Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 159: Quái Kiếm Vô Bính – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 159: Quái Kiếm Vô Bính

Trên đường trở về Mẫu Đơn các, trên mặt Hoa Tinh xuất hiện một nụ cười lạnh
lùng, hắn dửng dưng nhìn bốn phía xung quanh.

“Lạc Dương, giờ ta sẽ ở đây đấu một trận với các ngươi, đến lúc đó đừng trách
ta tàn độc”

Đi qua một hẻm nhỏ sau đó đi qua một con đường là đến được Mẫu Đơn các. Lúc
này Hoa Tinh lại gặp Lục nương tử Quý Nguyệt Mai ở trong con hẻm này. Vừa thấy
Hoa Tinh, Quý Nguyệt Mai vô cùng vui mừng đi đến bên cạnh Hoa Tinh, nhỏ giọng
nói:

“Công tử, nô tì nghe nói đoàn người các người đã bị công kích nên thiếp vô
cùng lo lắng. Lúc này bọn họ như thế nào rồi, đều an toàn chứ?”

Hoa Tinh nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói:

“Nàng về chỗ ở của mình đi, ta sẽ lập tức đến đó tìm nàng. Lúc này ta có một
nhiệm vụ muốn giao cho nàng, đợi lát nữa gặp ta sẽ nói cho nàng biết, đi đi”

Đưa mắt nhìn Quý Nguyệt Mai đi xa, Hoa Tinh từ từ bước đi, vừa đi vừa để ý xem
có người theo dõi mình hay không.

Sau khi trở lại Mẫu Đơn các, Hoa Tinh trực tiếp đi tới nơi ở của Quý Nguyệt
Mai. Hắn ngồi ở trong phòng chờ Quý Nguyệt Mai đóng cửa sổ lại. Hoa Tinh nhẹ
nhàng kéo nàng vào lòng, hai tay lướt trên thân thể mềm mại của nàng, hắn nhỏ
giọng nói:

“Vừa rồi Tam đại thư viện thừa lúc ta vắng mặt đã phát động công kích mãnh
liệt nhằm vào người của chúng ta, khiến cho tất cả mọi người bị trọng thương.
Cũng may không có ai bị chết, tuy nhiên ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng”

Quý Nguyệt Mai khẽ cựa quậy, vô lực từ chối ma thủ của Hoa Tinh, đáng tiếc
chẳng có tác dụng gì. Quý Nguyệt Mai nói:

“Sáng sớm nay, Lạc Dương truyền ra một tin tức kinh người, nói rằng ba nơi trú
ẩn của Võ Lâm Thư viện tại thành Lạc Dương đều bị người huyết tẩy, tất cả đều
đã chết không có một ai còn sống. Chuyện này là công tử làm phải không?”

Hai tay Hoa Tinh nắm lấy đôi nhũ hoa mơn mởn đầy sức sống, hưởng thụ cảm giác
mềm mại, mát lạnh tuyệt vời từ đó truyền lại. Hoa Tinh nhìn trần nhà, bình
tĩnh nói:

“Chuyện này tất nhiên là ta làm. Lúc này chỉ có Lâm Vân trốn thoát bởi vì ta
không thấy hắn. Sau khi trời sáng ta có một chuyện muốn nàng đi làm. Chuyện
này rất quan trọng, nàng nhất định phải làm cho tốt. Việc này đối với ta mà
nói là rất quan trọng nên không thể có một chút sai lầm. Ta lúc này đang tạm
thời liên minh với một tổ chức thần bí, ta đáp ứng ở thời khắc mấu chốt sẽ
giúp bọn hắn đối phó một kẻ địch cường đại. Mà bọn họ sẽ làm tất cả mọi chuyện
cho ta. Trời sáng, ta sẽ để nàng đi tiếp xúc bọn họ, nàng nhất định phải cẩn
thận chú ý xem bọn họ có phải chân thành hợp tác hay có âm mưu nào khác hay
không, điều này rất quan trọng. Nếu như bọn họ chân thành hợp tác thì nàng sẽ
đại biểu ta hợp tác với bọn họ. Ta tạm thời cần đến lực lượng của bọn họ để
đối phó một ít kẻ thù. Nàng hiểu chưa?”

Nói xong, bàn tay đang nắm đầu vú của nàng hơi dùng lực một chút nắn bóp khiến
cho Quý Nguyệt Mai đang nằm trong lòng mình rên lên một tiếng đầy gợi cảm.

Quý Nguyệt Mai run giọng nói:

“Hiểu, nô tỳ hiểu. công tử yên tâm, nô tỳ nhất định hoàn thành nhiệm vụ, sẽ
không làm cho người thất vọng”

Hoa Tinh nhỏ giọng nói:

“Nhớ kỹ không được sơ suất, ta không muốn nàng gặp chuyện không may. Bây giờ
nàng hãy làm ta thỏa mãn đi, dùng tuyệt kỹ của nàng hầu hạ ta đi”

Quý Nguyệt Mai kiều mị liếc nhìn Hoa Tinh, nàng đứng dậy nhẹ nhàng cởi quần áo
cho hắn. Đôi tay nhỏ bé rất nhanh cởi hết quần áo trên người Hoa Tinh, không
lâu sau hai người đã trần như nhộng dán sát vào nhau. Đôi ngọc thủ của Quý
Nguyệt Mai nhẹ nhàng vuối ve ngực Hoa Tinh rồi từ từ di chuyển xuống dưới,
nàng nhẹ nhàng khiêu khích Hoa Tinh. Nhìn tiểu đệ đệ hùng tráng cao vút của
Hoa Tinh đầy mê say, tiếng rên rỉ kiều mị khe khẽ vang lên trong phòng. Nàng
khẽ cúi đầu xuống, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ mở, một ngụm bao lấy tiểu đệ đệ
đang hưng phấn của Hoa Tinh, nhiệt tình hầu hạ hắn.

Hoa Tinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, trên mặt lộ ra một chút kích động,
một tay không ngừng vuốt ve tấm lưng của Quý Nguyệt Mai. Nhìn nữ nô xinh đẹp
này, Hoa Tinh có một cảm giác rất khác so với các nữ nhân khác. Có thể bởi vì
ở trên người nàng hắn mới có thể hoàn toán phát tiết những dục vọng vốn có của
bản thân mà không cần e ngại gì hết.

Lẳng lặng hưởng thụ cái miệng nhỏ nhắn của Quý Nguyệt Mai đang chiều chuộng
mình một lát, Hoa Tinh khẽ kéo nàng lên trên người mình. Nhìn đóa hoa mê người
của nàng, trong mắt Hoa Tinh lóe ra ánh sáng màu đen rực rỡ. Hai ngày qua bởi
vì mọi chuyện diễn ra bất thường nên Hoa Tinh đã áp chế cảm xúc nhục dục của
mình, giờ khắc này đột nhiên bộc phát. Buông đôi nhũ hoa đầy đặn ra, Hoa Tinh
xoay người đặt nàng xuống bên dưới, hai tay mở đôi chân thon dài mê người của
nàng ra. Trong tiếng kêu rên nhè nhẹ đầy dục tính, Hoa Tinh mạnh mẽ công phá
cửa thành trì, nhất cử chiếm cứ vùng đất màu mỡ phì nhiêu. Cảm nhận được cảm
giác vô cùng tuyệt vời, Hoa Tinh vô cùng hưng phấn, tập trung toàn bộ tinh
thần vào trong tình dục say lòng người, hắn phát tiết toàn bộ những thứ bức
bối, không thoải mái của mấy ngày qua ra.

Trong căn phòng nhỏ khép kín cửa, một cuộc xuân sắc mê người đang diễn ra. Hoa
Tinh sau khi điên cuồng phát tiết một lúc mới từ từ bình tĩnh lại, lẳng lặng
nằm ở bên cạnh Quý Nguyệt Mai. Nhìn Quý Nguyệt Mai luôn hiểu ý mình, thấy nàng
đang dùng cái miệng nhỏ nhắn lấy lòng mình, Hoa Tinh không nhìn được mà vuốt
ve cơ thể nàng. Hắn lẳng lặng cảm nhận được cảm giác tuyệt vời từ cái miệng
nhỏ nhắn của nang mang tới ình. Giờ phút này, Hoa Tinh đột nhiên hiểu ra tại
sao trên đời này mỗi một người đều mong muốn có quyền thế. Bởi vì có quyền thế
ngươi sẽ có thể hưởng thụ rất nhiều chuyện mà người khác không thể hưởng thụ.
Giống như mình bây giờ, nếu lúc rước mình không có võ công cao cường thì sao
có thể chinh phục được Quý Nguyệt Mai, sao có thể khiến nàng cam tâm tình
nguyện hầu hạ mình như vậy chứ.

Mưa gió rồi cũng có lúc tạnh, Hoa Tinh ôm nàng vào trong lòng, khe khẽ vuốt ve
khuôn mặt ngọc của nàng, ôn nhu nói:

“Lần này khi đi tiếp xúc với đám người Đồng Tâm minh kia, nàng phải nhớ kỹ
không nên quá thẳng thắn. doc truyen tai . Có nhiều chuyện nếu không thật sự
cần thiết thì cố gắng không nói cho bọn họ. Bởi vì đây là lần tiếp xúc đầu
tiên, nên ai cũng không dám khẳng định bọn họ có thật tâm hay không, nên nàng
nhất định phải cẩn thận. bây giờ ta muốn mượn lực lượng của bọn họ để đối phó
với Võ Lâm thư viện và Thông Thiên Môn. Ta bây giờ cần phải quay về, trời sáng
ta sẽ dẫn nàng đi gặp người của Đồng Tâm minh”

Quý Nguyệt Mai đứng dậy, nàng dịu dàng mặc lại quần áo cho hắn. Nhìn Hoa Tinh,
Quý Nguyệt Mai nhỏ giọng nói:

“Mỗi một lần cùng công tử ở một chỗ, công tử càng lúc càng ôn nhu, nô tỳ phát
hiện ra rằng mình đã bị lún thật sâu, khó có thể kiềm chế trước công tử. Tuy
rằng công tử không nói gì thêm nhưng nô tỳ hiểu giờ phút này này nô tỳ đã có
những thứ mà một người nô nữ không thể có được. Nô tỳ mặc dù không thể giúp gì
được nhiều cho công tử, nhưng lần này nô tỳ nhất định sẽ làm tốt, không để cho
người thất vọng” Bạn đang xem tại TruyệnFULL – .TruyệnFULL

Hoa Tinh nhìn nàng, khe khẽ gật đầu nhưng không nói gì cả, hắn xoay người rời
đi. Nhìn Hoa Tinh bước đi, trong mắt Quý Nguyệt Mai lộ ra một tia si mê, nàng
đứng yên ở cửa dùng ánh mắt quyến luyến tiễn hắn.

Đến giữa trưa, Hoa Tinh mỉm cười ăn bữa cơm đoàn viên với mọi người. Bởi vì
Hoa Tinh thi thoảng vận công giúp mọi người chữa thương, nên lúc này ngoại trừ
Dạ Phong và Trần Lan bị ngoại thương vẫn chưa khỏi thì những người khác đã
khôi phục đôi chút, đã có thể tự mình hành động.

Sau khi ăn xong, Hoa Tinh nói:

“Ta tạm thời có dự định đợi hai ngày nữa khi thương thế của các nàng đỡ hơn
chúng ta sẽ rời khỏi Lạc Dương đi đến Tế Nam. Chúng ta đã lưu lại đây quá lâu,
có rất nhiều chuyện vẫn chưa kịp giải quyết, cũng chỉ có thể để lại cho Ngọc
Anh sau này từ từ xử lý. Thành Lạc Dương lúc này cũng chỉ còn vài chuyện chúng
ta cần quan tâm. Thứ nhất chính là hành động của kẻ địch, điểm này tạm thời
chưa có tin tức gì. Điểm thứ hai là liên quan đến Mộc Tây Tạp và nữ tử thần bí
mấy ngày hôm trước giúp các nàng. Nàng ta có thân phận rất thần bí hơn nữa võ
công của nàng ta cũng tương đối cao. Nếu như lúc đó nếu không phải nàng ta dẫn
đi Mộc Tây Tạp thì sợ rằng các nàng đã gặp chuyện không may. Điểm này ta sẽ
trả ơn nàng ta. Về phần Thiết Chiến và Long Vũ, chúng ta lúc này không thể
giúp gì cho bọn họ. Điểm thứ ba, ta nghĩ nhân số chúng ta có khá nhiều, một
ngày nào đó phân tán sẽ rất khó đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Cho nên
các nàng phải chịu khó khổ luyện võ công để có thể tự bảo vệ chính mình. Ngoài
ra nếu như có bang thủ (người giúp đỡ) thích hợp, ta cũng dự định tìm lấy mấy
người. Chiều nay ta dự định đi gặp hai cao thủ thần bí, nếu như có khả năng ta
sẽ mang hai người bọn họ về đây.”

Ám Vũ mở miệng nói:

“Điều Công tử lo lắng chúng ta đều hiểu được, nhưng rất nhiều chuyện đều không
phải thuận theo ý người. thành Lạc Dương lúc này ngoại trừ chuyện của phái
Thiếu Lâm ra thì cẩm hạp thần bí cũng khiến cho rất nhiều người chú ý. Ngoài
ra thì Thiên Anh Đại Pháp tà ác lúc nào cũng có thể xuất hiện. Tất cả những
chuyện đó chúng ta đều phải lưu ý cẩn thận”

Liên Phượng hỏi:

“Công tử nói muốn đi gặp hai cao thủ thần bí, không biết là ai? Trong thành
Lạc Dương này còn có bao nhiêu cao thủ? Cẩn thận tính toán sợ rằng cũng không
nhiều lắm. Hai người Huyết Nga Lão Quái và Kim La Thiên Sát, hai người Thiết
Chiến và Long Vũ, ngoài ra còn có Mộc Tây Tạp và nữ tử thần bí, tổng cộng cũng
chỉ có sáu người. Mặt khác, đám cao thủ chết trong tay Hoa Tinh sợ rằng cũng
có không ít. Như vậy cả thành Lạc Dương bây giờ còn có bao nhiêu người được
cho là cao thủ chứ?”

Hoa Tinh mở miệng nói:

“Hai người mà ta nói không hề nổi tiếng, bọn họ cũng không có uy danh gì trong
Võ lâm. Nhưng có người nói bọn họ có bản lĩnh rất cao cường. Hai người này đều
khoảng ba mươi tuổi. Một người tên là Kiếm Vô Bính, một người tên là Đao Vô
Phong đều là những thanh niên rất kỳ quái. Bọn họ người cũng như tên, một
người dùng kiếm không chuôi, giống như một chiếc thước vậy. Một ngày dùng đao
không có lưỡi, đều rất kỳ quái. Ta vì vậy cũng cảm thấy kỳ quái nên mới đi gặp
bọn họ”

Mọi người nghe thấy vậy đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, dường như cũng chưa nghe nói
đến hai người này lần nào. Ám Nhu mở miệng nói:

“Hoa Tinh, tốt nhất là huynh mang bọn họ về đây để chúng ta xem xem bọn họ rốt
cuộc như thế này mà lại có cái tên và binh khí quái đản đến vậy. Một người họ
Kiếm, một người họ Đao thực đúng là đao kiếm phối, thú vị, thú vị”

Hoa Tinh đứng dậy nói:

“Được rồi ta không nói nhiều nữa, mọi người chú ý nghỉ ngơi hoặc luyện công
cũng được, ta đi trước đây” Nói xong, cũng không biết hắn làm như thế nào mà
người bay lên khẽ rơi xuống bên ngoài Mẫu Đơn các.

Hoa Tinh ra khỏi Mẫu Đơn các đi thẳng đến Xuân Hoa Lâu – nhà kỹ viện lớn nhất
của Lạc Dương này. Vừa tiến vào Xuân Hoa Lâu liền thấy vô số thiếu nữ trang
điểm xinh đẹp, ăn mặc rực rỡ. Những nữ tử này vừa thấy Hoa Tinh mắt sáng rực
lên, toàn bộ lao tới nũng nịu gọi công tử, đại gia rồi vây quanh Hoa Tinh.
Giống như chưa bây giờ thấy thiếu niên tuấn tú như vậy.

Hoa Tinh liếc nhìn chúng nữ thấy sắc đẹp bình thường không có gì đặc biệt cả.
Hắn hơi tiến lên một chút tất cả mọi người xung quanh khẽ run lên không tự chủ
được lui về sau vài bước. Mọi người kinh hãi nhìn Hoa Tinh, Hoa Tinh cầm một
khối bạc lên, mở miệng nói:

“Ai trước tiên nói cho ta biết Kiếm Vô Bính ở đâu thì thỏi bạc này sẽ là của
nàng đó”

Hoa Tinh vừa nói xong lập tức chợt nghe một n tử gấp giọng nói:

“Người đó đang ở cạnh cửa sổ lầu hai, Công tử có muốn tiện thiếp mang người
tới đó không”

Nàng ta chưa kịp nói xong thì các người khác đều đã lớn tiếng nhôn nhao tranh
nói. Hoa Tinh ném nén bạc cho nàng ta, thân thể lóe lên đã xuất hiện ở trên
lầu hai.

Nhìn bốn phía xung quanh, Hoa Tinh rất nhanh phát hiện ra người mình muốn tìm.
Chỉ thấy Kiếm Vô Bính khoảng ba mươi tuổi, mặt trắng không râu, tướng mạo coi
như tuấn tú. Lúc này hắn đang ngồi xem một nữ tử đánh đàn, đang si mê nghe
tiếng đàn. Hoa Tinh nhìn thoáng qua thanh quái kiếm trên bàn, ánh mắt lộ ra
một tia kinh ngạc. Đó là một thanh xích thước không có chuôi kiếm trông như
một cây thước kỳ dị.

Hoa Tinh nhìn lướt qua nữ tử đang đánh đàn, ánh mắt có vẻ không tin. Đó là một
thiếu nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ bố y màu xanh giản dị nhưng vẫn
không che giấu được khí chất mê người của nàng. Nàng có vóc dáng không tệ, hai
vú vút cao, vòng eo thon thả. Nhìn qua thấy có vẻ gầy nhưng không mất đi cảm
giác êm dịu, xem như cũng khá hấp dẫn.

Hoa Tinh ngồi xuống bên cạnh Kiếm Vô Bính nhưng không nói gì, cũng lẳng lặng
nghe tiếng đàn. Khúc đàn này rất bình thản làm cho người nghe có cảm giác tươi
mát. Khúc đàn rất nhanh cũng kết thúc, thiếu nữ khẽ cười nói:

“Cảm tạ mọi người, Thanh Nga vô cùng cảm kích, cáo từ”

Nói xong nàng ôm đàn đứng dậy rời đi. Càng kỳ quái là tất cả mọi người ở đây
đều không mở miệng giữ lại.

Kiếm Vô Bính nhìn cho đến khi Thanh Nga biến mất mới quay đầu lại nhìn Hoa
Tinh nói:

“Ngươi là ai, có chuyện gì?”

Lời nói ngắn gọn và dứt khoát.

Hoa Tinh nhìn về phía Thanh Nga đi khỏi, nhẹ giọng nói:

“Có người nói ngươi ở đây nghe vị cô nương này đánh đàn đã nửa năm qua. Nhưng
nửa năm qua ngươi chưa có thu hoạch gì, ngươi không cảm thấy nản lòng soa?
Ngươi có nghĩ rằng phương pháp của mình là vô ích không?”

Kiếm Vô Bính nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng nói: “ngươi có mục đích gì cứ nói thẳng.
Còn chuyện của ta không cần ngươi hỏi”

Hoa Tinh cười nói:

“Cũng tốt, trực tiếp đỡ tốn thời gian. Ta đến thực ra vì hiếu kỳ. Bởi vì có
người nói ở đây có một Thanh Nga cô ngương bán nghệ không bán thân. Hôm nay
gặp được mới biết Thanh Nga thật mộc mạc, xinh đẹp động lòng người là một thê
tử lý tưởng. Ta đang chuẩn bị tìm mười vạn lượng mua nàng về làm vợ ngoài ra
không có ý gì khác. Thấy ngươi cũng là người theo đuổi Thanh Nga cô nương cho
nên muốn hỏi trước một tiếng là Thanh Nga cô ngương này có gặp chuyện phiền
toái gì không. Trước mắt mà nói ta chỉ đến tâm sự với nàng, với nhân phẩm của
ta nàng tự nhiên sẽ yêu ta. Khi đó, hắc hắc, hai bên đồng lòng, nhất định hay
lắm đây”

Kiếm Vô Bính nghe thấy thế liền biến sắc, vẻ mặt đang lạnh lùng trở nên tức
giận tàn bạo nhìn Hoa Tinh. Chỉ nghe hắn nói:

“Ngươi đang nằm mơ, có ta ở đây đừng ai mơ tưởng lấy được phương tâm của nàng.
Nàng sẽ không đi theo ngươi, ngươi mau cút đi. Lần sau đừng cho ta thấy ngươi
nếu không đừng trách ta vô tình”

Cố nén tức giận, Kiếm Vô Bính hung ác trừng mắt nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh khẽ cười, nhìn đám người đang hiếu kỳ xung quanh, cười nói:

“Mười vạn lượng bạc, ngươi nói có gì ta không làm được. Tin rằng chỉ cần ta mở
miệng thì lão bản của kỹ viện này sẽ ngay lập tức dùng đại kiệu tám người mang
Thanh Nga đến phủ ta. Ngươi nói đúng không? Được rồi ta không cần nhiều lời
với ngươi, ta phải đi lo đại sự cả đời ta. Ngươi cứ ngồi ở đây đi”

Nói xong, Hoa Tinh đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài, căn bản không để ý đến hắn.

Mắt Kiếm Vô Bính đảo đảo dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Đột nhiên chỉ
thấy hắn ngẩng đầu lên, cầm lấy quái kiếm trên bàn lắc mình ngăn cản Hoa Tinh.
Kiếm Vô Bính nhìn Hoa Tinh, lạnh lùng nói:

“Vẫn là câu nói kia, ngươi lập tức rời khỏi đây, nếu không đừng trách kiếm ta
vô tình”

Hoa Tinh nhìn hắn, khinh miệt cười nói:

“Kiếm kia của ngươi có thể giết người được sao? Đó là cái gì, giống thước đo
của thợ may thì đúng hơn, ngươi cho ta không biết hàng sao. Giết người, đúng
là chuyện tức cười”

Kiếm Vô Bính phẫn nộ hét lên một tiếng nói:

“Im miệng, nếu ngươi không tin ta sẽ để cho ngươi mở rộng tầm mắt. Đến lúc đó
có hối hận cũng chớ trách ta. Chú ý, ta ra tay đây”

Hoa Tinh khẽ cười nói:

“Nhìn tư thế của ngươi cũng có vài phần giống đó, đúng là có chút bản lĩnh.
Tốt, hôm nay ta muốn nhìn xem cái cây Xích tử (thước) của ngươi có gì lợi hại.
Tuy nhiên ta nói trước ta không thích tự dưng đánh đánh giết giết, cho nên
muốn động thủ cũng được nhưng chúng ta phải nói điều kiện trước. Ngươi nếu
không thể làm ta bị thương thì sao. Ngươi bị ta đả thương thì sao?”

Kiếm Vô Bính cười lạnh nói:

“Ngươi còn chưa đủ tư cách, tuy nhiên nếu ngươi đã mở miệng ta sẽ nghe xem
ngươi nói như thế nào”

Kiếm Vô Bính nhếch miệng cười nhạo Hoa Tinh.

Hoa Tinh nghe thấy vậy liền thầm cười trong lòng. Hắn nhìn mọi người xung
quanh rồi nói:

“Có mặt nhiều người ở đây chúng ta sẽ đánh cuộc một phen. Ngươi nếu thua ta
thì sẽ phải làm nô bộc cho ta trong một năm. Nếu ta bị ngươi đánh bị thương
thì cũng sẽ làm nô bộc cho ngươi trong một năm cộng thêm mười vạn lượng bạc.
Thế nào công bằng chứ? Tất cả mọi người ở đây, ngươi dám đánh cuộc không?”

Trong mắt Kiếm Vô Bính lóe lên một tia ngờ vực, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

“Được, quyết như vậy đi. Chúng ta ra bên ngoài tỷ thí”

Nói xong hắn lạnh lùng đi ra bên ngoài. Hoa Tinh đắc ý nhìn hắn.

Trên đường, mọi người đang vây xem đứng thành một vòng lớn để hai người tỷ
thí. Kiếm Vô Bính nói với Hoa Tinh:

“Rút đao của ngươi ra, ta không khi dễ người không có binh khí”

Hoa Tinh khẽ cười cũng không nói gì nhẹ nhàng rút Xích Huyết Đao ra. Tay phải
Hoa Tinh hoành ngang trước ngực, trường đao chỉ thẳng về phía Kiếm Vô Bính.
Một cỗ đao khí cường đại trong nháy mắt bắn thẳng đến ngực Kiếm Vô Bính. Kiếm
Vô Bính sắc mặt khẽ biến giống như không ngờ Hoa Tinh lại lợi hại đến như vậy.
Thân hình hơi tránh về bên trái, trường kiếm của hắn hóa thành bảy mươi hai
đạo kiếm quang hình thành một kiếm cầu trong không trung, bắn thẳng đến ngực
Hoa Tinh. Cùng lúc đó, Kiếm Vô Bính khẽ điểm ngón chân, thân thể hơi nghiêng,
tay phải vỗ xuống mặt đất cả người đã thần bí xuất hiện sau lưng Hoa Tinh.
Quái kiếm mang theo chín đóa liên hoa chia ra tấn công chín chỗ yếu hại sau
lưng Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười nhạt, Xích Huyết Đao rung mạnh trong không trung phát ra một
trận Đao khiếu chói tai như tiếng biển gầm đầy phẫn nộ. Xích Huyết Đao liên
tiếp chớp động tám mươi mốt lần nhanh chóng cực nhanh đỡ lấy kiếm cầu do bảy
mươi hai kiếm mà Kiếm Vô Bính phát ra. Cùng lúc đó thân thể Hoa Tinh vọt tới
trước vài thước, vung tay đánh ra một đao thần diệu tuyệt luân. Chỉ thấy một
đạo quang mang đỏ rực thoáng hiện đón nhận kiếm chiêu sắc bén của Kiếm Vô
Bính.

Một tiếng động lớn vang lên, bóng người vừa hợp lại rồi phân ra. Hoa Tinh liếc
nhìn Kiếm Vô Bính đang lùi lại hai bước, cười nói:

“Kiếm pháp không tệ, nhưng chỉ dựa vào kiếm chiêu tinh xảo ngươi không thể nào
làm gì được ta đâu. Dùng đến bản lĩnh thật sự của ngươi ứng phó với ta đi”

Nói xong, quang mang lóe lên, một đao từ trên chém xuống tốc độ cực nhanh.

Trong mắt Kiếm Vô Bính lộ ra vẻ kinh hãi, giờ phút này hắn đột nhiên hiểu được
mình đã phạm một sai lầm chết người, đó chính là quên hỏi Hoa Tinh là ai. Nhìn
một đao đã bổ tới trước mặt, Kiếm Vô Bính không kịp né tránh, hai tay cầm kiếm
giơ lên trên đầu đón lấy một đao bá đạo của Hoa Tinh. Đao kiếm đụng nhau, Kiếm
Vô Bính biến sắc, hai chân lún sâu vào nền đất một tấc. Mà Hoa Tinh cũng không
thu tay lại, cứ như vậy đấu Nội lực cới đối thủ.

Kiếm Vô Bính hét lên một tiếng, một đạo thanh quang bắn ra, một cỗ khí lưu
cường đại trong nháy mắt lan ra bốn phía. Mọi người đang vây xem đều bị chấn
động ngã xuống mặt đất, đều kêu lên đau đớn. Hoa Tinh cười cười, một cỗ lực
đạo bỗng nhiên bộc phát trên thân trường đao. Ép tới mức làm cho cả người Kiếm
Vô Bính run lên, hai chân lại lún sâu vào đất ba bốn phân.

Nhãn thần Kiếm Vô Bính đầy ngoan cường, công lực toàn thân trong nháy mắt tăng
lên gấp ba lần. Chỉ thấy làn thanh quang quanh thân hắn trở nên rực rỡ, từ từ
hình thành một cái lồng khí bao lấy hắn ở bên trong. Hắn đột nhiên kêu lên một
tiếng thật to, thân thể bay lên đánh văng trường đao của Hoa Tinh ra. Khí lưu
bốn phía bắt đầu khởi động, trong nháy mắt đã hình thành một cơn gió lốc giữ
thân hình Kiếm Vô Bính ở trong không trung.

Trong mắt Hoa Tinh hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cười nói:

“Công lực thật thâm hậu. Tuổi ngươi như vậy mà đã có công lực thâm hậu đến vậy
thực sự là thiên hạ hiếm thấy. Khó trách ngươi dám cuồng ngôn như vậy. “

Dứt lời, Hoa Tinh biến thành chín người xuất hiện xung quanh Kiếm Vô Bính. Chỉ
thấy chín đạo quang mang rực đỏ mọc lên giống như chín con Hỏa long bay thẳng
lên phía trên đầu Kiếm Vô Bính, rồi hội tụ thành một quang trụ đỏ rực và bắn
thẳng vào Kiếm Vô Bính.

Kiếm Vô Bính hét lớn một tiếng huy động quái kiếm thật nhanh. Một tầng chân
khí màu lam hình thành vô số khí thuẫn ở trên đỉnh đầu. Đến cuối cùng, hai mắt
Kiếm Vô Bính lóe thần quang, hai tay cầm kiếm đánh ra một chiêu kiếm Phá
thiên. Một đạo quang trụ cực kỳ mạnh mẽ từ trên thân quái kiếm bắn thẳng về
phía chân trời, đón nhận đạo quang trụ công kích của Hoa Tinh.

Hai đạo quang trụ màu sắc khác nhau ngay lập tức va chạm ở trong không trung,
nhất thời vô số chân khí bị phá vỡ hóa thành không khí nhiều màu rực rỡ tiêu
tán không trung.

Tiếng nổ kinh thiên đinh tai nhức óc vang lên khiến tất cả mọi người đinh tai
nhức óc. Chân khí cực mạnh hoàn toàn không bị khống chế hình thành một cơn gió
lốc đánh bay toàn bộ người trên mặt đất ra ngoài vài thước. Hoa Tinh hơi chấn
động cả người bị chấn bay ra ba trượng. Mà Kiếm Vô Bính càng không ngừng run
rẩy, thân thể bỗng nhiên bị đánh xuống một hố to dưới mặt đất, sâu ba trượng,
dài gần chục trượng.

Sau khi tất cả tan biến thành mây khói, xung quanh truyền ra vô số tiếng bàn
tán, tất cả đều thấy được các chuyện đã diễn ra. Giữa không trung, Hoa Tinh
lẳng lặng đứng trên đó nhìn xuống hố sâu trên mặt đất. Rất nhanh một bóng
người từ trong đó bắn ram bắn thẳng đến chỗ Hoa Tinh. Một đạo quang hoa đương
nhiên bắn thẳng vào ngực Hoa Tinh.

Hoa Tinh lạnh lùng cười nói:

“Ngươi đã thua, ngươi không cần cố chấp, dù cố nữa ngươi cũng không thể thắng
được ta”

Nói xong, Hoa Tinh chém ra một đao trực tiếp bổ trúng đạo quang hoa. Chỉ nghe
một tiếng nổ lớn vang lên, một bóng người lần thứ hai đã bị bắn vào hố sâu.

Rất nhanh Kiếm Vô Bính lại một lần nữa bắn ra. Lúc này hắn không tiếp tục xuất
thủ nữa. Nhìn Hoa Tinh, Kiếm Vô Bính lạnh lùng nói:

“Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại có võ công bá đạo đến thế?”

Hoa Tinh cười nói:

“Võ công của ngươi không kém, ngươi đến bây giờ chỉ thi triển ra tám phần công
lực đã rất xuất sắc. Ta tin rằng trong chốn Võ lâm hiện tại mà nói thì không
có mấy người có thể làm khó ngươi. Ta cảm thấy kỳ lạ là sao ngươi lại không có
chút danh tiếng gì trong Võ lâm, điều này thực sự làm cho người ta khó hiểu.
Trong thành Lạc Dương, Tứ đại thư viện nhưng lại không một ai phát hiện ra
ngươi, thực sự không hề đơn giản. Về phần tên của ta, nhất định đã nghe qua:
“Đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu”

Kiếm Vô Bính biến sắc: “Ngươi chính là Phượng Hoàng đặc sứ – Hoa Tinh. Thực sự
không nghĩ được lại chính là ngươi, ngươi làm như thế này rốt cuộc có ý gì”

Hoa Tinh lạnh nhạt cười nói:

“Điều này sau này ngươi sẽ hiểu. Bây giờ ngươi đã thua, trong vòng một năm
ngươi sẽ là nô bộc của ta, nhớ lấy đừng quên. Ta ở Mẫu Đơn các, nhớ là trong
vòng ba ngày tới đó tìm ta. Đương nhiên ngươi cũng có thể không đến nhưng sau
này ngươi vĩnh viễn thiếu ta một món nợ nhân tình không thể hoàn lại. Thời
gian ba ngày có thể làm rất nhiều chuyện, tỷ như có thể có được Thanh Nga.
Được rồi ta còn muốn đi tìm tên còn lại nên không nói nhiều với ngươi. Tái
kiến”

Nói xong, Hoa Tinh bay lên, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Kiếm Vô Bính nhìn Hoa Tinh, hắn cẩn thận suy nghĩ lại điều Hoa Tinh nói lúc
trước. Lúc này hắn mới phát giác ra Hoa Tinh không có ý tranh đoạt Thanh Nga
với hắn. Vừa rồi chỉ là cố ý kích hắn mà thôi, đáng tiếc hắn quá để ý đến
Thanh Nga nên không thể nhận ra. Nhìn bầu trời, Kiếm Vô Bính trở nên trầm tư,
lựa chọn như thế nào thật sự rất khó. Nhưng có khó hơn nữa cũng vẫn phải chọn,
không phải sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.