Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 174: Thời khắc mấu chốt – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 174: Thời khắc mấu chốt

Vô số tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ Phượng Hoàng thư viện chìm trong khói
bụi. Thời gian chầm chậm qua đi, rất nhanh hơn phân nửa kiến trúc đã hóa thành
tro tàn trong tay ba vị cao thủ Thiên bảng. Đúng lúc này đột nhiên có một cao
thủ Thiên Nhất Giáo phát hiện dấu chân của Trầm Ngọc Thanh lưu lại ở thính vũ
hiên, lập tức bẩm báo lên Thiên Nhất Giáo chủ.

Thiên Nhất Giáo chủ liếc nhìn hai người còn lại, sau đó nói với Phi Ưng Giáo
chủ:

“Chúng ta cùng đi, hay là ta đi một mình.”

Nói xong hắn nhìn hai vị thủ lĩnh còn lại. Tô Phóng Văn và Phi Ưng Giáo chủ
nghe thấy vậy liền khẽ liếc nhau, đều thấy trong mắt nhau vài phần nghi kỵ.
Hiển nhiên tất cả mọi người đều không tin đối phương.

Phi Ưng Giáo chủ trầm giọng nói:

“Cùng nhau đến đó xem sao, cho dù phát hiện cái gì mọi người cũng có thể cùng
nhau đối phó. Đợi sau khi tìm ra mấy nữ nhân này nói gì cũng chưa muộn.” Nói
xong hắn liếc nhìn Tô Phóng Văn, ý hỏi xem hắn có đồng ý hay không.

Tô Phóng Văn gật đầu, nhìn bốn phía một chút nói:

“Nơi này đã không thể tìm ra bất cứ đầu mối gì, vậy chúng ta đến đó xem sao,
nói không chừng các nàng ẩn ở đó.”

Cứ như vậy, ba người cùng nhau đi tới, rất nhanh phát hiện dấu chân mà Trầm
Ngọc Thanh cố ý lưu lại.

Nhìn bức tường phía trước, Phi Ưng Giáo chủ cười lạnh nói:

“Xem ra Phượng Hoàng thư viện này có không ít địa đạo, có lẽ năm đó khi các
nàng xây dựng nơi này đã nghĩ đến một ngày sẽ gặp gỡ cường địch. Đáng tiếc các
nàng lại gặp phải chúng ta, cho nên các nàng nhất định trốn không thoát. Bây
giờ trước hết phải tìm được chốt mở khi đó các nàng không khác gì cá nằm trong
rọ. Khi đó xem các nàng còn có quỷ kế gì có thể thi triển.

Thiên Nhất Giáo chủ nhìn mặt đất một chút, nhẹ giọng nói:

“Ta nghĩ cơ quan ở ngay đây thôi, mọi người cẩn thận tìm sẽ thấy ngay.

Nói xong, mấy cao thủ của tam đại bang phái đều tự mình tìm kiếm, cẩn thận xem
xét tất cả các chỗ khả nghi.

Tìm một lát rốt cuộc có người tìm ra được vị trí của cơ quan. Ba vị thủ lĩnh
liếc nhìn nhau một cái, thân thể hơi lui lại phía sau một chút và cùng vận
chân khí hộ thể. Đợi chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện mới phân phó một đệ tử đi
tới phát động cơ quan. Chỉ thấy tên đệ tử đó vô cùng cẩn thận thử vài làn rốt
cuộc trên tường xuất hiện một cánh cửa. Mọi người vốn còn tưởng rằng sẽ có ám
khí gì đó bay ra, nhưng sau khi cánh cửa từ từ mở ra lại không có điều gì khác
thường hết. Mọi người thấy thế đều buông lỏng cảnh giác, ba vị thủ lĩnh cũng
thở dài một hơi, trong lòng cho rằng mình lo nghĩ quá nhiều.

Ngay khi cánh cửa mở ra đến mức lớn nhất, đột nhiên một vầng sáng lóe lên,
ngay sau đó là một tiếng nổ rung trời, toàn bộ thính vũ hiên trong nháy mắt đã
hoàn toàn sụp đổ. Lực nổ rất mạnh mang theo lực lượng hủy diệt tất cả đã biến
bốn người đứng gần nhất thành mảnh nhỏ. Những người còn lại toàn bộ bị chấn
bay ra ngoài, mỗi một người đều bị thương với các mức độ khác nhau. Khói bụi
tan đi, ánh mắt ba vị thủ lĩnh trở nên tàn độc. Hiển nhiên lần này hao binh
tổn tướng quá nhiều, đã vượt quá sức chịu đựng của bọn hắn.

Mặt Tô Phóng Văn trở nên vặn vẹo, thất khiếu bốc khói, nhìn qua trông vô cùng
đáng sợ. Hắn hét lên một tiếng giận dữ chấn nát đất đá xung quanh. Chỉ thấy
toàn thân hắn lóe lên một vầng sáng đỏ xanh, từng bước từng bước một đi đến
gần động khẩu vừa bị vụ nổ phá vỡ. Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo chủ có
vẻ tỉnh táo hơn một chút, hai người chỉ lẳng lặng nhìn hắn, nhưng không có
hành động gì.

Tô Phóng Văn hét lớn một tiếng, hai tay đẩy về phía trước. Chỉ tháy một cột
sáng xanh đỏ đột nhiên bay vọt vào trong động khẩu. Một tiếng nổ lớn vang lên,
vô số đất cát từ dưới đất bay lên giữa không trung. Cả địa đạo dài mấy trượng
trong nháy mắt đã bị bùn đất nấp kín. Trong mơ hồ một tiếng hét kinh hãi
truyền ra từ bên trong địa đạo.

Thiên Nhất Giáo chủ mở miệng nói:

“Được rồi Tô Phóng Văn, dừng tay. Ngươi nếu còn ra tay, chúng ta chỉ còn có
thể nhặt xác các nàng ta mà thôi. Mà như vậy lại không phải mục đích của chúng
ta. Ngươi phải hiểu rằng bây giờ nếu biết các nàng ở đây, chỉ cần ép các nàng
ra là được. Đừng khiến những hy sinh của chúng ta trở thành vô nghĩa.” Nói
xong, hắn vung tay lên phân phó thủ hạ còn lại từ từ tìm cửa ra ở xung quanh.

Trong địa đạo, trong nháy mắt liếc nhìn mọi người một cái. Nàng và Sở Thanh
Tâm nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Bây giờ bọn chúng đã phát hiện ra hành tung của chúng ta. Vì tránh khỏi bọn
chúng vây chúng ta ở bên trong, chúng ta phải lập tức phải xông ra ngoài. Tất
cả mọi chuyện đều phải đối mặt. Bây giờ chúng ta dù có tránh né cũng không có
tác dụng gì rồi. Đi thôi, mọi người cẩn thận một chút, chúng ta có Oanh thiên
lôi trong tay nên cho dù trốn không thoát cũng nhất định không để rơi vào tay
bọn chúng.

Trong một bụi hoa rậm rạp, Hoa Phúc là người chui ra đầu tiên, vừa thấy bốn
phía không có ai hắn liền nhảy ra. Hắn đứng ở một bên cẩn thận cảnh giới xung
quanh. Rất nhanh những người khác cũng đi ra. Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn bốn
phía một cái liền cấp tốc cùng chúng nữ bố trí kỳ trận ở xung quanh. Nàng thấy
bóng người đang chạy về phía này, hiển nhiên kẻ địch đã phát hiện ra hành tung
của bọn họ. Trầm Ngọc Thanh cầm tay Sở Thanh Tâm, khẽ cười một tiếng nói:

“Sinh tử do mệnh, phú quý tại trời, sao phải suy nghĩ nhiều chứ? Có thể có
được kết quả như vậy, chúng ta xem như đã rất vinh quang, có phải không? Mọi
người nhìn bộ dạng chật vật của chúng kìa, đâu còn chút gì khí khái của cao
thủ nữa.” Bạn đang xem tại TruyệnFULL – .TruyệnFULL

Mọi người nghe thấy nàng nói vậy nhưng không có một ai nở nụ cười. Vào giờ
phút này, ai có thể cười được đây.

Hoa Phúc nhìn mười người xuất hiện trước mặt, thân thể hơi nhảy tới một bước
chắn trước người Trầm Ngọc Thanh. Giờ phút này hắn hiểu được đã đến lúc mình
ra tay. Mặc kệ là thắng hay thua mình đều phải đứng ở vị trí trên cùng. Bởi vì
hắn đã từng đáp ứng với Hoa Tinh, cho dù phải chết cũng phải bảo vệ đám người
Trầm Ngọc Thanh được an toàn.

Thiên Nhất Giáo chủ nhìn Hoa Phúc một chút, trong ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị.
Dời mắt khỏi hắn, Thiên Nhất Giáo chủ nhìn Trầm Ngọc Thanh, hắn lạnh lùng nói:

“Phượng Hoàng thư viện thật có nhiều thủ đoạn, có thể dễ dàng giết chết mấy
chục cao thủ của chúng ta quả thật là danh bất hư truyền.”

Nói xong, hắn liếc nhìn hai người còn lại một cái. Ba người đồng thời vung tay
lên, tám cao thủ còn lại phẫn nộ đánh về phía đám người Trầm Ngọc Thanh. Vẻ
mặt sáu người Trầm Ngọc Thanh, Sở Thanh Tâm, Hoa Phúc, Lý Vân La, Lâm Hoa và
Hoa Mộng đều rất trầm trọng, toàn bộ đều vận công, cẩn thận nhìn tám người
đang xông tới.

Chỉ thấy tám người này trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh các nàng, huy
chưởng tấn công. Nhưng vừa đến gần, trước mặt tám cao thủ liền xuất hiện vô số
ảo ảnh không phân biệt đâu là thật đâu là giả. Kỳ trận của Trầm Ngọc Thanh bắt
đầu phát huy hiệu quả.

Bên ngoài trận, vẻ mặt của Tô Phóng Văn, Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng Giáo
chủ đều trở nên âm trầm. bọn họ vô cùng cố kỵ vị tài nữ này. Trước khi đến
đây, bọn họ đều nghĩ tam đại bang phái đồng thời công kích thư viện các nàng,
biến Phượng Hoàng thư viện thành bình địa là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng mọi
chuyện lại trở nên như hiện nay, tất cả không phải vì Trầm Ngọc Thanh sao. Nếu
không phải vì sự thông minh tài trí của nàng thì sợ rằng Phượng Hoàng thư viện
sớm đã bị bắt rồi. Ba phái cũng sẽ không bị tổn thất nặng nề đến như vậy.

Bên trong trận, Sở Thanh Tâm, Lý Vân La, Lâm Hoa và Hoa Mộng hoán đổi vị trí
liên tục. Các nàng dựa vào trận pháp tiến hành đánh lén. Bởi vì có trận pháp
yểm hộ nên mặc dù võ công của bốn nàng không bằng đối phương nhưng cũng đã
khiến đối phương bị thương tổn nhất định. Khiến cho ba người trong bọn chúng
bị thương nặng, đang từ từ rơi vào hố sâu tử vong. Hoa Phúc lẳng lặng đứng bên
cạnh Trầm Ngọc Thanh, cẩn thận chú ý đến ba kẻ địch cực mạnh bên ngoài trận.

Lúc này, Phi Ưng Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, không một tiếng động đã xuất hiện
ở trên đầu Trầm Ngọc Thanh. Tay phải vung lên chộp về phía nàng. Hoa Phúc thấy
thể mặt hơi trầm xuống, hét vang một tiếng rồi vung tay phải phát ra một
chưởng. Chỉ thấy tay phải Hoa Phúc biến thành màu xanh, mang theo một đạo
quang mang rực rỡ trong nháy mắt đón lấy một trảo vừa rồi của Phi Ưng Giáo
chủ. Phi Ưng Giáo chủ hừ lạnh một tiếng, cổ tay phải vừa chuyển hóa trảo thành
chưởng, đỡ lấy một chưởng của Hoa Phúc.

Một âm thanh trầm muộn vang lên, người Hoa Phúc khẽ run lên. Hắn há mồm phun
ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt trở lên tái nhợt. Nhưng đồng thời Phi Ưng Giáo
chủ cũng kêu lên một tiếng kinh dị, cả người cũng bị lực phản chấn cường đại
đánh lui về phía sau vài trượng. Nghi hoặc nhìn Hoa Phúc, Phi Ưng Giáo chủ mở
miệng nói:

“Ất mộc chân khí, ngươi là Ngọc diện lãng tử Đặng Kiệt đứng thứ hai trên Địa
bảng lần thứ nhất.

Hoa Phúc hít sâu một hơi, chân khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, hắn đang
tận dụng thời gian khôi phục nội phủ bị Phi Ưng Giáo chủ chấn thương. Ất mộc
chân khí mặc dù không phải nội công thượng thừa nhất nhưng nó có thuộc tính
Mộc, chân khí không ngừng được sinh ra, có thể làm dịu kinh mạch, nhanh chóng
khôi phục chân khí. Lạnh lùng nhìn đối phương, Hoa Tinh lạnh lùng nói:

“Ngươi nhận lầm người rồi, ta gọi là Hoa Phúc là nô bộc của Hoa Tinh. Chuyện
ngày hôm nay, công tử nhà ta hôm khác nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần. Khi
Đồ đao đến trước mặt, các ngươi sẽ biết thế nào là hối hận.

Thiên Nhất Giáo chủ nghe thấy vậy, âm hiểm cười nói:

“Hoa Tinh mặc dù lợi hại nhưng chỉ cần mấy nữ nhân này ở trong tay chúng ta
thì hắn sẽ giống như một con chim không cánh, không thể bay lên nổi. Khi đó,
hắn cũng chỉ còn nằm chờ chết, để mặc người ta muốn làm gì thì làm. Chúng ta
chỉ cần bắt được các ngươi, thì đối phó với Hoa Tinh sẽ rất dễ dàng.

Trầm Ngọc Thanh cười lạnh nói:

“Thật vậy sao? Không biết đối phó với Đao hoàng Bá Thiên có dễ dàng như vậy
không?

Lời của nàng vừa nói ra ngay lập tức khiến cho Phi Ưng Giáo chủ, Thiên Nhất
Giáo chủ và Tô Phóng Văn biến sắc. Cho thấy trong lòng bọn họ vô cùng e ngại
Thiên hạ đệ nhất nhân năm nào.

Tô Phóng Văn nhìn Trầm Ngọc Thanh, trong mắt lóe ra lửa giận hừng hực. Hắn
cười lạnh nói:

“Đó là chuyện về sau, bây giờ các ngươi cứ lo chuyện trước mắt đi. Tất cả các
nàng đều là mỹ nhân trên Thiên tiên phổ, xinh đẹp tựa thiên tiên. Tin rằng
hương vị sẽ rất tuyệt, ta đã chờ ngày này quá lâu rồi. Hôm nay ta sẽ nhấm nháp
một chút hương vị mỹ nữ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ mười năm về trước.

Nói xong, cả người hắn đột nhiên bắn về phía trước, nhằm thẳng vào Trầm Ngọc
Thanh.

Thân hình Hoa Phúc lóe lên, trong nháy mắt đã ngăn cản trước mặt Trầm Ngọc
Thanh. Hai tay toàn lực đẩy ra, mạnh mẽ công kích Tô Phóng Văn đang đánh tới.
Tô Phóng Văn ở giữa không trung cười lạnh, tay phải đánh ra một chưởng cực
nhanh đón nhận công kích của Hoa Phúc. Giữa hai người đột nhiên bộc phát ra
một đạo cuồng phong mãnh liệt chấn lui Tô Phóng Văn lại vài trượng. Còn Hoa
Phúc thì cả người chấn động, hai chân chìm vào trong mặt đất ba tấc, mặt tái
nhợt, thân thể lảo đảo nhưng cuối cùng vẫn còn đứng được.

Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn Hoa Phúc, trong ánh mắt toát ra một chút ưu thương.
Giờ phút này nói lời cảm kích chỉ là dư thừa mà thôi. Nàng liếc nhìn bốn người
Sở Thanh Tâm, thấy các nàng tạm thời vẫn chưa gặp chuyện gì, nhưng chỉ cần một
trong ba cao thủ của đối phương hành động thì bọn họ sợ rằng khó có thể chạy
thoát.

Nhẹ nhàng lấy một viên Oanh thiên lôi ra, Trầm Ngọc Thanh nhìn ba người, nhẹ
giọng nói:

“Vật trong tay ta tin rằng ba người các ngươi đều hiểu. Đây là cái gì, chính
là hỏa khí bá đạo nhất của Nam minh ly hỏa môn Oanh thiên lôi. Uy lực của nó
tin rằng không cần ta nói, các ngươi cũng đều biết. Bây giờ nếu mọi chuyện đã
đến nước này giữa chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Các ngươi hãy chuẩn
bị nhặt xác thủ hạ mình đi.

Nàng nói xong lớn tiếng kêu bốn nàng Sở Thanh Tâm lui lại.

Ngọc thủ Trầm Ngọc Thanh vung lên, ba người Tô Phóng Văn biến sắc cùng giận dữ
hét lên. Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên kèm theo mấy tiếng kêu thảm thiết và
mấy tiếng gầm phẫn nộ. Giữa không trung, ba bóng người hạ xuống đất. Hai mắt
của Thiên Nhất Giáo chủ đỏ như máu. Nhìn tên thủ hạ duy nhất còn sống sót, hắn
quả thực điên rồi. Hai người còn lại cũng giống như hắn, hiển nhiên thủ hạ tổn
thất quá lớn khiến bọn họ đã hoàn toàn mất đi lý trí.

Nhìn lại Trầm Ngọc Thanh thì thấy trong tay nàng lại đã xuất hiện một quả Oanh
thiên lôi, điều này làm cho ba người Tô Phóng Văn tỉnh táo lên một chút. Mặc
dù Oanh thiên lôi không nhất định có thể làm mình bị thương, nhưng uy lực
cường đại của nó nếu nói ba người không e ngại chính là gạt người. Nên cả ba
người đều không dám tự tiện hành động, điều này làm cho Trầm Ngọc Thanh tranh
thủ được thời gian quý giá. Giúp cho Hoa Phúc khôi phục lại, xem ra Ất mộc
chân khí đúng là rất thần kỳ.

Phi Ưng Giáo chủ nhìn hai người còn lại, mở miệng nói:

“Lúc này chúng ta phải liên thủ lại với nhau, phải bắt được các nàng lại. doc
truyen tai . Đợi khi thu thập được các nàng, sẽ nói tiếp. Các ngươi nghĩ như
thế nào. Nếu vẫn cứ giằng co như vậy, thời gian kéo dài càng lâu cũng khó
tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy cần phải sớm có quyết định.”

Thiên Nhất Giáo chủ và Tô Phóng Văn đều gật đầu, quyết định liên hợp một kích.
Điều này khiến sáu người Trầm Ngọc Thanh biến sắc, mọi người đang vô cùng lo

Trong Phượng Hoàng thư viện nhất thời trở nên hết sức khẩn trương, hai bên đều
đang chuẩn bị. Bên phía Trầm Ngọc Thanh mà nói chính là không còn cách nào
khác chỉ còn biết cắn răng chống đỡ. Mà đối với tam đại bang phái mà nói cũng
không có ý muốn giết các nàng, bọn họ chỉ muốn bắt sống. Nếu chỉ là muốn giết
người thì bọn họ cũng không cần bận tâm nhiều như vậy, cũng không khiến thủ hạ
hy sinh vô ích.

Bên ngoài thành Nam Kinh, một tin tức đang nhanh chóng truyền ra bên ngoài. Mà
trong một trấn nhỏ cách Nam Kinh hơn ba mươi dặm, lúc này đang có bảy người
đang mua lương khô chuẩn bị ăn cho đỡ đói. Chỉ thấy một nam tử tướng mạo bình
thường đang mua một đống thức ăn, rồi nhanh chóng chạy đến chỗ sáu nữ nhân.

Ngay lúc đó đột nhiên truyền đến một âm thanh. Chỉ nghe có người lớn tiếng
nói:

“Không ổn, không ổn. Mọi người mau đi hỗ trợ. Nam Kinh vừa truyền ra tin tức
nói Phượng Hoàng thư viện bây giờ đang bị tam đại bang phái Thiên Nhất Giáo,
Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn gì đó vây công, đang rơi vào tuyệt cảnh. Các
vị hương thân, chúng ta nhanh chóng lấy binh khí đi đến hỗ trợ.

Trong giọng nói mang theo vài phần tôn kính đối với Phượng Hoàng thư viện.

Tên nam nhân chấn động, một bước bay nhanh đến bên cạnh sáu nữ nhân, vội vàng
nói:

“Không hay, tam đại bang phái đồng thời tấn công, tình huống nguy cấp, chúng
ta phải lập tức đi ngay.

Một nữ nhân vội vàng la lên:

“Cô Ngạo đại ca nói không xa, chúng ta phải toàn lực chạy tới. Hai người Đồng
Tâm, Đồng ý đi trước, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đó, chúng ta sẽ mang
theo Tô Ngọc đi ngay sau. Mọi người xuất phát.

Nói xong chỉ thấy hai bóng người trong nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó mấy
trăm trượng, tốc độ cực nhanh khiến người ta sợ hãi. Ngay sau đó năm bóng
người cũng dùng tốc độ cao nhất toàn lực chạy về phía Nam Kinh.

Phía chân trời, hai đám tường vân giống như chim xanh đang dùng tốc độ mà
người bình thường khó có thể tưởng tượng điên cuồng chạy về phía Nam Kinh. Ở
cách đó vài dặm, năm đạo thân ảnh cũng dùng hết toàn lực chạy về Nam Kinh.

Trong Phượng Hoàng thư viện, ba người Tô Phóng Văn, Phi Ưng Giáo chủ và Thiên
Nhất Giáo chủ đều bộc phát ra khí thế cường đại. Khí lưu bốn phía đang từ từ
tới gần sáu người Trầm Ngọc Thanh. Khí thế cường đại đó khiến cho sáu người hô
hấp khó khăn, áp lực đè nặng trong lòng. Ba cỗ khí thế vô cùng cường đại đang
nhanh chóng lan ra ngoài, trong nháy mắt hình thành một cơn lốc xoáy cuốn lên
tất cả những vật cản trên đường đi của nó.

Trầm Ngọc Thanh nhìn về phía chân trời, nhẹ giọng nói:

“Lần cuối cùng này, mọi người hãy liều mạng. Nếu nhất định phải chết vậy đừng
để làm gánh nặng cho Hoa Tinh. Tin rằng trong tương lai Hoa Tinh sẽ đòi lại
gấp trăm lần. Bởi vì tất cả những kẻ nợ hắn, sẽ không có một ai có thể chạy
trốn. Nếu có thể không chết, vậy tương lai tất cả mối thù này cũng sẽ do Hoa
Tinh đi báo phục. Bởi vì tất cả đều vì hắn mà ra.

Nàng nói xong liền nhìn nhìn ba kẻ thù cường đại. Trầm Ngọc Thanh tập trung
tất cả mọi người lại bên mình, cẩn thận quan sát mọi động tĩnh của kẻ địch.

Thân hình Tô Phóng Văn nhoáng lên, không một tiếng động xuất hiện bên trái sáu
người Trầm Ngọc Thanh. Mà Thiên Nhất Giáo chủ lại xuất hiện bên phải, phía
trên có Phi Ưng Giáo chủ đang lạnh lùng quan sát sáu người bên dưới. giờ phút
này, ba vị thủ lĩnh của tam đại bang phái đều đang lạnh lùng nhìn mấy người
đang giãy chết này. Trong ánh mắt của bọn họ đều hiện lên vẻ phẫn hận, lạnh
lùng vô cùng.

Sở Thanh Tâm liếc nhìn mọi người một cái, nàng khe khẽ thở dài. Trong lòng
hiểu được, trừ Phi là chết nếu không bên mình tuyệt đối không cách nào ngăn
cản một kích này của ba vị cao thủ Thiên bảng. Nhưng chết đối với mỗi một
người mà nói lại là một sự uy hiếp không gì sánh nổi. Không ai muốn dễ dàng
chết đi, cho dù sống trong tuyệt cảnh con người ta cũng không dễ dàng buông
tha. Liếc nhìn Trầm Ngọc Thanh một cái, trong mắt nàng lộ ra vẻ ưu thương.
Nhưng trong mắt người khác nàng lại thấy cảm giác không cam lòng, thà chết chứ
không khuất phục. Sở Thanh Tâm đột nhiên nói:

“Có lẽ mọi người không phải rơi vào tuyệt cảnh như thế này. Mọi chuyện đáng lẽ
nên do một mình ta gánh chịu, như vậy sẽ tốt hơn.

Mọi người nghe thấy vậy đều hơi biến sắc, cả người run lên. Giờ phút này, chỉ
một câu nói ngắn ngủi nhưng lại thể hiện ra trách nhiệm viện chủ của nàng cùng
với tình cảm của nàng đối với. Tất cả mọi người khẽ lắc đầu không nói gì hết.
Nhưng trên mặt mỗi người lúc này đều lộ ra một vẻ kiên địch, bất khuất.

Phía chân trời, hai đóa tường vân đã chạy tới phía trên bầu trời Nam Kinh,
đang dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể bắt lấy điên cuồng phóng về phía
này. Một cỗ khí thế cực mạnh trong nháy mắt truyền đến nơi đây, trong nháy mắt
đã tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong thành Nam Kinh. Khí thế cường đại đó
ngay lập tức khiến ba người Tô Phóng Văn chú ý.

Mặt Thiên Nhất Giáo chủ khẽ biến, nói:

“Khí thế này chẳng lẽ là Hoa Tinh, không có khả năng?”

Trong giọng nói kinh ngạc còn kèm theo vài phần khiếp sợ. Phi Ưng Giáo chủ
trầm giọng nói:

“Không phải Hoa Tinh. Ta đã gặp Hoa Tinh, khí thế của hắn không giống thế này.
Không biết là ai, chẳng lẽ là người của Thông Thiên Môn nhân cơ hội trở về.
Không thể, Lý Bất Hối đã bị trọng thương, ngoài hắn ra còn có ai có võ công
cao cường đến thế?

Tô Phóng Văn lạnh lùng nói:

“Bất kể là ai, chúng ta nhất định phải bắt được mấy người này trước khi người
ấy đến. Nếu như không còn kịp nữa, nếu là viện binh của Phượng Hoàng thư viện
thì chúng ta sẽ rất bất lợi. Ra tay mau.”

Hắn vừa nói xong, thân hình nhoáng lên, liên tiếp lóe ra bảy bóng người, đồng
thời lao về phía Trầm Ngọc Thanh.

Hắn vừa phát động, hai người còn lại cũng đã ra tay. Ngay lập tức ba cỗ lực
đạo cường đại từ ba hướng đồng thời công kích sáu người Trầm Ngọc Thanh. Trong
sáu người, Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm là hai đối tượng chủ yếu của ba
người bọn họ. Chỉ thấy ba người đều cùng chụp vào hai nàng. Còn đối với các kỳ
nữ khác, đặc biệt là Lý Vân La thì đều không công kích các nàng. Có lẽ bởi vì
nàng có sư phụ võ công cao cường, cho nên ba người đều tách nàng ra.

Hoa Phúc vận chuyển toàn thân công lực, thân thể đột nhiên lăng không bắn về
phía Phi Ưng Giáo chủ trên bầu trời. Đồng thời hai chân cũng đá ra, trong nháy
mắt đá ra ba mươi sáu cước, phân biệt công kích Tô Phóng Văn và Thiên Nhất
Giáo chủ. Lâm Hoa và Hoa Mộng cũng điên cuồng huy động trường kiếm, vững vàng
ngăn cản bên người Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm. Hai người đều dùng thân
thể mình thành tấm chắn bảo vệ hai nàng. Lý Vân La quát lên một tiếng, trường
kiếm chém ra hơn mười lượt, mang theo kiếm khí mãnh liệt tấn công Thiên Nhất
Giáo chủ.

Ba tiếng cười lạnh cùng lúc vang lên, Phi Ưng Giáo chủ sau khi đánh bay Hoa
Phúc ra ngoài liền vung trảo chộp vào vai Trầm Ngọc Thanh. Lâm Hoa ở bên cạnh,
người kiếm hợp một dùng cách đánh mạng đổi mạng lao về phía Phi Ưng Giáo chủ,
ý đồ muốn ngăn hắn chạm vào Trầm Ngọc Thanh. Ánh mắt Phi Ưng Giáo chủ trở nên
lạnh lẽo, tay phải đánh ra một chưởng đánh bay Lâm Hoa ra ngoài. Lâm Hoa ở
giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi giống như một đóa mẫu đơn tuyệt
đẹp. Sau khi đánh bay hai người, tay phải Phi Ưng Giáo chủ chỉ còn cách vai
Trầm Ngọc Thanh có ba tấc. Đúng lúc này, Trầm Ngọc Thanh vung ngọc thủ lên,
nhất thời một đạo đao khí vô hình đột nhiên đánh trúng ngực Phi Ưng Giáo chủ.
Khiến thân thể hắn bay lên vài thước, tránh được một trảo của hắn.

Bên này, Tô Phóng Văn công kích hai người Hoa Mộng và Sở Thanh Tâm. Còn Thiên
Nhất Giáo chủ cũng lựa chọn Sở Thanh Tâm. Điều này khiến cho Tô Phóng Văn và
Thiên Nhất Giáo chủ cảnh giác lẫn nhau nên có vẻ như bị trói tay trói chân.
Điều này khiến cho Sở Thanh Tâm và Hoa Mộng có cơ hội phản kích. Lý Vân La ở
một bên cũng huy động trường kiếm hỗ trợ Sở Thanh Tâm.

Đột nhiên vài tiếng hô hoán vang lên, Hoa Mộng và Lý Vân La cùng bị đánh bay
ra ngoài ba trượng, rơi xuống mặt đất. Cả hai đều bị trọng thương. Mà Tô Phóng
Văn và Thiên Nhất Giáo chủ vì cùng tranh đoạt Sở Thanh Tâm nên sau khi đánh
một chưởng liền cùng lui lại vài trượng, cùng đứng yên trong không trung. Trầm
Ngọc Thanh xoay người liếc nhìn Sở Thanh Tâm. Trong mắt hai người đều có một
tia mất mát, hai nàng ôm chặt lấy nhau. Ở xa xa, Hoa Phúc đang cố hết sức đứng
lên, vẻ mặt trầm trọng nhìn ba kẻ địch cường đại. Công lực toàn thân đang cố
gắng tụ tập lại càng nhanh càng tốt, chuẩn bị liều mạng đánh tiếp. Mà Lý Vân
La cũng đang từ từ đứng lên, nàng nhìn thoáng qua Hoa Mộng và Lâm Hoa đã bị
trọng thương nằm trên mặt đất, trên mặt lộ ra một tia kiên định.

Tô Phóng Văn trừng mắt liếc nhìn Thiên Nhất Giáo chủ một cái, thân hình lại
đánh về phía Sở Thanh Tâm. Hắn vừa động thì Thiên Nhất Giáo chủ và Phi Ưng
Giáo chủ cũng cùng lúc đánh về phía hai nàng. Cùng lúc đó, Hoa Phúc và Lý Vân
La cũng đều toàn lực đánh ra một kích, chia ra tấn công ba cường địch.

Ở giữa sân, Trầm Ngọc Thanh giơ ngọc thủ lên. Ảo ảnh trảm. Mà Hoa Tinh truyền
lại không một tiếng động chém về phía Phi Ưng Giáo chủ. Mà Sở Thanh Tâm đứng
thứ bảy trong Địa bảng nên võ công cũng không kém, hai tay phát ra một chưởng
công kích Tô Phóng Văn và Thiên Nhất Giáo chủ.

Bảy người nhất thời lâm vào hỗn chiến, nhưng chỉ một chiêu đã phân ra. Chỉ
thấy Hoa Phúc bị đánh bay ra ngoài ba trượng, rơi xuống đất không thể đứng dậy
được nữa, máu không ngừng từ trong miệng trào ra. Mà Lý Vân La mặt mày tái
nhợt, khóe miệng rỉ máu. Trầm Ngọc Thanh chấn động ngã xuống mặt đất; còn Sở
Thanh Tâm thì bị đánh bay ra, quỳ trên mặt đất. Trên khuôn mặt xinh đẹp cắt
không ra giọt máu, trong mắt toát ra sự bi thương vô tận.

Chỉ thấy ba người đột nhiên nhằm về phía Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm đang
bị trọng thương. Cùng lúc đó, hai đóa tường vân đã bay vụt tới. Theo hai đóa
tường vân lao tới, mang theo khí thế vô cùng cường đại trong nháy mắt tràn
ngập bầu trời Phượng Hoàng thư viện. Khiến cho tất cả mọi người chịu áp lực
không nhỏ.

Trên mặt đất, tay phải của Phi Ưng Giáo chủ chỉ còn cách Trầm Ngọc Thanh có
hai thước; mà phía bên kia Thiên Nhất Giáo chủ và Tô Phóng Văn chỉ còn một
bước nữa là bắt được Sở Thanh Tâm. Mắt thấy hai nàng sắp rơi vào tay ba người
bọn chúng, mấy người đang bị trọng thương không nhịn được kêu lên một tiếng
thống khổ. Còn hai nàng Trầm Ngọc Thanh và Sở Thanh Tâm lại u buồn nhìn nhau,
trong mắt lộ ra một tia cảm thán.

Trên bầu trời, hai đóa tường vân giống như một đôi bướm xinh đẹp biến thành
hai bóng người. Hai đạo hàn quang hiện lên phản chiếu ánh sáng mặt trời chiếu
rọi cả Phượng Hoàng thư viện.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.