Trong thành Lạc Dương có 1 nơi gọi là Thúy Trúc Viên. Là một địa phương rất
yên tĩnh, là nơi để các văn nhân đến tiêu khiển. Ở đây có 1 thiếu niên hết sức
kỳ quái. Mặc dù tướng mạo hắn không có gì đặc biệt nhưng hắn có 1 cái tên rất
kỳ quái, bởi vì tên hắn là Đao Vô Phong. Cả ngày hắn ngồi ôm 1 thanh đao tối
đen, lẳng lặng ngồi bên cạnh hồ sen trong Thúy Trúc Viên và nhìn mặt nước.
Không ai biết lý lịch của hắn chỉ biết 1 năm trước hắn xuất hiện ở đây và rồi
không thấy hắn rời khỏi.
Giữa chiều Hoa Tinh xuất hiện trước Thúy Trúc Hiên. Nhìn cảnh vật thanh nhã
bên trong cánh cửa. Hoa Tinh khẽ cười 1 tiếng lẩm bẩm nói:
“Ở đây quả thực không sai, hoàn cảnh tươi đẹp rất thích hợp 1 mình ngồi suy
ngẫm.”
Nói xong hoa Tinh lắc mình đi vào.
Vừa vào cửa chưa xa 1 đồng tử áo xanh đã chạy đến hỏi:
“Công tử hạ cố đến bản Viên không biết là uống trà bình thư hay đến câu cá?”
Hoa tinh nhìn tiểu đồng khoảng 12,13 tuổi mặt mũi xinh đẹp rất dễ làm người ta
yêu thích, Hoa tinh cười nói:
“Ta đến đây tìm người. Ngươi có biết 1 tên suốt ngày ngồi ôm 1 thanh quái đao
rồi ngẩn người ra ngắm cảnh vật xung quanh không?”
Hoa Tinh nói xong liền mỉm cuời với tên tiểu đồng.
Tiểu đồng nghe thấy vậy khẽ cười 1 tiếng, ngón tay đặt lên môi nhẹ giọng nói:
“Người mà công tử nói ta biết. doc truyen tai . Hắn ở cạnh hồ sen bên kia, ta
sẽ mang công tử đến đó. Gặp mặt hắn công tử phải nhớ kỹ là không được gọi hắn
là đại ngốc, bởi vì như vậy hắn sẽ không vui. Ta thấy hắn 1 mình ngồi thừ ở
đó, ta cũng không rõ tại sao hắn lại như vậy. Ta thật không hiểu các vị đại
nhân thật là kỳ quái thường thích làm những chuyện kỳ quái.
Hoa Tinh vuốt đầu hắn cười nói: Khi ngươi lớn lên sẽ hiểu.Khi đó ngươi cũng sẽ
làm những chuyện rất kỳ quái.Thôi chúng ta đến đó tìm hắn.
Thế là tiểu đồng dẫn Hoa Tinh đi đến chỗ Đao Vô Phong.
Hoa Tinh cầm 1 thỏi bạc đưa cho tiểu đồng để hắn bỏ đi, còn mình thì lẳng lặng
đứng xa xa nhìn Đao Vô Phong. Nhìn nét mặt lơ đãng của Đao Vô Phong, Hoa Tinh
thầm suy nghĩ xem trong đầu hắn đang nghĩ gì mà lại ngồi ở đây suốt 1 năm
trời. Theo tin tức mà Hoa Tinh nhận được từ Đồng Tâm minh thì Đao Vô Phong từ
khi xuất hiện vẫn ở lại đây. Mỗi ngày đều ngồi ở nhìn hồ sen, không biết rốt
cuộc nơi đây có ẩn chứa bí mật gì?
Hoa Tinh không 1 tiếng động đi đến bên cạnh Đao Vô Phong.Nhìn hồ sen đang lặng
im hắn ném 1 thỏi bạc xuống đưới hồ, mặt nước đang bình lặng nhất thời dậy nên
những gợn sóng khiến cho những đóa hoa sen xung quanh nghiêng ngả.
Đao Vô Phong ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tinh trong ánh mắt hiện lên 1 tia kinh
ngạc nhưng ngay lập tức khôi phục bình tĩnh.Hắn trầm giọng nói:
“Ngươi là ai, sao phá vỡ sự bình lặng của mặt nước?”
Hoa Tinh cười nói:Ta là 1 người tạo mộng, ta có thể làm ra nhiều mộng đẹp khó
quên. Giống như hồ sen này mặc dù lúc này nó mất đi sự bình lặng. Nhưng ta nếu
là ngưới tạo mộng thí tự nhiên cũng có thể làm cho nó bình lặng trở lại.
Đao Vô Phong ngẩng đầu lên nhìn Hoa Tinh không tin hỏi:
“Điều đó không có khả năng, căn bản là không thể làm như vậy được. Ngươi đang
nói bậy, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?
Hoa Tinh cười nói: “Không tin ư. Những kẻ ngu xuẩn như ngươi đúng là ếch ngồi
đáy giếng. Những điều chưa gặp đương nhiên là không tin. Ngươi nếu như tin
tưởng người khác thì sẽ không ngồi ngây ngốc ở đây suốt 1 năm trời, không khác
gì 1 tượng gỗ chỉ hơn ngưới chết là còn 1 hơi thở. Ngu xuẩn.”
Mặt Đao Vô Phong khẽ biến, ánh mắt trở nên sắc bén. Hắn lạnh lùng nhìn Hoa
Tinh nói:
“Ngươi thông minh phải không? Tốt nếu ngươi tự xưng là người tạo mộng, có thể
làm ặt nước đang ba động trở thành bình lặng. Vậy ngươi có thể thi triển cho
ta xem xem. Ta cũng không tin ngươi có thể làm cho nước đang ba động trở lại
bình thường. Nếu như ngươi có bản lãnh thì cứ thi triển ra đi xem ngươi là
thần thánh ở phương nào.”
Hoa Tinh nhìn hắn cười đầy tà ý nói:
“Muốn nhìn phải không, được ta sẽ thi triển cho ngươi xem. Nhưng phải có 1
điều kiện, ta không thể vô duyên vô cớ lãng phí sức lực. Như vậy ta có thể
được cái gì. Được rồi bây giờ chúng ta sẽ đánh cuộc. Nếu ta thắng ngươi phải
thõa mãn yêu cầu của ta. Mà nếu như ngươi thắng ta cũng sẽ thỏa mãn nhũng yêu
cầu của ngươi. Nếu như đồng ý thì chúng ta sẽ thực hiện.
Khẽ cười 1 tiếng trong mắt Hoa Tinh lóe lên 1 tia quang mang kỳ dị.
Mặt Đao Vô Phong khẽ biến nói: “Thì ra ngươi có chuẩn bị mà đến đây, muốn
khích ta sao. Được, ta muốn nhìn xem ngươi làm thế nào ặt nước sang ba động có
thể bình lặng trở lại được. Đánh cuộc như thế nào ngươi nói đi.
Hoa Tinh nhìn hắn cười nói: “Ngươi rất ngay thẳng, tốt người như vậy ta thích.
Rất đơn giản là nếu ta làm được diều đó thì ngươi phải đáp ứng làm nô bộc cho
ta 1 năm. Còn nếu ta không làm được thì ta sẽ đáp ứng làm cho ngươi 3 chuyện,
thế nào được chưa.”
Đao Vô Phong trầm tư suy nghĩ 1 lát nhẹ giọng nói: “Được ta đáp ứng, hy vọng
ngươi sẽ làm ta tâm phục khẩu phục. Nhưng ta chỉ sợ ngươi không đạt được mục
đích thôi.”
Hoa Tinh cười nói: “Đến lúc đó thì tự nhiên ngươi sẽ tâm phục khẩu phục. Bây
giờ để cho công bằng ta sẽ ném thỏi bạc vào hồ để cho nó ba động, mà ngươi nhớ
là ngươi không được ra tay đó. Nếu không ngươi sẽ thua. Đồng ý thì gật đầu như
vậy ta sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Đao Vô Phong đứng dậy lui ra sau 3 bước rồi gật đầu đồng ý.
Hoa Tinh cười nói: “Nhìn cho kỹ đó đến lúc đó đừng có không phục lại nói ta có
ý lừa ngươi nha.”
Nói xong Hoa Tinh cầm thỏi bạc ném vào trong hồ nước. Ngay lập tức mặt nước
gợn lên những cơn sóng. Nhìn mặt nước đang ba động, Hoa Tinh tay trái để sau
lưng vẻ mặt rất thản nhiên tự đắc không hề có chút khẩn trương nào cả. Tay
phải khẽ chuyển bàn tay úp xuống dưới, 1 đạo chân khí cường đại trong nháy mắt
bao phủ toàn bộ hồ sen.Chỉ thấy mặt nước đang xao động mãnh liệt trong nháy
mắt trở nên từ tốn hơn nhiều, đến cuối cùng bình lặng trở lại. Mà thần kỳ hơn
là hoa sen trên mặt nước cũng không hề lay động giống như là không bị 1 chút
lực đạo nào tác động đến vậy, quả thực quá thần kỳ.
Đao Vô Phong biến sắc nhìn Hoa Tinh, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, trầm
giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc lá ai, sao chân khí âm nhu tinh thuần có thể trong
nháy mắt làm ặt nước đang ba động bình lặng trở lại. Càng đáng sợ hơn là những
bông hoa sen lại không bị ảnh hưởng 1 chút náo, đây là 1 chuyện rất khó thực
hiện được. Nhung ngươi lại làm được hơn nũa lại quá dễ dàng, thực sự là không
thể tin nổi.
Hoa Tinh cười nói: “Trước hết là ngươi nói nhận thua hay không nhận thua, đây
mới là điều quan trọng nhất. Ta đến đây không phải là để chơi đùa còn mọi
chuyện sau này ngươi sẽ hiểu.
Đao Vô Phong nhìn Hoa Tinh lẳng lặng suy nghĩ. Thật lâu sau ánh mắt Đao Vô
Phong nhìn sang hồ sen nhẹ giọng nói:
“Ngươi thắng, nhung ngươi có thể cho ta biết ngươi là ai không? Ta thật sự
không nghĩ ra ai có năng lực này, hơn nữa lại hoàn thành chuyện này 1 cách đơn
giản như vậy.”
Hoa Tinh cười cười soay người rời đi. Trong không trung truyền lại âm thanh
của Hoa Tinh:
“Ta là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, hiện tại đang ở Mẫu Đơn Các, nhớ đến tìm
ta bởi vì ngươi thua. Ta sẽ ở đó chờ ngượi.Trong 3 ngày nều ngươi chưa tới vậy
không còn gì để nói.”
Dứt lời Hoa Tinh biến mất bên ngoài Thúy Trúc viên.
Trở lại Mẫu Đơn các Hoa Tinh gặp 1 người ngay ngoài cửa. Đó lá 1 người vừa
quen thuộc và cũng xa lạ. Nói xa lạ vì Hoa Tinh không biết tên người đó. Và
nói là quen thuộc vì Hoa Tinh đã gặp người này. Người này rốt cuộc là ai?
Thực ra đây là thần bí nữ tử lần trước đã dẫn dụ Tái Ngoại đệ nhất cao thủ Mộc
Tây Tạp rời đi. Khi Hoa Tinh vừa về tới vừa lúc gặp nàng đi ngang qua cửa và
hơi dừng lại nhìn vào Mẫu Đơn các. Mắt Hoa Tinh khẽ chuyển, thân hình không 1
tiếng động xuất hiện sau lưng nàng, nhẹ nhàng tới gần nàng.Nhất thời 1 mùi
hương như lan xộc vào mũi mang theo hương vị của nữ thân thành thục vô cùng mê
người.
Đột nhiên nàng xoay người lại cảnh giác nhìn Hoa Tinh.Vừa thấy đó là Hoa Tinh
thì trong mắt nàng lộ ra 1 tia sáng kỳ dị, vẻ mặt cảnh giác cũng biến mất, nữ
tử thần bí trầm giọng nói
“Có phải Phượng Hoàng đặc sứ là người luôn chiếm tiện nghi sau lung người.”
Hoa Tinh cười cười ánh mắt tà quái nhìn nàng nói: “Chiếm tiện nghi à không có
đâu.Ta chỉ đi ngang qua 1 chút ngửi thấy mùi thơm như lan nên dừng lại thưởng
thức 1 chút, như vậy sao có thể nói là chiếm tiện nghi được chứ.
Thần bí nữ tử nhìn hắn lạnh lùng nói: “Ngươi là người như thế nào còn cần
người ta nói ra sao? Ngươi không ở bên trong mà bảo vệ các nàng còn chạy ra
ngoài làm gì. Một chút lương tâm cũng không có chỉ lo ình mà thôi. Hừ Đồ nam
nhân hiếu sắc.”
Trong giọng nói của nàng lộ ra 1 tia không hài lòng.
Trong mắt Hoa Tinh lộ ra ý cười tà quái, thân thể hơi tới gần nàng nhe giọng
nói: “Muội sao biết ta không có lương tâm, ta hoa tâm. Mắt thấy mới là thực,
tai nghe là hư, nghe người khác nói rất khó phát hiện được chân tướng sự việc.
Những người đó luôn luôn chưa ăn được nho dã nói là cây nho đó chua. Cho nên
nếu như muội muốn biết có lương tâm hay không, có hoa tâm hay không thì tốt
nhất phải tự mình thử rồi hãy đưa ra đánh giá. Được rồi nếu đã đến đây thì hãy
vào trong đi, ta còn đang muốn cảm kích muội lúc trước đã hỗ trợ. Mời vào, hay
là sợ Hoa Tinh ta có ý đồ gì với nàng.
Nói xong hắn cười tà, đi tới gần nàng ra vẻ bị mùi hương của nàng làm cho si
mê.
Thần bí nữ tử lùi về sau 3 bước tránh Hoa Tinh ra.Nhìn vẻ mặt dâm đãng của Hoa
Tinh, thần bí nữ tử lắc đầu nói
“Thật khó có thể tin được ngươi là đồ đệ của Đao hoàng Bá Thiên. Với tính cách
cao ngạo tự phụ của hắn sao lại có thể dạy dỗ ra 1 đồ đệ tà môn như ngươi
chứ.”
Hoa Tinh nghe thấy vậy, ánh mắt hơi đổi, rồi cẩn thận phân tích những lời nói
này của nàng. Suy nghĩ một lát, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia sáng kỳ dị,
kinh dị nhìn nàng. Hoa Tinh nhẹ giọng nói:
“Thân phận của nàng càng lúc càng rõ ràng, chỉ là trong lòng ta vẫn rất kỳ
quái. Quên đi, vẫn nên đi vào trong thôi đứng ở đây lâu quá người khác lại cho
rằng Hoa Tinh ta đang trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắc hắc, ta thì không ngại, nhưng
sợ nàng phải suy nghĩ. Nếu như nàng không e ngại, ta rất hân hạnh được bồi
tiếp giai nhân nói chuyện”
Thần bí nữ tử trừng mắt nhìn hắn một cái, nhìn bốn phía thấy quả thật có người
đang nhìn về phía này. Nàng nhịn không được yêu kiều hừ một tiếng, xoay người
đi vào trong Mẫu Đơn các. Hoa Tinh nhìn dáng vẻ mê người của nàng, đôi mông
đầy đặn, bờ eo thon thả, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư. Thầm nghĩ đúng là nàng sao?
Hoa Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một tia sáng tà dị, khẽ cười một tiếng
rồi theo sát thần bí nữ tử đi vào trong Mẫu Đơn các.
Trên đường đi, Hoa Tinh tận lực đến gần nàng, ngửi lấy mùi hương mê người trên
mặt không ngừng hiện ra nụ cười. Đi tới biệt viện, chúng nữ lúc này có người
đang luyện công, có người đang chơi đùa. Vừa thấy hai người Hoa Tinh tiến đến,
tất cả mọi người đều mở miệng:
“Có khách đến, mọi người mau nghênh tiếp”
Chúng nữ vừa thấy người đến là thần bí nữ tử đều ngẩn người một chút. Nhưng
lập tức đều tươi cười như đàn ong vỡ tổ vây nàng ta vào giữa. Chúng nữ đều rất
vui vẻ hiển nhiên là vì cảm ơn nàng lúc trước đã ra tay tương trợ. Thi thoảng
lại hỏi nàng ta cái này cái kia. Mà thần bí nữ tử nhìn những nữ hài xinh đẹp
này với ánh thân ái, thân thiết ân cần hỏi han các nàng.
Hoa Tinh đi tới bên cạnh Dạ Phong, nhẹ giọng nói nói:
“Thế nào, đã khôi phục hơn chưa? Mấy ngày nữa có thể xuất phát được không?”
Dạ Phong mỉm cười nói:
“Không có việc gì, bây giờ đã có thể đi được, chỉ là vết thương còn chưa khỏi
hẳn nên sợ rằng có thể vỡ ra mà thôi. Mà công tử gặp nàng ta ở đâu, vì sao
nàng ta không bỏ khăn che mặt xuống?”
Hoa Tinh nhìn thần bí nữ tử đang bị chúng nữa vây quanh, trong mắt lộ ra một
tia cười cười thần bí, khẽ cười nói:
“Là nàng ta tự mình tới, ta vừa vặn gặp ở ngoài cửa. Chắc là nàng ta đến thăm
mọi người. Về phần thân phận của nàng ta ta tạm thời cũng không rõ rằng lắm.
Tuy nhiên cũng sẽ có một ngày biết được, khi đó mọi người sẽ rõ”
Ở bên này, Ám Nhu lớn tiếng hỏi: tại
“Người vì sao không bỏ khăn che mặt ra để chúng ta có thể thấy người như thế
nào, như vậy chúng ta cũng dễ xưng hô hơn. Người như vậy chúng ta cũng không
biết nên gọi là gì, gọi là Tỷ tỷ, hay gọi là gì?”
Ám Nhu mỉm cười nhìn thần bí nữ tử.
Thần bí nữ tử nhìn Ám Nhu cười nói: “Chiêu đó của tiểu nha đầu ngươi chẳng lẽ
ta không biết sao? Ta sao có thể bị ngươi lừa dễ dàng như vậy chứ. Còn xưng hô
thế nào tùy các ngươi là được. Lần trước các ngươi thoát hiểm như thế nào. Sau
đó ta thấy ở hiện trường xuất hiện một đồ án kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy ra
chuyện gì?”
Chúng nữ không nói gì mà đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn vào Hoa Tinh. Ám Vũ
nói:
“Chuyện này, tỷ hỏi công tử đi, chúng ta cũng không nói rõ được. Hôm nay trời
nóng, tỷ nhất định đang khát, muội đi lấy nước cho tỷ, tỷ ngồi đây đi.”
Nàng nói xong liền đi khỏi. Thần bí nữ tử liếc nhìn Hoa Tinh, thấy hắn đang
nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt không ngừng do xét trên thân thể mình khiến
nàng rất khó chịu.
Hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Tinh, thần bí nữ tử dời đi ánh mắt không thèm để
ý đến hắn nữa mà bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với chúng nữ bên cạnh. Hoa Tinh
thấy thế liền cười cười đắc ý, ánh mắt dừng lại trên bộ ngực đầy đặn mê người
của nàng, nhìn hai toà nhũ phong tuyệt đẹp. Thần bí nữ tử cùng chúng nữ hàn
huyên một lát rồi quay đầu lại nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói:
“Hoa Tinh bây giờ ta có chuyện muốn nói cho ngươi, hy vọng ngươi lưu ý”
Hoa Tinh từ từ đi tới trước mặt nàng, mỉm cười hỏi: “không biết là chuyện gì
mà khiến nàng phải đến đây nói cho ta. Nhất định là rất quan trọng, phải
không?” Thần bí nữ tử nắm lấy tay Tô Ngọc nhẹ giọng nói:
“Chuyện này có quan hệ với Mộc Tây Tạp. Võ công của hắn rất bá đạo, võ công
hắn tu luyện tất cả đều là âm nhu, hơn nữa rất âm đọc. Đặc biệt là Huyền Hàn
Âm Sát chưởng vô cùng ác độc, ngươi phải cẩn thận. Lần này hắn vào Trung
Nguyên trong miệng nói là muốn học hỏi các cao thủ của Trung Nguyên nhưng thực
ra hắn có mục đích khác. Về phần mục đích cụ thể của hắn là gì ta tạm thời còn
chưa dám khẳng định.
Nhưng theo phân tích của ta, hắn lúc này tới đây là để dò đường, thám thính
động tĩnh của Võ Lâm Trung Nguyên. Sau lưng hắn nhất định là toàn bộ Võ lâm
Tái ngoại. Rất nhiều khả năng bọn chúng sẽ vào một thời cơ thích hợp mà tiến
quân vào Trung Nguyên với ý đồ tranh giành thiên hạ. Điều này ngươi sau này
nhất định phải lưu ý một chút.
Ta biết ngươi không để ý đến những việc này. Nhưng nếu chuyện như vậy xảy ra
thì Phượng Hoàng thư viện của ngươi nhất định cũng khó thoát khỏi kiếp nạn lần
này”
Hoa Tinh nghe thấy vậy liền trầm ngâm suy nghĩ một chút, rồi nhẹ giọng nói:
“Võ Lâm thiên hạ lúc này đã rất loạn, có thêm bọn họ cũng không nhiều. Vừa lúc
có thể tự diệt trừ lẫn nhau, như vậy có thể duy trì hòa bình trong Võ lâm. Tuy
nhiên chuyện như vậy hẳn nên để cho các đại môn, đại phái lo lắng giải quyết.
Còn đối với ta, một kẻ lãng tử hoa tâm trong mắt người khác sẽ không cần để ý
đến việc này. Ta chỉ có suy nghĩ là làm sao bảo vệ được nữ nhân bên mình, tìm
thêm mấy thê tử xinh đẹp mà thôi. Giống như bây giờ, ta không hề có hứng thú
đối với việc nàng nói, trái lại ta đang suy nghĩ xem lúc nào có thể bắt được
nàng vào tay. Hắc hắc, đây hẳn là một chuyện rất tuyệt vời”
Nói xong câu cuối cùng, Hoa Tinh lộ ra nụ cười tà dị, ánh mắt nhìn chằm chằm
vào nàng.
Thần bí nữ tử nghe thấy vậy ánh mắt khẽ đổi, nàng nhìn chúng nữ bên cạnh mình
thấy các nàng chỉ đang mỉm cười chứ không hề có chút ghen tuông gì, điều này
thật sự làm người ta khó có thể tin tưởng. Thần bí nữ tử không để ý tới lời
chọc ghẹo của Hoa Tinh, trầm giọng nói:
“Còn có một việc chính là Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt đứng thứ ba trong
Thiên bảng lần thứ nhất đang đi về phía này. Hắn rốt cuộc vì sao mà đến đây ta
tin rằng ngươi hiểu rõ nên ta cũng không nói nhiều. Nói chung thiên hạ không
có bức tường nào ngăn cản được hoàn toàn gió. Chuyện vừa rồi ngươi cũng chỉ có
thể giấu được nhất thời chứ không thể giấu cả đời, ngươi nên cẩn thận một chút
đi”
Hoa Tinh nghe thấy vậy nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, hắn cười nói:
“Hắn nhanh như vậy đã đến đây thực là không nghĩ ra. Ba ngày nữa ta sẽ mang
mọi người rời khỏi đây, hy vọng hắn có thể tới kịp chứ không lại phải đuổi
theo. Lần này thành Lạc Dương đã có không ít người chết vì ta, tin tưởng cao
thủ của Võ lâm Tứ đại bang phái rất nhanh sẽ tụ tập ở đây. Ta sẽ không ở đây
làm trở ngại bọn họ, để cho bọn họ một cơ hội tranh đoạt. Nếu như ta còn ở đây
bọn họ sẽ không dám động thủ. Ta phải thành toàn cho bọn họ.”
Thần bí nữ tử nhìn Hoa Tinh trong mắt lộ ra vẻ trầm tư. Một lúc sau, nàng nói:
“Lần này ta nghe nói tất cả các phân đường của Võ Lâm lhư viện tại thành Lạc
Dương đều bị người tiêu diệt hoàn toàn, ta nghĩ hẳn là do ngươi làm. Thành Lạc
Dương bây giờ cũng chỉ có ngươi mới dám làm chuyện như vậy. Ngươi làm như thế
không sợ rằng Phượng Hoàng thư viện ở Nam Kinh sẽ gặp chuyện không hay sao?
Ngươi tới Lạc Dương không chỉ phá tan phân đà của Thông Thiên Môn, làm trọng
thương Quyền Thần Lý Bất Hối mà còn tiêu diệt Võ Lâm thư viện ở Lạc Dương. Hai
thư viện còn lại cũng tổn thất không ít nhân thủ trong tay ngươi, cứ như vậy
bọn họ đều nhằm mũi nhọn vào ngươi. Tuy rằng ngươi võ công cao cường bọn họ
rất khó làm gì được ngươi. Nhưng Phượng Hoàng thư viện ở Nam Kinh sợ rằng
không lâu nữa sẽ gặp nguy hiểm. Khi đó các nàng chỉ sợ là khó có thể ứng phó
với đợt tấn công của kẻ địch cường đại, đối mặt với nguy hiểm tan ra. Điều này
ngươi đã nghĩ đến chưa?”
Hoa Tinh nghe vậy mặt trầm xuống, nhẹ giọng nói:
“Việc này cũng là tất nhiên. Rất nhiều chuyện đều có lợi có hại, không thể
trọn vẹn được. Ta nếu đến đây gặp phải những người này thì tự nhiên sẽ không
buông tha bọn họ. Người trong Võ lâm đều có một tập tính đó chính là bắt nạt
kẻ yếu. Ngươi càng nhân nhượng hắn sẽ càng khi dễ ngươi. Cho nên ta mới dùng
thủ đoạn sét đánh với bọn chúng. Nếu ai làm ta phẫn nộ thì bất kể hắn là ai ta
đều giết hắn. Hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Về phần thư viện, các nàng
hiểu rất rõ tình hình của ta nên tự nhiên biết nên đối phó những người đó như
thế nào. Nếu các nàng thực sự không thể chống đỡ nổi thì các nàng sẽ cho ta
biết”
Thần bí nữ tử khẽ thở dài nói:
“Giọng điệu của ngươi lúc này thật ra rất giống sư phụ của ngươi. Hắn năm xưa
cũng là một kẻ hoành hành ngang ngược, không coi ai ra gì. Truyền nhân hôm nay
của hắn cũng có dáng dấp tương đồng như vậy, thực sự là sư phụ ra sao thì đồ
đệ sẽ như vậy”
Hoa Tinh nghe thấy vậy ánh mắt hơi chuyển, khẽ cười nói:
“Theo nàng nói thì đồ đệ như thế nào thì dư phụ sẽ như vậy có phải không? Nếu
nói như vậy thì dung mạo của nàng dưới lớp khăn che mặt này sợ là chỉ Ám Vũ
của ta mới có thể sánh bằng. Hắc hắc, ta thấy tốt nhất nàng nên gỡ xuống rồi
so sánh với Vũ nhi một lần. Ta sẽ làm trọng tài, thế nào?”
Trong mắt thần bí nữ tử lộ ra một tia kinh ngạc, liếc nhìn Hoa Tinh một cái
nàng nhẹ giọng nói:
“Ngươi tốt nhất là không nên đoán bậy. Bây giờ cũng không còn sớm ta cũng phải
đi. Mong rằng lần sau gặp lại miệng lưỡi ngươi không còn láu lỉnh như vậy” Nói
xong nàng liền đứng dậy chào từ biệt chúng nữ rồi rời đi. Hoa Tinh khẽ cười
nói: “Ta tiễn nàng một đoạn, miễn cho nàng nói ta không làm hết tình địa chủ”
Nói xong hắn cười cười với chúng nữa, thân thể bắn thẳng về phía bóng người
trong không trung.
Ngoài thành Lạc Dương, Hoa Tinh nhìn thần bí nữ tử ở phía trước, cười nói:
“Nhìn bộ dạng của nàng có phải là sợ ta hay không mà phải chạy ra ngoài thành,
chắc là sợ ta biết nơi nàng đang ở. Thực ra bây giờ nàng không nói ta cũng đã
biết nàng là ai. Ta chỉ muốn nhìn dung mạo của nàng một chút xem có xinh đẹp
như trong truyền thuyết hay không?” Thần bí nữ tử nhìn Hoa Tinh, giọng nói
trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
“Ngươi nếu đã biết ta là ai thì cũng nên biết có một số việc không thể nói
lung tung. Sau này khi ngươi gặp ta tốt nhất không nên lộ ra vẻ tà khí như
vậy, ta không thích ngươi như vậy”
Hoa Tinh cười nói:
“Có không ít nữ nhân nói khi ta cười lên sẽ có một cỗ mị lực cực mạnh có thể
mê hoặc tất cả nữ nhân. Nàng có phải sợ nếu ta cười, nàng sẽ từ từ rơi vào
trong mị lực của ta. Nếu nói như vậy không lâu nữa ta có thể chuẩn bị kiệu
cưới nàng về”
Ánh mắt thần bí nữ tử trở nên lạnh lùng, hừ nhẹ nói:
“Sắc lang, thật không biết đồ đệ của ta coi trọng ngươi ở điểm nào. Ngươi
ngoại trừ có võ công cao cường cùng với tướng mạo không kém còn có điểm nào
hấp dẫn người chứ. Thật không rõ vì sao lại có thể hấp dẫn nhiều nữ nhân đến
vậy”
Hoa Tinh cười nói:
“Nàng muốn biết ư, rất đơn giản. Sau này nhớ lưu ý từng lời nói cử động của
ta, ở bên cạnh ta chưa đầy ba tháng trong lòng nàng sẽ in hình bóng của ta,
vĩnh viễn không thể quên được. Nếu không tin nàng thử một lần coi”
Thần bí nữ tử cười lạnh nói:
“Ngươi cho rằng ta không có việc gì làm sao, nực cười. Ta phải đi đây, ngươi
tốt nhất là trở lại bảo vệ nữ nhân bảo bối của ngươi đi, sắc lang”
Nói xong, thân thể nàng khẽ xoay một vòng trong không trung, nhanh chóng bay
về một hướng.
Nhìn dáng người mê hồn của nàng, Hoa Tinh khẽ cười nói:
“Nếu có cơ hội nhất định phải nhất tiễn hạ song điêu, đoạt được mỹ nhân trong
truyền thuyết này. Hắc hắc, cảm giác đó nhất định sẽ rất sảng, ha ha ha ha”
Hoa Tinh cười to vài tiếng rồi cũng xoay người rời đi.