Trong một mật thất bí mật, tất cả mọi người đều tập trung ở đây. Trong đoàn
người ngoại trừ Cô Ngạo và Hoa Phúc ra còn lại tất cả đều là nữ nhân. Tòa mật
thất này có tổng cộng ba gian. Chỉ thấy Cô Ngạo và Hoa Phúc ở trong một gian,
đang lặng lẽ dựa vào tường vận công chữa thương. Gian thứ hai, Đường Mộng đang
chữa thương cho các nàng. Lần này ba người Dư Mộng Dao, Dạ Cô Phương và Hứa
Như coi như may mắn không bị thương. Nhưng năm nàng Trầm Ngọc Thanh, Sở Thanh
Tâm, Lâm Hoa, Hoa Mộng và Lý Vân La cũng như Hoa Phúc đều bị trọng thương.
Liên Phượng cũng bị một vết thương nhẹ, Đồng Ý bị trọng thượng, còn Ám Vũ,
Đồng Tâm cũng bị nội thương khá nặng. Đến lúc này chỉ còn lại Đường Mộng và Tô
Ngọc không bị thương. Hai nàng đang cố sức chữa thương ọi người.
Đợi ọi người đã được băng bó vết thương, các nàng bị thương nặng cũng được đặt
nằm trên giướng, Trầm Ngọc Thanh liền tổng kết cuộc chiến lần này. Trầm Ngọc
Thanh nhìn chúng nữ một cái, nàng mở miệng nói:
“Lần này mặc dù rất nhiều kiến trúc của thư viện đã bị phá hủy, nhưng chúng ta
có thể bình yên vô sự đã là điều vô cùng may mắn. Về phần những đệ tử đã chết
chúng ta sẽ an bài hậu sự cho họ. Mối thù này, chúng ta đợi Hoa Tinh trở về sẽ
do hắn đi đòi lại. Lần này tất cả mọi người đã ở thời khắc mấu chốt chuyển
nguy thành an là nhờ tỷ muội Đồng Tâm kịp thời chạy tới, cùng với năm người
Đường Mộng chi viện. Sự xuất hiện đột ngột của Mộng Dao cũng giúp chúng ta
tranh thủ được thời gian quý báu. Bây giờ kẻ địch đã rời đi, chúng ta nơi đây
có tỷ muội Đồng Tâm như vậy chúng ta đã có thực lực chống lại đối phương. Đợi
khi mọi người bình phục, Phượng Hoàng thư viện chúng ta sẽ lại một lần nữa
xuất thế với bộ mặt hoàn toàn mới.
Sở Thanh Tâm khẽ cười nói:
“Chuyện lần này thực ra đối với chúng ta mà nói cũng có thể coi như một bài
học. Mặc dù việc này là do Hoa Tinh mà ra, nhưng nó cũng nói rõ rằng thư viện
chúng ta vẫn thiếu rất nhiều thứ. Giống như lần này, đầu tiên chúng ta không
thể nắm giữ được động tĩnh của kẻ địch nên mới khiến chúng ta rơi vào khốn
cảnh. Mặc dù Mộng Dao đã xuất hiện vào lúc mấu chốt thành công kéo dài thời
gian, nhưng đây chỉ là may mắn mà thôi. Nếu lần sau may mắn không đến, thì có
lẽ chúng ta đã bị hủy toàn bộ. Sau này, chúng ta phải dành nhiều công sức cho
vấn đề này. Bây giờ chúng ta ngoài có Hoa Tinh, trong có tỷ muội Đồng Tâm nên
trước kia có rất nhiều việc không thể hoàn thành thì trong tương lai cũng có
thể hoàn thành. Lần này khi bị vây công, chúng ta đã không để ấy thế gia ở
quanh đây tham gia cũng là vì tránh cho bọn họ hy sinh vô ích. Đối mặt với cao
thủ Thiên bảng như vậy, dựa vào nhiều người cũng không có tác dụng gì. Thắng
lợi lần này của chúng ta đã thể hiện ra thực lực cường đại của thư viện. Như
vậy các thế gia kia sẽ có một nhận thức hoàn toàn mới đối với thực lực của thư
viện chúng ta. Đến lúc đó tin rằng bọn họ sẽ không còn do dự như trước kia
nữa. Không cần phải ra sức mời bọn họ thì bọn họ mới chịu đáp ứng. Điều này sẽ
có tác dụng rất lớn đối với sự phát triển của thư viện.”
Dư Mộng Dao nhẹ giọng nói:
“Mặc dù lần này chúng ta đã giành thắng lợi, nhưng thư viện giờ như thế này sợ
rằng xây dựng lại cũng cần một món tiền không nhỏ. Bao năm qua, vì sự phát
triển của thư viện, vì lôi kéo các thế lực, thư viện đã tiêu tốn rất nhiều
tiền. Cho nên trong thời gian ngắn chúng ta sợ rằng không thể tìm đâu ra nhiều
ngân lượng đến vậy để dựng lại thư viện. Cho dù các phân viện toàn lực chuẩn
bị thì sợ rằng các nơi cũng sẽ lâm vào cảnh trắng tay.”
Nàng vừa nói ra những lời này khiến mọi người đều trầm ngâm. Sự thật luôn luôn
tàn khốc, rất nhiều lúc nếu không có tiền thì sẽ không làm gì được gì cả. Ngay
khi mọi người đang trầm tư suy nghĩ, thì trong gian phòng thứ nhất truyền đến
âm thanh của Hoa Phúc:
“Điểm này mọi người không cần lo lắng. Ta lúc gặp được Hoa Tinh công tử thì
mình đang bị vây khốn trong một tuyệt trận. Bên trong tuyệt trận có mười tám
rương hoàng kim. Chỉ cần chúng ta lấy hoàng kim trong đó ra lập tức có thể trở
thành người giàu nhất trong thiên hạ.”
Lời này vừa ra, các nàng đều thở dài một hơi, nghĩ không ra Hoa Tinh còn giấu
bí mật như vậy. Sở Thanh Tâm khẽ cười nói:
“Như vậy quá tốt rồi. Đợi Hoa Phúc bình phục liền mang người đi đến đó, bí mật
vận chuyển hoàng kim về đây. Bây giờ mọi người nên nhân cơ hội vận công chữa
thương. Còn mọi chuyện giao cho Mộng Dao toàn quyền xử lý.”
Bây giờ lại nói đến Hoa Tinh. Một hàng tám người bao gồm Tử Ngọc Hoa, Kiếm Vô
Bính, Trần Lan, Lãnh Như Thủy, Ám Nhu, Lý Thải Tú và Kiếm Vô Bính từ từ đi
trong một con hẻm nhỏ ở Khai Phong thành. Dạ Phong bị thương, mà Đao Vô Phong
lại có chuyện nên hai người không đi theo Hoa Tinh.
Hoa Tinh một bên cười đùa với Tử Ngọc Hoa, một bên chăm chú quan sát động tĩnh
bốn phía. Ở phía sau, Trần Lan mỉm cười với Mai Hương, thỉnh thoảng nói nhỏ
hai câu bên tai Mai Hương, khiến Mai Hương đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu
lên. Kiếm Vô Bính lại cẩn thận chú ý động tĩnh bốn phía xem có chuyện khác
thường gì không, luôn luôn cảnh giác.
Một đoàn người, sau khi đi hơn nửa Khai Phong thành đã là giữa trưa. Lúc này
mọi người đã đi cửa bắc Khai Phong thành. Hoa Tinh trong lúc vô tình nhìn thấy
một thân ảnh hết sức quen thuộc, chỉ khẽ lướt qua đã biến mất. Mắt Hoa Tinh
hơi đổi, nhẹ giọng nói:
“Mọi người ở đây chờ ta một chút, không được chạy loạn. Ta đi xem xem một
chút, sẽ trở lại ngay lập tức.
Nói xong, hắn không hề giải thích mình đi đâu, thân thể nhoáng lên, thoáng một
cái đã biến mất trong một ngã rẽ.
Trong một con hẻm nhỏ, một bóng người màu vàng chợt lóe rồi biến mất. Ngay sau
đó, Hoa Tinh đã xuất hiện ở chỗ này. Hắn liếc nhiền nhìn phía trước một cái,
trên mặt Hoa Tinh lộ ra một tia chờ mong, đuổi theo thật nhanh. Sau khi xuyên
qua mấy ngã rẽ, Hoa Tinh đã từ từ ra khỏi cửa thành, đuổi tới bên ngoài thành.
Vừa ra khỏi thành, tốc độ của Hoa Tinh trong nháy mắt đã nhanh hơn gấp mười
lần, trong nháy mắt đã đuổi kịp thân ảnh màu vàng trước mặt.
Đột nhiên quay đầu lại lộ ra dung mạo tuyệt mỹ đang cười với Hoa Tinh. Thân
thể nàng hơi nghiêng một cái, dễ dàng tránh được cú ôm của Hoa Tinh. Nhìn thấy
vẻ mất mát trong mắt Hoa Tinh, hoàng y nữ tử lạnh nhạt cười nói:
“Tiểu quỷ đầu này không sợ nhận lầm người sao. Vừa nhìn thấy nữ nhân đã giơ
tay ra ôm, đúng là người cũng như tên.”
Hoa Tinh nhìn dáng người quen thuộc, khẽ cười nói:
“Nàng nói oan cho ta rồi. Ta ngoại trừ kiều thê của mình ra thì bình thường sẽ
không dễ dàng chủ động đưa tay ra ôm người khác. Bây giờ mọi chuyện đã xong,
nàng cũng đừng quên lời đã nói trước đây. Bây giờ hãy thỏa mãn ta đi, ha ha.”
Nói xong hắn nở nụ cười tà quái, thân thể không một tiếng động xuất hiện bên
cạnh nàng, ôm lấy thân thể mềm mại đang muốn né tránh đó.
Hoàng y nữ tử trừng mắt nhìn hắn một cái, ngọc thủ khẽ vuốt mặt hắn, nũng nịu
mắng:
“Sắc quỷ, mới không gặp bao lâu mà bên cạnh huynh đã có bao nhiêu mỹ nữ rồi.
Đúng là đại la bặc háo sắc.”
Nói xong, cả người nàng như run lên khẽ nói:
“Tiểu quỷ, tay chân quy củ chút. Nếu huynh không nghe lời lần sau đừng mơ gặp
được người ta. Còn không bỏ tay ra, nghe lời nào.”
Tay phải Hoa Tinh khẽ xoa nắn bờ mông mềm mại của nàng, cảm nhận sự co dãn
tuyệt vời. hắn hơi dùng sức kéo nàng vào trong lòng mình, để cho vị trí thần
bí thiêng liêng nhất của nàng dán ngay trên hạ thể của mình. Cảm nhận sự co
dãn mềm mại tuyệt vời đó, Hoa Tinh lấy làm cao hứng. Thấy nàng có vẻ giận hờn,
Hoa Tinh hắc hắc cười nói:
“Lâu như vậy không gặp được nàng, để ta cảm nhận thân thể nàng một chút mà,
không được sao? Cảm giác này thật là thoải mái, vừa mềm mại vừa co dãn, thật
tuyệt vời.”
Nói xong, trong mắt lóe ra một tia quang mang màu đen, nhìn chằm chằm vào mắt
nàng.
Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, thân thể hơi giãy dụa vài cái mong thoát khỏi
ma thủ của hắn, nhưng không thành công. Nhìn vào mắt hắn, nàng đột nhiên phát
hiện ra thì ra ánh mắt của Hoa Tinh có thể khiến người ta mê muội, dần dần rơi
vào mị lực của hắn. Tay phải nhoáng lên một cái, ngọc thủ ngăn cản ánh mắt của
hắn, nàng nói:
“Được rồi, huynh đừng như vậy nữa, mau buông tay ra. Huynh chẳng lẻ không muốn
hỏi một câu, muội dẫn huynh đến đây là có chuyện gì sao?
Tay phải Hoa Tinh từ từ cảm nhận cảm giác động lòng người đó, trong miệng cười
hắc hắc nói:
“Điều này ta tạm thời không có hứng thú, ta muốn nhất lúc này chính là làm như
thế nào để ăn được nàng, miễn cho nàng lại bỏ chạy.”
Nói xong, tay phải dọc theo bờ mông của nàng, từ từ thăm dò vùng đất bí ẩn.
Nàng cảm thấy chấn động trong lòng, cả người đột nhiên giống như không xương
trong nháy mắt thoát khỏi Hoa Tinh. Đứng cách hắn một trượng, nàng yêu kiều
nhìn hắn:
“Huynh đừng mơ muội sẽ cho huynh cơ hội gần người. Muội đang muốn nói chính sự
với chàng mà chàng chỉ biết tham luyến. Huynh muốn làm ta tức chết phải
không?”
Trong ánh mắt yêu kiều của nàng có chứa một tia hờn giận.
Hoa Tinh trong lòng thầm nghĩ đáng tiếc, sao mình lại quên Bách nhu thần công
của nàng chứ. Thực ra Bách nhu thần công này hắn cũng biết, hơn nữa còn truyền
thụ cho Tô Ngọc nên tự nhiên biết chỗ thần kỳ của nó. Nhưng vừa thấy nữ nhân
đầy hấp dẫn này, Hoa Tinh đã bị nàng hấp dẫn khiến hắn quên đi điều quan trọng
đó. Nhìn nữ nhân trước mặt, thân thể Hoa Tinh nhoáng lên trong nháy mắt hóa ra
hơn mười bóng người, ngay lập tức đã ôm được nàng vào trong lòng.
Khẽ ôm thân thể đang ra sức giãy dụa của nàng. Hoa Tinh hôn nhẹ lên tai nàng,
nhỏ giọng nói:
“Lần này ta không muốn lộn xộn chỉ muốn ôm nàng là ta đã thỏa mãn rồi. Không
nên tiếp tục tránh né, để ta ôm nàng một chút không được sao. Dù sao cả đời
này, nàng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta. Ngoài ta ra, ta sẽ không cho bất cứ
ai cơ hội này, bởi vì Hoa Tinh ta chính là phu quân của nàng.”
Nói xong, hai tay hắn ôm chặt lấy vòng eo mềm mại của nàng, không hề lộn xộn.
Thân thể nàng hơi chấn động nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nhẹ giọng
nói:
“Nam nhân luôn có lòng tham. Chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp, dù có nhiều đến đâu
cũng vẫn muốn có thêm. Mà huynh chính là một nam nhân tham lam nhất. Huynh
tính xem bên cạnh huynh bây giờ đã có bao nhiêu nữ nhân mà vẫn còn thấy không
đủ sao. Thế mà vẫn còn thấy một người yêu một người. Muội không biết trong
tương lai huynh sẽ xử lý nhiều nữ nhân như vậy như thế nào.”
Hoa Tinh hít một hơi hương khí từ miệng nàng truyền ra, nhẹ giọng nói:
“Thơm quá, thật đẹp. Mỹ nhân như vậy, nàng nói xem có nam nhân nào sẽ bỏ qua.
Võ lâm thực ra rất tàn khốc, nhưng lại là nơi mọi người luôn hướng tới. Bởi vì
nơi này có những truyền thuyết thần kỳ, có vô số mỹ nữ và tiền bạc, có quyền
thế vô hạn. Chỉ cần có bản lãnh, có tham vọng là có thể đạt được tất cả những
điều này. Nhưng ta chỉ là lựa chọn một trong số đó, chính là mỹ nữ. Những thứ
còn lại, ta không thèm để ý đến. Mà nàng lại chính là một mỹ nữ đặc biệt trong
vô số mỹ nữ. Cho nên nếu nàng đã gặp phải ta, cả đời nàng sẽ chạy không thoát.
Nàng rất kỳ lạ, hoặc là nói nàng tinh thông mị thuật biết cách khơi dậy dục
tính của nam nhân. Song những nữ nhân như thế này mới là nữ nhân mà nam nhân
muốn chinh phục nhất, mong chiếm được nhất. Nam nhân rất nhiều lúc luôn hành
động theo cảm tính, tỷ như chinh phục thiên hạ, chinh phục nữ nhân đó chỉ là
từ một cảm nhận của bản thân mà thôi.” xem tại
Nàng khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Hoa Tinh một cái, nhẹ giọng nói:
“Võ lâm đồn rằng huynh ái sắc như mệnh, chỉ cần là mỹ nữ thì huynh sẽ không
buông tha. Giống như Lý Thải Tú vậy, không phải cũng bị huynh mang theo bên
mình sao. Quan hệ giữa hai người rất đặc biệt, người khác mặc dù không rõ lắm
nhưng mọi người đều biết hai người đang ở bên nhau. Nhưng bây giờ xem ra huynh
ngoại trừ háo sắc ra thì còn có rất nhiều điều người khác không biết. Làm cho
người ta có cảm giác huynh cũng không xấu như lời đồn.”
Hoa Tinh lạnh nhạt cười nói:
“Sau này nàng sẽ biết. bây giờ nàng đừng đi nữa, ở bên ta được không? Chúng ta
sẽ cùng nhau du ngoạn Trung Nguyên? Như vậy nàng sẽ hiểu rõ con người ta, cũng
có thể ngắm nhìn phong cảnh trên đường, nhất cử lưỡng tiện, đề nghị này không
tệ chứ?”
Nàng yêu kiều cười lên một tiếng, ánh mắt nhìn phương xa, cả người dán vào
ngực hắn, nhẹ giọng nói:
“Huynh đó, nói từ nãy đến giờ vẫn là muốn chiếm tiện nghi của người ta. Tiểu
quỷ này, cho rằng người ta không biết ý đồ của chàng sao. Lần này thực ra
người ta không muốn gặp huynh, nhưng lại có một việc khiến cho không thể không
gặp huynh. Nếu không sợ rằng tương lai huynh sẽ gặp phiền phức.”
Hoa Tinh nắm chặt tay nàng, nói nhỏ:
“Cho ta ôm nàng thế này được không? Ôm nàng như vậy, nàng có thể nói có nam
nhân nào có thể chịu đựng được không? Nàng vừa nói ta vừa nghe, vừa ôm nàng,
có được hay không?”
Nói xong, tay phải hắn ôm chặt lấy eo nàng, vuốt ve hai bên sườn, tiến dần đến
đôi nhũ phong mê người của nàng.
Nàng hừ nhẹ một tiếng, ngọc thủ nắm lấy tay trái hắn, không cho hắn tác quái.
Trong miệng nói nhỏ:
“Không được lộn xộn, huynh tốt nhất là nghe người ta nói. Lần này muội đến nói
cho huynh một chuyện về Lâm Vân. Hai là về Đao Vô Phong và Kiếm Vô Bính. Thân
phận của bọn họ sợ là chàng cũng không biết phải không? Trước tiên là nói về
Lâm Vân, hắn vốn là tư sinh của viện chủ Võ lâm thư viện. Mẫu thân hắn sau khi
khi hắn ra đã bị viện chủ Thiên Tinh thư viện viện đoạt đi rồi. Mẫu thân hắn
bây giờ chính là ái thiếp của viện chủ Thiên Tinh thư viện. Cho nên thân phận
của Lâm Vân khá phức tạp. Mà môn chủ Kiếm môn Thái bạch túy kiếm thực ra là
đại ca mẫu thân của hắn. Bởi vì giữa hai huynh muội chênh lệch quá lớn, cho
nên không có nhiều người biết được việc này. Huynh hiểu chưa?”
Hoa Tinh ánh mắt khẻ biến, trầm giọng nói:
“Chuyện này ta không biết, ta chỉ biết một việc khác. Đó chính Lâm Vân có quan
hệ mập mờ với nữ sư phụ Diệp Nhi của hắn. Nhớ ngày đó Lâm Vân từng nói qua một
câu nói, là như thế này, hắn nói muốn làm ta si mê, ngươi còn kém xa. Trừ Phi
là nàng, nếu không ngươi còn kém xa lắm. Người mà hắn nói là ai? Điểm này,
nàng có biết không?”
Nàng nghe hắn nói vậy liền rơi vào trầm tư. Rất nhanh nàng liền cẩn thận nghe
Hoa Tinh nói. Đợi Hoa Tinh nói ra hết mọi chuyện, nàng mới nũng nịu mắng:
“Sắc quỷ, chuyện như vậy mà huynh cũng biết, huynh đúng là một người không thể
cứu vãn được nữa. Theo như lời huynh nói, nữ nhân trong miệng hắn nhất định là
một người còn rất trẻ, hơn nữa rất có thể là người của Võ lâm thư viện. Có lẽ
không sai. Theo muội biết viện chủ của Võ lâm thư viện thực ra cũng chính là
sư phụ của Lâm Vân, tổng cộng có ba thê thiếp. Ngoại trừ Diệp Nhi ra, hai
người còn lại đều là những nữ nhân trẻ tuổi, cũng không phải là người trong Võ
lâm. Mà ngoại trừ hai nữ nhân này ra thì Võ lâm thư viện cũng có một mỹ nữ.
Một người không có nhiều danh tiếng trong Võ lâm, nhưng lại là một nữ nhân
tinh thông trận pháp, y thuật và độc thuật. Nữ nhân này tên là Tam Diệp, một
cái tên rất kỳ lạ. Nàng ta khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, rất xinh
đẹp. Nếu xếp hạng trên Bách Hoa Phổ thì tuyệt đối có thể tiến vào một trong
năm vị trí đầu tiên. Chỉ là nữ nhân này rất kiêu ngạo, cho nên đến bây giờ vẫn
chưa bao giờ lộ mặt, có thể nói lạnh lùng như băng giá, không để cho bất luận
kẻ nào thấy mặt mình. Nghe nói nàng gia nhập Võ lâm thư viện cũng là vì báo
đáp ân cứu mạng của viện chủ đã cứu cha nàng một mạng. Mặc dù nàng mới gia
nhập nhưng viện chủ đã cho nàng một đặc quyền đó là bất luận kẻ nào cũng không
thể bức bách nàng làm chuyện mình không muốn làm, kể cả viện chủ.”
Hoa Tinh nghe vậy, nhẹ giọng nói:
“Tên Lâm Vân rất nhiều mưu kế chính là một kẻ khó đối phó. Ta vốn định nếu như
gặp được nhất định sẽ diệt trừ hắn. Nhưng từ khi rời khỏi Lạc Dương đến giờ
vẫn chưa gặp được hắn, coi như hắn may mắn đi.”
Nàng khẽ cười nói:
“Huynh đó, lại nói cái giọng điệu bá đạo đó rồi. Bây giờ muội nói cho huynh
một việc, huynh nghe xong sẽ hiểu được Lâm Vân không phải dễ giết. Thời gian
qua, Lạc Dương không phải từng có rất nhiều trẻ em mất tích sao. Muội nếu nói
cho huynh biết tất cả những việc này đều là Lâm Vân làm, huynh tin không?
Hoa Tinh nghe thấy vậy, vẻ mặt bình tĩnh như không. Hắn nhẹ giọng nói:
“Chuyện này ta đã đoán được. Ngày hôm qua Đao Vô Phong đã nói cho ta biết, hắn
từng thấy Lâm Vân ở trong thành Khai Phong. Lúc ấy Lâm Vân đang giao thủ với
Kim la thiên sát, cuối cùng đánh cho Thiên sát bỏ chạy. Chỉ bằng điểm này ta
đã đoán được một chút, quan trọng hơn chính là Vô Phong nói lúc ấy toàn thân
Lâm Vân lóe lên quang mang đỏ sậm, bên trong có vô số đầu người lúc ẩn, Đó
chính biểu hiện rõ ràng nhất của Thiên Anh Đại Pháp. Chỉ là Lâm Vân ẩn núp quá
sâu, đến bây giờ mới lộ ra, thật không dễ dàng đối phó được hắn.
Thần quang lóe lên trong mắt nàng, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy huynh bây giờ còn chưa nắm chắc có thể giết chết nhắn sao?”
Hoa Tinh nghe nàng nói vậy, trầm ngâm một chút, đột nhiên con ngươi vừa
chuyển, cười nói:
“Đối với ta mà nói giết hắn còn dễ dàng hơn chinh phục nàng nhiều. Hắc hắc.
Nàng chính một nữ nhân rất khó chinh phục, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, hấp
dẫn mê người.”
Nói xong, đôi môi hắn ngậm ngậm tai nàng, khẽ liếm.
Người nàng run lên một cái, sắc mặt ửng đỏ nói:
“Hoa Tinh, huynh lại lộn xộn, nếu không tuân theo quy củ, muội sẽ đi ngay đó.”
Nói xong nàng khẽ di chuyển hạ thân hòng tránh khỏi ngạnh bổng cao vút của Hoa
Tinh, đáng tiếc nàng đang bị Hoa Tinh ôm chặt lấy nên không thể né tránh.
Hoa Tinh cười nói:
“Tiếp tục nói đến vấn đề nàng vừa đề cập, ta vẫn đang chăm chú lắng nghe. Bây
giờ nói một chút chuyện hai người Đao Kiếm đi. Bọn họ có bí mật gì, ta đang
muốn hiểu rõ một chút.”
Nói xong, hạ thân hắn chạm vào bờ mông mềm mại đầy kích thích của nàng, cảm
giác vô cùng thoải mái.
Thân thể nàng run lên vài cái mới khôi phục bình thường. Ngọc thủ hung hăng
véo Hoa Tinh một cái, nũng nịu mắng:
“Tiểu quỷ, tiện nghi huynh đó. Về phần hai người Đao Kiếm thì bọn họ một người
đến từ Ngự kiếm sơn trang, một người đến từ Cuồng đao động thiên. Hai nơi này
là ở đây, huynh cũng biết phải không?”
Hoa Tinh nghe nàng nói vây, ánh mắt chấn động. Nhưng hắn lập tức tựu lộ ra vẻ
tươi cười. Hoa Tinh cười nói:
“Ta đang nghĩ ở đâu ra mà nhiều cao thủ đến vậy thì ra là đến từ một trong
Thất tuyệt địa nổi tiếng nhất trong thiên hạ. Thú vị, ta lần này vào Trung
nguyên một chuyến khiến cho tất cả các sự việc cổ quái, các nhân vật thần bí
khó lường đều xuất hiện. Như vậy trong tương lai ta phải đến Giang Nam một
chuyến, như vậy tất cả các cao thủ ẩn thế, môn phái ẩn cư đều phải hiện thân.
Hắc hắc, khi đó sẽ rất hay đó.”
Nàng khẽ cười nói:
“Huynh đó, một thanh Đồ đao đã chém giết đến mức làm cho Võ lâm Trung nguyên
kinh hồn táng đởm. Huynh không phải muốn giết người đến độ làm cho tất cả mọi
người trong thiên hạ đều run sợ sao? Huynh nói lần này huynh vào Trung nguyên
đã có bao nhiêu cao thủ chết trong tay huynh? Sợ rằng đã có rất nhiều người.
Huynh nếu đi khắp thiên hạ thì sợ rằng trong thiên hạ cũng không còn bao nhiêu
cao thủ nữa.”
Hoa Tinh hắc hắc nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
“Được rồi, lời đã nói hết, bây giờ chúng ta hãy cùng nhau trở về. Các nàng kia
vẫn đang đợi ta đó.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng vuốt ve má nàng một lúc, buông eo nàng ra đổi sang nắm
tay nàng, kéo nàng đi vào trong thành.
Nàng nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng nói:
“Bây giờ thời cơ còn chưa tới, chúng ta vẫn chưa thể ở bên nhau. Hoa Tinh lần
sau khi gặp nhau, muội sẽ ở bên huynh. Nhưng lần này muội còn có việc, đợi sau
khi muội tìm được một người, muội sẽ chủ động tìm huynh.”
Nói xong nàng dừng chân, khe khẽ hôn lên mặt hắn một chút.
Hoa Tinh lẳng lặng nhìn nàng, thật lâu, mới nói:
“Nếu lúc này nàng vẫn muốn rời đi, ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng nàng phải
đáp ứng ta, sau này phải cho ta tất cả. nàng không được làm cho ta cảm thấy
ngứa ngáy khó chịu như thế này biết không?”
Nói xong, hai tay ôm lấy eo nàng, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng mê người
kia.
Trong ánh mắt nàng lộ ra một tia yêu kiều chết người, liếc nhìn hắn một cái,
nàng hiểu được tâm trạng mê luyến của hắn. Thấy môi hắn đang ở ngay miệng
mình, nàng không khỏi trừng mắt nhìn hắn, khẽ ưỡn người về phía trước một
chút. Hoa Tinh thấy thế không khỏi cảm thấy kích động, hai tay ôm chặt lấy
nàng, cảm nhận đôi gò bồng đảo mềm mại đầy đặn của nàng đang ma sát với ngực
mình. doc truyen tai . Cái lưỡi linh động cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng,
si mê chìm đắm mút lấy.
Cảm giác thân thể nàng đang biến hóa, trong mắt Hoa Tinh đột nhiên bắn ra một
tia tinh quang, tay phải đột nhiên thu lại dán chặt thân thể hai người lại với
nhau. Sau khi nàng phát hiện ra muốn chạy trốn nhưng vẫn không thoát, đã bị
hắn nắm lấy đôi nhũ hoa đầy đặn mà mềm mại. Dùng sức nắm lấy, tham lam xoa
bóp. Nhũ hoa của nàng vừa tròn lại vừa lớn, rất co dãn, nắm trong tay thật
thoải mái.
Cả người nàng run lên, nàng rõ ràng cảm nhận được ngón tây Hoa Tinh đang mân
mê đầu nhũ hoa của mình. Nàng không khỏi cảm thấy kinh hãi, cả người lập tức
nhũn ra không còn một chút sức lực, đành phải để mặc cho Hoa Tinh ve vuốt nhũ
hoa mình. Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, nàng khẽ hôn lên môi hắn, nũng nịu
mắng:
“Tiểu quỷ đầu, huynh lừa người ta, bại hoại.”
Hoa Tinh hôn lên môi đỏ mọng của nàng, nói nhỏ:
“Đẹp quá, thật là thoải mái. Thân thể của nàng thật sự quá mê người, nghĩ
không ra nàng lại đẫy đà như vậy, thật sự là quá tuyệt vời. Ta thật muốn được
ăn nàng ngay bây giờ.”
Vừa nói, tay phải chuyển động một vòng đến song nhũ của nàng. Hắn khe khẽ ve
vuốt, động tác rất tham lam, hiển nhiên hắn rất mê luyến nàng.
Nàng khẽ thở ra một hơi, chủ động hôn hắn một chút, thân thể trong nháy mắt
giống như con cá nhỏ linh hoạt chạy ra khỏi lòng hắn, đỏ mặt nói:
“Lần này tiện nghi cho tiểu quỷ đó. Lần sau tâm trạng tốt sẽ cho huynh. Nếu
tâm trạng không tốt thì huynh cứ từ từ chờ đi nhé. Bảo trọng, lần sau gặp
lại.”
Nàng nói xong, không dám nhìn mắt Hoa Tinh, dường như cũng sợ ánh mắt của hắn
khiến nàng mềm lòng. Thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã biến mất không thấy
đâu.
Hoa Tinh đứng im tại chỗ lẳng lặng tận hưởng cảm giác tuyệt vời vừa rồi. Lần
sau nhất định phải ăn được nàng. Nữ nhân này quá mê người, đúng là một yêu
tinh chuyên dụ dỗ nam nhân. Hoa Tinh nhìn về phía chân trời, môi khẽ nhếch lên
cười cười tà quái.