Không nói đến đoàn người Hoa Tinh đang du ngoạn ở Khai Phong, lại nói đến
Phượng Hoàng thư viện ở Nam Kinh lúc này đang đối mặt với nguy cơ rất lớn.
Trong Phượng hoàng các, tổng bộ của thư viện, ba người Trầm Ngọc Thanh, Dư
Mộng Dao và Băng tâm ngọc nữ Sở Thanh Tâm cùng với mấy nhân vật chủ chốt của
thư viện đang lẳng lặng thương nghị. Trong đại sảnh ngoại trừ ba người Trầm
Ngọc Thanh ngồi trên ghế thủ tọa, còn có sáu người Nhất giang thu thủy Diệp Cô
Phương, Phi Yên Linh hồn, Đoạt hồn ngọc nữ Hoa Mộng, Phi hoa nữ hiệp Hứa Như,
Thánh tâm ngọc nữ Lý Vân La và Hoa Phúc.
Nhìn những người bên dưới, Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn Sở Thanh Tâm một cái, hai
người trao đổi ánh mắt với nhau một chút. Giọng nói dễ nghe của Trầm Ngọc
Thanh vang lên, bên trong còn mang theo một tia trầm trọng:
“Thời gian qua, đặc sứ Hoa Tinh của thư viện chúng ta đã trải qua những chuyện
gì, ta tin rằng tất cả mọi người đều biết. Từ Trường An đến Lạc Dương, chỉ
trong vòng một tháng ngắn ngủi đã xảy ra rất nhiều chuyện trên người hắn, còn
nhiều hơn các chuyện mà thư viện chúng ta đã làm trong một năm qua. Quay đầu
nhìn lại, Hoa Tinh dọc theo đường đi ngoại trừ gặp gỡ không ít nữ nhân thì
cũng gặp không ít cao thủ Võ lâm. Gần như mỗi một chuyện trọng đại đều có liên
quan đến hắn. Từ khi Hoa Tinh nói ra câu “Đồ đao trong tay, giết cho Võ lâm
cúi đầu” ở trên Anh hùng lâu trong thành Trường An, tên tuổi của Hoa Tinh bắt
đầu dương danh Võ lâm, uy chấn giang hồ. Nếu cẩn thận tính toán, số có thể
chết trong tay Hoa Tinh thì ở trong thành trường An có Độc thủ hắc sát Trương
Vọng Viễn đứng thứ chín trong Địa bảng lần hai, có Âm tú tài Tương Phi đứng
thứ mười hai trong Địa bảng lần này. Ngoài ra còn có Thanh y truy hồn Phạm Vô
Mệnh. Cả ba người này đều là những nhân vật hết sức lợi hại nhưng toàn bộ đều
chết trong tay Hoa Tinh. Hắn sau khi rời khỏi Trường An tiến vào Lạc Dương lại
càng có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra trên người hắn. Đoàn người Hoa Tinh lần
lượt bị hai tổ chức ám sát hàng đầu trong Tứ đại tổ chức sát thủ Trung nguyên,
phân biệt là Ám Dạ và Ám Ưng tập kích. Chuyện này sau khi trải qua chúng ta
điều tra và phân tích cho thấy rằng đều có quan hệ với Võ Lâm thư viện và
Thông Thiên Môn, kết quả tất cả mọi người đều rõ. Sau đó Thần Châu Ngũ Dị cũng
xuất hiện, Vạn Trọng Sơn và Lâm Phượng đã chết, ngay cả Chiến Vân, cao thủ đệ
nhất trong Long bảng cũng chết trong tay Hoa Tinh. Lý Dục – cao thủ đệ nhất
trên Địa bảng và La Văn thần bí cũng đều đã chết, hầu hết đều có liên quan đến
Hoa Tinh. Sau đó các sự việc như tranh đoạt cẩm hạp, Long môn chi mê, Mẫu đan
hoa hội, Thông thiên trả thù đều có liên quan đến Hoa Tinh. Bởi vì Thông Thiên
Môn tập kích khiến Hoa Tinh phẫn nộ chém chết Tổng hộ pháp và Phó môn chủ của
Thông Thiên Môn, làm trọng thương Thông Thiên Môn chủ Lý Bất Hối. Nếu chỉ có
mình Thông Thiên Môn thì còn đỡ, đằng này hắn cuối cùng còn tiêu diệt hoàn
toàn Võ Lâm thư viện ở Lạc Dương. Nên bây giờ chúng ta rơi vào cảnh bị Võ Lâm
thư viện và Thông Thiên Môn công kích. Nhưng đồng thời cũng có vô số cao thủ
của Tuyệt Thiên Môn, Phi Ưng Giáo và Thiên Nhất Giáo đã chết trong tay Hoa
Tinh. Những điều này mặc dù khiến cho hắn uy chấn giang hồ nhưng lại mang đến
cho chúng ta vô số nguy hiểm. Các tin tức thư viện nhận được, mọi người cũng
đã hiểu. Sáng sớm nay, Trấn Giang truyền đến tin tức nói có hơn bốn mươi cao
thủ Võ lâm hành động thần bí đã xuyên qua phòng tuyến của các nàng, nhanh
chóng chạy về phía Nam Kinh. Ly Giang phía tây cách đây không xa cũng phát
hiển có hơn ba mươi cao thủ của Thiên Nhất Giáo đang cấp tốc chạy tới Nam
Kinh. Xem bộ dạng đúng là đang chạy về phía thư viện chúng ta. Phía tây bắc
gần Lang gia sơn cũng phát hiện địch nhân, chúng đã giết hơn mười ba người của
thư viện và đang chạy đến đây. Theo như chúng ta phân tích thì đám người này
nên là cao thủ Phi Ưng Giáo. Cuối cùng chính là cao thủ của Tuyệt Thiên Môn đã
xuất hiện ở cách nơi này trăng dặm. Tình huống của chúng ta bây giờ là đang
nằm trong vòng vây của địch nhân vô cùng cường đại. Nếu chỉ có từng đó, chúng
ta mặc dù phải dồn toàn lực để ứng phó nhưng vẫn còn có lực liều mạng. Nhưng
theo như tin tức chúng ta vừa nhận được, lần này môn chủ của Thông Thiên Môn
Lý Bất Hối đã hiện thân ở Nam Kinh. Nếu đúng là như vậy thì chúng ta sợ rằng
không thể ngăn cản. Chỉ cần một mình Lý Bất Hối là đủ để giết sạch mọi người ở
đây. Nếu như những kẻ cầm đầu ba môn phái kia cũng đến thì sợ rằng chúng ta
muốn chạy trốn cũng không thể chạy. Đến lúc đó sợ rằng ngoại trừ những người
bên ngoài ra, ta không tìm ra biện pháp có thể bảo vệ được mọi người. Hôm nay,
Vô Song và hai người nữa không có ở đây nên thực lực của chúng ta đang rất yếu
ớt. Bây giờ chính là thời khắc nguy hiểm nhất của thư viện chúng ta. Cho nên
ta hy vọng tất cả mọi người tập trung trí tuệ, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua
cửa ải khó khăn này. Mọi người có biện pháp nào tốt cứ nói ra.”
Nói xong nàng nhìn sang mọi người, trong ánh mắt hiện lên vẻ u sầu.
Mọi người nghe thấy vậy đều biến sắc, vẻ mặt bất định hiển nhiên là đang vô
cùng lo lắng. Liếc nhìn mọi người, Đoạt Hồn Ngọc Nữ Hoa Mộng mở miệng nói:
“Bây giờ việc đã đến nước này chúng ta đã không thể trốn tránh, hơn nữa thời
gian cấp bách, tốt nhất ngươi nên nói trực tiếp ra xem chúng ta nên làm sao
bây giờ? Thư viện chúng ta đã thành lập hai mươi năm, mặc dù thực lực không
phải quá mạnh nhưng không phải ai muốn làm gì chúng ta cũng được. Chúng ta thà
đánh một trận chứ nhất định không khuất phục.
Nhất Giang Thu Thủy Diệp Cô Phương nhỏ giọng nói:
“Hoa Mộng nói không sai, khuất phục là điều không thể xảy ra. Chúng ta lúc này
đây gặp nguy hiểm như vậy, Ngọc Thanh hẳn là đã có quyết định, phải không? Bây
giờ Hoa Tinh đã rời khỏi thành Lạc Dương, chúng ta biện pháp liên lạc hắn để
mời hắn quay lại chi viện hay không?
Phi Yên Lâm Hoa khe khẽ thở dài nói:
“Bây giờ địch nhân đã tới gần sợ rằng dù muốn cũng không còn kịp nữa rồi.
Chúng ta bây giờ chỉ có thể dựa vào chính mình, hy vọng có thể lợi dụng địa
hắn mà tử thủ.
Những người khác đều không nói, hiển nhiên gặp phải tình huống nguy hiểm thế
này thì với thực lực của thư viện lúc này căn bản không thể nào chống đỡ nổi.
Trầm Ngọc Thanh nhìn mọi người một cái, nhỏ giọng nói:
“Vân La, muội có ý kiến gì không, nói xem xem?
Lý Vân La liếc nhìn mọi người một cái, vẻ mặt áy náy nói:
“Thực ra ngoại trừ những điều mọi người nói, mà vẫn đang lo lắng không biết Vô
Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt có thể chạy đến đây hưng sư vấn tội hay không. Nếu
là như vậy thì sẽ càng nguy hiểm. Ngày đó Hoa Tinh cũng là vì ta nên mới giết
chết Chiến Vân, việc này đều do muội mà ra.
Trầm Ngọc Thanh lắc đầu nói:
“Việc này đã là quá khứ không nên nhắc lại làm gì. Bây giờ Tống Văn Kiệt đang
ở Lạc Dương, hắn đang đuổi theo Hoa Tinh nên tạm thời sẽ không có mặt ở đây.
Bây giờ thời gian cấp bách, chúng ta cũng sẽ không nói nhiều về các chuyện
khác. Hai ngày trước ta đã cho bồ câu đưa thư phái người đi tới Lạc Dương tìm
Hoa Tinh. Để hắn nghĩ biện pháp phái người trở về chi viện. Thực lực những
người bên cạnh hắn rất cường đại, mạnh hơn chúng ta rất nhiều. Theo tin tức
sáng nay ta nhận được, bảy người Đồng Tâm, Đồng Ý, Đường Mộng, Ám Vũ, Tô Ngọc
và Liên Phượng đã không đi theo Hoa Tinh. Mặc dù tạm thời không tìm được tin
tức của bọn họ, nhưng ta biết bọn họ sẽ đang dùng tốc độ cao nhất quay lại đây
chi viện cho chúng ta. Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ chính là tận
lực kéo dài thời gian, tranh thủ chờ bọn họ trở về. Có tỷ muội Đồng Tâm, chúng
ta sẽ có thực lực liều mạng với bọn chúng.”
Mọi người nghe thấy vậy đều lộ ra một tia hy vọng, trong lòng đều đang nghĩ
xem làm như thế nào để kéo dài thời gian. Đúng lúc này, một đệ tử chạy vội vào
trong này. Hắn nhìn Trầm Ngọc Thanh, gấp giọng nói:
“Hồi bẩm ba vị viện chủ, ở phía đông bắc thành Nam Kinh phát hiện bóng dáng
cao thủ Thông Thiên Môn. Tổng cộng có bốn mươi ba người, do Lý Bất Hối tự mình
chỉ huy đang cấp tốc chạy đến đây. Việc này xin viện chủ phân phó, chúng ta
nên làm gì bây giờ?” Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn ba vị viện chủ.
Tất cả mọi người trong đại sảnh nghe thấy vậy đều biến sắc. Vẻ mặt Trầm Ngọc
Thanh hơi trầm xuống, khẽ thở dài:
“Tốc độ thật nhanh. Ngươi truyền lệnh của ta, tất cả mọi người ẩn thật kỹ, chỉ
được quan sát hành tung của bọn họ là được nhưng không thể giao phong với bọn
chúng, đi đi.”
Nhìn tên môn hạ đã rời đi, Trầm Ngọc Thanh mở miệng nói:
“Bây giờ ta sẽ an bài một chuyện, hy vọng mọi người toàn lực ứng phó, cần phải
hoàn thành nhiệm vụ này. Nhiệm vụ này quan hệ đến sự sống còn của Phượng Hoàng
thư viện chúng ta, tất cả mọi người phải vận dụng hết dũng khí của bản thân.
Diệp tỷ tỷ, bây giờ tỷ lập tức lựa chọn hai ngàn nam đệ tử tinh anh, sau đó
cùng với Mộng Dao đi hoàn thành chuyện vô cùng quan trọng này. Nhiệm vụ lúc
này của hai người quan hệ đến sự sống còn của thư viện, nhất định phải làm
thật tốt. Lập tức tiến hành.
Nói xong nàng để Dư Mộng Dao và Diệp Cô Phương cùng nhau rời đi.
Đợi hai người rời khỏi, Trầm Ngọc Thanh nhìn Phi hoa nữ hiệp Hứa Như, nhẹ
giọng nói:
“Như tỷ, tỷ lập tức phái người ở xung quanh bổn viện bố trí Cửu Thiên Huyền
Ngọc Trận. An bài tám mươi mốt vị đệ tử có võ công tốt nhất phát động trận
này, hy vọng có thể ngăn cản kẻ địch một thời gian. Mộng tỷ sẽ tuyển ra năm
trăm cung tiến thủ, bố trí ở những nơi bí mật. Vào thời khắc quyết định bọn họ
hản là có thể có tác dụng nhất định. Nhi Lâm tỷ tập trung mười hai vị đệ tử
của bổn môn vẫn đang ẩn giấu hành tung, đi bố trí hỏa dược ở những vị trí quan
trọng. Sử dụng tất cả hỏa khí của thư viện, bao gồm cả Oanh thiên lôi uy lực
cực mạnh cũng sẽ được sử dụng. Lúc này đã đến thời khắc sinh tử tồn vong nên
không cần giữ lại làm gì. Còn về phần Vân La và Hoa Phúc tạm thời ở cạnh ta,
ta sẽ có việc cho hai người làm.”
Mọi người nghe thấy vậy đều đứng dậy đi làm.
Sau đó môn hạ đệ tử lại chạy tới bẩm báo cao thủ của Tứ đại bang phái đều đã
chạy tới Nam Kinh, đang nhằm về phía này đi tới. Trầm Ngọc Thanh hạ lệnh cho
tất cả các đệ tử không quan hệ rút lui hết, nhằm bảo tồn thực lực tránh hy
sinh quá lớn.
Nhìn Sở Thanh Tâm một chút, Trầm Ngọc Thanh cười khổ một tiếng nói:
“Lần này chúng ta đánh một chận sợ là châu chấu đá xe, không biết lượng sức
mình. Nếu như thủ lĩnh của Tứ đại bang phái đều tới đây vậy sẽ tương đương với
bốn vị cao thủ Thiên bảng, chúng ta sao có thể ứng phó chứ. Mặc dù giữa bọn
chúng không quá đoàn kết nên chúng ta có thể lợi dụng, nhưng xem ra tác dụng
cũng không lớn, không phải sao?”
Sở Thanh Tâm nhìn nàng, khẽ cười một tiếng nói:
“Chuyện đến sẽ có cách giải quyết mà, có rất nhiều chuyện sẽ không thể thay
đổi. Hai mươi năm đã trôi qua, bây giờ có gì phải sợ chứ? Bây giờ chúng ta đi
xem các nàng chuẩn bị như thế nào rồi, đi thôi.”
Nói xong nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Nam Kinh thư viện ở cách Huyền Vũ Hồ không xa, có diện tích hơn mười mẫu. Từ
xa nhìn lại có quy mô rất lớn, khí thế bất phàm. Đứng xa xa nhìn tòa thư viện,
trong ánh mắt Lý Bất Hối lóe ra một tia tàn độc. Mối thù mà Hoa Tinh đã gây ra
với mình, hắn nhất định sẽ đòi lại gấp trăm lần. Lúc này đây hắn tránh Hoa
Tinh, lại đến nơi này chính là vì muốn diệt tận gốc Phượng Hoàng thư viện, cắt
đứt đường lui của Hoa Tinh. Đến khi đó đối phó với Hoa Tinh, kẻ đã mất đi tai
mắt sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhìn bốn mươi hai cao thủ phía sau, đây chính là hơn
phân nửa thực lực của Thông Thiên Môn. Hắn tin rằng chỉ bằng lực lượng này là
có thể dễ dàng đối phó với mấy nữ nhân trong kia.
Nhìn đường phố phồn hoa bốn phía, Lý Bất Hối quyết đoán vung tay lên. Những
cao thủ phía sau liền đuổi sát theo hắn, tới gần Phượng Hoàng thư viện ở cách
đó trăm trượng. Lý Bất Hối trong lòng cũng biết hành tung của mình nhất định
đã bị Phượng Hoàng thư viện biết được. Nên hắn biết các nàng nhất định đã có
sự chuẩn bị nên hắn cũng không gấp gáp, mà chỉ từ từ đi tới. Trước khi đến
đây, hắn đã biết rõ hành tung của Hoa Tinh, hiểu được Hoa Tinh không thể nào
chạy về kịp. Cho nên bây giờ hắn không việc gì phải vội vàng.
Đi được ba mươi trượng, hắn đã có thể rõ ràng nhìn thấy biến đổi của Phượng
Hoàng thư viện. Ngoài cửa rất yên tĩnh, không có một tên thủ vệ nào hết, điều
này cho thấy hiển nhiên thư viện đã có sự phòng bị. Trên mặt Lý Bất Hối lộ ra
một nụ cười tàn độc, từng bước một đi tới gần. Lại đi tới trước mười trượng,
đột nhiên Lý Bất Hối chấn động, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Ở nơi đây,
với tu vi Tiền bối của hắn rõ ràng cảm nhận được ba cỗ khí tức cường đại đang
nhanh chóng bay về phía này. Điều này khiến cho trong lòng Lý Bất Hối cảm thấy
ngờ vực, nhất định không phải là Hoa Tinh, vậy là ai chứ?
Ngay khi hắn chần chờ thì ba đoàn người đồng thời xuất hiện ở bốn phía xung
quanh Phượng Hoàng thư viện. Lý Bất Hối vừa nhìn thấy trong lòng không khỏi
cảm thấy kinh hãi. Nghĩ không ra ba vị thủ lãnh của Thiên Nhất Giáo, Phi Ưng
Giáo và Tuyệt Thiên Môn đều tự mình mang theo cao thủ trong môn phái đến nơi
này. Lý Bất Hối suy nghĩ rất nhanh, chẳng lẽ bọn họ đến cũng là vì tìm Phượng
Hoàng thư viện để trả thù sao? Sợ rằng không phải như vậy, nhiều khả năng là
ba người này biết được tin tức của mình. Bọn chúng sợ mình chiếm được Phượng
Hoàng thư viện, như vậy sẽ rất bất lợi cho bọn chúng. Nếu không không có khả
năng ba phái cùng đến đây.
Đến gần nhìn thì thấy Tuyệt Thiên Môn chủ lúc này đã dùng đến chân diện mục,
không giống như lúc trước đều che mặt không dám cho người khác thấy. Chỉ thấy
Tuyệt Thiên Môn chủ khoảng ba bốn mươi tuổi, vô cùng anh tuấn. Đúng là Tô
Phóng Văn đúng thứ sáu trên Thiên bảng lần này. Mà Phi Ưng Giáo chủ ở bên kia
mặt không một chút biểu cảm, nhìn qua khoảng năm mươi. Đây có vẻ không phải
mặt thật của hắn. Cuối cùng chính là Thiên Nhất Giáo chủ cũng là đeo một mặt
lạ ác ma, chỉ lộ ra một đôi mắt lấp lánh thần quang. Hắn đang không ngừng đánh
giá những người khác.
Lý Bất Hối nhìn ba người, lạnh lùng nói:
“Không ngờ rằng tin tức các ngươi lại linh thông đến vậy, nhanh như vậy đã đến
được đây. Không biết vì sao mà tới đây?” Nói xong hắn nhìn ba người với vẻ
lạnh lùng lãnh khốc.
Tuyệt Thiên Môn chủ Tô Phóng Văn liếc nhìn hai người còn lại một cái, mở miệng
nói:
“Lý môn chủ cần gì phải hỏi như vậy, tin rằng trong lòng chúng ta đều hiểu rõ.
Ngươi cũng không đơn giản chỉ là báo thù nên mới đến đây.” Nói xong, từ trong
mắt hắn lóe ra một đạo thần quang.
Phi Ưng Giáo chủ lạnh lùng nói:
“Nghe nói Lý môn chủ lần này đến đây là muốn thu phục Phượng Hoàng thư viện,
không biết có thật hay không? Phượng Hoàng thư viện thành lập hai mươi năm qua
nhưng cho tới bây giờ chưa từng gia nhập bất cứ môn phái nào. Bây giờ Lý môn
chủ muốn thu phục các nàng, ngươi cho cho rằng chúng ta sẽ ngồi yên nhìn ngươi
làm như vậy sao?”
Thiên Nhất Giáo chủ nói:
“Không sai. doc truyen tai . Nếu nói đến tìm Phượng Hoàng thư viện báo thù,
chúng ta đều có lý do như vậy. Chúng ta cũng có không ít cao thủ chết trong
tay Hoa Tinh, cho nên chúng ta cũng muốn được một chút chỗ tốt. Phượng Hoàng
thư viện này mặc dù không lớn nhưng những thứ có giá trị hẳn là có không ít.
Thứ quan trọng nhất chính là những thứ có thể khắc chế Hoa Tinh đều ở đây cả,
không phải sao? Chỉ cần chúng ta bắt được vài nữ nhân của hắn, thì tin rằng
đến lúc đó muốn đối phó Hoa Tinh cũng sẽ dễ dàng hơn. Điểm này không chỉ ngươi
mới hiểu, chúng ta cũng hiểu.”
Mặt Lý Bất Hối khẽ biến, con ngươi chuyển động không ngừng, sau đó từ từ nói:
“Nếu tất cả mọi người đến đây đều có mục đích giống nhau vậy chúng ta hãy bằng
dựa vào bản lĩnh của mình. Ai có thể đoạt được vậy sẽ là của kẻ đó, công bằng
hợp lý, thế nào?” Nói xong hắn nhìn ba người một
Thiên Nhất Giáo chủ không nói gì, Phi Ưng Giáo chủ khẽ gật đầu, Tuyệt Thiên
Môn chủ Tô Phóng Văn lạnh nhạt cười nói:
“Thế sự khó lường, ai biết được cuối cùng ai là người thắng chứ? Rất nhiều thứ
được rồi lại mất, ai có thể giải thích được chứ? Ta ư, muốn cướp cái gì, sẽ
đoạt cho bằng được. Hắc hắc.” Hắn nói xong liền vung tay lên, mang theo cao
thủ trong môn Phi thân vào Phượng Hoàng thư viện. Ba người còn lại thấy thế
ánh mắt trở nên lạnh lùng, cũng mang theo môn hạ tiến vào.
Trong thư viện rất yên tĩnh không thấy một ai. Hiển nhiên đệ tử của thư viện
hầu hết đã rút lui chỉ còn lại một vài nhân vật mấu chốt. Tô Phóng Văn vận
chân khí ra bên ngoài thân hình thành một làn cương tráo đỏ sậm. Hắn cẩn thận
đánh giá bốn phía một chút, cười nói:
“Chỉ bằng vài người đã muốn ngăn cản chúng ta, thật nực cười. Có phải Trầm
Ngọc Thanh sợ quá nên hồ đồ. Hắc hắc.” Lời vừa dứt, thì người của bang phái
còn lại cũng đã tiến vào bên trong.
Cẩn thận quan sát thấy thư viện rất lớn, trong viện trồng không ít cây cối hoa
cỏ, phân bố theo một quy luật chỉnh tề. Một tòa cao lâu lẳng lặng đứng ở giữa
thư viện, bên trên có ba chữ Phượng hoàng các. Đúng vậy đây chính là đại sảnh
của Phượng Hoàng thư viện. Lúc này Trầm Ngọc Thanh cùng với Sở Thanh Tâm, Hoa
Phúc đã từ trong đại sảnh đi ra cửa, lẳng lặng nhìn đám khách không mời mà
đến. Sở Thanh Tâm lạnh lùng nhìn mọi người, nói:
“Các vị hưng sư động chúng bí mật đến đây không biết là vì chuyện gì? Xem khí
thế hung ác của các vị, hắn là không có ý đồ tốt.”
Thủ lĩnh của Tứ đại bang phái nhìn nhau một chút. Thiên Nhất Giáo chủ và Phi
Ưng Giáo chủ không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn Lý Bất Hối và Tô Phóng Văn,
muốn xem bọn hắn ứng phó như thế nào. Lý Bất Hối nhìn thấy dung mạo xinh đẹp
của Sở Thanh Tâm không khỏi sợ hãi than nàng quá đẹp. Hai mươi năm nàng chẳng
những không già đi mà ngược lại còn có thêm một cỗ khí tức cao quý, đúng là
ông trời quá chiếu cố nàng.
Lý Bất Hối lạnh lùng nói:
“Ta đến đây là vì diệt trừ thế lực sau lưng Hoa Tinh, để tương lai có thể dễ
dàng giết chết hắn. Mà các nàng vừa vặn lại là chỗ dựa sau lưng hắn, cho nên
ta phải diệt trừ các nàng.”
Sở Thanh Tâm lạnh lùng nhìn hắn, cười nhạo nói:
“Ngươi đứng thứ ba trong Thiên bảng đúng là thật đáng xấu hổ. Không dám trực
tiếp tìm đến Hoa Tinh, chỉ dám khi dễ nữ nhân, thật không biết Thiên Cơ cốc
sắp xếp Thiên bảng như thế nào. Ngươi là kẻ ham sống sợ chết không dám đến Lạc
Dương tìm Hoa Tinh; không biết ba vị còn lại có giống như ngươi hay không?”
Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm
Cái gì mà có giống hay không, lời nàng nói ra trong lòng tất cả mọi người đều
hiểu rõ. Lý Bất Hối nghe thấy vậy, vẻ mặt âm trầm không thôi, nhưng hắn không
hề phát tác.
Tuyệt Thiên Môn chủ Tô Phóng Văn nhìn Sở Thanh Tâm với ánh mắt si mê, nhẹ
giọng nói:
“Sở cô nương nói sai rồi. Hắn là hắn mà ta là ta, không thể vơ đũa cả nắm
được. Ta đến đây chỉ là nghe nói có ngươi muốn đến đây sinh sự nên đến xem một
chút mà thôi. Cũng tiện thể hỏi nàng một câu, yêu cầu một năm về trước của ta
các nàng suy nghĩ thế nào rồi?” Nói xong, ánh mắt hắn không ngừng lưu chuyển
trên hai tòa nhũ phong mê người của Sở Thanh Tâm.
Sở Thanh Tâm ưu nhã liếc nhìn Tô Phóng Văn một cái, trong mắt mang theo thần
thái mê người, nhẹ giọng nói:
“Việc này tạm thời còn phải suy nghĩ một chút. Chúng ta bây giờ còn không
khẳng định được ngươi có được thực lực tuyệt đối để có thể chống lại ba phái
bọn chúng hay không, đây là điều quan trọng nhất. Thư viện này thành lập cũng
có một phần sức lực của ta, ta không muốn nó dễ dàng bị hủy trong tay ta, cho
nên ta phải thận trọng.”
Tô Phóng Văn nghe thấy vậy liền cảm thấy vui mừng, khẽ cười nói:
“Được, không sao, các nàng cứ từ từ lo lắng, ta sẽ ở đây chờ tin tức của nàng”
Nói xong hắn liếc nhìn Lý Bất Hối một cái. Ánh mắt như là nói các ngươi muốn
làm gì thì làm, nơi này tạm thời không có chuyện của ta.
Lý Bất Hối nhìn ba tên thủ lĩnh của ba phái kia, thấy bọn hắn đều không muốn
động. Hắn biết bọn chúng đều muốn tọa sơn quan hổ đấu, mình chỉ có cách ra tay
mà thôi. Quay đầu lại nhìn phía sau, hắn thấy trong Tứ đại bang phái đi đến
đây lần này thì mình có thực lực mạnh nhất cho nên hắn không có một chút lo
lắng nào hết. Tiến lên một bước, Lý Bất Hối lạnh lùng nói: “Không nói nhảm
nửa, Hoa Tinh lúc này dù cho toàn lực chạy về cũng không thể trở lại kịp. Các
ngươi tự cầu phúc đi, lên cho ta, nhớ kỹ không được đánh chết.” Nói xong, hắn
vung tay lên, vài nhân ảnh lăng không bay tới.