Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 175: Song kiếm dương uy – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 175: Song kiếm dương uy

Nam Kinh, Phượng Hoàng thư viện. Bên trong viện, bốn người Hoa Phúc, Lâm Hoa,
Hoa Mộng và Lý Vân La bị thương rất nặng không gượng dậy nổi. Mấy người đều
kêu lên kinh hãi nhìn hai người Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm. Tô Phóng Văn
và Thiên Nhất Giáo chủ cùng tranh đoạt Sở Thanh Tâm. Còn Phi Ưng Giáo chủ lại
một mình nhằm thẳng Trầm Ngọc Thanh. Mắt thấy hai nàng sắp rơi vào trong tay
bọn họ thì đột nhiên dị biến xảy ra.

Chỉ thấy hàn quang lóe lên, một thanh bảo kiếm mang theo quang mang chói mắt,
mang theo tiếng xé gió đinh tai, trống rỗng xuất hiện trước người Sở Thanh
Tâm. Trường kiếm rung lên, tiếng kiếm ngân vang trời đinh tai nhức óc xoay
chuyển với tốc độ cực nhanh khó có thể tưởng tượng được. Trường kiếm đột nhiên
bắn thẳng về phía Thiên Nhất Giáo chủ. Khí thế cường đại, khí tức kinh hồn
trong nháy mắt khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rung động.

Cùng lúc khi thanh trường kiếm bắn về phía Thiên Nhất Giáo chủ, cũng có một
thanh trường kiếm thứ hai, cũng mang theo khí thế như vậy xẹt trong không
trung trong nháy mắt đã xuất hiện trước ngực Phi Ưng Giáo chủ. Ngân quang chói
mắt phát ra giống như một cơn lốc xoáy mãnh liệt khiến Phi Ưng Giáo chủ cảm
thấy sợ hãi.

Từ phía chân trời, hai tiếng hét vang lên. Chỉ thấy cách đó hơn mười trượng có
hai dáng người mảnh mai đang cầm tay nhau chạy đến. Mái tóc dài tung bay trong
gió, quần áo phất phơ thể hiện tốc độ của bọn họ nhanh đến kinh người. Khẽ
huýt lên một tiếng, hai đạo nhân ảnh trong nháy mắt đã xuất hiện trước người
Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm. Đồng thời hai thanh trường kiếm đang ép lui
ba người Tô Phóng Văn, Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủ cũng tự động
bay trở về trong tay hai người.

Trên mặt đất, trong mắt bốn người Hoa Phúc, Hoa Mộng, Lâm Hoa và Lý Vân La đều
lộ ra vẻ kinh ngạc. Mà Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm lại nhìn nhau, trong
mắt lộ ra một tia vui mừng. Rốt cuộc ở giây phút nguy hiểm nhất viện binh đã
đến kịp. Nhưng phía bên kia, ba người Tô Phóng Văn, Thiên Nhất Giáo chủ và Phi
Ưng Giáo chủ đều biến sắc. Bọn họ không nghĩ ra viện binh của Phượng Hoàng thư
viện lại đến nhanh như vậy, đây là điều bọn họ không thể nghĩ ra.

Trường kiếm vào tay, Đồng Tâm và Đồng Ý cùng yêu kiều quái lên một tiếng.
Trường kiếm trong tay rung lên, ngay lập tức một tiếng kiếm ngân như hạc chấn
cửu thiên truyền đi rất xa. Hai đạo kiếm khí mênh mông trong nháy mắt truyền
ra bốn phía, mang theo vô số cát bụi cuốn về phía ba kẻ địch.

Trong mắt Thiên Nhất Giáo chủ lộ ra vẻ kinh hãi, tay phải vừa chuyển đã từ từ
đẩy ra một chưởng, đánh bay kiếm khí cdi đang đến gần mình. Nhìn tỷ muội Đồng
Tâm, hắn mở miệng nói:

“Các ngươi là ai, vì sao ngăn cản chúng ta?”

Tỷ muội Đồng Tâm cẩn thận quan sát xung quanh, thấy tất cả mọi người đều bị
thương nặng không khỏi cảm thấy lo lắng. Bây giờ những người khác còn chưa đến
đây, mình chỉ có hai người mà đối phương lại có ba người. Đây là một chuyện
không dễ ứng phó. Nếu Tô Ngọc ở đây thì với uy lực Thiên sát ma cầm của nàng
thật ra có thể đối phó ba tên cường địch này. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, Đồng
Tâm mở miệng nói: Nguồn tại TruyệnFULL

“Các ngươi là ai, tại sao lại công kích Phượng Hoàng thư viện?”

Giọng nói nhẹ nhàng cùng với khuôn mặt rất bình thường rất dễ làm người ta có
cảm tình.

Mắt Phi Ưng Giáo chủ đảo liên hồi, lúc này hắn mở miệng nói:

“Xem kiếm thuật của hai người các ngươi, lại nghe giọng nói của các ngươi thấy
còn rất trẻ. Chẳng lẽ các ngươi đến từ Thiên trì? Ta nếu không đoán sai, hai
người các ngươi chính là tỷ muội Đồng Tâm, có đúng không?”

Lời này vừa nói ra khiến hai người Tô Phóng Văn và Thiên Nhất Giáo chủ đều
biến sắc, dường như bọn họ không có nghĩ đến hai người bọn họ là tỷ muội Đồng
Tâm.

Mặt Đồng Tâm cứng lại. Nàng vốn định kéo dài thêm một chút thời gian để đợi
năm người Tô Ngọc đến đây. Không nghĩ tới đối phương lại đoán ra nhanh như
vậy. Nhìn nhìn trấn an Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm một cái, Đồng Tâm quay
đầu lại nói với Phi Ưng Giáo chủ:

“Không sai, chính là chúng ta. Các ngươi là ai sao lại không dám dùng chân
diện mục gặp người. Có phải là sợ tương lai Hoa Tinh sẽ lột da, cắt gân các
ngươi đúng không?”

Thiên Nhất Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

“Tương lai ai thu thập ai còn chưa biết được cơ mà, đúng không? Bây giờ chỉ
bằng vào hai người các ngươi, sợ rằng cũng không bảo vệ được cho hai nàng ta
đâu.”

Nói xong, hắn vung tay phải lên, một viên pháo đột nhiên bắn thẳng lên trời,
hình thành một ngọn lửa rực rỡ trên không trung.

Trên mặt đất, Trầm Ngọc Thanh biến sắc nói:

“Thiên Nhất Giáo chủ quá âm hiểm, dĩ nhiên vẫn còn bố trí cường binh ở bên
ngoài, không hổ là đệ nhất kiêu hùng Giang Nam, thật sự làm Ngọc Thanh bội
phục. Không biết hai vị bá chủ còn lại có còn mưu kế gì không?” Nói xong nàng
nhìn tỷ muội Đồng Tâm một cái, ý nhắc nhở hai nàng phải cẩn thận.

Vẻ mặt Tô Phóng Văn trở nên âm trầm, hắn nhìn nhìn Thiên Nhất Giáo chủ một
chút, vẻ mặt biến ảo không ngừng, hiển nhiên đang lo lắng điều gì đó. Mà Phi
Ưng Giáo chủ lại cười lạnh một tiếng cũng phất tay phát ra một tín hiệu trên
không trung.

Mặt hai tỷ muội Đồng Tâm trầm xuống, hai nàng nhìn nhau. Đồng Ý nói:

“Có lẽ lúc này phải nhờ Tô Ngọc ra tay thôi.”

Đồng Tâm khẽ thở dài nói:

“Nếu có thể không để nàng ta ra tay là tốt nhất. Nàng vừa ra tay nhất định sẽ
có người chết, hơn nữa là vô số người.” Nói xong hai người như nhớ đến cảnh
tượng kinh khủng bên ngoài thành Lạc Dương ngày đó.

Tô Phóng Văn nhìn về phía chân trời, thân thể trong nháy mắt lao tới, không
một tiếng động bay về phía Sở Thanh Tâm. Hiển nhiên hắn vẫn muốn bắt được Sở
Thanh Tâm. Như vậy tương lai hắn còn có thứ để đối phó với Hoa Tinh. Là Tuyệt
Thiên Môn chủ, hắn mặc dù cũng rất để ý đến dung mạo xinh đẹp của Trầm Ngọc
Thanh. Nhưng trực giác cho hắn biết, Sở Thanh Tâm mới là chủ nhân thực sự của
Phượng Hoàng thư viện. Cho nên chỉ cần bắt được nàng là có thể kê cao gối ngủ.
Hơn nữa nếu nói về xinh đẹp, dáng vẻ thành thục của Sở Thanh Tâm cũng cực kỳ
mê người.

Đồng Tâm nhìn muội muội một cái ra hiệu cho Đồng Ý ra tay ứng phó. Đồng Ý khẽ
gật đầu, trường kiếm trong tay rung lên liên tiếp phát ra từng đạo kiếm quang
mang theo những tiếng xé gió kỳ dị. Giống như vô số con bướm đang nhảy múa
trong không trung. Trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Tô Phóng Văn. Tiếng
kiếm rít đinh tai, kiếm khí kinh thiên, kiếm quang mạnh mẽ hình thành từng đạo
từng đạo kiếm kình ngăn cản đường đi của Tô Phóng Văn.

Tô Phóng Văn vừa ra tay đã hiểu được sẽ có người ngăn cản. Nhưng hắn chỉ e
ngại Hoa Tinh chứ hắn không để hai tỷ muội Đồng Tâm, người hắn chưa gặp một
lần ở trong lòng. Nhìn kiếm quang mạnh mẽ đó, Tô Phóng Văn không khỏi cảm thấy
chấn động, nhưng trong miệng vẫn cười lạnh nói:

“Kiếm pháp không kém, nhưng đáng tiếc chỉ bằng ngươi thì còn không thể ngăn
cản ta.” Lời vừa dứt, một chưởng ảnh khổng lồ trong nháy mắt đã đánh túng vầng
kiếm quang.

Trên mặt đất, Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm đều cẩn thận quan sát hai người
giao thủ. Từ tin tức mà thư viện có được, hai tỷ muội Đồng Tâm mặc dù mới có
mười sáu tuổi. Nhưng bởi vì xuất thân từ Thiên trì, từ nhỏ đã được ăn tuyết
liên tử – thánh phẩm của Thiên trì cho nên có công lực cực cao, vô cùng hiếm
thấy. Bây giờ đã có thực lực Thiên bảng.

Giữa sân, chưởng kiếm giao nhau, kiếm quang màu trắng bị đạo chưởng kình màu
xanh đột nhiên đánh vào, ngay lập tức phát ra một tiếng động trầm muộn. Trong
tiếng sét đánh, chân khí vô cùng mạnh mẽ đánh bay Tô Phóng Văn ra ngoài ba
trượng. Điều này khiến ba người đều kinh hãi, hiển nhiên là không thể tin nổi.
Mà trường kiếm của Đồng Ý lại không ngừng luân chuyển, dễ dàng hóa giải một
chưởng mạnh mẽ của Tô Phóng Văn.

Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủ đứng một bên ánh mắt biến đổi. Hiển
nhiên bọn họ rất kinh ngạc. Bọn họ mặc dù nghe nói tỷ muội Đồng Tâm này có võ
công cao cường, nhưng trước kia không có chính thức thấy qua cho nên cũng
không tin cho lắm. Bây giờ thấy như vậy, trong lòng bọn họ cảm thấy không ổn.
Xa xa, lúc này chỉ thấy từ có hơn mười người đang từ xa xa chạy tới đây. Tốc
độ của những người này rất nhanh, hiển nhiên không phải người yếu.

Tô Phóng Văn nhìn về phương xa, cười lạnh một tiếng nói:

“Kiếm khí của tiểu nha đầu mạnh đó, ta xem xem ngươi có thể tiếp nổi mấy chiêu
của ta.”

Nói xong hắn đột nhiên xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng dừng ở trên đó.
Nhìn Đồng Ý với vẻ lạnh lùng, hai tay hắn từ phân giờ hợp lại, lòng bàn tay
hướng vào nhau. Một đạo chân khí từ từ xuất hiện và lớn dần lên giữa hai tay
hắn. Khí lưu bốn phía bắt đầu khởi động, vô số những cơn gió lốc vây quanh
hắn. Chỉ thấy xung quanh thân thể hắn mọc lên một vầng quang mang màu xanh,
bên ngoài lại là một tầng quang mang màu đỏ, trông vô cùng kỳ dị.

Đồng Ý khẽ điểm chân một cái, thân hình cũng đứng yên trên không trung. Nhìn
Tô Phóng Văn, ánh mắt Đồng Ý hơi trầm xuống, cực nhanh huy động trường kiếm.
Ngân quang lóe lên xung quanh Đồng Ý, vô số khí lưu đang tập trung về phía
nàng. Trường kiếm trong tay phát ra một vầng sáng chói mắt. Một thanh cự kiếm
dài mấy trượng từ tự xuất hiện sau lưng nàng, ẩn chứa uy nghiêm không gì sánh
nổi.

Quát lên một tiếng, hai người Tô Phóng Văn và Đồng Ý đồng thời ra tay. Chỉ
thấy trong mắt Tô Phóng Văn lóe lên vẻ lạnh lùng. Quả cầu chân khí trong tay
lóe ra ánh sáng lúc đỏ lúc xanh, đột nhiên đánh về phía Đồng Ý. doc truyen tai
. Mà Đồng Ý cũng bộc phát ra khí thế cực mạnh, hai tay cầm kiếm chém thẳng vào
quả cầu chân khí kia. Giữa không trung, một thanh cự kiếm dài mấy trượng mang
theo ánh sáng chói mắt hung hăng bổ trúng vào quang cầu kỳ dị mà Tô Phóng Văn
phát ra.

Hai cao thủ tuyệt thế gặp nhau, ai mạnh hơn người đó sẽ thắng. Cách đánh như
thế này không có một chút kỹ xảo nào, tất cả chỉ dựa vào thực lực. Đây là
phương thức mà những cao thủ thực sự thích dùng nhất. Chỉ mấy chiêu là có thể
phân thắng bại, không cần dùng đến hư chiêu, đỡ tốn thời gian và công sức.
Nhưng phương pháp này tuy tốt với người mạnh, nhưng đối với người yếu lại rất
bất lợi. Một kích của hai người khiến mọi người đều chú ý. Người bên phía
Phượng Hoàng thư viện đều cầu mong Đồng Ý chiến thắng. Mà Thiên Nhất Giáo chủ
và Phi Ưng Giáo chủ thì lại đang đợi thuộc hạ đến, đồng thời cũng cẩn thận
quan sát võ công của hai người.

Một tiếng nổ lớn vang lên, thân hình Đồng Ý chấn động há mồm phun ra một ngụm
máu tươi. Thân hình trong nháy mắt xuất hiện ở cách chỗ cũ ba trượng, vẻ mặt
tái nhợt. Đồng Ý rất lấy làm kinh ngạc đối với võ công của Tô Phóng Văn. Cao
thủ Thiên bảng đúng là không tầm thường, võ công vô cùng mạnh mẽ. Mà phía đối
diện, Tô Phóng Văn cũng chấn động mạnh, cả người bị bắn bay ra ngoài ba
trượng, hắn cũng vô cùng kinh hãi nhìn Đồng Ý. Trong mắt Tô Phóng Văn lộ ra
một tia hung ác, hắn lạnh lùng nói:

“Được, được, rất được. Ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thực lực không kém
gì Thiên bảng, thật sự nằm ngoài suy đoán của ta. Bây giờ, ngươi hãy tiếp ta
thêm một chiêu nữa đi.”

Hắn nói xong, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Đồng Ý. Hai
chưởng mang theo tiếng kêu kinh thiên phát ra vô số chưởng kình, trong nháy
mắt đã bao phủ Đồng Ý vào trong phạm vi công kích của mình.

Đồng Ý xoay tròn một vòng, trường kiếm phát ra vô số đạo bóng kiếm, tản mát ra
quang mang chói mắt. Yêu kiều quát lên một tiếng, thân hình Đồng Ý đột nhiên
lộn ngược lại đầu dưới chân trên. Trường kiếm đột nhiên đâm ra một kiếm nhắm
thẳng vào đỉnh đầu Tô Phóng Văn. Một kiếm này vô cùng thần bí, lại không một
tiếng động làm người ta rất khó có thể phát hiện ra được. Song Tô Phóng Văn
không hổ là cao thủ Thiên bảng, trong nháy mắt đã phát hiện ra một kiếm này
của Đồng Ý.

Tô Phóng Văn nổi giận gầm lên một tiếng, công lực trong nháy mắt tăng lên gấp
đôi, phát ra khí thế mạnh mẽ. Giờ phút này Tô Phóng Văn đã thể hiện ra thực
lực của cao thủ Thiên bảng của hắn. Tô Phóng Văn giơ tay phải lên đánh ra một
chưởng chống lại một kiếm của Đồng Ý. Chưởng kiếm lần thứ hai va chạm. Chỉ
nghe thấy Đồng Ý hét lên một tiếng, cả người nàng đột nhiên lao xuống dưới,
hai tay cầm kiếm mạnh mẽ đè Tô Phóng Văn xuống.

Gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ, Tô Phóng Văn biến sắc. Hắn lúc này mới hiểu
được mình đã quá coi thường Đồng Ý. Hắn dù như thế nào cũng không nghĩ ra được
rằng công lực của Đồng Ý lại thâm hậu đến vậy, không thua kém mình chút nào.
Trong nháy mắt Tô Phóng Văn đã rơi xuống mặt đất. Chỉ thấy mặt hắn tái đi
không còn chút máu, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hai chân lún vào sâu
trong mặt đất mấy tấc. Phía trên, Đồng Ý cũng chấn động toàn thân, khí huyết
nhộn nhạo.

Ánh mắt Đồng Ý trở nên lạnh lõe, một cỗ khí thế mãnh liệt đột nhiên được phát
ra. Chỉ thấy tay phải nàng hạ xuống, ngay sau đó toàn lực vỗ một chưởng lên
chuôi kiếm. Ngay lập tức, cả người nàng và trường kiếm đồng thời hạ xuống ba
phần. Trên không trung, Đồng Ý chu cái miệng nhỏ phun ra một ngụm máu. Dưới
mặt đất, Tô Phóng Văn giơ tay phải lên cao phát ra từng đạo chân khí ngăn cản
thanh trường kiếm. Thân thể hắn lại run rẩy vài cái khi Đồng Ý ra tay lần thứ
hai, máu trong miệng lại trào ra.

Giữa không trung, thân hình Đồng Ý hơi trầm xuống, hai tay ném kiếm ra một
chút, dựa vào chút lực đạo này cả người đột nhiên xoay tròn. Hai chân trong
nháy mắt đá ra hơn mười cước, liên tiếp công phá phòng ngự của Tô Phóng Văn,
trong đó có ba cước đá trúng ngực hắn. Rống lên một tiếng, thân hình Tô Phóng
Văn nhất thời bị đá bay ra ngoài. Sau khi rơi xuống mặt đất liền nhanh chóng
chạy ra phía bên ngoài. Giữa không trung truyền đến giọng nói căm hận của hắn:

“Lần này ta chuẩn bị không chu đáo nên thất bại. Tương lai chúng ta nhất định
sẽ đòi lại gấp trăm lần, nhất định.”

Âm thanh của hắn rất nhanh đã biến mất. Cũng lúc này hai đám người khác nhau
đã cùng lúc xuất hiện ở trong viện.

Mặt Đồng Tâm hơi trầm xuống, thân hình lóe lên vài cái, trong nháy mắt đã mang
Lý Vân La và Hoa Mộng đến bên cạnh mình, để các nàng tập trung lại gần Trầm
Ngọc Thanh. Như vậy nàng cũng dễ dàng bảo vệ các nàng hơn. Thân hình Đồng Ý
cũng lóe lên vài lần đã đem Lâm Hoa trở về. Nàng nhìn tỷ tỷ một cái, một ngụm
máu trào ra từ miệng Đồng Ý. Nàng lắc lắc đầu, tỏ vẻ không sao hết. Trong ánh
mắt Đồng Tâm lộ ra một tia thương xót. Trường kiếm trong tay Đồng Tâm khẽ rung
lên, một tiếng rít rung trời truyền khắp toàn trường. Khiến cho đám cao thủ
vừa chạy tới cùng biến sắc.

Sở Thanh Tâm nhìn hai tỷ muội Đồng Tâm, nhẹ giọng nói:

“Không cần lo lắng, chúng ta bây giờ đang đánh cuộc, xem ai có thể kiên trì
đến cuối cùng thì người đó chính là kẻ thắng lợi. Với tu vi cường đại của muội
đủ để cầm cự bọn chúng. Cho nên muội không nên quá xúc động, tỉnh táo là điều
cần nhất lúc này.

Trầm Ngọc Thanh cũng nhẹ giọng nói:

“Người của đối phương đã đến đông đủ sợ rằng sẽ không cho tỷ muội các muội
thời cơ. Bây giờ Đồng Ý sợ rằng đã bị thương không nhẹ, nên tạm thời chúng ta
vẫn đang ở thế yếu. Vì vậy không nên liều mạng đánh bừa với chúng.

Thiên Nhất Giáo chủ cười lạnh nói:

“Bây giờ nói ra những điều này đã chậm rồi. Hai nha đầu này mặc dù lợi hại,
nhưng chỉ cần hai chúng ta ngăn cả hai người bọn họ thì chỉ còn lại mấy người
không còn lực chiến đấu các ngươi. Khi đó, thủ hạ của chúng ta sẽ dễ dàng làm
thịt các ngươi. Hắc hắc, Phi Ưng Giáo chủ ngươi có thấy ta nói đúng không?”

Nói xong hắn liếc nhìn Phi Ưng Giáo chủ một cái. Hiểu nhiên trong lòng hắn
hiểu nếu một mình mình xông lên nhất định sẽ bị Đồng Tâm công kích. Khi đó Phi
Ưng Giáo chủ nhất định sẽ ra tay đánh lén sau lưng, thì mình chỉ có chết mà
thôi. Hắn không ngu ngốc đến vậy, cho nên hắn nói rõ việc này trước, hai bên
đều nói rõ. Hắn biết, Phi Ưng Giáo chủ cũng e ngại như hắn, cho nên mới không
ra tay.

Phi Ưng Giáo chủ gật đầu nói:

“Như vậy cũng tốt, ta muốn Trầm Ngọc Thanh, còn Sở Thanh Tâm giao cho ngươi,
thế nào.”

“Được, một lời đã định. Chúng ta bắt đầu đi.”

Thiên Nhất Giáo chủ nói xong, thân hình bước tới trước một bước, hai tay chụm
lại trước ngực, chuẩn bị công kích.

Tỷ muội Đồng Tâm nhìn nhau, hai nàng đứng cách nhau một trượng bảo vệ một
phía. Hai nàng cẩn thận quan sát hành động của hai tên cường địch cùng với gần
ba mươi cao thủ thủ hạ của bọn họ. Phi Ưng Giáo chủ nhìn hơn mười môn hạ bên
cạnh rồi nhỏ giọng phân phó. Ngay sau đó tiến lên trước một bước đứng gần
Thiên Nhất Giáo chủ, chuẩn bị tấn công.

Bên trong Phượng Hoàng thư viện nhất thời trở nên khẩn trương. Mọi người của
thư viện đều đặt hy vọng lên người tỷ muội Đồng Tâm. Bởi vì hai nàng là hy
vọng duy nhất lúc này. Nếu hai nàng bị thau vậy tất cả đều sẽ kết thúc.

Xa xa, vài bóng người còn đang liều mạng chạy tới đây. Mà bên ngoài Phượng
Hoàng thư viện lúc này lại truyền đến những tiếng chấn động rất lớn. Cẩn thận
lắng nghe thì thấy đó là những tiếng bước chân chỉnh tề đang từ bốn phía tới
gần Phượng Hoàng thư viện. Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủ lếc nhìn
nhau một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi. Mà trong mắt Trầm Ngọc Thanh và
Sở Thanh Tâm lại lộ ra vẻ vui mừng. Những người còn lại thì đều cảm thấy khó
hiểu, không hiểu âm thanh này là cái gì.

Ngay khi mọi người đang suy nghĩ, thì có một đám quan binh dũng mãnh xông vào
Phượng Hoàng thư viện. Vẻ mặt mỗi người đều rất nghiêm túc cầm vũ khí trong
tay đang không ngừng tiến vào bên trong. Mỗi người đều nắm chặt đao thương lao
về phía đám người Thiên Nhất Giáo chủ. Khí thế đó giống như thiên quân vạn mã
đột nhiên xuất hiện trước mặt, nói không khiếp sợ đó chính là gạt người. Người
trong Võ lâm rất xem thường triều đình, nhưng bọn họ đều hiểu được không thể
trêu chọc triều đình. Lúc này lại thấy rất nhiều quan binh hùng hổ xông vào,
đám cao thủ Võ lâm ở đây đều lấy làm kinh hoàng, có vẻ rất mất tự nhiên.

Ánh mắt Phi Ưng Giáo chủ hơi đổi, hắn nhìn Thiên Nhất Giáo chủ một cái, hỏi:

“Mọi người đều nói Phượng Hoàng thư viện có thiên hạ đệ nhất tài nữ. Thiên
Nhất Giáo chủ có cho rằng đây có thể là do các nàng làm ra không. Những người
này có thể là môn hạ của Phượng Hoàng thư viện giả làm quan binh không?”

Thiên Nhất Giáo chủ nghe thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ Phi Ưng Giáo chủ này
quả thật không đơn giản, ngay cả điều này cũng có thể nghĩ ra. Hắn vẩn thận
nhìn đám quan binh, Thiên Nhất Giáo chủ trầm giọng nói:

“Những người này nhìn qua có vẻ như không giống như đang đóng giả. Ngươi cẩn
thận quan sát quần áo, binh khí, vẻ mặt của bọn họ xem, những điểm này sợ rằng
không phải người bình thường có thể đóng giả được. Nơi này chính là Nam Kinh,
Phượng Hoàng thư viện đã thành lập ở đây hai mươi năm. Mấy nữ nhân này lại rất
thông minh nên muốn cấu kết với quan phủ cũng là chuyện rất dễ dàng. Ta thấy
những người này tám chính phần là thật. Ngươi xem nên làm sao bây giờ?

Phi Ưng Giáo chủ lạnh lùng nói:

“Nếu đã lộ mặt, chúng ta sẽ dùng một kích. Nếu một kích không được thì cũng
chỉ có thể tìm cơ hội sau mà thôi. Ngươi thấy thế nào?”

Bên này, mấy ngàn quan binh đã tới gần nơi hai bên đang giằng co, bao vây mọi
người vào giữa. Chỉ thấy một vị tướng lĩnh trẻ tuổi khoảng hơn ba mươi tuổi
lạnh lùng nhìn đám người Thiên Nhất Giáo chủ. Hắn lớn tiếng nói:

“Thảo khấu phương nào mà cũng dám công khai đến Nam Kinh phủ ta giết người
phóng hỏa. Bây giờ nhìn thấy bản quan còn không quỳ xuống đầu hàng. Người đâu,
cung tiễn chuẩn bị. Bổn quan đếm đến ba, các ngươi nếu không hạ vũ khí đầu
hàng ta sẽ hạ lệnh công kích. Dù cho các ngươi võ công cao cường, bổn qua đã
mang Thần vũ đại pháo đến trước cửa chờ các ngươi. Ta xem các ngươi ai có thể
chạy thoát khỏi Thần vũ đại pháo.” Nói xong hắn vung tay phải lên, lớn tiếng
đếm.

Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủ bởi vì cùng đeo mặt nạ nên không nhìn
ra vẻ mặt của bọn họ lúc này. Nhưng từ ánh mắt của bọn họ có thể thấy vài phần
khiếp sợ. Hiển nhiên, bọn họ đều hiểu Thần vũ đại pháo là cái gì. Phi Ưng Giáo
chủ nháy mắt ra hiệu cho Thiên Nhất Giáo chủ một cái. Hai người đồng thời đánh
về phía tỷ muội Đồng Tâm, bọn họ muốn đánh cuộc lần cuối cùng. Đám cao thủ hai
môn phái cũng bắt đầu lao về đám quan binh, ngay lập tức trận hỗn chiến nổ ra.

Trường kiếm của Đồng Tâm rung lên, một đạo kiếm quang kèm theo uy lực mạnh mẽ
đột nhiên bổ về phía Phi Ưng Giáo chủ. Mà Đồng Ý lại đứng yên tại chỗ. Thanh
trường kiếm xoay chuyển theo một quỹ tích kỳ lạ trước người trong nháy mắt tạo
thành một bông hoa kiếm. Phát ra bảy tầng phòng ngự, nàng định lấy tĩnh chế
động kiềm chế Thiên Nhất Giáo chủ.

Trong tiếng kêu gào thê thảm, bốn bóng người bay lên trời. Giữa không trung
lóe ra quang mang chói mắt cùng tiếng huýt gió chói tai. Hai tỷ muội Đồng Tâm
chống lại hai đệ tử mạnh nhất, tất cả đều lâm vào khổ chiến. Đồng Tâm thì còn
đỡ, nhưng Đồng Ý bởi vì lúc trước đã đánh một trận nên bị thương. Nên lúc này
chỉ có thể cắn răng chống đỡ mà thôi. Dưới mặt đất, ba mươi cao thủ chống lại
mấy ngàn quan binh không khác gì hổ nhập bầy cừu. Chỉ trong chốc lát đã giết
chết gần hai trăm người, tốc độ rất nhanh.

Trong trận hỗn chiến, cao thủ của Thiên Nhất Giáo đều đang ra sức chém giết
quan binh. Mà cao thủ của Phi Ưng Giáo lại đột nhiên phân ra bốn người bay về
phía Trầm Ngọc Thanh. Hiển nhiên bọn chúng muốn nhân cơ hội này bắt lấy Trầm
Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm. Lúc này đang có hơn trăm quan binh vây quanh đám
người Trầm Ngọc Thanh, tạo thành một phòng tuyến bảo vệ các nàng ở bên trong.
Vừa thấy bốn cao thủ đánh tới, đám quan binh kêu lên một tiếng, dưới sự chỉ
huy của tên tướng lĩnh trẻ tuổi liền xông tới ngăn cản kẻ địch.

Thời gian dần dần trôi đi, xác quan binh trên mặt đất cũng càng lúc càng tăng,
máu đang dần dần hội tụ thành một con sông nhỏ. Mà bốn cao thủ đã từ từ tới
gần vị trí đám người Trầm Ngọc Thanh, tình thế càng lúc càng nghiêm trọng. Đột
nhiên một cao thủ phá vỡ phòng tuyến của quan binh, lao về phía Trầm Ngọc
Thanh. Lúc này tất cả quan binh đều chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hắn, nhưng
không có cách nào ngăn cản hắn được. Lúc này chỉ thấy tên tướng lĩnh nổi giận
gầm lên một tiếng, huy động mười đầu ngón tay phát ra một đạo đao khí vô hình,
đột nhiên đánh trúng ngực tên đó. Khiến hắn chấn động toàn thân, rồi bị bắn
bay ra vài thước.

Mặt người này trở nên tái nhợt, nhìn tên tướng lĩnh với ánh mắt độc ác. Hắn
vung tay giết chết ba tên quan binh, sau đó lại đánh về phía Trầm Ngọc Thanh.
Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu. Một bóng người đột nhiên
rơi xuống bên cạnh hắn, liên tiếp đánh ra bốn mươi bảy chưởng bức tên này lùi
ra. Bên kia truyền đến tiếng gầm phẫn nộ, chỉ thấy Cô Ngạo đang điên cuồng
công kích cao thủ của Phi Ưng Giáo.

Lạnh lùng nhìn nữ nhân mới bức lui mình, vị cao thủ này của Phi Ưng Giáo hỏi:

“Ngươi là ai, võ công sao lại cao cường đến thế?”

Nữ nhân này cười lạnh nói:

“Ta là Ám Vũ, thị nữ của Hoa Tinh có thể. Ngươi lưu mạng lại đi.”

Nàng nói xong đánh ra một quyền. Chỉ thấy một quyền ảnh trong suốt trong nháy
mắt đã đạt đến sáu thước, hung hăng công kích tên cao thủ kia. Quyền ảnh trong
suốt dễ dàng xuyên qua chưởng lực của hắn, Tử Ngọc Hoa xuất hiện trước ngực kẻ
địch. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người này đã bị đánh cho thịt nát
xương tan.

Ám Vũ nhìn thấy như vậy không khỏi cảm thấy kinh hãi. Nàng không ngờ rằng
“Toái ngọc quyền” mà Hoa Tinh dạy ình lại bá đạo đến thế. Thật sự không hề
thua kém Bôn lôi thần quyền của Lý Vân La chút nào. Quay đầu lại nhìn mọi
người một cái, Ám Vũ nói:

“Mọi người yên tâm, có chúng ta ở đây sẽ không ai có thể tiếp tục thương tổn
các người.

Sở Thanh Tâm nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

“Các ngươi rốt cuộc đã đến, nơi này tạm thời không có chuyện gì. Muội nhanh đi
giúp Đồng Ý. Muội ấy lúc đầu đã đánh một trận với Tuyệt Thiên Môn chủ. Mặc dù
đã khiến tên Tô Phóng Văn kia bị thương nặng, nhưng muội ấy cũng đã bị thương
không nhẹ. Bây giờ lại gặp phải Thiên Nhất Giáo chủ, sợ rằng không duy trì
được bao lâu.

Nàng vừa dứt lời, thì Đồng Ý đã run lên, kêu lên một tiếng đau đớn, cả người
đột nhiên hạ xuống. Mà cùng lúc đó, Trung nguyên chủ lại huýt dài một tiếng,
thân hình đương nhiên xuất hiện trên đầu đám người Sở Thanh Tâm.

Giữa không trung, một bóng đen đột nhiên bay thẳng về phía Sở Thanh Tâm. Khí
lưu bốn phía cấp tốc xoay chuyển, khí thế cường đại ép xuống bên dưới khiến
tim mọi người đập mạnh. Mặt Ám Vũ trở nên âm trầm, quang mang màu xanh hiện
lên bên ngoài cơ thể, công lực đột nhiên tăng lên gấp ba. Chỉ thấy Ám Vũ hét
lên một tiếng, tay phải đánh ra một quyền, một quyền kinh thiên, đánh thẳng về
phía Thiên Nhất Giáo chủ.

Hai luồng chân khí cường đại đột nhiên va chạm vào nhau sinh ra một vụ nổ
mạnh. Khí lưa cường đại khiến cho đám quan binh bên dưới mặt đất ngã trái ngã
phải, còn có không ít người bị đánh bay ra ngoài. Thiên Nhất Giáo chủ nổi giận
gầm lên một tiếng, thân hình bị “Toái ngọc quyền” cực mạnh đánh bay ra ngoài.
Thân hình sau khi rơi xuống đất vẫn không ngừng run lên, một lúc sau mới lấy
lại thăng bằng. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Ám Vũ một cái. Thiên Nhất Giáo
chủ không cam lòng hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho thủ hạ rút lui. Thân hình
nhoáng lên, Thiên Nhất Giáo chủ đã bay nhanh ra ngoài. Giữa sân lúc này chỉ
còn lưu lại Phi Ưng Giáo chủ đang liều mạng giao chiến với Đồng Tâm.

Cả người Ám Vũ cũng đang run lên, khóe miệng rỉ máu, ánh mắt lờ mờ, nàng cố
sức rút hai chân đang bị lún sâu vào nền đất ra, lẳng lặng đứng chắn phía
trước mọi người. Bên kia Liên Phượng đã đỡ Đồng Ý, mấy người cùng đi đến bên
cạnh Ám Vũ. Mà Đường Mộng lại mang theo Tô Ngọc, dưới sự phối hợp của đông đảo
quan binh cũng đang từ từ tiến về phía này.

Bởi vì Thiên Nhất Giáo đã rút lui, nên Phi Ưng Giáo chủ hiểu được muốn đánh
bại Đồng Tâm cũng không phải một hai chiêu là xong. Hắn nhìn bốn phía một chút
thấy môn hạ đã chết gần nửa. Phi Ưng Giáo chủ không khỏi thở dài, phát ra một
chưởng đánh bay Đồng Tâm ra xa, lắc mình rời đi. Giữa không trung truyền đến
tiếng hô hoán của Phi Ưng Giáo chủ. Đám môn hạ nghe thấy thế cũng vội vàng bỏ
chạy.

Rất nhanh xung quanh đã trở nên yên tĩnh. Đám quan binh cũng rút đi, chỉ còn
lại có mấy người của thư viện mà thôi. Đường Mộng ngồi xuống bên cạnh mọi
người, nhẹ nhãng xem xét vết thương ọi người. Nhìn đại viện đã bị phá hủy gần
như tan hoang, Trầm Ngọc Thanh cười khổ nói:

“Lần này Phượng Hoàng thư viện chúng ta đúng là gặp phải đại kiếp.

Sở Thanh Tâm lại khẽ cười nói:

“Mặc dù như vậy nhưng chúng ta vẫn thắng lợi. Chúng ta dưới sự vây công của Võ
lâm Tứ đại bang phái, cuối cùng bọn họ vẫn không thể thành công. Đây chính là
một kỳ tích. Lần này thực ra vào lúc tối hậu chúng ta đã được tỷ muội Đồng Tâm
đến cứu viện, cùng với đoàn người Ám Vũ kịp thời chạy tới chi viện. Ngoài ra,
sự trợ giúp của Mộng Dao cũng có tác dụng nhất định giúp chúng ta tranh thủ
một chút thời gian. Nếu không, Phượng Hoàng thư viện chúng ta đã xong hết
rồi.”

Đường Mộng mở miệng nói:

“Được rồi, mọi người đều bị thương không nhẹ nên tìm một nơi để chữa thương
đã. Càng kéo dài càng bất lợi cho thân thể.”

Nói xong, mọi người cùng nhau mang theo mấy người bị trọng thương rời đi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.