Ven dừng cây ở thành bắc, sau khi Hoa Tinh một lần giết chết bốn người là Mộc
Hoa Phong, Hàn Siêu, đại Ngưu, Tưởng Phi, hắn bắt đầu đối diện với kẻ địch
cuối cùng, kẻ đó là Độc thủ hắc sát TrươngVọng Viễn bài danh thứ chín trên Địa
Bảng ở lần thứ hai. Hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là Hoa
Tinh mở miệng trước.
Trên mặt Hoa Tinh treo lên nụ cười lãnh khốc, cười khẩy nói: “Lão quỷ, đến
lượt ngươi rồi. Ta thấy ngươi nên tự mình kết liễu đi, để ta khỏi phải động
thủ. Bằng không ngươi sẽ hối hận đấy, hắc hắc.”
Trương Vọng Viễn cười nham hiểm nói: “Tiểu tử, bữa nay lão phu để cho ngươi
hiểu biết một lần, lợi hại của ta. Hắc hắc.” Nói xong hai câu mười ngón tay
liền búng ra, chỉ phong bắn thẳng tới tử huyệt trên người Hoa Tinh, hơn nữa
trong mấy đường chỉ phong còn có một chút thuốc bột, hiển nhiên là vật kịch
độc. Lão già áo đen thuận theo chưởng tiến tới, hai ống tay áo phất lên, hai
bóng màu lục bay thẳng tới Hoa Tinh.
Trong mắt Hoa Tinh lóe qua ý cười lạnh lùng, lão quỷ, ngươi tưởng là dùng độc
có thể làm gì được ta phỏng? Thiếu gia mười năm trước đã bất độc bất xâm rồi,
ngươi nếu mà muốn nhờ vào điểm này chống cự lại ta, e rằng ngươi phải thất
vọng thôi. Trong lòng vừa nghĩ, vừa vung đoản đao trong tay lên.
Chỉ thấy đoản đao lượn vòng không ngừng trong tay hắn, toàn bộ chỉ lực của
Trương Vọng viễn liền bị chặn lại. Cơ thể Hoa Tinh vụt loáng qua, tại không
trung lưu lại một tàn ảnh, khi xuất hiện lại đã ở bên cạnh Trương Vọng Viễn
rồi. Đoản đao chuyển động bay lượn, như là một quả cầu đao phát sáng, xoay
tròn như gió giữa không trung, phát ra tiếng gào thét của loài ác quỷ, chấn
động tâm phế người khác. Không khí bốn xung quanh không ngừng đến gần đao cầu,
rất nhanh hình thành một đạo gió xoáy, nhắm hướng Trương Vọng Viễn vọt tới.
Trương Vọng Viễn cẩn thận Phi thường, biết võ công của Hoa Tinh cao cường,
ngạnh tiếp e rằng không phải là đối thủ, riêng chỉ có dùng độc. Lúc này từ
giữa hai ống tay áo của Trương Vọng Viễn bay ra hai bóng màu lục hướng tới Hoa
Tinh, đã sắp đến gần Hoa Tinh rồi. Mọi người chú ý nhìn, mới biết lại là hai
con độc xà. Hai con độc xà hết sức khác thường, dài chỉ một thước hai tấc,
toàn thân màu lục nhạt, trông vào tưởng rằng khả ái. Nhưng độc tính của nó lại
tương đối mãnh liệt, trúng người hết cứu, bản thân Trương Vọng Viễn cũng không
có thuốc giải. Nhìn đao cầu bay lượn đến, Trương Vọng Viễn dốc sức, công lực
toàn thân chớp mắt dâng lên, song thủ cùng lúc phồng lên đen sì, thi triển ra
tuyệt học thành danh đã lâu – Hắc sát độc chưởng.
Mọi người không ngờ Trương Vọng Viễn lại dùng độc xà tấn công, trong lòng đều
có chút kinh ngạc. Mai Hương và Thu Nguyệt vô cùng căng thẳng, hai người nắm
chặt tay nhau, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Trong mắt lộ ra vẻ lo lắng và bất
an, thực hận không thể xông lên giúp Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn lão, ánh mắt lóe lên vẻ tàn bạo. Đối với song chưởng đen sì, Hoa
Tinh chỉ cười khẩy trong lòng. Đã từng nói phải chặt gãy song thủ của lão, để
lão biến thành Vô thủ hắc nhuyễn, cái đó nhất định phải làm được. Hữu thủ lật
lại, đoản đao nháy mắt trở nên mơ hồ, khiến mắt người ta nảy sinh một loại cảm
giác không chân thực, phảng phất đao đã càng lúc càng mỏng, càng lúc càng
nhạt, từ từ mất hẳn trong không trung. Nhưng tiếng gào hú trong không trung
lại càng lúc càng lớn, càng lúc càng mau.
Khi mười tầng công lực hắc sát độc chưởng của Trương Vọng Viễn công đến cách
Hoa Tinh ba thước, thì gặp bóng đao lờ mờ. Bóng đao bay lượn xoay tròn gặp độc
chưởng uy lực cường mãnh ngoan độc giữa không trung, phát ra tiếng phá không
chói tai. Chân khí cường kình tản ra bốn phía, cuốn từ mặt đất lên một lớp bụi
khói dày đặc. Người xung quanh bị luồng chân khí hùng mạnh đó bức đến khó thở,
trong lòng thầm nhủ lợi hại.
Trong mắt Trương Vọng Viễn run sợ thất sắc, toàn thân run rẩy không thôi. Song
thủ đều như cái bát, máu tươi đang chảy xuống. Bàn tay đen thui đã bị Hoa Tinh
chấn đến vỡ nát, kiếm không ra dấu vết. Hai con lục xà chính đang chiến đấu
với một đạo hồng quang giữa không trung, trông vẻ liên tiếp lùi ra sau thì
biết cũng là hung đa kiết thiểu rồi.
Hoa Tinh khẽ cười lộ ra vẻ hững hờ, đảo mắt nhìn Mai Hương và Thu Nguyệt, kêu
bọn họ an tâm. Ánh mắt chớp động tràn ngập sự dịu dàng, thâm tình nhìn bọn họ.
Mai Hương và Thu Nguyệt tay nắm tay, nhìn Hoa Tinh, trên mặt lộ ra vẻ bẽn lẽn.
Mai Hương khẽ nói với Thu Nguyệt: “Ngươi xem, Hoa Tinh đang nhìn ngươi kìa,
hắn chắc chắn là đang nghĩ xấu với ngươi rồi, ai kêu ngươi đẹp như thế, lại bị
hắn trông thấy. Hắn à, nhất định đang nghĩ làm sao để truy ngươi đến tay.” Nói
xong thấp giọng cười cười. Thu Nguyệt vừa nghe trong lòng cảm thấy hết sức
ngượng ngùng, đồng thời cũng có cao hứng và kỳ vọng. Nhẹ nhàng cúi đầu, đỏ mặt
không dám nhìn hắn.
Hoa Tinh quay đầu, ánh mắt rất nhanh trở nên lãnh khốc. Nhìn Trương Vọng Viễn
lạnh lẽo nói: “Độc thủ của ngươi rất hay, đáng tiếc gặp đồ đao của ta. Đồ đao
vào tay, thiên hạ cúi đầu. Ngươi chết trong tay ta cũng coi là không oan uổng,
nhưng ta biết ngươi không cam chịu. Ngươi luôn cho rằng có thể nhờ vào độc vật
và độc thủ để giết chết ta, phải không? Tiếc là khiến ngươi thất vọng rồi.”
Trương Vọng Viễn sắc mặt không cam chịu hỏi: “Lúc đầu ta đã ngấm ngầm sử vô
ảnh kịch độc xung quanh người ngươi, sao ngươi có thể hoàn toàn không việc gì
chứ, còn con hồng xà của ngươi, nó là vật nào vậy, vì sao khắc chết được hai
con Bích long của ta hả?” Trong lòng hắn tràn đầy bất cam.
Hoa Tinh cười khẩy nói: “Từ khi ngươi xuất hiện ở Anh Hùng lâu, ta liền cảm
thấy trên người ngươi mang theo kịch độc. Lúc Thu Nguyệt đi qua cạnh ngươi, ta
biết ngươi hạ độc trên người nàng. Từ khoảnh khắc đó, ta đã nghĩ rằng phải
giết ngươi rồi, cho nên ta mới dùng lời khích ngươi, kiếm cớ hợp lý để giết
chết ngươi. Còn như việc không trúng độc, ta nói ngươi cũng không thể hiểu
được, vụ này ngươi xuống địa ngục hỏi tiểu quỷ đi nhé. Tiểu hồng xà này của ta
ư, hắc hắc, không thể phụng cáo.”
Lúc này tiểu hồng xà giữa không trung đã từ từ rơi xuống, hai con Bích long
màu lục thần sắc ủ rũ chán nản đang nằm trên đất. Hồng Tuyến Xà chầm chậm di
chuyển tới bên cạnh hai con Bích long, thè lưỡi trong mồm ra, nhắm hai con
Bích long hút một cái, tinh khí nhiều năm của hai con Bích long bị Hồng Tuyến
Xà hút sạch, còn hai con Bích long cũng nhắm mắt chết đi. Tiểu hồng toàn thân
hồng quang lấp lánh, biến đổi tỏ ra linh lợi hơn nhiều, hiển nhiên có lợi Phi
thường.
Nhanh như chớp, tiểu hồng liền xuất hiện trên lòng bàn tay Hoa Tinh, nhẹ nhàng
thiêm vào lòng bàn tay hắn, giống như một kiểu làm nũng vậy, cực kỳ khả ái.
Tiếp theo hồng quang lóe lên rồi tiêu thất, ai cũng không nhìn thấy đi về
hướng nào, kỳ thực thân hình tiểu hồng chớp cực mau giữa không trung, liền
chuyển thân ẩn tàng trên người Hoa Tinh rồi.
Mọi người đều yên lặng nhìn Hoa Tinh, ánh mắt hàm chứa vẻ kinh hãi. Thực ra
phái Hoa Sơn và Võ Đang trong lòng đều chấn kinh vô tỷ, Lâm Vân của Võ Lâm Thư
Viện đối với võ công của Hoa Tinh cũng kinh hãi cực điểm, coi như Hoa Tinh là
một nhân vật hết sức nguy hiểm.
Hoa Tinh đưa mắt nhìn Trương Vọng Viễn, khẽ nói: “Được rồi kết thúc thôi. Chết
đi.” Vung đoản đao trong tay lên, cự ly cách một trượng, mà khí đao đã nhẹ
nhàng bổ rơi đầu Trương Vọng Viễn. Thủ đoạn này, người trong trường nhìn không
thể không đại biến sắc mặt.
Trong mắt mọi người, Hoa Tinh quả là con quái vật, tuổi tác như vậy, vậy mà có
thể giết chết cao thủ Địa Bảng dễ dàng, mà lại không chịu một điểm thương hại
nào, tại thiên hạ mà nói, đã là cực kỳ hiếm thấy. Đối với thân phận Phượng
Hoàng Thư Viện đặc sứ này của Hoa Tinh, mọi người đều ngầm lo lắng.
Hai mươi năm trở lại đây, Phượng Hoàng Thư Viện được biết tiếng là vì luôn có
mỹ nữ, người sáng lập lúc đó, là tuyệt thế mỹ nhân nổi danh thiên hạ, không
biết đã làm say đắm bao nhiêu nam nhân rồi, tiếc là lại không có một nam nhân
nào giành được trái tim nàng. Mà Phượng Hoàng Thư Viện suốt từ đó đến nay,
cũng là dùng cách lấy ôn nhu điều hòa, đứng trong võ lâm. Chưa từng có môn hạ
võ công cao cường, quang minh chính đại hành tẩu giang hồ như thế. Hoa Tinh
xuất hiện, rốt cuộc hàm ý thư viện sẽ có biến hóa trọng đại nào? Biến hóa đó
đối với võ lâm lại sẽ có ảnh hưởng như thế nào? Bạn đang xem truyện được sao
chép tại: chấm
Hoa Tinh nhẹ nhàng vung tay, sát trư đao cứ như thế nhẹ nhàng rơi trên quầy
thịt, không phát ra một chút âm thanh. Khoảng cách vài ba trượng, Hoa Tinh có
thể khống chế đường đao tốt như thế, rõ ràng nội công của hắn, sớm đã đạt đến
trình độ thu phóng tùy tâm rồi. Hiện ra nụ cười, Hoa Tinh đi tới bên hai nữ
tử, nhìn hai bộ mặt giương lên vẻ mỹ lệ mê người, trong mắt lóe lên màu sắc dụ
người. Khẽ nói: “Bọn ta rời khỏi đây trước đi, ở đây rất nhiều người, cả việc
muốn cùng các vị nói chuyện cũng không được thoải mái.”
Hai nữ tử nhìn hắn, Thu Nguyệt sắc mặt đỏ tươi, e thẹn động người. Trong mắt
Mai Hương hàm chứa thâm tình, nguýt hắn một cái, phong vận không thể tả, mê
nhân dục túy. Hoa Tinh thấy hai nữ tử không nói, hắng giọng một tiếng, liền
nắm hai người kéo đi. Không đợi hai nàng phản ứng lại, thân hình lóe lên,
nhanh như chớp mang hai nữ tử rời khỏi rồi. Để lại những người kia, đang thán
phục và trầm tư. Hoa Sơn phái Ngô Hoa chỉ đưa mắt nhìn Thu Nguyệt bỏ đi, trong
mắt thoáng qua vẻ âm lạnh. Không biết lão nghĩ cái gì, vì sao phải có loại ánh
mắt này.
Trong thành Trường An, Hoa Tinh và Mai Hương Thu Nguyệt đi lang thang khắp
nơi, trên mặt Hoa Tinh hàm chứa nụ cười tà ý, hai tay nắm lấy hai tiểu thủ mềm
mại, thỉnh thoảng nhìn bọn nàng. Bởi vì Mai Hương nhận thức Hoa Tinh sớm hơn,
lại có tiếp xúc thân mật khắng khít, nên tỏ ra tự nhiên một chút. Nhưng Thu
Nguyệt mới gặp mặt Hoa Tinh lần thứ hai, thì bị Hoa Tinh nắm chặt tiểu thủ
mình, trong lòng cực kỳ mắc cỡ, mấy lần muốn dùng lực lấy về, nhưng mỗi một
lần Hoa Tinh luôn hàm tình nhìn nàng, tay khe khẽ dùng sức, không chịu buông
tay. Vừa nhìn thấy ánh mắt thâm tình dụ người đó, Thu Nguyệt liền không nhịn
được cúi đầu tránh né, không dám nhìn hắn, tim đập mau lẹ, chỉ lo bị Hoa Tinh
phát hiện bí mật trong lòng mình. Đồng thời lấy tư cách thiếu nữ mà nói, một
chút mong mỏi chờ đợi hướng về lại không tự cảm thấy đang lan ra toàn thân.
Một dòng tâm lý mâu thuẫn khiến thiếu nữ mỹ lệ này tràn ngập mê hoặc không
giải thích được, không biết phải làm gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Hoa Tinh căn bản không lý gì đến ánh mắt của những người bên cạnh, cứ thế dắt
hai thiếu nữ mỹ lệ qua lại như con thoi trong các phố lớn hẻm nhỏ của Trường
An. Nhìn vẻ bẽn lẽn của Thu Nguyệt, khuôn mặt hồng hồng, trong lòng Hoa Tinh
nổi lên đắc ý. Nhẹ nhàng, Hoa Tinh cười hỏi: “Thu Nguyệt, Hoa Sơn phái các vị
cách đây không xa, cô có thường đến chỗ này chơi đùa không?”
Thu Nguyệt nghe nói, ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa thấy vẻ mặt mê người đó, Thu
Nguyệt liền cảm thấy tim đập dồn dập, trên mặt phát nóng, khe khẽ cúi đầu nói:
“Hoa Sơn mặc dù cách đây không xa, nhưng ta cũng chỉ qua lại hai lần, đây là
lần thứ ba. Bình thường bọn ta đều ở trên núi luyện công, không được phép tùy
ý xuống núi.”
Mai Hương nghe Thu Nguyệt nói, thấy vẻ bẽn lẽn của nàng, thì biết trong lòng
nàng nhất định vừa ngượng vừa mừng. Bởi vì bản thân Mai Hương cũng có loại cảm
giác này, nghĩ đến đây, Mai Hương cũng đỏ mặt, khẽ hỏi: “Thu Nguyệt, phái Hoa
Sơn bọn ngươi chắc chắn có không ít sư huynh đệ nhỉ? Hoa Sơn là đại phái nổi
danh Trung Nguyên, cùng tề danh với Thiếu lâm và Võ Đang, môn hạ đệ tử tất
nhiên không ít, không biết có bao nhiêu? Có thể nói được không?”
Thu Nguyệt đáp: “Hoa Sơn bọn ta có không ít sư huynh đệ, Hoa Sơn trên dưới
tổng cộng có khoảng chín trăm người. Nhưng phần lớn đều là đệ tử bình thường,
vì quả thực là đến Hoa Sơn học bản lĩnh, ngày thường có việc thì để bọn ta đi
làm. Bọn họ đều có hoàn cảnh thân phận nhất định, có tới Hoa Sơn học nghệ, là
vì kiếm chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc, thuận lợi hơn cho hành động của mình. Mà đệ
tử thực sự nhập môn, Hoa Sơn cũng chỉ có vài ba chục người mà thôi. Những
người này mới là thực lực chân chính của Hoa Sơn. Đến hiện tại lại nói, trong
lớp sư huynh đệ ngang vai với ta, cho dù có hơn sáu chục người, nhưng võ công
thực sự xuất chúng cũng chỉ có mấy người mà thôi.”
Hoa Tinh cười nói: “Lần này Tôn Vân Long cùng đi với cô, là đại sư huynh ở đời
này của Hoa Sơn các vị, phải không? Y ở Hoa Sơn chắc là xếp ở trước nhiều vị
lắm nhỉ?”
Thu Nguyệt đáp: “Đúng thế, Long sư huynh là nhân tài xuất chúng nhất ở thế hệ
này. Cũng là người có võ công cao nhất trong lớp trẻ của phái Hoa Sơn, liệt
danh thứ chín trên Long Bảng, được vô số môn hạ đệ tử noi gương học tập. Nhưng
võ công của y tại Hoa Sơn mà nói, vẫn không có cách nào tiến vào tốp mười
người phía trước.”
Mai Hương nghe xong kinh sợ nói: “Thực ư, với thân phận thứ chín của y trên
Long Bảng, vẫn không có cách nào tiến vào mười vị trước ư? Phái Hoa Sơn bọn
ngươi thực là cao thủ như mây, không thẹn là đại phái của võ lâm.”
Hoa Tinh cũng muốn hiểu phái Hoa Sơn hơn một chút, để tránh tương lai khi lấy
Thu Nguyệt, lại rơi vào tình trạng rắc rối. Hoa Tinh hỏi: “Phụ thân cô làm
chưởng môn, võ công của y phải xếp ở ba vị trí đầu tiên nhỉ?”
Thu Nguyệt nhè nhàng lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ lạ, bộ mặt đó tựa hồ
ẩn tàng rất nhiều việc. Thu Nguyệt khẽ nói: “Cha ta võ công càng không tệ,
đáng tiếc không có cách nào tiến vào ba vị trí đầu. Phái Hoa Sơn bọn ta cho
đến hiện tại, bối phận cao nhất chính là sư tổ của ta, cũng là sư phụ của cha
ta. Nhưng sư tổ ta còn có hai vị sư đệ, hiện nay cũng đều vẫn khỏe mạnh. Ba
người bọn họ luôn luôn ở Hoa Sơn. Trong ba người bọn họ, võ công của sư tổ cao
nhất, ngoài ra võ công của hai vị sư thúc tổ cũng sai khác không bao nhiêu. Sư
tổ trước kia thu vào tổng cộng hơn hai chục đệ tử. Trong hơn hai chục sư huynh
đệ của cha ta, thực sự xuất chúng có mười người, trong mười người, võ công cha
ta đứng thứ sáu. Lợi hại nhất là nhị sư bá và cửu sư thúc. Đồng thời Tứ đại
trưởng lão của Hoa Sơn phái bọn ta, đều là đệ tử của hai vị sư thúc tổ, bọn họ
võ công cao cường, đối với cha ta đều không phải thực lòng tin phục, chỉ là
chưa từng nói ra mà thôi.”
Hoa Tinh nghe xong, liền hiểu Hoa Sơn cũng không hề bình yên giống như người
ngoài thấy, nội bộ cũng đầy mâu thuẫn và bất đồng. Hoa Tinh hỏi: “Đã như thế,
cha cô làm thế nào để trở thành chưởng môn?”
Thu Nguyệt nhẹ nhàng nhìn hắn, tựa hồ câu hỏi này của hắn có chút quá đáng.
Nghĩ một lát, Thu Nguyệt nói: “Cha có thể đảm nhiệm làm chưởng môn, nguyên do
hoàn toàn là sư tổ. Trong mười đệ tử xuất chúng nhất của sư tổ. Võ công đứng
đầu là nhị đệ tử Chu Lượng, thứ hai là cửu đệ tử Doanh Phong, cha chỉ đứng thứ
sáu. doc truyen tai . Khi sư tổ dạy ta mấy năm võ công đã từng nói qua, nhị sư
bá tâm trường rất độc ác, cửu sư thúc tâm kế rất thâm trầm. Còn lại mấy người
võ công tuy rằng không tệ, tiếc là đều không có tài trí, không đủ để đảm đương
chức chưởng môn.
Sở dĩ sư tổ chọn cha làm chưởng môn, là vì tính cách ôn hòa của cha, xử việc
công chính. Nhưng vì điều này, nhị sư bá và cửu sư thúc đều canh cánh trong
lòng, nhị sư bá mang trong lòng bất mãn, đối với cha cũng tương đối căm ghét.
Hơn mười năm nay, nhị sư bá và cửu sư thúc nghĩ cách mua chuộc lòng người, rất
nhiều lần đối chọi với cha, cha cũng không có biện pháp nắm bọn họ. Trên Hoa
Sơn phái, trong mười đệ tử của sư tổ, ngoài nhị sư bá cửu sư thúc ba người ra,
còn lại bảy người, có hai người đứng cùng chiến tuyến với nhị sư bá. Và có hai
người cùng phe với cửu sư thúc, như vậy cha chỉ được ba người ủng hộ.
Trong môn hạ đệ tử của hai vị sư thúc tổ, có chín người kiệt xuất, trong đó có
ba người ủng hộ cha, ngoài ra sáu người chia ra ủng hộ nhị sư bá và cửu sư
thúc. Trong tứ đại trưởng lão, giúp đỡ cha chỉ chiếm được phân nửa, còn lại
hai người một người ra sức cho nhị sư bá, người kia ra giúp đỡ cho cửu sư
thúc. Cho nên nói, Hoa Sơn phái hiện tại kỳ thực có ba thế lực cùng tồn tại,
nhưng thế lực của cha tương đối vẫn không bằng hai người bọn họ. Nếu không có
sư tổ, e rằng Hoa Sơn sớm đã đổi chủ rồi. Ngoài ra mẹ ta cũng là một nguyên
nhân rất quan trọng trong đó.”
Mai Hương lè lưỡi nói: “Thực không ngờ, Hoa Sơn bọn ngươi vốn có nhiều việc
người ngoài không biết như vậy. Nghe ngươi nói như thế, cha ngươi không phải
rất nguy hiểm, từ xưa đến nay, đồng môn bất hòa, thường thường xảy ra họa bên
trong, Thu Nguyệt ngươi phải rất cẩn thận.”
Hoa Tinh lặng im ngẫm nghĩ, nghe cách nói của Thu Nguyệt, Hoa Sơn phái không
sớm thì muộn phải xảy ra chuyện, chỉ là còn chưa hiện lên rõ ràng. Nhưng suy
luận từ lời nói của Thu Nguyệt, một khi phát sinh biến hóa, khi đó muốn đề
phòng thì muộn rồi. Hoa Tinh khẽ nói: “Đừng lo, lúc đó xảy ra chuyện thì cô
đến kiếm ta, ta giúp cô. Từ thân phận Phượng Hoàng đặc sứ của ta, muốn giúp cô
quả là rất dễ. Cô vừa mới nói vụ mẹ cô cũng là một nguyên nhân trọng yếu, là
chỉ về cái gì?”
Thu Nguyệt nhìn hắn, nghĩ đến lời hắn, trong lòng có chút ngọt ngào. Hắn tự
nguyện giúp mình, chứng minh trong lòng hắn có mình. Nghĩ tới đây, vẻ mặt hơi
mừng, cặp mắt hàm tình nhìn hắn một cái.
Thu Nguyệt đáp: “Trước đây khi cha ta lấy mẹ ta, sư tổ cực kỳ cao hứng. Lúc đó
cha ta vẫn chưa làm chưởng môn, sau này cha có thể làm chưởng môn, cũng có
liên quan cực lớn tới mẹ. Sư tổ lúc nào cũng rất tốt với mẹ, luôn luôn nhắc
nhở mẹ phải cẩn thận với nhị sư bá và cửu sư thúc, bởi vì hai người bọn họ đều
không mang hảo ý với mẹ. Hồi đó mẹ ta danh liệt thứ bảy trên Bách Hoa Phổ lần
đầu tiên, lúc lên núi làm say mê hết thảy mọi người. Mỗi lần khi cha nói có
thể lấy được mẹ, thì khuôn mặt vui vẻ và ngây ngô cười.
Nhưng mẹ nói, sở dĩ bà gả cho cha, không phải là vì cha anh tuấn, mà là bởi vì
tâm trường của cha tốt, vì người khiêm tốn lễ độ, là vị quân tử. Năm đó bởi vì
mẹ bị ác đồ bức bách, khi đang muốn tự sát, được cha phát hiện cứu thoát. Lúc
ấy người thân của mẹ, cũng là bà ngoại và ông ngoại đều chết trong tay ác đồ,
một mình mẹ theo cha về Hoa Sơn. Trên đường mẹ phát hiện cha là vị quân tử
khiêm tốn, thì vui vẻ đi với cha, sau đó về đến Hoa Sơn, sau khi cha bẩm báo
với sư tổ, thì lấy mẹ. Bao nhiêu năm nay, mẹ luôn giúp cha sắp xếp công việc
trong phái, ngầm nhắc nhở cha phải cẩn thận nhị sư bá và cửu sư thúc, đồng
thời tận lực tạo mối quan hệ tốt với đồng môn sư huynh đệ, để tránh bị bọn họ
lợi dụng khi có cơ hội. Mẹ cũng luôn nói cha coi chừng bọn họ, không được đi
lại với bọn họ, để tránh phát sinh nguy hiểm.”
Hoa Tinh nghe xong không nói lời nào, không ngờ mẹ Thu Nguyệt lại là đại mỹ
nhân hai mươi năm trước. Có điều có thể sinh ra nhân nhi mỹ lệ thế này, tin
rằng bà nhất định cũng là mỹ nữ hiếm thấy, không lấy làm lạ gây nên sự ghen tị
của người khác. Vậy thì, cha của Thu Nguyệt, càng thêm nguy hiểm. Hoa Sơn phái
cũng càng ngày càng nguy hiểm rồi, nếu như Thu Nguyệt ở đó suốt, không sớm thì
muộn sẽ xảy ra chuyện. Nhìn Thu Nguyệt, Hoa Tinh đang ngẫm nghĩ, hay là nghĩ
tới biện pháp, tạm thời không cho Thu Nguyệt trở về.
Mai Hương nói với Thu Nguyệt: “Vậy ngươi có thể phải cẩn thận, ta coi ngươi
nên ở bên ngoài chơi một thời gian rồi hãy trở về cũng không muộn.”
Thu Nguyệt nói: “Hiện tại vẫn chưa sợ, sư tổ còn sống, nhị sư bá và cửu sư
thúc vẫn không dám làm bừa. Ta sợ là tương lai nếu mà sư tổ không còn nữa, cha
mẹ sẽ bị nguy hiểm.”
Hoa Tinh nói: “Việc của tương lai hãy còn sớm, hay là không nói những chuyện
không vui nữa, bọn ta cứ chơi đùa vui vẻ một trận nhé.” Nói xong song thủ dùng
lực, kéo tiểu thủ của hai nữ tử lên, nhìn bọn nàng. Ánh mắt Thu Nguyệt có chút
bẽn lẽn nhìn hắn, nhìn thấy đúng là một đường mục quang chân thành tình cảm
nồng nàn, khiến lòng người tràn đầy cảm động và tín nhiệm.
Có hơi cười nhẹ, Hoa Tinh dắt tay hai nữ tử, bọn hắn bắt đầu vui vẻ dạo chơi
Trường An. Phố lớn hẻm nhỏ đều lưu lại tiếng cười vui vẻ của ba người, cùng
với hồi ức khó quên. Ba người mặc sức hưởng thụ thời gian khó có được này.
Ngày mai, hoặc là tương lai, chờ đợi bọn hắn là cái gì? Ai biết.