Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 177: Thải dương bổ âm – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 177: Thải dương bổ âm

Trở lại trong thành, Kiếm Vô Bính và chúng nữ đang ăn cơm thấy Hoa Tinh quay
lại, tất cả mọi người đều đứng dậy đón. Hoa Tinh cười nói:

“Được rồi, mọi người tiếp tục ăn cơm đi. Ta cũng đói bụng rồi, chúng ta cùng
nhau ăn đi.

Trần Lan mở miệng nói:

“Vốn chúng ta muốn chờ công tử quay lại rồi cùng ăn, nhưng không biết bao giờ
người về. Mà Ám Nhu lại kêu đói ầm nên, cho nên chúng ta ăn trước. Công tử
đừng để ý, chúng ta vẫn để phần cho công tử một phần đây nè.”

Nói xong nàng đem một phần thức ăn đến trước mặt hắn.

Tử Ngọc Hoa nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:

“Hoa đại ca vừa rồi vội vàng đi đâu vậy, xem bộ dáng hình như là đuổi theo ai
đó, không biết có đuổi theo kịp không?”

Nói xong hắn nhìn nhìn quần áo hắn một chút, giống như đang xem xét cái gì đó.

Hoa Tinh nhìn hắn với ánh ánh nhu hòa nói:

“Đúng là đuổi theo một người, từ sau thì thấy người đó rất giống một cỗ người.
Nhưng đáng tiếc cuối cùng mới phát hiện nhầm người. Mà người đó cũng lạ, thấy
ta đuổi theo hắn cũng bỏ chạy, cho nên mới mất nhiều thời gian như vậy. Được
rồi, ăn cơm đi.”

Nói xong hắn thoải mái thưởng thức bữa ăn.

Ám Nhu liếc nhìn Hoa Tinh, dùng mũi ngửi ngửi trên quần áo hắn vài cái. Vẻ mặt
trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:

“Hừ, toàn thân bốc lên toàn mùi hương, nhất định lại vừa đi làm chuyện xấu,
còn nói xấu.”

Âm thanh không lớn, dường như nàng cũng sợ Hoa Tinh giận, cho nên chỉ nhỏ
giọng nói vài câu.

Hoa Tinh liếc nhìn Ám Nhu một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia quang mang
kỳ lạ. Hắn không khỏi nhớ tới Mai Hương. Nhớ lúc mình mới biết Mai Hương thì
khi mình và Thu Nguyệt ở cùng một chỗ, trong mắt nàng cũng hiện lên vẻ ghen
tuông như vậy. Không ngờ rằng, bình dấm chua Ám Nhu này bây giờ lại suốt ngày
chú ý đến những chuyện mình làm. Quay đầu lại phát hiện thấy Tử Ngọc Hoa đang
nhìn mình, môi Hoa Tinh khẽ nhếch lên cười thần bí. Hoa Tinh cười cười với
hắn, một cảm giác không nói thành lời diễn ra giữa hai người. Chỉ thấy Tử Ngọc
Hoa có vẻ hơi kinh hoảng, vội vàng dời ánh mắt nhìn về phía khác.

Sau khi ăn xong, đoàn người rời khỏi nơi đây, chuẩn bị tiếp tục du ngoạn thành
Khai Phong. Vừa đi chưa được mười trượng, chợt nghe có tiếng la lớn:

“Có người chết, có người chết. Tam công tử của Đông Lý gia đại viên ngoại ở
thành đông chết rồi, bộ dạng rất đáng sợ.”

Chỉ thấy một nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi vừa chạy vừa loan báo tin tức.
Mà những người xung quanh vừa nghe thấy thế đều la lên một tiếng, rồi chạy về
phía thành đông.

Kiếm Vô Bính liếc nhìn Hoa Tinh một cái, nhẹ giọng hỏi:

“Chúng ta có nên đến đó xem không, sao lại giữa ban ngày ban mặt lại có người
chết chứ, không phải là trúng gió gì đó chứ?”

Trong giọng nói mang theo một tia nghi vấn, hắn nhìn Hoa Tinh.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

“Thực ra lựa chọn sáng suốt nhất của chúng ta chính là nghe mà không thấy, coi
như chưa xảy ra chuyện gì. Hành tẩu Võ lâm thì an toàn được đặt lên hàng đầu.
Tuy nhiên xem bộ dạng của các ngươi sợ rằng làm không được. Nếu như vậy thì
hãy thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, cùng đi xem thế nào. Cổ nhân có nói,
nơi có người là sẽ có chuyện, sẽ có phiền toái. Điểm này các ngươi phải nhớ
kỹ, miễn cho tương lai sinh sự khắp nơi. Được rồi, nói nữa các ngươi cũng
không thèm nghe, đi thôi.”

Nói xong hắn mang theo mọi người, đi theo những người đó về phía thành đông.

Không lâu sau, đoàn người Hoa Tinh đã đi đến một đại viện ở thành đông. Lúc
này nơi đây đã tập trung mấy trăm người vây xem. Tất cả mọi người đang xôn xao
bàn tán. Mà giữa đại viện đang đặt một xác chết, có vài người vây quanh xác
chết đó lớn tiếng gào khóc. Hiển nhiên đây đều là người thân của người chết.
Cách thi thể không xa đang có mấy nhân sĩ Võ lâm đang trao đổi với nhau, thi
thoảng chỉ chỉ gì đó. Có thể thấy được bọn họ đều đang thảo luận về nguyên
nhân cái chết.

Đoàn người Hoa Tinh đứng phía sau đám đông, lẳng lặng nhìn vào trong. Bởi vì
khoảng cách khá xa cho nên nhìn không rõ ràng lắm. Tử Ngọc Hoa liếc nhìn Hoa
Tinh một cái, nhẹ giọng nói:

“Hoa đại ca, đứng ở đây không nhìn thấy gì, không bằng chúng ta đi vào nhìn
xem thế nào. Dù sao cũng đã tới đây rồi, huynh thấy sao?”

Nói xong, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn thoáng qua Tử Ngọc Hoa, trông khá anh tuấn, chỉ là thấp hơn mình
một chút mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói, Hoa Tinh nhìn qua mọi người,
thấy tất cả mọi người đều đồng ý, không khỏi cười nói:

“Biết rõ như vậy không nhìn được gì, các ngươi còn hỏi ta làm gì. Quên đi muốn
đi thì đi thôi, dù sao rất nhanh sẽ có người biết Hoa Tinh ta đã tới Khai
Phong. Đường Mộng tinh thông y thuật, có nàng ra mặt chúng ta còn có thể tìm
ra nguyên nhân cái chết. Đáng tiếc nàng lại không có ở đây, trong các ngươi có
ai có bản lãnh có thể tiến lên thể hiện chút coi. Nếu không có bản lãnh đó mà
vẫn muốn lên không khác gì tự làm xấu mặt mình.”

Nói xong, hắn mỉm cười nhìn mọi người.

Lời này trong lúc nhất thời đã làm khó mọi người. Mấy người nhìn nhau cả nửa
ngày cũng không nói lên lời. Cuối cùng, vẫn do Tử Ngọc Hoa mở miệng nói:

“Không sợ đại ca chê cười, tiểu đệ cũng có vài phần tâm đắc về y thuật, vậy sẽ
do tiểu đệ đi ra thăm dò một phen được rồi. Không biết đại ca thấy thế nào?”

Hoa Tinh cười nói:

“Được rồi, ta thấy các ngươi hôm nay nếu không hiểu được mọi chuyện sẽ không
muốn đi phải không. Vậy chúng ta vào xem sao.”

Nói xong, bốn phía xung quanh thân thể hắn đột nhiên xuất hiện một cổ khí lưu
cường đại tách đám người đang vây xem phía trước ra hai bên, rất nhanh lộ ra
một lối đi trước mặt mọi người. Hoa Tinh mỉm cười mang theo mọi người cùng
nhau đi đi vào. Lúc này trong số những người vây xem đột nhiên truyền ra vài
tiếng kêu kinh ngạc, hiển nhiên đã có người nhận ra Hoa Tinh.

“Đứng lại, các ngươi là ai?”

Một nhân sĩ Võ lâm đứng ra ngăn cản đoàn người Hoa Tinh, cảnh giác nhìn bọn
họ. Liếc nhìn người này, thấy tuổi hắn cũng không nhỏ khoảng hơn ba mươi tuổi
nhưng võ công không cao. Hoa Tinh cười nói:

“Chúng ta nghe nói nơi này có chết người, cho nên đến xem mà thôi. Ta có một
vị bằng hữu, chính là thần y nổi tiếng ở kinh thành. Người này mặc dù tuổi còn
trẻ nhưng y thuật cao siêu, khắp thiên hạ cũng không tìm ra mấy người được như
hắn. Hắn thấy các ngươi vẫn tìm không ra nguyên nhân cái chết. Cho nên mới
định tự mình tới xem một chút, giúp các ngươi tìm ra nguyên nhân cái chết.
Không biết ngươi nghĩ thế nào?”

Người nọ nhìn Tử Ngọc Hoa với vẻ ngờ vực, dường như không tin lời Hoa Tinh
nói. Một lão già áo gấm khoảng chừng năm mươi tuổi ở phía sau nghe thấy vậy
vội vàng đi tới trước. Nhìn đám người Hoa Tinh, hắn vội vàng hỏi:

“Công tử, ngươi nói thật là? Nếu quý hữu có thể tìm ra nguyên nhân cái chết
của con ta, ta nhất định sẽ trọng thưởng.”

Hoa Tinh liếc nhìn Tử Ngọc Hoa một cái, hắn quay đầu lại nói với lão già:

“Điều này ngươi yên tâm. Chúng ta cũng không thèm để ý tiền của ngươi. Chỉ cần
ngươi đồng ý, chúng ta sẽ xem giúp ngươi nguyên nhân cái chết của con trai
ngươi. Ngươi nếu như không muốn, vậy cáo từ.

Nói xong, hắn xoay người rời đi.”

Lão già thấy thế vội vàng giữ lại: xem tại

“Xin đừng hiểu lầm, lão hủ bởi vì con trai đột tử nên trong lòng đau xót nên
chậm hiểu ra. Vẫn xin các vị giúp ta tìm ra nguyên nhân cái chết của con trai
để lão phu có thể tìm ra hung thủ, báo thù cho con. Các vị xin mời.”

Nói xong, hắn mang theo tám người Hoa Tinh đi đến bên cạnh xác chết.

Liếc nhìn bốn phía một cái, Hoa Tinh phân phó đám người nhà đang gào khóc xung
quanh tránh ra một bên. Hắn và mấy người bên cạnh cẩn thận quan sát xác chết
trên mặt đất. Chỉ thấy mảnh vải trắng được trùm lên che xác chết, chỉ để lộ ra
khuôn mặt đã xám đen. Qua khuôn mặt có thể thấy người này tuổi không cao, có
thể không đến hai mươi tuổi. Hoa Tinh nhìn Tử Ngọc Hoa một cái, hai người đồng
thời ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát khuôn mặt người chết. Hoa Tinh mở miệng
người chết ra nhưng bên trong không có một vết máu. Vạch mắt ra nhưng con mắt
đã trở nên trắng dã, không nhìn ra cái gì.

Nhìn nhìn một lát nhưng mặt mũi đã trở nên đen kịt, không nhìn ra được cái gì.
Hoa Tinh đột nhiên cười cười thần bí với Tử Ngọc Hoa, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta nên mở mảnh vải ra xem xem có dấu vết nào lưu lại trên thân thể hắn
hay không.”

Tử Ngọc Hoa nghe thấy hơi giật mình một chút, có vẻ như không được tự nhiên
nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Hoa Tinh liếc nhìn chúng nữ một cái. Hắn nhẹ giọng nói:

“Bây giờ chúng ta sẽ nhấc tấm vải này lên, các nàng nếu không muốn nhìn thì
lui lại đi.”

Chúng nữ vừa nghe thấy thế đều vội vàng gật đầu. Ở trường hợp này, mấy nữ nhân
mà nhìn thân thể của nam nhân là một việc rất không tiện.

Đợi cho chúng nữ xoay người, Hoa Tinh lập tức mở tấm vải ra, nhất thời xác
chết lõa lồ xuất hiện trước mặt ba người Hoa Tinh Kiếm Vô Bính và Tử Ngọc Hoa.
Hoa Tinh nhìn Tử Ngọc Hoa một cái, thấy vẻ mặt hắn hơi tái đi, nhưng trong
nháy mắt đã khôi phục bình thường, khóe miệng nhịn không được lộ ra một nụ
cười kỳ quái.

Cẩn thận nhìn thân thể người chết, Hoa Tinh nhìn xuống hạ thể. Nơi đó rất nhỏ,
dường như không giống người bình thường. Lại nhìn huyệt hạ âm của hắn thì thấy
hơi lõm xuống, đan điền đã biến thành màu đen, trong mắt Hoa Tinh không khỏi
hiện lên một tia thần quang. Nhìn hai người Tử Ngọc Hoa và Kiếm Vô Bính một
chút, thấy bọn họ đều gật đầu, Hoa Tinh liền phủ lại tấm vải lên xác chết.

Ba người đứng dậy, Hoa Tinh hỏi:

“Thế nào, nhìn ra cái gì không? Vô Bính, ngươi có nhìn ra gì không?”

Nói xong hắn liếc nhìn hai người một cái, sau đó chuyển ánh mắt nhìn sang lão
già, nhẹ giọng nói:

“Ta đã cẩn thận quan sát một chút, hắn không bị ngoại thương cho nên hẳn là do
nội thương gây ra. Nhưng khóe miệng hắn lại không có một vệt máu, điều này rất
khác so với nội thương bình thường. Xem bộ dạng rất giống như bị người hút hết
nguyên dương mà chết.”

Hoa Tinh nhìn Tử Ngọc Hoa một cái, nhẹ giọng nói:

“Ngươi nhìn ra kết quả gì không? Người này có phải là bị người hút hết nguyên
tinh mà chết hay không?

Tử Ngọc Hoa nhìn bốn phía một cái, thấy mấy tên nhân sẽ Võ lâm lúc nãy đang
trao đổi cũng đã đi sang phía này. Vẻ mặt đầy chú ý, tất cả đều đang chờ đáp
án của mình. Cười cười, Tử Ngọc Hoa nói:

“Theo tình trạng của hắn mà nói dám chắc không phải hung sát. Chỉ có một điều
đáng tiếc duy nhất chính là nhìn không ra vẻ mặt hắn khi chết là như thế nào,
điều này rất quan trọng. Từ hạ thể của hắn cho thấy hắn đã từng giao hoan với
nữ nhân. Nhưng hội âm huyệt bị lõm, đan điền có màu đen, đó là biểu hiện do
nguyên khí tiêu hao quá nhiều. Theo như tình huống bây giờ thì cách giải thích
hợp lý nhât chính là hắn chết ở trên bụng nữ nhân, là thoát dương mà chết.
Bình thường mà nói, ở tuổi của hắn đáng lẽ không nên xảy ra chuyện như vậy.
Nam nhân dưới bốn mươi tuổi, thân thể đang ở thời kỳ mạnh mẽ nhất, cho dù quan
hệ quá mức nhiều nhát cũng chỉ sa sút tinh thần, đau lưng đau người mà thôi.
Bình thường xuất hiện hiện tượng thoát dương, chủ yếu tập trung ở nam nhân
trên năm mươi tuổi lại ham mê nữ sắc quá độ. Thân thể đang trong lúc hưng phấn
nhất, trong nháy mắt tinh khí không khống chế được, mới xảy ra hiện tượng
thoát dương mà chết. Cho nên kết luận của ta bây giờ chính là hắn gặp phải nữ
nhân Võ lâm am hiểu thuật Thải dương bổ âm, hút hết tinh túy mà chết. Tình
hình này rất giống những điều mà Đao Vô Phong mô tả.”

Hoa Tinh nhìn lão già, nhẹ giọng nói:

“Lão viên ngoại, nghe rõ rồi chứ? Con trai ngươi gặp phải nữ nhân có mang tà
thuật và bị sắc đẹp mê hoặc. Trong lúc giao hoan đã bị đối phương dùng tà
thuật hút hét tinh túy nên khiến hắn bị chết. Chuyện như thế này ở trong chốn
Võ lâm được xưng là Thải bổ thuật. Bình thường đều bị người bài xích, kẻ sử
dụng luôn bị người trong Võ lâm phẫn hận. Việc này chia làm hai loại nam và
nữ. Nữ nhân cũng bị nam nhân hấp hêt tinh tủy, da dẻ khô héo, vô cùng ghê rợn.
doc truyen tai . Mà con trai ngươi, lúc chết rất kỳ quái khác hẳn so với bị
thi triển Thải bổ thuật thông thường. Cho nên rất nhiều người chỉ dám hoài
nghi trong lòng mà không dám khẳng định.”

Hắn vừa dứt câu, thì một trung niên nhân áo trắng ở bên cạnh đã mở miệng nói:

“Vị lão đệ này nói không sai. Chúng ta quan sát tử trạng của hắn cả nửa ngày
nhưng thấy nó khác với cái chết do Thải bổ thuật bình thường gây ra cho nên
chúng ta vẫn không dám khẳng định. Không biết tại sao lão đệ lại dám chắc như
vậy, dám xác định hắn chết là do thải bổ. Chẳng lẽ lão đệ biết một chút về
phương diện này sao? Xin mời cho biết.”

Nhìn người này một cái, Hoa Tinh khẽ cười nói:

“Thực ra nếu nói về thuật thải bổ ta cũng chỉ nghe nói đến mà thôi. Chứ kinh
nghiệm về phương diện này thì ta cũng không có chút kinh nghiệm nào. Cho nên
ta cũng không thể trả lời. Về phần tại sao ta dám chắc hắn là chết bởi Thải bổ
thuật, đó là bởi vì hai mắt hắn khô héo mà thất sắc, hội âm và đan điền đều có
những dấu vết tương đối rõ ràng. Mà dấu vết này chính là những biểu hiện của
một loại Thải bổ thuật mà ta biết gây ra. Trong chốn Võ lâm có một Xá nữ giáo,
nghe nói hơn năm mười năm trước từng danh chấn Võ lâm, nhưng sau đó đột nhiên
biến mất, chuyện này có lẽ ngươi đã nghe qua. Nhưng có một điều ngươi không
biết chính là trong Xá nữ giáo này có một loại Thải bổ thuật tên là Huyền Ngọc
phượng minh. Thải bổ thuật này vô cùng thần kỳ, nam nhân chết dưới thuật này
chính là có những biểu hiện như thế này.”

Nói xong hắn chỉ vào xác chết trên mặt đất.

Lời này nói ra khiến mấy người ở đây đều sửng sốt, có thể thấy trong mắt mọi
người vẻ hoài nghi, dường như không tin lời Hoa Tinh nói cho lắm. Tử Ngọc Hoa
nhìn Hoa Tinh một cái, rất kinh ngạc đối với lời hắn vừa nói. Nhìn xung quanh
một chút Tử Ngọc Hoa nhẹ giọng nói:

“Đại ca, chúng ta đi thôi, nơi này không thích hợp ở lâu.

Hoa Tinh mỉm cười nói với lão viên ngoại:

“Nói thật ra thì con trai ngươi chết chẳng có chút oan uổng nào. Mối thù này
chỉ bằng ngươi thì không thể nào báo được. Có tinh lực thì nên giáo huấn những
người khác cho tốt, đừng lặp lại chuyện như thế này, đó mới là chuyện quan
trọng nhất. Cáo từ.”

Nói xong, hắn mang theo mấy người rời đi. Lão viên ngoại một mực gọi lại, đáng
tiếc Hoa Tinh lại không để ý đến.

Sau khi rời khỏi đó, vẻ mặt Hoa Tinh trở nên âm trầm, nhìn mọi người bên cạnh
một cái, nhẹ giọng nói:

“Sau này không có việc gì thì bớt xen vào chuyện không phải việc của mình. Xác
chết lần này chính là chết ở trong tay Xá nữ giáo. Ta hôm nay đã nói ra chuyện
này cũng coi như gián tiếp chọc vào Xá nữ giáo, tương lai nói không chừng sẽ
có phiền toái. Mặc dù ta không sợ phiền toái, nhưng võ công của các ngươi
không đủ, ta không hy vọng các ngươi gặp chuyện không may, hiểu chưa?”

Lãnh Như Thủy mở miệng nói:

“Chuyện này cho dù chúng ta không nói thì tương lai cũng có người có thể tìm
ra. Theo muội nghĩ thì Xá nữ giáo sẽ không hẹp hòi như vậy đâu.”

Ám Nhu nhìn Hoa Tinh một cái, nhẹ giọng nói:

“Sợ rằng Xá nữ giáo này không hy vọng mọi người biết được thân phận của các
nàng. Huynh vạch trần thân phận của các nàng như vậy, sợ rằng các nàng sẽ tìm
đến gây phiến toái. Chỉ là nếu như huynh đã biết như vậy tại sao còn nói ra
chứ? Huynh chẳng lẽ muốn gặp người của Xá nữ giáo sao?”

Hoa Tinh nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn không có nghĩ đến
Ám Nhu lại đoán ra suy nghĩ của mình. Mình mặc dù bảo chúng nữ không nên nói
đến việc này nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn rất mong gặp được Xá nữ giáo một
lần. Không nghĩ Ám Nhu lại đoán được. Nhìn mọi người, Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

“Chuyện này các nàng không nên đoán bậy, tương lai nếu gặp gỡ các nàng, ta tự
nhiên sẽ nói nguyên nhân cho các nàng. Bây giờ, chúng ta về thôi. Thời gian
cũng không còn sớm du ngoạn cũng đã hơn nửa ngày, mọi người cũng nên trở về
nghỉ ngơi đi.”

Trên đường về, Tử Ngọc Hoa mở miệng hỏi:

“Hoa đại ca, làm sao huynh biết đến Xá nữ giáo. Theo như huynh nói thì giáo
này đã biến mất mấy chục năm, sao lại đột nhiên xuất hiện trên Võ lâm chứ?”

Lời này vừa nói ra, sáu người còn lại đều nhìn Hoa Tinh với ánh mắt khó hiểu.

Hoa Tinh nhìn mọi người một cái, khẽ cười nói:

“Nói thật ra ta xuất đạo chưa được bao lâu, còn chưa đến hai tháng. Đối với
rất nhiều bí sự trong Võ lâm sự, có rất nhiều chuyện các ngươi không biết
nhưng ta lại biết. Bởi vì những chuyện ta biết, tất cả đều là những chuyện bí
mật mấy chục năm trước. Mà chuyện này bây giờ ta mới nói bởi vì do không có
thời gian nên có vẻ thần bí một chút, khiến cho các ngươi cảm thấy kỳ quái mà
thôi.”

Ám Nhu nắm lấy ống tay hắn, mở miệng nói:

“Huynh mau nói vào chính sự đi, chúng ta đều muốn nghe chuyện về Xá nữ giáo
này, ai thích nghe huynh nói nhảm chứ.”

Ngữ khí rất bá đạo không cho hắn chút mặt mũi gì hết.

Hoa Tinh trừng mắt nhìn Ám Nhu một cái, đột nhiên truyền âm nói:

“Bây giờ Ám Vũ và Tô Ngọc cũng không có ở đây, vừa lúc ta lại thích ăn nàng.
Nếu nàng còn đối nghịch ta, tối nay cẩn thận một chút, ta sẽ thừa lúc nàng ngủ
mà ăn nàng. Miễn cho ta dù mang cái danh sắc lang trên lưng mà không có một
chút chỗ tốt nào, hắc hắc.”

Trong mắt Hoa Tinh lóe ra vài tia sáng tà dị.

Ám Nhu nghe thấy thế cả người run lên, mặt không còn chút máu nhìn hắn, một vẻ
thẹn thùng nhẹ nhàng hiện lên trong đáy mắt. Không để ý tới Hoa Tinh, Ám Nhu
chạy đến bên cạnh Mai Hương, nhỏ giọng nói với Mai Hương, đồng thời thi thoảng
lại nhìn lén Hoa Tinh. Những chuyện này đều bị Trần Lan đứng bên cạnh thấy
hết, nàng nhịn không được nở nụ cười.

Hoa Tinh suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:

“Chúng ta vừa đi vừa nói vậy. Theo ta biết, Xá nữ giáo này đã thành lập được
hơn trăm năm, vẫn là một môn phái bí mật không có nhiều người biết đến nó.
Người sáng lập là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Nàng bởi vì bị người mình yêu
chiếm đoạt thân thể rồi lại vô tình ruồng rẫy nàng, nên trong lòng nàng đầy
bất mãn và phẫn nộ. Vì báo thù, nàng đi khắp nơi tìm biện pháp muốn học được
bản lĩnh cao cường để giết chết kẻ bạc tình phụ nghĩa đó. Đáng tiếc vẫn không
gặp được cơ duyên. Sau này trong một lần vô tình nàng lại rơi vào tay một nam
nhân, bị nam nhân này giày vò thân thể nàng. Điều này khiến cảm giác phẫn nộ
trong lòng nàng dần dần chuyển thành biến thái. Bởi vì nam nhân này có võ công
cao cường lại tinh thông Thải bổ thuật. Mỗi một lần đều khiến cho nàng chết đi
sống lại, khiến nàng lại có một tâm trạng không muốn bỏ. Từ từ nàng bắt đầu
học Thải bổ thuật của Nam nhân này. Mà nam nhân này cũng bởi vì yêu vẻ đẹp của
nàng nên không đành lòng một lần hút hét tinh tủy của nàng, nên hắn cũng dạy
nàng Thải bổ thuật. Từ từ nàng nắm giữ được huyền môn, thừa lúc tên nam nhân
không chú ý, nàng làm hắn mê loạn khi hắn giao hoan với mình liền hút toàn bộ
công lực của hắn. Từ đó về sau nàng trở thành cao thủ nội công. Sau này, trải
qua thời gian vài năm võ công của nàng đại thành cũng là lúc nàng bắt đầu tìm
kẻ đã phụ bạc năm nào để báo thù. Nhưng biển người mênh mông biết đi đâu để
tìm kẻ đó bây giờ. Nàng chỉ biết đi khắp nơi tìm hắn. Dần dần nàng phát giác
ra một người tìm quá khó khăn, liền quyết định tìm thêm mấy người hỗ trợ tìm
người này. Như vậy, nàng liền thu một ít nữ tử, bắt đầu sáng lập một giáo
phái, gọi là Xá nữ giáo. Mà Xá nữ giáo cũng bởi vì nàng mà thành danh, từ từ
phát triển lớn mạnh trong Võ lâm. Nhưng bởi vì nội công của các nàng đều là do
thải bổ mà có được nên hỗn tạp. Cho nên rất nhiều lúc khi gặp phải đối thủ có
võ công ngang ngửa mình, các nàng đều thất bại. Điều này làm cho các nàng
không dám ngang nhiên hành tẩu trên Võ lâm. Sau đó, nghe nói nàng ta thu một
nữ đệ tử, một nữ hài tử tên là Thảo Nhi. Nàng vô cùng nghiêm khắc đối với đồ
đệ của mình. Tất cả môn hạ có thể hư thân, chỉ có mình Thảo Nhi cũng chính là
giáo chủ tiếp theo là phải giữ gìn tấm thân xử nữ. Mà Thảo Nhi cũng rất xuất
sắc, dưới sự dạy bảo của nàng chẳng những khiến cho Xá nữ giáo lớn mạnh, còn
vô tình tìm được một cuốn Tàn tiên. Thảo Nhi đã học được một thân bản lĩnh
trên đó, bắt đầu phát dương quang đại Xá nữ giáo. Về phần Huyền Ngọc phượng
minh mà ta đề cập cũng đến từ bộ Tàn tiên đó. Theo ta biết, khi Thảo Nhi trở
thành giáo chủ được bảy năm, năm ấy nàng hai mươi ba tuổi, nàng gặp được một
nam nhân làm trái tim nàng rung động. Nhưng vào năm thứ hai sau khi gặp được
nam nhân đó Xá nữ giáo lại đột nhiên biến mất khỏi Võ lâm, không ai biết vì
sao. Lần biến mất này chính là hơn năm mươi năm. Không ngờ rằng đến đến bây
giờ Xá nữ giáo lại xuất hiện trong Võ lâm.”

Hoa Tinh từ từ nói ra khiến mọi người cảm thấy rất kỳ quái không biết vì sao
hắn lại biết rõ như vậy.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Hoa Tinh cười nói:

“Được rồi, chuyện này nghe xong hãy quên đi, không nên ghi lại trong lòng.
Chuyện này đã là chuyện của hơn năm mươi năm về trước. Đã đến khách sạn rồi,
chúng ta vào nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, hắn bước vào khách sạn, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của bảy
người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.