Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 164: Tái ly Lạc Dương – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 164: Tái ly Lạc Dương

Buổi trưa, đoàn người Hoa Tinh đã chuẩn bị ổn thỏa, Diêu Ngọc Anh sẽ ở lại Mẫu
đơn các. Sau đó đoàn người cùng nhau rời khỏi Mẫu đơn các đi về phía thành
đông. Ra khỏi cửa thành, mọi người không nhịn được dừng lại, quay đầu lại nhìn
thành Lạc Dương phồn hoa. Nhìn thành Lạc Dương mà mình ở lại đã gần tháng,
trong lòng mọi người đều thầm cảm khái, mỗi người có một tâm trạng khác nhau.

Hoa Tinh lướt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt ba người Đường Mộng,
Tô Ngọc, Ám Vũ. Trong chúng nữ vẻ mặt của ba người là chua xót nhất, có thể là
ở đây quá lâu nên có rất nhiều chuyện khó có thể quên. Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

“Được rồi, có rất nhiều chuyện đều phải lưu lại trong hồi ức. Chờ lần sau khi
trở lại Lạc Dương thì lại mở ra hồi ức phủ đầy bụi bặm. Đi thôi” Nói xong hắn
bước đi trước.

Đường Mộng nhìn thành Lạc Dương, lý nhí nói:

“Lâm Phương, Trọng Sơn, các người bảo trọng nhé, ta phải rời đi, sau này ta sẽ
trở lại nhìn các ngươi. Các ngươi dưới mặt đất có biết cũng không cần lo lắng
cho ta. Ta đã giao mình cho Hoa Tinh, tin tưởng rằng huynh ấy sẽ thương yêu
ta. Ngày khác trở lại Lạc Dương, ta sẽ dẫn mang theo rất nhiều người đến thăm
và chúc phúc hai người. Hai người ngủ yên nhé, gặp lại.” Nói xong nàng xoay
người đi, một giọt nước mắt rơi trong gió bay về phía xa xa.

Ám Vũ cùng Mai Hương than nhẹ một tiếng, nhìn nhau, cũng xoay người rời đi.
Lạc Dương bây giờ từ biết, lần trở lại tiếp theo ai biết là lúc nào chứ?

Lại một lần nữa đi tới Thập lý trường đình, tất cả mọi người dừng bước. Nhìn
Kiếm Vô Bính đã ở bên trong trường đình, Hoa Tinh khẽ cười nói:

“Cũng đã đến lúc từ biệt, chúng ta đã ở Lạc Dương khá lâu. Ngọc Anh, muội về
đi thôi, ở lại càng lâu càng thêm chua xót mà thôi, càng thêm nếm trải nỗi khổ
ly biệt. Việc ở Lạc Dương các muội tạm thời không nhúng tay vào. Ta vừa rời
khỏi các muội sẽ không có cách nào tranh đoạt cùng những người đó, cho nên
không nên lưu ý được mất, hiểu chưa? Đi thôi, nhớ kỹ phải chút ý bảo trọng,
lần sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Nam Kinh Thư viện.” Nói xong Hoa Tinh khẽ vuốt
mặt ngọc của nàng, vỗ nhẹ lên vai nàng, mỉm cười nhìn nàng.

Diêu Ngọc Anh chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, một cỗ chân khí cường đại
không gì sánh được trong nháy mắt tử vai truyền vào thân thể, công lực bản
thân trong nháy mắt tăng lên hơn gấp đôi. Nàng mỉm cười nhìn Hoa Tinh, nàng
không biết nên nói cái gì. Có thể điều duy nhất muốn nói chính là luyến tiếc
ly biệt, không phải sao? Khẽ gật đầu, nàng không nói gì hết. Nàng nhìn chúng
nữ nói một lời chúc phúc rồi khẽ xoay người rời đi. Tiếng quấn áo bay phất
phới trong gió quyện lẫn một tiếng nói lý nhí, nhưng không nghe được ra nàng
đang nói gì.

Hoa Tinh nhìn thân hình của nàng, trong lòng có đôi chút mất mát. Ở bên nhau
một thời gian giờ đến lúc chia ly có ai lại không cảm thấy mất mát chứ?

Xoay người nhìn Kiếm Vô Bính trong Trường đình, thân thể Hoa Tinh nhoáng lên
đi đến hắn bên cạnh. Nhìn hắn, Hoa Tinh mỉm cười nói:

“Thế nào, đã có được Thanh Nga chưa? Xem ra ta hẳn là nên chúc mừng ngươi, mà
ngươi cũng có thể cảm tạ ta, không phải sao?” Nói xong, trong ánh mắt lộ ra
một tia cười cười thần bí.

Kiếm Vô Bính nhìn Hoa Tinh, nhìn khuôn mặt anh tuấn đang tươi cười của hắn,
nhẹ giọng nói:

“Ta đúng là nên cảm tạ ngươi đã mang đến cho ta. Ta đến đây ngoại trừ thực
hiện lời hứa còn mang theo một phần cảm kích. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả hành
động của ta đều nghe theo sự chỉ huy của ngươi.”

Hoa Tinh cười nói:

“Chỉ cần là bằng hữu của Hoa Tinh ta, ta quyết không bạc đãi hắn. Mỗi một bằng
hữu, ta đều sẽ tận lực giúp đỡ hắn cho nên ngươi không cần có tâm lý cảm kích.
Ngược lại nếu như đối với địch nhân mà nói, hắn tựu nhất định sẽ cảm thấy hối
hận. Chọc vào ta chẳng khác nào là chọc Tử thần, không có một ai là ngoại lệ.
Bây giờ hãy nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây đi tới
Khai Phong.”

Đường Mộng ở một bên mở miệng hỏi:

“Hoa Tinh ca, hiện tại mọi người cũng không mệt sao không đi tiếp chứ? Đi sớm
một chút cũng có thể sớm tìm được chỗ nghỉ chân. Chúng ta lần này đi rất nhiều
người, nên chỉ có ban ngày đi mới tiện, muộn vẫn đi rất có thể gặp nguy hiểm
cho nên cần lên đường sớm một chút.”

Ám Vũ nhìn bốn phía một chút, nhẹ giọng nói:

“Đường Mộng nói không sai, chúng ta nên đi thôi. Nhớ lần trước chúng ta bị
địch nhân thần bí dắt mũi mang đi, lần này nhất định không thể tái diễn như
vậy. Chúng ta nên sớm tìm được chỗ nghỉ chân sau đó kiểm tra bốn phía rõ ràng,
cẩn thận thì tốt hơn.”

Những người khác nghe nàng nói vậy, đều khẽ gật đầu ra vẻ đồng ý.

Hoa Tinh thấy tất cả mọi người đều đề nghị nên đi, nhịn không được cười nói:

“Đi cũng tốt, tuy nhiên cũng không thể là ngay bây giờ. Vẫn còn một vị cố nhân
muốn đến tiễn chúng ta, mọi người chẳng lẽ không muốn gặp cố nhân sao?” Nói
xong hắn cười cười với chúng nữ làm ọi người không nghĩ ra được cố nhân mà hắn
nói là ai.

Ám Nhu nhìn Hoa Tinh, lớn tiếng hỏi:

“Huynh nói cố nhân là ai, muội dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra cố nhân
nào. Lẽ nào chúng ta lần này rời khỏi, cũng có người biết là bây giờ sao? Bây
giờ ba phái Thiếu Lâm, Vũ Đương, Hoa Sơn đều có chuyện phải lo, còn có ai sẽ
đến tiễn chúng ta chứ? Không phải là huynh không muốn đi nên cố ý bịa ra đó
chứ.” Nói xong, nàng còn cười cười nhìn Hoa Tinh với ánh mắt đầy khiêu khích.

Hoa Tinh nhìn nàng một cái, ánh mắt nhìn về phía phương xa, khẽ cười nói:

“Không nghe ta nói, ngày hôm nay tạm thời tha cho nàng, sau này ta sẽ cho nàng
ngươi biết sự lợi hại của ta. Cố nhân tới rồi kìa, các nàng tự mình thấy sẽ
biết. Tiểu Vũ, nàng ấy đến vì tiễn muội, muội có đoán ra là ai không?”

Tất cả mọi người nhìn theo ánh mắt của Hoa Tinh. Một thân ảnh rực rỡ đang bay
nhanh tới đây, di chuyển cực nhanh. Ám Vũ nhìn thân ảnh rực rỡ đó, trên mặt
nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, khẽ cười nói:

“Vũ nhi đã biết, là Tần Nguyệt, sao nàng lại đến, để Vũ nhi đi đón nàng.” Nói
xong thân ảnh chợt lóe, lăng không bay ra. Rất nhanh hai người gặp nhau giữa
không trung đều nhoẻn miệng cười, hai nàng nắm tay nhau trở lại.

Ngay khi Ám Vũ rời khỏi, Ám Nhu hỏi:

“Uy, Huynh làm sao biết sẽ có người đến tiễn chúng ta, có phải huynh tiết lộ
cho tỷ tỷ biết hay không. Theo muội thấy, huynh theo đuổi Tần Nguyệt tỷ tỷ,
nên cố ý tiếp cận nàng, muốn trước khi rời đi thì có thể gặp tỷ tỷ một lần.
Đợi lát nữa muội sẽ nói cho tỷ tỷ phải cẩn thận đề phòng huynh, tránh bị huynh
lừa.” Nói xong nàng lập tức chạy trốn ra sau lưng Tô Ngọc, sau đó còn lè lưỡi
với Hoa Tinh.

Hoa Tinh không để ý tới nàng, ánh mắt dừng lại trên áng mây động lòng người
kia. Nhìn dung nhan xinh đẹp, dáng người thon thả mê người của nàng, trong mắt
Hoa Tinh lộ ra một tia lưu luyến. Tần Nguyệt hạ xuống đình, khẽ liếc nhìn Hoa
Tinh một cái liền lập tức tựu dời ánh mắt. Nàng mặc dù chỉ liếc mắt một cái,
nhưng Hoa Tinh lại nhìn ra trong đó một tia lưu luyện khiến cho hắn lấy làm
cao hứng.

Tần Nguyệt nói lời từ biệt với các nàng. Những lúc xoay người nàng luôn luôn
nhìn lén Hoa Tinh một cái. Nhưng mỗi một lần, nàng lại thấy đôi mắt đầy thâm
tình của Hoa Tinh khiến trái tim nàng càng đập mạnh, mặt ngọc ửng đỏ. Tần
Nguyệt sau khi nói lời từ biệt hết với chúng nữ rốt cục cũng đã đi tới trước
mặt Hoa Tinh. Đôi thu thủy nhìn Hoa Tinh bên trong tràn đầy hơi nước, để lộ ra
một tia e thẹn.

Hoa Tinh khẽ cười nói nói:

“Thật cao hứng khi nàng đến tiễn chúng ta, tin rằng rất nhanh chúng ta sẽ gặp
lại, phải không?” Hắn không hề che giấu ánh mắt đầy tình cảm của mình khiến
cho trái tim Tần Nguyệt nhảy lên, nhịn không được mặt ngọc đỏ lên. Nàng hơi
cúi đầu không dám nhìn hắn.

Nhìn đầu ngón chân, Tần Nguyệt thấp giọng nói:

“Hy vọng như vậy. Lần này ly khai, hy vọng mọi người bình an vô sự, thuận buồm
xuôi gió không gặp phải cường địch. Hy vọng lần gặp mặt tiếp theo tất cả mọi
người đều vẫn như thế này. Hoa Tinh, huynh gây thù chuốc oán rất nhiều ở Trung
Nguyên nên nhớ phải cẩn thận một chút. Ta sẽ không nói nhiều, chúc mọi người
thượng lộ bình an.” Nói xong nàng ngẩng đầu liếc nhìn Hoa Tinh, trong đôi mắt
đẹp lộ ra một tia nhu tình. Chỉ một cái chớp mắt, Tần Nguyệt đã xoay người
bước đi, dường như nàng đang che giấu điều gì đó.

Nhìn Tần Nguyệt rời đi, trong mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ thâm tình. Ám Vũ ở bên
cạnh đột nhiên hỏi:

“Bao giờ thì Công tử dự định sẽ cho chúng ta thêm một hảo tỷ muội chứ?”

Hoa Tinh nghe thấy vậy hơi sửng sốt. Hắn liếc nhìn Ám Vũ, cười nói:

“Ta cũng không biết, nhưng ta cũng rất hy vọng có thể như vậy.”

Hắn vừa dứt lời thì Ám Nhu đã mở miệng mắng to:

“Sắc lang, huynh không chịu yên chút nào. Huynh đã có tỷ tỷ cùng với các tỷ
muội mà còn chưa từ bỏ ý định, còn có chủ ý đến người khác. Đúng là một sắc
lang, hoa tâm, đại la bặc.”

Hoa Tinh một tay ôm lấy Ám Nhu, hắc hắc cười nói:

“Nàng suốt ngày ở bên cạnh ta nói ta xấu, muội nói ta nên xử phạt muội như thế
nào chứ? Ta hôm qua mới cảnh cáo muội mà hôm nay muội đã bắt đầu rồi, xem ra
ta phải dùng biện pháp mạnh. Lần này không có ai có thể cứu được nàng.” Nói
xong, tay phải vuốt ve của mặt ngọc của nàng, hắn cười tà nhìn nàng.

Ám Nhu biến sắc, liếc nhìn chúng nữ thấy tất cả mọi người chỉ đang mỉm cười
không nói lại đỡ ình, hơn nữa còn tránh ra xa, không khỏi nở nụ cười nói:

“Muội chỉ đùa thôi mà, vì thấy mọi người buồn bã như vậy nên mới làm trò để
mọi người được vui. Sao huynh lại cho nó là thật chứ? Hoa Tinh huynh là đại
anh hùng đại hào kiệt, sao lại đi tính toán với một nữ tử như muội chứ” Nói
xong nàng nhìn Hoa Tinh với ánh mắt đầy đáng thương.

Hoa Tinh một chút cũng không để ý tới nàng, vẫn đang cười hắc hắc nói:

“Ta không phải đại anh hùng đại hào kiệt gì cả. Ta chỉ là một nam nhân háo sắc
mà thôi. Thông thường, một người háo sắc nam nhân khi bắt một nữ nhân đều chỉ
có một kết quả, muội biết không? Bây giờ muội đã rơi vào trong miệng đại sắc
lang ta, muội nói ta sẽ làm gì nào? ” Nói xong, hắn cố ý giơ mặt vào sát mặt
nàng, truyền âm nói:

“Dáng người của nàng rất tuyệt, bộ ngực vừa tròn lại vừa căng, sờ vào nhất
định rất thoải mái, có đúng hay không. Ta rất muốn thử một lần.”

Ám Nhu nghe vậy vẻ mặt khẽ biến, lập tức kêu lên:

“Tỷ tỷ, Tô Ngọc các tỷ nhanh cứu muội. Hoa Tinh huynh ấy bắt nạt muột.” Nói
xong, ánh mắt đảo đảo nhìn sang chúng nữ, đáng tiếc chúng nữ đều chỉ cười cười
mà thôi.

Hoa Tinh nhìn Ám Nhu, hắc hắc cười nói:

“Thấy không, lúc này đây sẽ không ai dám cứu muội. Muội đó chuẩn bị nhận côn
pháp trừng phạt đi. Bây giờ còn phải đi, chờ đến tối rảnh rỗi, ta sẽ thu thập
muội. Mọi người đi thôi.”

Nói xong hắn buông Ám Nhu ra, mang theo mọi người ly khai trường đình, lên
đường.

Ra khỏi trường đình, đoàn người không nhanh không chậm đi mà đi. Hai người
canh giờ sau đã đến được nơi mà lúc trước địch nhân thi triển Ngũ độc đại trận
vây khốn mọi người. Nhìn dấu vết hoang phế xung quanh, Hoa Tinh không khỏi đề
cao cảnh giác, mở linh giác ra bốn phía. Tất cả mọi động tĩnh trong bán kính
năm mươi trượng đều không qua khỏi mắt Hoa Tinh.

Một đường đi tới không phát sinh chuyện gì khiến cho Hoa Tinh yên tâm không
ít. Mọi người từ từ rời khỏi nơi đã xảy ra biến cố, tiếp tục đi về phía trước.
Sau nửa canh giờ, đoàn người đi tới một chỗ lối rẽ, một người nông phu lưng
đeo bó củi đi ngang qua bên cạnh bọn họ. Vô tình liếc nhìn Hoa Tinh, ngón tay
của tên nông phu khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt đã bắn ra một mảnh giấy vào
tay Hoa Tinh.

Vẻ mặt Hoa Tinh rất bình tĩnh, nhìn không ra có vẻ gì khác thường. Chờ đi ra
hơn một dặm hắn mới mở mảnh giấy trong tay ra. Nhìn tin tức bên trong, Hoa
Tinh khẽ cau mày trầm tư suy nghĩ. Tô Ngọc ở bên cạnh thấy thái độ khác lạ của
Hoa Tinh, nhẹ giọng hỏi:

“Có chuyện gì sao, sao huynh lại nhíu mày?”

Hoa Tinh nhìn mọi người, thấy mọi người đều đang nhìn mình, không khỏi nhẹ
giọng nói:

“Không có gì, chẳng qua là vừa nhận được một tin tức nói là Lý Thải Tú mới bị
một đám lam y nhân bịt mặt bắt đi. Mà đám người đó lúc này đang ở phía trước
chúng ta, hơn nữa lại bị một đám hắc y nhân che mặt công kích. Chỗ đó cách nơi
này năm dặm, chúng ta đi tới đó xem thế nào.”

Đường Mộng hỏi:

“Biết lai lịch của song phương không? Vì sao bọn họ lại giao chiến chứ?”

Liên Phượng cũng mở miệng hỏi:

“Huynh sao có được tin tức này, vì sao bọn muội không phát giác ra?”

Nàng vừa nói ra những lời này, tất cả đều khó hiểu nhìn Hoa Tinh.

Ám Vũ đột nhiên a lên một tiếng, nhẹ giọng nói:

“Muội nhớ ra rồi, nhất định chính là tên nông phu vừa nãy, đúng hay không?
Chúng ta đi từ nãy đến giờ chỉ gặp gỡ mỗi hắn. Mà ngay khi hắn đi qua, huynh
mới khẽ cau mày. Muội nói có sai không?” Nói xong nàng nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh khẽ cười nói:

“Các nàng đều thông minh, sao không ai đoán là Tần Nguyệt nói cho ta biết chứ?
Được rồi, chúng ta nên đi tới trước xem sao. Lý Thải Tú đáng lẽ ra trọng
thương mà chết, vì sao vẫn còn có hai nhóm người muốn tranh đoạt nàng ta chứ?
Kỳ quái.” Nói xong, thân thể chợt lóe, tăng tốc bay về phía trước.

Rất nhanh đoàn người đã chạy tới hiện trường. Hoa Tinh tỉ mỉ quan sát tình
huống song phương, phát hiện cục diện lúc này đang khá cân bằng. Người hai
bên, một là hắc y che mặt, một bên là lục y che mặt, đều không để lộ mặt thật.
Điều khiến Hoa Tinh giật mình nhất chính là Lý Thải Tú vốn đang hấp hối lúc
này lại được đám lục y nhân bảo hộ. Ngoại trừ huyệt đạo bị cấm chế ra thì thân
thể cũng đã khôi phục bình thường. doc truyen tai . Nhìn khuôn mặt thanh tú mỹ
lệ của nàng, trong lòng Hoa Tinh đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ. Giống
như thứ mình lúc trước đã có bây giờ lại bị người khác giữ lấy, cảm giác này
thật không dễ chịu chút nào.

Hoa Tinh nhìn Lý Thải Tú, cùng lúc đó Lý Thải Tú cũng nhìn hắn, ánh mắt hai
người tại không trung gặp nhau. Trong mắt Lý Thải Tú rõ ràng mang theo một tia
căm hận, dường như nàng ghi hận tất cả những việc mà Hoa Tinh đã làm đối với
nàng. Mặt Hoa Tinh khẽ biến, môi khẽ nhúc nhích truyền âm nói với nàng:

“Không ngờ rằng chúng ta còn có thể gặp lại, thực sự là thế sự vô thường. Giữa
chúng ta bây giờ còn có gì nữa chứ?”

Lý Thải Tú mím chặt môi, oán hận nhìn hắn, ánh mắt của nàng giống như muốn ăn
thịt hắn vậy.

Bên này, Dạ Phong nhìn cuộc tranh đấu, nhẹ giọng nói:

“Những người này đều có võ công rất cao, thực sự không nghĩ ra bọn họ rốt cuộc
là ai. Đặc biệt tên cầm đầu trong đám lục y nhân càng có võ công cao cường, sợ
rằng không thua kém gì Thần Châu Ngũ Dị và Lục Nhãn Tà Thần. Người như vậy sao
lại liên tiếp xuất hiện ở Lạc Dương chứ. Thực sự là không hiểu Võ lâm bây giờ
đang như thế nào mà lại toàn siêu cấp cao thủ”

Kiếm Vô Bính nhìn người mà Dạ Phong nói, nhẹ giọng nói:

“Võ công của hắn rất có thể là Diễm Ma Hồn trảo. Có người nói võ học này thất
truyền đã lâu, không ngờ bây giờ lại thấy nó tái xuất giang hồ. Bộ võ học này
rất bá đạo khó học, uy lực cường đại, lực sát thương rất mạnh. Đã từng tại
nhấc lên một cơn tinh phong huyết vũ trong chốn Võ lâm”

Hoa Tinh nghe vậy bèn liếc nhìn Kiếm Vô Bính, nhẹ giọng nói:

“Đám lục y che mặt chính là cao thủ của hay Tụ Hoa Cung, mà đám hắc y nhân che
mặt lại là cao thủ Thông Thiên Giáo, chuyên đến cứu Lý Thải Tú. Cũng tốt,
chúng ta hãy ở chỗ này tọa sơn quan hổ đấu, đợi lát nữa sẽ tìm cơ hội diệt trừ
hết bọn chúng trừ hại cho Võ lâm. Đồng thời cũng coi như chúng ta diệt trừ một
ít địch nhân cho thư viện.”

Mọi người cùng biến sắc khi nghe hắn nói thế, nhịn không được mà nhìn vào cuộc
tranh đấu. Ám Vũ mở miệng nói:

“Truyền rằng Tụ Hoa Cung làm vô số chuyện xấu, chuyên môn buôn bán thiếu nữ.
Đem các thiếu nữ xinh đẹp của Trung nguyên bán tới Hà Tây và Quan ngoại, bị
người lăng nhục. Tổ chức tà ác như thế này nếu chúng ta gặp phải sao có thể để
cho bọn hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật chứ.”

Đường Mộng nhìn tràng tranh đấu quyết liệt, lạnh lùng nói:

“Thông Thiên Giáo đã lưu tâm đến Lý Thải Tú như vậy thì chắc cũng sẽ không dễ
dàng buông tay. Chúng ta hãy chờ bọn hắn lâm vào tình trạng kiệt sức là lúc
thu thập bọn họ, một người cũng không để cho chạy thoát. Chuyến đi Khai Phong
lần này trên đường đi sẽ có lúc phải đối đầu với Thông Thiên Môn, nếu gặp phải
diệt trừ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, miễn cho tương lai thêm phiền phức.”

Ám Nhu hỏi: Text được lấy tại TruyệnFULL

“Dù là chúng ta sẽ giết hết những người này vậy còn Lý Thải Tú sẽ làm sao bây
giờ, giết chết hay là lưu lại?” Lời này thoáng cái hấp dẫn mọi người, ánh mắt
mọi người đều nhìn vào Hoa Tinh.

Hoa Tinh liếc nhìn mọi người, trầm tư một chút rồi nói:

“Tạm thời lưu lại cũng tốt nhưng như vậy chúng ta lúc nào cũng phải đề phòng
người của Thông Thiên Giáo sẽ nghĩ cách cứu viện nàng. Tuy nhiên chuyện này
cũng đơn giản, chỉ cần dịch dung cho nàng ta một chút là sẽ không ai có thể
nhận ra được. Được rồi, mọi người chú ý động tĩnh của bọn họ, cẩn thận bọn họ
bỏ chạy.”

Nói xong, mọi người cùng nhau nhìn chăm chú cuộc đấu giữa đôi bên.

Theo thời gian tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, từng người từng
người một ngã xuống mặt đất. Mà người còn sống là hai mươi mốt người, ngoại
trừ Lý Thải Tú ra thì mỗi bên mười người đúng là thế cùng lực địch. Lúc này
hai bên đều đã biết đám người Hoa Tinh đến. Tất cả mọi người không còn dùng
toàn lực nữa, hiển nhiên là đều đề phòng Hoa Tinh.

Đột nhiên, tên dẫn đầu đám lục y nhân huýt sáo một tiếng, đám môn hạ còn lại
nghe thấy thế ngay lập tức thay đổi thân hình, toàn lực bay về sau Đồng thời
tên này ôm lấy Lý Thải Tú nhanh chóng bay đi. Bên kia, đám hắc y nhân cũng
phát ra một tiếng ám hiệu, mười người toàn lực bỏ chạy.

Hoa Tinh thấy thế, hừ lạnh một tiếng nói:

“Còn muốn chạy, đã tới đây sao lại phải đi gấp như vậy chứ? Đồng Tâm, Ám Vũ,
Dạ Phong, Vô Bính các người lưu chúng lại cho ta. Toàn lực ra tay tốt nhất là
không để ột người trốn thoát, ta phải giết hết bọn chúng” Nói xong thân thể
nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện trước mặt tên cầm đầu đám lục y nhân, ngăn cản
lối đi của đối phương.

Mọi người nghe thấy vậy nên ngoại trừ bốn người Ám Nhu, Tô Ngọc, Mai Hương, và
Đường Mộng, còn lại đều lắc mình lao lên. Trong lúc nhất thời, một trận chiến
tiêu diệt đã bắt đầu. Hoa Tinh nhìn người nọ, Xích Huyết Đao hoành ngang trước
ngực, cười lạnh nói:

“Thiên hạ đều nói Tụ Hoa Cung không chuyện ác nào không làm, hôm nay nếu gặp
phải ta vậy các ngươi chuẩn bị chịu chết đi.” Nói xong, trường đao rung lên,
một tiếng kêu chói tai trong nháy mắt truyền ra, đồng thời cũng phát ra một cỗ
đao cương cực mạnh, chấn nát đất đá xung quanh thành bụi bặm, vô số cỏ dại
trong nháy mắt hóa thành tro bụi.. Trường đao kinh thiên một đạo dao mang đỏ
rực như Thần long xuất thế chém thẳng vào người nọ.

Tên này biến sắc, thân thể nhoáng lên liên tiếp hóa ra chín bóng người thân
pháp cực nhanh. Kình phong lướt qua một tiếng nổ rung trời vang lên cuốn theo
vô số đất đá. Mặt đất bị một đao của Hoa Tinh đánh ra một cái hố to làm cho
người ta kinh hãi. Ánh mắt hắn trở nên hỗn loạn, thân pháp nhanh như điện liên
tiếp tránh được ba lần công kích của Hoa Tinh. Đến cuối cùng tên lục y nhân
này dường như đã hạ ngoan tâm, hắn ném thẳng Lý Thải Tú trong tay vào Hoa
Tinh. Thừa lúc Hoa Tinh đỡ lấy Lý Thải Tú, thân thể bay nhanh ra ngoài trong
nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài hơn mười trượng, nhanh không gì sánh nổi.

Những người còn lại bị tỷ muội Ám Vũ, Đồng Tâm, Kiếm Vô Bính và Cô Ngạo công
kích nên không bao lâu đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Cao thủ Thông Thiên Môn toàn
bộ chết ở trong tay tỷ muội Đồng Tâm, không có một ai chạy trốn. Chờ sau khi
tất cả đều đã kết thúc, Hoa Tinh nhìn những thi thể trên mặt đất, lạnh lùng
nói:

“Sưu thi (tìm kiếm xác chết), xem có tìm được gì có tác dụng hay không. Chờ
kiểm tra xong sẽ hủy diệt toàn bộ”

Cô Ngạo và Dạ Phong liếc mắt nhìn nhau một cái rồi bắt đầu lục soát mỗi một cỗ
thi thể. Cô Ngạo và Dạ Phong thật đúng là tìm ra không ít thứ. Tỉ mỉ tính toán
chỉ riêng ngân lượng đã có gần vạn lượng, thực sự là nằm ngoài suy đoán của
mọi người. Những thứ khác bao gốm một ít binh khí chủy thủ, một bản ghi chép,
cổ ngọc cũng có không dưới mười loại.

Hoa Tinh cẩn thận nhìn một lần, cuối cùng cầm một thanh chủy thủ và một bản
ghi chép cười nói:

“Hai thứ này cũng không tệ lắm. Thanh chủy thủ này vô cùng sắc bén, sẽ đưa cho
Ám Nhu, lúc rảnh rỗi có thể lấy ra gọt táo. Về phần bản ghi chép này thì trên
đó có ghi một võ công, hơn nữa là một bộ võ công rất kỳ lạ. Lần đầu nhìn thấy
sẽ cảm thấy không đáng gì, nhưng tỉ mỉ kiểm tra sẽ phát hiện bộ võ công này
rất kỳ diệu.” Nói xong, hắn liếc nhìn mọi người, sau đó ánh mắt cũng đảo qua
Lý Thải Tú.

Ám Nhu cầm lấy thanh chủy thủ sắc bén, nhìn bộ dạng có vẻ nàng đang rất cao
hứng, không khỏi cười hỏi:

“Huynh nói nhanh một chút đi, cứ làm cho người ta tò mò. Rốt cuộc bản ghi chép
đó là là cái gì, hay là huynh không muốn nói?” Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn
Hoa Tinh.

Hoa Tinh trừng mắt nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

“Nó ghi lại một bộ nội công tâm pháp, một bộ nội công làm sao nín hơi, giả
chết. Một khi luyện thành có thể nín hơi giả chết, người bình thường không cẩn
thận kiểm tra thì sẽ rất khó phát hiện. Cho nên bây giờ chúng ta phải cẩn thận
một chút, xem xem nơi này còn có ai thật sự chưa chết không” hắn vừa dứt câu
thì một thi thể đang nằm trên mặt đất đột nhiên bay ra nhằm thẳng về phía Lạc
Dương, tốc độ cực nhanh..

Mọi người thấy thế đều lấy làm kinh hãi, không ai nghĩ được rằng còn có người
giả chết. Hoa Tinh nhìn kẻ vừa chạy trốn, trong ánh mắt lộ ra một nụ cười thần
bí, thân thể đột nhiên trở nên mờ nhạt, trong nháy mắt đã biến mất. Thấy cảnh
tượng kỳ bí này, thấy tất cả mọi người cảm thấy kinh hãi. Đặc biệt là Kiếm Vô
Bính lần đầu tiên thấy Hoa Tinh thi triển nên càng không thể tin nổi.

Một đạo đao mang đỏ rực lóe lên ở phía xa xa kéo theo một tiếng kêu thảm thiết
vang lên trong gió nhẹ. Bóng người nhoáng lên, Hoa Tinh đã cười cười xuất hiện
bên cạnh mọi người.

Nhìn mọi người, Hoa Tinh cười nói:

“Đi, nếu không đi, buổi tối các nàng phải ở lại trong nơi hoang vắng này với
ta đó. Ta thì không có vấn đề gì, các nàng đều là da thịt nõn nà, ta sẽ rất
đau lòng.” Nói xong cười đắc ý, thân thể nhẹ nhàng lướt tới, xa xa vượt lên
đầu.

Trong ánh chiều tà đoàn người đi trên con đường từ Lạc Dương đến Khai Phong,
Lạc Dương cuối cùng đã hoàn toàn biến mất khi màn đêm dần buông xuống. Nhưng
rời khỏi Lạc Dương, sẽ có điều gì đang chờ đợi Hoa Tinh?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.