Tháng sáu ở Trung Nguyên tiết trời nóng bức. Đã gần giữa trưa, ven hồ Nam
Dương, một đám đông người võ lâm đang vây qyanh xem náo nhiệt. Ở giữa trường,
Hoa Tinh hoành trường đao, vẻ mặt bình thản nhìn cao thủ Tây Tà môn đối diện,
ánh mắt mang theo vẻ thần bí, không ai biết được trong lòng hắn đang suy nghĩ
điều gì. Một cổ khí thế cường đại, tràn ngập mù mịt bốn phía khiến ọi người
đều có cảm giác bị đè nén, không thoải mái chút nào.
Mục quang của lão già Tây Tà môn chuyển đổi liên tục, nhìn Hoa Tinh thật lâu,
sau đó mới nói:
“Ai cũng nói Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh võ công cao cường, uy chấn Trung
Nguyên, hiếm có duyên gặp mặt, ta cũng muốn lĩnh giao mấy chiêu. Bây giờ chúng
ta lấy mười chiêu làm hạn định, nếu ngươi thắng, hai người bọn ta sẽ lập tức
rời khỏi nơi này, chuyện hôm nay tạm thời bỏ qua. Nếu ta may mắn thắng một
chiêu nửa thức thì mong rằng ngươi cũng tự động rời khỏi, không nhúng tay vào,
ngươi nghĩ thế nào? Chỉ là luận võ, không phải là ân oán tình thù, không biết
ý ngươi thế nào?” Nói xong ánh mắt nhìn đăm đăm vào Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy, cười lạnh nói:
“Xem ra ngươi cũng biết quy củ của Hoa Tinh ta. Được, cứ theo ý ngươi nói,
chúng ta chỉ luận võ, không có ân oán. Hy vọng ngươi nói ra thì giữ lời, nếu
không, khi vượt quá mười chiêu thì hối hận không kịp.” Nói xong liếc nhìn hai
Diệp Tinh trên mặt đất một cái, ánh mắt chớp động, tạo thành thần thái không
thể nói nên lời.
Lão già Tây Tà môn liếc mắt nhìn tiểu hài to lớn, nhẹ giọng nói:
“Tiểu quỷ, hai ta lãnh giáo tuyệt thế võ công của Phượng Hoàng đặc sứ, mở rộng
thêm kiến văn một chút.” Tiểu hài tử cao lớn gật gật đầu nói:
“Lão quỷ, ngươi đã quyết định, vậy động thủ đi.” Nói xong tập trung toàn bộ
tinh thần, chăm chú nhìn Hoa Tinh, chủy thủ trong tay vung lên, chuẩn bị công
kích.
Bên ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thật kỹ trận đại chiến này. Sáu nữ nhân
đều nhìn Hoa Tinh, trong lòng đều biết hắn lời hại, nhưng vẫn không tránh khỏi
có vài phần lo lắng. Mà Tử Ngọc Hoa cũng cẩn thận nhìn Hoa Tinh, muốn xem Hoa
Tinh thật sự lợi hại đến mức nào, đồn thổi trên giang hồ có thật hay không.
Hai Diệp Tinh trên mặt đất cũng đang nhìn Hoa Tinh, hai nàng tựa hồ không nghĩ
ra Hoa Tinh lại ra tay vào lúc này. Tên Hoa Tinh hai nàng cũng đã nghe qua,
các nàng cũng nghe nói Hoa Tinh rất hoa tâm, không lẽ Hoa Tinh cũng là vì tư
sắc các nàng nên ra tay? Ngẫm lại lời Hoa Tinh đã nói khi nãy thì lại cảm thấy
mơ hồ, có lẽ hắn chỉ cố ý làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nếu người bình
thường mà tạo ra bộ dáng chính nhân quân tử này thì không nói làm gì, bất quá
nếu kẻ đó là Hoa Tinh thì quả thật là chuyện hơi lạ.
Lúc này lão già kia quát lên một tiếng, thân thể như biến thành tia chớp,
trường thương tạo ra thương ảnh cuồn cuộn nặng nề như núi Thái sơn áp đỉnh,
tấn công về phía Hoa Tinh. Đồng thời Tiểu hài tử cao lớn cũng cùng lúc tiến
lên, chủy thủ trong tay lấp lóe hàn quang dưới ánh nắng chói chang, tạo thành
tầng tầng quang mang tấn công phía bên trái Hoa Tinh, phong bế đường lui của
Hoa Tinh. Hai người cùng xuất phát một lúc, phối hợp hết sức ăn ý, lực công
kích hỗ trợ rất nhiều cho nhau.
Ánh mắt Hoa Tinh hàm tiếu, Xích Huyết đao rung lên, một loạt đao ảnh mang theo
tiếng rít nhiếp hồn vang lên, dùng phương thức lấy cứng chọi cứng, chống lại
trường thương lão già. Cùng lúc đó, tay trái hắn lập chưởng như đao, Ảo Ảnh
Trảm vô thanh vô tức chém ngang ra. Thương đao va chạm, đột nhiên thân thể Hoa
Tinh phiên chuyển, như một quang cầu bắn vụt đi, Xích Huyết đao mang theo hồng
quang đầy trời, giữa không trung không ngừng xoay tròn lui tới, tạo thành
tiếng rống như lệ quỷ ở âm phủ khóc than, bắn thẳng về phía hai cao thủ Tây Tà
môn, mỗi lần tiếp xúc lại chấn lui đối phương về phía sau.
Mọi người ở bốn phía đều bị chiêu thức tunh diệu tuyệt luân và tốc độ nhanh
như thiểm điện của hắn khiến cho bội phục. Ngay cả chúng nữ vẫn theo sát hắn
thì cho đến bây giờ cũng chưa từng thấy qua Hoa Tinh giao thủ với ai lại dùng
đến chiêu thức tinh diệu và thân pháp nhanh đến mức đó.
Giữa trường đấu, lão nhân cùng tiểu hài đều giận dữ rống lên, không ai trong
hai người nghĩ ra thân pháp Hoa Tinh lại nhanh đến thế, công kích lại cực kỳ
quái dị, khiến cho hai người ngay cả thở cũng không có thời gian. Cả người Hoa
Tinh như một quang cầu màu đỏ không ngừng vây lấy địch nhân. Một khi lui lại
tiến lên thì tốc độ lại nhanh thêm một chút, hoàn toàn không để cho địch nhân
có thời gian nghỉ ngơi.
Lão già nổi giận hết lớn, thân thể cường ngạnh va chạm với Hoa Tinh, cả người
mượn lực bắn lên. Chỉ thấy vô số bóng người đan xen qua lại, Tây Môn bí kỹ Tàn
Ảnh Tây Tà đã xuất hiện, chỉ thấy vô số thân ảnh hư ảo giữa không trung không
ngừng phiêu phất. Một thanh trường thương cũng trong nháy mắt biến ảo thành
trăm ngàn đạo thương ảnh, toàn bộ phương viên ba trượng đều bị thương ảnh bao
phủ. Đồng thời Tiểu hài tử cao lớn cũng trở nên biến hóa, chủy thủ trong tay
nhanh như sao xẹt, va chạm vô số lần với Xích Huyết đao của Hoa Tinh, bởi vì
tốc độ quá nhanh nên thanh âm phá không nghe rất chói tai, ba bóng người như
ba cầu ảnh, hoàn toàn không nhìn rõ được chiêu thức.
Người xem nhìn võ công ba người thì cảm thấy sợ hãi vô cùng, bọn họ thực không
hổ là cao thủ tuyệt đỉnh. Tử Ngọc Hoa cũng nhịn không được nói với người bên
cạnh:
“Võ công của Tây Tà môn quả nhiên quỷ dị khó lường, danh chấn giang hồ. Bây
giờ được tận mắt chứng kiến quả nhiên không hổ là môn phái thần bí trong võ
lâm. Thân pháp của Hoa đại ca cực nhanh, thiên hạ hiếm thấy, quan trọng nhất
là đại ca chưa dùng hết toàn lực, huynh bấy chỉ dùng khoảng bảy phần chân lực
mà thôi. Thật không hổ là Phượng Hoàng đặc sứ, đồ đao thiên hạ.
Chúng nữ nghe vậy đều yên lặng không nói, chỉ quan sát trận chiến. Kiếm Vô
Bính và Đao Vô Phong cũng biến sắc, lúc này mới hiểu được Hoa Tinh không thể
trêu chọc vào, võ công của người này thực sự là bá đạo. Ngay cả hai cao thủ
tuyệt thế của Tây Tà môn liên thủ cũng không thể nào làm tổn hao được Hoa Tinh
một chút, chuyện này khiến cho hai người Đao Kiếm lấy làm kinh ngạc lắm.
Lúc này, trong ba bóng người phiêu động giữa không trung, Hoa Tinh cười nói:
“Chiêu thứ bảy, còn lại ba chiêu, cố gắng lên. Võ công Tây Tà môn các ngươi
quả nhiên bất phàm, thân pháp cực nhanh, chiêu thức cổ quái, hay lắm. Chú ý
nhé, ta tăng thêm lực đạo.” Nói xong, một tiếng đao gầm như sóng dữ truyền đến
tai mọi người, đồng thời, một đạo đao mang màu đỏ trở nên cong vòng, xuất hiện
trước mặt hai địch nhân. Chỉ nghe hai tiếng quát lớn, lão già cùng tiểu hài đã
khởi động khí lưu toàn thân, chân khí xám trắng bạo phát, toàn lực liều mạng
nghênh tiếp thế công bá đạo của Hoa Tinh.
Trong thanh âm như sét đánh, ba thân ảnh như điện xạ, bắn tung về hai hướng
trái ngược nhau. Bụi đất lắng xuống, mọi người nhìn kỹ, chỉ thấy toàn thân Hoa
Tinh vẫn như trước, trên người không một chút bụi bặm, đang mỉm cười nhìn phía
đối diện. Hai cao thủ Tây Tà môn thì dáng vẻ hết sức cổ quái, hấp dẫn ánh mắt
của chúng nhân vô cùng.
Chỉ thấy Tiểu hài tử cao lớn và lão già đã thay đổi binh khí, hai tay nắm
trường thương, mũi thương chỉ về Hoa Tinh. Tiểu hài tử cao lớn thân thể chồm
về phía trước, chân phải đưa về sau nâng lên, tư thế rất kỳ quái, nhìn như một
con mãnh hổ, vẻ mặt uy nghiêm, hai mắt hữu thần. Lão già kia thì càng kỳ quái
hơn, thân thể gầy nhỏ dùng đơn cước đứng trên trường thương, hai tay dang ra
hai bên, tư thế như quái điểu giương cánh muốn bay lên. Tay phải lão già nắm
chặt chủy thủ, ánh mắt xạ ra quang mang quái dị, nhìn kỹ Hoa Tinh.
Mọi người nhìn thấy tư thế cổ quái của hai người đó, trên mặt đều lộ ra thần
sắc kinh ngạc vô cùng. Sáu người Mai Hương đều trố mắt nhìn tổ hợp cổ quái đó.
Tử Ngọc Hoa quay sang nhìn chúng nữ, khẽ nói:
“Nghĩ không ra đây chính là một trong hai đại tuyệt kỹ bất truyền của Tây Tà
môn, Hổ Hạc Song Phi, ha ha, hay thật. Thiên hạ quả nhiên là to lớn, không
chuyện lạ nào là không có.” Nói xong, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn lại
hai cao thủ đó, quả nhiên tư thế có phần tương tự như Hổ Hạc Song Phi.
Hoa Tinh mỉm cười nói:
“Lưỡng đại tuyệt kỹ của Tây Tà môn đã được thi triển. Hay lắm, bây giờ còn hai
chiêu, ta xem các ngươi còn có tuyệt học gì nữa. Mau đến đây đi, đã trưa, cũng
đã đói rồi, không kiên nhẫn được nữa.” Nói xong đã thấy trường đao trong tay
rung lên, một thanh âm trầm thấp ngâm lên, trong nháy mắt đã đem vô số tảng đá
chấn nát bất, khiến ặt đất bằng phẳng bụi mù, khí thế hết sức khủng khiếp.
Tiểu hài tử cao lớn toàn thân bộc phát ra khí thế cương mãnh, song chưởng khẽ
dùng sức đã đem lão già bắn tung lên cao. Ngay sau đó, trường thương huyễn hóa
thành ba huyễn ảnh, rít không tấn công Hoa Tinh. Phía trên, lão già mượn lực
tung thẳng người lên ột trượng, đột nhiên tốc đột giảm xuống, cả người bắn về
phía Hoa Tinh. Dưới ánh mặt trời, chủy thủ lấp lánh đẹp mắt vô cùng, chỉ thấy
một đạo ánh sáng, xảo diệu vô cùng bắn về phía Hoa Tinh. Khiến cho hai mắt của
hắn bất giác nhắm lại.
Hoa Tinh bị cường quang bắn tới, phải nhắm mặt lại. Tất cả mọi người đều bị
động thái này của hắn khiến cho hoảng sợ, chúng nữ thì lo lắng vô cùng. Duy
chỉ có Tử Ngọc Hoa là chú ý đến khi Hoa Tinh nhắm mắt lại thì khóe miệng đã
hiện ra một tia tiếu ý thần bí vô cùng, không biết là ẩn hàm thâm ý gì trong
đó hay không.
Lưỡng đại cao thủ của Tây Tà môn trong nháy mắt đã đến gần Hoa Tinh, toàn lực
công kích. Tuy nhiên Hoa Tinh cũng không hề mở mắt, thân thể bất động. Xích
Huyết đao trong tay dưới ánh nắng chói chang hiện lên huyết sắc quang mang,
bất đồ nhoáng lên, hai đạo đao mang đỏ sậm vô thanh vô tức xuất hiện trước mắt
hai địch nhân.
Hai tiếng huýt sáo dài truyền đến, thanh âm giống như hổ hạc tề minh. Chỉ thấy
một vụ nổ mạnh xảy ra, hai bóng người bắn ra xa mang theo một tia máu tươi.
Đầy trời bụi bặm mù mịt mù, ánh mắt Hoa Tinh mang theo một tia thần bí, nhẹ
giọng nói:
“Còn có một chiêu cuối cùng nữa, tiếp tục đi. Võ công các ngươi quả nhiên
không hổ là Tây Tà môn.” Nói xong, trường đao trong tay đột nhiên xoay tròn,
phát ra tiếng rít tà quái dị thường thần bí.
Lão đầu nhìn tiểu hài liếc mắt một cái, hai người đồng thời gật đầu, trong
nháy mắt đã chia ra một tả một hữu tấn công Hoa Tinh. Tốc độ cực nhanh, có thể
nói là hiếm thấy, hiển nhiên hai người đã dùng toàn lực để ứng phó một chiêu
cuối cùng này. Hoa Tinh huýt một tiếng sáo dài, thân thể nhảy dựng lên như
linh báo, động tác nhanh nhẹn, thân pháp như điện. Xích Huyết đao pháp đã huy
động, tạo ra vô số đao mang, phủ đỏ một vùng không trung.
Ngay khi tất cả mọi người tập trung chú ý vào Hoa Tinh thì một bóng người màu
xanh vọt về phía hai Diệp Tinh trên mặt đất. Mắt thấy tay người nọ đã tiếp cận
gần đến hai nàng thì một đạo chưởng phong xé gió vút đến trước ngực hắn. doc
truyen tai . Người đó trong lòng chấn động, thân thể vội vàng dừng lại, đón
tiếp một chưởng đó. Chỉ nghe một tiếng sét vang lên, chưởng phong mạnh mẽ phát
tiếng rít tai dị hưởng, hai bóng người đều lui về sau, kinh dị nhìn đối
phương.
Lúc này, mọi người mới lưu tâm để ý đến người vừa vọt về phía hai người Diệp
Tinh. Chỉ thấy hắn là một trung nhiên hơn bốn mươi tuổi, mặc trường sam màu
xanh. Còn người ra tay ngăn cản chính là Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa nhìn địch
nhân đối diện, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng hiểu được địch nhân không phải là
kẻ dễ đối phó. Mặc dù chỉ giao thủ nhất chiêu nhưng đối phương có thể chấn lui
bản thân mình thì võ công đó không thể xem thường được.
Người sáo xanh nhìn Tử Ngọc Hoa, trong mắt cũng tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên
hắn đối với võ công của Tử Ngọc Hoa cũng có phần khiếp sợ. Lúc này Hoa Tinh
cầm trường đao trong tay đánh cho hai cao thủ Tây Tà môn không có sức hoàn
thủ. Người áo xanh thấy thế khẽ thở dài một tiếng, hỏi Tử Ngọc Hoa:
“Ngươi là ai, võ công xem ra không tệ. Hình như ta chưa nghe thấy bên cạnh Hoa
Tinh có cao thủ nào như vậy.
Tử Ngọc Hoa chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng ngạo nghễ nói:
“Ta tên Tử Ngọc Hoa, là bằng hữu tốt của Hoa Tinh, ngươi là ai, tại sao đột
nhiên ra tay đánh lén? Từ võ công của ngươi thì dám chắc cũng là một nhân vật
có danh khí, vì sao lại làm loại chuyện bỉ ổi như thế? Nếu ngươi không nói rõ
ràng thì hôm nay đừng hòng dễ dàng rời khỏi đây.” Nói xong, thân thể tiến về
phía trước một bước, một cỗ khí thế cường đại trong nháy mắt như nước ào ra,
bức ép về phía người nọ.
Kẻ áo xanh thần sắc khẽ biến, mở miệng nói:
“Ta là ai không quan trọng, tương lai nếu có duyên thì các ngươi sẽ biết. Nơi
này đã có Hoa Tinh ra mặt, ta đây cũng sẽ không nhúng tay vào nữa, hy vọng các
ngươi có thể bảo vệ cho hai nàng.” Nói xong thân thể bắn vọt về phía sau hơn
hai mươi trượng, gia tốc rời đi.
Tử Ngọc Hoa cười lạnh một tiếng, thân thể dưới ánh mặt trời như một mũi tên
rời khỏi dây cung, cản đường kẻ đó, lạnh lùng nói:
“Không để lại danh tính đã có thể chạy sao, phải hỏi ta đồng ý hay không đã
chứ! Quay trở lại đi.” Nói xong, song thủ vỗ ra chín mươi sáu chưởng, chưởng
phong mạnh mẽ phong kín đường đi của đối phương.
Sắc mặt người áo xanh sa sầm xuống, tay phải để trước ngực chuyển lộn, trong
nháy mắt bổ ra cự chưởng màu xanh, bắn thẳng vào Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa ánh
mắt biến đổi, nhìn cự chưởng màu xanh nói: tại
“Mai Hoa Tam Lộng Cự Linh Thần Chưởng, ngươi là người của Mai Hoa sơn trang?”
Vừa nói nhưng tay phải thu hồi lại, công lực toàn thân tề tụ vào song chưởng.
Chỉ thấy toàn bộ tay phải của hắn biến thành trong suốt như hổ phách, mang
theo hồng quang chói mắt đón nhận Cự Linh thần chưởng.
Hai chưởng va chạm trực tiếp, nhất thời một tiếng nổ truyền đến, đồng thời
thân thể hai người đều bị đánh văng ra ngoài một trượng. Mặt đất cũng xuất
hiện một hố to sâu đến vài thước. Người áo xanh sắc mặt âm trầm, thanh âm lạnh
lùng nói:
“Huyết Ngọc Linh Lung Thủ, tuyệt kỹ độc môn của Bắc Hải Thiên Tôn, ngươi là
truyền nhân của lão?
Tử Ngọc Hoa cũng có chút khiếp sợ, nhìn đối phương nói:
“Không sai, chính là Huyết Ngọc Linh Lung Thủ, ngươi tột cùng là ai, không
phải trang chủ của Mai Hoa sơn trang đấy chứ? Với võ công của ngươi, tại võ
lâm nhất định là một nhân vật có danh tiếng lớn, như thế nào mà không dám nói
thẳng ra tên tuổi?
Người áo xanh hừ lạnh một tiếng, cũng không mở miệng, song chưởng đột nhiên bổ
ra hơn mười chưởng về phía Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa tức giận hừ một tiếng, tay
phải thi triển Huyết Ngọc Linh Lung Thủ, tay trái thi triển một loại chỉ công
quỷ dị. Chỉ thấy giữa không trung, từng đạo chỉ kình phá không bắn ra, mỗi một
lần đều phóng thẳng vào Cự Linh thần chưởng của người áo xanh. Từng bước ngạnh
tiếp, không hề lùi bước trước thế công của đối phương.
Người áo xanh nổi giận gầm lên một tiếng, lạnh lùng nói:
“Ngươi là ai, tại sao vừa thiện dụng tuyệt kỹ của Bắc Hải Thiên Tôn, vừa sử
dụng được Xuyên Vân chỉ của Âm Sơn Quỷ Mẫu? Hai người này một người ở trời
nam, một người ở đất bắc, căn bản không thể thu một người làm đồ đệ, ngươi làm
sao có thể học thành hai tuyệt kỹ đó. Mau nói ra, nếu không ta sẽ nặng tay hơn
nữa đấy.” Nói xong đề thăng công lực, Cự Linh thần chưởng từ chưởng ấn ba
thước đã biến thành chưởng ấn một trượng, thực sự dọa chết người.
Tử Ngọc Hoa cười lạnh nói:
“Không cần thiết phải nói cho ngươi biết, trước hết ngươi cứ nói về mình trước
đi đã. Nếu không thì đừng hòng chạy khỏi đây. Tiếp chiêu.” Nói xong, cả người
đánh thẳng ra, lấy cường chế cường, không hề lùi bước, giằng co với đối
phương,
Bên này, Hoa Tinh đã đánh lui đối phương, lúc này đang mỉm cười nhìn bọn họ,
nói:
“Mười chiêu đã qua, hai vị giữ lời rời khỏi đây hay tiếp tục động thủ? Hai
người nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau, lão nhân kia mở miệng nói:
“Hoa Tinh quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay chúng ta đã lĩnh giáo. Lần sau
có cơ hội sẽ còn thử sức lại. Cáo từ.” Nói xong đem theo mấy người biến mất về
phía rừng núi.
Quay đầu lại nhìn thấy Tử Ngọc Hoa đang giao chiến, Hoa Tinh không hề lo lắng
mà đi về phía Diệp Tinh đang bị thương. Nhìn thoáng qua hắc y lão nhân, Hoa
Tinh mỉm cười nói:
“Huyết Sát Hồi Nguyên Công mặc dù có thể trong thời gian ngắn tăng nội lực lên
năm lần, nhưng sẽ mất mạng. Lần này, nói thật ra ta cứu ngươi là vì chưa đến
một tháng mà ta đã gặp qua hai vị thiếu niên thi triển võ học cấm kỵ, cuối
cùng chết đi, ta không muốn nhìn thấy người thứ ba, cho nên ta cứu người. Mặt
khác, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là vì hai người kia.” Nói đến đây
thì hắn dùng ánh mắt mỉm cười với hai Diệp Tinh giống nhau như đúc.
Trên mặt đất, cả hai đôi mắt cùng nhìn về phía Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ thẹn
thùng và bất an, hiển nhiên hai nàng vẫn chưa hiểu rõ mục đích chính thức của
Hoa Tinh. Đồng thời nhìn hắc y lão nhân một cái, đến khi thấy lão gật đầu thì
hai người Diệp Tinh mới mở miệng nói:
“Cám ơn Hoa công tử đã ra tay cứu giúp, ba người chúng tôi cảm kích vô cùng.
Không biết Hoa công tử có nguyện ý giúp đến cùng hay không, giúp chúng tôi một
đoạn đường được chăng?
Hoa Tinh nghe vậy, ánh mắt đảo chuyển, cười nói:
“Không biết hai nàng muốn đến đâu? Nếu thuận đường thì ta có thể đưa các nàng
một đoạn, nếu không thuận đường thì không thể làm gì khác hơn được.” Nói xong
nhìn về phía trận đấu kịch liệt ở phía xa.
Lúc này, chỉ thấy toàn thân Tử Ngọc Hoa toàn thân lóe ra quang mang màu vàng,
cả người giống như một pho tượng phật, ở giữa không trung lóe sáng. Đối diện,
người áo xanh thần sắc trầm trọng, toàn thân thanh quang lóng lánh, hai mắt
nhìn đăm đăm vào mắt Tử Ngọc Hoa, tùy thời khắc đề phòng công kích của hắn. Tử
Ngọc Hoa huýt sáo dài một tiếng, như hạc khiếu cửu thiên, hai tay xoay tròn
trước ngực, hình thành thủ thức Thái Cực, một cỗ chân khí hình cầu màu vàng vô
thanh vô tức xuất hiện giữa hao tay, trong đó ẩn chứa thực lực cường đại vô
cùng. Trong tiếng hét của Tử Ngọc Hoa, quang cầu chân khí màu vàng bắn thẳng
về phía người áo xanh.
Người áo xanh sắc mặt đại biến, song thủ chậm rãi đẩy ra một chưởng, chưởng ấn
lóe sáng thanh quang thật lớn giữa không trung, đem theo khí thế phá sơn rạch
núi phóng thẳng vào khí cầu màu vàng. Hai khí lưu cường đại gặp nhau, phát ra
tiếng nổ rung trời, không gian như bị xé vụn, tạo thành vô số gợn sóng bao la
rộng lớn. Cỏ cây đất đá cũng đều bị chấn nát như tương, tung bay mù mịt.
Trong đám bụi đất mịt mù, một bóng người như tia chớp xanh phóng về phương xa.
Giữa không trung truyền lại một tiếng rống giận dữ:
“Tử Ngọc Hoa, chuyện hôm nay ta sẽ ghi nhớ, ta sẽ tìm ngươi báo mối hận một
chưởng hôm nay. Ngươi cứ chờ đó.” Thanh âm xa dần, bóng người cũng dần dần
tiêu thất.
Tử Ngọc Hoa đứng giữa không trung nhìn kẻ áo xanh đào tẩu, cười lạnh nói:
“Ta sẽ đợi ngươi, có bản lĩnh thì lần sau không nên làm con rùa đen rúc đầu
nữa.” Nói xong, thân ảnh chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh Hoa Tinh.
Hoa Tinh cười nói:
“Vất vả cho ngươi quá, nhưng mà cũng thật lợi hại, lại vừa đánh bại một cao
thủ nữa. Ha ha, không lâu nữa thì sẽ được xếp ở trên ta.” Nói xong thì cười
phá lên.
Tử Ngọc Hoa sắc mặt bình thản, cười nói:
“Đại ca nói đùa, huynh mới là uy danh chấn võ lâm, đồ đao trong tay, thiên hạ
cúi đầu, tiểu đệ làm sao so sánh được? Được rồi, thời gian không còn sớm nữa.
Chuyện ở đây huynh định thế nào?” Nói xong liếc mắt nhìn chân giả Diệp Tinh
một cái.
Trên mặt đất, Diệp Tinh mở miệng khi nãy nói:
“Chúng tôi lần này muốn thuận theo Hoàng Hà tìm một kỳ nhân, cho nên tạm thời
đi đến Tế Nam, không biết Hoa công tử có thuận đường không?
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
“Thật là xảo ngộ, chúng tôi cũng đi đến đó, không biết có tính là có duyên với
nhau không nhỉ? Nếu cùng đường thì ta sẽ đi chung với các nàng, nào lên đường
thôi, nơi này cũng không có chỗ nào bán thức ăn cả.” Nói xong hai mắt lóe sáng
nhìn hai Diệp Tinh. Chỉ thấy cả hai cô gái đều đỏ mặt, tựa hồ có chút xấu hổ
trong lòng.
Hoa Tinh mỉm cười thần bí, phân phó Trần Lan và Lãnh Như Thủy phụ trách hai
người Diệp Tinh, Dạ Phong đem theo hắc y lão nhân, đoàn người chậm rãi lên
đường dưới sự chú ý của người xung quanh. Trưa nắng, mặt trời chói chang,
người đứng xem cũng dần tản đi. Song ngay khi mọi người đi mất thì ở đây xuất
hiện hai bóng người một ột lùn, nhìn kỹ thì ra là lão già và tiểu hài của Tây
Tà môn vừa bị Hoa Tinh đuổi đi.
Nhìn theo lưng Hoa Tinh ở phía xa, lão đầu cùng tiểu hài đưa mắt nhìn nhau,
thân ảnh chợt lóe lên, chậm rãi mất tích.