Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 191: Chiến đấu tàn khốc – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 191: Chiến đấu tàn khốc

Đại sảnh Đỗ phủ, tình thế càng lúc càng khẩn trương, một hồi đại chiến sắp bộc
phát. Bên ngoài mưa to nặng hạt vẫn điên cuồng đổ xuống, giờ phút này, trời
cao cũng dường như vì cảnh tượng vô số người vô tội chết thảm mà cảm thấy tiếc
hận, ứa nước mắt. Có lẽ lão thiên muốn dùng nước mưa vô tận này tẩy đi màu máu
chói mắt, song lão thiên có thể tẩy được những ký ức ẩn sâu trong trí nhớ mọi
người sao?

Hàn khí toàn thân Hoa Tinh tỏa ra bức người, bốn phía đều tràn ngập bạch khí
mênh mông, trong nháy mắt khiến cho thời tiết đang mùa hè như biến thành mùa
đông tháng mười, lạnh lẽo thấu xương. Ánh mắt Hoa Tinh đỏ rực, quang mang từ
ánh mắt bắn ra khiến cho bảy người kia chấn động trong lòng, một dấu hiệu xấu
nảy lên trong lòng mỗi người.

Dưới áp lực khẩn trương, kẻ đầu tiên không thể chịu được chính là đại hán hung
dữ kia, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng:

“Tiểu tử đừng ép người quá đáng, mau lại đây để lão tử lấy mạng chó của nguơi,
hoặc là liều mạng với ngươi. Đến đây đi, đừng đứng đó mà dọa người. Lão tử
nhiều năm lưu lạc trên võ lâm, giết cả trăm người, cao thủ loại nào cũng đã
gặp qua, còn sợ ngươi ư. Tiểu tử, báo danh chịu chết đi.” Nói xong, đại đao
vung lên, hình thành tư thế vững chãi, chỉ chờ Hoa Tinh tiến lên.

Hoa Tinh lạnh lùng cười nói:

“Nếu như vậy, trước hết hãy thu thập con chó nhà ngươi đã. Ngọc Hoa, ngươi và
hai người Đao Kiếm canh phòng tứ phương, không cho kẻ nào chạy thoát.

Ngoài cửa, ba đạo nhân ảnh chợt lóe lên, chính là Tử Ngọc Hoa và hai người
Đao, Kiếm. Nhìn Hoa Tinh nộ khí đằng đằng, Tử Ngọc Hoa hiểu được đại ca của
hắn đã tức giận, trầm giọng nói:

“Vâng, huynh yên tâm, có đệ ở đây thì không một ai có thể đào tẩu. Hôm nay để
cho bọn họ toàn bộ phải mất mạng mới được.” Nói xong vung tay lên, Đao Vô
Phong và Kiếm Vô Bính cũng đồng thời bay lên giữa không trung, đứng im bất
động, hai luồng chân khí bất đồng vững vàng khiến cho nước mưa cũng phải tách
ra. Hai người chia ra một đông một tây, một đao một kiếm bao quát tứ phương. Ở
phía dưới, Tử Ngọc Hoa sắc mặt lạnh lùng chắp tay đứng im giữa trời mưa to,
cách mặt đất ba thước, lăng không mà đứng.

Trong đại sảnh, bảy người vừa thấy ba người Tử Ngọc Hoa triển lộ võ công thì
sắc mặt đại biến. Bọn chúng không thể nào nghĩ ra đột nhiên lại xuất hiện ba
cao thủ tuyệt thế, thật là ngoài sức tưởng tượng. Cảm giác được trên người Hoa
Tinh truyền ra một cỗ sát khí kinh thiên, đồng tử bảy người đều hơi co lại,
ánh mắt lộ ra vẻ thận trọng.

Trường đao Hoa Tinh rung lên, thanh âm đao ngâm như rung trời truyền ra khiến
cho bảy người đều chấn động. Thanh âm Hoa Tinh cũng lạnh lùng vang lên:

“Bây giờ các ngươi chuẩn bị đi gặp Diêm Vương đi, để hẳn hảo hảo khoản đãi các
ngươi.” Huyết sắc đao mang như một dải đai lưng to bản cuốn thẳng đến đại hán
hung dữ.

Đại hán trợn to mắt, đại đao trong tay mang theo công lực toàn thân chém
xuống, liều mạng ngạnh tiếp. Một tiếng nổ vang lên, hai đao gặp nhau khiến cho
toàn bộ bàn ghế trong đại sảnh đều bị hất tung lên. Một tiếng hừ lạnh lẽo và
một tiếng rống thảm thiết vang lên. Bóng người hợp lại phân ra, chỉ thấy đại
hán loạng choạng lui lại mất bước, máu tươi trong miệng phun ra như mưa, sắc
mặt xám ngoét mang theo vẻ kinh hãi.

Hoa Tinh không truy kích, chỉ lạnh lùng nhìn địch nhân phía trước. Hắn muốn
cho bọn chúng phải có cảm giác sợ hãi trước khi chết, như thế mới thỏa đáng.
Lãnh khốc nhìn đại hán đó, Hoa Tinh lạnh lùng nói:

“Ngươi bất quá chỉ là một con chó chết mà thôi. Ngoài trừ to mồm thì không có
bản lĩnh gì khác. Bây giờ, trước hết ta sẽ cắt đứt hai tay của ngươi, để xem
ngươi sẽ thế nào.” Dứt lời, bóng người Hoa Tinh như ảo ảnh tan biến, Xích
Huyết đao như một tia chớp cắt nát bầu trời, bổ về hai tay của đại hán.

Đại hán sắc mặt kinh hoàng, tay phải vũ động đại đao, hình thành một loạt đao
ảnh vây quanh thân thể mình. Trung niên cầm quạt giấy cũng trầm mặt xuống,
thấy đại hán kia gặp hung hiểm thì nhảy lên, quạt giấy trong tay công kích vào
bên hông Hoa Tinh. Y vừa ra tay thì đã thấy vô số phiến ảnh hình thành giữa
không trung, mang theo kình khí mạnh mẽ công kích bên phải Hoa Tinh.

Năm người còn lại trong đại sảnh cũng nhìn kỹ thân ảnh Hoa Tinh, năm ánh mắt
đều mang theo vẻ kinh hãi, trong bọn họ không ai gọi tên Hoa Tinh, hiển nhiên
đều không nhận ra thân phận của hắn. Với võ công cao cường của người trước
mắt, lại còn có ba cao thủ bên ngoài đang lom lom canh phòng nữa, chuyện này
khiến cho năm người đều cảm thấy áp lực nặng nề đè xuống.

Hoa Tinh lạnh lùng nhìn thoáng qua người Ma môn cầm quạt, cười lạnh trong
lòng, đao chiêu đột nhiên chuyển đổi, đao mang như sóng biển tuôn trào, cuốn
thẳng vào hai địch nhân, chấn bay trung niên nhân cầm quạt, thuận thế cuốn
phăng luôn một thanh đại đao khiến một dóng máu tươi văng tung tóe trên không.

Bóng người hợp lại phân ra, Hoa Tinh toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo đứng
bất động nhìn hai người đối diện. Gã trung niên nhân sắc mặt rất khó coi, quạt
trong tay đã nát bấy. Gã đại hán thì phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết,
hai tay bị chặt đứt, toàn thân run rẩy không thôi. Trước mặt vài thước mà
thanh đại đao và hai cánh tay nằm im trên mặt đất.

Nhìn dáng vẻ thảm thương của tên đại hán, Đỗ Bách Thiện đột nhiên ngửa mặt lên
trời, cười dài nói:

“Báo ứng, ha ha! Đỗ Phúc, ngươi ở dưới đất nhất định là thấy cảnh tượng này,
báo ứng thật là nhanh. Ha ha, đám ác ma các ngươi chuẩn bị tiếp nhận sự trừng
phạt của lão thiên đi. Ông trời, rốt cuộc ông đã mở mắt.” Trong tiếng cười,
nước mắt nóng ấm rơi xuống như mưa, cả người lão kích động cực kỳ.

Lúc này, trung niên nhân Ma môn nhìn thoáng qua năm người, mở miệng nói:

“Các vị, tình hình hôm nay mọi người đều đã biết, hợp lại thì còn hy vọng,
phân ra tất sẽ bất lợi vô cùng. Chi bằng mọi người liên thủ giết chết kẻ này.
Nếu mọi người phân ra chỉ sợ sẽ bị hắn giết chết từng người một, ai cũng khó
thoát.

Năm người còn lại làm sao không hiểu đạo lý này, chỉ là trong lòng ai cũng có
ý nghĩ để kẻ khác xông lên trước, mình ở phía sau đóng vai ngư ông đắc lợi mà
thôi. Nhưng với tình cảnh hiện tại thì ai cũng biết được rằng với ba cao thủ
phòng thủ bên ngoài mà muốn lao ra sợ rằng sẽ không dễ dàng. Phương pháp duy
nhất lúc này chính là bảy người liên thủ kích phá, đó mới là hy vọng duy nhất
để thoát thân.

Nhìn mọi người, gã đeo mặt nạ mở miệng nói:

“Như thế cũng tốt, mọi người liên thủ may ra còn có hy vọng. Người này đao
pháp bá đạo, với tình hình cao thủ dụng đao trong chốn võ lâm lúc này, ta cho
rằng mọi người sẽ dễ dàng đoán được thân phận của hắn. Nếu thật sự là hắn, e
rằng chúng ta khó có thể chạy thoát.” Nói xong ánh mắt dừng lại trên mặt cao
thủ Bạch Cốt mon, chờ bọn hắn đáp lại.

Liếc mắt nhìn nhau, một gã cao thủ Bạch Cốt môn nói:

“Được, bây giờ mọi người cùng nhau liên thủ, vượt qua cửa ải gian khó này đã.
Chờ khi tiêu diệt những kẻ này thì mới đối phó với lão quỷ kia, bắt lão nói ra
đồ vật kia hiện hạ lạc nói nào. Về phần ngươi nói đến thân phận kẻ này, không
biết ngươi đoán hắn là ai, nói ra để mọi người đều biết.

Người đeo mặt nạ nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ nham hiểm, nói:

“Đao pháp cao siêu, lại trẻ tuổi như thế ngoại trừ Phượng Hoàng đặc sứ thì ai
nữa?” Lời vừa nói ra đều khiến ấy kẻ khác kêu lên một tiếng khiếp sợ. Hiển
nhiên bọn chúng cũng đã nghe qua về truyền thuyết Hoa Tinh, ngay cả cao thủ
Thiên bảng Lý Bất Hối cũng bị thương nặng mà chạy, ngoài ra chưa có ai có thể
chạy thoát dưới tay hắn.

Hoa Tinh nhìn người đeo mặt nạ, cười lạnh nói:

“Xem ra tên Hoa Tinh ta vẫn còn có người biết đến. Đáng tiếc là hôm nay các
ngươi sẽ không cách nào còn sống rời đi được, bởi vì ta muốn các ngươi phải
chết.” Nói xong thân hình như nước chảy mây trôi tiến đến. Xích Huyết đao
phiên chuyển như bay, chấn động lòng người. Ba trăm năm mươi sáu đao mang theo
tiếng rít xé trời phân ra tấn công bảy người

Bảy người thấy thế, sắc mặt biến đổi, đồng thời hét lớn một tiếng, trong nháy
mắt đánh về phía Hoa Tinh. Chỉ thấy ba đạo nhân ảnh xông đến nhanh nhất, chính
là gã Ma môn cầm quạt, và hai cao thủ Bạch Cốt môn. Ba người liên thủ ngăn cản
một kích hung mãnh của Hoa Tinh. Ngay khi ba người toàn lực ngăn cản Hoa Tinh
thì gã mang mặt nạ cũng mang theo hai kẻ dưới tay phóng thẳng ra ngoài muốn
đào tẩu.

Bên ngoài đại sảnh, Tử Ngọc Hoa cười lạnh nói:

“Còn muốn chạy ư, kẻ nào cũng đừng hòng còn sống mà rời khỏi nơi này.” Nói
xong, thân ảnh nhanh như sấm sét trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt gã đeo
mặt nạ, ngăn cản đường chạy của y. Bên kia, Đao, Kiếm hai người cũng ngăn cản
hai cao thủ Địa bảng lại. Nhất thời toàn bộ đại viện Đỗ gia đều nổi lên chiến
hỏa vang trời.

Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lùng nhìn ba địch nhân, cười lạnh nói:

“Đến đây đi, để ọi tội nghiệt dưới trận mưa to này đều biến mất.” Dứt lời,
Xích Huyết đao cấp tốc huy động, đao ảnh tầng tầng lớp lớp trong chớp mắt tấn
công ba địch nhân.

Hai cao thủ Bạch Cốt môn và cao thủ Ma môn đều mắng thầm ba tên vừa chạy ra
cửa, nhưng lúc này không thể làm gì khác hơn là liên thủ đối phó Hoa Tinh,
trong lòng đã có cảm giác khiếp đảm. Nhìn huyết sắc hồng mang mạnh mẽ của đao
khí, sắc mặt ba người đại biến, hiển nhiên đã bị võ công Hoa Tinh làm cho chấn
động.

Thân thể cao thủ Ma môn chớp động, lớn tiếng nói:

“Hai vị toàn lực cho, chúng ta cùng hắn liều mạng. Hôm nay nếu không phải hắn
chết thì chúng ta tử. doc truyen tai . Cứ xuất thủ toàn lực, ta không tin
không giết được hắn.” Nói xong, hét lớn một tiếng, thân thể xoay tròn, song
chưởng ngưng tụ lại chân khí màu xanh thẫm, vỗ ra mười tám chưởng về phía Hoa
Tinh.

Một bên, hai cao thủ Bạch Cốt môn cũng rống lên một tiếng, chân khí màu trắng
dày đặc hình thành bốn hình ảnh xương khô mang theo quỷ khí âm hàn, điên cuồng
tấn công Hoa Tinh. Giữa không trung, vô số chân khí ngưng tụ lại rít không bắn
về phía Hoa Tinh.

Thân thể Hoa Tinh chợt xoay tròn, Xích Huyết đao bổ ra mười tám đao, hình
thành kỳ cảnh chói mắt, một tiếng quát lớn vang lên, thanh âm giống như câu
hồn sứ giả ở địa ngục, thập phần kinh khủng.

Thân thể Hoa Tinh di chuyển với tốc độ cực nhanh, thanh âm như sấm động trời
cao:

“Tuyệt Trần Diệt Duyên.

Nhất chiêu bá đạo nhất trong Tuyệt Trần đao đã được Hoa Tinh thi triển. Kình
khí cường đại bắn vụt ra bốn phía. Trong đại sảnh như xuất hiện hỏa long đằng
vân giá vũ mang theo tiếng kêu thét thảm thiết thê lương, trong nháy mắt đã
tan biến. Chỉ thấy thân thể Hoa Tinh đã lăng không bay lên cách mặt đất ba
thước. Đối diện là cao thủ Ma môn trang phục toàn thân đã bị xé rách, máu tươi
ứa ra khắp người như một huyết nhân, bất quá y chưa chết, chỉ có hai tay bị
chặt đứt, chân bị kình khí chấn nát, đang đau đớn giãy giụa trên mặt đất.

Hai cao thủ Bạch Cốt môn còn thê thảm hơn, hai tay bị đao khí chấn nát bấy,
toàn thân máu tươi bao phủ, hai chân từ đùi trở xuống đã lìa khỏi thân thể,
chỉ hai đôi mắt là vẫn còn lóe sáng, mang theo vẻ khiếp sợ cực kỳ, như gặp ma
quỷ hiện hình vậy

Trường đao trong tay Hoa Tinh lại vung lên, bốn thanh âm thảm thiết lại vang
lên. Bốn gã cao thủ trong đại sảnh đã bị hắn cắt đứt toàn bộ hai tay hai chân,
ngay cả hai mắt cũng đã bị phế bỏ, nhất thời thanh âm kêu gào thảm thiết vang
lên không dứt khiến cho đại sảnh trở nên đáng sợ vô cùng.

Trong khi Hoa Tinh giao thủ trong đại sảnh thì bên ngoài Tử Ngọc Hoa cũng giao
đấu kịch liệt với gã đeo mặt nạ. Chỉ thấy Tử Ngọc Hoa cười lạnh một tiếng, hai
tay vung lên linh hoạt như rồng nước, tấn công kẻ nọ. Giữa không trung, người
đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng. Chỉ thấy tay phải hắn chém ra, một đạo chưởng ấn
màu đo mạnh mẽ đánh tan hai rồng nước của Tử Ngọc Hoa. Tay phải vừa thu lại,
thì tay trái trong chớp mắt ấn thẳng vào ngực Tử Ngọc Hoa. Ánh mắt mang theo
vài tia cười lạnh.

Ánh mắt Tử Ngọc Hoa chợt lóe sáng, tay phải chuyển lộ trước ngực, lòng bàn tay
biến thành quang hoa trong suốt, đón nhận một chưởng của kẻ kia. Hai đạo chân
khí bất đồng sinh ra nổ mạnh, cường quang chói mắt.

Bóng người phân ra, hai người đều lui về phía sau một trượng, trong mắt đều lộ
ra vẻ kinh hãi.

Tử Ngọc Hoa trong mắt hiện ra một chút khiếp sợ nhìn đăm đăm vào người đeo mặt
nạ. Từ khi xuất đạo cho đến nay thì đây là địch nhân mạnh mẽ nhất mà Tử Ngọc
Hoa từng gặp. Võ công kẻ này hết sức bá đạo.

Song phương đề tụ công lực giữa không trung, không ai ra tay, ai cũng quan sát
thật kỹ đối phương, muốn tìm ra sơ hở để tấn công. Phía bên kia, Đao Vô Phong
và Kiếm Vô Bính cũng không cam lòng yếu thế, chỉ thấy đao phong kiếm ảnh đầy
trời.

Mưa to vẫn không ngừng, Dạ Phong cùng chúng nữ cũng đã đến nơi, tất cả đều bị
thi thể ngoài cửa gây chấn động. Nhìn những thi thể của dân chúng vô tội. Mai
Hương khẽ thở dài nói:

“Các huynh đệ thiện lương, tâm nguyện của các ngươi, Hoa Tinh sẽ thay các
ngươi hoàn thành, hãy an tâm nghỉ ngơi đi.

Lãnh Như Thủy nhìn vào bóng người đang chớp động bên trong, bèn nói:

“Chúng ta cũng nên tiến vào xem kẻ nào đã độc ác như thể, ngay cả dân chúng
bình thường cũng không buông tha.

Dạ Phong sắc mặt sa sầm xuống nói: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL

“Không sai, vào xem là kẻ nào đã táng tận lương tâm như vậy, quyết không thể
bỏ qua cho hắn.” Nói xong cùng mọi người tiến vào đại môn.

Song đoàn người vừa bước đại môn đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì lại thấy một tiếng nổ rung trời truyền
đến, chỉ thấy toàn bộ phòng ốc Đỗ gia chấn tung. Mọi người đều phát hiện Tử
Ngọc Hoa đang cùng một gã đeo mặt nạ giao chiến trên không trung, thanh âm
giao đấu hòa trộn với tiếng mưa tạo thành một trường điếc tai dị khiếu, tràn
ngập khắp nơi.

Giữa không trung, chỉ thấy quang mang từ mắt Tử Ngọc Hoa lóe sáng, song chưởng
co duỗi, tỏa ra. Gã đeo mặt nạ đứng đối diện toàn thân được bao phủ bởi chân
khí đỏ sậm, nhìn đăm đăm đối phương, không hề tỏ ra yếu thế.

Trong đại sảnh, Hoa Tinh lãnh khốc nhìn bốn địch nhân. Đột nhiên hắn cảm thấy
chấn động, quay đầu nhìn ra không trung phía ngoài. Nhìn quang mang màu vàng
càng ngày càng dày đặc trên người Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh mơ hồ đã nhận ra được
điều gì đó, hắn cảm nhận được một cỗ tà khí đang điên cuồng bộc phát khiến cho
người ta cảm thấy áp lực nặng nề đang đè thẳng xuống.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.