Đêm khuya, ngôi miếu đổ nát tràn đầy âm phong. Tám người bọn Hoa Tinh ở nơi
này gặp phải sự tình khủng bố quái dị. Cẩn thận suy nghĩ đám quái vật phía
trước, thanh âm Hoa Tinh lạnh lùng nói: “Các ngươi đến tột cùng là ai, vì sao
lúc này lại giả thần giả quỷ?”
Quái vật kia cười âm hiểm, gương mặt quỷ dị cười rộ lên vô cùng khủng bố. Chỉ
nghe một thanh âm cực kỳ khó nghe nói: “Thiên đường có lối không đi, địa ngục
không cửa lại vào. Hắc hắc, nếu đã tới đây, chúng ta cũng muốn tiếp đãi 1
chút, như thế nào có thể khiến các ngươi thất vọng đây? Hắc hắc.” Nói xong, âm
trầm cười lạnh.
Hoa Tinh nghe vậy trong mắt lộ ra một cỗ khí thế mạnh mẽ, vô số âm phong bốn
phía bị lốc xoáy bên cạnh Hoa Tinh chậm rãi thổi tan, trong nháy mắt lại khôi
phục độ ấm vốn có.
Hoa Tinh cười lạnh nói: “Ta là Hoa Tinh, cả đời cũng không tín thần, bái quỷ.
Các ngươi dám tới tìm ta thì sẽ phải hối hận. Đồ đao nơi tay, thiên hạ cúi
đầu. Ta mặc kệ ngươi là người hay quỷ, ta một mực giết không tha.”
Nói xong trường đao trong tay giơ lên, trong nháy mắt gần trăm đao ảnh hợp
thành một đao, đột nhiên bổ trúng ngực quái vật.
Chỉ nghe 1 tiếng rên vang lên, kèm theo kim thiết vang động. Kẻ nọ cũng không
chết, chỉ rên lên một tiếng, thân thể lay động, lùi lại mấy bước liền ổn định.
Hoa Tinh bổ ra một đao vốn tưởng có thể đem hắn chém chết. Nhưng khi Xích
Huyết đao tiếp xúc thân thể đối phương, Hoa Tinh sắc mặt khẽ biến, vẻ mặt kinh
dị nói: “Kim tâm ngân khí, đồng da, thiết cốt, ngươi tu luyện chính là Thiết
Thi công?”
Lời vừa dứt, quái vật cũng kinh ngạc nhìn Hoa Tinh, ánh mắt khẽ biến nói:
“Không tưởng được, ngươi có thể nhận ra, thực sự là ngoài ý muốn. Đáng tiếc a,
ngươi nếu không nói ra còn có 1 đường sinh cơ, nhưng nếu đã nói ra, tất cả các
ngươi xem như chết chắc rồi.”
Nói xong, trong miệng phát ra một thanh âm kỳ quái, ba người ngoài cửa cũng
đồng thời phát động tiến công. Hoa Tinh lớn tiếng nói với Dạ Phong cùng Kiếm
Vô Bính: “Cẩn thận một chút, bốn người này tu luyện Thiết Thi công, cơ thể đao
thương bất nhập. Bình thường không thể tổn thương bọn chúng. Duy nhất chỉ có
con mắt, lỗ tai, mấy chỗ yếu ớt đó mới là nhược điểm bọn họ.” Nói xong, Hoa
Tinh đánh ra một chưởng đem vách tường bốn phía toàn bộ đánh bay, nhất thời
không gian liền có vẻ rộng hơn.
Dưới bóng đêm, bốn bóng đen chớp mắt bay nhanh lên, hình thành một đạo hắc sắc
tàn ảnh, đem đám người Hoa Tinh vây chặt bên trong đó. Bốn phía âm phong đại
thịnh, hàn khí bắt đầu hội tụ quanh bọn Hoa Tinh, xung quanh chậm rãi xuất
hiện một tầng hàn băng khí, đem tám người bao phủ bên trong.
Nhìn thấy bốn bóng đen bay nhanh xoay tròn bốn phía, Hoa Tinh lớn tiếng nói:
“Hai người các ngươi nhớ rõ phải toàn lực phòng thủ để ta tấn công, cẩn thận
chú ý…” Nói xong, Xích Huyết đao đột nhiên bộc phát ra một đạo quang mang
cường đại, chói mắt.
Trên đỉnh đầu Hoa Tinh, hắc sắc đao mang điên cuồng lan tụ với tốc độ nhanh
chóng, nháy mắt liền đạt tới mười trượng dài. Ánh mắt Hoa Tinh hàm chứa vài
phần lãnh khốc, tay phải rung lên, một tiếng đao ngâm rung trời đột nhiên
truyền ra. Trên mặt đất, tất cả tạp vật trong nháy mắt toàn bộ bị đao khí
cường đại chấn vỡ, hóa thành bụi phấn, phiêu đãng giữa không trung rồi rơi
xuống.
Trường đao ở giữa không trung hình thành một hình chữ thập giao nhau, chém
xuống, cắt ngang qua bốn bóng đen đang không ngừng xoay tròn.
Bốn âm thanh bạo hống vang lên, bốn người đang xoay tròn tại thời khắc đó cũng
phát động công kích cực mạnh. Trong bóng đêm, hồng quang chói mắt cùng hào
quang hắc sắc âm trầm chạm vào nhau, tạo ra xung đột kịch liệt, sau đó nổ
mạnh.
Dưới vụ nổ mạnh, hai cỗ khí lưu cường đại tạo thành phong nhận trí mạng, lập
tức đem phòng ốc bốn phía phá hủy toàn bộ. Cùng với thanh âm nổ mạnh truyền
tới, một tiếng kêu thê lương thảm thiết cũng phiêu đãng trong trời đêm, cực kỳ
khủng bố.
Hoa Tinh lạnh lùng nhìn kẻ bị đánh bay, cười lạnh nói: “Ngươi cho dù luyện
thành Thiết Thi công, ta cũng có thể đánh cho ngươi xương cốt tan nát mà
chết.” Nói xong, ánh mắt dừng lại cách đó ba trượng, nơi kẻ kia rơi xuống.
Chỉ nghe người nọ kêu thảm thiết vài tiếng, thân thể sau một lúc run rẩy lại
có thế hoàn hảo đứng lên, không hao tổn chút gì. Ánh mắt âm trầm nhìn Hoa
Tinh, sắc mặt tràn ngập giận dữ cùng kinh dị.
Bên này, hai người Kiếm Vô Bính cùng Phong Đạ toàn lực ngăn cản hai địch nhân.
Hai người chưởng, kiếm đánh lên người đối phương, trên người phát ra tiếng kim
thiết chói tai, không gây ra bất cứ thương tổn nào cho đối phương. Chống lại
những kẻ như vậy, trong thâm tâm Kiếm Vô Bính cùng Dạ Phong dâng lên một loại
vô lực cảm giác. Xuất hiện ý niệm vĩnh viễn không thể chiến thắng ở trong đầu.
Lúc này, trong lòng hai người cùng suy nghĩ cố gắng tạm thời ngăn cản đối
phương, hy vọng Hoa Tinh có thể có biện pháp thu thập cái loại quái vật giết
không chết này.
Lãnh Như Thủy cùng Trần Lan nhẹ đem ba người Mai Hương, Ám Nhu cùng Lý Thải Tú
che ở phía sau, vẻ mặt hoảng sợ chăm chú nhìn vào gương mặt ghê tởm của quái
vật. Hoa Tinh không có quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Dạ Phong, Vô Bính, hai
ngươi các ngươi nhớ rõ chủ yếu công kích vào mắt bọn họ, đồng thời nhân cơ hội
lấy chỉ lực điểm vào yếu huyệt toàn thân bọn chúng, nhất định có thể tìm được
tử huyệt của bọn chúng. Một khi tìm được tử huyệt, Thiết Thi công trong nháy
mắt sẽ bị phá, khi đó chính là tử kỳ của bọn chúng đã điểm.”
Hoa Tinh sau khi phân phó, thân thể ở trong đêm đen tựa như u linh huyễn hóa
ra vô số thân ảnh. Tầng tầng hồng quang ở bốn phía thi thoảng lóe ra, hình
thành một cảnh sắc kỳ dị, dưới hoàn cảnh âm trầm khung bố như vậy lại mơ hồ
tăng thêm ba phần thần bí.
Giữa không trung, vô số đao mang tạo thành 1 vòng tròn, từng đạo đao luân,
xoay tròn bạo phát ra lực công kích đáng sợ. Đao mang bao quanh, quay xung
quanh hai quái vật, không ngừng tìm kiếm khe hở, từng bước ép sát chúng. Đao
cương sắc bén làm cho bọn chúng không ngừng rống giận, tựa như dã thú bị nhốt.
Đột nhiên, ánh mắt Hoa Tinh sáng ngời, thân thể vô thanh vô tức, xuất hiện tại
đỉnh đầu một địch nhân, trường đao trong chớp mắt chém ra 216 đao, hình thành
một đạo đao trụ, đem đối phương bao phủ trong đao phong vô cùng sắc bén, vô
cùng bá đạo mà công kích.
Ngay lập tức, một tiếng kêu thê lương kinh tâm động phách vang lên, tựa như lệ
quỷ ở địa ngục kêu rống, tiếng kêu thảm thảm thiết ở trong gió đêm chấn nhiếp
hồn phách mọi người. Thân người Hoa Tinh rất nhanh xoay tròn ba vòng, sau đó
lại lao về phía địch nhân, một đao đánh bay kẻ địch đang tới gần.
Hồng quang ánh lên, chỉ thấy kẻ nọ bị đao mang của Hoa Tinh cuốn vào, lúc này
cả người chỉ còn trơ một bộ khung xương, cơ thể toàn thân đều bị đao Hoa Tinh
gọt bỏ, ngay cả trái tim đang đập cũng có thể thấy được. Quần áo của hắn toàn
bộ rách hết, trên người không có 1 khối cơ thể lành lặn, ngón tay, cánh tay,
đùi, ngực toàn bộ máu tươi đầm đìa, bạch cột dày đặc dưới ánh sáng nhạt phát
ra quang mang đáng sợ. Cả đầu chỉ còn lại một lớp bạch cốt, hai con mắt lòi
ra, ánh mắt lập lòe làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn thấy tình cảnh kia, hai người Trần Lan cùng Lãnh Như Thủy sợ tới mức kêu
thét lên, nhịn không được đem toàn bộ thức ăn đã ăn buổi tối nôn hết ra.
Người mặt quỷ cùng Hoa Tinh giao thủ bị đánh bay ra sau lại lập tức đứng lên.
Người nọ nhìn đồng bạn bị Hoa Tinh lột sống, nhịn không được giận dữ hét lên:
“Lão Tam, ngươi phải cố lên, ngươi sẽ không chết, sẽ không. doc truyen tai .
Chúng ta đã luyện thành Thiết Thi công, vĩnh viễn không kẻ nào có thể giết
chết bọn ta. Ngươi có nghe thấy không? Trả lời ta a, lão Tam.”
Bộ xương kia đứng ở phía xa nhìn hắn, hai hàm răng không ngừng mấp máy, đáng
tiếc là đã không thể phát ra thanh âm. Hoa Tinh nhìn lướt qua hai người Dạ
Phong, tạm thời còn không có vấn đề, bèn đưa mắt nhìn kẻ trước mặt. Hoa Tinh
cười lạnh nói: “Thiết cốt mặc dù cứng, nhưng nếu không có máu ta xem các ngươi
làm sao mà sống được. Nếu đem trái tim móc ra ngươi nói ngươi còn có thể sống
không đây? Thanh âm lạnh lùng mang theo sự lạnh lẽo. Hoa Tinh không đợ kẻ nọ
trả lời, thân thể nháy mắt xuất hiện tại bên cạnh bộ xương kia, Xích Huyết đao
lóe ra hồng quang chói mắt, một nhát đâm xuyên qua trái tim hắn.
Một tiếng bạo rống vang lên, kẻ kia nhìn thấy huynh đệ của mình bị đao của Hoa
Tinh xuyên tim, nhất thời bộc phát ra lửa giận ngập trời, hai tay mang theo
khí kình âm trầm ngoan độc, đột ngột nhằm phía Hoa Tinh đánh tới.
Hoa Tinh cười lạnh nói: “Hắn đã lên đường, tới lượt ngươi rồi. Đến đây đi, để
ta thử xem thế gian này còn có kẻ nào mà Hoa Tinh ta không giết chết được.”
Trường đao tung hoành, đao cương mạnh mẽ trong người giao hòa tạo thành 1 cỗ
khí kình đỏ đậm trực tiếp đón nhận công kích của kẻ nọ. mới nhất ở truyen/y/y
Một tiếng nổ vang, hai cỗ công kích cường đại trong nháy mắt nổ tung. Cường
đại khí kình đem thân hình Hoa Tinh bức lùi từng bước, còn địch nhân đối diện
lại bị đánh bay ra ngoài. Giữa không trung một đạo máu tươi rơi xuống.
Thân hình Hoa Tinh như u linh vô thanh vô tức xuất hiện trước người kẻ nọ,
lạnh lùng nói: “Nói, ngươi đến tột cùng là ai, vì sao muốn công kích bọn ta?”
Trên mặt đất, kẻ nọ há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hai tay vỗ lên mặt đất,
thân thể bắn về phía sau, cả người lập tức bật dậy. Ánh mắt âm lãnh nhìn Hoa
Tinh, kẻ nọ lạnh lùng nói: “Chúng ta là Mang Sơn Tứ Quỷ, một mực ở tại đây bế
quan luyện công. Một lần bế quan chính là 30 năm. Không tưởng được lúc Thiết
Thi công đại thành, đang chuẩn bị tái xuất võ lâm, đại triển hùng phong, đáng
tiếc lại gặp ngươi. Ngươi giết Tam đệ của ta, chúng ta hôm nay là không chết
không dừng. Tất cả các ngươi đều lưu tính mạng lại cho ta.
Lão Nhị, lão Tứ, toàn lực ra tay, chúng ta nhất định phải vì lão Tam báo thù.”
Nói xong, lại một lần nữa nhằm phía Hoa Tinh đánh tới.
Hoa Tinh cười lãnh khốc, trường đao vung lên, một cỗ khí thế bá đạo nháy mắt
tràn ngập bốn phía. Hồng quang như lưu tinh cuối trời mang theo lực phá hoại
dời núi lấp biển, trường đao ép sát lão Đại trong tứ quỷ, tuyệt không cho hắn
cơ hội lấy hơi.
Dưới thế công cường đại của Hoa Tinh, hắn không ngừng lùi về phía sau, chậm
rãi lui tới gần hai gã huynh đệ. Ba huynh đệ nhất thời tề tụ cùng một chỗ. Sau
khi ba người tụ lại, lão Nhị trong Tứ Quỷ mở miệng nói: “Lão Đại, nếu vì lão
Tam báo thù, chúng ta liền tận sức liều mạng, ta cũng không tin giết không
được hắn. Chúng ta phát động Thiết Quan trận được không?” Nói xong đưa gương
mặt kinh khủng nhìn lão Đại.
Lão Đại nhìn bảo đao trong tay Hoa Tinh, liếc mắt một cái rồi lạnh lùng nói:
“Được, chúng ta cùng hắn tử chiến một trận, phát động Thiết Quan trận.” Nói
xong, ba người đồng thời hướng ba phía lao đi. Chỉ thấy lão Đại lao thẳng tới
quan tài lúc trước hắn nằm, thân thể nhanh chóng nằm lại trong quan tài.
Mấy người Hoa Tinh cẩn thận quan sát động tĩnh đối phương, phát hiện hai kẻ
kia cũng hướng hai miệng quang tài lao vào, trong nháy mắt liền biến mất trong
Thiết Quan.
Hoa Tinh trầm giọng nói: “Mọi người cẩn thận một chút, bọn chúng vừa rồi nói
sử dụng Thiết Quan trận, chỉ sợ có chút bàng môn tả đạo, không thể khinh
thường.
Như Thủy, các nàng phải bám chặt theo sau bọn ta, không được rời đi quá xa.
Biết không? Được rồi, bọn chúng đã bắt đầu.”
Chỉ thấy lúc này từ ba phương hướng bay tới 9 cỗ quan tài, tốc độ nhanh tới
kinh người. Chín cỗ quan tài chia làm 3 tổ, bay tới đang xen công kích. Loại
phương thức tấn công này chủ yếu là dựa vào sức nặng của Thiết Quan bay tới va
chạm với địch nhân, muốn dùng cách này làm đám người Hoa Tinh bị thương nặng.
Bởi vì Thiết Quan dày, mấy người Hoa Tinh muốn thương tổn tới bọn hắn căn bản
là không hề dễ dàng. Cho nên loại phương thức công kích này có thể nói là thập
phần âm độc.
Hoa Tinh ánh mắt lạnh lùng, lớn tiếng nói: “Mọi người nhớ rằng không được tách
ra, lấy nhu lực đem lực đạo cương mãnh hóa giải, sau đó đánh văng ra là được.
Một khi chúng ta bị quan tài tách ra, khi đó sẽ gặp nguy hiểm. Biện pháp tốt
nhất chính là có thể đem toàn bộ Thiết Quan đánh xuồng mồ, như vậy chúng không
phát huy được uy lực, mọi người hiểu chưa? Phòng ngự.”
Nói xong, tay phải Hoa Tinh đưa lên phía trước, cử chưởng nâng một cỗ quan
tài, bằng tốc độ nhanh chóng hóa giải lực đạo mạnh mẽ kia. Sau đó tay phải Hoa
Tinh vừa chuyển, đột nhiên đem Thiết Quan nặng nề ném sang một hướng khác. Vừa
lúc nhắm ngay một cỗ Thiết Quan đang đánh tới.
Mắt thấy hai cỗ Thiết Quan sẽ va chạm vào nhau, nhưng cỗ Thiết Quang đang bay
tới kia đột nhiên vòng lại, kết quả là dễ dàng tránh được một màn va chạm.
Thiết Quan vừa chuyển tại không trung lại tự động nhằm hướng Hoa Tinh đánh
tới.
Bên cạnh, hai người Kiếm Vô Bính cùng Dạ Phong không có được thủ pháp xảo diệu
như Hoa Tinh, nên trước hết đành phải hóa giải một bộ phận lực đạo cương mãnh,
sau đó đem chúng đánh bay.
Trải qua mấy hiệp, hai người đã có chút kinh hãi. Dạ Phong lớn tiếng nói: “Hoa
Tinh, hiện tại làm sao đây, thứ này dường như không biết mệt mỏi, bọn chúng
thì khỏe còn chúng ta thì mệt chết a. Cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ chúng ta duy
trì không được bao lâu.
Hắn trước giờ chưa có gặp qua địch nhân như vậy, giết không chết, đánh không
lùi, thật sự là lũ quỷ.”
Kiếm Vô Bính nói: “Ngươi nói không sai, bọn chúng đúng là lũ quỷ. Ngươi không
có nghe bọn chúng nói sao, bọn chúng chính là Mang Sơn Tứ Quỷ. May mắn là Hoa
Tinh giết một đứa, biến thành tam quỷ.”
Nói xong một mặt ra sức bổ xuống thiết quan, một mặt cười khổ. Hoa Tinh trong
lòng xoay chuyển ý niệm, lúc này nghe hai người nói như vậy biết không thể dây
dưa, bằng không chỉ sợ càng thêm nguy hiểm.
Hoa Tinh lớn tiếng nói: “Các ngươi tạm thời ứng phó để ta tới đối phó đám
Thiết Quan này. Xem ta bổ chúng ra.” Nói xong, Xích Huyết trường đao dựng đứng
trước ngực, thân đao run lên, một tiếng long ngâm hổ gầm đột nhiên truyền khắp
trời đất.
Hoa Tinh hét lớn một tiếng, thân hình bay lên, một đao quét ngang ra. Chỉ thấy
giữa không trung xuất hiện một dải trường hồng dài hơn mười trượng, mãnh liệt
chém xuống bốn cỗ quan tài đang bay tới.
Tiếng nổ kinh thiên, chỉ nghe liên tiếp bốn tiếng nổ mạnh, bốn cỗ quan tài
cuối cùng cũng bị Hoa Tinh dùng đao cương vô cùng cường đại chém nát. Kèm theo
tiếng nổ là một tiếng kêu thảm mang theo huyết tinh nhè nhẹ, rơi xuống cách đó
mấy trượng.
Hoa Tinh lãnh khốc liếc mắt nhìn kẻ nọ, thân hình đột nhiên xuất hiện ở phía
trên bên trái cạnh ba cỗ quan tài, trường đao dựng thẳng lại chém xuống. Đao
cương cường thịnh mang theo thanh âm dị khiếu rung trời, như kinh thiên thần
lôi đột nhiên bổ xuống ba cỗ Thiết Quan. Cường đại đao khí trong nháy mắt đem
ba cỗ quan tài bằng sắt chẻ ra.
Trong tiếng nổ mạnh, ẩn hiện bóng người nghiêng ngả lùi lại, dừng cách đó mấy
trượng, thân thể lay động mấy cái cuối cùng rồi ngã xuống. Nhìn thấy hai cỗ
Thiết Quan còn đang cùng hai người Dạ Phong giao chiến, trên người Hoa tinh
bộc phát ra một cỗ khí thế quần lâm thiên hạ. Khí thế cường đại trong nháy mắt
kéo dài hơn mười dặm.
Hoa Tinh lãnh ngạo nói: “hai người các ngươi tránh ra, ta tới thu thập bọn
chúng. Đồ đao nơi tay, thiên hạ cúi đầu. Ta muốn cho tất cả những kẻ trêu trọc
ta, bất luận là ai, đều hối không kịp. Thiết Thi công mặc dù có danh xưng ghê
gớm nhưng gặp ta, hắn cho dù luyện tới Kim Cương Bất Hoại Thân ta cũng giết
được hắn.”
Dạ Phong cùng Kiếm Vô Bính nhìn nhau, hai người đều bị cỗ khí thế cường đại
của Hoa Tinh chấn nhiếp. Cũng không nói gì, đồng thời lùi lại sau, đem đối thủ
khó chơi cho Hoa Tinh đối phó, lẳng lặng đứng tại bên cạnh ngũ nữ, tất cả mọi
người cẩn thận quan sát Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn hai cỗ Thiết Quan còn sót lại, Xích Huyết bảo đao trong tay giơ
lên, một cỗ đao mang dài tầm 1 trượng lóe ra thần quang khiến mọi người sợ
hãi.
Cười lạnh một tiếng, tay phải Hoa Tinh vung lên, kinh thiên cầu vồng, huyết
sắc đao mang cường thịnh chém xuống giữa Thiết Quan, nháy mắt phát ra tiếng nổ
đinh tai nhức óc.
Một tiếng hét thảm vang lên, một bóng người từ Thiết Quan trong nháy mắt thoát
ra, rơi xuống cách đó ba trượng về bên phải, thân thể lung lay trên mặt đất
chín cái, liên tiếp rời đi chín lần mới cảnh giác nhìn lại Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn kẻ nọ, lãnh khốc nói: “Xuất hiện đi, ta biết các ngươi đều chưa
có chết, dù sao luyện thành Thiết Thi công sẽ không dễ dàng bị giết chết. Hiện
tại, đã tới mức này, mặc kệ lúc trước các ngươi cùng ta không cừu không oán,
nhưng đêm nay các ngươi chọc vào ta thì chỉ có một kết quả. Mặc dù các ngươi
luyện thành Thiết Thi công, nhưng dù cho luyện thành Kim Thi công cũng không
thể chạy thoát khỏi tay ta.”
Bóng người nhoáng lên một cái, ba bóng đen lẳng lặng đứng thành một hàng, ánh
mắt tà ác mang theo cừu hận, lạnh lùng nhìn Hoa Tinh. Nhìn kỹ thì bọn chúng
mặc dù bị Hoa Tinh làm cho bị thương nặng, thế nhưng vẫn còn có thể khí định
thần nhàn đứng tại xa xa, có thể thấy được Thiết Thi công đích xác cũng có chỗ
độc đáo riêng.
Chẳng qua bọn họ vận khí không tốt, gặp phải Hoa Tinh. Trong ba người, lão Đại
mở miệng nói: “Hoa Tinh, tên ngươi chúng ta tuy rằng chưa từng nghe qua, nhưng
lấy võ công của ngươi xem ra trong võ lâm thiên hạ cũng là khó gặp. Đêm nay
nếu chúng ta kết thành thù hận, chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ngươi tuy võ
công cao cường nhưng chắc cũng hiểu rằng muốn giết chết bọn ta cũng không phải
là chuyện dễ dàng. Đoạn cừu hận này chúng ta sẽ không quên, đêm nay nếu không
báo được thù, tương lai chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, chúng ta đi.” Nói
xong, ba người đột nhiên hướng phía ngoài lao đi.
Hoa Tinh cười lãnh khốc, thân thể ở giữa không chung trong nháy mắt chia làm
ba, ngăn cản ba người. Chỉ thấy ba đạo hồng quang đồng thời sáng lên, dưới ba
tiếng kinh sợ, ba bóng người mạnh mẽ bị bức lùi trở về.
Bóng người chia ra hợp lại, Hoa Tinh lại xuất hiện tại chỗ cũ, tựa như chưa
từng di động. Nhìn ba người đang kinh sợ, Hoa Tinh lạnh lùng nói: “Xem ra các
ngươi còn không rõ quy củ của Hoa Tinh ta, quy củ của ta chính là ai chọc phải
ta trừ Phi ngươi có bản lĩnh bằng không ai cũng đừng mơ tưởng sống sót mà rời
đi. Tới đây đi, đánh 1 ván cuối cùng, vì sinh tử mà chiến, tận lực đem khả
năng của các ngươi xuất ra đi.”
Trường đao đưa ngang ngực, Hoa Tinh dùng ánh mắt tàn khốc nhìn bọn chúng. Mang
Sơn Tứ Quỷ còn lại ba người nhìn nhau, đồng thời gật đầu, quyết định liều một
trận tử chiến. Thân hình ba người đột nhiên nhập thành một đường thẳng tắp,
đồng thời lao về phía Hoa Tinh.
Trong bóng đêm, khí tức hắc sắc âm trầm bị đêm tối ẩn dấu cho nên không nhìn
ra bất cứ chỗ thần kỳ nào. Đối với Hoa Tinh mà nói, lực phá hoại cường đại
hiện hiện ra vô cùng rõ ràng trong lòng. Hắn hiểu rằng một kích này không hề
đơn giản cho nên trong lòng cũng lưu lại vài phần cảnh giác.
Trường đao Hoa Tinh lật chuyển, thân đao đỏ đậm nháy mắt biến thành đen nhánh,
một đoàn khí tức yêu dị thần bí mang theo lực lượng hủy diệt ẩn trong trường
đao.
Xem đúng thời cơ, Hoa Tinh cười âm lãnh, hắc ám trường đao cắt qua không
trung, nháy mắt bổ trúng ba người. Không có quang hoa hoa lệ, cũng không có
nhiều biến hóa. Chỉ một đao, Hoa Tinh lẳng lặng đưa lưng về phía 3 người,
không hề nhìn bọn chúng.
Đám người Dạ Phong chăm chú quan sát tình huống ba người, chỉ thấy ba người
sau khi rơi xuống đất, đồng thời kêu lên thảm thiết, quần áo bên ngoài thân
thể nhanh chóng biến thành tro tàn, kinh mạch cơ thể toàn thân chậm rãi bạo
liệt, từng chút từng chút rơi xuống, tình cảnh vô cùng khủng bố.
Thân hình ba người nhoáng lên một cái, đều lùi ra vài thước, trong ánh mắt
mang theo thần sắc khó tin, hoảng sợ nhìn Hoa Tinh, biểu hiện ra biểu tình bất
khả tư nghị. Ba người tạm thời cũng chưa chết, đều còn sức giãy dụa.
Lão Đại rống to một tiếng nói: “Chúng ta liều chết kéo thêm mấy người bọn
chúng bồi cùng, các huynh đệ xuất một kích cuối cùng đi.”
Nói xong, trên thân thể ba người chậm rãi hội tụ t một tầng chân khí màu đen,
từ từ bao phủ 300 đầu khớp xương. Ngay khi ba người đề tụ công lực sót lại,
chuẩn bị ột kích cuối cùng, đột nhiên trước mắt chợt lóe lên bạch quang, tựa
hồ có một thân ảnh lao vào giữa ba người. Vẫn đưa lưng về phía chúng Hoa Tinh
đột nhiên quay lại quát lớn: “Người nào, mau hiện thân.”
Nói xong hai mắt chăm chú, gắt gao nhìn kẻ ở giữa ba người. Chỉ thấy ở giữa
Mang Sơn Tam Quỷ, một luồng vụ khí thần bí màu trắng lẳng lặng đứng im. Ngay
khi Hoa Tinh mở miệng, đồng thời bạch sắc vụ khí đột nhiên hướng phía ngoài di
động, nhất thời đem tam quỷ bao phủ ở bên trong. Ngay sau đó ba tiếng lệ thanh
rống giận truyền tới, đáng tiếc trong nháy mắt, thanh âm liền tiêu thất.
Sắc mặt Hoa Tinh đột nhiên biến đổi, giận dữ hét: “Bạch Cốt Thất Sát Công!
Không tưởng được lại xuất hiện, ngươi dám cưỡng đoạt chân nguyên bọn họ, tiếp
ta một đao.”
Nói xong thân thể tựa như một đạo lưu quang, một đạo hắc ám quang hoa chớp
động, trường đao mang theo hắc sắc đao mang trong nháy mắt chém lên bạch sắc
sương mù. Chỉ bạch sắc sương mù đột nhiên bành trướng, một cỗ khí thế cường
đại nháy mắt đem tất cả bao phủ trong dó.
Khí tức âm trầm khủng bố làm cho đám người Dạ Phong sắc mặt đại biến. Bọn họ
không nghĩ rằng lúc này lại gặp phải thần bí nhân có khí thế cường đại như
vậy.
Lúc này bọn họ cảm giác khí thế cường đại của người này có thể cùng Hoa Tinh
so sánh, đây là sự tình chưa từng có. Ngay khi một đao của Hoa Tinh bổ trúng
bạch sắc sương mù, trong không khí bạch quang chói mắt hợp thành hình dạng một
khối đầu lâu, chống lại một đao nhìn như bình thường của Hoa Tinh.
Nhị cường gặp nhau, nhất thời phát ra 1 tiếng nổ kinh thiên. Trong tiếng nổ
chỉ thấy bạch sắc sương mù đột nhiên tán loạn, nhưng nháy mắt lại khôi phục
nguyên trạng. Một tiếng kêu rên giữa không trung phiêu đãng. Thanh âm rống
giận nói:
“Tiểu tử, lần sau ta sẽ tính sổ với ngươi. Ngươi chờ đó, mối thù một đao này,
ta sẽ không quên đâu.” Nháy mắt, bạch sắc liền biến mất trong bóng đêm. Hoa
Tinh nhìn thần bí nhân ảnh biến mất, trong ánh mắt lóe ra quang mang kỳ dị.
Vừa rồi Hoa Tinh mơ hồ nhận ra một hình dáng, mặc dù cũng không có thấy được
rõ ràng. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Hoa Tinh dám khẳng định một điều, đó là
người nọ tuổi cũng không lớn, ước chừng chỉ 40 tuổi. Nhìn trời đêm, Hoa Tinh
khẽ thở dài: “Lúc này hành trình tại Trung Nguyên tựa hồ càng ngày càng phức
tạp. Ngay khi Thiên Anh Đại Pháp xuất hiện, ta đã thập phần kinh ngạc. Không
thể ngờ đêm nay lại gặp gỡ Bạch Cốt Thất Sát Công trong truyền thuyết. Lúc này
hành trình tới Tế Nam thực sực càng ngày càng quỷ bí. Kỳ thật mà nói, Thiên Cơ
cốc mỗi 60 năm mới xuất một lần Thiên Bảng cho nên cũng cũng không thể nào đầy
đủ. Thế gian còn có không ít cao thủ có thực lực như vậy, nhưng không được xếp
vào trong Thiên Bảng. Giống như Vô Bính có thực lực như vậy nhưng cho tới bây
giờ lại không có ai biết. Mà vừa rồi võ công của thần bí nhân so với hắn tuyệt
đối còn mạnh hơn ba phần, thế nhưng cũng không ai biết hắn là ai. Về sau, khi
hành tẩu võ lâm, không thể lấy ngoại hiệu của người mà phán đoán đối phương
mạnh hay yếu.”
Lãnh Như Thủy nhìn phương xa, nhẹ giọng nói: “Hoa Tinh, vừa rồi bọn ta đều
không có thấy hình dạng của ngươi nọ, tương lai nếu hắn cố ý tiếp cận bọn ta,
chỉ sợ chúng ta cũng vô pháp phát giác a. Kết thù với cường địch như vậy đối
với chúng ta mà nói có phải là có chút bị động.”
Hoa Tinh xoay người nhìn mọi người, nhẹ giọng nói: “Bộ dạng của hắn ta xem
được một chút nhưng cũng không rõ lắm. Bất quá hơi thở của hắn ta thập phần
quen thuộc, phàm là người tu luyện Bạch Cốt Thất Sát Công, trên người đều có
đặc thù riêng biệt, trong mắt bọn họ sẽ xuất hiện một nốt nhỏ màu trắng (bạch
ban), chỉ cần lưu ý là có thể phát hiện ra. Bạch ban càng lớn, cho thấy tu vi
của hắn càng cao, nhớ kỹ không được quên.
Được rồi, Mang Sơn Tứ Quỷ toàn bộ cũng đã chết, chung ta nên rời đi thì hơn.
Dù sao sắc trời cũng sắp sáng rồi, đi thôi.” Nói xong, đón lấy Mai Hương từ
trong tay Ám Nhu, ôm cô nàng bướng bỉnh đang hôn mê lên đi về phía trước.
Trên sơn đạo nhỏ hẹp, đoàn người chậm rãi biến mất trong rừng cây. Ngay khi
đoàn người rời đi không lâu, một bộ xương khô không có huyết nhục đột nhiên
rùng mình, chậm rãi đứng lên. Nhìn về phương hướng bọn người Hoa Tinh biến
mất, bộ xương khô đưa gương mặt quỷ đầy khủng bố, nghiến răng nghiến lợi nói;
“Hoa Tinh, ngươi chờ xem ta sẽ không để cho ba huynh đệ cứ như vậy chết đi, ta
sẽ báo thù. Còn có thần bí nhân hại chết huynh đệ bọn ta, một ngày nào đó, ta
muốn đem hai người bọn ngươi nhất loạt băm thây để giải mối hận trong lòng
ta.” Nói xong, bóng đen chậm rãi biến mất trong ánh nắng.