Không nói Hoa Tinh dẫn hai nữ tử tận tình đùa vui tại Trường An, mà nói Hoa
Tinh bởi vì một lần hành động đã giết đi năm vị cao thủ, đặc biệt là trong ấy
còn có hai cao thủ trên Địa Bảng, cho nên chấn động võ lâm. Cùng một lúc các
môn phái lớn nhỏ trong thành Trường An, đều hạ lệnh Phi cáp truyền thư, đem
việc này truyền bá khắp võ lâm. Không đến tối, nội trong mấy trăm dặm đều kể
lại cử động kinh người của Hoa Tinh.
Đồng thời tốc độ truyền ra bên ngoài vẫn đang không ngừng tăng tốc, đến buổi
sáng ngày thứ hai, tin tức này liền truyền đến Phượng Hoàng Thư Viện ở Nam
kinh. Khiến người của Thư viện trong một lúc hãy còn mơ hồ trong trí óc, không
biết làm sao đột nhiên mạo ra cái đặc sứ ấy. Hơn hết Thư viện lập tức truyền
lệnh điều tra rõ ràng việc này, sử dụng hết thảy nhân lực, ắt phải trong thời
gian ngắn nhất điều tra ra chân tướng của sự việc.
Còn ba nữ tử Trầm Ngọc Thanh, Dư Mộng Dao, Liễu Vô Song đang trên đường trở về
khi biết được tin tức này từ miệng Hoa Phúc, đều vô cùng cao hứng. Ba nữ tử
Trầm Ngọc Thanh ngồi trong xe ngựa, Hoa Phúc tự mình đánh xe. Trong bốn ngày,
bốn người đã đến Hồ Bắc, liền vượt qua tiến nhanh vào đất An huy. Qua ba bốn
ngày nữa, thì có thể đến Nam kinh rồi. Trên đường vẫn bình yên, không hề xảy
ra việc gì cả.
Trong xe, ba nữ tử vẫn cứ che mặt. Trầm Ngọc Thanh cười nói: “Thực không ngờ,
chia tay mới ba ngày, phu quân của bọn ta đã bắt đầu hành động. Danh Phượng
Hoàng đặc sứ thoáng cái truyền khắp võ lâm, khiến hết thảy mọi người đều biết
danh tự của y.”
Liễu Vô Song cười nói: “Phu quân à, đúng là nghịch ngợm phá phách, giết người
thì giết người đi, còn phải làm ra cái vụ đồ đao vào tay, lợn chó cúi đầu.
Nghĩ xem buồn cười muốn chết.”
Dư Mộng Dao cũng cười nói: “Hai tỷ nói đúng, quả là tức cười. Đáng tiếc không
tận mắt nhìn thấy bộ dạng y lúc đó, nếu không nhất định vui cực kỳ, cũng nhất
định cười chết thôi, Thực đáng tiếc.” Ba nữ tử nhìn nhau mà cười, tiếng cười
lanh lảnh vui tai, theo xe ngựa lên đường bay xa, từ từ tan biến trên quan lộ.
Sau một ngày, ba nữ tử và Hoa Phúc đi đến Hoài nam. Trầm Ngọc Thanh nói với
Hoa Phúc: “Hoa Phúc, lão điều xe ngựa đến cạnh Liễu hà ở ngoại thành, ở đó có
một đại viện nhà Liễu gia, là phân viện của Thư viện bọn ta tại địa phương,
bọn ta đến đó nghỉ một lát đi.”
Hoa Phúc ứng thanh, liền bắt xe ngựa đi. Không lâu sau thì đến đại viện Liễu
gia, nơi này thực sự không nhỏ. Do vùng này là địa bàn kiểm soát của Phượng
Hoàng Thư Viện, cho nên địa phương này cũng là công khai. Nhân sĩ võ lâm bản
địa đều biết ở đây là phân viện của Phượng Hoàng Thư Viện, nhưng cũng không có
người nào dám tiến đến gây sự.
Ba nữ tử che mặt bằng lụa trắng, tiến đến đại viện. Có người đi đến hỏi dò, Dư
Mộng Dao chỉ nói nhỏ một câu, người đó lập tức liền chạy về. Không lâu chỉ
thấy một nữ tử mặc áo màu lục vẻ mặt xinh đẹp chừng hai mươi bảy hai mươi tám
tuổi, dẫn theo ba nữ tử cũng coi là thanh tú, đến nghênh đón. Gặp ba nàng chỉ
gật gật đầu, không nói lời nào cả, dẫn ba nàng vào trong.
Trong phòng ngầm của Phân viện, ba nữ tử và Hoa Phúc cùng nữ tử áo lục xinh
đẹp, lúc này đang nói chuyện. Chỉ nghe lục y mỹ nữ nói: “Hai vị Viện chủ và
Liễu hộ pháp đến đây vừa khéo, thuộc hạ đang có một việc cần bẩm báo.”
Dư Mộng Dao cười nói: “Lục Cầm tỷ không cần đa lễ, bọn ta đều là tỷ muội, có
gì muội cứ nói đi.”
Nguyên là nữ tử mỹ lệ này kêu bằng Lục Cầm, chỉ nghe Lục Cầm nói: “Sáng sớm
ngày hôm qua, bọn ta ở đây nhận được tin tức, nói rằng ở Trường An thành đột
nhiên xuất hiện một vị thiếu niên tuấn mỹ, kêu là Hoa Tinh, tự xưng là Phượng
Hoàng đặc sứ. Đồng thời còn truyền đến Hoa Tinh với năm cao thủ ở Anh Hùng lâu
tại Trường An thành, khi nói chuyện xảy ra tranh chấp, cuối cùng động thủ tại
bắc thành, một lần hành động đã giết chết toàn bộ năm người.
Mà khiến người ta chấn kinh nhất là, năm người bị giết đó, đều có lai lịch bất
phàm. Trong ấy có hai thiếu niên sử kiếm, là môn đồ đắc ý của Túy Kiếm Môn ở
Thái bạch sơn, ngoài ra có hai người là cao thủ của Thông Thiên Môn, trong đó
một người là Âm Tú Tài Tưởng Phi danh liệt cuối cùng trên Địa Bảng lần này.
Nhưng lợi hại nhất là một vị sau cùng, chính là bốn mươi năm trước, danh liệt
Địa Bảng cao thủ vị thứ chín, Độc thủ hắc sát Trương Vọng Viễn. Hoa Tinh này
tuổi rất trẻ, nhưng võ công lại cực kỳ đáng sợ, nhưng không hiểu rõ, y tại sao
tự xưng là Phượng Hoàng đặc sứ, rốt cuộc y có mục đích thế nào nhỉ? Việc này
thỉnh hai vị Viện chủ nói cho Lục Cầm biết cần phải lo liệu làm sao?”
Ba nữ tử đưa mắt nhìn nhau, Trầm Ngọc Thanh cười nói: “Việc này bọn ta đã biết
rồi, tới đây cũng vì nói uội biết vụ việc này. Hoa Tinh đó không phải là người
giả mạo, y đích xác là đặc sứ của Thư viện bọn ta. Mục đích hôm nay ta đến
đây, là yêu cầu muội lập tức dùng danh nghĩa của Phượng Hoàng Thư Viện bọn ta,
truyền rõ ra võ lâm, Hoa Tinh là vị Phượng Hoàng đặc sứ thứ nhất của Phượng
Hoàng Thư Viện, việc này thiên chân vạn xác. Tuyên cáo võ lâm, hết thảy hành
động bên ngoài của Hoa Tinh, đều đại diện cho Thư viện. Trong toàn bộ võ lâm,
Hoa Tinh chính đại biểu cho Phượng Hoàng Thư Viện bọn ta, tất cả việc đối
ngoại đều do y toàn quyền xử lý, mọi môn hạ thư viện đều phải nghe theo y dặn
dò hành động. Đồng thời lập tức đi Trung Nguyên, ngầm liên hệ với Hoa Tinh,
cung cấp phục vụ mọi thứ cho y. “
Lục Cầm nghe nói thần sắc đại biến, không dám tin bèn hỏi lại: “Viện chủ không
hề nói đùa chứ? Bao nhiêu năm nay, Thư viện bọn ta chưa hề có cái gì đặc sứ,
tại sao lần này đột nhiên xuất ra một vị đặc sứ, với lại võ công còn cao khác
thường. Đồng thời đặc sứ không ở Giang Nam, trái lại chạy đến Trung Nguyên, đi
đến địa bàn của Võ Lâm Thư Viện, cái đó là vì sao? Thuộc hạ không hiểu.”
Trầm Ngọc Thanh cười nói: “Ta giống như là không hề đùa phải không? Hoa Tinh
đến đây, đích thực là có mục đích rất quan trọng, đồng thời y cũng phải đi dò
la tin tức của Võ Lâm Thư Viện một tý, nhân tiện lập uy Trung Nguyên cho Thư
viện bọn ta, giảm bớt uy phong của Võ Lâm Thư Viện.”
Lục Cầm nói: “Vậy không phải là y rất nguy hiểm ư?”
Trầm Ngọc Thanh đáp: “Một mình y đã giết năm cao thủ, nhưng có thụ thương
không? Không có hả, y là người có võ công lợi hại nhất trong Thư viện bọn ta,
ở thiên hạ lại nói, thậm chí là đứng vào một trong vài ba người đỉnh cao nhất.
Tương lai, y rất có thể là chủ nhân của Phượng Hoàng Thư Viện, cho nên bọn
ngươi phải cung cấp mọi thứ phục vụ hắn, hiểu chưa? Được rồi không cần hỏi
nhiều, bọn ta cũng phải tranh thủ về Nam kinh, muội theo lời nói của ta mà
làm, đưa thân phận Hoa Tinh ra võ lâm.”
Kể từ giây phút này, Phượng Hoàng Thư Viện chính thức công nhận thân phận
Phượng Hoàng đặc sứ của Hoa Tinh. Trong chốc lát, thân phận của Hoa Tinh
truyền khắp võ lâm. Bởi vì Hoa Tinh chiến đấu một trận ở Trường An, liền nhập
bảng xếp thứ mười tám, quả là hót một tiếng kinh người. Mấy ngày ngắn ngủi,
Hoa Tinh trở thành nhân vật phong vân trong võ lâm, khiến không ít người nổi
mối quan tâm đối với hắn, đặc biệt là thân phận Phượng Hoàng đặc sứ, khiến
người ta không ngừng phỏng đoán rốt cuộc Phượng Hoàng Thư Viện có mục đích gì.
Trong thành Trường An, ngoài sự phồn hoa vô bì, cũng có địa khu nghèo khó
không được người ta biết đến. Trong một khu nhà ngói lè tè hư hỏng tại đông
thành, đang ở không ít người túng quẫn. Những người này đều là bách tính bần
dân không quyền không thế, có ở nơi khác lưu lạc đến đây, có vì cuộc sống bức
bách, ở lại đây. Tóm lại một câu, có tiền người ta quyết không trở về nơi đây.
Ở trong một gian tiểu phòng lụp xụp, một lão nhân và một phụ nhân đang thấp
giọng nói chuyện. Chỉ nghe lão nhân nói: “Phu nhân, bọn ta đến nơi này đã bốn
ngày rồi, tạm thời xem ra coi như an toàn. Bọn ta nán lại lâu một tý, rồi nghĩ
biện pháp rời khỏi đây, chỉ là uất ức cho phu nhân quá, than ôi.”
Phụ nhân nói: “Trương đại ca, ta không hề cảm thấy như vậy, đại ca không cần
nghĩ quá nhiều. Hiện tại ta chỉ hy vọng Phong ca có thể an toàn vô sự, thuận
lợi trốn thoát kẻ địch truy kích.”
Lão nhân than nhẹ một tiếng nói: “Phu nhân quá thiện lương rồi. Hy vọng ông
trời mở mắt, không nên thương hại đến phu nhân.”
Hai người im lặng rơi vào trầm mặc, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Nữ nhân
này coi bộ chính là thê tử của Lệ viên Tiền Phong, Huyết Phù Dung Trần Lan
đứng thứ sáu trên Bách Hoa Phổ mười năm trước. Còn lão nhân phải là Trương
Hoa. Không ngờ hai người đã ẩn núp tại đây, có điều nơi này an toàn lắm thì
phải.
Huyết Phù Dung Trần Lan lo lắng cho trượng phu mình, lại không biết gã vì bản
thân, đã vứt bỏ nàng rồi. Đáng thương cũng đáng buồn a.
Quay đầu lại nói Hoa Tinh và hai nữ nhân đang cùng nhau du ngoạn trong thành
Trường An, trong thời gian đó, Hoa Tinh đã mua được không ít sự khoan khoái,
khiến hai nữ tử vui vui vẻ vẻ. Suốt một buổi chiều, Hoa Tinh cứ như thế dắt
tay hai nữ tử, đi chơi khắp phố lớn hẻm nhỏ Trường An, lưu lại vô số kỷ niệm
đẹp.
Buổi tối, ba người lại về Anh Hùng lâu, tiếp tục dùng cơm ở lầu bốn. Hoa Tinh
nhìn hai nữ tử, trên mặt hàm chứa nụ cười đắc ý, suốt buổi chiều, Hoa Tinh sớm
đã ăn cắp mất tim Thu Nguyệt rồi. Còn Thu Nguyệt và Mai Hương chung sống rất
tốt, coi bộ quan hệ của hai nữ tử rất không tệ, giữa hai người tựa hồ đều hiểu
rõ một chút sự tình, chỉ là ai cũng ngượng ngùng không nói ra, đều giấu kín
tâm tư.
Trên Anh Hùng lâu, người ăn cơm tối cũng tương đối nhiều. Sau khi Hoa Tinh và
hai nữ tử ăn một trận, cũng chừng thời gian một bữa cơm, mấy người quen đi
lên. Cùng nhìn thì ra là người của phái Hoa Sơn và phái Võ Đang, mấy người đó
chính là Ngô Hoa, Tôn Vân Long, Xuất Vân đạo trưởng, Lưu Phi và Lâm Vân. Khi
năm người nhìn tới Thu Nguyệt cặp mắt liền sáng lên, nhưng vừa nhìn thấy Hoa
Tinh, ánh mắt liền trở nên hơi kỳ quái. Đã tràn đầy đố kị bất mãn, lại hàm
chứa kinh khủng và cảnh giác. Tựa như đều hiểu rõ Hoa Tinh không phải dễ trêu.
Tốt nhất không nên đi chọc hắn.
Năm người kiếm bàn ngồi xuống, sau khi hướng về phía Thu Nguyệt khe khẽ gật
đầu, thì kêu vài món, yên lặng ngồi ăn, không nhìn Hoa Tinh nữa. Mà Thu Nguyệt
trông thấy bọn họ, sắc mặt hơi đỏ, có phần e thẹn. Nhìn Hoa Tinh một cái nói:
“Ta đi qua đó trước, đợi khi nào rảnh ta lại đến kiếm công tử, bọn ta còn ở
lại đây thêm một thời gian nữa, truy xét cái vụ hạt châu đó.” Thanh âm rất
thấp, chỉ có Hoa Tinh và Mai Hương có thể nghe thấy.
Mai Hương nói: “Ngươi phải cẩn thận một chút, nơi này coi bộ cũng không an
toàn. Có việc gì thì đến kiếm bọn ta, có Hoa Tinh rất đại cao thủ ở đây, không
có người nào có thể tổn thương ngươi đâu. Đồng thời ta cũng muốn chơi đùa
nhiều với ngươi, có thời gian thì nhớ đến kiếm ta.”
Hoa Tinh cười nói: “Ta cũng sẽ nán lại đây hai ba ngày, có thời gian ta sẽ tới
kiếm cô. Đi đi, chú ý bảo trọng thân thể.”
Thu Nguyệt đứng dậy, nhìn Mai Hương một cái, rồi nhìn Hoa Tinh. Suốt buổi
chiều ở với nhau, khiến Thu Nguyệt hạnh phúc trong lòng, nhớ tới Hoa Tinh luôn
dắt tay mình, thường thường lợi dụng khi Mai Hương không chú ý, nhẹ nhàng vuốt
ve tiểu thủ của mình, đôi khi còn dùng lực nắm chặt tay mình, làm cho trái tim
mình giống như con nai nhỏ, đập không thôi. Cả con tim hoàn toàn bị Hoa Tinh
đánh cắp, trong lòng toàn bộ nghĩ tới nhu tình của hắn.
Ánh mắt nhu hòa, hàm chứa nhu tình vô hạn nhìn Hoa Tinh một cái, Thu Nguyệt
nhẹ nhàng quay người bước đi. Bên tai lại đột nhiên truyền tới thanh âm của
Hoa Tinh, hắn dùng chính là “Truyền âm nhập mật” chỉ có một mình Thu Nguyệt
nghe thấy.
Hoa Tinh nhìn ánh mắt tràn đầy nhu tình ấy của Thu Nguyệt, không nhịn được nhẹ
nhàng nói câu: “Thu Nguyệt vợ ta, đợi ta lấy nàng.”
Cả người Thu Nguyệt chấn động, dừng bước. Quay lại nhìn Hoa Tinh, im lặng, Thu
Nguyệt nhẹ nhàng gật gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, sau đó quay
người rời đi.
Trong lòng Hoa Tinh thoáng qua một chút cao hứng, thực là rất thuận lợi, thuận
lợi đến mức bản thân hắn cảm thấy không dám tin, song trong lòng hắn liên tục
rất vui mừng, hắc hắc. Hay là mọi nam nhân đều có loại tâm lý này nhỉ?
Xuống Anh Hùng lâu, Hoa Tinh và Mai Hương đi về khách sạn. Chơi cả chiều, Mai
Hương cũng mệt mỏi rồi, nhưng nàng không hề lập tức về phòng nghỉ ngơi, mà là
ở lại phòng Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn nàng, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, nắm một cái kéo cơ thể
mềm mại động nhân ấy qua, nhẹ nhàng ôm trong lòng. Hoa Tinh cười nói: “Hôm nay
chơi mệt rồi, phải không? Bây giờ buồn ngủ chứ?” Song thủ tĩnh lặng ôm eo nhỏ
ấy, trong miệng đang thở ra hương thơm xử nữ mê người.
Mai Hương nhẹ nhàng xoay trở ngọ ngoạy cơ thể, vẻ mặt hồng hồng cực kỳ khả ái,
thấy Hoa Tinh ôm chặt không buông, cũng từ từ thả lỏng cơ thể, mặc hắn ôm eo
mình. Đầu nhè nhẹ tựa ở ngực Hoa Tinh, cảm giác ấy rất dễ chịu, không nhịn
được định nhắm mắt lại. Nhẹ nhàng, Mai Hương khẽ nói: “Hôm nay rất vui vẻ, từ
khi biết ngươi, hai ba ngày nay là thời gian ta vui nhất. Thực muốn thế này
mãi, mỗi ngày cùng ngươi, có ngươi ở cạnh ta, đã an toàn lại vui vẻ, ta đã
thỏa mãn rồi. Hoa Tinh, ta rất tham tâm, hay là rất ngây thơ?”
Hoa Tinh nhẹ nhàng dùng lực, càng ôm chặt nàng hơn. Dịu dàng nói: “Hương nhi
đích xác rất ngây thơ, nhưng không có chút tham tâm nào, Hoa Tinh ưa thích Mai
Hương ngây thơ hồn nhiên. Nàng không biết cái đó dụ người bao nhiêu đâu, mỗi
khi nhìn dáng điệu xinh đẹp mềm mại mơn mởn của nàng, Hoa Tinh không nhịn được
muốn ôm nàng vào lòng, hết sức yêu mến thương tiếc. Cả đời này, nàng đã vĩnh
viễn thuộc về Hoa Tinh, biết chưa, Hương nhi vợ ta. ” Bạn đang xem tại
TruyệnFULL – .TruyệnFULL
Mai Hương nghe nói, trong mắt chợt hiện nhu tình vô hạn và si mê. Nhẹ nhàng
quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi dịu dàng hôn Hoa Tinh, đôi môi khẽ mở,
cái lưỡi mềm mại duỗi qua, mặc ý tùy theo người tận tình nhấm nháp.
Hoa Tinh nhìn cặp mắt động người ấy, trong giây lát này sắc dục từ trong cơ
thể đã đi xa. Tĩnh lặng, dịu dàng ngậm hai mảnh môi mềm thơm ngọt, Hoa Tinh
chầm chậm thưởng thức. Bên trong có nhu tình và du dương nói không bao giờ
hết, có con tim trong trắng nhất của thiếu nữ. doc truyen tai . Đầu lưỡi nhẹ
nhàng xoắn cái vật nhỏ thơm ngát trơn mịn ấy, trong miệng hai bên vào vào ra
ra đi đi về về, hai người hoàn toàn đắm đuối trong mỹ vị vô bì, không muốn
tỉnh.
Mai Hương toàn thân vô lực tựa vào lòng Hoa Tinh, dịu dàng để hắn nếm môi thơm
thiếu nữ của mình, mặc cho đầu lưỡi của hắn muốn gì được nấy ở trong miệng,
không có chút chống cự nào. Nhìn ánh mắt chứa đầy thương tiếc của Hoa Tinh,
trong lòng Mai Hương cao hứng và vui không thể tả.
Thả lỏng cơ thể, trong mắt Mai Hương hàm chứa một chút mong mỏi, một chút e lệ
rụt rè nhìn Hoa Tinh. Y có thể hiểu rõ ý mình không, đêm nay y có yêu cầu thân
con gái của mình không? Mai Hương không hiểu rõ. Nhưng nàng lại hy vọng y yêu
cầu mình, không vì cái khác, bởi vì nàng tự nguyện.
Nhìn ánh mắt động người mang theo một chút mong mỏi, Hoa Tinh hiểu lòng nàng.
Hai người phảng phất thông minh như nhau, nhìn một cái đã có thể biết tỏng tin
tức trong mắt đối phương. Bế cơ thể non mềm của Mai Hương, Hoa Tinh nhẹ nhàng
đi tới giường. Dịu dàng đặt Mai Hương xuống, Hoa Tinh quay người đóng chặt cửa
phòng, sau đó tiến tới giường, yên lặng nhìn Mai Hương.
Mai Hương đỏ ửng khuôn mặt, dưới ánh đèn yếu ớt, tỏ ra hết sức dụ người. Nhìn
Hoa Tinh, trong mắt Mai Hương có tơ tơ kỳ vọng, tơ tơ e thẹn, còn có một chút
khích lệ, tựa hồ đang gợi ý cho Hoa Tinh.
Hoa Tinh hơi cười mang theo vẻ thân thiết, cởi giày cho Mai Hương, tự mình
cũng cởi giày ra, bước lên giường. Mai Hương đỏ mặt, nhẹ nhàng di chuyển một
chút, để cho Hoa Tinh có thể nằm xuống.
Hoa Tinh nằm xuống cạnh Mai Hương, song thủ ôm nàng vào lòng, khẽ nói bên tai
nàng: “Hương nhi, tối nay ở lại.”
Mai Hương đỏ mặt nhìn hắn, trong mắt nhu tình không tan, không có lời nói,
không có thanh âm, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi khép mắt lại.
Trong tiểu phòng khách sạn, ngọn đèn dầu trên bàn lóe lên tia sáng nhạt, giống
như là muốn ẩn giấu chuyện gì. Trên giường Hoa Tinh dịu dàng ôm ngọc thể nhỏ
nhắn xinh xắn động người của Mai Hương, đêm nay có lẽ thế nào cũng phát sinh
vài việc, có lẽ