Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 150: Hiểm Tượng Hoàn Sanh – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 150: Hiểm Tượng Hoàn Sanh

Lục Nhãn Tà Thần và Hắc Thủy Ma Sát cùng xuất hiện một lúc đã khiến cho kế
hoạch của Ám Nhu hoàn toàn bị phá vỡ.

Lúc này, chúng nữ đã chính thức rơi vào vòng nguy cơ. Ánh mắt Ám Nhu không
ngừng lóe sáng, thầm tính toán trong lòng từng bước từng bước như thế nào.

Dựa vào thực lực lúc này của nhóm người chính mình mà muốn chống lại bốn cao
thủ cấp bậc Thiên bảng thì chỉ sợ muốn chạy thoát cũng không dễ dàng. Lúc này
Ám Nhu đã gọi Đồng Tâm trở về.

Mọi người đều tụ lại một chỗ, cẩn thận đề phòng địch nhân trước mắt.

Hai gã hắc y nhân đứng trên tường lúc này cũng đã trúng kịch độc của Hồng
Tuyến Xà, độc tính bắt đầu phát tác, cả hai tỏ ra đau đớn, lăn lộn trên mặt
đất, tự cấu xé bản thân, bộ dáng đáng sợ vô cùng.

Ánh mắt Xa Hùng lóe lên, một đao kết liễu hai kẻ đó, xem như giúp bọn họ được
giải thoát.

Ám Nhu nhìn Tô Ngọc, hai bàn tay nhỏ bé nắm vào nhau. Ánh mắt Tô Ngọc tiết
xuất ra hàm ý cổ vũ, gật đầu nói:

“Cứ mạnh dạn phát huy, tình huống này chính là lúc chính thức phát huy trí tuệ
của mình.” Ám Nhu gật đầu, nhìn địch nhân phía trước, cười nhạt nói:

“Hai gã cao thủ trên tường đã bị ta dùng độc giết chết. Nếu các ngươi không sợ
thì cứ tiếp tục ngồi ở đó đi. Nếu các ngươi sợ thì xuống đây. Ta ghét nhất là
nhìn những người cứ giống như con thằn lằn trên tường, nhìn đáng ghét lắm,
không thoải mái chút nào.” Ám Nhu nói ra hàm chứa thâm ý châm chọc.

Lục Nhãn Tà Thần trong mắt bắn ra lục quang sáng rực, rọi thẳng đến Ám Nhu,
muốn khống chế tinh thần nàng. Đáng tiếc là Đồng Tâm bên cạnh đã sớm có chuẩn
bị, trường kiếm vung lên, kiếm khí màu trắng rít lên xé không phách trảm,
trong nháy mắt bổ thẳng về phía Lục Nhãn Tà Thần. Lục Nhãn Tà Thần biến sắc,
thân thể di chuyển sang bên sáu thước, tránh khỏi một kiếm sắc bén.

Liếc nhìn Đồng Tâm, Lục Nhãn Tà Thần quay sang nói với Ám Nhu:

“Có đúng là người dùng độc để hù dọa bọn ta hay không?

Ám Nhu nghe vậy, giả vờ kinh ngạc hỏi Tô Ngọc:

“Ngươi có nghe gì không? Ta nghe Hoa đại ca nói qua, người luyện võ công đã
đạt đến cảnh giới cao cường thì không hề sợ độc, có đúng không?” Tô Ngọc nhìn
Ám Nhu, cười nói:

“Đó gọi là bách độc bất xâm.

Ám Nhu lộ ra vẻ khổ sở, cười nói:

“Thì ra là vậy, xem ta dùng trăm phương ngàn kế mới, dùng một vạn lượng bạc
mới có được đệ nhất độc dược của Yêu Hạ, đáng tiếc là bây giờ không thể nào
dùng được. Thật là lãng phí, đau lòng quá đi mất.” Nói xong tạo thành một bộ
dáng đau lòng vô cùng. Ám Vũ và mọi người còn lại đều nhìn nàng khó hiểu, hoàn
toàn không biết nàng đang có dụng ý gì, chỉ có Tô Ngọc là gật đầu mỉm cười.

Ám Nhu vừa nói xong thì Lục Nhãn Tà Thần và Hắc Thủy Ma Sát đều biến sắc, nhảy
dựng lên, cực kỳ khó coi, vội vã nhảy vào viện. Nhìn bộ dáng của hai kẻ đó thì
biết trong lòng bọn họ rất khiếp sợ Yêu Hạ đệ nhất độc. Nếu không thì tại sao
chỉ nghe đến đó thì sợ hãi nhảy vụt xuống, hơn nữa còn nhìn ngắm xem thân thể
mình có gì khác lạ hay không.

Ám Nhu thấy thế, cùng Tô Ngọc cười phá lên, cao hứng vô cùng. Ám Nhu cười nói:

“Chỉ dùng một chút độc dược, làm sao đủ an toàn cho bọn ta được chứ? Haha,
buồn cười đến chết đi được, vừa mới nghe tên mà đã sợ đến nỗi tè cả ra quần.
Tô Ngọc, ngươi nói có đúng không?

Tô Ngọc nhìn hai người Lục Nhãn Tà Thần cũng không nhịn được, cười nói:

“Xem ra người đạt đến cảnh giới bách độc bất xâm cũng không nhiều lắm, nên mới
dọa được bọn họ như vậy. Nếu Hoa đại ca biết thì nhất định sẽ nói bọn chúng
chỉ là hạng hữu danh vô thực, sẽ khiến bọn chúng mất hết thể diện.” Tô Ngọc
vừa nói xong, chúng nữ mới hiểu được thì ra Ám Nhu muốn trêu chọc, khiến cho
bọn chúng mất hết thể diện.

Lục Nhãn Tà Thần tức giận, trừng mắt nhìn Ám Nhu, âm trầm nói:

“Tiểu nha đầu, ngươi lợi hại lắm, chờ lát nữa ta xem ngươi khóc thế nào đây.
Bây giờ các ngươi không thể chạy được nữa, trước khi chết cứ thoải mái mà
cười, ta xem khi ngươi chết thì ngươi sẽ thế nào.

Hàn Tiếu lạnh lùng nói:

“Không cần tốn thời gian nói nhảm với nó nữa, Xa Hùng, chúng ta động thủ.” Dứt
lời đã thấy hai đạo nhân ảnh lao thẳng về phía chúng nữ, cường đại kình khí
xuất hiện, bức mọi người dồn ép vào nhau.

Tỷ muội Đồng Tâm nhìn nhau, cùng kêu lên:

“Các người mau chạy đi, để hai chị em tôi ngăn cản bọn họ.” Dứt lời đã thấy
song kiếm nhoang nhoáng vung lên, hai thân ảnh chia ra nghênh đón Xa Hùng và
Hàn Tiếu.

Ám Nhu nhìn chúng nữ, bình tĩnh nói:

“Chúng ta lập tức rút lui, chú ý động tĩnh của địch nhân một chút, Vũ tỷ cản
hậu, đi mau.” Nói xong kéo tay Tô Ngọc bỏ chạy, Mai Hương và những người còn
lại cũng đồng loạt đào tẩu. Ám Vũ sắc mặt sa sầm xuống, kiên định nhìn hai cao
thủ Thiên bảng còn lại, trong lòng chỉ thầm mong đối phương ra tay chậm một
chút.

Lục Nhãn Tà Thần và Hắc Thủy Ma Sát mỉm cười, hai người vẫn bất động nhìn trận
chiến giữa tỷ muội Đồng Tâm và Xa Hùng, Hàn Tiếu. Chỉ thấy bốn bóng người tung
bay giữa không trung nhanh như điện xạ. Hắc Thủy Ma Sát cười nói:

“Lúc này Hoa Tinh không có mặt ở đây, chúng ta không cần vội vã, cứ thong thả
một chút. Nói không chừng có thể xem được chuyện lạ. Tiểu nha đầu kia thông
minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng có lúc ngu xuẩn như heo. Ả không nghĩ ra là lúc
này bên ngoài còn đầy kẻ khác đang chờ, làm sao có thể đào tẩu được. Cho dù
lão đại và lão nhị không động thủ thì những kẻ khác cũng sẽ ra tay, các ả làm
sao có thể đối phó hết được.

Lục Nhãn Tà Thần cười nói:

“Ngoài lão đại và lão nhị còn có một người trong Cửu Châu Thất Tuyệt, Liệt Hỏa
Thương Vương – Cổ Thành Hoa cũng đang chờ các ả. Hơn nữa người của Võ Lâm thư
viện và hai thư viện còn lại cũng đang âm thầm giở trò quỷ. Các ả làm sao có
thể tránh được kiếp nạn này.

Tỷ muội Đồng Tâm lưu tâm đến hai người Lục Nhãn Tà Thần, nghe hai kẻ đó nói
chuyện, hai nàng đều hết sức kinh ngạc. Tỷ muội Đồng Tâm tâm ý tương thông từ
nhỏ, chỉ một ánh mắt đã hiểu được tâm ý của nhau, chỉ thấy hai người đồng thời
tấn công mãnh liệt, công lực trong nháy mắt tăng lên gấp bội, hai thanh trường
kiếm trong nháy mắt phát ra cường quang chói mắt, mang theo khí thế phá núi
ngăn sông chém thẳng vào Xa Hùng và Hàn Tiếu.

Sắc mặt Xa Hùng tái lại, hét lớn một tiếng, trường đao rít lên, hơn mười đạo
đao khí tụ thành đao mang đỏ rực, đón nhận một kiếm của Đồng Tâm. Về phần Hàn
Tiếu, chỉ thấy kim quang tỏa ra quanh thân, hữu thủ tung ra một quyền, quyền
ảnh vàng chói, thẳng tắp xông vào ngạnh tiếp một kiếm Đồng Ý. Đao khí kiếm
quang, quyền kình chưởng phong trong nháy mắt hội tụ lại một chỗ, hình thành
một vụ nổ mạnh. Khí lưu mạnh mẽ tỏa ra tựa hồ xé rách không gian, trong nháy
mắt khuếch tán ra ngoài. Tường phủ xung quanh trong nháy mắt sụp đổ, Lục Nhãn
Tà Thần và Hắc Thủy Ma Sát đều tránh sang một bên, để lại trên mặt đất một hố
sâu rộng lớn, cát bụi bay mù mịt.

Tỷ muội Đồng Tâm nhân cơ hội này, thân thể lui về phía sau, thân ảnh như điện
xạ đuổi theo bảy người Ám Nhu. Hai người hiểu rằng lúc này chín người không
nên rời khỏi nhau, rời nhau ra sẽ gặp kết quả thê thảm vô cùng, đó là điều mà
hai nàng không muốn nhìn thấy. Cho nên vô luận thế nào thì cũng phải tập trung
chín người lại một chỗ, như vậy mới có một đường sinh cơ.

Lục Nhãn Tà Thần và Hắc Thủy Ma Sát lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy võ
công tỷ muội Đồng Tâm, hai người đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên kinh hãi trong mắt.
Bọn chúng nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được đôi tỷ muội chỉ mười lăm
mười sáu tuổi mà võ công lại cao cường đến thế, thật khiến cho người ta sợ
hãi. Xa Hùng và Hàn Tiếu nhìn nhau, đuổi theo Đồng Tâm, Đồng Ý. Lục Nhãn Tà
Thần và Hắc Thủy Ma Sát cũng theo sau bén gót.

Bảy người Ám Nhu vừa ra khỏi Mẫu Đơn các chưa đến mười trượng đã thấy hơn mười
thân ảnh đáp xuống ngăn cản. Trong mắt Ám Nhu hiện lên vẻ lãnh khốc, thanh âm
lạnh lùng vang lên:

“Tiểu Hồng, mở đường.” Vừa dứt lời đã thấy hồng quang lóe sáng, vô số tiếng
kêu thảm thiết vang lên, khiến ọi người thập phần kinh tâm, không hiểu rõ
chuyện gì đã xảy ra.

Hồng Tuyến Xà thân thể rất nhỏ nên có thể tự do bay lượn giữa không trung,
giết người nhanh vô cùng. Độc của nó hết sức mạnh mẽ, người thường chỉ cần
ngửi một chút lập tức ngã xuống đất, nếu bị nó cắn một phát thì chắc chắn là
sẽ chết. Lúc này, một đạo hồng tuyến thoáng hiện quanh người Ám Nhu, bất cứ kẻ
nào đến gần cũng đều bị Tiểu Hồng quay về cắn chết.

Dựa vào Tiểu Hồng mở đường, bảy người lại chạy thêm được một trăm trượng nữa.
Lúc này đây bốn phía xuất hiện hơn một trăm người, ngăn cản tất cả đường chạy,
vây mọi người vào giữa. Ám Nhu dừng thân, thu hồi Tiểu Hồng, lẳng lặng nhìn
những người này, trong lòng bắt đầu cảm thấy trĩu nặng. Nàng không thể nghĩ ra
giữa chốn Lạc Dương phồn hoa náo nhiệt lại có nhiều người công khai vây bắt
nhóm người của nàng như vậy, điều này nói lên rằng bọn chúng đã chuẩn bị hết
sức kỹ càng, quyết định không chừa một con đường sống nào cho nhóm người của
nàng cả.

Ám Nhu nắm tay Tô Ngọc và Mai Hương, đứng cạnh nhau ở phía trong cùng. Ám Vũ,
Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh, Trần Lan – bốn người chia ra bốn phía phòng ngự.
Ám Nhu quan sát tình xuống xung quanh, thấp giọng nói:

“Chúng ta tuyệt đối không thể ở đây lâu, nhất định phải xông ra ngoài, muội sẽ
để Tiểu Hồng mở đường, chúng ta sẽ theo sát Tiểu Hồng, nhất định chạy đến nơi
Thiếu Lâm cư trú. Mọi người chuẩn bị nhé, bắt đầu.

Hồng quang lóe sáng, Hồng Tuyến Xà bay lên không, thân thể đột nhiên phát sinh
biến hóa, trong nháy mắt biến hóa thành một con rắn lớn dài đến tám trượng,
quất đuôi một lần đã cuốn bay đi mấy người. Ám Nhu mừng rỡ kêu lên:

“Tiểu Hồng cố gắng lên, mở đường cho ta, nhanh một chút.” Hồng Tuyến Xà là
sủng vật thông linh, nghe vậy, thân thể đột nhiên gia tốc, cuốn theo vô số võ
lâm nhân sĩ, vô số binh khí chém vào thân hình nó, nhưng không hề gây được một
chút tổn thương nào. Có thể thấy được tu vi ngàn năm của Tiểu Hồng quả nhiên
là bất phàm.

Hơn trăm người vây quanh lần đầu tiên nhìn thấy một con vật thần kỳ như vậy
đều kinh ngạc sợ hãi. Một số còn đứng ngây người tại chỗ đã bị đuôi Tiểu Hồng
quất trúng, mất mạng tại chỗ. Một rắn bảy người mở đường máu lao vụt đi. Địch
nhân bốn phía cũng đều cầm binh khí đuổi sát theo sau. Ám Vũ chặn hậu không
nhịn được sát tâm, hai tay vỗ ra liên tục hơn mười chưởng mạnh mẽ, giết chết
hơn mười người đuổi theo. Địch nhân đều biến sắc xanh mặt, cước bộ không khỏi
chậm lại.

Ngay khi bảy người Ám Nhu toàn lực thoát thân thì một tiếng hừ lạnh lùng
truyền đến, thanh âm lồng lộng trên không, một đạo thương ảnh đâm thẳng về
phía Hồng Tuyến Xà. Thương ảnh đầy trời trong nháy mắt vây lấy Hồng Tuyến Xà ở
giữa không trung. Mỗi một thương đều mang theo kình khí sắc ngọt, công kích
vào bộ vị mềm yếu nhất trên thân thể Tiểu Hồng. Tiểu Hồng rít lên một thanh âm
quái dị, thân thể trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng. Chỉ thấy giữa không
trung xuất hiện một đạo hồng tuyến nhỏ nhắn xoay tròn quanh thân thể người nọ,
hình thành một lồng khí đỏ nhạt bao vây Liệt Hỏa Thương Vương – Cổ Thành Hoa
vào trong.

Ám Nhu nhìn về phía sau, nhìn thấy bốn năm mươi người đang đuổi theo, khẽ thở
dài một tiếng: tại

“Mọi người cố gắng tiến lên, nơi này tạm thời giao lại cho Tiểu Hồng, chúng ta
đi mau.” Dứt lời lập tức đào tẩu mở đường. Ám Vũ cản hậu, Trần Lan và Diêu
Ngọc Anh chia ra tả hữu hai bên bảo vệ, bảy người đều toàn lực phóng mình đi.

Đi chưa được một trăm trượng lại thấy phía trước xuất hiện địch nhân, chia
thành hai phía vây mọi người vào giữa. Ám Vũ nhìn mọi người, thở dài nói:

“Bây giờ chỉ có thể liều mạng, mọi người cẩn thận, những kẻ lợi hại để ta đối
phó. Muội muội, ngươi chỉ huy mọi người, tỷ tỷ mở đường cho các người.” Ám Vũ
nói xong, thân thể vọt lên phía trước, song chưởng lăng không tung ra vun vút,
mỗi một chưởng đều mang theo mười thành công lực, công kích bừa vào đám địch
nhân trước mặt. Chưởng lực quỷ dị mang theo khí tức âm trầm và sát khí hung ác
khiến cho những kẻ kém cỏi đều giạt sang hai bên.

Ám Vũ toàn lực xuất thủ, không đến mười chiêu đã giết được hai mươi người, tạo
ra một lỗ hổng cho sáu người đào tẩu. Ngay sau đó một đạo hồng ảnh từ phía sau
bay lên, không ít tiếng hét thảm thiết vang lên. Hồng Tuyến Xà đã thoát khỏi
Thương Vương, quay lại trợ giúp cho nhóm người Ám Nhu. Chạy được thêm mấy
trượng, lại thấy trên trời xuất hiện mấy đạo thân ảnh đứng sẵn, nhìn kỹ thì có
sáu người, ánh mắt đều sắc nhọn như dao, trang phục hắc y, mang bội đao giống
hệt nhau, không nói lời nào đã huy đao tấn công.

Ám Vũ ánh mắt lạnh lẽo lớn tiếng nói:

“Cẩn thận, những kẻ này hết sức lợi hại, tất cả đều tỏa ra khí tức của sát
thủ, mọi người vạn vạn lần hãy cẩn thận.” Song chưởng triển khai, đồng thời
ngăn cản hai gã hắc y nhân.

Thân ảnh tung bay, song chưởng đen kịt, vũ múa như bay trong hư không, nhanh
chóng bổ ra mười tám chưởng. Ám Vũ ánh mắt vô tình, xuất thủ tàn nhẫn, không
chút lưu tình.

Tuy nhiên, sáu hắc y nhân đều là cao thủ lão luyện, đối mặt với song chưởng
của Ám Vũ, hai gã hắc y nhân đều không hề hoảng sợ, hai thanh trường đao chớp
lóe, trong nháy mắt tung ra ba mươi sáu đao ngăn chặn chưởng lực Ám Vũ. Bên
kia, Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh miễn cưỡng ngăn cản hai địch nhân, Trần Lan
thì bị đối phương dồn ép, lúng túng thối lui liên tục, hoàn toàn không thể
hoàn thủ. doc truyen tai . Gã hắc y nhân còn lại toàn lực truy bức Ám Nhu, Tô
Ngọc và Mai Hương.

Mai Hương hoành đao, cẩn thận che chở cho Ám Nhu và Tô Ngọc phía sau, cẩn thận
quan sát kỹ đối phương, trong lòng phập phồng lo lắng. Chỉ thấy ánh đao lóe
lên, đơn giản bổ thẳng xuống mang theo lực đạo như núi đè. Mai Hương lộ ra vẻ
kinh hoàng, trường đao trong tay vung múa theo một quỹ tích kỳ dị, nhất thời
đao ảnh tung bay đầy trời, đón đỡ một đao đơn giản nhưng mạnh mẽ của hắc y
nhân.

Một đao lại một đao, Mai Hương lúc này chỉ biết toàn lực thi triển một chiêu
Hoa Tinh đã truyền cho nàng, về phần kết quả như thế nào thì nàng hoàn toàn
không nghĩ đến. Lúc trước, khi Hoa Tinh truyền cho nàng chiêu Âm Dương Nhất Lộ
này đã nghĩ đến vạn nhất tương lai nàng gặp nguy hiểm thì có thể tạm thời dùng
nó để hộ thân, cho nên một chiêu này không hề đơn giản, ẩn chứa rất nhiều tinh
diệu của đao pháp trong đó.

Đao ảnh tan đi, một tiếng kêu đau đớn lan ra. Chỉ thấy hắc y nhân thối lui
liên tục bảy bước, thân hình lảo đảo, vẻ mặt kinh hãi nhìn Mai Hương, sau đó
rơi xuống đất. Mai Hương nhìn thấy cảnh tượng đó cũng ngẩn người, nhưng rất
nhanh chóng cảm thấy cao hứng. Tuy nhiên nàng đã cao hứng hơi sớm, bởi vì lúc
này nàng nghe được tiếng kêu của Ám Nhu và Tô Ngọc từ sau truyền đến, khi đó
mới phát hiện một đạo thương ảnh phóng đến trước ngực, Mai Hương kinh hãi
hoành đao trước ngực ngăn cản đầu thương sắc bén.

Lực đạo mạnh mẽ lập tức chấn nứt hổ khẩu Mai Hương, toàn bộ thân thể đều bị
đánh bay ra ngoài, loan đao cũng vỡ vụn, rơi lả tả khắp nơi. Có thể thấy được
lực đạo của người đó cực mạnh. Giữa không trung một đạo nhân ảnh đột nhiên
xuất hiện, tiếp lấy Mai Hương, đáp nhẹ bên cạnh Ám Nhu. Nhìn thấy Đồng Tâm
xuất hiện, Ám Nhu mừng rỡ thốt lên:

“Hai người đến thật tốt quá, chúng ta lập tức rời khỏi đây, chớ để địch nhân
càng ngày càng đông. Mai Hương tỷ tỷ giao cho ta, ngươi đi giúp mọi người đi,
nhanh lên một chút.

Đồng Ý cùng chạy đến với Đồng Tâm, nhìn thấy Liệt Hỏa Thương Vương đả thương
Mai Hương thì trong lòng cảm thấy tức lắm, nhảy vọt đến phía sau Cổ Thành Hoa,
trường kiếm trong tay mang theo khí thế hủy thiên diệt địa vạch thẳng ra. Chỉ
thấy mười đạo kiếm quang trắng muốt xuất hiện, bộc phát, tạo thành quang hoa
sáng chói, rít lên.

Liệt Hỏa Thương Vương trong lòng chấn động, biết không tránh né được, chỉ có
thể liều mạng đón đỡ. Chỉ thấy toàn thân hắn hiện ra quang hoa màu vàng, chân
khí hộ thể trở nên dày đặc, bao phủ hắn vào trong. Trường thương tung ra hồi
mã thương, quang hoa màu vàng sáng chói bắn ra tiếp đón một kiếm bá đạo của
đối phương.

Một tiếng nổ vang lên, người xung quanh đều bị chấn giạt, các kiến trúc quanh
đường cũng bị đánh rách tả tơi, bụi đất bay mù mịt. Thân thể Đồng Ý lăng không
rơi xuống ngay bên cạnh Ám Nhu, lớn tiếng nói:

“Đi mau, bọn chúng đã đuổi đến.” Thừa dịp hỗn loạn, chín người nhanh chóng
xông ra ngoài, bay nhanh về phía trước.

Trên mặt đất, hai chân Cổ Thành Hoa bị chôn ngập trong đất đến tận đùi, cổ tay
bị xé rách, máu tươi tuôn ra không dứt, khóe miệng ứa máu từng dòng, sắc mặt
xám ngoét như tro. Trường thương trong tay đã bị cắt thành ba đoạn, trở thành
đoản thương. Bộ dáng thập phần chật vật. Xa Hùng từ xa chạy đến nhìn thấy dáng
vẻ thảm thương của đồng bọn, vội vàng giúp Cổ Thành Hoa đứng lên.

Cổ Thành Hoa kinh hoàng nói:

“Nha đầu đó thật sự lợi hại, một kiếm tung ra cực kỳ bá đạo.” Xa Hùng nổi giận
mắng:

“Con mẹ nó, nói nhảm vừa thôi, không thể buông tha cho bọn chúng, mau đuổi
theo.” Dứt lời đã tung mình đi xa.

Chín người Ám Nhu tốc độ không đều, Ám Nhu và Tô Ngọc đi rất chậm, rất nhanh
chóng đã bị võ lâm nhân sĩ đuổi theo. Trong số này có không ít người của tam
đại thư viện, thừa dịp này hùa vào đuổi theo, chờ thời cơ kích động, gây bất
lợi cho nhóm người Hoa Tinh.

Ám Vũ nhìn bốn phía đã có gần hai trăm cao thủ đuổi theo, tâm trạng nặng trĩu.
Quay sang nhìn tỷ muội Đồng Tâm, Ám Vũ gật đầu nói:

“Không còn cách nào khác, không cần nương tay nữa, toàn lực động thủ.” Nói
xong thân thể lộn ngược trở lại vung chưởng tấn công, giống như nổi điên, hoàn
toàn không chút lưu tình.

Ám Nhu mở miệng nói:

“Trong những kẻ này, nhất định là có đệ tử của tam đại thư viện. Bọn họ giấu
mình trong đám đông, kích động kẻ khác truy sát chúng ta, muốn dùng chiến
thuật biển người giết bằng được chúng ta thì mới an tâm. Mọi người nhất định
phải bình tĩnh, không nên để lâm vào khốn cảnh, vừa đánh vừa chạy. Xa Hùng và
Hàn Tiếu cũng đang chạy đến đây kìa.

Vừa nói xong đã thấy Xa Hùng xuất hiện trước mặt chín người, vẻ mặt cực kỳ
lạnh lẽo. Ám Nhu cảm thấy lo lắng, biết lúc này đã gặp nguy cơ trầm trọng, trừ
Phi xuất hiện kỳ tích, nếu không thì sao đây? Trên thế gian này có nhiều kỳ
tích lắm không?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.