Bách Hoa Môn cách thành đông Tế Nam ba dặm, đã thành lập hơn hai mươi năm nay
và là một môn phái tương đối có danh tiếng trong Tế Nam. Lúc trước khi Bách
Hoa Môn mới vừa thành lập, môn chủ đầu tiên là một nữ nhân đau khổ về tình,
tên là Tình Hải Đoạn Trường Hoa. Để chạy trốn khỏi thế tục, nàng một mình một
người ở trong một căn biệt viện cách thành đông ba dặm. Nàng khi đó cũng không
hề có tâm tư tranh đoạt, chỉ mong một mình yên bình sống nốt quãng đời còn lại
đã thỏa mãn lắm rồi.
Nhưng thế sự khó lường, trong một lần vô tình nàng gặp một nữ tử cũng đáng
thương khác, bị nàng đánh động trái tim đã chết của mình. Nữ tử đáng thương đó
chỉ là một cô gái bình thường nhưng bởi vì có xinh đẹp xuất chúng khiến cho
cửa nát nàh tan. Nhưng mà đối với một nữ tử chân yếu tay mềm mà nói nàng cũng
không hề buông tha khi số mệnh trêu cợt mình. Nàng không ngừng đánh cuộc với
vận mệnh của mình, vô số lần giãy dụa trước ngưỡng cửa tử vong nhưng cuối cùng
dù bị hủy mặt, chân tay bị chặt đứt nàng vẫn không khuất phục, vẫn tranh đấu
với trời.
Sau khi Tình Hải Đoạn Trường Hoa biết chuyện của nàng ta, nàng đã bị nghị lực
của người này thuyết phục. Nàng dũng cảm đứng ra mang theo trường kiếm đi hơn
vạn dặm cuối cùng qua bao gian nan hiểm trở cũng báo thù giúp nàng ta. Sau khi
trở lại Tế Nam nàng liền lập chí tranh đấu với nam nhân trong thiên hạ nên đã
lập ra Bách Hoa Môn. Từ đó về sau, một môn phái chỉ toàn nữ nhân đã chính thức
xuất hiện trong Võ lâm. Lúc mới bắt đầu Bách Hoa Môn bị thế lực khắp nơi áp
bách. Nhưng dưới ý chí kiên cường của mình, cuối cùng vẫn khắc phục được mọi
gian khó, làm cho Bách Hoa Môn từng bước lớn mạnh. Cho đến bây giờ Bách Hoa
Môn đã trở thành môn phái mạnh nhất xung quanh Tế Nam.
Bách Hoa Môn bây giờ có hơn một nghìn ba trăm nữ đệ tử, trong đó có không ít
cao thủ ẩn thân bên trong. Chỉ riêng cao thủ trên Địa bảng, Bách Hoa Môn đã có
hai người. Phân biệt là Kim Châm Vô ảnh Chung Văn Quyên đứng hàng thứ ba, và
Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm đứng thứ năm. Mà môn chủa Bách Hoa Môn là
Bách Hoa Tiên Tử Hoa Ngọc Như chính là đứng hàng thứ ba trên Phượng bảng, cũng
như xếp thứ nhất trên Bách hoa phổ. Nàng được vô số thiếu niên anh tuấn theo
đuổi.
Nhưng mà vị Bách Hoa Tiên Tử Hoa Ngọc Như này lại luôn tuân theo tư tưởng của
vị môn chủ đời trước, quyết không dễ dàng tin tưởng nam nhân. Cho nên cho tới
bây giờ nàng không hề quan tâm đến những người đó, cũng không thèm để ý tới.
Cho nên hai ba năm nay có vô số thiếu niên anh kiệt đều phí công vô ích, không
có chút thu hoạch nào. Bây giờ, người tìm tới cửa cũng càng lúc càng ít, Bách
Hoa Môn cũng được yên tĩnh hơn.
Hoa Ngọc Như đẹp như tiên nữ giáng phàm, nhìn qua rất yểu điệu, nhưng nếu cẩn
thận nhìn nàng lại thấy vài phần uy nghiêm của môn chủ. Rất nhiều thiếu niên
đến đây đều bị khuôn mặt xinh đẹp mê người của nàng hấp dẫn, nhưng lại phải
rút lui vì vẻ mặt nghiêm túc của nàng.
Lúc này, bên trong Bách Hoa sảnh được bố trí rất nhiều hoa tươi rất đẹp mà lại
rất độc đáo. Bên trong đại sảnh lúc này đang có năm người đang nói chuyện với
nhau. Chỉ thấy có một người ngồi ở bên trên, bốn người ngồi ở hai bên đều đang
lẳng lặng nhìn vào nữ nhân bên trên.
Nhìn kỹ thì thấy nàng khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo rực rỡ phối hợp
với làn da trắng noãn càng thêm chói lọi. Cái miệng nhỏ nhắn hé mở, đôi môi đỏ
mọng gợi cảm lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn, trên khóe miệng nàng luôn lộ
ra một nụ cười thần bí. Y phục của nàng được may rất khóe phối hợp với dáng
người thon dài động lòng càng tôn thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng. Hai vú cao
vút, hai đóa hoa mẫu đơn đỏ rực đeo trên ngực càng làm tăng thêm vẻ mê người
của nàng. Nhìn xuống dưới, đường cong tuyệt mỹ, đôi chân thon dài như ẩn như
hiện trong chiếc váy màu sặc sỡ.
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia mỉm cười, nàng đang nhìn bốn người bên
dưới. Trong bốn người, người ngồi ở bên phải là một phụ nhân xinh đẹp khoảng
hơn ba mươi tuổi, bộ y phục không thể nào che đậy được đôi nhũ hoa căng tròn
đầy sức sống, làm cho nàng càm thêm mê người. Khuôn mặt mỹ lệ rất bình tĩnh,
nàng đang chăm chú lắng nghe. Bên dưới nàng là một nữ tử khoảng hai mươi tám,
hai mươi chín tuổi. Tuy rằng nữ tử kém nàng kia một chút nhưng vẫn có thể coi
như là một mỹ nữ.
Ở phía đối diện cũng là một phụ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi. Khác với
nàng bên kia chính là nàng này rất tự tin và kiêu ngạo, ánh mắt sắc bén. Nàng
mặc một bộ y phục màu trắng nên càng tôn thêm những điểm mê người của nàng, có
thể nói là lạnh như ngọc, hoàn mỹ không gì sánh được. Trong đôi mắt xinh đẹp
hiện lên thần thái không nói lên lời, đôi mắt rất mê người. Thân hình nàng rất
đầy đặn nhưng vòng eo lại rất nhỏ đúng là một mỹ nữ hiếm có. Bên dưới nàng là
một nữ tử khoảng ba mươi tuổi, dung mạo không xấu cũng không đẹp chỉ có thể
nói bề ngoài rất bình thường.
Hiển nhiên những người này đều là tinh anh của Bách Hoa Môn. Người ngồi trên
cùng tự nhiên chính là Hoa Ngọc Như người đứng thứ nhất trên Bách hoa phổ lần
này. Mà người ngồi đầu tiên bên tay phải nàng chính là cao thủ mạnh nhất của
Bách Hoa Môn được mọi người gọi là Kim Châm Vô ảnh Chung Văn Quyên, xếp thứ
mười trên Bách hoa phổ. Bên dưới Chung Văn Quyên là Xảo thủ vân nương người
Ban Đồ đứng thứ mười trên Phượng bảng mười năm trước. Người ngồi phía đối diện
đầu tiên chính là Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm đứng thứ hai trên Bách hoa
phổ lần thứ nhất. Bên cạnh nàng chính là Đoạt hồn nữ Dư Hoa đứng thứ chín trên
Phượng bảng mười năm trước.
Lúc này chỉ nghe thấy Hoa Ngọc Như mở miệng nói:
“Căn cứ theo tin tức mà môn hạ truyền về, Tuần sát sứ đã chỉ còn cách Tế Nam
hơn mười dặm. Lần này nàng còn mang theo đoàn người Hoa Tinh của Phượng Hoàng
thư viện về đây. Bọn họ lập tức sẽ đến được đây. Về phần mục đích của bọn họ
không biết mọi người có suy nghĩ gì. Mời mọi người nói ra cái nhìn của mình.”
Nói xong, nàng nhìn mọi người với ánh mắt đầy bí ẩn.
Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm nhìn mọi người một chút, mở miệng nói:
“Lần này theo tin tức mà đệ tử truyền về, chúng ta đã biết Dương Anh lần này
đã thất bại khi đi đến Thái An thành cứu viện. Nếu như không phải Hoa Tinh ra
tay thì có lẽ Đỗ đại thiện nhân đã chết trong tay những người đó. Dựa vào điểm
này chúng ta hẳn phải cảm tạ Hoa Tinh. Về phần mục đích mà Hoa Tinh đến đây sợ
rằng rất nhiều khả năng có quan hệ với Phượng Hoàng thư viện. Lần trước khi
Phượng Hoàng thư viện đưa ra lời đề nghị chúng ta gia nhập liên minh cùng nhau
đối phó với Tứ đại bang phái trong chốn Võ lâm. Khi đó chúng ta còn lo lắng
thực lực của Phượng Hoàng thư viện không đủ cho nên vẫn chưa trả lời. Như vậy
lần này Hoa Tinh đến đây hẳn là nhắc lại chuyện này. Chuyện chúng ta cần suy
nghĩ lúc này là có đáp ứng hay không.”
Kim Châm Vô ảnh Chung Văn Quyên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Phượng Ngâm nói rất
có lý. Hoa Tinh tới đây chỉ sợ cũng chỉ là vì truyện này mà thôi. Mặc dù Võ
lâm đồn rằng Hoa Tinh có võ công kinh người, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có một
người. Toàn bộ Phượng Hoàng thư viện chỉ dựa vào một mình hắn là điều không
thể. Hắn đến đây tin rằng là vì để quan hệ với chúng ta, liên minh với chúng
ta, đây là điều rất có lợi. Chỉ là Võ lâm vẫn đồn rằng, Hoa Tinh người cũng
như tên, vô cùng háo sắc, bên người có vô số mỹ nữ. Hắn lần này đến đây có
phải là vì môn chủ mà đến hay không, thì cũng không ai có thể dám chắc. Về
điểm này, chúng ta phải cẩn thận đề phòng một chút, để tránh xảy ra chuyện
ngoài ý muốn.”
Hoa Ngọc Như trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy mọi người nghĩ chúng ta nên trả
lời hắn như thế nào, là đồng ý hay là từ chối? Với thực lực của Phượng Hoàng
thư viện lúc này, sau khi có Hoa Tinh hỗ trợ thì thực lực của bọn họ đã tăng
lên rất nhiều. Chúng ta có phải nên cùng các nàng liên minh không? Mấu chốt là
Võ lâm lúc này sẽ xảy ra biến cố gì hay không, hay là vẫn giữ nguyên tình
trạng như thế nào. Điểm này chúng ta cũng phải phân tích.”
Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm nói: “Điểm này đúng là rất quan trọng, là
điều quan trọng nhất. Phượng Hoàng thư viện lúc này có thêm một đặc sứ là Hoa
Tinh vậy rốt cuộc ai mới là người làm chủ Phượng Hoàng thư viện. Điều này đối
với chúng ta mà nói cũng rất quan trọng. Còn có chúng ta không hề biết Hoa
Tinh, chỉ nghe lời đồn về hắn nên rất khó phán đoán nhân cách của hắn. Chúng
ta trước hết gặp hắn một lần sau đó mới có quyết định là hay nhất. Về phần
tình thế Võ lâm hiện nay sợ rằng đại biến đã xảy ra. Hai ngày qua, trong thành
Tế Nam xuất hiện rất nhiều cao thủ, tất cả đều là những cao thủ từ bên ngoài
mà đến, vô cùng xa lạ. Những người này đột nhiên đến đây, hơn nữa còn có tin
tức mà Dương Anh nghe được từ miệng đám người Hoa Tinh cho thấy Võ lâm đã bắt
đầu hỗn loạn.”
Kim Châm Vô ảnh Chung Văn Quyên nói: “Không sai, mấy ngày nay ta đã phái người
cẩn thận đi thăm dò một chút, dường như đều là nhằm vào người đoạt được bảo
khố trong Hắc long đàm. Người này sợ rằng đang ẩn núp trong thành Tế Nam. Nếu
không phải như vậy thì nhất định sẽ không có nhiều cao thủ Võ lâm tụ tập đến
Tế Nam thành như vậy. Những người này đều có võ công cao cường, thân thủ bất
phàm. Nếu như chúng ta xảy ra xung đột với bọn họ sợ rằng sẽ gặp phiền phức
lớn. Tình thế của chúng ta lúc này chính là đang ở trong một gian đoạn nguy
hiểm. Nếu không cẩn thận rất có thể hao binh tổn tướng, bao nhiêu tâm huyết
cũng đổ xuống xông xuống biển. Hoa Tinh đến nơi đây vẫn là một ẩn số. Hắn có
thể hỗ trợ chúng ta, cũng có thể uy hiếp đến chúng ta. Việc này chúng ta còn
cần phải suy nghĩ xem như thế nào.”
Hoa Ngọc Như hỏi: “Nói như vậy, chúng ta lúc này nếu như liên minh với Phượng
Hoàng thư viện là có thể dựa vào Hoa Tinh với võ công cao cường đối mặt với
rất nhiều chuyện hiện nay. Nếu như chúng ta có xảy ra xung đột với đám cao thủ
đột nhiên xuất hiện này cũng có thể nhờ Hoa Tinh hỗ trợ. Nhưng mà nếu như liên
minh sau này Bách Hoa Môn chúng ta sợ rằng cũng sẽ bị Phượng Hoàng thư viện
quản chế. Nhưng nếu như không liên minh, bây giờ chúng ta rất khó đối phó với
tình huống trước mặt. Nên làm thế nào bây giờ?”
Nàng nói xong liền nhìn xuống bốn người bên dưới.
Tố Thủ Cầm Long Kiều Phượng Ngâm nhìn mọi người, khẽ gật đầu nói: “Đúng là có
khả năng như vậy. Từ trước tới nay, Bách Hoa Môn chúng ta đều ở trong Tế Nam
thành. Đệ tử tuy nhiều nhưng nếu như gặp phải kẻ địch thực sự thì sợ rằng
người có thể xuất thủ cũng không có mấy người. Bây giờ Tế Nam đã bắt đầu xuất
hiện một tia hỗn loạn. Chúng ta nếu như không chuẩn bị sẵn sàng thì sợ rằng
Bách Hoa Môn chúng ta sẽ là điểm chú ý của mọi người.”
Hoa Ngọc Như nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Chung Văn Quyên một lát rồi hỏi: “Còn tỷ
có ý kiến gì không?”
Chung Văn Quyên trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: “Thời gian tới có biến hóa
ra sao cũng không ai có thể dự đoán được. Chúng ta lúc này còn chưa gặp Hoa
Tinh nên rất nhiều chuyện không thể nói được. Võ lâm đồn rằng, Hoa Tinh một
đao nơi tay giết cho thiên hạ phải cúi đầu. Nếu như chúng ta từ chối yêu cầu
liên minh của hắn, hắn có thể uy hiếp chúng ta hay không? Điều này chúng ta
cũng phải lo Tất cả mọi chuyện đều cần phải suy tính cẩn thận. Nếu muốn đặt
chân trong chốn Võ lâm điểm này là không thể thiếu.”
Trong đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh. Một lát sau Hoa Ngọc Như mở miệng
nói: “Được rồi, tạm thời bàn đến đây thôi. Tất cả chờ Hoa Tinh tới, chúng ta
gặp hắn rồi sẽ có quyết định. Bây giờ mọi người trước tiên phái người cẩn thận
chú ý mọi động tĩnh trong thành, chú ý tình huống của những người này. Nhớ kỹ
không thể dễ dàng trêu chọc bọn họ. Giải tán.” Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.
Ngoài thành Tế Nam, dưới ánh mặt trời chói chang đoàn người Hoa Tinh gồm mười
ba người trong đó có cả Dương Anh đang từ từ đi về phía thành Tế Nam. Nhìn
chúng nữ bên cạnh mình, Hoa Tinh cười cười tà quái, cả người đã khôi phục vẻ
tà dị ngày thường. Khẽ cười một tiếng, Hoa Tinh hỏi: “Dương tiểu thư, còn xa
lắm không, chắc sắp đến rồi chứ?”
Dương Anh nhìn hắn một cái, ngay lập tức nhìn sang chỗ khác không dám nhìn
thẳng vào mắt hắn. Nhìn về phía trước, chỉ nghe thấy nàng mở miệng nói: “Sắp
đến rồi, đi qua ngọn đồi này là có thể thấy được thành tường Tế Nam. Nhiều
nhất còn ba dặm nữa là có thể đến được Tế Nam. Đến lúc đó mọi người có thể
nghỉ ngơi.”
Hoa Tinh ồ lên một tiếng, nhìn Lãnh Như Thủy nói:
“Như Thủy, muội trước đây đã đến Tế Nam rồi phải không? Ở đây có gì hay hay
không, có dăng thắng di tích nào không. Chúng ta đến lúc đó có thể đi xem.”
Lãnh Như Thủy khẽ lắc đầu nói:
“Muội rất ít đến nơi đây. Lần trước muội cũng chỉ là đi ngang qua đây mà thôi,
cũng không quen thuộc nơi này. Huynh hỏi Dương Anh tiểu thư đó, nàng ấy nhất
định sẽ biết. Khi chúng ta tới Bách Hoa Môn tin rằng các nàng sẽ tìm người đưa
chúng ta đi ngắm các nơi.”
Tử Ngọc Hoa ở bên cạnh cũng mở miệng nói: “Tế Nam có gì hay hay không tiểu đệ
không biết. Tiểu đệ chỉ biết chúng ta tới được Bách Hoa Môn thì sợ rằng không
có thời gian đi chơi. Còn tại sao, đại ca cẩn thận suy nghĩ một chút là hiểu.”
Mọi người đầu tiên cảm thấy khó hiểu, nhưng vừa nghĩ một chút đã hiểu được hắn
ám chỉ điều gì.
Hoa Tinh cười nói:
“Chuyện đó mọi người không cần để trong lòng, chỉ cần cẩn thận chú ý là được.
Ta vốn muốn để mọi người vui vẻ một chút. Nhưng bây giờ xem ra mấy ngày tới
chỉ sợ không có cơ hội ra ngoài dạo chơi một lát. Được rồi đi nhanh một chút
đi, vào trong thành chúng ta xem có hoa quả nào để mua ọi người giải khát
không.” Nói xong, hắn kéo tay Ám Nhu tăng tốc độ đi tới.
Tế Nam, chính là đại ấp của Sơn Đông. Nó có lịch sử lâu đời, nơi đây chính là
một vùng đất phì nhiêu thuận lợi cho trồng trọt. Nơi đây là con đường bắt buộc
phải đi qua nếu muốn ra biển, vô số nhân vĩ Võ lâm bình thường đều đi qua đi.
Bởi vì lượng người qua lại đây đông đảo cho nên nơi đây rất phồn hoa. Tuy rằng
còn kém Trường An và Lạc Dương nhưng cũng là một thành vô cùng quan trọng.
Khi đoàn người tiến vào cửa thành thì đã phát hiện vô số nhân sĩ Võ lâm đang
tụ tập lại, giống như đang xem gì đó. Chúng nữ vừa thấy thế không khỏi cảm
thấy hiếu kỳ đều muốn nhào đến xem. Hoa Tinh cũng không ngăn cản, để mọi người
cẩn thận một chút rồi xen vào đám người đang vây xem.
Nhìn kỹ thì ra trên mặt đất đang có một xác chết khoảng ba mươi sáu ba mươi
bảy tuổi. Tướng mạo bình thường, vẻ mặt trước khi chết giống bình tĩnh giống
như đang ngủ vậy. Hoa Tinh nhìn thoáng qua những người đang vây xem không khỏi
cười thầm. Con người thật quá tò mò, chỉ một người chết như vậy mà cũng thấy
lạ kỳ. Nhìn thoáng qua, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại trên người xác chết một
chút, trong mắt lộ ra một tia cổ quái.
Đột nhiên, Hoa Tinh dường như cảm giác được điều gì đó. Hắn lập tức kéo Ám Nhu
ra khỏi đoàn người, ánh mắt tìm kiếm xung quanh. Rất nhanh, một quái nhân đã
xuất hiện trong mắt Hoa Tinh. Chỉ thấy người này khoảng hơn sáu mươi tuổi, mái
tóc dài che nửa khuôn mặt khiến người ta không thể thấy rõ mặt hắn. Sau mái
tóc dài một tia hàn quang lóe ra khiến mọi người kinh hãi. Quái nhân này mặc
một bộ áo cà sa, trên cổ đeo một chuỗi phật châu, nhưng trên lưng lại đeo một
thanh trường kiếm. Chân đi một đôi giày, bên hông lại đeo một cây phất trần,
trông vô cùng quái dị.
Cảm giác đầu tiên khi thấy người này, Hoa Tinh đã nghĩ đến Vô mao lão đạo.
Người này vừa vặn hoàn toàn trái ngược với Vô mao lão đạo. Người mặc một bộ áo
cà sa, nhưng lưng lại đeo một thanh trường kiếm, hơn nữa bên hông cũng đeo
phất trần chẳng ra thể loại nào hết. Hoa Tinh nhíu nhíu mày, trong mắt lộ ra
một tia nghi hoặc. Hắn cẩn thận quan sát quái nhân này. Text được lấy tại
TruyệnFULL
Mà quái nhân này cũng đang đánh giá Hoa Tinh. Ánh mắt hai người gặp nhau trong
không trung, rồi cùng lộ ra một tia khiếp sợ. Hoa Tinh mở miệng nói: “Ngươi là
ai. Trên người ngươi có một cỗ khí tức rất kỳ quái, ta nghĩ nhất định là do
ngươi tu luyện một môn võ công kỳ quái nào đó. Không biết ngươi từ đâu đến,
đến đây có việc gì?”
Quái nhân nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng nói:
“Ngươi là ai, tại sao ta phải trả lời ngươi. Ta đến từ đâu liên quan gì đến
ngươi?”
Ánh mắt Hoa Tinh trở nên lạnh lõe, hắn mở miệng nói:
“Ta đang đoán rằng có phải ngươi đến từ Bất Quy Cốc không? Ngươi có biết Vô
mao lão đạo. Hắn ăn mặc khác hẳn ngươi, các ngươi hẳn là đến từ một nơi phải
không?” Trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia âm trầm.
Mắt quái nhân khẽ biến, hắn nhìn Hoa Tinh, cười lạnh nói: “Vô mao lão đạo, ta
biết. Còn về phần ta có cùng xuất xứ với hắn hay không thì không thể trả lời.
Ngươi nếu như thật sự muốn biết thì cứ việc ra tay thử một lần. Tuy nhiên kết
quả ra sao thì phải xem ngươi có năng lực hay không đã.”
Hoa Tinh nhìn xung quanh, đột nhiên cười nói:
“Ta muốn biết thân phận của ngươi khó khăn cả. Chỉ cần ta nói một tiếng, không
đến vài ngày là ta sẽ biết lai lịch của ngươi. Động thủ, ta lúc này không có
hứng thú. Hơn nữa ở đây có nhiều người như vậy, ta cũng không muốn tùy tiện
giết người. Ngươi mặc dù làm ta cảm thấy kỳ quái, nhưng chỉ là kỳ quái mà
thôi. Kỳ quái không phải là lợi hại. Ta muốn giết ngươi thực ra cũng rất dễ
dàng. doc truyen tai . Chỉ là ngươi không chọc ta, cho nên ta cũng không muốn
tùy tiện giết người.”
Quái nhân nhìn Hoa Tinh, hắn rơi vào trầm tư. Một lúc sau, hắn mới đột nhiên
mở miệng nói: “Ngươi là ai? Lẽ nào ngươi chính là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa
Tinh?” Nói xong, trong mắt hắn lộ ra một vẻ âm trầm.
Hoa Tinh cười nói:
“Xem ra ngươi cũng không ngu lắm. Dĩ nhiên thoáng cái đã đoán ra thân phận của
ta. Xem ra cái tên Hoa Tinh này cũng khá nổi tiếng đó. Thế nào, Vô mao lão đạo
đã chết, ngươi cũng muốn đi theo hắn sao.”
Quái nhân nhìn Hoa Tinh với ánh mắt lạnh lùng, hắn nói: “Bản lĩnh suy đoán của
ngươi kém quá xa so với võ công của ngươi. Thân phận của ta nếu ngươi có bản
lĩnh thì tự mình đoán xem. Bây giờ ta không có thời gian dây dưa với ngươi.
Mong rằng lần sau gặp lại ngươi vẫn còn sống tốt. Hừ.” Nói xong, thân hình hắn
lóe lên chạy vào trong thành.
Hoa Tinh nhìn quái nhân đã đi xa, trong mắt lộ ra một tia âm trầm. Hắn quay
đầu lại bắt chuyện với những người khác một chút. Rồi kéo Ám Nhu đi vào trong
thành. Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, hỏi:
“Quái nhân vừa rồi, đại ca đoán hắn là người của Bất Quy Cốc, đại ca nắm chắc
bao nhiêu phần. Bất Quy Cốc là nơi thần bí nhất trong Võ lâm, không ai biết
bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người? Võ công của bọn họ rất cao cường mà
quái dị, mà rất khó nhận ra lai lịch của bọn họ.
Hoa Tinh cười một tiếng, nói: “Ta tin rằng lần sau gặp lại thì sẽ biết. Chỉ
cần hắn không chọc ta thì hắn có thể sống an ổn. Tưng lai nếu như rảnh rỗi ta
sẽ tự mình đi tới Bất Quy Cốc, giải quyết chuyện giữa ta và bọn chúng một lần.
Bây giờ chúng ta nên đi đến Bách Hoa Môn thôi. Nơi đó hẳn là đang bày yến tiệc
chờ chúng ta.
Mọi người nhìn Hoa Tinh, đều không rõ vì sao hắn tự tin như vậy. Bách Hoa Môn
nhất định sẽ bày tiệc chờ mọi người sao? Sợ rằng không nhất định sẽ như vậy.
Lãnh Như Thủy liếc nhìn Dương Anh hỏi: “Hoa Tinh nói các ngươi mở yến tiệc chờ
chúng ta, có đúng hay không?”
Dương Anh khẽ lắc đầu nói: “Việc này ta cũng không biết. Ta vẫn ở cùng một chỗ
với các ngươi, làm sao biết ở trong môn có chuẩn bị hay không. Về phần Hoa
Tinh tại sao lại dám khẳng định như vậy, ta cũng không rõ lắm vì sao hắn tự
tin như vậy. Về phần hắn nói là thật hay là sai, chúng ta đến đó là biết mà.
Đi thôi.”
Nói xong, nàng cùng những người khác đuổi theo Hoa Tinh.