Hoa Tinh một mặt nghĩ tới tâm sự, mặt khác nhìn lục y thiếu nữ. Ba nữ nhân
trong phòng và Cô Ngạo đều đang lặng lẽ nhìn thiếu nữ hôn mê, không nói lời
nào.
Một lúc sau, thiếu nữ tỉnh lại, vừa mở mắt nhìn, thì thấy Hoa Tinh trong mắt
đang lóe lên vẻ tà dị nhìn mình. Thiếu nữ lòng liền kinh hãi, nhớ lại việc
trước đây. Vừa vận chân khí, liền phát hiện huyệt đạo toàn thân đã bị chế,
không vận được chút chân khí nào, nhưng nội thương nghiêm trọng lại đã khỏi
toàn bộ rồi.
Hoa Tinh mỉm cười nói: “Tỉnh rồi, chúng ta đã đợi cô đúng một lúc rồi. Huyệt
đạo của cô bị ta chế trụ, ta không động thủ, cô không thể giải khai được đâu.
Hiện giờ ta đang có một số vấn đề muốn hỏi cô, cô ngồi dậy trước đi.” Thiếu nữ
nghe nói nhìn hắn, trong mắt thoáng qua hào quang kỳ dị. Lạnh lẽo nói khẽ:
“Ngươi hỏi không được gì từ miệng ta đâu, ngươi hãy giết ta đi. Đã thất bại,
thì thế nào cũng chết, không có gì đáng nói.”
Hoa Tinh cười nói: “Đây chính là kiếp sống của sát thủ ư, cô đã làm không ít
năm rồi nhỉ? Lòng thì rất kiên cường, nhưng trong lòng có đau khổ không?”
Trong ngữ khí nhạt nhẽo, lộ ra tí ti thâm ý. Lục y thiếu nữ dường như lòng
cũng bị lời này làm xúc động sâu xa, đau khổ không, có thể chứ. Nói không đau
khổ, đó là gạt người thôi.
Ánh mắt thiếu nữ thấu lộ ra một chút khổ đau buồn bã, trên mặt phù hiện ra vẻ
quật cường. Nhìn Hoa Tinh, thiếu nữ im lặng không nói, im lặng có lẽ chính là
sự hồi đáp của nàng.
Hoa Tinh nhìn ra lòng nàng cũng có nỗi đau vô tận, biết rằng chỉ có hạ thủ từ
chỗ này, mới có thể đột phá phòng tuyến của nàng, làm cho nàng lộ ra mặt yếu
đuối nhất, hiện ra bộ mặt vốn có. Vậy mới có cơ hội thu phục lòng nàng, để
mình sử dụng. Mai Hương cùng Thu Nguyệt đều ngồi yên bên cạnh Hoa Tinh, đang
nhìn nàng. Trần Lan rót cho Hoa Tinh một ly nước, đồng thời cũng rót cho thiếu
nữ ấy một ly.
Lục y thiếu nữ đưa mắt nhìn Trần Lan, khẽ nói: “Đa tạ ngươi.” Đối với lục y
thiếu nữ mà nói, cũng là lần đầu tiên gặp được người như Hoa Tinh vậy. Nàng
biết nội thương mình chắc chắn là do Hoa Tinh chữa khỏi, vả lại nhìn dáng vẻ
của Hoa Tinh, dường như không hề có ý làm khó dễ mình quá nhiều, đương nhiên
điều đó phải coi mình làm sao rồi.
Hoa Tinh ngó nàng, nói khẽ: “Tên cô là gì, làm trong nhóm này bao lâu rồi?”
Lục y thiếu nữ nhìn mọi người, nhẹ giọng: “Ngươi biết rồi làm sao, đối với sát
thủ mà nói, đâu cần phải có tên, có chỉ là một biệt hiệu. Biệt hiệu của ta là
Ám Vũ, đã làm được sáu năm rồi.”
Hoa Tinh khẽ đọc: “Ám Vũ, cái tên này chắc là có ý nghĩa gì đặc biệt nhỉ? Ám
Vũ Ám Vũ, một giọt mưa trong hắc ám, phải không?” Cặp mắt yên lặng nhìn mắt
nàng, trong mắt Hoa Tinh lóe động thần thái dụ người, tràn ngập lực quyến rũ
không thể tả.
Lục y thiếu nữ nhìn ánh mắt ấy, trong mắt thoáng qua vẻ mê muội, nhưng rất
nhanh đã khôi phục. Nghĩ tới lời nói của Hoa Tinh, lòng nàng bất giác nổi lên
một chút ê chề, phải rồi, một giọt mưa trong hắc ám, có ai sẽ để ý? Ngó Hoa
Tinh, thiếu nữ Ám Vũ có phần tang thương nói: “Không sai, đúng như ngươi nói,
một giọt mưa trong hắc ám, đầy sự huyền bí.” Bất kể trong lòng nghĩ làm sao,
khổ làm sao, nhưng trước mắt kẻ địch cũng phải kiên cường. Đây là điểm sát thủ
ắt phải làm được, làm không nổi, thì không phải là một sát thủ giỏi. Hoa Tinh
nhìn mắt nàng, trong đó có sự kiên cường. Hoa Tinh lòng cũng nổi lên một cảm
giác kỳ đặc, có lẽ trên mình thiếu nữ này mang quá nhiều bí mật, nàng chỉ có
thể dùng quyết tâm vô bờ để bảo vệ sự kiên cường cuối cùng này, mãi mãi không
bỏ, cho đến khi chết! Lúc này trong lòng Hoa Tinh đã quên việc hồi sáng nàng
đánh lén mình rồi, ngược lại còn sinh ra lòng bất nhẫn, có thể là vì chút kiên
cường trong mắt nàng.
Hoa Tinh nhẹ nhàng hỏi: “Một giọt mưa trong hắc ám, chẳng biết có người nào để
ý không? Hoặc giả đó vốn không phải là một giọt mưa, mà là một giọt lệ nhỉ,
một giọt tâm lệ không thể khiến người ta trông thấy, phải không?” Thanh âm nhẹ
nhàng, chấn động tâm linh thiếu nữ, hệt như là một tiếng sấm mạnh long trời,
đánh vào thành lũy yếu đuối trong lòng nàng. Trong lòng thiếu nữ có một vật
không rõ hình dạng đang chảy, như là tâm linh thuần khiết đang nỉ non. Yên
lặng, vô thanh lan ra khắp toàn thân.
Thiếu nữ nhẹ nhàng nhắm mắt, một hàng nước mắt trong veo từ khóe mắt lướt
xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, như là một đường kiếm vô hình, như là
kim chích vào tâm linh yếu đuối ấy, vẽ lên tâm thương vô hạn. Những người
trong phòng đều hiểu, lời Hoa Tinh xuyên thấu lớp phòng ngự nội tâm của nàng,
đánh trúng tâm linh luôn ẩn giấu yếu đuối của nàng.
Nhẹ nhàng mở mắt, thiếu nữ Ám Vũ ánh mắt chốc lát lại khôi phục kiên cường,
một lực lượng vô hình đang chống đỡ nàng, không cho phép nàng tùy tiện vứt bỏ.
Tại sao nội tâm chống đỡ nàng chứ, có lẽ là tâm thương khó tả, cũng có lẽ là
trong lòng vướng bận. Thiếu nữ khẽ nói: “Ý của Ám Vũ, lấy ý thần bí khó dò của
màn đêm, làm cho người ta khó mà đề phòng. doc truyen tai . Không hề là ý của
nước mắt nào cả.” Nói xong đưa mắt ngó Hoa Tinh, ánh mắt đầy vẻ kiên định, vô
cùng lạnh lẽo.
Hoa Tinh nghe nói, khẽ thở dài: “Việc gì mà phải vậy? Cô hà cớ gì phải chọn
con đường này, hiện tại trước mắt cô có một con đường rộng rãi sáng sủa khác,
sao cô không muốn đi con đường ấy chứ? Nếu như quả thực ta muốn giết cô, thì
sẽ không phí sức trị thương cho cô đâu. Ta muốn cho cô một lựa chọn khác, lục
y thiếu nữ ám sát ta đã chết trong tay ta rồi, cô không phải là y nữa, cô là
chính cô. Lẽ nào cô không muốn tìm lại mình chân thực nhất, vĩnh viễn sống như
thế trong hắc ám, làm một giọt mưa trong đêm đen ư? Mỗi người đều muốn làm
việc mình muốn làm, nhưng thường có rất nhiều người không được như ý, tại sao
chứ? Không phải là vì họ không muốn, mà là đủ loại nguyên nhân, đủ loại cảnh
ngộ ép họ vứt bỏ ảo tưởng chân thực nhất trong lòng. Nhưng nếu cho cô một cơ
hội nữa, cô sẽ chọn thế nào đây? Đi tiếp con đường trước kia, hay là tìm lại
mình lần nữa, đi con đường của đời mình không?” Trong lời nói trầm thấp, có
thương tang lờ mờ, lại một lần đập vào tâm linh yếu đuối của thiếu nữ.
Lục y thiếu nữ, nhìn Hoa Tinh, trong mắt có một chút mơ màng. Quả thực nếu có
thể ình một cơ hội nữa, mình sẽ chọn tìm về chính mình, hay là đi tiếp con
đường trước đây nhỉ? Trong lòng thiếu nữ hiểu rõ, nếu như có kiếp sau, mình
tuyệt đối sẽ không đi trên con đường đau lòng không có lối về này, đáng tiếc
không có kiếp sau. Như quả có thể ình một cơ hội nữa để lựa chọn, mình sẽ liều
hết sức đi tìm con đường của đời mình, dù có chết, cũng không tiếc. Đáng tiếc
còn có cơ hội như vậy không? Đã hết rồi. Cuộc đời này không có cách nào quay
đầu nữa rồi, chẳng về được, phải không?
Nhớ lại Tiểu Khê đã từng nói, không được khóc, không được khóc. Không quay đầu
được, còn có trời đất!
Nhưng mình còn có thể quay đầu không? Mắt nhìn lại, ngàn cõi mộng đều đã rời
xa, một mình trống vắng. Nhớ đến em gái nhỏ trong lòng, lòng nàng liền không
nén nổi thở dài một trận, có lẽ đời mình đã định trước rồi. Nhẹ nhàng lắc đầu,
trong mắt thiếu nữ lại rơi nước mắt lần nữa, chịu đựng đau đớn, nhẹ nhàng than
thở một tiếng.
Ba nữ nhân bên cạnh đang nhìn nàng, dường như cũng chấn kinh vì sự kiên cường
của nàng, trong mắt bất giác đều lộ ra một chút đồng tình. Mai Hương và Thu
Nguyệt có tâm địa lương thiện đều không nhịn được mở miệng khuyên nàng. Mai
Hương nói: “Ngươi có tâm sự gì, sao không nói ra đi? Có thể bọn ta giúp được
ngươi. Hoa Tinh đã không giết ngươi, ngươi chỉ cần nói tâm sự trong lòng ra,
có lẽ y sẽ giúp ngươi không chừng. Võ công y ngươi cũng thấy rồi, chẳng nhẽ
ngươi cho rằng y không giúp nổi ngươi ư?”
Thu Nguyệt khẽ nói: “Có lời nào cứ nói ra, ngươi khi xưa đã chết rồi, ngươi
bây giờ chỉ là một người khác. Nếu như lúc đầu Hoa Tinh giết ngươi trên phố,
hết thảy trong lòng ngươi cũng vĩnh viễn mất đi đúng không? Việc ngươi bận
lòng không phải là cũng xa ngươi mãi mãi ư? Hoa Tinh không giết ngươi, ngoài
việc muốn biết ai là người muốn giết y ra, chính là còn hy vọng ngươi có thể
làm lại cuộc đời lần nữa, lời nói ban nãy của y, kỳ thực chính là đang ám thị
ngươi, y có thể cho ngươi một cơ hội để lựa chọn nữa, nhưng có thể nắm bắt hay
không, thì phải xem ngươi rồi, ngươi hãy suy nghĩ cẩn thận một chút đi.” Trần
Lan chỉ khẽ thở dài nói: “Nếu tim không vết, cớ sao phải than vãn!” Đúng nhỉ,
lòng nếu như không có vết thương, sao lại khổ đau và than thở được chứ?
Lục y thiếu nữ nhìn ba nàng, ánh mắt lộ ra một chút cảm kích. Khẽ nói: “Đời
người là một trò chơi tàn khốc, không có nhiều cơ hội như vậy. Hết thảy mọi
việc đều đã định trước, mỗi người đều đang đóng một vai khác nhau, rất nhiều
người từ đầu đã định sẵn kết cục đau thương. Các ngươi không giống, các ngươi
ngay từ lúc đầu đã được định sẵn đóng vai vui vẻ, còn ta, suốt đời này, e là
không có vận may như các ngươi rồi.” Sắc mặt bình tĩnh lộ ra chút thăng trầm,
ánh mắt đầy vẻ thê lương.
Hoa Tinh ngó nàng hỏi: “Cô không định nói tâm sự ra, đúng không?” Lục y thiếu
nữ nhìn hắn, ánh mắt có vẻ khó tả, hàm chứa một chút cảm kích, một chút đành
chịu, một chút ê chề, có lẽ còn có một chút xán lạn. Thiếu nữ kiên định nói:
“Có những việc không thể nói ra, cho dù biết là sẽ chết. Bởi vậy ngươi không
cần hỏi nữa, làm một sát thủ, y biết sau khi nhiệm vụ thất bại, biểu thị cho
điều gì. Cho nên trước đây, ta đã vô số lần nghĩ tới kết cục của ngày hôm nay,
có lẽ chính là kết cục định sẵn cho ta rồi. Ngươi động thủ đi, ta sẽ không nói
gì nữa đâu.” Nói xong nhẹ nhàng nhắm mắt, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên đối
diện với cái chết.
Hoa Tinh ánh mắt bất định, tạm thời không thể giết nàng được, nhưng nếu kéo
dài mãi, vậy cũng không được. Không ép được thì chỉ còn cách dùng thủ đoạn dữ
dội, lúc đó nếu còn không được thì giết nàng cho xong, tránh lưu lại hậu hoạn.
Hoa Tinh lòng tính toán làm sao khiến được nàng mở miệng, làm sao mới là biện
pháp tốt nhất. Đã muốn nàng chịu phục, lại không được để Mai Hương và Thu
Nguyệt biết được thủ đoạn của mình, rất nhiều lần, nam nhân khi ép nữ nhân mở
miệng, là phải dùng một chút thủ đoạn đê tiện hạ lưu, vậy thì không thể có nữ
nhân bên cạnh được, nếu không sẽ tổn thương lòng nàng, phá hoại hình tượng của
mình trong lòng nàng.
Hoa Tinh nhìn Mai Hương và Thu Nguyệt, khẽ nói: “Lần này chúng đến ám sát ta,
hiển nhiên là dày công trù tính. Có điều chúng không ngờ được ta sẽ sống mạnh
khỏe, yên ổn không việc gì. Điều này nhất định khiến chúng có phần kinh hãi,
hiện giờ muốn hỏi ra chuyện từ miệng y không phải là dễ, cho nên ta tính đem y
ra ngoài, xem có thể dụ rắn ra khỏi hang không. Đồng thời các nàng cũng ra
ngoài dò la hư thực một lát, Mai nhi và Nguyệt nhi cùng đi, xem thử bên chỗ
các nàng có tin tức gì không. Dẫu sao Lâm Vân là người của Võ Lâm Thư Viện,
lúc này Lý Vân La đang ở Trường An thành, Lâm Vân nhất định sẽ cố sức biểu
hiện, toàn lực thu thập tin tức mới nhất. Cô Ngạo và Tiểu Tuyết cùng đưa Mai
nhi và Nguyệt nhi về, đến nơi thì trở về ngay, đợi ở đây, ta e người thư viện
sẽ tìm đến, biết chưa?”
Ba nàng và Cô Ngạo đều gật đầu, Mai Hương nói: “Đại ca cẩn thận một chút,
không nên để chúng ta lo lắng nữa.” Ánh mắt hiện ra sự quan tâm. Thu Nguyệt
nghe Hoa Tinh gọi mình là Nguyệt nhi, lòng vừa mừng vừa thẹn, điều này chẳng
khác nào nói rõ mối quan hệ giữa hai người. Thu Nguyệt không kỳm nổi kiều nhãn
như tơ nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hiện ra thâm tình nồng nàn, quan tâm nói: “Phải
nhớ đừng tùy tiện trải qua nguy hiểm, chúng ta sẽ lo lắng cho đại ca.” Ngữ khí
nhàn nhạt, để lộ ra sự e thẹn và dè dặt của người thiếu nữ.
Hoa Tinh cười nhẹ nói: “An tâm, không có ai làm hại ta được tí nào đâu, các
ngươi đi nhanh đi, ta cũng phải đem y rời khỏi rồi.” Nói xong thâm tình nhìn
Mai Hương và Thu Nguyệt, rồi chuyển mục quang lên người lục y thiếu nữ. Sau
khi tiễn Cô Ngạo và tam nữ đi, Hoa Tinh nói với lục y thiếu nữ: “Cô quả thực
không muốn nói ra ư? Ta hỏi cô một lần cuối cùng. Đừng ép ta phải sử dụng thủ
đoạn không muốn dùng, Hoa Tinh ta tự nhận cuộc đời này tương đối thương hương
tiếc ngọc, nhưng ta cũng không phải là chính nhân quân tử gì, càng không phải
là anh hùng hảo hán. Vì thế có lúc ta cũng sẽ dùng một chút thủ đoạn của riêng
ta, đến lúc đó chớ trách ta vô tình.”
Lục y thiếu nữ nhìn hắn, ánh mắt lộ ra một chút run sợ. Là một sát thủ, hiển
nhiên nàng hiểu rõ thủ đoạn riêng biệt trong lời nói Hoa Tinh, hiểu sâu xa hàm
nghĩa đó là gì. Nhưng nàng nhìn Hoa Tinh, lại cũng cảm thấy hắn với người khác
có chỗ bất đồng rất lớn. Hoa Tinh mặc dù trông có vẻ tà dị, nhưng hắn làm việc
luôn có quy luật nhất định, chỉ cần không đụng đến hắn, thông thường là không
xảy ra chuyện; Nhưng một khi đụng đến hắn, chẳng khác nào tranh mạng với tử
thần, vậy thì vô cùng đáng tiếc.
Lục y thiếu nữ, lặng lẽ không nói, trong mắt bộc lộ thương tang lờ mờ. Lúc đi
trên con đường này, nàng đã hiểu rõ sẽ có một ngày chịu báo ứng, có điều nàng
cầu xin ông trời cho nàng được chết thống khoái, không còn yêu cầu nào khác,
đáng tiếc ông trời dường như không nghe được. Có lẽ đây chính là vận mệnh, ôi
vận mệnh đau khổ mà lại lạnh lẽo.
Hoa Tinh thấy được sự run sợ trong mắt nàng, biết rõ là một nữ nhân, đối với
sự trong sạch của mình nàng rất lưu ý. Tuy nàng hiện giờ ở tình huống thế này,
vậy mà sự tang thương càng nổi rõ. Hoa Tinh dằn lòng lại, một tay cầm tay
nàng, bước ra ngoài.
Hoa Tinh không dừng lâu trong thành, đã ra ngoài thành, Hoa Tinh làm thiếu nữ
ngất đi, sau khi dị dung ở một rừng cây, lại ôm thiếu nữ tiến vào thành. Đi
dạo một vòng trong thành, Hoa Tinh kiếm được một khách sạn hẻo lánh. Sau khi
hỏi dò biết được ở đây có cung cấp phòng ngầm bí mật, Hoa Tinh đưa mười lạng
bạc, nói nhỏ với điếm gia tháo vát ấy: “Hãy nhớ không được để ai đến quấy
nhiễu ta, hắc hắc. Chúng ta lòng đều hiểu rõ, bằng không đến lúc đó chớ trách
ta, hắc hắc.”
Điếm gia vội cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, công tử cứ chơi từ từ, bảo đảm
không có người nào đến phá công tử.” Trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý. Đồng thời
dẫn Hoa Tinh đến một phòng ngầm khá hoang vu.
Hoa Tinh đưa mắt nhìn, nơi này không lớn, chỉ có một cái giường, xem chừng là
chuyên môn cung cấp để phục vụ mặt này. Đưa điếm gia đi, Hoa Tinh đặt thiếu nữ
lên giường, yên lặng ngồi bên cạnh, không giải khai hôn huyệt cho nàng. Hoa
Tinh đang nghĩ tới việc lát nữa, lòng lại có chút mất mát, đâu ngờ được có
ngày mình sẽ sử dụng phương pháp cưỡng hiếp để bức bách nàng mở miệng, nghĩ
cũng có cảm giác thất bại.
Ngó thiếu nữ trên giường, Hoa Tinh tựa hồ nghĩ đến điều gì, thò tay vuốt ve
ngực nàng, cảm giác vào tay không hề mềm mại như nữ nhân bình thường, mà là có
một lớp nịt ngực dày, bó chặt ngọc nhũ mơn mởn bên trong. Trong mắt Hoa Tinh
lóe lên kỳ quang, khóe miệng phù hiện ý cười tà, đứng dậy rời khỏi phòng.
Không lâu lắm, Hoa Tinh bưng một chậu nước tiến vào, sau khi đóng cửa đá, Hoa
Tinh khôi phục bộ mặt ban đầu, trên mặt hiện ra nụ cười tà tà, nhìn thiếu nữ
hôn mê trên giường.
Ngồi lên giường, Hoa Tinh từ từ cởi áo thiếu nữ, không lâu đã lộ ra làn da nõn
nà. Ngó nịt ngực đang bó chặt ngọc nhũ, trên mặt Hoa Tinh hiện ra hào quang kỳ
dị, dường như đang tưởng tượng sau khi cởi bỏ nịt ngực này, ngọc nhũ đàn tính
sẽ trông như thế nào. Hoa Tinh nhẹ nhàng mở nịt ngực, ngọc nhũ nẩy nở trắng
mịn dưới lớp lớp vây bọc cuối cùng xông ra khỏi trùng vây, dần dần hiện ra
trước mắt Hoa Tinh.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Hoa Tinh không nhịn được khen ngợi quá đẹp. Ngọc nhũ
thiếu nữ thẳng tắp cao ngất, tròn trịa nở nang, ngọc châu hồng nhạt tỏa ra mùi
thơm quyến rũ. So với song phong của Tiểu Bình và Tú Quyên, tỏ ra nhỏ hơn một
chút. Nhưng so với Mai Hương lại lớn hơn một chút, hiện ra đầy đặn thẳng thớm.
Hình dạng lớn nhỏ cực kỳ mỹ lệ, hấp dẫn sâu nặng mục quang Hoa Tinh.
Ngó gương mặt không hề xuất sắc, Hoa Tinh nghĩ đợi sau khi tẩy đi lớp dị dung
tinh diệu của nàng, sẽ là gương mặt thế nào. Hữu thủ rơi xuống ngực nàng, dùng
lực nắm lấy ngọc nhũ mé trái, chầm chậm vuốt ve xoa bóp. Hoa Tinh hơi nhíu cặp
lông mày, từ trên tay truyền lại cảm giác mềm mại và cực kỳ đàn hồi, quả thực
là tương đối mỹ diệu. Ngọc nhũ của thiếu nữ khá chắc chắn, cảm giác nảy lên
không ngừng thực là chấn động lòng người không thể tả. Hoa Tinh khẽ nói: “Xem
ra nàng vẫn còn là xử nữ, nếu không bảo bối này không thể tràn đầy đàn tính
như vậy, thực sảng khoái.” Ngó ngọc châu hồng nhạt, khóe miệng Hoa Tinh lộ ra
nụ cười mỉm, nhẹ nhàng cúi đầu, ngậm trong miệng tận tình lãnh hội mùi thơm xử
nữ mê người.
Song thủ Hoa Tinh tận sức vuốt ve cặp nhũ phòng, lòng lại đang nghĩ tâm sự.
Nhìn song phong mỹ lệ đang bật nhảy không ngừng trong tay, Hoa Tinh khẽ than:
“Thực đẹp, hy vọng diện mạo của cô không phải khiến ta thất vọng.” Nói xong
nhẹ nhàng giải khai huyệt đạo thiếu nữ. Tay vẫn nắm chặt ngọc thố tràn đầy đàn
tính, gắng sức hưởng thụ xúc cảm mỹ diệu. Bạn đang xem tại TruyệnFULL –
.TruyệnFULL
Thiếu nữ dần dần tỉnh lại, trong lòng chỉ cảm giác được dường như ở ngực có
đôi tay đang hoạt động không ngừng. Mở mắt nhìn, thiếu nữ không nén được kêu
kinh hãi một tiếng, miệng la lớn: “Ngươi cút đi, không được chạm vào ta, không
được, không được, không được!” Song thủ đẩy cự lại song thủ Hoa Tinh, đáng
tiếc công lực của nàng chưa hồi phục, không có bao nhiêu sức lực, vốn không có
cách nào đẩy hai bàn tay hiếu sắc của Hoa Tinh ra được. Thiếu nữ vội đến mức
nước mắt chảy liên tục, miệng không ngớt kêu không được. Biểu tình lúng túng
kinh hoảng, đặc biệt hấp dẫn dục vọng chiếm hữu của nam nhân.
Hoa Tinh thấy thiếu nữ phản kháng kịch liệt, lòng đột nhiên nổi lên dục vọng
đen tối, làm hắn hưng phấn cùng cực. Hắc sắc liên hoa trong đan điền tự động
xoay tròn, liên tiếp thúc động tình dục của Hoa Tinh. Hoa Tinh tựa như cũng
cảm giác được dục vọng đen tối ấy, nhưng hắn không ngăn cản nó. Nhẹ nhàng
buông tay ra, Hoa Tinh cười tà nói: “Ta đã từng nói, ta không phải là chính
nhân quân tử gì, cho nên ấy ư, cô tốt nhất tự mình nói ra việc ta muốn biết,
bằng không chớ trách ta lát nữa không nhịn nổi xúc phạm đến cơ thể cô.”
Thiếu nữ che song thủ trước ngực, ôm chặt lấy ngọc nhũ mỹ lệ của mình, ánh mắt
hiện ra tang thương và tuyệt vọng nhìn Hoa Tinh. Thiếu nữ run sợ hỏi: “Nếu như
ta nói, ngươi sẽ làm gì, giết ta hay là thả ta ra?”
Hoa Tinh cười nói: “Vậy phải chờ sau khi xem rõ gương mặt thực sự của cô, ta
mới có thể quyết định. Hiện giờ nhìn cơ thể cô, thì rất đẹp, xem chừng khuôn
mặt nhất định cũng vô cùng xinh đẹp, hắc hắc.” Nói xong tiến lên, song thủ kéo
tiểu thủ vô lực của nàng, song phong mỹ lệ lại xuất hiện tận đáy mắt. Không lý
gì đến sự vùng vẫy liều mạng của thiếu nữ, trong mắt Hoa Tinh lóe lên hắc sắc
hào quang, cúi đầu ngậm ngọc châu hồng nhạt mềm mại vào mồm, tận tình phẩm
hàm.
Thiếu nữ lớn tiếng khóc lóc, miệng không ngớt kêu không được, song thủ vùng
vẫy vô lực, cơ thể lắc lư sang hai bên muốn trốn xa khỏi sự tiến công của Hoa
Tinh, thế nhưng hết thảy đều uổng công phí sức. Hoa Tinh cắn ngọc nhũ, khe khẽ
dùng lực, thiếu nữ liền run nhẹ toàn thân, tiếng khóc cũng bắt đầu biến điệu.
Nhả miệng ra, hắc sắc hào quang trong mắt Hoa Tinh lóe lên màu sắc yêu dị, quỷ
bí không thể tả. Hoa Tinh liếm môi, vẻ mặt có phần yêu dị nói: “Tuyệt lắm, hắc
hắc, thế nào, có nói hay không, không nói thì hay nhất, ta lại tiếp tục.”
Thiếu nữ khẽ nỉ non, vừa rồi trong lòng nàng cũng có chút cảm giác kỳ diệu, đó
là do Hoa Tinh vuốt ve và hôn làm khêu lên tình dục tại đáy lòng, phản ứng
xuất hiện là bình thường. Thiếu nữ lòng vừa gấp vừa thẹn, không ngờ mình lại
có khoái lạc mắc cỡ này, thực là không thể tha thứ. Hai mắt đẫm lệ đáng thương
nhìn Hoa Tinh, thiếu nữ nói: “Không được, ta nói, chỉ cần ngươi bằng lòng
không được động tay động chân với ta, ta sao cũng nói cho ngươi hết, ta chỉ
cầu chết, xin ngươi đáp ứng.”
Hoa Tinh cười tà nói: “Vậy phải xem cô có làm ta mãn ý hay không mới được, lúc
đầu cho cô cơ hội, cô không biết quý trọng, nhất định phải dùng cường mới chịu
nói, bây giờ không phải là cô tự tìm khổ ư?” Nói xong Hoa Tinh nằm lên giường,
khẽ nói: “Bắt đầu nói đi, nói từ tên cô trước.” Mắt chứa ý cười tà, ôm nàng
vào lòng, song thủ bám lên ngọn cao phong, dùng sức vuốt ve. Yên lặng cảm nhận
ngọc nhũ mềm mại như bông, nảy lên không dứt ấy, nắm lấy cảm xúc mỹ diệu ở
lòng bàn tay. Hoa Tinh tại giây phút này, cặp mắt lấp lánh hắc sắc hào quang,
tâm trí tuy không lạc lối, nhưng hắc liên lại khơi ra tình dục trong lòng hắn,
khiến hắn trở nên rất khác với bình thường, tràn ngập tà khí.
Thiếu nữ cố hết sức muốn tránh, đáng tiếc lực bất tòng tâm, ngọc nhũ bị hắn
trong tay tận tình dùng lực xoa bóp, từng đợt từng đợt cảm giác tê dại từ ngực
truyền tới, khiến nàng trở nên không còn sức phản kháng. Thiếu nữ vẫn cứ kiên
trì dè dặt với bản thân, miệng luôn kêu không được, song thủ giống như là lửa
đổ thêm dầu vô lực cự lại song thủ Hoa Tinh.
Tiếng Hoa Tinh tà dị mà đầy sự dụ hoặc, nhẹ nhàng vang bên tai nàng: “Đừng
chống cự, ta sẽ hết sức thương tiếc nàng.” Lời này như là có ma lực, thiếu nữ
bỗng mềm người xuống, mắt thoáng qua một chút mê mang, mặc cho song thủ Hoa
Tinh ve vuốt trên người mình.
Hoa Tinh hôn tai nàng, ngón tay đặt ở hai hạt ngọc châu kiên cường khe khẽ
dùng lực xe xe, mặt khác giục nàng mở miệng nói. Cơ thể thiếu nữ hơi run rẩy,
ánh mắt lộ ra mấy sợi tình dục, còn có mấy sợi mơ màng, nhẹ nhàng nói ra thân
thế của mình.
Trong phòng ngầm u tối, Hoa Tinh vừa tận lòng hưởng thụ ngọc thể động người
của thiếu nữ, vừa nghe nàng chầm chậm nói ra quá khứ đau xót. Trong tiểu phòng
mờ tối, ánh mắt Hoa Tinh lập lòe hắc sắc hào quang, quái dị như thế, lại thần
bí như thế.
Giữa hắn với thiếu nữ ám sát mình, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì nhỉ, hắn sẽ
đối xử với thiếu nữ này ra sao nhỉ, bộ mặt thật của thiếu nữ này sẽ thế nào
nhỉ? Tất cả điều này đều là bí mật, đang chờ đợi Hoa Tinh từng bước vén ra.