Trở về Mẫu Đơn các, chúng nữ đều mỉm cười nhìn Hoa Tinh. Ám Nhu hô to lên:
“Ô, Hoa đại ca, có đúng là huynh lại hoa tâm đuổi theo nữ nhân thần bí đó phải
không? Nơi này có nhiều tỷ muội xinh đẹp như thế huynh không biết quý trọng,
sao còn rảnh rỗi đi tìm nữ nhân khác? Thật là lòng tham không đáy mà, nam nhân
quả nhiên không có ai là tốt cả, chỉ giỏi hoa tâm tìm nữ nhân, hừ, sắc lang
Hoa Tinh.”
Hoa Tinh không nghĩ đến vừa quay lại đã bị Ám Nhu giáo huấn, nhất thời ngẩn
người, nhìn quanh chúng nữ, chỉ thấy mọi người cũng đang cười trộm, không có
ai đứng ra giải vây cho hắn. Hoa Tinh nhìn Ám Nhu, mỉm cười quái dị, nói một
cách không có hảo ý:
“Ngươi dám mắng ta là sắc lang ư, ta sẽ sắc cho ngươi xem, xem ngươi sau này
còn dám nữa hay không.” Nói xong bắt lấy Ám Nhu đang muốn chạy trốn, một tay
bóp vào cặp mông căng tròn của nàng, dùng sức xoa xoa, cười nói:
“Dám mắng ta ư, đánh vào mông ngươi.” Nói xong tay phải dừng lại nơi bán cầu,
dùng sức ngắt nhéo.
Ám Nhu sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng, kêu lên:
“Sắc lang kìa, Tô Ngọc cứu ta, tỷ tỷ cứu muội, sắc lang Hoa Tinh khi dễ người
ta, Phi lễ quá đi mất.”
Thân thể giãy giụa vặn vẹo, cặp mông tròn lẳn không ngừng né tránh, bộ dáng
hấp dẫn vô cùng. Tô Ngọc và Ám Vũ liếc mắt nhìn nhau, chậm rãi bước lên, cùng
nói:
“Công tử, Hoa đại ca, tha cho Ám Nhu đi, bây giờ đã trừng phạt nó, tin rằng
sau này nó sẽ không dám mắng chửi huynh nữa.”
Hoa Tinh dùng lực vỗ mạnh vào mông Ám Nhu, sau đó mới buông ra nhìn nàng, cười
nói:
“Lần sau còn dám như thế nữa thì ta sẽ dùng côn pháp để chăm sóc cho cô, tình
huống cụ thể thế nào thì cứ hỏi tỷ tỷ của cô là Ám Vũ thì sẽ biết. Tốt nhất là
cô đừng để ta tìm được cơ hội, nếu không, ta sẽ không buông tha miếng thịt béo
bên người đâu, ha ha.
Ám Nhu thẹn thùng trừng mắt với Hoa Tinh, sau đó chạy trốn sau lưng tỷ tỷ, lè
lưỡi làm mặt quỷ dọa Hoa Tinh, miệng thì thầm gì đó, không ai biết được. Chúng
nữ đều mỉm cười nhìn Ám Nhu và Hoa Tinh. Sau một hồi vui vẻ, mọi người bắt đầu
lên tiếng nói chuyện.
Cơm tối xong, Hoa Tinh mới hỏi về ba người Đường Mộng hiện đang ở nơi nào, hắn
chuẩn bị đem Đường Mộng, Lãnh Như Thủy, Cô Ngạo về lại đây, ba ngày sau sẽ
cùng nhau rời đi. Diêu Ngọc Anh khẽ nói:
“Muội có thể phân phó một đệ tử thư viện để họ dẫn huynh đến nơi ba người đang
ẩn thân.”
Hoa Tinh gật đầu:
“Cũng tốt, sáng mai, ta sẽ mang ba người về lại đây. Bây giờ mọi người cùng
nhau chuyện trò đi, mấy ngày nay vẫn không có cơ hội luận đàm với mọi người.
Ba ngày sau, ta định sẽ rời khỏi nơi này, mọi người có ý kiến gì không?
Mọi người nghe vậy, nhìn lẫn nhau, trong mắt mang theo một chút buồn bã và lưu
luyến. Chuyến đi đến Lạc Dương hôm nay đối với mọi người mà nói thì có rất
nhiều cảm xúc khó quên. Lúc này đây rời đi, biết khi nào mới có thể quay lại
đây? Chuyện cũ khó quên, trường cảnh trong ký ức cứ thoảng qua mắt bọn họ, rõ
ràng mồn một.”
Diêu Ngọc Anh miễn cưỡng nói:
“Công tử lần này đến Lạc Dương đối với thư viện của chúng mà nói là một chuyến
đi hết sức quan trọng. Phượng Hoàng thư viện nhờ có công tử mà đã trở nên danh
chấn thiên hạ, tất cả mọi người trong võ lâm đều phải nhìn chúng ta ngưỡng mộ.
Đến Lạc Dương từ khi hoa hội diễn ra cho đến bây giờ đã hơn nửa tháng, chúng
ta trải qua không ít chuyện, thật sự là một lời khó nói hết. Bây giờ, công tử
đã chuẩn bị rời đi, muội cũng cảm thấy buồn bã. Có công tử ở đây thì bọn ta có
thể thảnh thơi buông tay, không cần sợ bất luận kẻ nào, một khi công tử rời đi
thì bọn ta lại khôi phục lại dáng vẻ trước đây.”
Hoa Tinh khẽ than:
“Đây cũng là chuyện phải diễn ra mà thôi, kỳ thật ta cũng không muốn rời khỏi
nơi đây, nhưng có nhiều chuyện thân bất do kỷ. Lúc này vì sự xuất hiện của Vô
Mao lão đạo mà chúng ta phải tiến trước một bước, chuyện của Bách Hoa Môn lúc
này cũng đã bị rất nhiều võ lâm nhân sĩ biết. Bây giờ, ta phải nhanh chóng
thực hiện, nếu không sẽ chậm trễ. Đi đến Lạc Dương đã phải trải qua rất nhiều
chuyện, ta đã hiểu được một đạo lý – một mình ta cho dù có lợi hại đến mức nào
thì cũng không thể đối phó với toàn bộ người trong thiên hạ, cho nên, cần phải
có người trợ thủ. Hai mươi năm qua Phượng Hoàng thư viện không hề có cao thủ
nào đặc biệt lợi hại nhưng nó vẫn tồn tại được. Từ chuyện này mà nói thì có
thể thấy là có rất nhiều chuyện không thể dùng võ công mạnh mẽ để giải quyết
được.
Dạ Phong dường như cũng cảm thấy đồng cảm, khẽ nói:
“Hoa Tinh nói vậy quả không sai, giống như mấy ngày trước khi chúng ta rời
khỏi Lạc Dương vậy. Địch nhân võ công không phải đặc biệt lợi hại nhưng bọn
chúng lại có thể khiến chúng ta bị tổn thương nặng nề, đó chính là thực tế.
Hoa Tinh cho dù có lợi hại đến mức nào thì cũng không thể nào chiếu cố chu
toàn hết cho tất cả mọi người được, cho nên, lien lạc để tìm thêm trợ thủ là
việc làm hết sức cần thiết.
Liên Phượng liếc mắt nhìn mọi người một cái, khẽ nói:
“Rời đi là chuyện đã định, bây giờ chúng ta nên chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, mọi
người cẩn thận ngẫm lại xem còn chuyện gì phải làm nữa hay không thì nói ra,
trong ba ngày này chúng ta sẽ xử lý hết trước khi rời khỏi đây. Lần này rời
khỏi so với lần trước thì khác nhau rất nhiều, lần trước vì sợ có rất nhiều võ
lâm nhân sĩ tìm tỷ muội Đồng Tâm nên vội vội vàng vàng rồi xảy ra nhiều
chuyện, nhưng lần này, võ lâm nhân sĩ ở thành Lạc Dương phần lớn đều đã chết
trong tay chúng ta, những người còn lại không thể nào đủ lực để uy hiếp chúng
ta nữa. Như vậy, chúng ta có thể nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.”
Hoa Tinh gật đầu nói:
“Liên Phượng nói không sai, chúng đích xác là vẫn còn một chuyện không muốn
làm. Đó chính là chuyện Lý Thải Tú, có thời gian thì vẫn phải tra xét xem
chuyện này diễn tiến thế nào, mặt khác hộp gấm vốn ở trong tay Hắc Thủy Ma
Sát, nhưng lúc này y đã chết, hộp gấm rơi vào tay ai cũng là một điều bí ẩn.
Ngoài ra còn có một ít chuyện nhỏ cũng phải lưu tâm để ý.”
Tất cả mọi người đều trầm ngâm không nói, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện.
Mai Hương nhìn mọi người một chút, khẽ nói:
“Còn có một chuyện nữa, sau khi đón Đường Mộng trở về, chúng ta cũng nên đến
thăm Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn một chút. Lần này đi cũng không biết khi nào
mới quay lại đây, cũng nên đến viếng bọn họ, xem như nói lời từ biệt.
Mọi người nghe vậy, đặc biệt là Ám Vũ và Trần Lan đều không nhịn được buồn bã,
khóe mắt rưng rưng nước mắt. Người đó vì yêu mà không tiếc phải trả giá bằng
tính mạng, hình bóng của hắn mãi mãi nằm trong tâm trí của mọi người, khiến
cho không ai có thể quên được hắn.
Ám Vũ khẽ thở dài nói:
“Chúng ta đi viếng bọn họ một lần, tin rằng Đường Mộng cũng muốn trước khi rời
khỏi đến thăm bọn họ lần cuối.”
Trần Lan cũng lên tiếng phụ họa:
“Đúng vậy, đôi tình nhân đó đích thực là si tình, đáng tiếc là kết quả lại
không thành, thật sự khiến kẻ khác phải tiếc hận. Đặc biệt là Vạn Trọng Sơn,
vì báo thù mà không tiếc tính mạng cũng phải giết chết bằng được Lý Dục.
Chuyện này thật khiến vô số người cảm động. Ngay cả ông trời cũng phải vì hắn
mà rơi lệ.”
Hoa Tinh liếc mắt nhìn mọi người, hạ giọng nói:
“Ngày mai, ta sẽ đón Đường Mộng quay lại, sau đó mọi người sẽ cùng đi
viếng Vạn Trọng Sơn và Lâm Phương, chúc phúc cho bọn họ ở thế giới bên
kia được vui vẻ hạnh phúc. Bây giờ, mọi người cứ từ từ nói chuyện, Ám Vũ theo
ta vào nhà, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Nói xong đứng dậy rời đi.
Trong phòng Hoa Tinh, Ám Vũ thẹn thùng nhìn hắn, lý nhí nói:
“Công tử có chuyện gì thế? Có đúng là muốn khi dễ Ám Vũ không?” Nói chưa dứt
lời đã bị Hoa Tinh ôm vào ngực, đôi môi đỏ mọng bị khóa chặt.
Hoa Tinh ôm eo nhỏ của nàng, tay phải từ chéo áo xâm nhập vao cơ thể, tiếp xúc
đến hai bầu vú đầy đặn mềm mại, dùng sức nắn bóp. Cái lưỡi tận tình nhấm nháp
hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Hôn một cái thật sâu, tay chân loạn động
một lúc, sau đó mới buông Ám Vũ ra, khẽ nói:
“Ta nói nàng đến đây là muốn truyền thụ cho nàng một bộ quyền pháp, tiện thể
gia tăng công lực cho nàng một chút, sau này ta có việc rời đi thì cũng không
cần phải lo lắng về các nàng. Trước mắt, có tỷ muội Đồng Tâm và Tô Ngọc liên
thủ thì tạm thời không có quá nhiều nguy hiểm. doc truyen tai . Tuy nhiên sau
này thế nào thì vẫn hết sức khó nói. Lúc này đây, ta sẽ truyền cho nàng quyền
pháp bá đạo, hết sức bá đạo, nếu nàng chăm chỉ khổ luyện thì không bao lâu sẽ
đạt đến đẳng cấp Thiên bảng.
Bây giờ nàng chú ý nghe cẩn thận nhé, ta sẽ truyền cho nàng Toái Ngọc
Quyền.Quyền pháp này một khi luyện thành thì đủ để sáng ngang với Bôn Lôi thần
quyền của Lý Bất Hối. Điểm khác biệt lớn nhất là Bôn Lôi thần quyền của Lý Bất
Hối chủ trương theo đường hướng dương cương, còn Toái Ngọc Quyền chủ theo âm
nhu.” Nói xong bắt đầu truyền thụ cho Ám Vũ.
Thời gian một đêm trôi qua, Hoa Tinh và Ám Vũ ở trong phòng. Sau khi Hoa Tinh
truyền thụ xong thì chỉ điểm cặn kẽ cho nàng hoàn nắm được yếu lĩnh, khi đó
mới ôm nàng điên loan đảo phượng một phen.
Sáng sớm, Hoa Tinh được một đệ tử thư viện đưa đến một khu vực phồn hoa ở
trung tâm thành Lạc Dương, tìm đến nơi ba người Đường Mộng dưỡng thương. Vừa
thấy Hoa Tinh, ba người đều mừng rỡ kêu lên, Đường Mộng vội nói:
“Huynh về hồi nào thế? Nghe nói các nàng đều bị tấn công mạnh mẽ, có sao
không?”
Lãnh Như Thủy ánh mắt kinh hãi nhìn Hoa Tinh, kích động hỏi:
“Các nàng có bị thương không, như thế nào rồi? Ngươi đi cứu người có thuận lợi
hay không?”
Hoa Tinh nhìn ba người, thấy Cô Ngạo cũng mấp máy môi định hỏi, nhịn không
được cười nói:
“Các ngươi hỏi nhiều như thế làm sao ta trả lời kịp đây? Ta có mặt ở đây tức
là mọi người đã không có chuyện gì xảy ra. Bất quá lần này mọi người đã chịu
công kích hết sức mạnh mẽ, mười người không có người nào là ngoại lệ, toàn bộ
đều bị trọng thương. Ngay cả Ám Nhu và Tô Ngọc cũng thụ thương. Thôi được rồi,
về đến đó sẽ tha hồ hỏi thăm. Ta đến là để đưa mọi người quay lại Mẫu Đơn các,
hai ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Lạc Dương, đi đến Tế Nam.
Cô Ngạo khẽ nói:
“Lúc này chúng ta đều bị thương, nếu rời đi, ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì sợ
rằng sẽ càng nguy hiểm?
Hoa Tinh cười nói: tại
“Ngươi yên tâm, lần này nhất định sẽ không giống lần trước đâu. Tình huống cụ
thể thì khi về hãy nói.” Nói xong kéo tay hai nàng, để tên đệ tử dìu Cô Ngạo
cùng nhau rời đi.
Trên đường, Hoa Tinh nắm tay hai nàng, nhìn thấy người ở xung quanh không
nhiều lắm, bèn cười nói:
“Hai ngày này có nhớ nhiều đến ta không? Ta thì lúc nào cũng chỉ nhớ đến hai
nàng. Lần này trở về, có cơ hội nhất định phải hưởng thụ tư vị của hai nàng
một chút mới được, nếu không thì Hoa Tinh ta sẽ phí mất cái danh hoa tâm bấy
lâu nay. Người khác mà biết được cũng sẽ nhất định nói ta là ngu ngốc, bên
cạnh có hai đại mỹ nhân mà không biết hưởng thụ. Hì hì, hai người nói có đúng
hay không?” Nhìn sắc mặt hai nàng đỏ bừng, Hoa Tinh nhịn không được đắc ý cười
phá lên
Có lẽ do đã trải qua một trường kiếp nạn nên hai nàng cũng không hề phản đối,
chỉ im lặng mà thôi. Hai nàng cũng hiểu được là trong thời thế võ lâm đại loạn
như lúc này, có rất nhiều chuyện phải nắm chắc trong tay, một khi bỏ qua thì
có thể sẽ hối hận không kịp. Hoa Tinh thấy hai người không nói, cũng đoán được
tâm tư của hai nàng, nhịn không được cười lớn một tiếng, khiến cho vô số người
chú ý đến, nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ. Trong hai tiếng mắng yêu của hai nàng,
Hoa Tinh nhanh chóng đưa hai đại mỹ nhân về đến Mẫu Đơn các.
Trong tiểu viện, mọi người tề tụ lại một chỗ, Hoa Tinh nhìn một lượt, nói:
“Buổi chiều, chúng ta sẽ cùng nhau đi ngoạn cảnh thành Lạc Dương, nhân tiện
viếng thăm hai vị bằng hữu của chúng ta. Hai ngày sau rời khỏi nơi này cũng
nên từ biệt bọn họ một phen.”
Đường Mộng nghe vậy, toàn thân chấn động, trong mắt hàm chứa lệ quang, cảm
kích nhìn Hoa Tinh. Khóe mắt đẫm lệ nhìn về phía xa, trong đầu nàng lại hiện
lên hai thân ảnh khó quên, khẽ than nhẹ một tiếng, nàng lẩm bẩm:
“Lúc này đây rời đi, sau này cũng sẽ rất ít khi có cơ hội đến thăm, hy vọng
hai người ở dưới cửu tuyền sẽ thật hạnh phúc. Cả đời này, mặc dù hai người
không được hạnh phúc bên nhau nhưng kiếp sau hai người nhất định sẽ được ở bên
nhau, bởi vì ta sẽ dùng cả đời còn lại để chúc phúc cho hai người. Bảo trọng
nhé, hai kẻ si tình.”
Hoa Tinh nhìn nàng, không nói gì thêm. Diêu Ngọc Anh đứng một bên lại hỏi đệ
tử thư viện xem mấy ngày qua trong thành Lạc Dương có động tĩnh gì không. Cơm
trưa xong, Diêu Ngọc Anh nhìn mọi người, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
“Vừa rồi, ta biết thêm được một chút tin tức. Lúc này đây, khi chúng ta bị
địch nhân công kích thì Lý Thải Tú đột nhiên được một đám người thần bí cứu
đi. Môn hạ đệ tử của chúng ta toàn lực điều tra cũng không hề phát hiện được
manh mối nào. Mặt khác, ngay sau khi chúng ta bị công kích một ngày thì trong
thành Lạc Dương có ba trẻ sơ sinh bị mất tích. Ngoài hai chuyện này thì tối
hôm qua phái Thiếu Lâm cũng bị một đám người thần bí tấn công, thực lực của
những kẻ đó rất mạnh mẻ, đả thương không ít cao thủ của Thiếu Lâm. Nếu không
có sự xuất hiện của Mục Phong thì kết quả sẽ còn thảm hại hơn nữa.”
Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, nghĩ không ra thành Lạc Dương này lại là nơi
long đàm hổ huyệt, lúc nào cũng có thể có cao thủ xuất hiện, tất cả đều thần
không biết quỷ không hay. Hoa Tinh cau mày hỏi:
“Những kẻ thần bí tấn công Thiếu Lâm rất có thể là cao thủ Tụ Hoa cung. Không
biết la y thiếu niên có được cứu đi hay không?”
Diêu Ngọc Anh lắc đầu:
“Chuyện này, tạm thời vẫn còn chưa có tin tức. Phái Thiếu Lâm cũng chưa hề
tiết lộ tin tức, cho nên việc la y thiếu niên có được cứu đi hay không chúng
ta tạm thời không xác định được. Về phần phái Hoa Sơn và Võ Đang thì gần đây
lại toàn lực điều tra xem hộp gấm đang ở đâu. Nghe nói là hộp gấm do một hắc y
thiếu niên đoạt được. Có người còn đồn đãi rằng hắc y thiếu niên này chính là
truyền nhân của Hắc Thủy Ma Sát, chỉ là không biết tại sao bây giờ mới xuất
hiện.”
Hoa Tinh hỏi: “Ngoài ra, còn có tin tức gì nữa không?”
Diêu Ngọc Anh nhìn mọi người, khẽ nói:
“Ngoại trừ những việc này thì Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt đã xuất hiện cách
thành Lạc Dương sáu trăm dặm. Còn đệ nhất cao thủ tái ngoại là Mộc Tây Tạp thì
đã nhanh chóng đến Khai Phong, thuận theo Hoàng Hà mà đi.”
Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lùng, trầm tư suy nghĩ một chút, khẽ nói: “Tin tức này
đối với chúng ta tạm thời vẫn chưa có gì uy hiếp, không cần quản đến làm gì.
Chúng ta tạm thời cứ viếng thăm cố nhân, không lo nghĩ về chuyện khác nữa. Mọi
người chuẩn bị mọi thứ để đi bái tế Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn đi.” Nói xong
mang theo mọi người rời đi.
Trong lúc mọi người chuẩn bị, Hoa Tinh bèn rời đi một lát. Hắn đem Quý Nguyệt
Mai đến điểm liên lạc của Đồng Tâm minh, để nàng gặp gỡ người Đồng Tâm minh,
song phương trao đổi một lát, sau đó Hoa Tinh giao lại công việc cho Quý
Nguyệt Mai, mình thì quay trở về Mẫu Đơn các.
Phong Lâm, quang cảnh mỹ lệ. Lúc này xuất hiện một nhóm người ở bên ngoài
Phong Lâm, họ gồm mười bốn người, chính là đoàn người của Hoa Tinh. Đứng ngoài
bìa rừng, Đường Mộng và Mai Hương đều ứa nước mắt, vẻ mặt bi thương, tựa hồ
nhớ lại cảnh tượng Vạn Trọng Sơn chết trận ngày đó.
Hoa Tinh nhìn Đường Mộng, vuốt nhẹ mái tóc nàng, dùng ánh mắt để an ủi nàng.
Đường Mộng đưa mắt nhìn Hoa Tinh nhịn không được ngã nhào vào ngực hắn. Hoa
Tinh không nói gì thêm, chỉ khẻ ôm lấy thân thể nàng. Hắn lại kéo thêm Mai
Hương, hai tay ôm hai nàng, thấp giọng nói:
“Chúng ta đi vào thôi, muốn nói gì với bọn họ thì nói. Có lẽ lúc này bọn họ
cũng đang muốn chúng ta đến thăm họ.”
Dứt lời, Đường Mộng và Mai Hương đều nhịn không được khóc òa lên, thập phần
thảm thiết. Mặc dù
đã trải qua nhiều ngày nhưng hết thảy mọi chuyện đều vẫn in sâu trong hai
nàng.
Đoàn người chậm rãi tiến vào rừng cây, không lâu sau đã đến trước mộ phần của
Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn. Nhìn hai ngôi mộ dựa vào nhau, tựa như hình tượng
hai người nương tựa vào nhau lại khiến cho người ta cảm thấy đau đớn. Đường
Mộng lẳng lặng đi đến trước mộ phần hai người, chậm rãi ngồi xuống đốt nến,
hóa vàng mã. Tất cả mọi người đều nhìn nàng, ánh mắt lộ ra vẻ ưu thương.
Đường Mộng khẽ nói:
“Lâm Phương, Trọng Sơn, các người có khỏe không? Có nhớ đến ta hay không, ta
là Đường Mộng đây. Ta rất nhớ hai người, mỗi đêm, khi nhìn lên trời, ta lại
nhớ đến hai người. Ta cũng chúc phúc thật nhiều đến hai người, đáng tiếc là
không biết hai người có biết được chuyện đó hay không. Bây giờ chúng ta sắp
rời khỏi Lạc Dương, không biết khi nào mới có thể đến thăm hai người lần nữa.
Hai người nhớ vui vẻ nhé, đừng lo lắng cho bọn tôi. Ta sẽ vĩnh viễn chúc phúc
cho hai người, Trọng Sơn, ngươi nhớ kỹ là phải quên hết những chuyện không
hay, vui vẻ ở bên cạnh Lâm Phương. Thân nhân của ngươi ta sẽ chiếu cố trong
tương lai. Những điều ngươi nói ta vẫn ghi tạc trong lòng. Từ giờ đi các người
sẽ mãi mãi được ở bên nhau.” Nói xong lời cuối cùng thì khóc như mưa.
Phong Lâm, một tiếng khóc chậm rãi lan xa. Gió núi vi vu thổi qua, chậm rãi
phiêu đãng trên trời, tựa như có hai ánh mắt đang nhìn mọi người.
Hoa Tinh nhìn Đường Mộng, giờ phút này hắn không khuyên nàng, hắn để cho nàng
thoải mái phát tiết nỗi buồn trong lòng. Một người mà cố giấu quá nhiều nỗi
buồn trong lòng thì sẽ rất dễ tan vỡ nội tâm, không gượng dậy nổi.
Cô Ngạo, Ám Vũ, Trần Lan, Mai Hương bốn người đều đến bên cạnh Đường Mộng. Các
nàng là những người biết Trọng Sơn sớm nhất. Từ lần đầu tiên cách ngoại thành
Trường An không xa, mãi cho đến khi Trọng Sơn chết trận, mọi người đều biết rõ
mọi chuyện. Giờ phút này nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Đường Mộng, hình ảnh
Vạn Trọng Sơn ngày đó quyết chiến cùng Lý Dục lại hiện lên trong mắt mọi
người. Tiếc hận vô cùng đều khiến thanh âm thở dài vang lên, phiêu tán trong
không trung.
Mỗi người đều thắp cho Vạn Trọng Sơn một nén nhang xong thì đều đi đến bên
cạnh Đường Mộng, nhìn vị mỹ nữ xếp hạng thứ năm trên Bách Hoa phổ giờ phút này
yếu ớt như một tiểu hài tử, khóc lóc không thôi.
Hoa Tinh nhìn hai ngôi mộ, cảm thán nói:
“Bọn họ gặp nhau trong đời nhưng vẫn thiếu một chút nhân duyên, thật là đáng
tiếc. Trọng Sơn si tình như thế, ngay cả ông trời cũng phải rơi lệ, đáng tiếc
là có nhiều chuyện không cách nào thay đổi được. Từ hai người bọn họ, chúng ta
cũng phải rút kinh nghiệm, nhớ kỹ phải quý trọng thân nhân bên người, quý
trọng từng chút tình cảm dành cho nhau, như vậy mới quan trọng nhất. Bất kể
chuyện gì xảy ra thì đồng tâm hiệp lực nghĩ ra biện pháp để giải quyết. Ta
không hy vọng chuyện của Trọng Sơn sẽ tái lập, ta muốn bằng hữu cũng như nữ
nhân của ta vĩnh viễn bình an.”
Hoa Tinh nói xong thì nhìn mọi người, gật đầu mỉm cười, sau đó ôm lấy Đường
Mộng, khẽ nói:
“Chúng ta đi, đem tất cả thương tâm và ưu thương để lại nơi này. Tin rằng
Trọng Sơn và Lâm Phương cũng không muốn nhìn thấy mọi người đau buồn. Bọn họ ở
dưới cửu tuyền cũng sẽ chúc phúc ọi người chúng ta được vui vẻ. Tương lai
chúng ta sẽ quay trở lại thăm họ. Bây giờ, chúng ta cần phải trở về.” Nói xong
thì ôm lấy Đường Mộng, cùng mọi người rời khỏi.
Đi được mấy trượng, Đường Mộng dừng lại, quay lại nhìn phía sau, khẽ nói:
“Cáo biệt, các bằng hữu thân ái của ta, hy vọng các người có thể nghe được
những gì ta đã nói. Kiếp sau nhớ là không được quên kiếp trước các người có
một vị bằng hữu tên là Đường Mộng.
Trong gió, một bóng lưng gầy gò có vẻ rất yếu ớt trong ánh hoàng hôn.