lộ ra
vẻ tà ý, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười thể hiện nhiều trạng thái cảm
xúc. Đi thêm vài bước, trên mặt Lý Dục trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, quay đầu lại
nhìn thoáng qua Vạn Trọng Sơn ở cách đó hơn mười trượng đang đi theo bọn hắn,
trong mắt hiện lên thần sắc cười nhạo.
Vạn Trọng Sơn tựa hồ cảm nhận được sự cười nhạo đó, không khỏi liếc mắt nhìn
hắn, trong mắt lộ ra vẻ cừu hận và rực lửa. Nhẹ nhàng dời đi hướng khác, ánh
mắt Vạn Trọng Sơn cuối cùng cũng rơi trên thân thể mềm mại động lòng người của
Lâm Phương, mang theo chút si mê, mang theo chút quyến luyến, cứ như vậy lẳng
lặng nhìn nàng, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng trong lòng Vạn Trọng Sơn cũng
phần nào lấy lại được sự vui vẻ. Bởi vì nàng trông vẫn vậy, điều này đối với
hắn như vậy là đủ rồi.
Mặc dù không thể ở bên nàng, nhưng có thể nhìn thấy nàng gặp vẫn sống tốt và
nàng cảm thấy vui vẻ, thì trong lòng Vạn Trọng Sơn cũng đã thỏa mãn lắm rồi.
Có lẽ khi thật sự yêu một người thì có thể làm hy sinh tình cảnh một cách vĩ
đại cho đi một cách vô tư, hay ít nhất đối với Vạn Trọng Sơn thì cũng đúng là
như vậy. Nhìn Lâm Phương, trong mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra nhu tình nhàn nhạt, từ
xa xa mà nhìn nàng chăm chú, mặc kệ nàng có biết hay không, đối với hắn chỉ
cần như vậy trong lòng sẽ cảm thấy được an ủi rồi. Đối với hắn mà nói, yêu một
người thì không cần phải được dáp lại, chỉ cần bản thân hắn hiểu được tình cảm
đó, thì cả đời đã không còn gì phải hối hận rồi.
Lý Dục và Lâm Phương tìm nơi bóng râm mát mẻ, ngồi xuống nghỉ ngơi. Lý Dục đưa
nước cho Lâm Phương, trên mặt nở nụ cười nói: “Uống một chút nước đi, như vậy
muội sẽ thấy mát mẻ sảng khoái hơn một chút.” Lâm Phương nhận lấy rồi liếc mắt
nhìn hắn, yên lặng không nói gì, cúi đầu chậm rãi uống nước. Cảm giác được một
ánh mắt nóng bỏng đang hướng tới, trong lòng Lâm Phương run lên, nàng không
dám ngẩng đầu nhìn lại. Bởi vì nàng biết chính là Vạn Trọng Sơn đang nhìn
mình, nàng hiểu được trong lòng có chút xấu hổ, hiểu được có chút có lỗi với
hắn. Nhưng nàng cũng không biết phải nói với hắn ra sao, bởi vì kỳ thật trong
lòng nàng vẫn còn yêu hắn. có lẽ đây là vận mệnh!
Vạn Trọng Sơn lẳng lặng ngồi cách đó hơn mười trượng, đầu hướng về vị trí của
Lâm Phương, ánh mắt si ngốc ngắm nhìn sự mỹ lệ của nàng. doc truyen tai . Nhớ
lại năm đó tình cảnh hai người ở bên nhau, Vạn Trọng Sơn cũng hiểu được trong
lòng mình có một thứ cảm giác đang trỗi dậy, trong mắt phảng phất như hiện ra
hai gò má kiều mỵ động lòng người của Lâm Phương. Thời khắc này, hắn không
khỏi lại nhớ đến sự tình mỹ hảo đã xảy ra giữa hai người trong dĩ vãng, ánh
mắt dần dần bắt đầu mê man, tựa hồ đang nhớ lại những kỷ niệm trước kia.
Đó là vào một ngày xuân của ba năm về trước, Trọng Sơn và Lâm Phương hai người
lên đỉnh núi du ngoạn. Đứng trên đỉnh núi, bốn phía một mảng phấn hồng, lúc đó
hai người chìm trong say mê, tay nắm tay nhau. Khi ấy gió nổi lên, hoa rơi
từng mảng, giống như những con bướm màu phấn hồng, khiến ngọn núi tràn ngập
một màu hồng rực rỡ. Lâm Phương giống như một tiểu hài ngây thơ, khi đó bay
nhẩy, đuổi theo những cánh hoa đang tung bay, trên khuôn mặt xinh đẹp, là một
nụ cười bất tận.Trọng Sơn đứng bên, lẳng lặng ngắm nhìn, một nụ cười được phát
xuất từ nội tâm, hiện lên trên đôi môi. Nhìn khắp ngọn núi chìm trong một màu
hồng đào, ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lâm Phương, Trọng Sơn
hiểu được linh hồn mình phảng phất như bay theo những cánh hoa, bao quanh Lâm
Phương đang nhẩy múa, vui đùa với nàng, mang Lâm Phương tiến vào thế giới của
hoa. Hai trái tim ở trong thế giới của muôn hoa này gặp nhau, yêu mến nhau,
cùng nhau bay lượn, vĩnh viễn chẳng chia lìa, cho đến tận chân trời góc bể.
Lúc hoàng hôn, hai người chậm rãi tản bộ, vầng tịch dương tỏa ra chút ánh sáng
hồng còn sót lại, phản chiếu làm ửng sáng hai khuôn mặt. Lâm Phương cười nhàn
nhạt, đẹp quá, ngọt ngào quá. Khóe miệng của Trọng Sơn thoáng hiện nụ cười.
Nhìn vào đôi làn thu thủy của nàng, trong đó như thấy được rất nhiều tình cảm
yêu thương, muốn nương tựa vào hắn mãi không xa rời. Nghiêng đầu, ánh mắt của
Lâm Phương tựa hồ đang muốn hỏi hắn điều gì đó, hắn tránh đi song nhãn khiến
say đắm lòng người, khiến người ta phải lưu luyến, hắn nhìn về phương xa, yên
lặng không nói gì.
Gió nhẹ nhàng thổi tới, nhẹ nhàng đánh thức những hồi ức của Vạn Trọng Sơn,
hắn từ từ định thần nhìn lại, phía bên kia nhân ảnh của Lý Dục và Lâm Phương
đã biến mất. Sắc mặt của Vạn Trọng Sơn đại biến, xoay người đứng dậy, cấp tốc
đuổi theo về phía trước. Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Vạn Trọng Sơn trên
đường cấp tốc đuổi theo, trong lòng bởi vì sự biến mất của Lâm Phương mà vạn
phần lo lắng, hắn biết Lý Dục không phải là kẻ tốt đẹp gì, chỉ tham lam thèm
muốn thân thể mỹ lệ của Lâm Phương mà thôi.
Lơ đãng quay đầu lại, Vạn Trọng Sơn nhìn thoáng qua phiến tiểu lâm kia, nơi
đây có những hồi ức của hắn, có lẽ chỉ có thể đợi trong tương lai mới tiếp tục
nhớ lại đoạn hồi ức mỹ lệ kia. Hắn cười nhạt, trong nụ cười chất chứa đầy vẻ
thê lương, trong mắt của Vạn Trọng Sơn mang theo chút nhè nhẹ không nỡ, cuối
cùng cũng quay đầu lại đuổi theo hướng về phía trước. Một tiếng thở dài vô
thanh, nhẹ nhàng trong gió bay lên, như đang kể lại đoạn chuyện đã qua với
những ký ức vẫn còn mãi cùng trái tim đau thương.
Tiến vào thành Đồng Quan, Vạn Trọng Sơn sau một lúc đã hỏi không ít người, tại
Phi Tiên lâu đã tìm được Lý Dục và Lâm Phương. Phi Tiên lâu là đại tửu lâu nổi
danh nhất ở Đồng Quan thành, sinh ý rất hưng vượng, phần đông là những khách
quen. Vạn Trọng Sơn tìm một cái bàn lớn rồi ngồi xuống, gọi hai phần ăn sáng,
lẳng lặng nhìn chăm chú Lâm Phương.
Lâm Phương liếc mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo chút thâm tình và chua xót,
khi bốn mắt giao nhau, Lâm Phương nhịn không được lòng thầm run sợ. Trong ánh
mắt kia là thâm tình như nước, ánh mắt si tình không hối hận kia, giống như là
một nhát kiếm, cắm thật sâu trong lòng nàng, khiến nàng vô lực mà gỡ bỏ. Dời
ánh mắt sang hướng khác, khóe mắt Lâm Phương lộ ra vẻ ưu tư, nhớ tới cuộc sống
mỹ hảo hài hòa trong dĩ vãng của hai người, bây giờ thực sự đã trở thành những
hoài niệm đẹp, đáng tiếc bởi vì sự xuất hiện của Lý Dục, đoạn cảm tình kéo dài
hơn ba năm của hai người, từ nay về sau đã trở thành hư ảo.
Lý Dục nhìn Lâm Phương, trong lòng nghĩ đến, đêm nay trước hết phải nhân cơ
hội chiếm giữ lấy thân thể của nàng, tránh cho nàng cứ tiếp tục như vậy, khiến
lòng hắn ngứa ngáy khó chịu. Nhìn lướt qua Vạn Trọng Sơn, trong mắt Lý Dục lộ
ra tiếu ý âm trầm, tựa hồ đã có một vài quyết định.
Đêm đến, Lý Dục cùng với Lâm Phương nghỉ chân ở một khách điếm loại tốt. Vạn
Trọng Sơn vẫn đi theo sau, cho đến khi thấy bọn họ thuê trọ, mới rời đi. Đưa
tay vào trong ngực, kiểm tra trong người cũng chỉ còn sót lại hai lượng bạc,
trên khuôn mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra vẻ cười khổ, biết rằng bản thân sẽ chỉ duy
trì được trong vài ngày. Còn sau đó thì sao, không có bạc thì hết thảy đều
không thể làm được gì, ăn mặc còn không đủ thì làm sao có thể để tâm đến cái
tên Lý Dục bại hoại bất hảo kia.
Ở bên đường mua hai cái bánh bao, cất cẩn thận vào bao, rồi nhét vào trong
ngực, Vạn Trọng Sơn ẩn thân phía xa xa bên ngoài khách điếm nơi Lâm Phương
đang nghỉ lại. Lẳng lặng nhìn về phương hướng đó, Vạn Trọng Sơn đang ngồi trên
một nhánh cây của một đại thụ. từ trên à nhìn xuống căn phòng đang sáng đèn
kia.
Lý Dục nhìn Lâm Phương, nhẹ giọng nói: “Phương muội, hôm nay chắc muội cũng
mệt rồi, cũng nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi một lát đi cho khoẻ nhé.” Nói
xong đi đến bên cạnh nàng, thật nhẹ nhàng, thử ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của
nàng. Toàn thân Lâm Phương chấn động, thân thể vặn vẹo vài cái, miệng nói: “Lý
Dục, huynh không cần phải khẩn trương như vậy, được không? Đợi ta suy nghĩ
thật kỹ, thật sự chấp nhận huynh, khi đó muội sẽ đem bản thân giao cho huynh.
Bây giờ muội đối với huynh cũng tương đối hiểu rõ, cho nên hy vọng huynh uội
thêm một chút thời gian.”
Trong mắt Lý Dục hiện lên vẻ tham lam, song thủ dùng sức, ôm lấy eo nàng,
không để ý sự giãy dụa của nàng, miệng ôn nhu nói: “Phương muội, ta thật sự
rất yêu muội, mỗi một lần nhìn thấy muội ta lại nhịn không được muốn ôm nàng
vào lòng, thương tiếc nàng thật tốt, muội chẳng lẽ không cảm nhận được tình
cảm chân thật của ta sao?” Nói xong miệng hắn hôn bên tai nàng, trêu chọc
nàng.
Toàn thân Lâm Phương giãy dụa không thôi, miệng lớn tiếng quát: “Lý Dục, ngươi
thực sự nếu chỉ thèm muốn thân thể của ta, thì ta đã nhìn lầm ngươi. Ta thực
hối hận vì đã rời bỏ Trọng Sơn đi theo ngươi, ngươi nếu thật sự là yêu ta, thì
lập tức buông tay, chúng ta sẽ kết giao thêm một khoảng thời gian nữa, bằng
không ta sẽ không tự nguyện đem bản thân giao phó cho ngươi.” Vừa nói song thủ
gạt tay của Lý Dục ra, đồng thời muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của hắn.
Trong mắt Lý Dục lóe lên vẻ âm lãnh mà Lâm Phương không thể nào nhìn thấy
được, hữu thủ trên người nàng điểm một cái, nhất thời Lâm Phương trở nên mềm
nhũn. Bởi vì huyệt đạo đã bị chế trụ, nên Lâm Phương có vẻ như không hề dùng
lực phản kích. Trong mắt Lâm Phương lộ ra vẻ phẫn nộ, oán hận nhìn Lý Dục.
Thời khắc này nàng đột nhiên hiểu ra được con người Lý Dục lại xấu xa như vậy.
So ra thật kém quá xa người mà nàng yêu thương sâu đậm, Trọng Sơn. Lâm Phương
cả giận nói: “Lý Dục, nếu đây là chân diện mục của ngươi, thì ta thật sự là có
mắt như mù đã nhìn lầm ngươi tên tiểu nhân hèn hạ, ta sẽ hận ngươi cả đời.”
Trong mắt Lý Dục lộ ra ánh mắt âm lãnh, thâm hiểm nghiêm mặt nói: “Ta theo
đuổi ngươi cũng đã gần nửa tháng, ngoại trừ việc tay nắm tay ra, thì ngươi
ngay cả ôm cũng không cho ta ôm một chút. Ngươi nói ta có thể chịu đựng ngươi
đến khi nào nữa đây. Tối nay không quan tâm ngươi có nguyện ý hay không, ta
nhất định phải chiếm đoạt thân thể của ngươi, ta không muốn trái tim khô héo
mòn mỏi chờ đợi nữa. Từ nay về sau nếu ngươi chịu nghe lời, ta sẽ đối xử với
ngươi thật tốt, bằng không, ngươi hãy xem ta làm thế nào để thu thập ngươi.
Bây giờ ta phải ngắm nhìn thân thể của ngươi, xem rốt cuộc đẹp đến mức nào?
Hắc hắc.”
Trong lòng Lâm Phương thầm rơi lệ, nàng đúng là đã sai lại càng thêm sai,
không ngờ chỉ vì với Trọng Sơn xảy ra một tranh chấp nhỏ, mà giận dỗi lựa chọn
cái tên Lý Dục này. Vốn tưởng rằng hắn sẽ yêu thương nàng thật tốt, bây giờ
mới hiểu được hắn bất qúa cũng chỉ vì vẻ mỹ lệ của nàng, muốn tìm kiếm thân
thể của nàng mà thôi. Trong lòng Lâm Phương như đang nhỏ máu, đáng tiếc đây là
do tự nàng chuốc lấy, biết oán hận ai được đây?
Lý Dục đặt Lâm Phương nằm trên giường, nhìn song nhũ cao vút kia, trên khuôn
mặt Lý Dục lộ ra vẻ háo sắc, hữu thủ nắm lấy bộ ngực phong mãn của nàng. Trong
lòng Lâm Phương cả kinh, bèn lớn tiếng quát: “Không được chạm vào ta, ngươi
cái tên súc sinh này, mau cút ngay, ngươi cút ngay, a, không được, đừng!” Lâm
Phương phát ra một tiếng kêu đau khổ.
Lý Dục quơ lấy nhũ phong mềm mại mà lại tràn ngập đàn tính,dùng sức mà xoa
bóp, miệng hắc hắc cười nói: “Thật tuyệt, vừa tròn vừa mềm, đàn tính thập
phần, hắc hắc, không sai, thật sự là không sai. Mặc dù không phải rất lớn,
nhưng cũng tương đối hấp dẫn người ta.” Vừa nói, vừa dùng sức xoa bóp, trên
mặt lộ ra nụ cười âm hiểm khi gian kế đã thành công.
Trong lòng Lâm Phương cực lực muốn phản kháng, đáng tiếc thân thể muốn động
đậy cũng không được, chỉ có thể để bàn tay đáng hận của hắn tùy ý dùng lực
hoạt động trên bộ ngực của nàng. Nghĩ đến tương lai phía trước mặt của nàng,
khóe mắt Lâm Phương chảy xuống hai dòng lệ hối hận, trong lòng thầm hận nàng
đã không biết sự hèn hạ của Lý Dục. Trong đôi mắt mê man tràn ngập nước mắt,
thời khắc này đột nhiên lóe lên một thân ảnh quen thuộc, hết sức rõ ràng như
vậy.
Nhìn hai gò má quen thuộc kia lộ ra bộ dạng thương tâm muốn chết, trong lòng
Lâm Phương hối hận vô cùng, nước mắt nhịn không được cứ tuôn chảy không
ngừng.Trọng Sơn muội sai rồi, cả đời này muội không thể gặp mặt lại huynh nữa.
Huynh hãy quên muội đi, người mà không xứng đáng để được huynh yêu. Cả đời này
muội sẽ vĩnh viễn không tha thứ ình, vĩnh viễn không! Trời cao đã từng uội một
đoạn đời đầy mỹ hảo hạnh phúc, đáng tiếc muội lại đánh mất, đến khi muốn quay
đầu lại, thì đã không thể làm được nữa rồi. Trọng Sơn huynh phải bảo trọng
thật tốt nhé, trong lòng muội rất nhớ huynh đó, cũng cực kỳ hận bản thân! Hy
vọng huynh sẽ tha thứ uội, cũng quên muội đi, hãy tìm một nữ tử tốt hơn so với
muội, đẹp hơn muội mà làm lại từ đầu, sống một cuộc sống thật tốt bên nàng ấy.
Kiếp sau nếu có duyên, chúng ta sẽ lại bên nhau! Tiếng thở dài vô thanh, phiêu
tán trong không khí, không biết có thể bay tới chỗ người trong lòng lòng nàng
đang nghĩ tới hay không?
Lý Dục nhìn thoáng qua ánh mắt có chút si ngốc của Lâm Phương, trên mặt lộ ra
một nụ cười đắc ý, song thủ nhanh chóng cởi áo của nàng, rất nhanh lộ ra chiếc
yếm đào mầu xanh biếc. Nhìn da thịt trắng sáng, nhũ phong vươn lên cao vút,
trong mắt Lý Dục hiện lên tình dục nồng đậm, song thủ vội vàng đem thân trên
của Lâm Phương toàn bộ trút bỏ, nhất thời song nhũ kia tròn trịa vươn cao xuất
hiện trong mắt Lý Dục. Nhìn nhũ đầu mềm mịn đỏ đậm vươn cao của nàng, Lý Dục
hắc hắc cười nói: “Thật là đẹp a, hắc hắc,không hổ là mỹ nữ bài danh thứ bảy
trên Bách Hoa Phổ, lão tử hôm nay rốt cục cũng có thể thưởng thức tư vị của
nàng.”
Lâm Phương từ trong mê man tỉnh táo lại, trong mắt lệ không ngừng rơi rơi,
miệng lớn tiếng mắng: “Lý Dục, ngươi cái tên súc sinh này, ngươi cút ngay đi,
không được chạm vào ta. Ngươi sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ không được chết tử
tế, cút ngay, không được, đừng!” Một tiếng thét thảm thiết thê lương, như đỗ
quyên đổ huyết lệ, vang lên trong khách điếm nho nhỏ.
Lý Dục không để ý tới những tiếng khóc lóc nhục mạ của nàng, cúi đầu đem nhũ
đầu mềm mịn của nàng ngậm lấy, dùng sức hấp thu sự thơm tho của nàng. đồng
thời hữu thủ quơ lấy ngọc nhũ vừa phải còn lại của nàng, dùng lực mạnh mà xoa
bóp. Trên mặt Lý Dục lộ ra thần sắc say mê, nhả ra nhũ châu khẽ cười nói:
“Thật đúng là mỹ vị tiên nữ, quả nhiên không hổ là Ngọc Nữ Kiếm danh dương võ
lâm, đúng là khác biệt a, ngắm nhìn bộ ngực này xem, thật sự là rất đẹp, nắm
trong tay vừa mềm vừa vun cao, đàn tính thập phần, ha ha ha ha, thật sảng
khoái. Nghe lời ta đi, ta sẽ yêu thương nàng thật tốt, nếu còn không nghe lời,
nàng sẽ phải hối hận đó.” Nói xong liền vùi đầu trong ngực của nàng, tận tình
chiếm hữu sự mỹ lệ của nàng.
Trong một căn phòng nhỏ, bên trong khách điếm, tiếng khóc lóc mắng chửi của
Lâm Phương và tiếng cười cuồng tiếu của Lý Dục, đan xen vào nhau, có vẻ rất là
quái dị mê người. Lâm Phương vị mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ này, cũng chỉ vì tranh
cãi ồn ào với người yêu một vài câu, mà giận dỗi bỏ đi, vốn nghĩ rằng đang đi
trên con đường hạnh phúc bình yên, nhưng bây giờ mới hiểu được đây là một con
đường tràn đầy đau khổ, không thể quay đầu. Giờ suy nghĩ lại, thấy hối hận
cũng đã không còn kịp nữa, thật sự là một bước lỡ lầm thiên hận cổ, quay đầu
nhìn lại đã trăm năm!
Vạn Trọng Sơn đang ngồi trên nhánh cây, đứng xa xa nhìn khung cửa đang sáng
đèn kia, rất hy vọng nó có thể mở ra, như vậy hắn có thể thấy người mà hắn yêu
thương ra sao. Nàng bây giờ đang làm gì nhỉ, đã nghỉ ngơi chưa, nàng có đang
suy nghĩ tới ai không? Nàng có giống như hắn, đang nhớ lại khoảng thời gian mỹ
hảo giữa hai người không? Hay nàng đã quên hết sự tình trong dĩ vãng giữa hai
người rồi? xem tại
Nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trong lòng Vạn Trọng Sơn đang nghe như
giọng kêu gọi, cô nương trong lòng ta yêu hỡi, nàng hãy hồi tưởng lại, đừng dễ
dàng lãng quên những hồi ức mỹ hảo giữa hai chúng ta; người ta yêu ơi, nàng
phải kiên cường lên, những lời chúc phúc của ta sẽ vĩnh viễn theo bên cạnh
nàng, luôn mãi bên nàng trọn đời.
Gió nhẹ thổi qua, bóng đêm mê man. Đột nhiên trong lòng Trọng Sơn nổi lên một
cảm giác bất an rất mãnh liệt, tựa hồ có sự tình gì trọng yếu đã phát sinh.
Điềm xấu kia đang trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng hắn, thế nào cũng không lắng
xuống. Vạn Trọng Sơn đứng thẳng dậy, trong mắt bắn ra một ánh mắt lo lắng, mắt
dán chặt vào khung cửa nhỏ đang sáng đèn kia, song thủ bồn chồn nắm lại thành
quyền đầu, một cảm giác xúc động trong lòng nổi lên. Lâm Phương chắc đã xảy ra
chuyện rồi, hắn có thể cảm giác được.