Tháng năm tại Trường An đã có chút nóng bức. Năm nay khí hậu Trung Nguyên rất
quái lạ. Trong quá khứ, tầm tháng ba, tháng tư Trung Nguyên đã vô cùng nóng
bức rồi, nhưng năm nay do vẫn còn chịu ảnh hưởng của hàn lưu nên nhiệt độ vô
cùng thấp. Mãi cho đến tháng năm, khí hậu mới có chút nóng lên. Nhưng mà dù
cho lần này mùa hè tới muộn, so với trong quá khứ còn mãnh liệt hơn. Hôm nay
thời tiết cũng giống như ba ngày trước, nóng bức khiến lòng người cảm thấy khó
chịu.
Trong khách điếm, Hoa Tinh mấy người đã rời khỏi giường từ sáng sớm. Sau khi
dùng bữa sáng, Hoa Tinh nhìn một nam ba nữ bên cạnh hắn nói: “Trong khi đợi Cô
Ngạo liên lạc với người của thư viện, gọi các nàng ấy đến đây gặp ta. Hương
nhi và Tiểu Vũ cùng đi với Thu Nguyệt, Tiểu Tuyết lưu lại đây. Ta cũng phải ra
ngoài xem xét, nhưng sẽ trở về rất nhanh thôi. Chúng ta hôm nay sau khi ăn bữa
trữa xong sẽ rời khỏi Trường An. Tất cả mọi người cần chuẩn bị một chút, có
quần áo vật dụng gì cần mua thì nhớ phải mua cho đầy đủ, trạm kế tiếp là Đồng
Quan, lộ trình kéo dài hai ngày. Trên đường phải đi qua vài địa phương, thứ
nhất là Ly Sơn, thứ hai là Hoa Sơn. Trên đường đi mọi người phải cẩn thận, có
lẽ sẽ có hung hiểm nên mọi người phải chuẩn bị cho kỹ. Bây giờ chúng ta mỗi
người hãy tự đi làm việc mình cần làm.” Nói xong bèn liếc mắt nhìn ba nữ nhân
rồi đứng dậy rời khỏi.
Hoa Tinh đi rồi, Cô Ngạo, Mai Hương và Tiểu Vũ cũng ly khai. Một lát sau chỉ
còn có một mình Trần Lan. Trần Lan nhìn dòng người qua lại như con thoi, trong
lòng đột nhiên có một loại mất mác, có lẽ đây là sự tịch mịch (cô đơn). Nhìn
ra ngoài trời, Trần Lan trong mắt lộ ra một tia thương cảm, một tiếng thở dài
nhẹ nhàng phiêu tán giữa không trung. Sau đó cũng chuyển thân, mang theo một
chút thê lương chậm rãi trở lại khách điếm.
Hoa Tinh lại một lần nữa dùng lại mưu mẹo trước kia. Trước tiên hắn ở trong
cánh rừng bên ngoài thành dịch dung, sau đó quay trở lại trong thành, chạy
thẳng tới nơi ở của Tú Quyên và Tiểu Bình. Khi vào thành, Hoa Tinh gặp lại hai
khuôn mặt có chút quen thuộc, đáng tiếc hắn không biết tên của hai người đó.
Đó là một nam một nữ, nam nhân khoảng ba mươi sáu ba mươi bảy, trên thân mặc
bạch y, tướng mạo anh tuấn, trong mắt thần quang sung mãn, hiển nhiên là một
vị cao thủ. Nữ nhân xem bộ dạng thì khoảng hai mươi sáu hai bảy tuổi, trên
khuôn mặt mỹ lệ có ba phần vũ mị. Trên thân vận quần áo thúy lục sắc, phối hợp
với thân thể phong mãn mê người, hơn nữa khuôn mặt lại mỹ lệ, thật sự là một
mỹ nữ mê người. Một đôi thu thủy long lanh lộ ra chút tiếu ý hết sức duyên
dáng, thực sự mê người đến mức nói không nên lời.
Hoa Tinh song nhãn nhìn lục y nữ tử kia, thầm nghĩ: “Hắc hắc, nữ nhân này thực
ra rất có vận vị, thân người phong mãn, khuôn mặt vũ mị, thật sự là một tiểu
yêu tinh mê người, có cơ hội bí mật nhấm nháp một chút, có lẽ sẽ vô cùng sảng
khoái a.” Đồng thời nhìn thoáng qua bạch y nam tử kia, nghĩ thầm “Chẳng lẽ bọn
họ cũng vì Tị Thủy châu mà tới đây?”
Một nam một nữ đúng là khi Hoa Tinh gặp gỡ Mai Hương lần đầu tiên trên Anh
Hùng lâu đã có gặp qua hai người bọn họ. Chỉ bởi vì lúc ấy sự chú ý của Hoa
Tinh đều tập trung trên người của Thu Nguyệt, cho nên tịnh không có để ý họ,
không nghĩ được bọn họ vẫn còn chưa rời đi. Hoa Tinh mặc dù không biết hai
người này, nhưng hai người này cũng có thân phận rất lớn trên giang hồ. Trước
tiên là nói về bạch y nam tử kia, chính là tuyệt đỉnh cao thủ bài danh thứ
chín trên Địa Bảng lần này, Bạch Y Truy Hồn Tiêu Viễn Sơn, bộ dạng tuy là anh
tuấn, nhưng tính cách lại là ngoại nhu nội gian (bên ngoài nhu hòa bên trong
thì gian xảo). Là một kẻ vô cùng độc ác và tàn nhẫn, thủ đoạn tương đối độc
lạt, khiến cho những ai biết hắn trong lòng không khỏi kinh hãi. Vị nữ nhân
bên cạnh hắn cũng là người có tên tuổi, là mỹ nữ mười năm trước trên Bách Hoa
Phổ bài danh thứ mười, đồng thời mười năm trước trên Phượng Bảng bài danh thứ
chín, người trong võ lâm xưng bằng Lục nương tử Quý Nguyệt Mai. Trong chốn võ
lâm diễm danh vang xa, là một giai nhân nổi tiếng phong lưu trên giang hồ. Hoa
Tinh nhìn hai người theo bóng lưng của hai người, trong mắt hiện lên một tia
quang mang kỳ dị, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dừng lại một chút, Hoa Tinh lại tiếp tục tiến vào trong thành, đi tới nơi ở
của Tú Quyên hai nàng. Xuyên qua đại lộ, Hoa Tinh không ngờ lại trông thấy hai
thân ảnh quen thuộc, mà hai người này Hoa Tinh hắn có biết. Chính là trước khi
Hoa Tinh gặp gỡ Mai Hương, trong một tiểu tửu quán bên đường từng có duyên gặp
mặt bọn họ. Một tên là Trương Lập Cường, một tên là Lý Thụ Nhân. Hoa Tinh liếc
mắt nhìn hai người, không biết bọn họ thế nào cũng đến nơi này. Nếu nói chỉ là
qua đường, thì cũng nên sớm ly khai, nhưng nhìn bộ dạng của hai người này
không hề giống qua đường, vậy thì vì sao cũng đến đây? Chắc cũng là vì Tị Thủy
châu mà thôi, bằng không thế nào lại ở chỗ này? Hoa Tinh nhàn nhạt liếc mắt
nhìn hai người, rồi cũng ly khai. Bọn họ có mục đích gì thì với bản thân hắn
cũng không quan hệ, chỉ cần họ không chọc tới hắn là được rồi, theo dõi bọn họ
làm gì.
Cũng không lâu lắm, Hoa Tinh đã tới nơi hai nàng sinh sống, khôi phục lại bộ
dạng ban đầu, rồi khởi thân tiến vào trong nhà của hai nàng.
Khi tiến vào trong phòng, Hoa Tinh dùng sức ôm hai nàng vào trong lòng, trên
mặt lộ ra vẻ làm nũng nói: “Tỷ tỷ, ta rất nhớ nàng lắm đó, để ta hôn nàng một
chút nhé.” Nói xong liền nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng mỹ lệ mê người của
Tú Quyên, tận tình nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng.
Tiểu Bình tựa ở trong lòng hắn, khẽ cười nói: “Cái gì mà tưởng nhớ đến chúng
ta, nói cho dễ nghe một chút, cũng muốn chạy tới chiếm tiện nghi. Ngươi, cái
tên tiểu sắc lang này, nghĩ là chúng ta không biết hay sao.” Trong mắt hàm
chứa vẻ giễu cợt, ôn nhu nhìn Hoa Tinh, mà trong đáy mắt lại tràn đầy tình cảm
tương tư.
Hoa Tinh buông đôi môi của Tú Quyên ra, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi của Tiểu
Bình, nhiệt tình quấn quýt triền miên, quyến luyến thật sâu cái tư vị tuyệt
vời kia. Tiểu Bình vừa bị Hoa Tinh hôn lên thì đã nhịn không được toàn thân vô
lực rồi, trong miệng nhiệt tình đáp lại tham luyến của hắn. Tựa hồ nàng cũng
đoán được mục đích của Hoa Tinh khi tới đây, Tiểu Bình có vẻ cuồng nhiệt hơn,
dùng sức hôn lại hắn.
Hoa Tinh song thủ nắm lấy hai tòa ngọc nhũ phong mãn cao vút, mềm mại nảy lên
không ngừng, dùng sức mà xoa bóp, tận tình hưởng thụ tư vị tuyệt vời kia. Cùng
lúc hé môi hôn qua hôn lại lên đôi môi đỏ mọng mê người của hai nàng, tham
luyến trước khi từ từ rời ra. Trên khuôn mặt mỹ lệ của Tú Quyên hiện ra một
chút xấu hổ, giữa hai hàng lông mày mang thần thái cao quý lại có thêm ba phần
vũ mị, đặc biệt hấp dẫn Hoa Tinh. Giữa sóng mắt kia là đôi thu thủy yêu kiều,
đang nhè nhẹ gợn sóng lăn tăn, làm xúc động thật sâu lòng thương hoa tiếc ngọc
của Hoa Tinh. Mà Tiểu Bình lại tràn đầy sự nhiệt tình, trong ánh mắt tràn ngập
xuân sắc nồng đậm, mang theo chút quyến luyến không rời, lẳng lặng quấn quýt
triền miên Hoa Tinh không rời.
Hoa Tinh trong lúc nhất thời chìm trong mê say trong thâm tình mật ý của hai
nàng, nhẹ nhàng phẩm hàm phong vị bất đồng của hai nàng, trong lòng rộn lên
lòng tự hào của một nam nhân. Hai nàng đều hiểu được hắn sẽ phải rời đi, cho
nên không có ai mở miệng nói chuyện, không nguyện ý phá vỡ tình cảnh hài hòa
lúc này. Mặc miệng của hắn, tay của hắn, để hắn được tận tình tận hứng trên
thân thể mềm mại mê người của hai nàng, để hắn được thỏa mãn thâm tình tham
luyến, cũng như nội tâm trần đầy ái dục của hắn.
Nhìn hai nàng kiều nhược vô lực, Hoa Tinh thâm tình nói: “Trưa nay sau khi
dùng bữa xong, ta sẽ rời khỏi Trường An, đi tới Đồng Quan để gặp Bách Hoa Môn
ở Tế Nam. Có thể ta phải mất vài ngày, trong khoảng thời gian này, các nàng
phải nhớ bảo vệ bản thân thật tốt. Nếu xảy ra sự tình gì, nhớ rõ phải yêu cầu
người của thư viện liên lạc với ta, ta sẽ dùng tất cả lực lượng quay trở về,
nhất định không để các nàng phải chịu bất cứ thương tổn nào.” Đồng thời âu yêm
vuốt ve mái tóc của hai nàng, vẻ mặt tựa như là đang vuốt ve một thứ gì đó mà
trong lòng cực kỳ ưa thích, phải mềm nhẹ như vậy, chuyên tâm như vậy.
Ánh mắt của Tú Quyên hồ nghi nhìn hắn, đôi môi hé mở nhưng không có phát ra âm
thanh gì. Yên lặng cảm thụ sự vuốt ve âu yếm tràn đầy nhu tình của hắn. Trong
lòng nàng vô cùng yên tâm an tĩnh, như là một đoạn luân hồi ngàn thế, ở nơi
thế tục hồng trần này. Nhớ về đoạn thâm tình ngàn thế kia, tìm lại dư vị chốn
tâm chi mộng cảnh trước kia đã để lại trong lòng nàng dấu vết khó có thể xóa
nhòa. Tú Quyên trong mắt lộ ra chút ngọt ngào nhàn nhạt, cứ như vậy vô thanh
nhìn Hoa Tinh. Trong nháy mắt lúc này đang bày tỏ tình cảm trong lòng nàng,
đoạn tình duyên ngàn thế kia trong thời khắc này đã trở nên rõ ràng, vô số
nhân ảnh xoay chuyển trong đầu nàng. Cuối cùng đè lên nhau ở cùng một chỗ,
hình thành một nhân ảnh hết sức rõ ràng, khắc sâu trong lòng của Tú Quyên. Mà
nhân ảnh kia rõ ràng lại chính là Hoa Tinh!
Tiểu Bình trong mắt lóe lên thần thái si mê, nhìn Hoa Tinh kia anh tuấn tuyệt
luân, lại mang theo ba phần tà dị, Tiểu Bình phát hiện bản thân nàng đã rơi
thật sâu vào vòng luân hãm. Giữa hàng lông mày của Hoa Tinh mang chút tiếu ý
tà dị nhàn nhạt, tràn ngập lực hấp dẫn không thể kháng cự, thật sâu vây khốn
trái tim có chút tang thương của Tiểu Bình. Quay đầu đi, chuyện cũ khiến lòng
người tan nát, vô số những cơn ác mộng cũng như hồi ức đau thương khiến thật
sâu trong lòng nàng đau đớn mà nay nghĩ lại thật vô cùng đau lòng. Nhìn Hoa
Tinh, cảm thụ sự vuốt ve mềm nhẹ của Hoa Tinh, Tiểu Bình biết rằng, cả đời này
chuyện cũ bi thương nhất của nàng cũng đã qua rồi, nàng chuẩn bị nghênh đón
tương lai tươi sáng mỹ lệ, tràn ngập âm thanh cười vui.
Hoa Tinh nhìn hai nàng không nói, biết các nàng trong lòng có chút tương tư
không rời, không ai nguyện ý mở miệng, sợ thời gian lặng lẽ trôi đi.
Cổ lai ly biệt nhượng nhân sầu
Bất nhẫn tương tư lệ không lưu
Khẩn giảo hồng thần tư bất ngữ
Chích vi dữ quân đa tương thủ
Dịch nghĩa:
Xưa nay ly biệt khiến người buồn,
Không đành lòng tương tư lệ rơi trong không gian
Cắn chặt đôi môi đỏ mọng suy nghĩ mà không nói,
Trong lòng hỗn loạn đành để chàng bao bọc.
Hoa Tinh trong lòng cũng có không nỡ, nhẹ giọng nói: “Cao hứng lên một chút có
được không, không có ly biệt thì sao có trùng phùng, không có tương tư thì sao
có hoan hỉ. Đến đây, cười một cái, để ta thấy bộ dạng vui vẻ của hai nàng.”
Nói xong nhẹ nhàng nâng đầu của hai nàng, nhưng chỉ thấy trong mắt hai nàng
lóe lên một tia lệ quang, ánh mắt hàm chứa thâm tình không rời. Hoa Tinh nhịn
không được bèn hôn lên gò má của hai nàng, nhưng điều này lại càng khiến lòng
người chua xót, hai nàng càng nhịn không được nước mắt như mưa rơi xuống. Hoa
Tinh tựa hồ như cũng bị cảm nhiễm, trong lòng trầm xuống, có loại cảm giác
chua xót. Hoa Tinh ý niệm vừa chuyển, Băng Hồn Quyết trong nháy mắt nhanh
chóng xoay chuyển, một cỗ chân khí thanh lương tràn ngập khắp thân thể, tâm
tình nhất thời cũng tốt hơn rất nhiều. Nhìn vẻ mặt thương tâm của Tú Quyên và
Tiểu Bình, Hoa Tinh bèn truyền vào trong người hai nàng cỗ chân khí thanh
lương này, trong nháy mắt khiến hai người thoát khỏi tâm trạng ưu thương mà
hồi phục lại. Tú Quyên nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: “Chuyến đi lần này rất
xa, đệ nhớ rõ phải bảo trọng thân thể. Ta và Tiểu Bình không có việc gì đâu,
đệ hãy yên tâm mà đi đi. Chúng ta vĩnh viễn chờ đệ quay trở lại.” Trong ngữ
khí nhàn nhạt đang che giấu ưu sầu của sự ly biệt.
Tiểu Bình nhìn hắn, trong mắt mang theo một chút kiên cường, ra vẻ vui vẻ cười
nói: “Hoa đệ, đệ đi đi, sau khi đệ quay trở lại, tỷ tỷ sẽ bồi tiếp đệ thật
tốt, nhất định cho đệ được tận tình tận hứng. Đến lúc đó cũng không cần phải
khẩn trương.” Nói xong cố ý hôn hắn một chút, trêu đùa khiến hắn vui vẻ.
Hoa Tinh không thể vì không được gặp hai nàng mà lộ vẻ thương tâm, trên khuôn
mặt mang theo chút tiếu ý, trong mắt lóe lên ánh mắt của một tên đạo tặc. Nhẹ
nhàng liếc mắt nhìn thân thể của hai nàng, bộ dáng thập phần giống một tên
tiểu bại hoại, tiểu sắc lang. Nhìn khuôn mặt hai nàng lộ ra chút buồn cười.
Hoa Tinh cười nói: “Bây giờ ta muốn kiểm tra thật tốt một chút thân thể của
các nàng. Hắc hắc, xem xem có biến hóa gì hay không.” Nói xong liền ra vẻ muốn
bổ nhào đến.
Tiểu Bình và Tú Quyên trông thấy bộ dạng hung ác của hắn, trong mắt đều tràn
ngập sự say mê đắm đuối. Tiểu Bình lắc mình trốn tránh, đã dễ dàng thoát được,
nhưng Tú Quyên đã rơi vào tay của Hoa Tinh. Hoa Tinh trên mặt mang theo chút
tiếu ý tà dị, cười nói: “Tú Quyên đến để ta xem xem, hai ngày không gặp, thân
thể nàng có biến hóa gì không nào.”
Nói xong song thủ liền nắm ngay lấy đôi ngọc nhũ cao vút của nàng, dùng sức
xoa bóp. Nhìn song nhũ mỹ lệ đang nảy lên không ngừng trong tay, Hoa Tinh
trong mắt lóe lên chút đắc ý, tận tình xoa nắn thưởng thức. Tú Quyên không hề
giãy dụa, lẳng lặng nhìn Hoa Tinh, mặc hắn khinh bạc. Song thủ vuốt ve đầu
hắn, ôm đầu hắn tựa vào trong lòng nàng, mặc bàn tay tham luyến của hắn tiến
vào bên trong quần áo, tận tình vuốt ve. Hoa Tinh cảm nhận được thâm tình của
Tú Quyên, song thủ bèn tiến vào trong nội y, nắm lấy song nhũ, vuốt ve mềm
nhẹ. Thật mềm mại thoải mái, bóng loáng trơn nhẵn, vừa tròn vừa thẳng, đàn
tính kinh người, cảm giác ấy rung động thật sâu bên trong Hoa Tinh. Hoa Tinh
nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: “Nhũ phong của Tú Quyên thật đẹp, cảm
giác trên tay thật sự là thế gian hiếm có, so với các thiếu nữ không hề thua
kém.”
Hoa Tinh nhẹ nhàng xe xe đôi ngọc châu đỏ hồng mềm mại vô cùng mẫn cảm, dùng
sức xoa nắn. Cảm nhận được tiết tấu run rẩy của thân thể Tú Quyên, Hoa Tinh
cảm thấy đắc ý tự hào vô cùng, ngẩng đầu lên nhìn ngọc diện mỹ lệ cao quý của
nàng. Hoa Tinh cực kỳ thích nhìn khuôn mặt mỹ lệ cao quý của Tú Quyên lộ ra
thần sắc thẹn thùng xấu hổ, như vậy khiến hắn có một loại cảm giác chinh phục.
Tiểu Bình ở một bên thấy vậy nhịn không được từ sau lưng ôm lấy thân thể của
Hoa Tinh, song nhũ phong mãn ma xát trên người hắn, song thủ vuốt ve thân thể
hắn. Trong nhất thời ba người bắt đầu ôm chặt lấy nhau, tận tình hưởng thụ đầy
nhiệt tình trước khi ly biệt.
Bởi thời gian cũng không cho phép, Hoa Tinh chỉ là hôn hít vuốt ve thân thể
của hai nàng. Sau một lúc cũng phải buông hai người ra, trong nước mắt nhạt
nhòa của hai nàng mà rời đi. Trước khi đi Hoa Tinh có nói cho hai nàng làm thế
nào để liên lạc với thư viện, sau đó trong âm thanh yêu kiều trong trẻo của
hai nàng, Hoa Tinh giống hệt như một tên đào binh, nhanh chóng rời đi. Lưu lại
hai nàng đứng si ngốc ở nơi này, nhìn theo hướng mà hắn biến mất không chịu
quay đầu lại.
Ly khai hai nàng, Hoa Tinh trong lòng có cảm giác mất mác không rời. Nhẹ nhàng
quay đầu lại, nhìn về hướng đã trở nên xa khuất, Hoa Tinh than nhẹ một tiếng
nói:
“Nhân sinh như mộng, tụ tán phân li.Triêu như xuân hoa mạc điêu linh, Kỷ hứa
tương tụ, kỷ hứa phân li, Duyến lai duyến khứ khởi tùy tâm. Thanh ti bạch phát
chuyển nhãn gian. Mạc nhiên hồi thủ, kỷ hứa tang thương tại tang thương tại
tâm đầu. Độc tự lệ không lưu.
(Dịch nghĩa:
Đời người như mộng ảo, hợp rồi lại chia. Sớm như hoa xuân mau tàn úa, Mấy độ
gặp nhau, mấy độ chia lìa, Duyên đến duyên đi tùy theo lòng mình. Tóc xanh bạc
trắng trong nháy mắt. Hờ hững quay đầu, mấy phần tang thương ở trong lòng. Một
mình nước mắt rơi trong không gian)
Tạm biệt Trường An, ta sẽ quay trở lại sau.”
Xoay người quay đầu lại, hờ hững rời đi. Trên bầu trời nóng bức, nỗi buồn chia
ly nhè nhẹ man mác, giống như là đang ngâm khẽ, như là đang giữ lại. Như những
lời thì thầm ân cần của cặp tình nhân, phiêu tán trong thinh không, bồi hồi
không chịu rời đi.
Hoa Tinh trở lại khách điếm, Thu Nguyệt và Tiểu Ngọc đều đã đến. Sau khi mọi
người an tọa, Hoa Tinh nhìn Tiểu Ngọc nói: “Đợi sau bữa cơm trưa, ta phải xuất
phát. Trong khoảng thời gian này này, Thu Nguyệt sẽ không ở cùng ta, cho nên
vì sự an toàn của nàng, ta cho ngươi truyền đạt lại kỹ càng cách thức liên
lạc. Để khi có việc cần nàng sẽ thông qua các ngươi báo cho ta, ta sẽ trong
khả năng sớm nhất có thể quay trở lại giúp nàng. Thu Nguyệt bây giờ đã là hôn
thê của ta, cho nên các ngươi phải từng thời khắc chú ý đến động tĩnh của
nàng. Có gì nguy hiểm nhớ rõ phải thông báo cho nàng, âm thầm bảo vệ nàng,
hiểu chưa?”
Tiểu Ngọc nghe vậy liếc mắt nhìn Thu Nguyệt, trong mắt hiện lên thần thái kỳ
dị, nhẹ giọng trả lời: “Thuộc hạ đã nhớ kỹ, nhất định hết sức chăm chú theo
dõi động tĩnh của Thu Nguyệt cô nương, có sự tình gì lập tức phái người đến
thông báo cho công tử.” Hoa Tinh liếc mắt nhìn mấy người, nhẹ giọng nói: “Thân
phận của Mai Hương cũng giống như thân phận của Thu Nguyệt, cũng là hôn thê
của ta. Ngươi mau đem tin tức này báo lại cho thư viện. Nhưng nhớ kỹ là phải
giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt, hiểu chưa? Các nàng kỳ thật chính là
nhược điểm của ta, điểm này ngươi phải nhớ kỹ, do đó cần phải hết sức chú ý
đến an toàn của các nàng. Hương nhi ở bên cạnh ta, hết thảy đều vô sự, ta lo
lắng nhất chính là Nguyệt nhi. Thân phận của nàng nhất định phải giữ bí mật,
không thể để lộ bất cứ phong thanh nào ra ngoài, nhớ kỹ đó.”
Tiểu Ngọc sắc mặt khẽ biến, không thể tưởng được Hoa Tinh một chút lấy cả hai
nàng, thật sự là lợi hại. Tiểu Ngọc nói: “Thuộc hạ đã hiểu rõ, công tử hãy yên
tâm, việc này quyết không có người ngoài biết được. Công tử lần này phải đi
qua Hoa Sơn, đến lúc đó phải cẩn thận một chút. Tình huống nội bộ của Hoa Sơn
phái thập phần hỗn loạn phức tạp, có lẽ trong tương lai sẽ có đại sự phát
sinh.”
Hoa Tinh nghe vậy nhướng mày, liếc mắt nhìn Thu Nguyệt, thấy vẻ mặt nàng đang
lo lắng. Nhớ tới Thu Nguyệt từng có nói qua Hoa Sơn của nàng tình hình trước
mắt không hề lạc quan, xem ra thư viện thông qua một con đường đặc thù, cũng
nhận được một ít tin tức. Hoa Tinh nói: “Phái người của ta cẩn thận chú ý đến
từng động tĩnh của Hoa Sơn, giả như có biến cố trọng đại thì phái người đến
thông báo cho ta, đến lúc đó ta sẽ xử lý. Đồng thời phái người đem toàn bộ tư
liệu cũng như những tình tiết về Bách Hoa Môn giao cho ta. Người ta nó 'tri kỷ
tri bỉ, bách chiến bách thắng' (biết người biết ta trăm trận trăm thắng), như
vậy ta đã nắm chắc chìa khóa của thắng lợi rồi. Dọc trên đường đi phải trải
qua không ít sơn môn của các đại phái trong chốn võ lâm, có lẽ sẽ phát sinh
một ít sự tình không vui vẻ. Cho nên các ngươi phải tùy thời cùng ta giữ liên
lạc, kịp thời đưa cho ta những động thái mới nhất trong võ lâm.”
Tiểu Ngọc đáp: “Điều này công tử có thể yên tâm. Chúng thuộc hạ sẽ trong thời
gian ngắn nhất sẽ cung cấp cho người những tin tức cũng như động thái mới nhất
của võ lâm.“ mới nhất ở truyen/y/y
Hoa Tinh quét mắt liếc nhìn mọi người nói: “Các ngươi có còn điều gì muốn nói,
cứ việc nói ra.”
Mọi người không nói gì, chỉ có Thu Nguyệt mở miệng nói: “Hoa đại ca, bọn huynh
trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn. Muội không có việc gì đâu, không cần
quá lo lắng uội.” Nguyên do là bởi có nhiều người ở đây, Thu Nguyệt có rất
nhiều bí mật chỉ có thể nói giữa hai người mà không tiện nói ra trước mặt đám
đông. Nhưng trong ánh mắt kia lại hoàn toàn bộc lộ phương tâm của người thiếu
nữ.
Hoa Tinh nhẹ cười nói: “Không cần lo lắng cho ta, nàng hãy lo lắng cho những
kẻ dám tới chọc giận ta. Bởi vì chỉ cần ta có một chút không vui, đầu của bọn
họ sẽ phải rơi xuống đất, vô luận có là ai cũng đều như vậy. doc truyen tai .
Trong thiên hạ người có thể làm ta bị thương cũng không có bao nhiêu. Cho nên,
nàng cũng quan tâm lo lắng ình nhiều hơn một chút, đợi lát nữa ta sẽ dạy nàng
hai chiêu võ công phòng thân, Hương nhi cũng sẽ được học, tránh những nguy
hiểm về sau.” Nói xong âu yếm nhìn Thu Nguyệt, trong nháy mắt đối nhãn với
nàng, khiến cho Thu Nguyệt thẹn thùng, sắc mặt nàng đỏ bừng lên.
Thấy tất cả mọi người không hề mở miệng, Hoa Tinh nói: “Mọi người đã không có
điều gì muốn nói, chúng ta chuẩn bị dùng bữa. Tiểu Tuyết đi gọi người chuẩn bị
cho chúng ta một bữa trưa thật là thịnh soạn. Tiểu Ngọc cũng ở lại đây dùng
bữa luôn, mọi người hãy ăn uống thật no. Hương nhi và Nguyệt nhi theo ta vào
phòng ta, ta dạy các nàng hai chiêu để phòng thân.” Nói xong liền mang theo
Mai Hương và Thu Nguyệt tiến vào trong phòng. Còn lại Cô Ngạo và Ám Vũ ngồi ở
gần bàn, lẳng lặng cùng Tiểu Ngọc đàm thoại.
Trong phòng, Hoa Tinh cười nói: “Nguyệt nhi thích sử dụng kiếm, bài danh thứ
năm trên Phượng Bảng, nên để không có gì khác biệt, ta sẽ dạy nàng một chiêu
kiếm pháp và một chiêu cầm nã thủ là được rồi. Đến đây, ghi nhớ cẩn thận, bảo
đảm cả đời nàng sẽ thu được lợi ích không nhỏ.”
Nói xong bèn cầm lấy trường kiếm của Thu Nguyệt, cổ tay vừa chuyển, nhất thời
hơn mười đạo kiếm quang như tiên nữ tán hoa được triển khai, trong màn kiếm
ảnh bóng kiếm ẩn hàm ba đạo kiếm quang kỳ dị khó lường, thần diệu tuyệt luân.
Thu Nguyệt xuất thân từ Hoa Sơn phái, đối với kiếm pháp đương nhiên hiểu rất
rõ, bởi vì kiếm pháp của Hoa Sơn đúng là nổi danh trong chốn võ lâm. Nhưng vừa
thấy Hoa Tinh tùy tiện xuất thủ một kiếm, so với nàng còn phải inh hơn, sợ
rằng Hoa Sơn phái cũng kiếm không ra người thứ hai. Mai Hương đối với võ công
của Hoa Tinh cũng giật mình, nàng cho tới bây giờ không biết Hoa Tinh ngoại
trừ đao pháp bá đạo ra, kiếm pháp của hắn lại inh như vậy.
Hoa Tinh mỉm cười dạy hai nàng một chiêu cầm nã thủ – Nhu Tình Phược Hổ (nhu
tình trói hổ), rồi lại truyền cho Thu Nguyệt một chiêu kiếm pháp – Lạc Hoa
Phiêu Linh (Hoa rơi tàn úa), Mai Hương một chiêu đao pháp – Âm Dương Nhất
Tuyến. Sau đó cười nói: “Xem bộ dạng của các nàng, sợ rằng nếu không tu luyện
từ ba đến năm tháng thì không thấy được hiệu quả, khiến ta phải cực khổ không
ít, trợ giúp cho các nàng một tay, ai bảo các nàng là kiều thê khả ái của ta?”
Nói xong ra vẻ ủy khuất nhìn hai nàng.
Mai Hương vừa nghe, trong lòng liền vui mừng, tiến lên phía trước, hôn phớt
lên mặt hắn, cười nói: “Vì sự khổ cực của huynh, đây là phần thưởng.” Hoa Tinh
nghe vậy nhìn Thu Nguyệt, chờ đợi biểu hiện của nàng. Thu Nguyệt sắc mặt đỏ
bừng, cũng định hôn đôi môi thơm ngát của nàng lên khuôn mặt hắn. Nhưng Hoa
Tinh trong mắt lại hiện lên một chút gian xảo, hắn hướng đầu tới hôn lên đôi
môi của Thu Nguyệt. Thu Nguyệt xấu hổ muốn thoát ra, nhưng Hoa Tinh há có thể
để nàng thắng thế, hai tay ôm lấy tiếu yêu, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng
ngọt ngào của nàng, một tay nhẹ vỗ lên phong đĩnh (mông). Thu Nguyệt nhất thời
vô lực mềm nhũn trong lòng Hoa Tinh, miệng thì nói muốn rời khỏi hắn, nhưng
lại không giãy dụa mặc hắn hôn nàng. Sau khi Hoa Tinh được một phen tận tình
nhấm nháp trên thân thể hai nàng, Hoa Tinh với chân khí kỳ lạ vô cùng của
chính hắn đả thông kinh mạch lớn nhỏ toàn thân hai nàng, khiến cho nội công
của các nàng một lúc đề thăng rất lớn. Ở phương diện tu vi nội lực mà nói, cái
nhấc tay của Hoa Tinh đã vượt quá thời gian mười năm khổ luyện của hai nàng,
đây là điều hai nàng không thể tưởng được.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn Mai Hương và Thu Nguyệt ngồi bắt chân chữ ngũ tu luyện
nội công, trong mắt chớp động một tia nhu tình, nghĩ ngày nào đó có thời gian
nhất định phải nhấm nháp thật tốt tư vị của hai đóa tiên hoa này. Di dời ánh
mắt, ánh mắt của Hoa Tinh trong nháy mắt trở nên hết sức thâm thúy, lẳng lặng
nghĩ ngợi sự tình gì đó. Không ai đoán được hắn trong thời khắc này đang suy
nghĩ cái gì, bởi vì ánh mắt hắn tràn ngập mê vụ (sương mù), bộc lộ ra chút
thần bí mờ nhạt. Một mặt tà dị kỳ đặc của Hoa Tinh, lần đầu bên trong khách
điếm đã hé lộ, đáng tiếc không ai trông thấy.
Lúc dùng bữa, mọi người ngồi cùng một chỗ, Mai Hương và Thu Nguyệt phân biệt
ngồi ở hai bên tả hữu của Hoa Tinh, thầm nói lên thân phận của hai nàng. Mà
Trần Lan và Ám Vũ lại ngồi cùng một chỗ, tựa hồ cũng nói lên thân phận của hai
nàng, Tiểu Ngọc ngồi sát với Thu Nguyệt, Cô Ngạo một mình chiếm giữ một
phương. Mỗi người lúc ấy đều cúi đầu ăn cơm, hờ hững không nói, tựa hồ đều
đang suy nghĩ về tâm sự bản thân, có vẻ có chút lạnh lẽo. Tiểu Ngọc thấy vậy
liền mở miệng nói một ít sự tình về thư viện, khiến ọi người chú ý. Hơn nữa
tính cách của Mai Hương lại vô cùng linh lợi hoạt bát, không ngừng hỏi han,
lúc này mới bắt đầu có vẻ náo nhiệt. Nhưng Trần Lan hiện tại đang từ từ cúi
đầu, trong lòng nghĩ đến tâm sự. Trong ánh mắt hiện ra một chút tang thương,
khóe mắt lại lộ ra chút tiếu ý nhàn nhạt, có vẻ vô cùng kỳ lạ, làm cho người
ta có một loại cảm giác thương cảm. Mà Ám Vũ trong mắt cũng toát ra một chút
mơ màng, ánh mắt bất động một chỗ, tựa hồ như đang nghĩ tới một chuyện gì đó
rất buồn. Có thể thấy được từ khóe miệng của nàng từ từ hiện lên mấy phần thê
lương, có lẽ làm sát thủ như nàng, từng trải qua cảm giác chua xót và đau
thương khó có thể nói nên lời. Cô Ngạo lẳng lặng liếc mắt nhìn hai nàng đang
trầm tư, tựa hồ cũng phát giác trong lòng các nàng đang rất thương tâm về
chuyện cũ, nhịn không được khẽ thở dài.
Thế sự khởi năng tẫn như ý, Tân toan điềm mật tổng tương tùy!
(Dịch nghĩa: Việc trên đời sao có thể lúc nào cũng được như ý, Ngọt ngào chua
xót luôn đi cùng với nhau!)
Hoa Tinh nhìn thấy nỗi ưu thương nhàn nhạt của hai nàng, nhưng hắn không phát
ra tiếng. Bởi vì có một số chuyện tự bản thân phải tháo bỏ nó, người khác muốn
giúp cũng không được. Mà tâm kết lại là thứ khó xóa bỏ nhất, nếu bản thân
không đối mặt với nó, không di động tới nó, thì cả đời cũng đừng nghĩ đến
chuyện tháo bỏ nó. Hoa Tinh chỉ hy vọng trong tương lai, có thể dùng tình yêu
thương để hóa giải trái tim của hai nàng. Khiến các nàng từ từ thoát khỏi bóng
ma của sự bi thương, vui sướng đối diện với tương lai.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang vô cùng độc hại, khiến những ai để đầu
trần đều cảm thấy choáng váng đầu óc. Bên ngoài bắc môn thành Trường An, Hoa
Tinh mang theo Mai Hương, Trần Lan, Ám Vũ, Cô Ngạo, một hàng năm người cùng
với Thu Nguyệt và cả Tiểu Ngọc nữa chào tạm biệt nhau.
Nhìn Thu Nguyệt, Hoa Tinh mỉm cười nói: “Nguyệt nhi phải bảo vệ bản thân thật
tốt. Lần sau gặp mặt, nàng nhất định phải bình yên vô sự, có biết không? Ta sẽ
luôn nhớ tới nàng.”
Thu Nguyệt trong mắt hàm chứa chút lệ quang, một lát sau bổ nhào vào trong
lòng của Hoa Tinh, nhẹ giọng khóc nói: “Muội hiểu rồi, muội cũng rất nhớ
huynh. Huynh phải nhớ sớm trở về thăm muội, muội sẽ chờ huynh.” Nước mắt như
mưa, thấm ướt cả vạt áo ngực của Hoa Tinh.
Hoa Tinh nở nụ cười, trong lòng cũng có chút không nỡ, nhẹ nhàng vuốt ve bờ
vai của Thu Nguyệt, ôn nhu nói: “Đừng khóc, như vậy người khác sẽ cười nàng
đó. Nguyệt nhi của ta mỹ lệ nhất, ngay cả khi khóc cũng không mất đi vẻ xinh
đẹp. Tới đây, nghe lời đi nào. Ta lau nước mắt uội nhé.” Nói xong liền nhẹ
nhàng lau khô giọt nước mắt trong suốt của nàng, song thủ vuốt ve ngọc diện,
Hoa Tinh nhịn không được trước mặt của mọi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê
người kia.
Thu Nguyệt trong mắt hiện lên một chút xấu hổ và ngọt ngào, thâm tình nhìn Hoa
Tinh, nhẹ giọng nói: “Huynh đi đường cẩn thận, muội sẽ luôn chúc phúc cho
huynh. Lòng này luôn theo huynh, vĩnh viễn không rời.” Trước mặt mọi người mọi
người, Thu Nguyệt cũng đã nói ra tâm ý của người thiếu nữ. Lúc này Mai Hương
tiến lên chào tạm biệt Thu Nguyệt, hai người thì thầm một lúc, mọi người không
ai nghe được các nàng nói gì, chỉ có Hoa Tinh là nghe được toàn bộ.
Sau một lúc tạm biệt đầy thương cảm, Hoa Tinh liếc mắt nhìn Thu Nguyệt, nhẹ
nhàng phất tay, chậm rãi xoay người rời đi. Thu Nguyệt si ngốc nhìn theo nhân
ảnh đang từ từ rời xa, tim nàng cũng theo đó mà rời đi. Nhìn Hoa Tinh ở xa xa
đang quay đầu nhìn lại, Thu Nguyệt nước mắt như mưa rơi, trong mắt nhân ảnh từ
từ trở nên mơ hồ không rõ. Cho đến cuối cùng hoàn toàn biến mất, Thu Nguyệt
vẫn không ngừng khóc.
Tiểu Ngọc ở một bên thấy vậy trong lòng đau xót không thôi, thầm thở dài. Chỉ
một chữ “Tình”, thật sự là làm cho người ta vừa ngọt ngào vừa chua xót, tràn
ngập buồn vui. Trên bầu trời quang đãng, nhẹ nhàng truyền đến một tiếng đàn,
như là tiếng nhẹ giọng thở dài của người ở lại. Giai điệu ưu thương kia trong
không trung bồi hồi một mực không rời đi, làm cho người ta nghe xong trong
lòng đau xót không thôi. Trong mơ hồ như bộc lộ tâm tình của sự ly biệt.
Kỳ đình thùy xướng vị thành thi Tửu doanh bôi lưỡng tương tư vạn cổ Thùy dương
đô thị chiết tàn chi Cựu kiến thanh sơn thanh tự nhiễm Duyến để sự đạm vô tư
Tình duyến bất đáo mộc tràng nhân Tấn thành ti canh tu từ Chích hận phù dung
Thu lộ tẩy ngưng chi vi vấn thế gian Ly biệt lệ hà nhật thị tích hưu thì
(Dịch nghĩa:
Kỳ đình ai xướng thành thơ Hai chén rượu đầy lòng tương tư [vạn] cổ thùy dương
đều chỉ là những dấu vết còn xót lại Thấy núi xanh bản thân cũng bị cảm nhiễm
Duyến để sự đạm vô tư Tình duyên không đến với mộc tràng nhân Tấn thành ti
canh tu từ Chỉ hận phù dung Thu lộ tẩy ngưng chi vi vấn [thế gian] [ly biệt]
lệ ngày nào thị tích hưu thì )