Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 181: Vô Ảnh chỉ tâm – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 181: Vô Ảnh chỉ tâm

Giữa không trung, Hoa Tinh thấy nàng không nói gì cũng hiểu nàng tạm thời cũng
không tiện đối mặt với mình, cho nên cũng không bức bách nàng. Hắn cẩn thận
quan sát nàng, Hoa Tinh thật lòng ca ngơi:

“Thật không hổ là đệ nhất mỹ nữ trên Bách hoa phổ, nàng đẹp như tiên nữ. Chẳng
trách tên Ma Chưởng Truy Mệnh trăm phương ngàn kế muốn có được nàng. Chỉ tiếc
bọn hắn không có hy vọng, mà ta mới là người duy nhất có cơ hội sở hữu đóa hoa
tuyệt đẹp này.”

Nguyệt Vô Ảnh nhìn hắn với ánh mắt rất kỳ lạ, phảng phất như đang tiết lộ điều
gì đó, đáng tiếc lại rất khó nắm bắt. Nhìn về phía xa xa, Nguyệt Vô Ảnh nhỏ
giọng nói:

“Lần này cám ơn công tử đã cứu ta. Bây giờ xin công tử hãy buông ta ra.”

Lời nói rất nhẹ nhàng, có mang theo một tia cầu khẩn.

Hoa Tinh mỉm cười nói:

“Ở nơi đây chỉ có nàng và ta, có rất nhiều chuyện không cần phải nói với nhau,
nhưng chúng ta đều hiểu được tâm tư của đối phương. Tâm ý của ta rất đơn giản,
cả đời này nàng vĩnh viễn thuộc về ta. Đây thực ra là một loại duyên phận,
trong lòng nàng cũng hiểu được nhưng nàng không dám đối mặt với nó. Nàng sợ nó
phá vỡ giấc mộng mà nàng dựng lên trong lòng. Mười năm, tại sao sau mươi năm,
nàng lại gặp ta? Tin rằng trong mười năm đó, ít nhất cũng có cả ngàn người
theo đuổi nàng. Nhưng tại sao gật đầu nói trong lòng nàng lại có ta. Nếu giữa
chúng ta không có duyên phận, không gặp nhau thì có lẽ nàng đã sớm gả cho
người, nhưng sự thật thì sao? Sự thật là chúng ta đã gặp nhau. Quá khứ của
nàng tất cả đều đã trở thành cái bụi, tất cả thời gian chỉ là đợi ta xuất hiện
mà thôi, cũng chỉ có thế mà thôi. Lần trước nàng có thể trốn tránh, lần này
nàng lại muốn trốn tránh. Chẳng lẽ cả đời này nàng không có tới ông trời an
bài hạnh phúc cho nàng, rốt cuộc là gì? Cô đơn khi còn sống thực sự là lựa
chọn của nàng sao? Nếu như vậy tại sao vừa rồi khi đang bái đường, nàng lại
khóc?”

Nhìn chằm chằm vào mắt nàng, Hoa Tinh cúi mặt sát vào mặt nàng, khoảng cách
giữa hai người chỉ còn có một thốn mà thôi. Mùi hương nhè nhẹ mê người tràn
ngập mũi Hoa Tinh.

Người Nguyệt Vô Ảnh hơi có chút giật mình. Nàng nhìn Hoa Tinh, mặc dù biết rõ
hai người vẫn ở trong nguy hiểm, nhưng nàng không động, chỉ là lẳng lặng nghĩ
đến vấn đề mà Hoa Tinh nói. Cả đời này chẳng lẽ sẽ thật sự như hắn nói sao,
quá khứ đều là hư ảo sao? Chuyện mười năm qua, có bao nhiêu chuyện có thể nhớ
chứ? Có lẽ chỉ có một chút buồn thương và mất mát. Gặp gỡ Hoa Tinh thật sự là
duyên phận sao? Mặc dù lần gặp đầu tiên, nàng hận hắn. Nhưng cũng bởi vì vậy
mà nàng lại nhớ hắn, không phải sao? Mười năm qua có vô số nam nhân anh tuấn
theo đuổi nàng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ Hoa Tinh ra thì không còn ai
làm nàng nhớ đến.

Nhìn Hoa Tinh một cái, trong mắt Nguyệt Vô Ảnh đã xảy ra biến hóa một chút, mơ
hồ có thể thấy được không giống trước kia. Đôi mô đỏ mọng hơi mở ra, một mùi
thơm nhàn nhẹ nhè trào ra. Nguyệt Vô Ảnh nhẹ giọng nói:

“Điều chàng nói, ta không có cách nào để trả lời, có lẽ ta vẫn rất hoang mang.
Nhưng giữa chúng ta chênh lệch quá nhiều, cả đời này sợ rằng không thể đến
được với nhau. Nếu như như trời cao thực sự an bài hạnh phúc cho ta. Thì ta
nghĩ ngày đó ta sẽ biết.” Trong lời nói khẽ lộ ra một chút bi thương.

Hoa Tinh ngửi mùi hương động lòng người phát ra từ miệng nàng, lửa dục trong
lòng đột nhiên tăng mạnh. Hắn kề sát vào mặt nàng hơn chút nữa, đôi môi của
Hoa Tinh đã đến gần đôi môi đỏ mọng của nàng. Hắn ôn nhu nói:

“Nếu ta không buông tay, ta muốn chiếm hữu thân thể của nàng, thì nàng sẽ nghĩ
như thế nào? Hận ta, hay từ từ chấp nhận vận mệnh an bài? Điểm này ta có thể
làm được, không phải sao?”

Nói xong, hắn cuối cùng đã không nhịn được, mà nhẹ nhàng hôn phớt qua đôi môi
đầy hấp dẫn của nàng.

Nguyệt Vô Ảnh hơi ngả về sau một chút, nàng muốn tránh khỏi động tác của Hoa
Tinh. Nhưng nàng vừa lùi thì Hoa Tinh đã tiến, tham lam hôn lên đôi môi vẫn
luôn nhợt nhạt của nàng, khiến nàng cảm thấy kinh hãi. Bởi vì chuyện lần trước
cho nên nhân vật cũng hiểu đôi chút tính cách bá đạo của Hoa Tinh. Nàng biết
muốn tránh cũng không được, điều này khiến nàng không khỏi trừng mắt nhìn Hoa
Tinh một cái, lẳng lặng nhìn Hoa Tinh.

Cảm nhận được Nguyệt Vô Ảnh đang nhìn mình với ánh mắt khác thường, Hoa Tinh
dù không muốn vẫn phải rời đôi môi thơm ngọt của nàng ra, khẽ thở dài nói:

“Đẹp quá, đáng tiếc ta không muốn nàng đâu khổ, cho nên chỉ có thể tự chịu mà
thôi.”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng, nói tiếp:

“Hôm nay nàng là tân nương, nàng đã quên sao? Bây giờ nàng lại đang ở trong
lòng ta, vậy nàng chính là tân nương của ta. Hôm nay có thiên địa làm chứng,
chúng ta sẽ kết làm phu thê dưới sự chúc sự của thần linh, được không?”

Trong giọng nói của Hoa Tinh tràn ngập sức hấp dẫn, tràn ngập mị lực mê người,
đang từ từ xâm chiếm thần kinh Nguyệt Vô Ảnh.

Trong lòng Nguyệt Vô Ảnh run lên, những lời Hoa Tinh nói mặc dù không chân
thực, nhưng đây là điều mà mỗi một nữ nhân đều thích nghe. Nghĩ đến có một
ngày nếu có thể ở giữa không trung kết thành phu thê với nam nhân mình yêu, đó
là một chuyện hạnh phúc như thế nào. Nhưng mà bây giờ Hoa Tinh lại cho nàng
một cơ hội như vậy. Đáng tiếc Hoa Tinh không phải người năm nào. Nàng nhìn vào
mắt Hoa Tinh, như muốn nói cho hắn biết điều đó. Nguyệt Vô Ảnh khẽ thở dài một
tiếng, nhìn về phía xa xa.

Bên trong viện, đang đánh nhau càng lúc càng kịch liệt. Kiếm Vô Bính và Đao Vô
Phong mỗi người đối phó với ba cao thủ, xem ra cũng không dễ dàng. Hiểu nhiên
sáu cao thủ này đều có thực lực cường đại. Sáu người liên thủ, hơn nữa Đao Vô
Phong và Kiếm Vô Bính lại không muốn liều mạng, nên tạm thời chỉ đánh ngang
tay. Quan trọng nhất chính là trong lòng sáu cao thủ này đều hiểu được nếu
không liều mạng chỉ có chết. Cho nên giờ phút này sáu người bọn họ đang rất
mạnh mẽ, hầu như đều vận dụng đến các chiêu thức lấy mạng đổi mang, khiến hai
người Đao, Kiếm không thể không né tránh.

Mà Tử Ngọc Hoa đang giao chiến với Ma Chưởng Truy Mệnh, lúc này đã đến thời
khắc quyết định. Chỉ thấy vẻ mặt Ma Chưởng Truy Mệnh trở nên âm trầm, toàn
thân hiện ra một cỗ khí thế băng lãnh. Cả người lăng không đứng trên trời cao,
lạnh lùng nhìn Tử Ngọc Hoa. Hai tay Ma Chưởng Truy Mệnh đặt trước ngực, một
tầng chân khí màu đỏ sậm từ từ hiện lên xung quanh song chưởng. Rất nhanh tràn
ngập bốn phía, bao phủ hắn vào bên trong. Theo công lực tụ tập dần dần cả
người mctn đã bị một tầng quang mang đỏ rực bao phủ, nhìn không ra bóng người.

Tử Ngọc Hoa mắt lóe hào quang. Hai tay giơ ra hai bên, thân hình giống như một
con chim xoay chuyển rất nhanh trong không trung. Tốc độ của hắn rất nhanh,
giữa không trung chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vô số bóng người nhoáng lên. Vô số
tàn ảnh luôn chuyển, vô số tàn ảnh chồng lên nhau tạo thành một cảnh quan vô
cùng hiếm có. Theo tốc độ của Tử Ngọc Hoa không ngừng tăng lên, những sợi tơ
máu màu đỏ tạo thành một huyết võng trên bầu trời, đang từ từ trở nên rõ ràng
hơn. Dần dần trói buộc Ma Chưởng Truy Mệnh.

Ma Chưởng Truy Mệnh hét lên một tiếng lớn, một tiếng kêu đinh tai nhức óc
trong nháy mắt khiến mọi người ở xung quanh cảm thấy chấn động. Ngay khi tiếng
kêu phát lên, hai tay đang đặt trước ngực của Ma Chưởng Truy Mệnh đã nhanh
chóng đánh ra bảy chưởng. Chỉ thấy bảy chưởng gần như cùng một lúc chống lâu
nhau, hình thành một đạo chưởng ấn đỏ rực cực lớn bắn thẳng về phía Tử Ngọc
Hoa.

Thân hình đang chuyển động cực nhanh của Tử Ngọc Hoa đột nhiên ngừng lại. Nhìn
chưởng ấn đỏ rực vô cùng cường đại đó, trong mắt Tử Ngọc Hoa lộ ra một tia
quang mang sáng rực. Hắn hét lên một tiếng, toàn thân Tử Ngọc Hoa lóe lên một
vầng sáng màu đỏ. Nhất thời huyết võng đang trói buộc Ma Chưởng Truy Mệnh
trong nháy mắt lóe ra ánh sáng rực rỡ, vô cùng chói mắt. Đồng thời hai tay Tử
Ngọc Hoa không ngừng di động trước ngực với tốc độ cực nhanh mà mắt thường khó
có thể nhìn ra. Một quang đoàn màu đỏ đang nhanh chóng hiện lên trước ngực
hắn, trong nháy mắt một quang cầu màu đỏ rực dài một thước đã xuất hiện giữa
hai tay hắn. Hắn toàn lực đẩy ra đánh thẳng vào cự linh chưởng ấn của Ma
Chưởng Truy Mệnh.

Một kích toàn lực va chạm với nhau vang lên một tiếng nổ cực lớn, giống như
thuốc nổ rung trời. Vô số áng mây đỏ phiêu tán trong không trung, những áng
mây không ngừng thay hình đổi dạng, vô cùng đẹp mắt. Ma Chưởng Truy Mệnh điên
cuồng hét lên một tiếng, trong nháy mắt truyền khắp mọi nơi. Âm thanh tràn
ngập không cam lòng, phẫn nộ, tuyệt vọng và ác độc tràn khắp mọi nơi. Chỉ thấy
quang đoàn bao quanh người hắn đã bị đánh vỡ, quần áo trên người Ma Chưởng
Truy Mệnh trong nháy mắt đã bị khí lưu cường đại xé rách. Trên người hiện lên
vô số đốm máu, kinh mạch toàn thân đều đã vỡ ra. Bộ mặt già nua đầy vết máu,
giống như ma quỷ dưới chốn Địa ngục, vô cùng đáng sợ. Điều khiến cho người ta
sợ hãi chính là hai tay hắn đã bị luồng chân khí cường đại đánh nát, hai chân
cũng biến thành mảnh nhỏ. Hắn giống như bị trời phạt vậy, bị một sự trừng phạt
vô cùng đáng sợ.

Bên này, Tử Ngọc Hoa cũng bị đánh bay ra mấy trượng, mặt mày trắng bệch. Hiển
nhiên lực phản chấn cường đại cũng làm hắn bị thương. Lạnh lùng nhìn đối thủ
một cái, thân hình Tử Ngọc Hoa đã xuất hiện trước mặt hắn. Lạnh lùng cười nói:

“Tất cả đều đã kết thúc, Giang Hồ Lục Tán Nhân từ bây giờ sẽ biến thành năm
người. Xuống Địa ngục đi, nơi đó sẽ có vô số oan hồn chờ ngươi.”

Nói xong thân hình xoay một vòng trong không trung, một cước từ trên cao hạ
xuống, rất nhanh đặt trên đầu hắn, đá hắn vào trong nền đất. Ngay lập tức một
tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Ma Chưởng Truy Mệnh va chạm mạnh với mặt đất.
Chân khí mạnh mẽ bị mặt đất cản lại lập tức nổ mạnh, khiến cho Ma Chưởng Truy
Mệnh thịt nát xương tan.

Lúc này, Dạ Phong và ngũ nữ cũng vừa chạy tới. Nhìn thấy hiện trường đầy máu
tươi, Lãnh Như Thủy run rẩy nói:

“Chúng ta ra ngoài trước đi, chờ bọn họ đánh xong mới vào, nơi này ghê người
quá”

Nói xong nàng quay người chạy ra, bốn nàng còn lại cũng xoay người đi ra, hiển
nhiên đều không thích ngửi mùi máu tanh này. Dạ Phong nhìn thoáng qua hai
người Đao Kiếm đang đánh nhau, rồi lại nhìn xung quanh xem Hoa Tinh đang ở
đâu. Đáng tiếc không thấy hắn đâu cả.

Đang khi hắn cảm thấy kỳ quái, Tử Ngọc Hoa nhẹ nhàng hạ xuống bên cạnh hắn,
cười nói:

“Người đang tìm Hoa đại ca phải không? Đại ca ở trên đầu ngươi đó, ngươi ngẩng
đầu lên là có thể nhìn thấy.”

Dạ Phong nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện Hoa Tinh
đang ở trên trời cao, hơn nữa còn đang ôm một người. Khẽ nhìn lướt qua Hoa
Tinh, đối phương nhìn mấy người đang đánh nhau, hắn lạnh nhạt nói:

“Xem ra Ẩn Hòe Trang này xong hết rồi. Sau này trên Võ lâm sẽ không còn sơn
trang này nữa. Mấy người này võ công hết sức cao cường, không biết người ngươi
vừa giết là ai, nhất định rất lợi hại phải không?

Tử Ngọc Hoa mỉm cười nhìn đám người đang giao chiến, khẽ cười nói:

“Người mà ta giết đúng là không phải người bình thường. Hắn chính là Ma Chưởng
Truy Mệnh trong Giang Hồ Lục Tán Nhân. Đáng tiếc hắn lại gặp phải Hoa Tinh,
cho nên hắn chỉ có chết mà thôi. Mấy người này mặc dù không sai nhưng cũng
không cầm cự được bao lâu. Hoa đại ca từng nói không hy vọng bọn họ nhìn thấy
mặt trời ngày mai. Cho nên chỉ có thể như vậy.”

Nói xong, hắn cười nhạt, vẻ mặt rất bình tĩnh.

Dạ Phong nghe thấy thế nhưng cũng không nói gì, không khỏi cảm thán trong
lòng. Mình đi theo Hoa Tinh, bình thường Hoa Tinh mặc dù rất thân thiết với
mọi người bên cạnh, nhưng sự bá đạo của hắn lại vô tình lộ ra. Mỗi lần đối
địch, sự lạnh lùng và cường hãn của Hoa Tinh khiến mọi người sợ hãi. Trên
đường từ Trường An đến Lạc Dương, gần như tất cả những kẻ đối địch với Hoa
Tinh sẽ không có ai có thể toàn vẹn chạy trốn. Hơn chín phần là chết trong tay
Hoa Tinh, không có cơ hội hối hận. Lần này, Hoa Tinh chỉ vô tình gặp phải Ẩn
Hòe Trang. Bọn họ đã gặp phải một kẻ địch đáng sợ, chỉ một câu nói đơn giản đã
khiến bọn chúng biến mất.

Tử Ngọc Hoa nhìn thoáng qua Dạ Phong, thấy hắn không nói gì, hắn mở miệng nói
với hai người Đao Kiếm đang đánh nhau:

“Trời cũng không còn sớm, chúng ta còn phải tìm nơi nghỉ ngơi. Hai vị lão
huynh không nên chơi nữa, thu thập bọn chúng nhanh đi.”

Hai người đang giao chiến nghe thấy thế đều khẽ đáp một tiếng. Thân pháp đột
nhiên tăng tốc, hai đạo quang mang một trắng một đỏ như hai con Thần long bay
lên trong viện. Giữa sân, tiếng xé gió kinh hồn vang lên, dòng khí lưu mạnh mẽ
quất vào quần áo sáu kẻ địch khiến bọn họ đau nhức. Quát lên một tiếng lớn,
chỉ thấy thân hình Kiếm Vô Bính bị ba người công kích nên hơi bay về phía sau.
Thanh quái kiếm trong tay hắn mang theo tiếng kêu kinh hồn xoay tròn một vòng
trong không trung. Cứ xoay được một vòng lại bắn ra chín mươi sáu kiếm, trong
nháy mắt đã phát ra mấy trăm đạo kiếm quang công kích vào ba kẻ địch.

Bên này, Đao Vô Phong thấy hắn đã phát động công kích cũng không muốn yếu thế.
Thanh đao rung lên, một tiếng đao khiếu bay ra ngoài, cùng lúc đó một đạo đai
khí đỏ rực hình thành một vầng đao cương dài hơn trượng trong không trung. Vừa
ra tay đã chém một tên địch trước mặt thành hai nửa. Đao thế khẽ đổi, thân thể
dễ dàng tránh khỏi công kích điên cuồng của một tên. Đao Vô Phong đột nhiên
bay vụt lên không, hất ngược tay lại đánh ra một đao. Hồng quang lóe lên, hai
người này không kịp né tránh, chỉ một chiêu đã bị giết chết. Cùng lúc đó, Kiếm
Vô Bính đã giết chết ba tên địch, lắc mình đến bên cạnh hắn. Hai người mỉm
cười nhìn nhau, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Tử Ngọc Hoa và Dạ
Phong. Kiếm Vô Bính cười nói:

“Nhiệm vụ đã hoàn thành, bây giờ sẽ làm gì, tìm nơi ở chứ?”

Nói xong, hắn nhìn Tử Ngọc Hoa với ánh mắt dò xét. Tử Ngọc Hoa cười nói:

“Chuyện này ta không thể quyết định được, ngươi hỏi Hoa đại ca đi. Nơi này
dùng lửa đốt nó là được, như vậy sau này vĩnh viễn sẽ không còn Ẩn Hòe Trang
nữa.”

Nói xong, thân hình hắn nhoáng lên một cái, đã xuất hiện ở bên ngòa đại môn.
doc truyen tai . Giữa không trung, Hoa Tinh nhìn Nguyệt Vô Ảnh, hắn khẽ dùng
tay vuốt ve má nàng, cảm nhận sự mềm mại và mát lạnh từ đó truyền vào trong
óc. Cả người Nguyệt Vô Ảnh run lên, nàng phát hiện ra Hoa Tinh rất tà quái.
Động tác của hắn không mạnh mẽ nhưng có hiệu quả làm người ta rung động, khiến
cho trái tim nàng đập loạn lên, nàng sợ mình rơi vào trong nhu tình của Hoa
Tinh. Nàng khẽ tránh ra khỏi động tác ôn nhu của Hoa Tinh. Nàng nhìn Hoa Tinh
một cái, trong mắt mang theo vẻ kinh hãi, dường như đang muốn xin hắn không
nên làm như vậy vậy.

Hoa Tinh cười cười, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hắn lại cười
nói:

“Thực ra không nói cũng là một chuyện hay. Cả đời này có thể lẳng lặng ôm nàng
như vậy, cảm nhận được thân thể động lòng người của nàng, ngửi mùi hương thơm
mát trên thân thể nàng, ta đã cảm thấy rất cao hứng. Đột nhiên nếu có một
ngày, nàng nguyện ý giao những thứ tốt đẹp nhất của mình cho ta, ta càng hài
lòng hơn. Ta ở thành Khai Phong nhận được tin tức nàng bị người bắt đi, ta vô
cùng kinh hãi. Những người bên cạnh ta đã hỏi giữa ta và nàng có quan hệ như
thế nào. Ta nói gặp nhau là sẽ biết. Bây giờ các nàng ấy đang ở bên dưới, nàng
cho ta biết ta nên nói qua hệ giữa chúng ta là như thế nào được không?”

Nguyệt Vô Ảnh nhìn Hoa Tinh, trong lòng nàng hiểu rõ ý đồ của Hoa Tinh. Đáng
tiếc nàng vẫn không biết nên trả lời như thế nào. Hơi nhìn sang phía khác,
Nguyệt Vô Ảnh nhẹ giọng nói:

“Hai chúng ta cần phải có thời gian. Ta hy vọng chàng có thể cho ta thời gian
để ta hiểu rõ tình cảm của mình. Nếu cả đời này, chàng thật sự là phu quân mà
trời cao an bài cho ta. Chờ đến khi ta hiểu rõ về chàng, ta sẽ giao mình cho
chàng. Nếu như chàng không phải người đó, thì ta hy vọng chàng vẫn có thể giữ
được phong độ như lúc này, không nên làm khó ta”

Hoa Tinh nghe thấy vậy không khỏi cảm thấy vui mừng. Nghe lời nàng nói thì có
thể thấy trái tim Nguyệt Vô Ảnh đã bắt đầu thay đổi. Mình chỉ cần cố gắng thì
tương lai nhất định có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện giao tình cảm của
nàng ình. Vừa nghĩ đến tương lai có thể có được trái tim nàng, Hoa Tinh vô
cùng hưng phấn. Nhìn thẳng vào mắt nàng, Hoa Tinh cười nói:

“Được, ta đáp ứng nàng, nhất định sẽ không ép nàng. Nhưng điều kiện là nàng
phải ở bên cạnh ta. Bây giờ ta muốn hôn đôi môi quyến rũ của nàng, có được
không?”

Nói xong hắn nhìn Nguyệt Vô Ảnh.

Nguyệt Vô Ảnh nghe thấy thế không khỏi cảm thấy chấn động trong lòng, ý nghĩ
cự tuyệt hiện lên trong đầu nàng, nhưng nó có tác dụng gì không? Sự bá đạo của
Hoa Tinh sợ rằng không phải mình muốn cự tuyệt là có thể được. Liếc nhìn hắn,
giờ phút này nàng đột nhiên phát hiện mắt Hoa Tinh rất đẹp, có lẽ bởi vì nơi
đó ẩn chứa tình cảm của hắn dành cho nàng. Đôi môi đỏ mọng khẽ run lên vài
cái, Nguyệt Vô Ảnh cuối cùng cũng không biết trả lời hắn như thế nào.

Hoa Tinh hiểu được tâm tư của nàng nên cũng không hỏi nhiều. Khẽ hôn lên đôi
môi mê người của nàng, trong mắt mang theo một tia cỗ vũ và yêu thương. Cảm
giác nàng đang hơi bài xích mình, Hoa Tinh cũng không buông tha, vừa nhấm nháp
đôi môi đỏ mọng đó, vừa dùng lưỡi nhẹ nhàng tấn công hàm răng cắn chặt của
nàng. Hắn dùng hành động thể hiện tâm trạng của mình. Người vo run lên vài
cái, nàng nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Hoa Tinh, cảm nhận lưỡi Hoa Tinh đang
không ngừng đánh vào hàm răng của mình. Nàng hiểu được hắn muốn chiếm cứ lãnh
địa của mình, muốn nhấm nháp mình.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng thấy được nụ cười, yêu thương, khát vọng, ôn
nhu, mong muốn trong mắt Hoa Tinh. Trái tim Nguyệt Vô Ảnh không khỏi đập loạn
nhịp, đôi môi không tự chủ được mà khẽ tách ra, cho phép Hoa Tinh xâm lược và
công kích. Lưỡi của nàng tránh né một lúc, cuối cùng vẫn bị Hoa Tinh bá đạo
chiếm lấy. Cảm rất được sự ôn nhu, yêu thương mãnh liệt của Hoa Tinh, Nguyệt
Vô Ảnh nhịn không được khẽ thở dài. Có lẽ bởi vì trước đây hai người đã có
những tiếp xúc thân mật nên giờ phút này Nguyệt Vô Ảnh phát hiện ra mình dường
như không còn hận Hoa Tinh nữa. Mà ngược lại, nàng lại có một cảm giác không
nói lên lời, là mê man, là mới lạ, hay là gì nữa, nàng không biết nói nó như
thế nào.

Hoa Tinh lúc này đang rất cao hứng. Nguyệt Vô Ảnh mở đôi môi ra cho hắn tiến
vào, nói rằng trong lòng nàng thực ra không bài xích mình. Mặc dù lần đầu tiên
hai người gặp mặt có đôi chút xấu hổ, nhưng biểu hiện của Nguyệt Vô Ảnh lúc
này nói rõ rằng nàng đã có ý chấp nhận mình. Chỉ là hai người tiếp xúc quá ít,
nàng vẫn tìm ình một lý do để che dấu nỗi xấu hổ trong lòng, an ủi tâm linh
của mình. Tay phải hắn nhẹ nhàng vuốt ve đường cong tuyệt mỹ của nàng, thi
thoảng dùng sức xoa bóp bờ mông đầy đặn. Cảm giác thật tuyệt, cảm giác này
thật sự không biết nên diễn tả như thế nào, đây không chỉ là xúc cảm ở tay, mà
còn là sự rung động từ trong tim.

Cả người Nguyệt Vô Ảnh trở nên cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ thẹn thùng và cầu
xin. Nàng khẽ nhìn Hoa Tinh, Hoa Tinh cười cười nhìn lại nàng, cái lưỡi không
ngừng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, dùng sức mút mút. Tay phải khẽ vỗ
lên trên đường cong tuyệt mỹ của nàng, dù không muốn vẫn rời khỏi bờ mông đầy
đặn đó. Nguyệt Vô Ảnh cảm giác được tay của Hoa Tinh đã rời khỏi vị trí xấu hổ
của mình, không khỏi cảm kích nhìn hắn, cái lưỡi thơm nhẹ nhàng cuốn lấy hắn
vài cái, hai tay đẩy hắn ra, đỏ mặt nhìn nơi khác.

Hoa Tinh cười cười đắc ý, trong lòng không khỏi cảm vui mừng. Mọi người đều
nói mỹ nhân như ngọc, mỗi một người đều khác nhau. Mỗi một lần thấy dáng vẻ e
thẹn của mỹ nhân, Hoa Tinh đều rất cao hứng lại vô cùng đắc ý. Hắn thoáng nhìn
xuống dưới, phát hiện kỳ nữ cũng đang nhìn lên trên, Hoa Tinh nhịn không được
cảm thấy đôi chút xấu hổ, thân hình nhoáng lên một cái đã dời khỏi chỗ cũ mấy
trượng, tránh được ánh mắt của mọi người.

Âu yếm nhìn Nguyệt Vô Ảnh một cái, Hoa Tinh ôn nhu nói:

“chúng ta xuống thôi, nếu không các nàng sẽ mắng người đó. Ha ha, trong các
nàng có một người mắng người rất lợi hại, không trêu muội ấy là hay nhất.” Nói
xong hắn từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh chúng nữ.

Trong mọi người ở đây, chỉ có Mai Hương và Trần Lan đã gặp Nguyệt Vô Ảnh. Lãnh
Như Thủy mặc dù cũng đã gặp nàng nhưng đã cách đây khá lâu. Lúc này mọi người
vừa thấy dung nhân mỹ lệ của Nguyệt Vô Ảnh không khỏi cảm thấy rung động. Tất
cả đều bị sắc đẹp của nàng làm cho khiếp sợ. Ám Nhu nhìn thấy Hoa Tinh đang
đặt bên hông Nguyệt Vô Ảnh một chút, trong mắt mang theo vài phần hờn giận,
dường như nàng đang ghen. Mà Tử Ngọc Hoa lại lẳng lặng nhìn Nguyệt Vô Ảnh,
trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, dường như đang dấu diếm điều gì đó.

Hoa Tinh sau khi giới thiệu mọi người với nhau, hắn khẽ cười nói:

“Sau này Vô Ảnh sẽ đi theo chúng ta đến Tế Nam. Trên đường đi, mọi người nói
chuyện với nàng nhiều một chút để cho nàng vui lên một chút, miễn cho nàng tự
trói buộc lòng mình. Được rồi, trời cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi. Như
Thủy, Vô Ảnh giao uội, hai nàng tâm sự với nhau nhiều nhiều một chút.”

Nói xong hắn buông Nguyệt Vô Ảnh ra, chuyển sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ám
Nhu. Hắn mỉm cười nhìn nàng rồi xoay người rời đi. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL

Trong bóng đêm, Hoa Tinh cầm tay Ám Nhu, Lãnh Như Thủy mang theo Nguyệt Vô
Ảnh, Trần Lan thì mang theo Lý Thải Tú cùng với Mai Hương đi phía sau Hoa
Tinh. Tử Ngọc Hoa thì lại đi cùng với Hoa Tinh, Dạ Phong đi trước dẫn đường,
Đao Kiếm đoạn hậu. Đoàn người cứ như vậy từ từ biến mất trong bóng đêm.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.