Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 209: Dạ Sắc Tế Nam – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 209: Dạ Sắc Tế Nam

Nhìn thoáng qua sắc trời, Hoa Tinh tươi cười đi vào thành tế Nam. Tiến vào
thành, chỉ thấy nhà nhà đều treo đèn rạng rỡ, các quầy hàng trên đường đều bày
đầy các vật phẩm mới mẻ. Các tửu lâu khách sạn cũng trở nên dập dìu khách
nhân, sinh ý hết sức xán lạn.

Hoa Tinh cẩn thận nhìn khung cảnh buổi tối ở Tế Nam, chỉ thấy khí trời nóng
bức cho nên có không ít người đứng trước cửa nhà để hóng mát, hơn nữa còn có
không ít thiếu nữ trẻ tuổi đứng trước cửa, diệu mục bắn ra bốn phía, tựa hồ
muốn tìm tân lang trong mộng của mình. Hết thảy đều bừng bừng sinh cơ và sự
phồn hoa náo nhiệt.

Vừa đi vừa mỉm cười, Hoa Tinh đang suy nghĩ xem hiện nay ẩn núp trong thành Tế
Nam có bao nhiêu cao thủ đây? Nghe nói cao thủ của tứ đại bang phái trong võ
lâm cũng đã đến, không biết là đến vì mục đích gì? Đoạt bảo hay là đến đây tìm
hắn? Tự hỏi trong lòng, Hoa Tinh lơ đãng đi trên đường. Đột nhiên một tiếng xé
gió rất nhỏ truyền đến, ánh mắt Hoa Tinh chợt trở nên lạnh lẽo, khóe miệng lộ
ra một nụ cười tàn khốc.

Quay người lại, nhìn một tiểu hài tử chừng mười một mười hai tuổi đang loạng
choạng chạy đến, phía sau là một đại hán như hung thần ác sát đang đuổi theo.
Hoa Tinh nhìn tiểu hài tử đang tiến đến gần, cũng không hề tránh né, vẫn đứng
yên như cũ. Chỉ thấy tiểu hài tử kinh hoàng kêu lên: “Thúc thúc, cứu cháu, ác
nhân muốn đánh cháu.” Vừa nói, tiểu hài tử chạy ra phía sau Hoa Tinh, toàn
thân run lên bần bật, tựa vào người Hoa Tinh, vẻ mặt hết sức sợ hãi.

Đại hán nhìn Hoa Tinh, quát: “Thằng mặt trắng kia mau tránh ra, đừng cản lão
tử bắt tiểu tặc ghê tởm kia, ăn cắp của ai không ăn cắp lại dám ăn cắp đồ của
lão tử. Mau tránh ra, tránh ra.” Nói xong đã thấy song chưởng to bè vỗ thẳng
vào Hoa Tinh. Rất hiển nhiên, trong mắt hắn, Hoa Tinh chỉ là một gã mặt trắng
mà thôi, căn bản không thể chịu được một tát của gã.

Sắc mặt Hoa Tinh bình tĩnh, yên lặng nhìn song chưởng đối phương vỗ đến, tay
phải giơ lên. Thân thể đại hán bắn ra sau, loạng choạng một chút, ánh mắt hiện
ra vẻ kinh ngạc: “Hắc, không nghĩ ra thằng mặt trắng này còn có một chút khí
lực. Lão tử xem ngươi có bao nhiêu nào.” Nói xong hai tay chộp lấy cánh tay
phải Hoa Tinh, toàn lực kéo về phía trước.

Thần sắc Hoa Tinh vẫn thản nhiên, thân thể vững như núi Thái Sơn. Cùng lúc đó,
tiểu hài tử đứng phía sau hắn đột nhiên nhô đầu ra, làm mặt quỷ nhìn đại hán,
đoạn quay người chạy. Đại hán vừa thấy bèn nói: “Con thỏ chết tiệt kia, đứng
lại đó cho ta, không được chạy, mau đứng lại.” Nói xong ra sức tránh né Hoa
Tinh, hy vọng đuổi theo.

Trong ánh mắt Hoa Tinh lộ ra một tia nghi hoặc, tựa hồ chuyện này xảy ra bất
thình lình, song ngay khi hắn đang phân tâm thì đại hán phía trước đột nhiên
quát lên một tiếng, gia tăng lực đạo của hai tay đẩy Hoa Tinh lui hai bước,
một quyền đấm thẳng vào ngực Hoa Tinh.

Hoa Tinh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt trở nên âm trầm, tay phải dựng chưởng như
đao chặn trước ngực, một cỗ chân khí màu đỏ như đao mang chém thẳng ra. Công
kích hai người va chạm nhau, đại hán kêu thảm một tiếng, thân thể bị chấn ra
ba trượng, kêu lên một tiếng thảm thiết, song ngay lúc đó, một thân ảnh nhỏ bé
không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Hoa Tinh. Chỉ thấy trong tay thân
ảnh hiện lên một đạo lam quang, nhanh chóng đâm vào lưng Hoa Tinh.

Ánh mắt Hoa Tinh trở nên lãnh khốc, thân thể trong lúc nguy cấp di chuyển về
trước một thước, tránh được một kích hung ác. Cảm giác được hộ thể chân khí bị
phá, thần sắc Hoa Tinh khẽ biến, quay người lại nhìn tiểu hài tử, Hoa Tinh
cười lạnh nói: “Chủy thủ sắc bén lắm, đáng tiếc ngươi đã gặp ta. Nếu đổi lại
là người khác thì sợ rằng đã chết trong tay ngươi. doc truyen tai . Bây giờ ta
sẽ khiến cho ngươi biết đồ đao trong tay thiên hạ cúi đầu là như thế nào? Sau
này để xem còn có kẻ nào muốn tìm đến ta gây phiền toái nữa hay không?”

Chỉ thấy vẻ mặt tiểu hài tử hoảng sợ, tựa hồ hoàn toàn không tin vào mắt mình,
chờ cho Hoa Tinh nói xong thì nó mới kinh hoàng phản ứng lại, huy động chủy
thủ sắc bén đâm vào Hoa Tinh. Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ tàn nhẫn, ngón trỏ tay
phải bắn ra một chỉ kình mạnh mẽ, bắn thẳng vào chủy thủ tiểu hài tử. Lực đạo
cường đại chẳng những chấn bay thanh chủy thủ mà còn còn chấn bay thân thể
tiểu hài tử đi vài thước.

Thân thể Hoa Tinh nhoáng lên tóm được cổ tiểu hài tử, lạnh lùng nhìn nó, hỏi:
“Thì ra ta đã nhìn lầm người, ngươi không phải là trẻ con. Súc Cốt công ngươi
luyện thật tốt. Nhìn bộ dáng của ngươi thì biết ngươi là sát thủ chuyên
nghiệp, nói cho ta biết tổ chức của ngươi, ta sẽ cho ngươi được thống khoái.”

Tiểu hài tử sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ tang thương nói: “Hoa
Tinh quả nhiên danh bất hư truyền, đã nhiều năm qua bọn ta đã cùng nhau giết
không ít người, kết quả hôm nay lại rơi vào tay ngươi, hết thảy đã kết thúc.
Hy vọng ngươi có thể sống được, trong thành Tế Nam không ít người muốn giết
ngươi, nhưng ta lại hy vọng ngươi không chết trong tay người khác, bởi vì như
vậy thì chứng minh ta đã kém họ.” Nói xong, khóe miệng chảy ra một dòng máu
đen, ánh mắt dần dần lịm tắt.

Hoa Tinh buông hắn ra, lạnh lùng nói: “Yên tâm, không ai có thể lấy được tính
mạng của ta.”

Quay người lại nhìn đại hán trên mặt đất, Hoa Tinh phát hiện ra gã đại hán
đang nhìn tiểu hài tử, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương, mỉm cười, lộ ra vẻ ôn hòa
trên khuôn mặt hung ác, dịu dàng nói: “Lão bằng hữu, chờ ta, ta sẽ cùng ngươi
đi tiếp.” Nói xong trở tay vỗ một chưởng vào người, nhất thời máu tươi tung
lên, thân thể ngã xuống.

Hoa Tinh đứng nhìn người xem bốn phía xung quanh, trong lòng thầm nghĩ xem hai
kẻ này do ai phái đến. Suy nghĩ một lúc, tạm thời chưa nghĩ ra được, Hoa Tinh
cũng không thèm để ý đến nữa, quay người rời khỏi.

Xuyên qua hai con đường, ánh mắt Hoa Tinh bị một bóng người hấp dẫn. Thoáng
nhìn bốn phía, Hoa Tinh mỉm cười đi theo bóng người phía trước. Khôn lâu sau
thì đi đến một ngôi nhà lớn, Hoa Tinh thấy người nọ tiến vào, đành dừng cước
bộ lại, suy nghĩ. Đến tột cùng là Hoa Tinh đã nhìn thấy ai, tại sao lại hấp
dẫn sự chú của Hoa Tinh đến đây? Kỳ thật người mà Hoa Tinh thấy chính là Tôn
Vân Long của phái Hoa Sơn.

Hoa Tinh đi đến một góc vắng vẻ, thấy bốn phía không người, thân thể búng lên,
nhảy vào trong đại viện. Nhìn kỹ thì đó là một hoa viên rất thanh tĩnh. Hắn
quan sát một phen, sau đó nhảy đến, nương theo bóng đêm xuất hiện tại một
phòng ốc nơi phụ cận, cẩn thận tìm động tĩnh Tôn Vân Long.

Rất nhanh chóng, Hoa Tinh vượt qua mấy phòng ốc, rốt cuộc phát hiện ra kẻ đó
đang ở trong đại sảnh, chỉ thấy bên trong đó ánh đèn sáng trưng. Nhìn thoáng
qua không thấy ai, Hoa Tinh nhảy lên mái nhà, dời một viên ngói sang bên, ánh
mắt nhìn kỹ tình cảnh trong đại sảnh. Trong này đang có sáu người ngồi, người
ở vị trí thủ tọa là một người chừng năm mươi tuổi, một thân cẩm y, nhìn qua có
thể đây chính là chủ nhân của đại trạch viện. Bên cạnh y là một lão già có
khuôn mặt gầy gò da trắng, vẻ mặt âm trầm, hiển nhiên chẳng phải là người tốt.

Phía dưới, bên trái đang có hai người, một nam một nữ, chính là hai người mà
Trương Tuyết đã gặp ở tửu lâu. Nam nhân mặc áo xanh chừng bốn mươi, tướng mạo
bất phàm. Nữ tử chừng ba sáu ba bảy, mặc trang phục đen bó sát thân hình đầy
đặn, dung mạo tú lệ, mi mắt ẩn chứa vài phần lạnh lùng. Bên phải chính là môn
chủ Túy Kiếm Môn Lý Nhạc và Hoa Sơn Tôn Vân Long.

Lúc này, chỉ nghe lão nhân cẩm y nói: “Chuyện vừa rồi quyết định như vậy đi.
Bây giờ Tôn thiếu hiệp đã đến, chúng ta nói về chuyện của Tôn thiếu hiệp nhé.
Vừa hay là hai vị đạo hữu Âm Dương cũng ở đây, mọi người xem có thể hợp tác
được với nhau không nhé.

Lý Nhạc cười nói: “Cát lão nói vậy, bây giờ có hai vị cao thủ ở chỗ này, chúng
ta hẳn không còn phải lo về đại sự không thành nữa. Vân Long, ngươi đã điều
tra ra bọn chúng ở đâu chưa?” Nói xong nhìn Tôn Vân Long, ra hiệu cho y lên
tiếng.

Tôn Vân Long gấp gáp nói: “Đa tạ các vị tiền bối chiếu cố, Vân Long vạn phần
cảm kích. Vừa rồi vãn bối đã đi thăm dò một chút, nhóm chín người bọn chúng
đang trú chân tại một khách sạn nhỏ ở tây thành. Trong chín người thì đệ tử
thấp kém có năm người, chỉ có Trương Tuyết, Chu Lượng, Doanh Phong và Vô Ngôn
– bốn người này lợi hại một chút. Lúc này vãn bối chỉ hy vọng các vị tiền bối
bắt Trương Tuyết cho vãn bối, những người còn lại diệt khẩu toàn bộ. Sau này
có chuyện gì Vân Long nhất định không chối từ.”

Cát lão nói: “Nói thật, với bản lĩnh của ngươi mà muốn đối phó với mấy người
đó, sợ rằng hy vọng không cao. Bất quá chúng ta đã có duyên tương tụ, giúp
ngươi một tay cũng là chuyện đương nhiên. Bây giờ có hai vị đạo hữu Âm Dương ở
đây, chỉ cần xuất mã thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được. Thế nào, Dương
Minh huynh, huynh cũng nên biểu lộ ý kiến rồi chúng ta bàn thời gian hành động
chi tiết.”

Trung niên áo xanh Dương Minh nói: “Chuyện này thực ra không liên quan đến ta,
thế nhưng Cát lão đã nói vậy thì ta cũng cấp cho ngươi một chút thể diện. Về
phần Hắc Hà có đi hay không thì ngươi tự mình hỏi nàng đi.” Nói xong nhìn
thoáng qua hắc y nữ tử bên cạnh.

Hắc Hà nghe vậy, lạnh lùng nói: “Ta không có thời gian để làm những chuyện tẻ
nhạt này, muốn đi các ngươi cứ đi, đừng tìm ta.” Nói xong, đứng dậy rời khỏi.

Cát lão thấy thế cười hì hì nói: “Hắc Hà đừng nóng giận, ngươi đi đến đây cũng
đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát đi, chuyện này ta sẽ tự mình xử lý.” Ánh mắt
nhìn theo Hắc Hà, Cát lão nói:

“Cứ quyết định thế này, đêm nay thừa dịp bóng tối sẽ hành động, sẽ do Dương
Minh và hai người các ngươi hành động. Nhớ kỹ là làm chuyện này bí mật một
chút, thay đổi binh khí, che mặt… Trước hết ta xin cầu chúc cho ngươi mã đáo
thành công. Đi thôi.” Nói xong đứng dậy tiễn khách.

Trên nóc nhà, ánh mắt Hoa Tinh khẽ biến, nghĩ không ra những kẻ này hành động
nhanh như thế, xem ra vận khí của hắn vẫn còn tốt, may mắn gặp được. Nếu không
thì Trương Tuyết phải đối mặt với Lý Nhạc, Âm Dương Tán Nhân, sẽ hung hiểm vô
cùng. Thấy mấy người đi ra, thân ảnh Hoa Tinh chợt lóe lên, lăng không đứng
trên ười trượng. Chờ khi ba người Lý Nhạc rời đi thì hắn lại đáp xuống nóc
nhà, chuẩn bị rời đi.

Trong đại sảnh, lão nhân mặt trắng âm trầm đột nhiên nói: “Tôn Vân Long này là
kẻ không thể làm được việc lớn, mặc dù dã tâm của y không nhỏ nhưng nữ sắc lại
là một nhược điểm rất lớn của y. Một người thực sự lợi hại không thể để cho
nhược điểm của mình lộ ra trước mắt người khác, tương lai hắn cho dù lên làm
chưởng môn phái Hoa Sơn thì bất quá cũng chỉ là một phế vật mà thôi.”

Cát lão mỉm cười thần bí, nhìn ra ngoài cửa, khẽ nói: “Cao thủ Hoa Sơn càng
ngày càng ít, nhưng thanh danh của nó thì chúng ta vẫn còn cần. Tôn Vân Long
bất quá chỉ là một quân cờ của chúng ta mà thôi. Sở dĩ ta muốn Dương Minh tham
dự việc này là để hắn không có cách nào quay đầu lại được, phải nương tựa vào
chúng ta. Đêm tối của Tế Nam rất đẹp, trò hay cũng đã sắp diễn ra, ha ha!

Hoa Tinh nghe xong sắc mặt khẽ biến, hắn rất muốn tiêu diệu mối họa này, nhưng
thời gian đã gấp rút, không còn kịp nữa. Hắn không muốn nữ nhân mà mình đã suy
nghĩ lâu nay lại bị Tôn Vân Long dày vò, vội vàng đuổi theo ba người đi trước.

Thành tây, trong một gian phòng, Trương Tuyết đang ngồi bên ánh đèn, thẫn thờ
nghĩ đến chuyện hôm nay giữa nàng và Hoa Tinh, trong lòng mâu thuẫn vô cùng, ý
đồ của Hoa Tinh đã rất rõ ràng, nhưng điều này lại khiến nàng hết sức sợ hãi.
Nàng sợ Hoa Tinh, cũng sợ lòng mình. Thật ra cẩn thận nghĩ lại chuyện chiều
này thì nàng thực sự cũng không có ý bài xích Hoa Tinh, ngược lại còn có ý
mong chờ. Tại sao như vậy thì nàng không rõ lắm, nàng tự biết mình quyết không
phải là nữ nhân dâm đãng, nhưng tại sao lại không cách nào kháng cự được Hoa
Tinh. Điều này khiến cho nàng cảm thấy mê hoặc không giải thích được.

Ánh đèn trên bàn đột nhiên nổ tách ra một tia lửa, sau đó khôi phục lại nguyên
trạng. Trương Tuyết đột nhiên cảm thấy một dự cảm không tốt mọc lên trong
lòng. Nhìn thoáng qua bốn phía, nàng cầm lấy trường kiếm trên bàn, lắc mình ra
khỏi cửa, cẩn thận quan sát động tĩnh khách sạn.

Ngay khi Trương Tuyết ra khỏi cửa phòng thì một bóng đen vô thanh vô tức xuất
hiện trên nóc khách sạn, ánh mắt hàm chứa lãnh sắc nhìn Trương Tuyết. Tựa hồ
như đang nhận ra cái gì, Trương Tuyết lớn tiếng nói:

“Người nào, đi ra đi, không cần giấu đầu lòi đuôi nữa.” Thanh âm này khiến cho
toàn bộ người ở phái Hoa Sơn bừng tỉnh. Lập tức có vài bóng người từ trong
phòng bắn ra.

Song ngay lúc này thì một tiếng cười lạnh vang lên, một đạo hàn quang từ góc
tường vụt lên, một bóng đen rất nhanh chóng chém ra hơn một trăm kiếm, trong
nháy mắt đã giết chết ba gã đệ tử Hoa Sơn, làm trọng thương một người. Cảnh
tượng này khiến cho Trương Tuyết biến sắc, phẫn nộ quát lên, vung kiếm hướng
về bóng đen đó.

Chiêu thức nàng chưa tung ra hết thì đã thấy bóng đen vô thanh vô tức xuất
hiện trước mắt nàng, Trương Tuyết chấn động, vội vàng tránh né. Bóng đen cười
lạnh một tiếng nói:

“Không gần gấp, ta đến bắt ngươi, những kẻ khác sẽ để Diêm vương bắt đi. Hoa
Sơn Trương Tuyết quả nhiên là xinh đẹp mê người, hắc hắc, chẳng trách có người
có dã tâm với ngươi, muốn được tận hưởng mùi vị của ngươi.” Nói xong, tay phải
bóng đen vung lên, một đạo chưởng kình như bài sơn đảo hải mãnh liệt ập thẳng
vào người Trương Tuyết.

Trương Tuyết nghe vậy trong lòng xuất hiện loại cảm giác bất ổn, hỏi: “Ngươi
là ai, có đúng là Lý Nhạc của Túy Kiếm Môn không, nói mau.” Một mặt hỏi, một
dùng trường kiếm ngăn đón chưởng kình đối phương, thăm dò hư thật ra sao.

Bóng đen hừ lạnh một tiếng nói:

“Ngươi đoán gần đúng mà thôi. Người ngươi đoán đang ở bên kia thu thập môn hạ
của ngươi.” Nói xong hai tay rất nhanh vung động, thiết chưởng mang theo
chưởng lực mạnh mẽ tuôn ra, khiến cho thân hình Trương Tuyết lay động, không
ngừng lui về phía sau. Trương Tuyết sắc mặt biến đổi, bản thân mình mới được
Hoa Tinh tăng công lực lên gấp ba lần, không nghĩ ra gặp người này bị y dễ
dàng đánh lui như vậy.

Nhìn thoáng qua gần đó thì thấy Chu Lượng, Doanh Phong, Vô Ngôn đang toàn lực
vây công một hắc y nhân. Đám đệ tử thì đang giao thủ cùng với một hắc ảnh. Chỉ
liếc mắt một cái Trương Tuyết đã nhận ra hắc ảnh đó chính là Tôn Vân Long.
Nghĩ đến lời Hoa Tinh nói, Trương Tuyết cảm thấy sự sợ hãi tràn ngập trong
lòng, nếu mình rơi vào tay những kẻ này thì sợ sẽ không tránh được bị Tôn Vân
Long lăng nhục. Nghĩ vậy, nàng vội vận lực toàn thân, toàn lực công kích đối
phương, đồng thời cũng cẩn thận lưu ý động tĩnh bốn phía, chuẩn bị tùy lúc sẽ
phá vòng vây.

Bóng đen giao giao đấu với Trương Tuyết hiển nhiên chính là Âm Dương Tán Nhân
Dương Minh, lúc này y nhìn thấy thần sắc Trương Tuyết có chút kinh hoảng, ánh
mắt không khỏi lộ ra một tia ca ngợi nàng quả nhiên có mị lực rất hấp dẫn.
Song thủ vung ra thiết chưởng hình thành một bức tường khí bao phủ lấy thân
thể Trương Tuyết, vững vàng vây khốn nàng trong đó.

Bên này, môn chủ Túy Kiếm Môn, người được xếp thứ hai trên Địa Bảng Lý Nhạc
đang sử dụng kiếm pháp thành danh của mình chống lại ba người nhưng không hề
tỏ ra kém thế. Vừa giao đấu, Vô Ngôn nhìn thoáng qua Trương Tuyết, thấy nàng
bị bức bách thối lui từng bước, vội nói với Doanh Phong và Chu Lượng:

“Các ngươi ngăn hắn lại, ta đi giúp phu nhân, người đang gặp nguy hiểm.

Chu Lượng và Doanh Phong mặc dù cũng có lòng tham lam đối với Trương Tuyết,
nhưng cũng có tình cảm chân thật, lúc này vừa thấy nàng nguy hiểm thì trong
lòng khó chịu lắm. Vừa nghe Vô Ngôn nói muốn đi tương trợ, hai gã đều đồng
thanh hô to: “Nhanh đi bảo vệ nàng, nhất định không được để nàng xảy ra sơ
suất, bên này giao cho chúng tôi.”

Vô Ngôn vừa đi, áp lực lên Lý Nhạc lập tức giảm đi nhiều, lão vội vàng toàn
lực phản kích. bên kia, Tôn Vân Long đã giết chết hai gã sư đệ, đang nhìn kỹ
động tĩnh của Trương Tuyết. Khách điếm xảy ra một hồi đại chiến trong bóng đêm
càng tăng thêm vài phần thần bí. Người của phái Hoa Sơn lúc này đều rơi vào
nguy cơ, trong lòng mọi người cũng đã xuất hiện dự cảm xấu. Nguồn tại
TruyệnFULL

Trương Tuyết một mực chống đỡ công kích của đối phương, nàng hiểu được đối
phương sẽ không giết nàng, cho nên vẫn chưa hề thi triển kiếm pháp mà Hoa Tinh
đã truyền thụ, nàng chờ thời cơ. Lúc này Vô Ngôn cũng đã đến, Trương Tuyết
liếc mắt nhìn hắn, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Trường kiếm của Vô
Ngôn xuất hiện, toàn lực công kích bóng đen từ bên hông, phân tán sự chú ý của
Dương Minh, giảm bớt áp lực cho Trương Tuyết.

Dương Minh cười lạnh một tiếng nói: “Muốn chết ư, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Nói xong toàn thân bộc phát ra một khí thế mạnh mẽ, hội tụ vào tay trái, một
chưởng ấn màu vàng vô thanh vô tức xuất hiện trước ngực Vô Ngôn. Vô Ngôn biến
sắc, nhìn Trương Tuyết, bất đồ lớn tiếng nói: “Đi mau, đêm nay địch nhân đã có
chuẩn bị, không thể mạnh mẽ liều mình được. Ta ngăn cản hắn, phu nhân chạy
mau.” Nói xong, không hề tránh né công kích của đối phương, trường kiếm đột
nhiên huyễn hóa ra chín mươi sáu kiếm, chia ra tấn công yếu huyệt Dương Minh.

Ánh mắt Trương Tuyết lộ ra tia cảm kích, nhẹ giọng nói: “Bảo trọng, ta hiểu
rồi.” Dứt lời đã thấy Đạn Chỉ Phiêu Hương Kiếm Pháp đột nhiên bộc phát, chỉ
thấy bốn phía xuất hiện trăm đạo kiếm khí, như sóng dữ ngập trời, cuồn cuồn
lao đến, bao phủ lấy Dương Minh. Ánh mắt Dương Minh biến đổi, không nghĩ ra
Trương Tuyết lại đột nhiên có thể thi triển kiếm pháp cường thịnh như thế,
thật sự khiến hắn chấn động.

Dương Minh tay phải toàn lực xuất chưởng, chỉ thấy chưởng ấn màu vàng trong
nháy mắt biến thành ba thước, mang theo uy lực khiến người ta sợ hãi, tấn công
Trương Tuyết. Chưởng lực cùng kiếm ảnh va chạm, nhất thời sinh ra phản lực rất
lớn. Trương Tuyết nhân cơ hội này vận công hộ thể, thân thể trở nên nhẹ nhõm
nương theo phản lực bắn ra xa.

Cùng lúc đó, Vô Ngôn liều mạng với Dương Minh, thân thể run lên, khóe miệng đã
hiện ra tơ máu, nhìn thoáng qua Trương Tuyết đang thoát đi, đoạn hét lên một
tiếng, hoàn toàn không để ý đến thương thế, liều mạng tấn công, toàn bộ chiêu
thức đều là dùng cương đối cương, giờ phút này hắn đã không còn hy vọng sống
nữa, chỉ có thể hy vọng có thể quấn chặt lấy Dương Minh cho Trương Tuyết thoát
đi.

Tôn Vân Long một mực nhìn kỹ động tĩnh Trương Tuyết, vừa thấy nàng thoát đi,
lập tức Phi thân chặn lại. Trường kiếm loang loáng vung lên, tạo thành kiếm
khí ngăn cản Trương Tuyết. Tôn Vân Long biết võ công Trương Tuyết không kém,
hơn nữa lại vừa thấy một chiêu kiếm kỳ lạ của nàng nên cẩn thận vô cùng. Hắn
không cần đánh bại Trương Tuyết, chỉ cần giữ chân nàng lại, chờ Dương Minh thu
thập Vô Ngôn.

Trương Tuyết sắc mặt khẽ biến, phẫn nộ quát: “Tôn Vân Long, ngươi là súc sinh
khi sư diệt tổ, còn không cút ngay cho ta.” Trong tiếng thét phẫn nộ, Trương
Tuyết tung ra Đạn Chỉ Phiêu Hương kiếm quyết. Chỉ thấy bóng kiếm bay múa đầy
trời, kiếm khí mạnh mẽ xé gió cuốn về phía Tôn Vân Long. Tôn Vân Long sắc mặt
đại biến, hít một hơi dài, công lực toàn thân tập trung vào tay phải, trường
kiếm điên cuồng vung lên, che kín các yếu huyệt trước ngực.

Trong bóng đêm, một tiếng hét thảm truyền ra, Vô Ngôn cuối cùng đã không thể
ngăn cản được cao thủ tuyệt đỉnh Dương Minh nữa, thân thể bị kình lực chấn ép
thành bốn năm mảnh, chết cũng không toàn thây. Vô Ngôn chết đi đối với ba
người Trương Tuyết là một sự đả kích rất lớn. Ánh mắt Trương Tuyết tràn đầy
hận ý, lực đạo trên tay lại tăng thêm ba phần, nhất cử đột phá phòng ngự Tôn
Vân Long. Tôn Vân Long kêu thảm một tiếng, thân thể cấp tốc lui về sau, toàn
bộ vùng ngực đầm đìa máu tươi, mặc dù chưa chết nhưng cũng thụ thương nghiêm
trọng.

Dương Minh cười lạnh một tiếng, xuất hiện trước mắt Trương Tuyết, lạnh lùng
quan sát nàng, đoạn hỏi: “Kiếm pháp vừa rồi không phải là Hoa Sơn kiếm pháp,
rốt cuộc ngươi học được từ đâu? Trước khi ta động thủ thì ngươi nên nói ra,
nếu không, chớ trách ta hạ thủ vô tình. Đêm nay ngươi cũng không thể chạy
thoát được đâu.” Nói xong từng bước tiến về phía nàng.

Trương Tuyết sắc mặt đại biến, nhìn thoáng qua Chu Lượng và Doanh Phong, ánh
mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Tuy nhiên nàng dù sao cũng là chưởng môn phu nhân,
bèn hỏi: “Ngươi là ai, taị sao lại giúp kẻ ác tạo nghiệt? Ta và ngươi dường
như chưa từng gặp mặt, tại sao ngươi lại muốn đối phó ta?

Dương Minh âm hiểm cười nói: “Đó là chuyện của ta, bất quá để ta nói cho ngươi
biết một chút. Nguyên nhân là vì ngươi là mỹ nữ, cũng là phu nhân của chưởng
môn Hoa Sơn, nếu bắt ngươi, sau đó chơi đùa với ngươi thì nhất định sẽ sảng
khoái cực kỳ, hắc hắc.

Trương Tuyết phẫn nộ quát lên: “Im miệng, đồ vô sỉ, muốn bắt ta ư, trừ khi ta
chết.” Dứt lời đã nghe hai tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Chu Lượng và Doanh
Phong rốt cuộc đã chết dưới tay Lý Nhạc. Sau đó Lý Nhạc cũng nhanh chóng đáp
xuống bên cạnh Trương Tuyết, nhìn nàng lom lom.

Trong bóng đêm, một bóng đen đứng ở xa nhìn trận chiến. Đến khi hắn thấy người
của Hoa Sơn đều đã chết thì mới mỉm cười thần bí, chậm rãi đi về phía Trương
Tuyết.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.