Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 146: Duyên và Nghiệp – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 146: Duyên và Nghiệp

Hoa Tinh ra khỏi Mẫu Đơn Các đi thẳng về phía Thành Tây, chuẩn bị ra khỏi Tây
Môn đi về phía Đồng Quan. Trên đường đi, Hoa Tinh vừa đi vừa nghĩ đến dáng vẻ
tinh nghịch đáng yêu, khuôn mặt xinh xắn, quyến rũ của Thượng Quan Yến, trong
lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khó tả.

Ra khỏi Tây môn, Hoa Tinh tăng tốc độ, thi triển khinh công thượng thừa lao đi
thật nhanh. Đường từ Lạc Dương đến Thủ Dương trấn dài gần năm trăm dặm, nếu
không tăng tốc độ thì đến trưa cũng chưa chắc đã đến được nơi. Trên đường đi,
thân hình Hoa Tinh liên tục lóe lên, nhoáng cái đã biến mất, tốc độ cực nhanh
còn nhanh hơn Phi ngựa rất nhiều.

Hoàng Hà, là một trong hai con sông lớn nhất của Trung Quốc, từ xưa đến nay nó
đã nuôi dưỡng vô số sinh linh, mang đến văn minh và sự sung túc cho cả vùng
đất Hoa hạ.

Từ thời Thiên cổ đến nay, trên dòng Hoàng Hà có vô số người sinh sống và kiếm
ăn trên đó. Vì sự sinh tồn, cũng không biết từ lúc nào mà những người sống
trên dòng Hoàng Hà đã tự phát tập trung lại, thành lập nên những tổ chức to có
bé có. Trải qua vô số lần xâm chiếm lẫn nhau từ từ cũng biến thành một vài đại
bang phái và tổ chức lớn. Mà Hoàng Hà bang chính là một tổ chức như vậy. Bọn
họ sinh tồn chủ yếu nhờ vận chuyển hàng hóa trên Hoàng Hà và thu phí của các
thuyền bè qua lại.

Trên dòng Hoàng Hà, Hoàng Hà bang là một tổ chức khổng lồ. Mặc dù trong bang
không có nhiều cao thủ, nhưng số người cũng không ít, không ít hơn các đại môn
phái có mấy nghìn người. Bang chủ Hoàng Hà bang là Mê Hồn Thủ Thành Tiểu Long,
nghe nói năm nay đã ba mươi sáu tuổi, võ công không kém, đứng vị trí thứ tư
trên Long Bảng mười năm về trước. Hắn là một kẻ háo sắc, am hiểu thiện dụng mê
hồn hương, trên dòng Hoàng Hà này đã cưỡng hiếp không ít thiếu nữ thiếu phụ
không có chỗ dựa. Điều này làm cho không ít người phẫn nộ, đáng tiếc vẫn không
có ai đứng ra truy cứu những việc này.

Lúc này đây, hắn vô tình nghe được Thượng Quan Yến xếp hàng thứ chín trên Bách
Hoa Phổ sẽ đi qua Hoàng Hà, cho nên hắn vô cùng hưng phấn. Hắn thầm nghĩ mình
đã chơi không ít nữ nhân, nhưng vẫn chưa được thưởng thức mỹ nữ trên Bách hoa
phổ. Vì vậy hắn đã ngăn cản hai người Thượng Quan Yến và Khúc Trúc ở gần Thủ
Dương. Hắn vốn còn tưởng rằng với bản lĩnh của mình cùng với đông đảo thủ hạ
sẽ dễ dàng bắt được Thượng Quan Yến. Nhưng khi giao thủ với Khúc Trúc hắn mới
biết mình đã quá sai lầm. Chẳng những mình bị thương nặng, mà thủ hạ cũng chết
hơn hai mươi người, làm hắn thất bại nặng nề. Song hắn vẫn không cam lòng,
liền dựa vào ưu thế trên sông mạnh mẽ vây hai người Khúc Trúc và Thượng Quan
Yến ở trên Hoàng Hà.

Lúc này, Hoàng Hà bang sau bảy lần công kích mãnh liệt, bắt đầu phát động đợt
công kích thứ tám. Hoàng Hà bang chủ Thành Tiểu Long đứng trên thuyền lớn, lớn
giọng quát: “Mẹ nó chứ, mọi người tăng tốc, lặn xuống nước phá thuyền chúng nó
cho ta. Ta xem đến lúc đó bọn chúng làm cách nào thoát khỏi tay ta. Mặt khác
phái người dùng tên lửa đốt thuyền cho ta. Ta không tin làm như vậy mà còn
không thu thập được hai bọn chúng”

Vì vậy một bộ phận phóng tên lửa đốt thuyền, một bộ phận lặn xuống nước phá
thuyền. Rất nhanh thuyền của Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đã chìm trong lửa và
nước. Khúc Trúc đứng trên thuyền, vừa vùng chưởng đánh bay làn mưa tên, vừa
nói với Thượng Quan Yến: “Yến muội, sau khi thuyền chìm, muội nhớ là phải luôn
ở cạnh ta, cứ nín hơi là được. Thả lỏng toàn thân, ta sẽ dẫn muội rời đi,
không cần lo lắng” Tuy trong miệng nói như thế, nhưng mắt hắn vẫn không giấu
được vẻ lo lắng.

Mặt Thượng Quan Yến tái đi, nàng nói: “Muội biết, chúng ta lúc này sợ rằng rất
khó chạy thoát khỏi tay bọn họ. Khúc Trúc, lát nữa nếu như chúng ta bị tách
ra, Huynh hãy đến Lạc Dương tìm Hoa Tinh ngay lập tức, cầu viện bọn họ cứu
muội. Một mình huynh sao có thể đánh lại nhiều người bọn họ như vậy”

Khúc Trúc trầm giọng nói: “Không được nói những lời ngốc nghếch đó nữa. Chúng
ta sẽ không gặp chuyện gì đâu, muội yên tâm đi. Có huynh ở đây, muội sẽ không
có việc gì. Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào làm nàng bị thương tổn đâu”
Đúng lúc này, một cơn sóng đánh tới, thân thuyền rung mạnh khiến hai người khó
có thể đứng vững. Cùng lúc đó, dưới đáy thuyền xuất hiện rất nhiều lỗ thủng,
thân thuyền cũng đã bắt lửa. Thành Tiểu Long đứng cách đó không xa thấy thế,
không ngừng há miệng cười vang.

Thượng Quan Yến không ngừng run lên, nàng khẽ kêu lên một tiếng sợ hãi rồi rơi
vào trong nước. Khúc Trúc lập tức trở nên kinh hãi, kêu lên một tiếng rồi bay
đến chộp lấy nàng, đáng tiếng lại không bắt được nàng. Hai mắt Khúc Trúc trở
nên đỏ rực, vung tay ra bắt lấy một mũi tên đang nhằm vào lưng mình. Hắn xoay
người lại nhìn Thành Tiểu Long, ánh mắt như muốn ăn thịt hắn vậy. Tay phải
vung lên, mũi tên trong tay đột nhiên bay ra, trong nháy mắt bắn trúng đùi của
Thành Tiểu Long, khiến Thành Tiều Long đau đến nỗi lăn lộn trên sàn thuyền,
không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Thân hình Khúc Trúc khẽ chuyển nhảy vào trong nước, hắn bắt đầu tìm kiếm
Thượng Quan Yến. Song nước của Hoàng Hà rất đục, hơn nữa nước chảy rất mạnh,
Khúc Trúc rất khó tìm được Thượng Quan Yến, không biết nàng lúc này đang ở
đâu.

Nhưng bên phía Hoàng Hà bang vừa thấy Thượng Quan Yến rơi vào trong nước liền
lập tức nhảy xuống sông. Rất nhanh bọn chúng đã bắt được Thượng Quan Yến đang
ra sức vùng vẫy giữa dòng nước xoáy, mang lên trên thuyền. Thành Tiểu Long mặt
đầy mồ hôi, cả người không ngừng run lên, hiển nhiên mũi tên của Khúc Trúc đã
bắn trúng chỗ yếu hại là Mệnh căn tử của hắn. Lúc này hắn lại thấy Thượng Quan
Yến đã bị bắt, Thành Tiểu Long trở nên độc ác, nhịn đau nói: “Về trại, xem ta
sẽ thu thập nha đầu này như thế nào. Lưu lại một ít người, cẩn thận chú ý động
tĩnh của tiểu tử kia. Cần phải giết chết hắn trong nước, đi” Thuyên lớn phá
sóng lao vút đi, đáng tiếc Khúc Trúc không phát hiện ra.

Khúc Trúc tìm một lúc lâu vẫn không tìm được, đột nhiên nghĩ đến Hoàng Hà
bang, nên nhô lên mặt nước mới phát hiện được hầu hết người của Hoàng Hà bang
đã rời đi. Lúc này chỉ còn có hơn hai mươi đệ tử lưu lại lưu ý mình. Hai tay
Khúc Trúc vỗ lên mặt nước, cả người bay lên không rồi hạ xuống thuyền của
Hoàng Hà bang. Nhìn đám bang chúng Hoàng Hà bang đang vung binh khí lao về
phía mình, Khúc Trúc lạnh lùng nhìn chúng, hai tay vung lên đánh ra một chưởng
điên cuồng tàn sát. Hơn hai mươi đệ tử trong nháy mắt chỉ còn lại bốn người.
Khúc Trúc lạnh lùng nhìn bọn chúng mà hỏi: “Nói, bang chủ các ngươi đã chạy đi
đâu? Cô nương cùng đi với ta có phải đã bị bang chủ các ngươi bắt đi rồi phải
không, nói mau” Âm thanh vô cùng phẫn nộ làm bốn tên đệ tử vô cùng sợ hãi.

Một người trong đó nhìn Khúc Trúc, run giọng nói: “Cô nương đó đã bị bang Chủ
của chúng ta bắt đi. Bọn họ bây giờ đã trở về bang, Hoàng Hà bang chúng ta
đóng ở gần Hoa Nguyên trên thượng nguồn. Ngươi muốn tìm người thì hãy đến đó
mà tìm, xin đừng làm khó chúng ta”

Ánh mắt Khúc Trúc trở nên lạnh lẽo, tay phải hóa thành chưởng chém mạnh ra,
nhất thời đánh bay bốn người ra xa. Khúc Trúc ngẩng đầu huýt sáo một tiếng
thật dài rồi lắc mình đuổi theo. Không lâu sau, bốn tên vừa rơi xuống nước lập
cập bò lên thuyền. Chúng nhìn theo hướng Khúc Trúc đã bay đi rồi cùng phá lên
cười. Bốn người khống chế thuyền cho bơi về phía hạ du.

Hoa Tinh sau nửa canh giờ toàn lựa chạy đi rốt cuộc đã đến được Thủ Dương
Trấn, đáng tiếc lúc này đã không thấy ai. Hoa Tinh tìm một lúc lâu nhưng không
thấy gì, nên hắn vô cùng lo lắng. Ngay lúc này, một đệ tử thư viện lại đột
nhiên xuất hiện. Người này vừa thấy Hoa Tinh, vội mở miệng nói: “Thuộc hạ đệ
tử Phượng Hoàng Thư viện ra mắt Đặc Sứ. Công tử lúc này có phải là đang muốn
tìm vị trí của Hoàng Hà bang phải không ạ?”

Hoa Tinh nhìn hắn, trầm giọng nói: “Không sai, ngươi có biết vị trí của chúng
hay không? Tình hình của Thượng Quan Yến và Khúc Trúc lúc này như thế nào?”

Tên đệ tử đó nói: “Bẩm công tử, khi sự việc xảy ra, đệ tử đang ẩn ở trong bụi
cỏ trên bờ sông. Đệ tử nhìn thấy thuyền của Thượng Quan cô nương bị bọn Hoàng
Hà bang nhấn chìm. Thượng Quan cô nương bị Hoàng Hà bang bắt đi rồi mang xuống
hạ du, nhưng Khúc Trúc lại đi lên thượng du. Việc này xảy ra cách đây khoảng
một bữa cơm, lúc này người Hoàng Hà bang hẳn là đã trở về căn cứ. Công tử cứ
theo Hoàng Hà đi xuống hạ du, chừng nửa canh giờ là có thể tới được Tam Tiêu
Trấn, ở đó có thể tìm được vị trí của Hoàng Hà bang”

Hoa Tinh nghe thấy thế, liền nói: “Tốt, chuyện này ta biết, ngươi lập tức tìm
biện pháp tìm kiếm Khúc Trúc, để hắn đến gặp ta. Ta phải đi cứu Thượng Quan
Yến, các chuyện khác nói sau” Hoa Tinh nói xong liền lắc mình bay đi. Tên đệ
tử kia cũng xoay người đi lên phía Thượng du.

Đi theo dòng Hoàng Hà xuống hạ du, Hoa Tinh thi triển khinh công đến mức tận
cùng, chủ yếu là do hắn lo lắng cho Thượng Quan Yến. Không bao lâu sau, Hoa
Tinh đã đến được Tam Tiêu Trấn, hắn từ miệng của một người dân hỏi được vị trí
của Hoàng Hà bang, đó chính là một đại viện ở bên dòng Hoàng Hà. Từ xa nhìn
lại trông nó giống như một phủ đệ vô cùng xa hoa. Qua đó có thể thấy được
Hoàng Hà bang đã đoạt được không ít tiền tài, nếu không chỉ một vị trí tạm
thời cũng không được xây dựng xa hoa như vậy.

Hoa Tinh lạnh lùng quan sát, thân hình nhoáng lên, hắn đã nhẹ nhàng hạ xuống
cách Đại viện vài trượng. Hoa Tinh cẩn thận đánh giá Đại viện này, tổng cộng
có ba mươi tư người, trong đó có sáu Nữ nhân, tất cả những điều này Hoa Tinh
có thể dễ dàng phát hiện ra được.

Cười lạnh một tiếng, Hoa Tinh đã đột nhiên xuất hiện ở trong Đại viện. Nhìn
đám người đang rất kinh ngạc, Hoa Tinh vung tay trái lên một cái khiến những
người đó ngã xuống hết. Trên người Hoa Tinh lúc này đã bộc phát ra một cỗ khí
thế cường đại, trong vòng phạm vi trăm trượng toàn bộ bị bao phủ trong làn khí
tức mạnh mẽ bá đạo của hắn. Một cỗ cuồng phong bốc lên, theo bước chân của Hoa
Tinh từ từ đến gần phía phòng ốc.

Lại nói đến Thượng Quan Yến, lúc này nàng đang gặp nguy hiểm. Sau khi nàng bị
Thành Tiểu Long bắt về liền bị giam vào trong mật thất dưới mặt đất, còn Thành
Tiểu Long thì không ngừng lớn tiếng nhục mạ nàng. Chỉ thấy Thành Tiểu Long
đang ngồi ở trên giường, nhìn Thượng Quan Yến đang bị trói trên giường với ánh
mắt tàn bạo. Mở miệng mắng to: “Mẹ nó con tiện nhân nhà ngươi, tất cả là tại
ngươi, nếu không phải vì ngươi Lão tử cũng không bị thương thành như vậy. Còn
cả tên đồng bạn chó chết của ngươi đã phế đi tiểu đệ đệ của ta. Thật sự làm ta
tức chết đi được, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”

Thượng Quan Yến lúc này trông rất tàn tạ, quần áo trên người đã bị Thành Tiểu
Long xé sạch, hai tay bị trói lại, hai chân cũng bị giang ra. Cả người chỉ còn
mặc một cái nội khố còn đâu đều trần truồng, trông rất mê người. Mắt Thượng
Quan Yến đẫm lệ, lớn tiếng nói: “Ác ma nhà ngươi, thả ta ra, nếu không lát nữa
Khúc Trúc đến đây nhất định sẽ giết hết các ngươi. Nếu Hoa Tinh biết, huynh ấy
nhất định sẽ diệt sạch Hoàng Hà bang các ngươi. Huynh ấy nhất định sẽ không
buông tha ngươi. Ngươi có nghe thấy không, mau thả ta ra, nếu không ngươi sẽ
hối hận không kịp. Ngay cả Lý Bất Hối còn bị Hoa Tinh đại ca của ta đánh cho
bị thương nặng mà phải chạy trốn, thì ngươi chỉ có đường chết mà thôi, nhanh
thả ta ra” Thượng Quan Yến vốn tinh nghịch lúc này lại trở nên u buồn, đau
xót, phối hợp với thân thể đầy hấp dẫn khiến người ta cảm thấy thương cảm.

Mặt Thành Tiểu Long trở nên méo mõ dữ tợn, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, cố sức đi
đến trước mặt nàng. Một tay nắm lấy ngọc nhũ mềm mại của nàng, véo thật mạnh.
Thành Tiểu Long căm hận nói: “Ngươi la hét cái gì, đây là Hoàng Hà bang, tất
cả do ta định đoạt. Hừ hừ đám nam nhân của ngươi dù có võ công lợi hại cũng
không thể cứu được ngươi. Chờ khi bọn hắn tìm được đến đây thì ta đã sớm rời
khỏi đây rồi. Ngươi không phải là mỹ nữ trên Bách Hoa Phổ sao, không phải rất
xinh đẹp sao. Cái bộ dáng này, làn da trắng muối, vóc người quyến rũ, vừa
trắng vừa mềm mại, vú vừa tròn lại vừa cao vút, sờ thật sướng tay. Hắc hắc,
ngươi khóc ư, khóc lớn lên. Nơi này ngoại trừ ta thì không ai có thể nghe
thấy. Con tiện nhân nhà ngươi, Lão tử muốn nhìn, ha ha muốn nhìn cho đã. Ta
xem đến lúc đó xem ngươi có cầu xin ta hay không, ha ha” Nói xong chỉ tháy hắn
đột nhiên lấy một cái bình nhỏ từ trong lòng ra, rồi đổ ra một viên Dược hoàn,
rồi nhét vào trong miệng Thượng Quan Yến. Thượng Quan Yến cố gắng nhổ ra,
nhưng đáng tiếc đã muộn.

Lui về phía sau hai bước, Thành Tiểu Long điên cuồng cười to: “Nói cho nàng
biết, nàng không nôn ra được đâu. Đây là Liệt Nữ Xuân dược, xếp thứ hai trong
tứ đại dâm dược của Võ Lâm. Dù cho nàng có trinh liệt đến đâu cũng sẽ biến
thành một dâm phụ. Không có nam nhân chơi nàng, nàng sẽ biến thành một kẻ
điên, cả đời sẽ chìm trong dục vọng. Từ từ sẽ mất đi thần trí trở thành một kỹ
nữ cho vạn người cưỡi. Ha ha, ha ha, ta mặc dù bây giờ không thể chơi nàng,
nhưng ta muốn nhìn xem bộ dạng dâm đãng của nàng? Thượng Quan Yến trên Bách
Hoa Phổ mà trở nên dâm đãng sẽ rất mê người. Ha ha, đến lúc đó ta sẽ đem nàng
đưa cho thủ hạ của ta, để cho bọn chúng từ từ cưỡng hiếp nàng để trả thù việc
nàng đã hủy hoại ta” Thành Tiểu Long có lẽ đã trở nên điên cuồng vì tiểu đệ đệ
của hắn đã bị hủy.

Bên trong mật thất, Thượng Quan Yến bất lực kêu khóc, sự bi thương và kinh
hoàng vẫn không làm mất đi vẻ xinh đẹp của nàng. Nhưng ngược lại, Thành Tiểu
Long lại điên cuồng cười phá lên, giọng cười rất chói tai, vô cùng dâm đãng.

Mắt Hoa Tinh sắc như đao, sau khi tìm tất cả các phòng mà vẫn không tìm được
Thượng Quan Yến, hắn đã rất tức giận. Đứng trong phòng, Hoa Tinh nâng hai tay
lên, ngay lập tức một cỗ kình khí cường đại trong nháy mắt cuộn lấy tất cả các
phòng ốc. Trong mắt Hoa Tinh lóe thần quang, hai tay đặt chéo nhau phát ra một
cỗ khí lưu đánh nát toàn bộ phòng ốc.

Đối với những xác chết này, Hoa Tinh không thèm để ý. Ánh mắt hắn từ từ dừng
lại tại cửa ra của mật thất bên dưới, từ đó phát ra giọng nói vô cùng quen
thuộc. Ánh mắt Hoa Tinh trở nên lạnh như băng, thân thể hắn trong nháy mắt
xuất hiện ở cửa vào mật thất. Hắn lạnh lùng nhìn vào bên trong, khi hắn nhìn
thấy Thượng Quan Yến thì trong mắt hắn hiện lên một tia dịu dàng. Nhưng khi
nhìn thấy Thành Tiểu Long lại như nhìn thấy một xác chết vậy, không có một
chút tình cảm.

Thành Tiểu Long kinh hãi nhìn Hoa Tinh, hắn cố gắng dùng vận dụng hết sức lực
để chạy trốn. Đáng tiếc hạ thể đã bị thương nặng nên không thể làm được. Hoa
Tinh khẽ hạ xuống bên cạnh Thượng Quan Yến, rồi từ từ cởi ra áo ngoài của mình
khoác lên trên người nàng. Hắn khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng
nói: “Yến nhi ngoan, đừng khóc, huynh đến đón muội đây”

Cả người Thượng Quan Yến run lên, ánh mắt từ từ tập trung vào mặt Hoa Tinh.
Nàng nhìn hắn thật lâu, nhưng đột nhiên mở miệng khóc lớn, trong miệng thi
thoảng gọi tên Hoa Tinh. Hoa Tinh chặt đứt dây đang trói nàng, nhẹ nhàng ôm
nàng vào lòng mà nói: “Đừng khóc, có huynh ở đây, huynh sẽ bảo vệ muội. Bây
giờ huynh sẽ báo thù uội, huynh sẽ giết chết tên ác ma này. Muội muốn ta giết
hắn như thế nào?”

Thượng Quan Yến dán chặt vào lòng Hoa Tinh, hai tay ôm chặt lấy hắn, như sợ
hắn đột nhiên biến mất vậy. Nàng khẽ liếc nhìn Thành Tiểu Long một cái, nàng
phẫn nộ khóc mắng: “Đem chém hắn thành vạn đoạn, Muội không muốn hắn được chết
tử tế, chết không được toàn thây” Hoa Tinh gật đầu đồng ý rồi khẽ vung tay
phải lên, vô số đạo kình khí toát ra rồi cuốn lấy Thành Tiểu Long. Vô số đạo
kình khí nhỏ bé mà sắc bén trong nháy mắt đã xé rách Thành Tiểu Long. Thân thể
Thành Tiểu Long từ từ biến thành mảnh nhỏ trong tiếng kêu gào thảm thiết. Thân
thể hắn hóa thành một làn huyết vụ bay loạn trên không.

Hoa Tinh khẽ bay lên, ôm lấy Thượng Quan Yến lướt trên dòng Hoàng Hà. Trên
đường đi, Hoa Tinh vừa bay vừa ôn nhu nói: “Tốt rồi, Yến nhi đừng khóc, không
phải đại ca đã đến cứu muội sao. Tên Thành Tiểu Long đáng ghê tởm đó cũng đã
bị đại ca giết, muội không nên nghĩ nhiều nữa, hiểu không? Bây giờ cũng chưa
có chuyện gì xảy ra, muội vẫn là Thượng Quan Yến băng thanh ngọc khiết, không
phải sao?”

Mặt Thượng Quan Yến đỏ bừng lên, trong mắt toát ra một tia đầy quyến rũ, nhỏ
giọng nói: “Đại ca, sao huynh lại đến được đây chứ? Lúc này nếu không có
huynh, muội không còn mặt mũi mà sống nữa”

Hoa Tinh nhìn nàng một cái, hắn thấy mặt nàng đỏ bừng lại nghĩ rằng nàng vẫn
còn ngượng ngùng nên cũng không để ý. Hắn vừa quan sát động tĩnh bốn phía vừa
mở miệng nói: “Vừa rồi ta vô ý nghe thấy muội xảy ra chuyện và bị vây ở trên
Hoàng Hà, cho nên ta mới từ Lạc Dương chạy đến đây. Cũng may đã cứu được muội
nên ta cũng cảm thấy an tâm. Vốn chúng ta đã rời khỏi Lạc Dương mà đi về Khai
Phong, nhưng trên đường gặp phải một kẻ địch vô cùng âm hiểm. Ba người Cô
Ngạo, Đường Mộng và Lãnh Như Thủy đều bị thương nặng nên không thể không quay
lại Lạc Dương dưỡng thương. Không ngờ rằng vừa quay lại lại nghe thấy muội gặp
chuyện, cho nên ta mới chạy đến đây.

Thượng Quan Yến khẽ chớp đôi mắt xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn đầy quyến rũ khẽ
mở ra, áp sát vào má Hoa Tinh mà nhỏ giọng nói: “Đại ca, muội nóng lắm, rất
nóng” Giọng nói yêu kiều đầy sức hấp dẫn vang lên trong tai Hoa Tinh.

Hoa Tinh nghe thấy thế liền đột ngột dừng lại. Hắn cẩn thận nhìn nàng một lát,
sau đó hắn nghiêm mặt nói: “Yến Nhi, rốt cuộc muội bị làm sao. Tại sao khí
huyết lại quay cuồng, trong kinh mạch lại tràn ngập một cỗ khí tức tà dị rất
mạnh? Tại sao lại như vậy, có phải là tên Thành Tiểu Long kia đã động tay động
chân gì với muội không. Tại sao muội lại không nói sớm cho ta biết chứ?” Hoa
Tinh vừa nói xong trong lòng bàn tay phải đột nhiên xuất hiện một khí đoàn như
bạch ngọc mang đến cho người ta cảm giác thoải mái và mát mẻ. Hoa Tinh từ từ
đặt tay phải lên đỉnh đầu Thượng Quan Yến, một cỗ khí lưu vô cùng dễ chịu
trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể nàng, làm cho nàng trở nên dễ chịu hơn
nhiều.

Thượng Quan Yến yêu kiều nhìn Hoa Tinh một cái, rồi ngượng ngùng nói: “Đại ca,
trước khi huynh đến tên ác ma đó đã ép muội uống một viên dâm dược gọi là Liệt
Nữ Xuân gì đó. Cho nên muộn mới bị như thế này. Bây giờ muội nên làm gì bây
giờ. Đại ca, huynh dạy muội đi” Đôi mắt đầy quyến rũ, toát ra mấy phần e thẹn
và hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, một mùi thơm nhàn nhạt như hoa lan khẽ
bay vào mũi Hoa Tinh, rất vô tình, rất hấp dẫn, rất khó diễn tả thành lời.

Hoa Tinh nghe thấy thế mặt khẽ biến, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái. doc
truyen tai . Nhìn Thượng Quan Yến xinh đẹp, Hoa Tinh không ngừng đấu tranh nội
tâm, không biết nên nhân cơ hội này để có được thân thể nàng, hay là lập tức
đi tìm Khúc Trúc, rồi giao nàng cho hắn? Đây là một sự lựa chọn rất khó khăn.
Hoa Tinh giờ phút này cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc đang suy nghĩ
cái gì nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm

Thấy đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Yến càng lúc càng gần, trong lòng Hoa
Tinh run lên. Hoa Tinh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chân khí” Băng Hồn
quyết” trong nháy mắt tràn ngập khắp mọi kinh mạch trong cơ thể đã khiến cho
hắn tỉnh táo lại ngay lập tức. Rồi hắn cũng từ từ đưa một cỗ Chân khí hàn băng
vào trong cơ thể Thượng Quan Yến khiến nàng cũng lấy lại sự tỉnh táo. Hoa Tinh
mở miệng nói: “Chúng ta phải đi tìm Khúc Trúc thôi, hy vọng có thể tìm được
hắn trong thời gian ngắn nhất. Như vậy ta cũng có thể giao nàng cho hắn” Hoa
Tinh vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang phía khác, không dám nhìn thẳng vào mắt
nàng.

Một tiếng than khẽ phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người. Ai cũng hiểu được tiếng
thở dài đó biểu hiện cho điều gì, nhưng ko ai dám nói ra điều đó, có lẽ vì
luân lý đạo đức đã trói buộc hai người.

Thượng Quan Yến tiếc nuối nhìn về phía chân trời. Có lẽ cả đời này hai người
nhất định vẫn luôn thiếu một thứ gì đó, không phải vậy sao? Một giọt nước mắt
từ từ rơi xuống rồi biến mất trong trận cuồng phong.

Hoa Tinh thở dài một tiếng, thân hình đột nhiên bay ra xa, rồi bỏ chạy thật
xa. Một tia sầu não mang theo vẻ thất vọng, cô đơn từ từ tan biến trong gió
nhẹ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.