Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 147: Diễm Ngộ Bất Đắc – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 147: Diễm Ngộ Bất Đắc

Bên bờ sông Hoàng Hà, Hoa Tinh ôm Thượng Quan Yến, đi ngược lên thượng lưu,
tìm xem Khúc Trúc đang ở nơi nào. Nhìn nước sông cuồn cuộn chảy, Hoa Tinh lại
cảm thấy sốt ruột vô cùng.

Tình thế hết sức cấp bách. Hắn đang ôm trong lòng một khối thuốc nổ có thể bộc
phát bất cứ lúc nào. Bởi vì Liệt Nữ Xuân hết sức bá đạo, hơn nữa Hoa Tinh lúc
này đã phát hiện ra trời đang tối mịt. Hắn chỉ có thể tạm thời ngăn chặn dâm
độc trong cơ thể nàng, nhưng không thể duy trì tình trạng này lâu được.

Thượng Quan Yến lúc này sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hàn băng khí Hoa Tinh đưa
vào không ngừng đối kháng cùng dâm độc trong cơ thể nàng đã gây ra hiện tượng
này. Nhưng điều làm nàng khó chịu nhất chính là nàng vẫn nằm trong ngực Hoa
Tinh, hơi thở của nam nhân cực kỳ gần gũi. Hơn nữa trong lòng nàng đối Hoa
Tinh có một cảm giác rất đặc trưng, nó cứ nung nấu trong lòng nàng.

Thời gian, thứ Hoa Tinh để ý nhất lúc này chính là thời gian. Tốc độ của hắn
không ngừng tăng lên, không ngừng tiến tới. Thế nhưng hắn không thấy Khúc Trúc
đâu cả, ngay cả đệ tử của thư viện cũng không thấy bóng nào. Hắn cúi xuống
quan sát sắc mặt Thượng Quan Yến một chút. Khuôn mặt đỏ ửng toát ra vẻ mê hoặc
đầy si mê, bất quá thân thể nàng lại như một khối băng. Sắc mặt Hoa Tinh biến
ảo vô chừng, ánh mắt nhìn về phía chân trời, đột nhiên toàn thân bộc phát ra
một cỗ khí thế cực kỳ phẫn nộ.

Trong nháy mắt, nước sông bị chấn động tung lên ấy trượng, đá trong phương
viên mười trượng xung quanh đều vỡ vụn.

Hoa Tinh đích thực là lâm vào một tình cảnh không thể có quyền chọn lựa.

Phát tiết một chút nỗi bực bội trong lòng, ánh mắt Hoa Tinh dần khôi phục lại
vẻ trong suốt, song thủ hút hàn băng chân khí từ người Thượng Quan Yến ra
ngoài. Khôi phục lại sự ấm áp cho cơ thể nàng, hữu thủ đặt lên đỉnh đầu Thượng
Quan Yến, một đạo chân khí êm dịu truyền vào khiến cho nàng tỉnh lại.

Nhìn Thượng Quan Yến, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ quan tâm, khẽ nói:

“Yến nhi, nàng có hiểu không, bây giờ chúng ta không có thời gian để tìm Khúc
Trúc, có lẽ đây chính là vận mệnh. doc truyen tai . Nàng có hiểu được điều ta
đang nói không?

Ánh mắt Thượng Quan Yến toát ra vẻ miễn cưỡng, thấp giọng nói:

“Muội biết, thân thể của muội đã đến cực hạn. Cũng như huynh nói, có lẽ đây
chính là vận mệnh. Kỳ thật chúng ta vẫn trốn tránh nó, nhưng trong lòng dường
như lại có chút chờ mong nó, có đúng không? Đại ca, nếu không còn lựa chọn nào
khác thì cứ thuận theo tự nhiên, huynh nói có đúng không? Có lẽ đây chính là
duyên phận mà trời đã trao cho chúng ta. Đại ca, thừa dịp bây giờ muội còn
thanh tỉnh, huynh hãy vứt bỏ hết mọi bận tâm, lo lắng, hảo hảo hưởng thụ, coi
như đó một loại giải thoát.

Hoa Tinh nhìn nàng, tả thủ ôm lấy thân thể nàng, khẽ thở dài:

“Kỳ thực trong lòng ta cũng rất mâu thuẫn, trong tình cảnh này không ngờ lại
sinh ra một đoạn tình cảm như thế này. Nếu Khúc Trúc vẫn còn sống, ta thực sự
cũng không biết trong lòng mình có loại cảm giác gì nữa, sợ hãi cũng có, chờ
mong cũng có, có lẽ đây là nhân tính. Cuối cùng, bây giờ chúng ta phải rời
khỏi nơi này, tìm một chỗ giải độc cho nàng.

Ánh mắt Thượng Quan Yến lộ ra vài phần thẹn thùng, đột nhiên hiện ra một chút
tinh nghịch, khẽ hôn lên môi Hoa Tinh, dịu dàng nói:

“Đại ca bại hoại, tiện nghi cho huynh, còn không đi mau.” Nói xong khẽ quay
đầu, không dám nhìn Hoa Tinh.

Sắc mặt Hoa Tinh trở lại vui vẻ, Thượng Quan Yến đã khôi phục lại nét ngây thơ
tinh nghịch, đó vẫn là hình ảnh Tiểu Yến mà hắn thích nhất.

Huýt sáo dài một tiếng, thân thể phóng lên cao, đi về phụ cận thành trấn.
Không bao lâu sau, Hoa Tinh đã tìm được, bao hết một khách sạn.

Ôm Thượng Quan Yến tiến vào biệt viện, đóng hết tất cả cửa sổ lại. Hoa Tinh
đặt Thượng Quan Yến lên giường, dịu dàng nhìn nàng.

Lúc này trên người Thượng Quan Yến chỉ có duy nhất áo khoác của Hoa Tinh. Nằm
trên giường, cặp đùi ngọc nhất thời hiển lộ ra ngoài.

Thân thể nàng đã bắt đầu vặn vẹo, hiển nhiên Liệt Nữ Xuân đã bắt đầu tán phát.

Hoa Tinh cúi gần nàng, trong mắt hiện ra thần sắc kỳ dị. Ánh mắt vừa có vẻ
thương tiếc, lại có vẻ si mê ham muốn.

Hắn cởi bỏ áo khoác ra, nhất thời thân thể mê người lộ ra trong mắt Hoa Tinh,
lần đầu tiên hắn được ngắm nhìn rõ ràng hoàn toàn thân thể của Thượng Quan
Yến.

Hoa Tinh nhịn không được than thầm trong lòng, nhìn thân hình cân đối, ngọc
nhũ xinh xắn, nhũ đầu mũm mĩm, hết thảy đều là mê người

Mặc dù đã từng vuốt ve qua nhưng cho đến bấy giờ Hoa Tinh vẫn chưa từng xem
qua, từ cặp đùi trắng muốt cho đến mông căn tròn, hết thảy đều mê người, đặc
biệt là tiểu khố nhỏ nhắn bó chặt lấy đóa hoa u hắc ở địa phương thần bí nhất.

Trong mắt Hoa Tinh chớp động quang hoa tình dục, có lẽ vì duyên cớ này mà giờ
phút này hắn giống hệt như một tiểu tử trong lần hành sự đầu tiên, đầy hấp tấp
và vội vã. Chỉ thấy Hoa Tinh trèo lên giường, nhanh chóng cầm lấy bầu vú mềm
mại của nàng, khe khẽ cảm thụ sự ấm nóng của nó. Đôi môi hé ra ngậm lấy khỏa
ngọc châu trên ngực nàng, nhấm nháp hương vị của nó.

Thượng Quan Yến lúc này ánh đã trở nên hoàn toàn mê loạn, thần trí đã hoàn
toàn bị dâm độc khống chế, chỉ biết uốn éo thân hình, hai tay ghịt chặt lấy
Hoa Tinh, cố gắng ma xát hai thân thể lại với nhau, biểu hiện một sự khát khao
ghê gớm đối với dục vọng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL – .TruyệnFULL

Quang hoa màu đen trong mắt Hoa Tinh lóe lên rồi biến mất, hữu thủ lướt chạy
trên người nàng, sau đó dừng lại trên sơn cốc thần bí, nhẹ nhàng thăm dò nơi
bí mật đó, miệng vẫn ngậm núm vú, tay trái xoa nắn bầu vú, hưởng thụ thân thể
tuyệt vời của nàng. Cảm nhận được thân thể của nàng ngày càng trở nên nóng
hơn, Hoa Tinh biết rằng nếu cứ kéo dài tất sẽ gây tổn hại đến cơ thể của nàng.

Hắn đứng dậy, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, cũng cởi nốt tiểu khố cuối
cùng trên người nàng. Khẽ cầm lấy hai chân của Thượng Quan Yến, Hoa Tinh hưng
phấn nhìn đóa hoa thần bí, nhịn không được cúi xuống liếm láp, nhấm nháp hương
vị đầy mê hoặc của nó.

Trong phòng, Hoa Tinh lúc này đang tận tình hưởng thụ hương vị riêng của của
mỹ nữ xếp hạng thứ chín trên Bách Hoa phổ, hắn hết sức phấn khích, không ngừng
sử dụng hết chiêu thức này đến chiêu thức khác, nhìn thấy đôi môi anh đào nhỏ
nhắn của nàng đang tận tâm liếm láp “tiểu đệ đệ” của hắn. Hoa Tinh cảm thấy
toàn thân khoan khoái, toàn lực nắn bóp hai vú của nàng, cả người đều lâng
lâng trong khoái cảm tình dục.

Thời gian cứ thế bất tri bất giác trôi qua, toàn thân Thượng Quan Yến nóng
bóng đến cực hạn. Hoa Tinh thấy thế, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc, song thủ
tách hai chân nàng ra, trong tiếng rên rỉ của nàng, tiến vào thân thể nàng,
giải trừ dâm độc mãnh liệt. Sở dĩ hắn phải kích thích ngọn lửa tình dục của
nàng lên đến đỉnh điểm mới hành sự là vì như thế mới có thể một chiêu hóa giải
dâm độc của nàng. Nếu không thì sau này rất có thể để lại di chứng cho nàng.

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, lúc này đã là canh ba buổi trưa, nhưng Hoa
Tinh trong phòng vẫn ra sức công thành bạt trại, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt đỏ
bừng, hơi thở dồn dập, hiển nhiên là lần này hắn cũng phải tốn sức không ít
mới có thể đối phó với mị độc trong người Thượng Quan Yến.

Quá trưa, Hoa Tinh rốt cuộc đã toàn lực xung trận, khiến cho Thượng Quan Yến
bắt đầu tiết thân, dâm độc trong cơ thể theo dịch nhờn chậm rãi tiết ra ngoài
cơ thể. Hoa Tinh thở hừ hừ, từ trên người nàng tách ra, nằm lăn ra thở dốc.
Nhìn Thượng Quan Yến bên cạnh, ánh mắt Hoa Tinh toát ra vẻ yêu thương, nhịn
không được vuốt ve mặt ngọc, khẽ lau đi mồ hôi trên má nàng.

Phong vũ dừng lại, căn phòng trở nên im ắng một lúc. Thật lâu sau, Thượng Quan
Yến dần tỉnh táo lại, ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ. Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng
nói:

“Yến nhi đẹp quá, thật sự là mê người.” Nói xong, tay phải khe khẽ vuốt ve đầu
vú của nàng.

Thượng Quan Yến đỏ mặt, khẽ nắm lấy tay hắn gạt ra, thẹn thùng nói:

“Đại ca xấu quá, khi dễ người ta.” Giờ phút này Thượng Quan Yến làm nũng tạo
thành một dáng vẻ yêu kiều động lòng người vô cùng.

Hoa Tinh nhìn mặt ngọc đỏ bừng, nhịn không được cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm
cười, thân thể chuyển một vòng nằm trên người nàng, kề sát mặt nàng nói:

“Có muốn đại ca thêm một lần nữa không? Ham muốn của ta rất mạnh, vừa rồi ngay
cả muội cũng vậy, bị mị độc mê loạn cho nên lần vừa rồi chưa hề được hưởng hết
khoái cảm. Bây giờ ta lại bắt đầu lại, chậm rãi tận hưởng mùi vị cực mỹ của
Yến nhi mới được.” Hoa Tinh nói xong, không để cho nàng lên tiếng, dùng miệng
khóa chặt lấy miệng nàng, dễ dàng chiếm lấy toàn bộ lãnh địa của nàng.

Ngũ chỉ bên phải Hoa Tinh khẽ thăm dò đóa hoa thần bí, tay trái nắm lấy nhũ
châu hồng phấn, mân mê cao thấp lên xuống khiến cho Thượng Quan Yến cảm thấy
rất khó chịu, thân thể vặn vẹo, hai tay ôm chặt Hoa Tinh. Hoa Tinh thuận thế
cúi xuống hôn lên núm vú nàng, tiếp theo di chuyển xuống hôn lấy đóa hoa xinh
đẹp, kích thích khiến cho Thượng Quan Yến phải rên rỉ thành tiếng.

Ánh mắt Hoa Tinh hiện ra tiếu ý, tay phải vuốt ve cánh hoa của Thượng Quan
Yến, miệng lại dịu dàng nói:

“Yến nhi, thân thể muội thật là nhạy cảm, nước thật là nhiều. Sao, thẹn thùng
à? Nơi này ta đã sớm liếm láp qua, còn thẹn cái gì. Để ta huấn luyện cho nàng
nhé?” Hoa Tinh nói xong, thân thể dũng mãnh cầm cầm tiểu đệ đệ đâm thẳng vào
đóa hoa của nàng. Thượng Quan Yến nhất thời thẹn thùng đóng chặt hai mắt,
không dám nhìn Hoa Tinh nữa.

Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng, thì thầm bên tai nàng những lời có cánh. Trong
phòng kín, hai người lại một lần nữa rơi vào tình dục điên cuồng, có lẽ cả hai
đều hiểu được đây là cơ hội duy nhất nên đều thoải mái hết mình, đem khát vọng
ra tận hưởng.

Hoa Tinh tự thân mua cho Thượng Quan Yến một bộ trang phục, từ mình mặc cho
nàng, vuốt ve mái tóc thon gọn, dịu dàng nói:

“Chuyện hôm nay, cả đời ta cũng sẽ không quên, ta sẽ giấu sâu trong đáy lòng
ta. Bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ chia lìa. Nhớ kỹ là sau này nàng
phải bảo đảm an toàn của mình cho tốt, tương lai ta sẽ nhất định đến thăm
nàng, nhất định.

Thượng Quan Yến nhào vào ngực hắn, hạ thấp giọng nói:

“Hoa Tinh, cả đời này muội vĩnh viễn không quên huynh. Huynh vĩnh viễn là đại
ca muội, là tình nhân duy nhất trong lòng muội. Cả đời này muội sẽ mãi mãi yêu
huynh.

Mặc dù chúng ta không thể kết hợp cùng một chỗ nhưng trong lòng muội cũng đã
cảm thấy thỏa mãn. Chuyện hôm nay xảy ra cũng đã làm cho cả đời muội mãn
nguyện. Mai sau, khi về già thì muội sẽ nghĩ lại chuyện này mà mỉm cười. Hy
vọng huynh cũng giống vậy, chớ có quên. Mặc dù không phải là suốt đời nhưng ít
ra chúng ta cũng đã từng có giây phút của chính mình, đúng không? Chúng ta gặp
nhau cũng cao hứng, chia lìa cũng phải cao hứng.” Nói xong khẽ mỉm cười, một
nụ cười đau đớn, bi thương.

Hoa Tinh than nhẹ một tiếng nói:

“Trên thế gian này, khó nhất chính là có thể dứt bỏ được ái tình, thế nhưng
thứ tưởng như vô hình vô tức này này lại khiến cho người ta luôn phải khắc cốt
ghi tâm, làm cho người ta suốt đời cũng không thể quên được. Có lẽ hai ta đều
phải mang theo một loại số mệnh của riêng mình. Không nói nhiều nữa, chúng ta
cứ vui vẻ đi thôi. Ta sẽ cùng muội tìm Khúc Trúc, khi đó ta mới trở về. Nếu
trước khi mặt trời lặn, ta không trở lại Lạc Dương, mọi người sẽ gặp nguy
hiểm.” Nói xong, ôm nàng vào lòng một cái, sau đó quay người rời đi.

Ra khỏi khách sạn, Hoa Tinh mang theo Thượng Quan Yến tìm hơn một canh giờ bên
bờ sông mới tìm được Khúc Trúc. Vừa gặp, Hoa Tinh và Thượng Quan Yến đều cả
kinh bởi vì lúc này Khúc Trúc đang giao thủ với một người, đã bị thương nặng.
Nhìn kỹ thì Khúc Trúc đang giao thủ với một lão nhân chừng hơn bảy mươi. Lão
nhân vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, giao thủ với Khúc Trúc như
chơi trò mèo vờn chuột, chưa muốn kết thúc tính mạng của hắn, chỉ bỡn cợt,
khiến Khúc Trúc cảm thấy nhục nhã mà thôi.

Thượng Quan Yến lộ ra vẻ lo lắng nhìn Hoa Tinh, không nói gì cả. Hoa Tinh nhìn
nàng gật đầu, khiến nàng an tâm. Sau đó, thân thể Hoa Tinh biến mất, hiện ra ở
phía trên hai người đang giao phong, một khí thế bá đạo trong nháy mắt tràn
ngập bốn phía.

Khúc Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra một sự vui mừng. Hắn không thể nào nghĩ
ra Hoa Tinh lại xuất hiện ở đây lúc này. Quay đầu sang hắn còn nhìn thấy
Thượng Quan Yến, cả người Khúc Trúc tỏa ra thần thái vui sướng vô cùng. Khúc
Trúc biết nếu Hoa Tinh đã xuất hiện thì lão nhân này sẽ tuyệt đối không thể
chạy được, bản thân mình cũng đã có sinh cơ trở lại.

Khúc Trúc nhảy vọt đến bên người Thượng Quan Yến, nàng đỡ lấy hắn, ân cần hỏi:

“Huynh không sao chứ?

Khúc Trúc cao hứng nói:

“Không sao, ta vẫn khỏe lắm, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ bình an vô sự.
Muội vẫn an toàn là huynh đã an tâm rồi. Có đúng là Hoa Tinh đã cứu muội
không? Ta phải chân thành cảm tạ hắn mới được. Nếu muội có gì xảy ra thì ta
chết cũng không an tâm.

Thượng Quan Yến nhìn Khúc Trúc trong lòng than nhẹ một tiếng, người này quả
thực là yêu thương nàng sâu đậm, khiến cho nàng không nỡ rời xa hắn. Thượng
Quan Yến nói:

“Đích thực là đại ca đã cứu ta, đại ca biết được chúng ta bị khốn ở Hoàng Hà
từ đệ tử thư viện, sau đó từ Lạc Dương đến đây cứu muội, giết sạch Hoàng Hà
bang ghê tởm kia. Huynh thì sao? Sao lại động thủ với lão nhân này khiến cho
bị thương? Có đau lắm không?

Khúc Trúc nói:

“Ta từ miệng của đệ tử Hoàng Hà bang, biết được muội đã bị chúng bắt đi, ta đi
dọc theo Hoàng Hà mà tìm, kết quả là bị bọn chúng lừa, căn bản không thể tìm
được muội.

Sau đó, trong lúc vô ý đã gặp được lão già quái gỡ này bức hiếp dân chúng, khi
đó ta đang bực mình, bèn động thủ cùng lão, ai ngờ lão lợi hại đến thế!

Thượng Quan Yến ôn nhu nhìn Khúc Trúc, nói:

“Được rồi, chuyện đã qua. Nhìn đại ca báo thù cho huynh, võ công đại ca rất
cao, cho đến bây giờ vẫn chưa gặp đối thủ, để xem lão già kia có bao nhiêu
phần lợi hại.

Lão nhân nhìn Hoa Tinh đứng trên không, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác, trực
giác của lão báo cho lão biết đó là điềm xấu, tựa hồ thiếu niên trên bầu trời
sẽ uy hiếp đến lão thật nhiều. Lão mở miệng nói:

“Ngươi là ai, tại sao can thiệp vào chuyện của ta?

Hoa Tinh cẩn thận quan sát lão nhân, trong lòng hiểu rằng đối thủ hết sức lợi
hại, cũng hết sức bá đạo. Hoa Tinh cười lạnh nói:

“Ta là Phượng Hoàng đặc sứ Hoa Tinh, ta ra tay bởi vì ngươi đã xúc phạm đến
bằng hữu của ta, cho nên ta phải dạy cho ngươi một bài học. Lão là ai, tại sao
ra tay đả thương bằng hữu của ta?” Ngữ khí Hoa Tinh đầy bá đạo, không có chút
nể nang nào cả.

Lão nhân biến sắc, lạnh lùng đáp lời:

“Thì ra ngươi chính là Hoa Tinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Về phần ta là ai,
tạm thời chưa muốn nói cho ngươi biết. Tại sao ta muốn đả thương hắn thì đó là
chuyện của ta, không cần phải nói cho ngươi biết.

Hoa Tinh vung tay, Xích Huyết đao trên lưng lăng không bay lên, dựng đứng trên
đỉnh đầu Hoa Tinh ba thước. Xích Huyết đao lóe ra quang mang màu đỏ, thập phần
đẹp mắt, nhưng lại tràn ngập sự quỷ dị. Hoa Tinh lạnh lùng nói:

“Không nói cũng tốt, ta cũng không có thời gian nhiều lắm. Hoa Tinh ta có một
nguyên tắc – đồ đao trong tay, thiên hạ cúi đầu. Bất kể là ai không cúi đầu
đều phải chết. Nếu ngươi đã muốn vậy thì để ta thành toàn cho ngươi chết.”
Thiên Ưng Triển Sí!” Tả thủ vung lên, Xích Huyết đao nắm chặt trong tay, thân
thể lóe lên, trường đao huyễn hóa thành trăm đạo đao ảnh, biến thành đao mang
hình quạt như hai cánh của hùng ưng, một tả một hữu giáp công lão nhân trên
mặt đất.

Lão nhân thần sắc sa sầm xuống, song thủ tung ra một quyền một chưởng, chỉ
thấy một chưởng ấn màu xanh và một quyền ảnh màu đen mang theo khí thế cường
đại đón nhận hai phiến đao của Hoa Tinh. Kình lực ngạnh tiếp, trong nháy mắt
sinh ra va chạm mạnh, chấn động phương viên mười trượng xung quanh, mặt đất
xuất hiện một đại huyệt hình tròn có đường kính năm trượng.

Ánh mắt Hoa Tinh trở nên lạnh lẽo hơn một chút, chỉ một chiêu hắn đã hiểu võ
công của lão nhân này tuyệt đối không dưới Lý Bất Hối, chỉ là không biết lão
là ai?” Nhìn thân thể lão nhân lảo đảo, Hoa Tinh cũng không nhân cơ hội ra
tay, chỉ lạnh lùng nhìn lão nhân mà thôi.

Lão nhân nhìn Hoa Tinh, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc, khẽ nói:

“Phượng Hoàng đặc sứ quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay mới được lĩnh giáo.
Được, bây giờ chúng ta lấy ba chiêu làm hạn định, nếu không phân thắng bại thì
lần sau sẽ tái đấu. Ta cũng có việc, không thể ở đây lâu. Bây giờ chúng ta bắt
đầu đi.” Nói xong, thân thể lão nhân đột nhiên xuất hiện một tầng khí thể màu
đen nhanh chóng vần vũ quanh người.

Hoa Tinh cười ngạo nghễ nói:

“Cũng tốt, còn hai chiêu nữa, ngươi nên cẩn thận. Xem chiêu – Âm Dương Nhất
Tuyến.” Thân đao rung lên, thanh âm như rồng vang vọng tận chân trời, đao khí
xoay tròn cực nhanh, vô số ánh đao trong nháy mắt hội tụ thành một đạo đao
cương màu đỏ. Bổ thẳng xuống đầu lão nhân, đao cương đột nhiên chia ra làm ba,
kỳ diệu cực kỳ, khiến cho người khác không thể nào lường trước được. Toàn bộ
phương viên mười dặm đều bị quang mang đỏ sẫm bao phủ, tạo thành một cảnh
tượng đẹp mắt. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đứng xa đều biến sắc rùng mình.

Lão nhân nổi giận gầm lên một tiếng, chân khí màu đen trở thành dày đặc, bao
phủ hoàn toàn thân thể của lão. Chỉ thấy quang mang màu đen ngưng tụ thành xà
ảnh, há mồm giương nanh, khiến cho người khác hết sức sợ hãi.

Giữa không trung, đao cương màu đỏ cùng xà ảnh màu xanh va chạm với nhau, phát
ra kình khí hủy thiên diệt địa, cuối cùng triệt tiêu lẫn nhau, lưu lại trên
mặt đất vô số hố sâu.

Thân thể Hoa Tinh bị đẩy lui một trượng, kim quang bắn ra ra tứ phía, khí tức
thập phần mạnh mẽ. Lão nhân kia thì thối lui gần hai trượng, vẻ mặt kinh hoàng
nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ không thể nào tin được.

Trong mắt Hoa Tinh cũng mang theo một chút kinh ngạc, cười lạnh nói:

“Không sai, từ khi xuất đạo đến nay thì ngươi là địch nhân mạnh nhất mà ta
gặp. Bây giờ ta có thể xem ngươi có thể tiếp được chiêu thứ ba của ta không?

Trường đao xoay chuyển, hồng bạch quang hoa lúc ẩn lúc hiện, hai loại quang
mang kỳ dị hội tụ lại thành một, tạo thành sắc thái hết sức quái dị. Trường
đao chém ra, thân đao bay lên đỉnh đầu Hoa Tinh, phát ra ánh sáng chói lòa
giữa không trung.

Toàn thân lão nhân giấu trong đóa hắc sắc tinh vân, tinh vân không ngừng
khuếch tán khiến cho người ta nhìn không ra lão đang ẩn thân chính xác ở đâu,
tinh vân dần hình thành một đầu lâu thật lớn, thân thể lão nhân đứng giữa đầu
lâu. Chỉ thấy song thủ lão đề tụ trước ngực, một quyền một chưởng bảo vệ môn
hộ, toàn thân có một khí ảnh màu xanh di chuyển linh hoạt, nhìn kỹ thì chính
là một con rắn xanh.

Thần quang trong mắt Hoa Tinh đại thịnh, trường đao trên đầu chém thẳng xuống,
hai cột sáng hợp lại thành một, trong nháy mắt sinh ra chân khí mạnh mẽ cường
bạo, xé rách không gian, ập xuống.

Lão đầu kinh hãi, hét lớn một tiếng, thân thể đột nhiên xoay tròn giữa không
trung, đầu lâu màu đen từ từ bay lên, chống lại nhất thể đao khí bá đạo. Hai
loại tuyệt kỹ vô thượng giằng co, triệt tiêu lẫn nhau, sinh ra nổ mạnh. Cuối
cùng hủy diệt hết toàn bộ cảnh vật trong phương viên mười trượng xung quanh.

Một tiếng hét thảm vang lên, một thân ảnh màu đen bắn tung ra xa. Hoa Tinh
phát ra kim quang đại thịnh, đè nén toàn bộ sương khói mù mịt tứ phía xuống,
trong nháy mắt nhìn thấy một bóng người đang bỏ chạy. Ánh mắt lộ ra vẻ trầm
trọng không thôi. Mấy ngày nay càng lúc càng xuất hiện nhiều cao thủ, khiến
cho bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, lo lắng trong lòng, có lẽ võ công hắn
cần phải có thêm đột phá mới có thể khiến cho thiên hạ quy phục được.

Kiểm tra Khúc Trúc một lúc, Hoa Tinh đả thông kinh mạch trở lại cho hắn, sau
đó miễn cưỡng nói:

“Bảo trọng, có chuyện gì nhớ phải cẩn thận một chút. Ta hiện không cách các
người bao xa nên còn có thể cứu được, nhưng mai kia xa cách thì ta cho dù muốn
cứu cũng sẽ khó lòng thực hiện được. Thế nên phải tự bảo trọng, ta chúc phúc
cho hai người mãi mãi bên nhau. Bây giờ ta phải nhanh chóng trở về Lạc Dương,
gặp lại sau.” Hoa Tinh nhìn Thượng Quan Yến một cái, thở dài một tiếng, thân
thể như lưu tinh chạy đi.

Thượng Quan Yến nhìn theo thân ảnh của Hoa Tinh như thể muốn lưu giữ hình ảnh
của hắn mãi trong mắt, sau đó kéo tay Khúc Trúc rời đi. Từ xa gió mát truyền
đến một tiếng thở dài như buồn bã ai oán cho sự chia lìa.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.