Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 21: Phong Vũ Trường An – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 21: Phong Vũ Trường An

Ăn xong bữa Hoa Tinh và Mai Hương rời khỏi khách sạn. Hai người đủng đỉnh đi
dạo quanh thành Trường An. Lâu lâu lại vang lên tiếng cười vui vui vẻ vẻ của
Mai Hương. Mai Hương ngó Hoa Tinh, cặp mắt tràn đầy vẻ thùy mị và bẽn lẽn. Bởi
vì lúc sáng hai người nồng nhiệt, Mai Hương bị Hoa Tinh chiếm hết tiện nghi,
cả phong đồn mềm mại của thiếu nữ cũng bị Hoa Tinh tận tình xoa bóp một phen,
nên quan hệ giữa hai người đã trở nên thân mật hơn nhiều.

Lúc này Hoa Tinh đang nắm tay Mai Hương đi trong đám đông khiến vô số người
chú ý. Mặc dù Mai Hương xấu hổ nhưng không cự tuyệt, mặc cho Hoa Tinh kéo tay
mình, theo hắn qua hàng vạn phố lớn hẻm nhỏ.

Giữa trưa hai người lại tới Anh Hùng lâu, giống hôm qua, bọn họ vẫn ngồi ở lầu
bốn. Hai người gọi rất nhiều món rồi yên lặng ăn uống. Hoa Tinh ngậm cười nhìn
Mai Hương, nhưng nàng chỉ thỉnh thoảng đảo cặp mắt thẹn thùng lườm hắn. Ánh
mắt kiều mị động lòng người không thể tả.

Vào giờ ngọ, lầu bốn đã đông khách hơn. Lúc này lại có thêm hai người bước
lên, hai người này tuổi chừng trên dưới bốn mươi. Một người toàn thân áo bó có
vẻ là người võ lâm, cánh tay để trần không mang binh khí. Hai người sau khi
lên lầu thì quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng mục quang dừng lại trên người
Hoa Tinh. Bọn họ đi tới trước bàn Hoa Tinh, một người hỏi: “Xin hỏi đây có
phải là Hoa Tinh Hoa công tử không?”

Hoa Tinh đảo mắt nhìn hai người đáp: “Ta chính là Hoa Tinh, mời ngồi. Hai vị
tìm ta có việc gì?”

Người vừa hỏi lên tiếng: “Tại hạ là Vân Thất, đây là huynh đệ của ta Vân Bát.
Bọn ta vừa vào thành Trường An liền nghe đại danh của Hoa công tử. Nghe nói
Hoa công tử là đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện, không biết là đúng hay sai.
Vân Thất đặc biệt đến thỉnh giáo.”

Hoa Tinh cười nói: “Không ngờ ta một đêm đã thành danh rồi. Không sai, ta
chính là đặc sứ của thư viện. Vụ này mấy bữa nữa thư viện sẽ tự công bố ra
thiên hạ, lúc đó tự nhiên các vị sẽ biết chân giả.”

Vân Thất hỏi: “Hoa công tử thay mặt cho Phượng Hoàng Thư Viện đến Trung Nguyên
tin rằng ắt phải có việc quan trọng. Nhưng công tử nên biết đây là Trung
Nguyên, cũng là địa bàn của Võ Lâm Thư Viện. Công tử tới đây không biết có
phải vì chống đối Võ Lâm Thư Viện không?” Hoa Tinh cười thầm, hóa ra là đến dò
la hư thực.

Hoa Tinh ra chiều ngơ ngác hỏi: “Ta không hiểu ý các hạ muốn nói gì, ta chỉ đi
ngang vùng này, tạm thời nán lại mấy bữa. Thế nào, các vị muốn truy hỏi ư?”
Giọng điệu có chút lạnh nhạt.

Vân Thất bình tĩnh đáp: “Hoa công tử không nên hiểu lầm. Công tử lấy tư cách
Phượng Hoàng đắc sứ đến đây, đương nhiên dễ gây ra sự chú ý của người khác.
Tại hạ cũng chỉ tiện mồm hỏi chơi, vì mấy bữa nay trong thành Trường An và
vùng lân cận xảy ra không ít sự tình, các nhân sĩ võ lâm đều đang điều tra sự
việc phát sinh mấy ngày nay. Công tử lấy thân phận đặc sứ đột nhiên xuất hiện
tại Trường An, hiển nhiên khiến người khác chú ý. Mọi người đều muốn nghe
ngóng mục đích cụ thể của công tử. Vân Thất cũng có ý này vậy.”

Hoa Tinh hỏi: “Sự xuất hiện của ta coi bộ ảnh hưởng đến việc tìm kiếm của các
vị, đúng không?” Hai vị vẫn chưa nói hai vị đại diện cho thế lực nào, nói ra
để ta suy nghĩ thử xem.”

Vân Thất đáp: “Hoa công tử lần đầu tới vùng này nên còn chưa hiểu đại thế võ
lâm ở đây rồi. Vân Thất nói cho công tử nghe vậy. Ở thành Trường An này rải
rác không ít các bang phái, lớn có nhỏ có. Nhưng thế lực mạnh nhất có bốn.
Toán thứ nhất là phân đà Trường An của Thông Thiên Môn, đà chủ kêu là Thiết
quyền Hứa Phong. Y là cao thủ bài danh thứ bảy trên Địa Bảng hai mươi năm
trước, môn hạ cao thủ như mây.

Toán thứ hai là Bạch gia, chủ nhân là Bạch Trường Tùng vừa chết con trai tối
qua. Bạch Trường Tùng võ công cao sâu khôn lường. Lão nổi tiếng võ lâm đã lâu,
liệt danh thứ tư trên Địa Bảng ở lần thứ hai. Lão luôn sống ở Trường An, từ
nhiều năm nay uy thế hùng hậu ăn sâu bén rễ. Thế lực của lão cực đại tại thành
Trường An. Lần này để báo thù cho con trai mình lão đã tuyên bố ra giang hồ
đích thân truy xét việc này.

Toán thứ ba là bang phái lớn nhất tại Trường An, sinh trưởng ở đây, gọi là
Long Xà Bang. Cao thủ trong môn tuy không nhiều nhưng lại cực kỳ rõ ràng động
tĩnh của Trường An, chỉ cần gió thổi cỏ lay là có thể tìm tới. Bang chủ kêu là
Long Tam, người này mới khoảng hai bảy hai tám, chưa đến ba mươi. Y là cao thủ
thiếu niên xếp thứ mười ba trên Long Bảng ở lần này. Trong võ lâm y cũng được
coi là có tên tuổi. Truyện được tại TruyệnFULL

Cuối cùng là Võ Lâm Thư Viện. Đây là thư viện xuất hiện sớm nhất trong tứ đại
thư viện. Ở các huyện thành lớn đều có phần cơ cấu của Võ Lâm Thư Viện, đó
chính là phương tiện để thu thập biến động mới nhất của võ lâm. Bản thành là
phạm vi thế lực của Võ Lâm Thư Viện, lại là thành lớn ở Trung Nguyên, thế lực
phân bố ở đây hùng mạnh hơn nơi khác rất nhiều”

Hoa Tinh nào ngờ Trường An lại phân bố bốn toán thế lực. Từ lời nói của Thiên
hạ đệ nhất tài nữ Trầm Ngọc Thanh, Hoa Tinh biết thực ra Thông Thiên Môn đã
liên kết với Võ Lâm Thư Viện. Bên ngoài mặc dù bọn họ tỏ ra không có gì nhưng
lại ngấm ngầm câu kết với nhau. Trường An nằm ở Trung Nguyên thuộc về phạm vi
thế lực của Thông Thiên Môn, tất cả các bang phái ở đây đều phải chịu sự hạn
chế của Thông Thiên Môn, thuận theo bọn chúng. Bằng không sẽ bị chúng phái
người tiêu diệt.

Những môn phái thực sự có thể đối đầu với Thông Thiên Môn, ngoài các đại phái
ra chỉ còn có mấy môn phái, Bách Hoa Môn là một trong số đó. Mục tiêu của Hoa
Tinh lần này đến Trung Nguyên là vì Bách Hoa Môn. Hắn muốn lôi kéo bọn họ gia
nhập vào phe của Phượng Hoàng Thư Viện, cùng đối kháng với Thông Thiên Môn.

Hoa Tinh mỉm cười hờ hững khiến người ta không đoán được trong lòng hắn đang
nghĩ gì. Hoa Tinh hỏi: “Không biết hai vị thuộc phe nào? Xin mời nói rõ.”

Vân Thất nhìn Hoa Tinh, đoán không ra Hoa Tinh đang nghĩ gì, gã khẽ nói: “Hai
người bọn ta đến từ Võ Lâm Thư Viện. Bởi vì công tử là Phượng Hoàng đặc sứ nên
bọn ta cố tình thành khẩn đến hỏi thăm. Chúng ta đều là người trong tứ đại thư
viện, để tránh xảy ra điều gì không hay, cho nên bọn ta mới có hành vi này.
Tin rằng không lâu nữa, người kiếm công tử sẽ không ít, đến lúc ấy e rằng Hoa
công tử sẽ ứng phó mệt mỏi.”

Hoa Tinh đưa mắt ngó hai người, hắn không dám khẳng định lời bọn họ là đúng
hay sai. Bản thân không liên hệ với thư viện trước, đối với tất cả những việc
này tương đối bỡ ngỡ, chỉ có thể dựa vào phán đoán của mình, chưa chắc đã
đúng. Đợi sau khi liên hệ với thư viện, có thể thông qua thư viện chứng minh
rất nhiều sự việc, cung cấp thêm nhiều thông tin tham khảo, để mình phán đoán
chính xác, tiện ình hành động.

Hoa Tinh ngó hai người, nụ cười có ba phần tà dị khẽ nói: “Không ngờ vốn là
đồng hành Võ Lâm Thư Viện, Hoa Tinh quả thực thất lễ rồi. Thực ra lần này ta
chỉ là tạt qua đây, có việc xuôi theo hoàng hà xuống hạ du. Đồng thời tiện
đường thưởng thức non sông cẩm tú của Trung Nguyên một tý. Người ta nói Trung
Nguyên đất rộng người đông, giữa ngàn vạn sơn thủy ẩn tàng vô số thế ngoại cao
nhân. Hoa mỗ cũng muốn mở mang kiến thức một phen. Khổng thánh nhân từng nói,
đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, vì vậy ta tới đây để tăng thêm
kiến thức. Sau này qua lại trên địa bàn hai vị, cũng mong hai vị quan tâm
nhiều.”

Vân Thất nói: “Hoa công tử giao tình không cạn, huynh đệ tại hạ tất nhiên là
hoan nghênh. Cũng mong Hoa công tử không làm ra việc khiến huynh đệ ta khó xử,
kẻo hai đại thư viện phát sinh chuyện không vui, tin rằng ai cũng không muốn
trông thấy. Hoa công tử có việc gì có thể đến phía đông thành kiếm huynh đệ
bọn ta. Hôm nay không quấy nhiễu công tử nữa, cáo từ.” Nói xong gã đảo mắt
nhìn thang lầu, ánh mắt thoáng qua vẻ khác thường.

Hoa Tinh nghe giọng điệu của gã có vẻ uy hiếp trong lòng bèn cười lạnh. Lần
này đi Trung Nguyên, bọn ngươi nếu như không chọc ta thì vận khí bọn ngươi mới
tốt; Chọc ghẹo ta bọn ngươi chờ xem ta làm sao thu dọn bọn ngươi. Hắc hắc.

Hai người Vân Thất Vân Bát rời khỏi, đồng thời lại có ba nhóm tửu khách lên
lầu. Trong đó có nhóm người của Hoa Sơn và Võ Đang, hôm nay bọn họ chỉ đến sáu
người. Phía Hoa Sơn là Thiết Kiếm Khách Ngô Hoa, Tôn Vân Long và Thu Nguyệt.
Phái Võ Đang là Xuất Vân đạo trưởng và Lưu Phi. Cuối cùng là Ngân Y Kiếm Khách
Lâm Vân của Võ Lâm Thư Viện. Lần này Long Bảng có ba người. Sáu người ngồi
lệch mé đối diện với bọn Hoa Tinh. Thu Nguyệt liếc Hoa Tinh, ánh mắt dừng lại
trên người Mai Hương. Khe khẽ gật đầu xem như là chào hỏi.

Phe thứ hai có bốn người, toàn là thiếu niên khôi ngô. Hai người đeo kiếm, một
người sử đao, một người không mang binh khí. Hai người mang kiếm một vàng một
trắng, trên dưới hai chục tuổi, tướng mạo không tệ. Người sử đao lối chừng hai
mươi hai hai mươi ba, song mục thần quang lưu động, lại là cao thủ hiếm thấy,
toàn thân áo đen, tựa hồ đã trải qua không ít phong sương, khuôn mặt có phần
kiên nghị và cố chấp. Sau cùng là thiếu niên tay không quyền trống, toàn thân
y phục lam nhạt, khuôn mặt anh tuấn đang cười khẽ, tương đối hấp dẫn người
khác. Hoa Tinh rất để ý bốn người này. Hắn nảy sinh hứng thú cực lớn đối với
bọn họ.

Phe cuối cùng là một lão già. Lão già này khác với hai nhóm trước. Lão trạc độ
hơn sáu chục tuổi, khuôn mặt đầy nếp nhăn. Bộ y phục đen trên người dường như
đã mặc nhiều năm, có lẽ chưa từng cởi ra giặt lần nào. Cặp mắt lão khép hờ,
mỗi khi nhắm mở thần quang ẩn hiện. Sau khi quan sát người trên lầu ánh mắt
lão dừng lại trên người Thu Nguyệt và Mai Hương. doc truyen tai . Coi bộ dường
như đang nghĩ tới chủ ý với hai người.

Từ lúc lão già này lên lầu, mục quang của mọi người đều nhìn lão. Ngô Long và
Xuất Vân đạo trưởng sắc mặt đại biến thầm nhủ người này làm sao đến đây, coi
tình hình e rằng không hay rồi. Lâm Vân nhìn lão già, trong mắt lộ ra vẻ chấn
kinh, ngấm ngầm suy nghĩ. Thu Nguyệt vừa thấy ánh mắt lão già, toàn thân khó
chịu, cảm giác như là bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.

Bốn thiếu niên kia hiển nhiên cũng nhận ra lai lịch lão già, khuôn mặt đều lộ
ra vẻ kinh ngạc tĩnh lặng nhìn lão.

Hoa Tinh đưa mắt ngó lão, ánh mắt lóe lên hàn quang, cặp mắt lộ ra vẻ cười tà
khí. Mai Hương cũng có cảm giác giống như Thu Nguyệt, toàn thân khó chịu,
trong lòng cảm thấy buồn nôn. Hoa Tinh thấy ánh mắt lão già lom lom nhìn Thu
Nguyệt và Mai Hương liền hiểu rõ lão đang có ý đồ với bọn họ. Hoa Tinh lộ ra
nụ cười lạnh lẽo tà khí, ngầm nói nữ nhân của lão tử ngươi cũng dám động đến,
hắc hắc, coi ta làm sao để trừng phạt ngươi. Trong lòng Hoa Tinh cũng coi Thu
Nguyệt như là nữ nhân của hắn, hắc hắc, quả là lòng tham không đáy!

Lão già áo đen ngồi giữa bàn Hoa Tinh và Thu Nguyệt, tĩnh tĩnh nhìn Thu
Nguyệt, trong mắt lộ ra thần sắc khác thường. Ngô Hoa trông thấy ánh mắt lão
già áo đen dừng trên người Thu Nguyệt trong lòng liền đại kinh, thầm nhủ hỏng
bét, cái này xử lý làm sao mới được. Theo hiểu biết của Ngô Hoa, lão già này
một khi nhắm trúng vật gì là quyết không dễ dàng buông tay. Hôm nay gặp lão
coi bộ phiền phức lớn rồi, phải coi chừng cẩn thận mới được, tốt nhất lập tức
rời khỏi.

Trên tửu lầu an tĩnh một lát. Hoa Tinh đảo mắt ngó lão già, truyền âm nói với
Mai Hương: “Mai Hương, nàng gọi Thu Nguyệt cô nương qua đây, lão đầu này có
chút tà môn, lão có ý đồ với Thu Nguyệt rồi.”

Mai Hương lo lắng đưa mắt nhìn Hoa Tinh, trong lòng cũng hơi sợ lão đầu này.
Nhìn ánh mắt yên tâm của Hoa Tinh, Mai Hương cảm thấy khá hơn nhiều. Quay lại
nhìn Thu Nguyệt thấy vẻ mặt nàng cũng đang bối rối, biết trong lòng nàng cũng
không dễ chịu, nhất định cũng cảm thấy hơi sợ lão đầu áo đen nên mới như thế.

Mai Hương gọi Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi
qua đây được không?” Mai Hương đưa mắt ra hiệu với Thu Nguyệt để nàng bước
qua.

Thu Nguyệt chính vì ánh mắt của lão già nên trong lòng cảm thấy khó chịu, chợt
nghe Mai Hương gọi mình bất giác nhìn nàng. Thấy nàng nháy mắt với mình, trước
tiên ngây ra một cái, tiếp theo thì hiểu một chút. Đảo mắt ngó lão đầu, lão
đang ngồi giữa mình và Mai Hương. Trong lòng Thu Nguyệt có phần bất an, bản
thân cũng không biết, tại sao khi thấy lão đầu này, trong lòng cảm thấy hết
sức lo lắng, có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Có lẽ là trực giác trời sinh của
nữ nhân thì phải.

Thu Nguyệt nói với những người cùng bàn: “Ta đến chỗ Mai Hương một lát” Ngô
Hoa nhìn nàng nói: “Phải cẩn thận” Chỉ ba chữ nhưng Thu Nguyệt hiểu lão muốn
nói điều gì, là chỉ về lão già áo đen đó. “Ta biết rồi” Thu Nguyệt đứng dậy đi
tới bàn Mai Hương.

Lão già áo đen nhìn Thu Nguyệt đi qua, trên mặt lộ ra ý cười tà ác, đầu ngón
tay phải khẽ động một cái, không người nào thấy được. Đáng tiếc mặc dù Hoa
Tinh không nhìn thấy nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng. Trong mắt hàn quang
chợt hiện lộ ra vẻ nộ khốc.

Thu Nguyệt bước đến cạnh Mai Hương, đang định ngồi xuống nàng lại nghe Hoa
Tinh nói: “Mời Thu Nguyệt cô nương ngồi bên này, tại hạ có việc muốn hỏi.” Thu
Nguyệt ngơ ngẩn đưa mắt nhìn Mai Hương, thấy nàng khe khẽ gật đầu, bất giác
nhìn Hoa Tinh. Lại thấy trong mắt hắn hàm chứa ý cười thân thiết, ánh mắt lộ
ra vẻ dụ người khiến tim Thu Nguyệt đột nhiên đập mau chóng. Sắc mặt hơi đỏ
càng thêm ba phần mỹ lệ.

Chờ sau khi Thu Nguyệt ngồi xuống, Hoa Tinh lướt mắt nhìn những người trên
lầu. Hắn thấy trong mắt những nam nhân kia đều lộ ra vẻ đố kị và phẫn nộ,
nhưng lão già áo đen thì thoáng qua vẻ âm độc. Vẻ mặt Hoa Tinh phù hiện một
chút đắc ý, cố ý định chọc tức mấy người kia.

Thu Nguyệt ngó hắn hỏi: “Hoa công tử không biết có chuyện gì?”

Hoa Tinh vung tả thủ lên, một đường hồng ảnh đang lúc mọi người không chú ý
bay ra sau lưng Thu Nguyệt, ẩn núp trên y phục nàng. Nhưng Thu Nguyệt lại
không có chút cảm giác nào, chỉ nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn bộ mặt giương lên vẻ mỹ lệ động người này, trong lòng ngoài khen
tuyệt đẹp ra, còn ngẫm nghĩ bất luận thế nào cũng phải bắt nàng vào tay, thiếu
nữ mềm mại rung động lòng người thế này, không thể để tiện nghi cho nam nhân
khác được. Chỉ cần bị Hoa Tinh ta trông thấy, thì là của ta, hắc hắc, quyết
không thể đem cơ hội giao cho người khác, hắc hắc. Trong lòng Hoa Tinh đang
cười kỳ lạ.

Trong mắt Hoa Tinh hàm chứa thâm tình dụ người, cười nói: “Ta muốn hỏi xem Thu
Nguyệt cô nương buổi chiều có rảnh không? Ta muốn cùng cô đi dạo thành Trường
An.” Nói xong liếc nhìn nam nhân trên lầu một cái, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu
khích. Chọc tức oán hận trong lòng bọn họ, hận không thể nuốt bay hắn đi, mới
có thể hả giận.

Thu Nguyệt nhìn ánh mắt nồng nàn dụ người của Hoa Tinh, không nhịn được trong
lòng nổi sóng. Hoa Tinh trước mắt tuấn mỹ tuyệt luân, là nam tử anh tuấn nhất
mà mình từng gặp, ánh mắt của hắn, nụ cười của hắn, đều dụ người như thế.
Khuôn mặt đó lược ra ý cười tà khí, phát ra lực quyến rũ chết người, hết sức
hấp dẫn thiếu nữ. Thu Nguyệt hơi đỏ mặt nói: “Ta buổi chiều không có việc gì.”
Thanh âm rất nhỏ nhưng Hoa Tinh nghe rất rõ ràng.

Mai Hương vừa nghe Hoa Tinh hỏi Thu Nguyệt buổi chiều có rỗi không thì biết
hắn chắc chắn vừa ý Thu Nguyệt rồi, nghĩ ra ý đồ xấu với Thu Nguyệt. Trong
lòng bất giác có chút chua xót, đó là tâm lý ghen tị trời sinh của nữ nhân.
Đang định oán hận lườm hắn lại phát giác Hoa Tinh đã nhìn mình, trong mắt tràn
ngập nhu tình và tơ tơ thương tiếc. Mai Hương bất giác mềm lòng lại, nhìn bộ
mặt anh tuấn vô bì của hắn, bản thân Mai Hương cũng hiểu rõ, dựa vào nhân phẩm
của hắn, cuộc đời này tuyệt đối có không ít nữ nhân, mình có ngăn cũng ngăn
không nổi, chỉ cần trong lòng hắn có mình, yêu mình, thì được rồi. Thiếu niên
nào mà không nhiều tình cảm chứ? Nghĩ đến đây, Mai Hương nhìn hắn, trong mắt
để lộ ra tiện nghi cho người.

Hoa Tinh ngầm cao hứng, tuy là bình thường Mai Hương mồm miệng lợi hại nhưng
thực ra rất tốt với mình, nhìn vẻ mặt của nàng mặc dù có chút oán hận, nhưng
mà không ngăn cản ý muốn của mình với Thu Nguyệt, bất giác trong lòng lại
thương tiếc nàng nhiều hơn.

Hoa Tinh cười ôn nhu nói: “Hay lắm, ăn cơm xong ba người bọn ta cùng nhau đi
dạo Trường An, chơi đùa vui vẻ một trận. Bây giờ ăn cơm thôi, đồ ăn tới rồi.”
Nói xong tự tay gắp miếng cá cho Thu Nguyệt, làm Thu Nguyệt vừa thẹn vừa mừng,
khuôn mặt lộ ra một đám mây hồng, vô cùng mỹ lệ. Hoa Tinh không nhịn được
truyền âm nói: “Tuyệt đẹp, quả thực là rất xinh đẹp, Thu Nguyệt.” Nghe thế
trong lòng thiếu nữ vui sướng vô tỷ, bộ mặt lại cực kỳ bẽn lẽn.

Hoa Tinh lại gắp một cái vây cá cho Mai Hương, tủm tỉm nhìn nàng. Trong lòng
Mai Hương cũng rất ngọt ngào. Nhưng mọi người trên lầu lại căm hận, chẳng qua
là không phát tác được mà thôi. Lúc này Hoa Tinh đã cảm giác được “Hồng Tuyến
Xà” tiểu Hồng đã trở về người mình, rõ ràng lão đầu áo đen động thủ động cước
với Thu Nguyệt, đã bị tiểu Hồng dọn dẹp, tâm tư cũng trở nên thoải mái.

Hoa Tinh tâm tình khoan khoái ăn cơm với hai nữ nhân, lâu lâu liếc nhìn bọn
nàng mỉm cười đắc ý, trong lòng hết sức cao hứng. Nhìn hai bộ mặt phô ra sự mỹ
lệ, quả là loại hưởng thụ tuyệt vời.

Lão già áo đen cặp mắt thâm độc, khóe miệng treo lên nụ cười nhạt âm sâm.
Người lão phu hợp ý, không thể dễ dàng thoát khỏi tay ta như thế, hừ. Tiểu tử
ngươi đã tự tìm cái chết thì đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt. Khi đến lúc
để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của lão phu.

Sự yên bình ở lầu bốn bị tiếng bước chân dồn dập phá vỡ. Người lên lầu rất
nhanh này lối chừng ba mốt ba hai tuổi, thân hình lực lưỡng, khuôn mặt hung
dữ, bộ dạng khiến người khiếp sợ. Ngoài ra còn một người trạc ba bảy ba tám
tuổi, bộ mặt âm u lạnh lẽo. Người cao to lực lưỡng lớn tiếng nói: “Ai là cái
gì Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, mau ra đây cho lão tử, lão tử muốn coi thử
ngươi có bao nhiêu đại bản sự. Dám tự xưng là đặc sứ của Phượng Hoàng Thư Viện
chạy đến Trung Nguyên giở thói ngang ngược ư.” Giọng lớn kinh người, khiến cả
tòa Anh Hùng lâu đều có thể nghe thấy. Tên đi cùng hắn khi nhìn đến lão già áo
đen sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt lập lòe bất định, không biết đang nghĩ
chuyện gì.

Hai người đột nhiên xuất hiện này, quang minh chính đại khiêu khích Hoa Tinh,
kết cuộc là vì sao mà đến? Chỉ là thăm dò võ công Hoa Tinh mà đến, hay là có
mục đích khác nhỉ?

Lão già áo đen lai lịch thế nào? Sự xuất hiện của lão có hàm ý gì với Hoa Tinh
không? Lão có ý muốn quấy rối hai nữ tử, liệu có thực hiện được không? Hoa
Tinh làm thế nào để đối phó với bọn họ? Trước khi sự việc xảy ra, ai cũng đoán
không đầy đủ, không phải ư?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.