Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 194: Ngọc Thủ Thiên Hương – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 194: Ngọc Thủ Thiên Hương

Thời gian cứ thế trôi qua, hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã về đến
nơi của Hoa Tinh. Hoa Tinh mỉm cười nhìn Dương Anh, ánh mắt hàm chứa quang
mang kỳ dị, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta đến rồi, cô theo ta vào thôi. À, mà cô thử đoán xem nếu nhưng người
đi cùng ta nhìn thấy cô thì vẻ mặt sẽ như thế nào, hoặc là nói điều gì?

Dương Anh trầm tư một chút, nhẹ giọng nói:

“Võ lâm đồn đãi Hoa Tinh ngươi bên cạnh có rất nhiều mỹ nữ, các nàng thấy ta,
sợ rằng nhiều lắm cũng chỉ nhìn vài lần, hỏi một câu về lai lịch của ta mà
thôi.

Hoa Tinh cười nói:

“Nếu ta nói ra dự đoán của ta sợ rằng cô sẽ tức giận, nếu cô thực sự muốn biết
dự đoán của ta, chỉ cần cô hứa không được tức giận thì ta sẽ nói cho nghe.”
Ánh mắt Hoa Tinh hàm chứa vẻ thèm muốn nàng.

Tim Dương Anh như nhảy dựng lên, trực giác của nữ nhân khiến cho nàng hiểu
được Hoa Tinh đang có ý đồ chiếm lấy nàng, chuyện này khiến cho nàng run lên
trong lòng. Hoa Tinh bị đồn đãi thế nào nàng biết rất rõ, tuy nhiên với bộ
dáng anh tuấn thế này thì Dương Anh không thể không thừa nhận hắn đích thực là
người lý tưởng trong lòng vô số nữ nhân. Đặc biệt là nàng phát hiện ra trên
người Hoa Tinh có một cỗ khí tức hết sức kỳ lạ, khiến cho người ta bất tri bất
giác rơi vào nhu tình của hắn. Một câu nói, một nụ cười của hắn đều tràn ngập
sự hấp dẫn vô cùng. Chuyện này khiến Dương Anh có vài phần khiếp đảm. Nàng
cũng không rõ tại sao lần đầu tiên gặp mặt mà mình lại rung động đến thế.
Trước mặt Hoa Tinh luôn tỏ vẻ kinh hoàng thất thố, hoàn toàn mất đi năng lực
phán đoán.

Hít sâu mấy hơi, Dương Anh khôi phục lại vẻ trấn định, nhìn Hoa Tinh, nhẹ
giọng nói: “Ngươi cứ nói ra xem sao? Ta cũng cảm thấy hết sức tò mò, muốn biết
xem ngươi đoán sai hay đúng?” Ánh mắt kinh hoàng đã chậm rãi bình phục lại,
không nhìn thấy một chút dao động nào nữa.

Đối với cách khống chế tâm tình của mình, Hoa Tinh hết sức bội phục. Nghĩ đến
địa vị Tuần Sát Sứ ở Bách Hoa Môn cũng tương đối cao, nếu không thì làm sao có
thể dưỡng thành khí chất trầm ổn như vậy được. Hoa Tinh vẫn mỉm cười như
trước, nhẹ giọng nói:

“Nhớ kỹ, không được tức giận, ta đoán rằng bọn họ khi nhìn thấy cô thì cảm
giác đầu tiên chính là họ sẽ cho cô là nữ nhân của ta. Sau đó họ sẽ nghĩ tiếp
là Hoa Tinh ta không biết từ đâu lại mang về một nữ nhân xinh đẹp như thế,
chẳng trách Hoa Tinh dao động. Sau đó sẽ có người hỏi ta làm sao biết được cô
mà bọn họ lại không biết.” Nói xong nhìn đăm đăm vào hai mắt Dương Anh.

Ánh mắt Dương Anh run lên, có chút kinh sợ, cực lực khống chế nỗi sợ trong
lòng. Nhìn Hoa Tinh, nàng thản nhiên nói: “Sợ rằng sẽ không như thế, chúng ta
đi vào thôi. Ta muốn sớm được gặp Đỗ Bách Thiện.” Nói xong như là đang muốn
trốn tránh hắn, tiến vào. Bạn đang xem tại TruyệnFULL – .TruyệnFULL

Hoa Tinh nhìn thân ảnh động lòng người đó, khóe miệng hiện ra một nụ cười thần
bí. Mỗi nữ nhân cùng đều có phong vị khác nhau, cứ chậm rãi thưởng thức các
nàng thì mới thể cảm nhận được tư vị tuyệt vời đó. Hoa Tinh cũng tiến vào,
trên mặt hiện rõ vẻ đắc ý.

Hai người bước vào phòng thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt cổ quái để nhìn
Dương Anh. Trong chúng nữ thì Lãnh Như Thủy, Ám Nhu, Nguyệt Vô Ảnh, hai người
Diệp Tinh đều toát ra vẻ u oán trong ánh mắt, tựa hồ oán giận Hoa Tinh quá mức
đa tình, thực sự khiến người khác ghen tức. Về phần Mai Hương thì nàng chỉ
kinh ngạc nhìn Dương Anh, Trần Lan thì mỉm cười nhìn Dương Anh, tựa hồ hoan
nghênh nàng. Lý Thải Tú đứng một bên lại than nhẹ một tiếng, trong ánh mắt
mang theo một tia thở dài.

Bên kia, Tử Ngọc Hoa trừng mắt nhìn Hoa Tinh, ánh mắt có chút hờn giận. Về
phần hai người Đao Kiếm thì ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi, tựa hồ bội phục mị
lực Phi thường của Hoa Tinh, săn phụ nữ với tốc độ thật kinh khiếp.

Hoa Tinh mỉm cười không nói, cũng không hề giải thích, hắn muốn biết vẻ mặt
của mọi người. Dương Anh đứng bên cạnh cũng liếc nhìn chúng nữ, nàng hiểu được
Hoa Tinh đã đoán đúng, thật sự là xấu hổ. Nàng nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra
mình sẽ có một ngày bị nữ nhân của nam nhân khác dò xét như vậy, thật sự là
buồn cười.

Ám Nhu bĩu môi nói: “Hoa Tinh, ngươi lợi hại lắm, ngươi cũng rảnh rỗi lắm.”
Nói xong tức giận quay người bỏ đi. Trần Lan thấy thế khẽ kéo Ám Nhu lại, thấp
giọng an ủi nàng. Mà Dương Anh thấy thế thì biết nếu mình không mở miệng thì
còn rắc rối to.

Nhìn mọi, Dương Anh dừng ánh mắt trên người Nguyệt Vô Ảnh và Lãnh Như Thủy,
thầm đánh giá hai nữ nhân trên Bách Hoa phổ mười năm trước, hít sâu một hơi
nói:

“Mọi người, ta là Tuần Sát Sứ của Bách Hoa Môn Ngọc Thủ Thiên Hương Dương Anh.
Ta đến đây là vì Đỗ Bách Thiện, không biết người đó đang ở đâu, thỉnh mời cho
gặp.

Lời vừa nói ra, thần sắc mọi người đều khẽ biến, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hoa
Tinh. Hoa Tinh nhìn mọi người, cố ý cười khổ, nói:

“Các ngươi dùng vẻ mặt như vậy nhìn ta làm gì, ta làm chuyện tốt mà lại nhìn
ta như vậy ư? Ta có làm gì xấu đâu mà mọi người lại dùng ánh mắt hoài nghi
nhìn ta như thế?” Nói xong thì vẻ mặt lộ ra vẻ oan ức, có vài phần buồn cười,
khiến cho Mai Hương và Trần Lan cười to.

Hai nàng cười phá lên, mọi người cũng không nhịn được nở một nụ cười. Ám Nhu
quay đầu lại trừng mắt nhìn Hoa Tinh, nũng nịu mắng: “Huynh là người tốt,
người rất tốt, mang danh hộ hoa anh hùng. Hừ, huynh mang theo nữ nhân xinh đẹp
trở về, không lên tiếng, không giận dữ. Biểu hiện của huynh đương nhiên phải
khiến cho người ta dùng ánh mắt như vậy để nhìn huynh chứ sao.”

Hoa Tinh cười hắc hắc, xoay chuyển ánh mắt nói:

“Hắc hắc, được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta không thể ở chỗ này như
vậy, nếu không người ta sẽ nói chúng ta không hiểu đạo đãi khách. Tiểu Tuyết
mau mời Dương cô nương dùng trà, mọi người cũng đều hãy ngồi xuống đã rồi hãy
nói. Vô Bính, ngươi đi một chút, nói Đỗ Bách Thiện quay về, tránh cho Dương cô
nương phải chờ lâu.” Nói xong, chủ động bưng ghế mời nàng ngồi.

Dương Anh liếc mắt nhìn hắn một cái, đa tạ một tiếng, sau đó ngồi xuống. Đối
với điều Ám Nhu nói, nàng không nói gì thêm nữa, bởi vì nàng biết phương pháp
ứng phó tốt nhất lúc này chính là không mở miệng, không nghe thấy. Loại chuyện
này vốn càng nói thì càng dễ gây hiểu lầm, cho nên tốt nhất là im lặng.

Mọi người ngồi xuống xong, Dương Anh mở miệng nói: “Lúc này đây Bách Hoa Môn
của chúng tôi nhận được tin tức từ thành Thái An, nói Đỗ đại thiện nhân gặp
nạn, cho nên từ sáng sớm đã đi với tốc độ cao nhất, muốn đến cứu viện, nghĩ
không ra chúng tôi đi hết tốc lực nhưng vẫn còn chậm, chỉ còn lại đó một tòa
trạch viện đổ nát và vô số thi thể. Sau đó được nghe Phượng Hoàng đặc sứ nói
biết được Đỗ đại thiện nhân đang ở chỗ nào, cho nên tôi mới đến đây. Không
biết mọi người làm sao gặp được Đỗ đại thiện nhân như thế nào, có thể cho biết
được hay không?

Mọi người nghe vậy đều nhìn thoáng qua Hoa Tinh, nghĩ không ra hắn mang người
ta đến đây nhưng không nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra. Lãnh Như Thủy
nhìn Dương Anh, nhẹ giọng nói:

“Chuyện này cô nương nên hỏi Hoa Tinh thì tốt hơn, hắn là người biết rõ nhất,
hoặc là chờ lát nữa chờ Đỗ đại thiện nhân cũng có thể biết được.

Dương Anh nghe vậy, nhìn Hoa Tinh hỏi ý. Hoa Tinh bắt gặp ánh mắt nàng, mỉm
cười dịu dàng nói:

“Chuyện này hãy hỏi Đỗ đại thiện nhân là tốt nhất, ta ở chỗ này nói ra có vẻ
không tốt lắm. Dương cô nương, không biết Bách Hoa Môn tại phụ cận Tế Nam quản
lý phạm vi này đã bao nhiêu lâu? Nơi này bình thường có phát sinh nhiều đại sự
võ lâm lắm không?

Dương Anh thấy Hoa Tinh không muốn nói cũng không hỏi thêm, trầm tư suy nghĩ
về vấn đề Hoa Tinh hỏi, sau đó tỏ vẻ rất sảng khoái nói:

“Bốn phía, trong phạm vi mấy trăm dặm đều thuộc về phạm vi quản hạt của Bách
Hoa Môn chúng tôi, cho nên bình thường chuyện phát sinh rất nhiều. Lúc biết
được nơi này có chuyện, ta cũng phải đi từ Hoàng Hà về Tế Nam, sau đó mới đến
đây cho nên thời gian có chút chậm trễ.

Hoa Tinh mỉm cười gật đầu, đoạn nói một câu mà Dương Anh cảm thấy rất khó
hiểu:

“Thì ra là phạm vi rộng lớn như vậy, nơi này địa thế bằng phẳng, dân giàu lực
mạnh, là một vùng đất rất phì nhiêu. Lần này cô chạy đến đây mặc dù cho rằng
có hơi chậm trễ nhưng ta lại nghĩ rằng cô đến rất đúng lúc, nếu cô nương đến
sớm thêm một chút nữa sợ rằng sẽ là bất hảo, không thể cản được.” Lời này nói
ra thì ai cũng có thể hiểu được, ngoại trừ Dương Anh.

Dương Anh tính tình sảng khoái, không hiểu lập tức hỏi ngay:

“Ngươi nói ta không thể cản nổi là ý gì? Ngươi có thể nói rõ ra một chút được
không?

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Hoa Tinh cười nói:

“Đỗ đại thiện nhân trở về thì cô hãy hỏi. Rất nhiều chuyện cô hỏi người đó sẽ
tốt hơn hỏi ta. Được rồi, mọi người đã về đến rồi.

Quả nhiên, ngoài cửa truyền vào thanh âm của Dạ Phong và Kiếm Vô Bính. Dạ
Phong vừa tiến vào lập tức quét mắt nhìn Dương Anh một cái, ánh mắt có phần
thần bí cười cười. Đỗ Bách Thiện trong thấy Dương Anh thì vẻ mặt buồn bã bi
thiết, hiển nhiên có vô số chuyện muốn nói với nàng, song không biết nên bắt
đầu từ đâu, chỉ thở dài một tiếng.

Dương Anh sắc mặt mang theo một chút ưu thương, khẽ an ủi:

“Đỗ lão, chuyện cũng đã xảy ra, tiền bối cũng nghĩ thoáng một chút đi. Khi vãn
bối vừa nhận được tin đến đây thì đã quá muộn, thật là vạn lần xin lỗi. doc
truyen tai . Nhưng việc này Bách Hoa Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng
buông tay, nhất định sẽ tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho tiền bối. Bây
giờ tiền bối hãy nói cho vãn bối nghe qua một chút về đặc điểm của hung thủ.
Vãn bối sẽ truy xét thân phận địch nhân.

Đỗ Bách Thiện lắc đầu thở dài:

“Hết thảy đều đã trôi qua, không cần vì ta mà làm chết thêm nhiều người nữa.
Hoa Tinh đã giết được sáu người trong bảy kẻ thủ ác, người còn lại trọng
thương bỏ trốn, chuyện xem như chấm dứt ở đây đi, ta không muốn cuốn thêm
nhiều người vào vòng xoáy này nữa.” Nói xong đem mọi sự tình nói lại cho nàng
nghe.

Nhìn mọi người, Đỗ Bách Thiện thở dài một tiếng, nói:

“Có lẽ lòng tốt của Đỗ Phúc đã khiến thiến địa cảm động nên mới khiến cho Hoa
Tinh xuất hiện, vì những người vô tội báo thù. Tối hôm qua Đỗ Phúc đã nói cho
ta biết có một đám người xin tá túc, ta nói với lão rằng lão cứ đuổi hết những
người đó đi, tránh để họ liên lụy. Sau này mới biết chính Hoa Tinh đã là người
cứu ta, trả thù cho những người vô tội đã chết.

Hoa Tinh nhìn Đỗ Bách Thiện, nói:

“Hết thảy đều là thiên ý, tiền bối cũng không cần cảm tạ vãn bối. Vốn bọn vãn
bối cũng bị cảnh quan của Thái Sơn hấp dẫn nên mới tá túc lại đây. Ông trời
dường như cũng không đành lòng nhìn người thiện lương bị chết không minh bạch
nên mới nhịn không được rơi nước mắt, vô tình đã khiến rất nhiều chuyện được
thay đổi. Nếu trời không mưa thì vãn bối cũng chưa về, cũng sẽ không gặp văn
sĩ trung niên kia trong mưa kia. Tiền bối có muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ ông
trời, không cần cảm tạ vãn bối.

Dương Anh một bên nghe xong thì trên mặt lộ rõ vẻ ưu thương, thiên ý ư? Tại
sao lại như vậy? Ông trời nếu muốn mượn tay Hoa Tinh trừ bạo an dân, tại sao
lại phải để nhiều người chết như vậy? Không lẽ ông trời muốn nhân gian tràn
ngập bi thương sao? Căn phòng trong chốc lát đã trở nên nặng nề, không ai nói
lời nào.

Hồi lâu sau, Ám Nhu chịu không được loại áp lực này, mở miệng nói:

“Chuyện đã qua, mọi người cũng nên gác chuyện ưu thương này sang một bên đi.
Nói chuyện khác đi, ta cảm thấy nặng nề như vậy thì rất khó chịu.” Mọi người
nghe vậy cũng đều quay sang nhìn Hoa Tinh, chờ câu trả lời của hắn.

Toàn thân Hoa Tinh đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế cuồng đại, trong nháy
mắt đem hết khí tức âm trầm xua tan đi. Nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau
đó cười nói:

“Ám Nhu nói đúng, chúng ta không nên đề cập đến chuyện đau buồn này nữa, nói
chuyện khác đi. Bây giờ sắc trời không còn sớm, Dương cô nương hãy để người
của ta báo tin cho những người đi cùng với cô, tránh để cho các nàng lo lắng.
Ta xem để mọi người cùng đến nơi này sẽ tốt, dù sao nơi này cũng rất rộng rãi.

Dương Anh nhìn Hoa Tinh, ánh mắt tỏ vẻ hân thưởng, lấy ra một ngọc bài từ
trong lòng, cười nói:

“Ngươi nói cũng có lý, phiền ngươi nhờ người cầm vật này đến gặp các nàng, nói
bọn họ đến đây.

Hoa Tinh tiếp nhận ngọc bài, nhìn một chút thì thấy trên đó khắc ba chữ Bách
Hoa Môn, ắt hẳn là tín vật, tiện tay đưa cho Dạ Phong, giao cho y đi làm việc
này. Chờ Dạ Phong rời đi xong, Hoa Tinh cười nói:

“Sắc trời không còn sớm nữa, mọi người chuẩn bị ăn uống thôi. Đêm nay chúng ta
sẽ mời khách phương xa dùng cơm, tránh cho các nàng nói chúng ta không hiểu
tiết lễ, đến khi đến đó sẽ được các nàng đáp trả lại.” Nói xong ánh mắt hàm
chứa thâm ý nhìn Dương Anh.

Dương Anh trong lòng chấn động, không rõ ánh mắt Hoa Tinh đại biểu cho ý tứ
gì, nhưng nghe hắn muốn đến Bách Hoa Môn cũng là chuyện đã khiến cho nàng giật
mình. Dương Anh hỏi:

“Hoa đặc sứ vừa rồi có ý muốn nói sẽ quang lâm bổn môn, không biết là thật hay
giả, xin nói rõ cho biết.

Hoa Tinh xoay chuyển ánh mắt, cười nói:

“Người ta thường nói mỹ nữ Bách Hoa Môn nhiều như mây, ta đã đến Trung Nguyên,
đương nhiên cũng phải đến nơi này. Về phần mục đích ta đến, tin rằng môn chủ
của các cô cũng đã biết, chỉ là có lẽ cô không biết mà thôi. Cô muốn biết thì
cứ hỏi môn chủ của mình sẽ biết. Được rồi ngồi đây cũng đã lâu, chúng ta ra
cửa hít thở không khí một chút đi.” Nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.

Trong viện, Lãnh Như Thủy kéo Dương Anh hỏi rõ sự tình. Bởi vì hai người đều
thuộc nhóm Bách Hoa phổ, gặp nhau mặc dù thời gian không lâu nhưng cũng cảm
thấy có phần thân thiết. Ám Nhu và Mai Hương lại đứng cùng một chỗ với Hoa
Tinh, thấp giọng nói gì đó. Sắc trời trong chốc lát đã trở nên tối đen, đèn đã
được thắp sáng, khi đó mới thấy Dạ Phong cùng sáu nữ nhân trở về. Mọi người
chuẩn bị dùng cơm.

Trong lúc ăn, Hoa Tinh hỏi:

“Đỗ tiền bối, vãn bối nghe Dạ Phong nói chuyện của tiền bối cơ bản đã xong,
chỉ còn lại hậu sự của những người đó mà thôi. Không biết sau này tiền bối có
tính toán gì không? Tiếp tục ở đây hay là tìm nơi khác ẩn cư? Ngày mai vãn bối
định đến Bách Hoa Môn ở Tế Nam bàn bạc một chút chuyện, nhưng đã có Dương cô
nương ở đây thì cũng không vội, chờ các nàng xong xuôi mọi chuyện sẽ cùng nhau
rời khỏi đây một lúc.

Đỗ Bách Thiện nhìn Hoa Tinh, trầm tư một lúc lâu, lấy từ trong lòng ra một
vật, giao cho Hoa Tinh. Nhìn kỹ thì đó là một cẩm nang, không phải rất lớn,
không biết có vật gì bên trong. Hoa Tinh tiếp nhận, vừa cầm thì biết bên trong
là một cái hộp, bèn hỏi:

“Đây là vật gì? Tại sao tiền bối lại cho vãn bối?

Đỗ Bách Thiện lộ ra vẻ sầu thảm nói:

“Thứ này đã khiến cho nô bộc theo ta đã nhiều năm phải thảm tử đây. Bây giờ
giao lại cho ngươi, ta đã già, chỉ có ngươi mới có năng lực giữ lấy vật đó.
Coi như là báo đáp ngươi, cũng để cho ta thoát khỏi phiền não.” Nói xong, nhìn
cẩm nang, ánh mắt lộ ra vẻ buồn phiền.

Hoa Tinh nhìn lão, khẽ nói:

“Nói thật là cho dù vật đó là thứ gì thì đối với vãn bối cũng không có bao
nhiêu tác dụng cả, nhưng nếu vật này lưu lại trong tay tiền bối thì sợ rằng cả
đời này tiền bối cũng không được bình an. Nếu đã như vậy thì vãn bối xin nhận.
Nhưng phải để cho rất nhiều người biết vật này đã rơi vào tay vãn bối, như thế
thì tiền bối mới thoát khỏi phiền toái. Chuyện này có lẽ xin nhờ Dương cô
nương.”

Dương Anh nghe vậy, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Hoa Tinh, mở miệng nói:

“Ngày mai ta sẽ cho người loan báo tin tức này ra ngoài một cách rộng rãi, nói
vật đó đã rơi vào tay ngươi. Như vậy thì Đỗ tiền bối sau này sẽ không còn
phiền toái nữa. Nhưng Hoa Tinh tất sẽ có phiền toái.”

Hoa Tinh cười nói:

“Ta đi đến đây đã gặp không biết bao nhiêu phiền toái, bất qua đồ đao trong
tay ta không hề e ngại kẻ khác đến tìm chuyện. Được rồi, mọi người hảo hảo ăn
cơm đi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.