Tháng năm ở Trung Nguyên, so với những năm trước thì nóng hơn rất nhiều. Dọc
trên đường đi ngoại trừ Hoa Tinh ra, ba nữ nhân và Cô Ngạo bị nóng bức làm ồ
hôi vã ra đầy mặt. Nhìn vẻ mặt bình thản của Hoa Tinh đang mỉm cười, thần thái
bay bổng, bộ dạng ấy tràn ngập lực hấp dẫn, Mai Hương trong lòng không thể nào
hiểu được. Chính nàng mặt cũng đầy mồ hôi bởi nóng bức, nhưng Hoa Tinh lại
giống như một người không có chuyện gì xảy ra, một chút cũng không cảm thấy
nóng thật sự là một quái sự. Trần Lan và Ám Vũ cũng thỉnh thoảng phải lau khô
mồ hôi, nhìn Hoa Tinh, hai nàng trong mắt cũng tràn ngập sự tò mò. Hắn dù cho
có đang hối hả đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng, khuôn mặt cũng không đỏ lên,
hơi thở cũng không có chút gì là khó nhọc, khiến bọn họ cũng cảm thấy thập
phần khó hiểu, điều này thật không có đạo lý. Nhưng sự thật vẫn là sự thật,
chính bọn họ tận mắt nhìn thấy, há có thể lại là giả sao.
Mai Hương mệt mỏi đến mức không thể đi nổi nữa, nàng nhìn Hoa Tinh hét lớn:
“Uy, nghỉ ngơi một chút, chân của muội không thể nào đi nổi nữa, mặt trời cũng
thật gay gắt, đáng ghét quá.” Mai Hương bất mãn than phiền về vầng thái dương.
Hoa Tinh nhìn hình dáng ba nữ nhân cùng Cô Ngạo mặt đầy mồ hôi, trên mặt lộ ra
chút tiếu ý nhàn nhạt, khẽ cười nói: “Phía trước có một mảng rừng cây, chúng
ta đi tới đó nghỉ ngơi một lúc, đi nào.” Nói xong quay đầu lại tiến về phía
trước đầu tiên. Ba nữ nhân và Cô Ngạo chạy tới được rừng cây, tất cả đều bị sự
nóng nực làm cho không thể nào dậy nổi, nằm dài trên lớp cỏ trên mặt đất,
miệng mở lớn thở ra vô cùng khó nhọc.
Cô Ngạo và Ám Vũ nhìn thoáng qua mấy người cách không xa, trong mắt lộ ra một
chút kinh hãi. Là sát thủ mà nói, Ám Vũ đối với tiểu địa phương này cũng thập
phần chú ý, mà Cô Ngạo bước chân vào giang hồ cũng đã lâu năm, kinh nghiệm
phong phú, hai người đều nhìn chăm chú vào mấy người kia.
Hoa Tinh nhìn bốn người cũng đang nghỉ ngơi trong rừng cây, trong lòng có chút
kỳ quái. Thế nào mà chỗ này lại gặp gỡ bọn họ, chẳng lẽ bọn họ cũng đi tới Lạc
Dương. Nguyên lai trong rừng cây này sớm cũng có bốn người đang nghỉ ngơi, bốn
người này xem vị trí đứng của bọn họ, cũng biết là hai lộ nhân mã bất đồng,
đều là một nam một nữ, giúp đỡ phối hợp với nhau. Hoa Tinh ánh mắt dừng lại
trên thân thể của bạch y thiếu nữ y phục trắng như tuyết kia, vẻ thánh khiết
mỹ lệ và khí chất thiên hạ khó tìm này, mỹ nữ ấy trên Thiên Tiên phổ bài danh
đệ nhị “Thánh Tâm Ngọc Nữ” Lý Vân La, kẻ đi với nàng tự nhiên là Lôi Đình Thư
Sinh Chiến Vân.
Nhìn Chiến Vân trong mắt tràn ngập vẻ cừu hận, Hoa Tinh cũng không thèm để ý,
khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không ngần ngại dò xét trên người Lý Vân
La, khiến Chiến Vân tức giận nghiến răng kèn kẹt. Cách đó không xa hai người
đứng đó chính là Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn và Lục nương tử Quý Nguyệt Mai,
hai người này đều lẳng lặng đánh giá Hoa Tinh và Lý Vân La. Hoa Tinh ánh mắt
lướt trên song phong phong mãn của Quý Nguyệt Mai vài lần, trong mắt lộ ta
chút tiếu ý tà dị, quái dị vô cùng, tràn ngập lực hấp dẫn tà mỵ. Chỉ thấy trái
tim của Quý Nguyệt Mai nảy lên không ngừng, trên mặt lộ ra chút kiều mỵ nhè
nhẹ, đôi thu thuỷ yêu kiều mỉm cười liếc nhìn Hoa Tinh, phong tình vạn chủng
không thể nói lên lời.
Hoa Tinh cười lạnh nhạt, trở lại bên cạnh Mai Hương, nhẹ giọng nói với ba nữ
nhân: “Xem ra các nàng đang rất nóng bức, tiến lại sát người ta đi nào.” Nói
xong kéo Mai Hương sang một bên, Ám Vũ và Trần Lan cũng tới sát bên hắn.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn ba nữ nhân đầy yêu thương, thấp giọng cười nói: “Chú ý
nhé.” Nói xong ba nữ nhân chỉ cảm thấy một cổ hàn băng chi khí trong nháy mắt
bao phủ trên người của ba nàng. Cảm giác nóng bức kia đột ngột rời xa, nhất
thời toàn thân sảng khoái dễ chịu, tựa như trong lòng cùng lúc được quán nhập
một cỗ băng khí mát mẻ vào cơ thể, tuyệt vời nói không nên lời. Tam nữ đều mở
to mắt kinh dị nhìn Hoa Tinh, không thể tưởng được hắn sở hữu công pháp kỳ
diệu như vậy, sớm biết rằng như vậy đã không cần chịu đựng muôn vàn khổ cực
như vậy.
Hoa Tinh cười cười không nói, không để ý tới sự kinh ngạc của tam nữ, đi đến
bên người Cô Ngạo, một cỗ tiểu khí mát lạnh trong nháy mắt vây quanh thân
người hắn, rất nhanh cảm giác mát mẻ sảng khoái đã xoá đi sự nóng nực mệt mỏi.
Cô Ngạo nhìn Hoa Tinh, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn công tử.” Trong ngữ khí mang
theo một chút cung kính.
Hoa Tinh cười nói: “Chỉ mất công nhấc tay mà thôi, không cần phải để ý. Ngươi
có biết hai người bên kia là ai không?” Nói xong nhìn sang Bạch Y Truy Hồn
Tiêu Viễn Sơn và Lục nương tử Quý Nguyệt Mai, trong mắt lộ ra thần sắc kỳ dị.
Cô Ngạo nhìn theo ánh mắt của Hoa Tinh đang dừng lại, nhẹ giọng nói: “Thưa
công tử, hai người kia là Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn và Lục nương Tử Quý
Nguyệt Mai. Tiêu Viễn Sơn là cao thủ bài danh đệ tứ trên Địa Bảng lần này,
người này thủ đoạn vô cùng hung ác, âm hiểm gian xảo, là một kẻ cực kỳ lợi hại
ngoan độc. Còn Quý Nguyệt Mai cũng là người nổi danh, mười năm trước bài danh
thứ mười trên Bách Hoa Phổ, Phượng Bảng bài dang thứ chín. Trong chốn võ lâm
diễm danh lan xa, thị nổi danh là một phong lưu lãng nữ.”
Hoa Tinh nghe vậy, trên mặt lộ ra chút tiếu ý nhè nhẹ, trong mắt bắn ra một
chút kỳ dị, nhìn sang Quý Nguyệt Mai, vẻ mặt rất chi quái dị. nhẹ giọng nói:
“Nguyên lai là một giai nhân phong lưu trên Bách Hoa Phổ. Hắc hắc, thật là thú
vị, đáng quan tâm. Tốt lắm, ngươi cũng nên nghỉ hơi một lúc đi.” Nói xong đi
đến bên tam nữ, mà tam nữ cũng đang đàm luận về Quý Nguyệt Mai và Tiêu Viễn
Sơn hai người. Ám Vũ xuất thân là sát thủ, đối với những nhân vật nổi danh
trong chốn võ lâm thập phần hiểu biết, tự nhiên là nàng nhận ra hai người này.
Thấy Hoa Tinh đi tới, Ám Vũ chỉ liếc mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra nhu tình
nhàn nhạt. Trần Lan cũng nhìn nhìn Hoa Tinh, trong mắt hiện lên một chút mơ
màng và tình ý yếu ớt. Hoa Tinh nhìn ba người, trên khuôn mặt mang theo chút
tiếu ý nói: “Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, chúng ta lát nữa phải thật nhanh
chân, bằng không lúc trời tối chỉ còn cách qua đêm ở hoang sơn mà thôi.” Ánh
mắt mỉm cười, ẩn hàm thần thái nhẹ nhàng.
Mai Hương nhìn Hoa Tinh, trong mắt hiện lên một chút mê say, tựa hồ nhận ra
hôm nay Hoa Tinh có chút không giống với mọi khi, khí chất trên người có một
sự thay đổi cực lớn. Khác với lúc trước, ít vẻ tà dị hơn, hơn nữa thần thái
nhẹ nhàng làm say lòng người, cả người có vẻ phong thần như ngọc, sáng láng,
không hề làm cho người ta cảm tà môn. Nhưng mà, Hoa Tinh hiện tại lại bộc lộ
ra một loại lực hấp dẫn làm say lòng người, làm cho lòng người ta bồn chồn mà
bị rơi vào, cam tâm tình nguyện si mê vì hắn.
Ám Vũ và Trần Lan tựa hồ cũng cảm giác được điều này, kinh ngạc nhìn Hoa Tinh.
Thời khắc này, Hoa Tinh làm cho người ta cảm giác đúng là một trang quân tử
nhún nhường khiêm tốn, ôn hòa nho nhã lễ độ. Nụ cười lạnh nhàn nhạt kia, thân
thiết mê người đến nỗi nói không nên lời, tràn ngập mị lực trí mạng, hấp dẫn
thật sâu trái tim của mỗi một nữ nhân. Ám Vũ trong lòng nổi lên một nỗi xúc
cảm rất yêu thích Hoa Tinh lúc này. Khuôn mặt anh tuấn kia, nụ cười nhàn nhạt
kia, hấp dẫn thật sâu phương tâm người thiếu nữ. Trần Lan trong mắt lộ ra chút
mê say nhè nhẹ, nhãn thần trở nên trong suốt, từ từ trầm luân trong phong độ
làm say lòng người của Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn tam nữ, trong mắt tiếu ý càng đậm, thân thể bất động, nhưng một
cỗ chân khí thanh lương nhu hòa trong nháy mắt bao vây ba nữ nhân trong lưới
tình vô hình của gã, lẳng lặng biểu đạt tình nghĩa cũng như lòng yêu thương
của hắn đối với các nàng. Hoa Tinh liếc mắt nhìn Lý Vân La đang ở xa xa, thấy
nàng cũng đang nhìn mình, Hoa Tinh ra dấu bằng cách gật đấu mỉm cười. Nụ cười
nhàn nhạt kia vừa ôn nhu vừa hời hợt, làm rung động trái tim nàng, khiến nàng
cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong ánh mắt lộ ra vẻ quái dị.
Gió không biết đã chạy đến địa phương nào, thời tiết nóng nực khiến lòng người
cảm thấy khó chịu. Nhưng thời tiết như vậy không ngờ lại khiến người đi đường
nhanh chân lên không ít. Cái này không phải sao, lúc này lại có người hối hả
chạy đến để trốn tránh vầng mặt trời chói chan. Mọi người trong rừng cây đều
chăm chú theo dõi lai lịch của mấy người trên.
Tổng cộng ba người, hai trước một sau, cách xa nhau mười trượng. Dần dần ba
người đã tới gần. Hoa Tinh nhìn kỹ, trên mặt hiện ra thần thái mờ nhạt yếu ớt,
khuôn mặt mỉm cười nhìn hai người phía trước kia. Một ngân y thiếu niên và một
hoàng y thiếu nữ chậm rãi đi tới, xem bộ dạng tay trong tay của hai người,
thằng ngốc cũng biết hai người này là một cặp tình lữ.
Vị ngân y thiếu niên kia khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Trên khuôn mặt
anh tuấn, chớp động một chút tà dị mờ nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ
cười đắc ý, song nhãn thần quang ẩn hiện, xem ra không phải là một kẻ đơn
giản.
Thiếu nữ bên cạnh, xem hình dáng cũng khoảng hai mươi tuổi, thập phần mỹ lệ.
Khuôn mặt nàng hình trứng ngỗng, một đôi mắt trong suốt mê người, mũi ngọc
thanh tú phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, có vẻ rất là yêu kiều quý
phái. Trên mặt là đôi má lúm đồng tiền lộ ra chút tiếu ý thật sâu, trong ánh
mắt hàm chứa vẻ ngọt ngào nhè nhẹ, có vẻ đang rất hạnh phúc. Thân vận hoàng y
được may hết sức lả lướt khéo léo, thập phần ôm lấy thân thể nàng. Bên hông là
đai lưng màu tím, ôm vòng lấy tiếu yêu đầy đặn nhỏ nhắn, làm lộ ra trước ngực
là song phong mỹ lệ cao vút. Phía dưới là đường cong của đồn bộ (mông) hiện ra
vẻ nhu mỹ không thể nghi ngờ, hấp dẫn vô cùng ánh mắt của mọi nam nhân.
Ở phía sau hai người là một thanh y thiếu niên, xem hình dáng thì không giống
như đi cùng nhau, nhưng song nhãn của thiếu niên kia đang bồn chồn giương lên
nhìn thân ảnh mỹ lệ của vị hoàng y thiếu nữ. Thanh y thiếu niên khoảng hai
mươi hai hai mươi ba tuổi, có vẻ thanh tú của người vùng sông nước Giang Nam,
làm cho người ta có cảm giác là người rất lanh lợi. Sắc mặt của thiếu niên
dưới vầng mặt trời chói chang có chút trắng bệch. Có lẽ nguyên nhân là bởi ánh
nắng mặt trời. Cước bộ của thiếu niên có chút gì đó chậm chạp, nhân ảnh có vẻ
như lay động, tựa hồ như vì chạy quá nhanh khiến người mệt mỏi, trong phút
chốc không thể duy trì.
Hoa Tinh nhìn hoàng sắc nhân ảnh, trong mắt lóe chút thần thái, khóe môi nhếch
lên một nụ cười kỳ dị, có vẻ rất là quái dị. Ánh mắt nhẹ nhàng, Hoa Tinh nhìn
vị ngân y thiếu niên kia, trong mắt thần quang thoáng hiện, tựa hồ nghĩ đến
điều gì. Cuối cùng Hoa Tinh liếc mắt nhìn sang vị thanh y thiếu niên, khẽ cau
mày, trong mắt lộ ra một tia kỳ quang, khóe miệng hiện ra chút tiếu ý nhàn
nhạt.
Mấy người ở bên cạnh cũng để ý đến ngân y thiếu niên và hoàng y thiếu nữ kia,
nhưng vẻ mặt có chút bất đồng. Chiến Vân nhìn ngân y thiếu niên, sắc mặt khẽ
biến, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt mặt có chút âm lãnh. Lý Vân La
nhìn vị ngân y thiếu niên kia, trong mắt cũng hiện lên chút kinh ngạc, xem ra
đối với sự xuất hiện của hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Hoa Tinh liếc mắt nhìn Ám Vũ, cười nói: “Nàng có biết bọn họ không, mau nói
cho ta nghe xem, ta muốn hiểu rõ tình huống của hai người này hơn một chút.”
Mỉm cười nhàn nhạt, như xuân phong hóa vũ, nhu tình vô tận.
Ám Vũ nhìn Hoa Tinh, trong mắt bắn ra thần thái thập phần mê người. Né tránh
ánh mắt khiến lòng người phải say đó của Hoa Tinh, nhìn vị ngân y thiếu niên
kia nhẹ giọng nói: “Người này vô cùng tà môn, những người biết hắn đều không
dám trêu chọc tới hắn, bởi vì võ công của hắn tương đối cao cường. Nhưng điều
khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng, chính là hắn bề ngoài rất là
thiện lương, nhưng đằng sau lại vô cùng âm hiểm độc địa, thủ đoạn rất độc ác,
thiên hạ hiếm thấy. Nhưng hắn che dấu cực tốt, thiên hạ không có mấy người
biết được, người thường hay bị diệm mạo anh tuấn giả dối của hắn mê hoặc.
Người này tên là Lý Dục, tự nhận là tùy tâm sở dục, muốn làm cái gì là làm, kẻ
chọc giận hắn cho đến bây giờ toàn bộ đều chết cả, không có lấy một người còn
sống. Hắn là cao thủ bài danh đệ nhất trên Địa Bảng lần này, kêu là “Ngân Y Kỳ
Hiệp”, năm nay khoảng hai mươi bảy tuổi, là cao thủ trẻ tuổi lợi hại nhất trên
Địa Bảng lần này. Hoàng y thiếu nữ kia là nhân vật trên Bách Hoa Phổ bài danh
thứ bảy, kêu bằng Ngọc Nữ kiếm Lâm Phương, năm nay hai mươi mốt tuổi, là một
nhân vật mới nổi trên giang hồ. Không thể tưởng được nàng thế nào lại yêu
thích Lý Dục, có lẽ điều này sẽ khiến nàng cả đời phải đau khổ.”
Hoa Tinh nhìn Lâm Phương kia, trong mắt mang theo chút tiếu ý nhàn nhạt, khẽ
cười nói: “Nhân sinh thường có sự gặp gỡ bất đồng, ai có thể chân chính gặp gỡ
được nam tử cả đời mình yêu thích? Nếu nói tất cả đều như vậy, sao trên thế
gian lại có thương tâm rơi lệ, tại sao lại có đoạn trường cô độc nào?” Nói
xong mỉm cười nhìn ba nữ nhân, tựa hồ nhắc nhở các nàng, cả đời này các nàng
rất may mắn.
Tam nữ tựa hồ đều hiểu được ý tứ của Hoa Tinh, thâm tình liếc mắt nhìn hắn, có
một tia chút vui sướng và cảm kích. Trần Lan thầm nghĩ những lời nói của Hoa
Tinh, có lẽ đúng như điều hắn nói, nhân sinh có những gặp gỡ bất đồng, nàng
gặp gỡ hắn kỳ thật cũng là thập phần may mắn, không phải sao?
Lúc này Lý Dục và Lâm Phương cũng đã chạy tới bìa rừng, Lý Dục nhìn Lý Vân La,
ra dấu mỉm cười gật đầu, mang theo Lâm Phương đi tới địa phương của Lý Vân La
và Hoa Tinh, đứng dưới tàng cây nghỉ ngơi.
Nhìn Chiến Vân, Lý Dục cười nói: “Chiến huynh, thật là xảo hợp a, không thể
tưởng được chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này, thật sự là nhân sinh hà xứ bất
tương phùng (nhân sinh có nơi nào mà không gặp gỡ nhau)! Lần này cùng Vân La
cô nương tới Trung Nguyên du ngoạn một chuyến, Chiến huynh thật sự là có phúc
khí, khiến ta hâm mộ đến chết.” Nói xong trong mắt lóe len thần thái tà dị nhè
nhẹ, nhìn Lý Vân La.
Chiến Vân sắc mặt biến đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại khuôn mặt tươi
cười, vội hỏi: “Lý huynh giễu cợt rồi, tiểu đệ chỉ bồi tiếp cùng đi với Vân La
đến Lạc Dương xem hoa hội mà thôi. Lý huynh cũng là tới Lạc Dương chứ” Nụ cười
ngụy thiện che dấu đàng sau là một cổ âm lãnh.
Lý Dục nhìn thoáng qua Lý Vân La, thấy nàng sắc mặt bình thản, trong mắt không
khỏi hiện lên một nục cười âm hiểm, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện nói:
“Ta chỉ là thuận đường, cũng tiện đi xem luôn.”
Trong thời gian nói mấy câu đó, thanh y thiếu niên cũng đã tới bìa rừng. Sau
khi liếc mắt nhìn mấy người, ánh mắt lại dừng lại trên người Lâm Phương, nhãn
thần hiện lên nhu tình và ái ý sâu đậm. Liếc mắt nhìn về phía rừng cây, thiếu
niên này đi đến chỗ cách Cô Ngạo hơn một trượng, tới bên dưới bóng râm của một
tàng cây nhỏ, từ từ ngồi xuống, có vẻ đã cố hết sức. Sau khi an tọa bèn
nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Lâm Phương, tựa hồ như nơi này ngoại trừ Ngọc Nữ
kiếm Lâm Phương thì không có bất kỳ một ngoại nhân nào.
Hoa Tinh nhìn thanh y thiếu niên kia, trong mắt lộ ra chút thở dài, nhẹ nhàng
lắc đầu hỏi Ám Vũ: “Thiếu niên này là ai?” Trong mắt đồng thời hiện lên thần
sắc trầm tư suy nghĩ.
Ám Vũ nhìn thanh y thiếu niên nọ, nhỏ giọng nói: “Người này trên Long Bảng bài
danh thứ mười ba, kêu bằng Ngọc Bút Thư Sinh Vạn Trọng Sơn. Đáng tiếc hôm nay
lại không thấy ngọc bút của hắn.”
Hoa Tinh nghe vậy, nhìn thoáng qua Lâm Phương, nhẹ giọng nói: “Địa Bảng đệ
nhất, Long Bảng đệ thập tam, có ý tứ.” Vài chữ ngắn ngủn, làm cho người ta
đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, Hoa Tinh trở nên có chút
thần bí.
Bên kia Lý Dục đang đánh giá Hoa Tinh ở bên này, Lý Dục ánh mắt dừng lại trên
người Mai Hương một chút, trên mặt lộ ra chút tà tiếu. Nhìn Hoa Tinh, Lý Dục
ánh mắt ngây người một lúc, tựa hồ không hề nghĩ đến thế gian còn có nam nhân
anh tuấn đến như vậy. Lý Dục trong mắt hiện lên chút âm trầm, nhưng rất nhanh
đã bị ánh mắt của Ám Vũ nhìn sang. Ánh mắt hắn xuyên qua Hoa Tinh năm người,
Lý Dục ánh mắt dừng lại trên người Vạn Trọng Sơn, trong mắt hàm chút tiếu ý
khinh miệt, đáy mắt chớp động một chút âm ngoan hiểm độc cùng với lãnh ý. Bạn
đang đọc chuyện tại TruyệnFULL
Lâm Phương ở bên cạnh Lý Dục cũng nhìn Hoa Tinh, ánh mắt ngẩn ngơ, tựa hồ bị
phong thái của Hoa Tinh hấp dẫn, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, không
khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Vân La. Tựa hồ suy nghĩ thế nào ở nơi này
lại xuất hiện hai nhân vật kiệt xuất đến như vậy? Trong ánh mắt có một chút
kinh dị và chấn kinh.
Thời gian chậm rãi trôi đi dưới sự nóng bức của vầng liệt nhật, mọi người nghỉ
ngơi xong tựa hồ cũng chuẩn bị rời đi. Lý Dục nhìn Chiến Vân cười nói: “Chiến
huynh hãy bồi tiếp Vân La cô nương nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, Lý Dục xin đi
trước một bước. Cáo từ.” Nói xong ánh mắt lưu luyến một lúc trên ngọc nhan
thiên tiên của Lý Vân La, khuôn mặt mang theo chút tà tiếu nhè nhẹ, rồi kéo
Lâm Phương bỏ đi.
Lâm Phương theo Lý Dục rời đi, đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại nhìn,
ánh mắt nàng đang nhìn ai vậy? Hoa Tinh? Lý Vân La? Hay là một người khác?
Hoa Tinh nhìn theo hướng Lâm Phương quay đầu, đột nhiên phát hiện nàng đang
nhìn về phía Vạn Trọng Sơn. Nhãn thần của Lâm Phương thập phần phức tạp, trong
đó kèm theo chút nhu tình nhè nhẹ,cảm kích nhẹ nhàng, bất đắc dĩ thở dài nhè
nhẹ. Tựa hồ như nàng và Vạn Trọng Sơn đã từng phát sinh sự tình gì đó, ít nhất
cũng khiến nàng có chút khó có thể quên.
Mạc nhiên hồi thủ, kỷ hứa phần hoa kỷ hứa sầu, không tự tùy phong lưu
(Dịch nghĩa: Hờ hững quay đầu, mấy độ phồn hoa, mấy độ sầu, không tự nhiên
theo gió mà bay đi)
Vạn Trọng Sơn nhìn Lâm Phương quay đầu lại, trong mắt bắn ra nhãn thần kinh
ngạc, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ kích động, miệng khẽ mở ra, nhưng lại
không có âm thanh nào phát ra, tựa hồ như bị ngăn cản không thể nào phát ra.
Sau khi Lâm Phương quay đầu lại bỏ đi, Vạn Trọng Sơn ánh mắt không rời dừng
lại trên bóng lưng của nàng, thật lâu cũng không chịu thu hồi lại ánh mắt. Vẻ
mặt của Vạn Trọng Sơn kia, tất cả đều lọt vào mắt của Hoa Tinh hết sức rõ
rang. Hoa Tinh thấy nơi khóe miệng của hắn tiên huyết không ngừng trào ra, từ
từ thấm ướt cả vạt áo ngực.
Vạn Trọng Sơn thấy Lâm Phương và Lý Dục đã đi được hơn mười trượng, lau khô
tiên huyết nơi khóe miệng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một nỗi tang thương,
đau lòng. Nhưng trong mắt lại bắn ra một thần sắc kiên định, cố hết sức để
đứng dậy, thân thể loạng choạng hướng theo phương hướng mà Lâm Phương đã bỏ đi
mà đuổi theo. Thân thể gã lung lay như muốn ngã, khiến người nhìn thấy không
khỏi vì hắn mà lo lắng. Thật là một kẻ si tình, đáng tiếc lại bị vận mệnh trớ
trêu dẫn dắt.
Chiến Vân và Lý Vân La đều nhìn hắn, Chiến Vân không khỏi lắc đầu cười lạnh,
thật không biết tự lượng sức mình. Nhưng Lý Vân La liếc mắt nhìn hắn, trong
mắt hiện lên vẻ đồng tình. Bên kia Tiêu Viễn Sơn chỉ là cười lạnh một tiếng,
trên mặt lộ ra thần sắc bất tiếu, mà Quý Nguyệt Mai cũng chỉ cười nhạo nhìn
Vạn Trọng Sơn mà thôi. Bên này, Mai Hương trong mắt lộ ra thần sắc đồng tình,
tựa hồ cũng vì sự si mê của hắn mà cảm động. Ám Vũ lẳng lặng nhìn hắn trong
mắt lóe lên chút thở dài nhè nhẹ. Trần Lan ánh mắt lại vô cùng trầm trọng,
phảng phất nghĩ tới sự si mê của chính nàng năm ấy, trên mặt lộ ra ưu thương
nhàn nhạt. Cô Ngạo vẫn vẻ lạnh lùng như cũ, trong mắt hiện lên thần thái hiển
nhiên. Đây là võ lâm, nếu ngươi không có ý chí kiên cường, quyết chí vươn lên
thì chỉ khiến ngươi đau lòng mà thôi.
Hoa Tinh nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị, trong lòng tựa hồ
đang nghĩ đến điều gì đó. Nhìn ba nữ nhân một chút, thấy Mai Hương trên mặt lộ
ra thần sắc đồng tình, Hoa Tinh vỗ vỗ bả vai nàng, khẽ cười nói: “Nhìn nàng
kìa, tâm địa quá ư thiện lương, thấy người khác thương tâm cũng khiến nàng cảm
thấy thương tâm, thật sự là không biết nói thế nào cho nàng đây. Đây là võ lâm
giang hồ, sự thật luôn luôn tàn khốc, không có nhiều chuyện tốt đang chờ mỗi
một người, hiểu chưa nào?”
Mai Hương nghe vậy, tựa đầu trong lòng Hoa Tinh, trên mặt khuôn mặt lộ ra thần
sắc hạnh phúc cũng như đồng tình. Nhìn thân ảnh đang lay động kia, Mai Hương
nhẹ giọng nói: “Hoa Tinh, muội biết cả đời này muội thực sự hạnh phúc, bởi vì
có huynh. Nhưng khi nhìn hắn kiên cường như vậy, muội lại nhịn không được có
chút đồng tình, thật là một kẻ quá ư si tình. Miệng phun tiên huyết mà vẫn
theo đuổi nữ nhân mà mình yêu thích đang ở xa xa kia. Lâm Phương cũng coi như
là hạnh phúc. Chỉ là dường như lúc trước giữa hai người đã xảy ra sự tình gì
đó, khiến cho người ta nhìn mà không đành lòng. Huynh có thể giúp hắn một tay
được không, Hoa Tinh?” Nói xong ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn nhân ảnh lay động kia, trong mắt lóe lên thần thái kỳ dị, nhẹ
giọng nói: “Đã gặp gỡ nhau, cũng xem như có duyên phận, ta cũng nên giúp hắn
một tay. Còn tương lai kết quả ra sao, vậy thì còn phải xem thiên ý, có thể
khiến hắn càng thêm thương tâm hay không ta cũng không thể nói rõ được.” Nói
xong bèn liếc mắt nhìn Mai Hương, trong mắt hiện lên thần sắc kỳ dị khiến Mai
Hương cũng không giải thích được.
Mai Hương nhìn Hoa Tinh, trong mắt nàng có chút ngạc nhiên, nàng nghĩ hôm nay
Hoa Tinh tựa hồ đã thay đổi, trở nên làm cho người ta đoán không ra. Nhìn thần
thái bay bổng trên khuôn mặt anh tuấn của Hoa Tinh, phương tâm của Mai Hương
không khỏi chìm trong mê say, trong lòng lại càng thêm yêu thích Hoa Tinh. Hoa
Tinh thân hình nhẹ nhàng, vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Vạn Trọng Sơn,
cản đường đi của hắn. Chiêu thức khinh công ấy khiến Ám Vũ, Chiến Vân cùng Lý
Vân La trông thấy đều cả kinh, không ai thấy rõ được Hoa Tinh di động thế nào
trong khoảng cách ba trượng này.
Hoa Tinh nhìn sắc mặt tái nhợt của Vạn Trọng Sơn, trong mắt chớp động một chút
thở dài. Tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy hữu thủ của Trọng Sơn, hai hàng lông mày
của Hoa Tinh từ từ giãn ra.
VạnTrọng Sơn trong lòng cả kinh, kinh hãi nhìn Hoa Tinh, cố hết sức bình tĩnh
hỏi: “Ngươi làm gì vậy, ta không hề quen biết ngươi. Ngươi nắm lấy hữu thủ của
ta, muốn làm gì đây?”
Hoa Tinh liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Là ai làm ngươi bị thương, ngươi
có biết tình huống thân thể mình lúc này không?”
Vạn Trọng Sơn nhìn Hoa Tinh, hắn nhận ra Hoa Tinh không có ác ý, không khỏi
nhẹ giọng thở dài nói: “Ngoại trừ hắn thì còn ai vào đây nữa? Cám ơn sự quan
tâm của ngươi, ngươi cũng nên buông ta ra. Đợi lát nữa bọn họ bỏ đi xa rồi, ta
có lẽ sẽ đuổi theo không kịp mất.” Nói xong ánh mắt nhìn về phương xa nơi nhân
ảnh đang từ từ biến mất.
Hoa Tinh nhìn hắn, vẻ mặt có chút kỳ lạ nói: “Ngươi tiến về phía trước thêm
một bước, thì lại tiến gần đến tử vong thêm một bước, có lẽ ngươi sẽ đuổi
không kịp họ đâu.”
Vạn Trọng Sơn trong mắt lộ ra một chút tang thương, trong ánh mắt có vẻ kiên
định, nhìn về phương xa trầm giọng nói: “Chết có đáng gì chứ, cho dù chết thì
hồn phách của ta cũng vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ cho nàng, khi đó có thể vĩnh
viễn ở cùng nàng.” Trong ngữ khí nhàn nhạt lộ ra sự kiên cường, si tình không
hối hận. doc truyen tai . Sự chấp mê bất ngộ, không chịu lắng nghe của hắn chỉ
khiến lòng người trầm xuống, một loại cảm giác nhịn không được xao động trong
lòng.
Hoa Tinh song nhãn nhíu lại, nhẹ giọng nói: “Ngươi chết rồi sẽ biến thành quỷ
nhìn nàng bị người lừa gạt, đùa bỡn mà thương tâm đến rơi lệ phải không? Nếu
đó gọi là tình yêu, ngươi hãy đi đi, đi mà hoàn thành tình yêu cứng nhắc của
ngươi đi. Chỉ sợ chết rồi hối hận cũng không kịp.”
Vạn Trọng Sơn toàn thân chấn động, lung lay muốn ngã, trong mắt toát ra một
tia đau thương, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, khóe miệng run lên bần bật, tiên
huyết theo đó mà chảy xuống. Khóe mắt lộ ra chút tiếu ý đầy tang thương, làm
cho người ta khi nhìn nhịn không được phải đau lòng. Hoa Tinh không khỏi than
nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phương xa, nơi đó có một áng mây trắng tự do
tự tại, vô ưu vô lo.
Cách đó không xa Mai Hương Ám Vũ và Trần Lan ba người trong mắt đều lộ ra chút
thương cảm nhè nhẹ, thở dài nhìn Vạn Trọng Sơn, tựa hồ như vì sự si tình của
hắn mà rung động. Cô Ngạo trong mắt cũng lộ ra chút đồng tình nhàn nhạt.
Vạn Trọng Sơn nhìn Hoa Tinh nói: “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, ta sẽ không như
vậy mà chết đi. Ta phải sống sót, ta phải bảo vệ nàng, không thể để nàng bị
cái tên Lý Dục đáng hận kia lừa dối.” Nói xong trong mắt lộ ra ý niệm kiên
định.
Hoa Tinh trong mắt bắn ra vẻ tán thưởng, nhẹ giọng nói: “Thời gian cũng không
còn nhiều, ngươi bây giờ đã không còn sống được bao lâu nữa, ngươi biết chứ?”
Vạn Trọng Sơn nghe vậy cả kinh, trên khuôn mặt thần thái trong nháy mắt trở
nên ảm đạm, trong mắt lộ ra thần sắc tang thương bất đắc dĩ, từ từ ngẩng đầu
nhìn trời xanh. Trong mắt chảy xuống một hàng nước mắt, đó là tình lệ si tình
vô hối, là tâm lệ thở dài của người thiếu niên, là giọt nước mắt không cam
tâm, là giọt nước mắt của sự đau lòng, đó cũng chính là Vạn Trọng Sơn lần đầu
tiên nhạy cảm mà rơi lệ. Và có lẽ cũng là lần rơi lệ cuối cùng trong cuộc đời
hắn.
Đoạn trường vô ngữ vấn thượng thiên, Thiên bất ngữ, duy hữu lệ bồi hồi
(Dịch nghĩa: Đau lòng không nói hỏi thượng thiên, Trời không nói, chỉ có giọt
lệ bồi hồi).
Hoa Tinh trong mắt hiện lên một chút cảm động, có lẽ đây mới chính là chân
tình. Lúc này mới khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm, khiến cho sự đáng sợ
của cái chết trong đời người trở nên vô cùng nhỏ bé. Ngẫm lại chính mình, tựa
hồ hết thảy đều hết sức thuận lợi, cảm tình như có lẽ cũng không giống như bọn
họ oanh oanh liệt liệt, rung động lòng người.
Hoa Tinh thanh âm nhẹ nhàng nổi lên trong không trung: “Toàn thân kinh mạch
ngươi đều chịu tổn thương nghiêm trọng. Kình đạo của Lý Dục kia hàm chứa chân
khí cực kỳ bá đạo của Chấn Tự Quyết và Liệt Tự Quyết, theo thời gian càng làm
kinh mạch ngươi bị tổn hại thêm trầm trọng. Ngươi trên đường bám theo bọn họ
tới đây, thứ nhất không có cơ hội để áp chế chân khí cường hoành kia. Thứ hai,
theo thời gian, thương tổn của ngươi càng ngày càng trầm trọng, bởi vậy ngươi
mới không ngừng thổ huyết, hoàn toàn không thể ngăn cản tổn thương nơi kinh
mạch bị ác hóa. Đến bây giờ đã thập phần nghiêm trọng, ngươi nếu còn tiếp tục
như vậy, thì chỉ có một con đường là tử lộ. Như vậy, Lý Dục không cần phải tự
mình động thủ, cũng có thể giết chết ngươi, sẽ không phá hỏng hình tượng tốt
đẹp của hắn trong lòng Lâm Phương. Đây thật sự là một kế hoạch tốt.”
Vạn Trọng Sơn trong mắt lộ ra một tia cừu hận, hận tên Lý Dục kia âm hiểm độc
lạt, hèn hạ vô sỉ. Đồng thời trên khuôn mặt hắn cũng lộ ra một tia bất đắc dĩ,
không thể không bội phục tâm kế thâm trầm, tính toán già dặn của Lý Dục. Nhưng
mà hết thảy tựa hồ đều đã chậm rồi, có nói gì cũng không còn tác dụng nữa,
không phải sao? Có lẽ cái này chính là thiên ý trêu người.
Si tình thiên hạ vô pháp tương tụ, thiên yếu phân ly (Người si tình trong
thiên hạ không đến được với nhau, trời cao bắt phải chia lìa)
Cái này không phải thiên ý lộng nhân thì là cái gì? Vạn Trọng Sơn trong mắt
toát ra một tia thâm tình, lẳng lặng dõi theo hướng mà Lâm Phương đã biến mất.
Đã đành là phải chết, thì cũng phải liếc mắt nhìn nàng một lần. Cho dù có phải
chết, cũng phải nhìn theo phương hướng mà nàng rời đi, như vậy hồn phách của
mình mới có thể vĩnh viễn được ở gần nàng, bảo vệ cho nàng, sinh tử không rời.
Nhìn về phương xa, nước mắt như mơ hồ chảy từ khóe mắt của hắn, tiên huyết
không ngừng trào ra, tính mạng tựa hồ như đã bắt đầu rời xa, từ từ theo phương
hướng kia mà rời đi. Vạn Trọng Sơn từ từ nhắm mắt lại, thương tâm tùy ý để
tình lệ từ từ trào ra. Tiên huyết nơi khóe miệng khóe miệng vẫn tiếp tục chảy
ra, nhưng hắn cũng không để ý tới. Thời khắc này hắn cảm thấy rất mệt mỏi,
muốn lẳng lặng mà ngủ đi, trở lại nơi tiểu ốc khó quên ấy, từ từ chìm trong mê
say. Trong giấc mộng mỹ lệ kia, có một hoàng sắc nhân ảnh đang vẫy gọi hắn,
hắn nhịn không được muốn chạy tới đuổi theo nàng, nhìn dung nhan xinh đẹp kia
trong đáy lòng từ từ trở nên rõ ràng, từ từ bay bổng. Như vậy thật rung động
lòng người, khiến cho kẻ người ta muốn quay trở lại. Đó là hồi ức mỹ lệ nhất
trong cuộc đời hắn, cũng là dư vị mê say nhất trong cuộc đời hắn, là ký ức ẩn
sâu nhất trong lòng hắn, là chấp mê vô hối. Chút tiếu ý nhợt nhạt hiện lên khi
hắn khẽ nhếch khóe môi, thật ngọt ngào, thật say mê. Thời khắc này đối với hắn
tựa hồ là quãng thời gian mỹ lệ nhất, hồi tưởng lại mỹ mộng khiến người ta
phải say đắm, lẳng lặng chìm đắm trong đó, không muốn tỉnh lại.
Từng là một thiếu niên si tình, bây giờ đang chìm trong dư vị, một tính mệnh
ương ngạnh, lúc này đang dần rời xa. Từng là một ái nhân trong thiên hạ, dĩ
nhiên cũng rời đi, Hôm nay một kẻ si tình, đã sắp rời bỏ trần thế. Gió từ phía
sau thổi đến, mang đến chút nhẹ nhàng khoan khoái nhàn nhạt. trong rừng cây
tất cả mọi người đều nhìn thiếu niên si tình này, vừa có đồng tình, vừa có
chút không biết phải nói gì, có người cười nhạo, có người thở dài, còn có
tiếng ngâm nhè nhẹ, theo gió bay di xa.
Hoa Tinh nhìn Vạn Trọng Sơn, trong mắt lộ ra một chút tán thưởng, vì hắn là
một kẻ si tình. Thế gian có bao nhiêu kẻ si tình, nhu tình mấy phần mà không
phải đoạn trường đâu. Hoa Tinh trong mắt lóe ra một tia hồng quang, có vẻ yêu
dị vô cùng, ánh mắt lưu chuyển, không ai đoán được trong lòng hắn đang suy
nghĩ cái gì? Hắn tựa như là một điều bí ẩn, càng ngày càng làm cho người ta mù
mờ không rõ. Vạn Trọng Sơn nơi khóe miệng tiên huyết vẫn đang tiếp tục trào
ra, có lẽ đợi khi chảy hết máu cũng là lúc hắn sẽ rời đi. Nụ cười ngọt ngào mỹ
lệ, chút tiếu ý nhợt nhạt, tại thời khắc này từ từ đứng lại nơi đây. Có lẽ đó
là thiên ý, để hắn trong ký ức mỹ lệ từ từ rời đi, vừa đau thương mà lại ngọt
ngào.