Mặt trời đã lặn khuất sau núi, bóng tối xuất hiện, bao phủ khắp thành Lạc
Dương. Đại đa số dân chúng ăn tối xong đều ra ngoài, tận hưởng gió mát trong
đêm.
Hoa Tinh nhìn bốn phía, thân thể nhẹ nhàng trôi ra khỏi Mẫu Đơn các, đi một
lúc thì hắn đến đại viện mà Võ Lâm thư viện cư trú, cẩn thận nghe ngóng động
tĩnh bốn phía, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng, thân thể xuyên vào hoa viên, đi
dọc hành lang, rất nhanh chóng đi đến một căn phòng.
Trong căn phòng lúc này có năm người đang nói chuyện. Hoa Tinh ẩn thân cách
vách, cẩn thận nhìn năm người qua kẽ hở. Trong năm người đó thì hắn biết được
ba người, chính là Lâm Vân, Liễu Diệp Nhi và Thanh sam tú sĩ Liêu Khánh Hoa.
Hai người còn lại hắn không biết, chỉ thấy trong hai người có một người cầm
quạt lông, khuôn mặt thon nhọn, hai mắt ti hí, dáng vẻ điển hình của loại tiểu
nhân âm hiểm, người này khoảng chừng năm mươi tuổi, nhìn là biết không phải
hạng dễ đối phó. Tên còn lại khoảng hơn bốn mươi tuổi, thần quang tỏa ra từ
hai mắt khiến cho người ta thực sự sợ hãi, mặt chữ điền, mi sắc nhọn, vẻ mặt
đầy uy vũ.
Lúc này, người này đang nói, chỉ nghe thấy hắn nói rằng:
“Tình thế hiện nay rất xấu, Hắc Sát Thần Mã Uy lãnh đạo bất ổn, khiến cho Võ
Lâm thư viện của chúng ta tổn thất không ít nhân thủ, ngay cả tính mạng của
hắn cũng không thể giữ nổi. Lần này thư viện phái ta và quân sư đến đây là để
bảo vệ địa vị cho Võ Lâm thư viện của chúng ta, quyết không thể để cho người
của Phượng Hoàng thư viện nhân cơ hội độc chiếm nơi đây. Lúc này trong thành
Lạc Dương đã phát sinh phức tạp hơn xa suy nghĩ của chúng ta, hành động của Võ
Lâm thư viện cũng bị hạn chế rất nhiều. Để đảm bảo cho vị trí của chúng ta ở
chỗ này, trước tiên truyền lệnh cho tất cả các nơi đều phải hành động theo
mệnh lệnh của ta, tạm thời không ngạnh tiếp với những kẻ đó. Chi tiết cụ thể
sẽ do quân sư nói rõ với mọi người.” Nói xong nhìn gã gọi là quân sư ở bên
cạnh.
Quạt lông khẽ lay động, gã quân sư trầm tư một lát, sau đó cất tiếng:
“Lúc này đây, sai sót lớn nhất của thư viện chúng ta chính là không điều tra
rõ ràng động tĩnh của võ lâm Lạc Dương. Nhiều năm qua, mọi người cứ đinh ninh
Lạc Dương là địa bàn của chúng ta cho nên mọi người đều đều tỏ ra khinh
thường, ngay cả việc Bạch Lộc thư viện, Thiên Tinh thư viện đã có người ẩn núp
ở Lạc Dương nhiều năm mà các ngươi cũng không hề phát hiện ra. Bây giờ, đầu
tiên là Phượng Hoàng thư viện truyền ra thông tin về bảo vật trong Long Môn
Thạch Quật đang ở trong tay tam đại bang phái, các ngươi tin là thật, ra tay
cướp đoạt, kết quả là Hắc Sát Thần – Mã Uy đã chết. Sau đó đám Phi Ưng Giáo,
tam đại bang phái cũng lộ ra bộ mặt non yếu, bị tiêu diệt. Bạch Lộc thư viện
và Thiên Tinh thư viện vì không phục đã đem tin tức bảo vật lọt vào tay phái
Thiếu Lâm tiết lộ ra ngoài, khiến cho tất cả mọi người đều hướng mũi dùi về
phía phái Thiếu Lâm. Thiếu Lâm cũng đã phái rất nhiều cao thủ đến đây. Đồng
thời vì chuyện của Lý Thải Tú mà cũng ta cũng đã tổn thất hơn mười cao thủ,
kết quả lại chỉ là số không. Lý Thải Tú bây giờ nằm trong tay Lục Nhãn Tà
Thần, chúng ta có muốn cứu nàng cũng rất khó khăn.
Chuyện thứ hai chính là vấn đề về Lâm Vân. Lúc này trong thành Lạc Dương nổi
lên tin đồn về thân thế của Lâm Vân, tin đồn này thực sự bất lợi đối với chúng
ta. Mặc dù chúng ta đã toàn lực ngăn chặn tin tức này, đáng tiếc là không còn
kịp nữa. Danh tiếng của thư viện có thể nói là đã rơi xuống ngàn trượng. Địch
nhân tung ra chiêu này quả thực độc ác. Vì chuyện này mà viện chủ đã cực kỳ
nổi giận, đại phát lôi đình, muốn chúng ta điều tra ra ai là kẻ đứng đằng sau
âm mưu này. Một khi tra ra ai là hung thủ thì chúng ta nhất định sẽ trả lại
hắn gấp trăm lần thiệt hại đã gây ra.
Chuyện thứ ba chính là nhóm người của Hoa Tinh đã đột nhiên quay trở lại Lạc
Dương, chuyện này hết sức cổ quái. Ta đã phái người điều tra ra kết quả, cách
thành Lạc Dương một ngày đường đã có hơn hai trăm thi cốt không còn toàn vẹn,
mà nhân thủ bên cạnh Hoa Tinh cũng đã có một nam hai nữ thụ trọng thương, bọn
chúng cũng đã bị đả kích nghiêm trọng, chỉ là chưa điều tra ra được thế lực
phương nào gây ra chuyện này. Mặt ngoài chuyện này đối với chúng ta hết sức có
lợi, nhưng cẩn thận mà nghĩ thì mọi người sẽ phát hiện ra chuyện này hóa ra
lại hết sức bất lợi cho chúng ta. Bởi vì trong các thế lực của thành Lạc Dương
thì chỉ có Võ Lâm thư viện của chúng ta mới có năng lực hiểu rõ hành tung nhóm
người Hoa Tinh đến vậy. Vì thế, chúng ta sẽ là đối tượng bị Hoa Tinh nghi ngờ
lớn nhất. Võ công của Hoa Tinh như thế nào thì trong lòng các ngươi đều rõ,
chạm đến hắn thì chúng ta sẽ có kết quả gì? Mặc dù chúng ta cũng đã từng ngấm
ngầm đối đầu với hắn, nhưng không hề để lại dấu vết để hắn tìm ra mà có cớ đối
phó với chúng ta. Nếu lúc này hắn nổi điên, không cần chứng cứ mà điên cuồng
tấn công chúng ta thì sợ rằng chúng ta cũng không đủ lực để chống đỡ được.
Bởi vậy, vì an toàn của thư viện, chúng ta tạm thời thối lui nhẫn nhịn, chờ
khi mọi chuyện trôi qua thì mới từ từ chỉnh đốn lại hết thảy. Về phần chuyện
của ba thư viện, chúng ta cũng tạm thời không ra mặt, chỉ cần đem tin tức
truyền sang cho Phượng Hoàng thư viện là được, để cho bọn họ đánh nhau sống
chết. Chuyện cứu Lý Thải Tú, chúng ta chuyển từ công khai sang âm thầm, không
thể để cho người ta phát hiện ra. Đối với Mộc Tây Tạp vừa đến đây thì chúng ta
không cần ra mặt cũng sẽ có người dẫn hắn đến đối đầu với Hoa Tinh, chúng ta
chỉ khoanh tay tọa sơn quan xem hổ đấu là được.
Lâm Vân và Liễu Diệp Nhi ngồi một bên, thần sắc hai người đều có chút mất tự
nhiên. Đặc biệt là Lâm Vân, ánh mắt của hắn hiện rõ sự nghi hoặc, rốt cuộc là
thân thế của hắn đối với lời đồn đãi bên ngoài là thật hay giả? Chuyện này
thật là khó hiểu, khiến hắn hết sức chó chịu.
Liễu Diệp Nhi lườm Lâm Vân một cái, sau đó chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nói:
“Lúc này, trong thành Lạc Dương xảy ra nhiều chuyển biến lớn mạnh cơ hồ đều có
quan hệ đến Hoa Tinh. Đầu tiên là Ám Dạ và Ám Ưng bị một mình Hoa Tinh tiêu
diệt. Sau đó Mẫu Đơn Hoa Hội diễn ra, Tụ Hoa Cung, chuyện hộp gấm, tất cả đều
liên quan mật thiết đến Hoa Tinh. Các cao thủ trong thành Lạc Dương đã chết
mấy trăm người, đây là chuyện trước này chưa hề phát sinh. Không thể hiểu nổi
tại sao Hoa Tinh chỉ vừa đến Lạc Dương thì nơi này đã xảy ra vô số chuyện,
cũng có thể hắn chính là điềm xấu cho nơi này.
Lâm Vân lạnh lùng nói:
“Hoa Tinh nghe nói là truyền nhân của đệ nhất nhân trên Thiên bảng năm xưa,
Đao Hoàng Bá Thiên, hắn đương nhiên không phải là hạng tầm thường. Bất quá hắn
cũng không có gì là đặc biệt hơn người, lúc này đây lui khỏi Lạc Dương là có ý
gì? Mặc dù võ công của hắn cao cường nhưng sợ rằng lúc này cũng không hề thoải
mái. Ta vừa mới đạt được một tin tức, Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đã đến Thủ
Dương trấn, sau đó đến Hoa Âm. Nhưng chuyện thật sự khiến ta cao hứng chính là
hai kẻ đó hiện giờ đang gặp khốn cảnh, chuyện này nhất định sẽ là một đòn đau
với Hoa Tinh, muốn đối phó với Hoa Tinh thì đây chính là cơ hội tốt. Chỉ cần
nắm chắc hành tung của hắn, đến lúc muốn đối phó với hắn thì không cần chúng
ta ra tay cũng sẽ có người khác ra tay, khiến cho hắn lâm vào tình thế vạn
kiếp bất phục.
Liễu Diệp Nhi nhìn hắn, liếc mắt một cái, hỏi:
“Lâm Vân, ngươi nói lời này phải chăng là chuyện đùa? Tại sao ta không biết
chuyện này? Tin tức này chính xác đấy chứ?
Lâm Vân cười lạnh một tiếng nói:
“Tin tức này sẽ rất nhanh truyền về đây, khi đó các ngươi sẽ biết ta nói thật
hay giả. Các ngươi suy nghĩ để tận dụng cơ hội khó gặp này đi thì hơn. Ta cũng
mệt mỏi rồi, đi trước một bước, có chuyện gì thì ngày mai các ngươi nói cho ta
là được, ta đi về nghỉ ngơi đã.” Nói xong, nhìn những người con lại, đứng dậy
rời đi.
Hoa Tinh đứng ngoài, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc. Từ cuộc nói chuyện
này, Hoa Tinh đã kết luận được một điều, cuộc tập kích vào nhóm người hắn khi
rời khỏi Lạc Dương không phải là do Võ Lâm thư viện gây ra, đồng thời hắn cũng
biết thêm rằng người của Bạch Lộc thư viện và Thiên Tinh thư viện vẫn hiện
diện trong thành Lạc Dương. Điều khiến cho Hoa Tinh lo lắng chính là nếu Lâm
Vân nói thật thì Thượng Quan Yến nhất định đã xảy ra chuyện, nàng đã xảy ra
chuyện thì cho dù Hoa Tinh biết đó là kế điệu hổ ly sơn đi nữa cũng vẫn phải
liều mạng đi cứu. Vấn đề này thực sự khiến cho Hoa Tinh cực kỳ lo lắng.
Hoa Tinh lặng lẽ rời khỏi căn phòng, bám sát Lâm Vân. Lâm Vân một mình bước đi
rất nhanh, đột nhiến y khựng lại, sau đó lại tiếp tục bước đi. Đối với sự cảnh
giác của Lâm Vân, Hoa Tinh chỉ biết mắng thầm trong lòng mà thôi. Hai người cứ
thế đi gần nửa canh giờ, Lâm Vân đi về ngoại thành Lạc Dương.
Lẳng lặng đứng trước một khu rừng, thân ảnh âm u của Lâm Vân như hòa vào bóng
đêm, đột nhiên hắn mở miệng nói:
“Nếu đã đến, tại sao không dám xuất hiện? Ngươi đi theo ta là có chuyện gì?
Muốn hỏi ta nghi vấn trong lòng đúng không? Kỳ thật ta cũng có chuyện muốn hỏi
ngươi.” Nói xong quay lại, nhìn Hoa Tinh dưới ánh trăng.
Hoa Tinh hỏi:
“Ngươi làm sao biết ta đi phía sau ngươi? Với võ công của người hoàn toàn
không cách nào phát hiện được điểm này!
Lâm Vân ngạo nghễ nói:
“Võ công ta đích xác không bằng ngươi, nhưng có nhiều thứ khác ngươi lại không
bằng ta, ngươi tin hay không! Ngay khi ngươi tiến vào đại viện thì ta đã phát
hiện ra ngươi. Có lẽ ngươi cảm thấy kỳ quái, nhưng nói ra thì cũng không có
chi là khó cả. Bởi vì đã hơn một lần người đến nơi đó, cũng đã chế trụ nha
hoàn ở đó. Chuyện này ta đã lưu tâm, chỉ cần bố trí một chút tay chân thì chỉ
cần có người tiến vào, ta sẽ phát hiện ra. Về phần người đi theo ta là ai thì
ta không nhìn ra, bất quá bây giờ ta đã biết kẻ đó chính là ngươi.
Hoa Tinh nhìn Lâm Vân, hỏi:
“Nghe ngữ khí của ngươi thì dường như ngươi cố tình muốn đối đầu với ta có
đúng không? Trong lòng ngươi đố kỵ với ta bởi vì những nữ nhân bên người ta,
đúng không? Bây giờ đứng trước mặt ta, ngươi có cảm giác gì không, có sợ ta
giết chết ngươi, vĩnh tuyệt hậu hoạn hay không?
Ánh mắt Lâm Vân lạnh lùng nhìn Hoa Tinh, trầm giọng nói:
“Ta nghĩ trong lòng ngươi nhất định là muốn như vậy, nhưng ta biết ngươi sẽ
không giết ta lúc này, ít nhất là trong đêm nay. Ngươi còn có chuyện phải
thỉnh giáo ta, với tính cuồng vọng tự phụ của ngươi thì ngươi sẽ không ra tay
giết ta lúc này. Hơn nữa bây giờ ta còn một việc muốn trao đổi với ngươi,
ngươi xem thế nào nhé, đó là chuyện về Thượng Quan Yến.
Ánh mắt Hoa Tinh lạnh lùng, cất tiếng nói:
“Ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý? Nếu ta không đồng ý thì sao? Bất quá nhìn lại
dáng vẻ của ngươi thì đêm nay ta cũng sẽ không làm khó ngươi, ngươi nói đi,
ngươi muốn chuyện gì, có đúng là về thân thế của ngươi?
Lâm Vân biến sắc, nghĩ không ra tại sao Hoa Tinh lại đoán được tâm tư của hắn,
thật là không đơn giản. Bản thân không hề để lộ ra bên ngoài một chút nào, thế
mà đối phương lại có thể đoán được. Lâm Vân gật đầu, nói:
“Không sai, ta muốn hỏi chuyện này. Nếu ta đoán không sai thì tin tức này nhất
định là từ Phượng Hoàng thư viện truyền ra đúng không? Ta bây giờ vẫn còn chưa
hỏi qua, tại sao các người lại muốn truyền ra tin tức này? Cho dù các ngươi
muốn đả kích Võ Lâm thư viện thì ta cũng không quan tâm, ta chỉ muốn biết tin
tức đó có đúng là thật hay không? Nếu ngươi nói thật cho ta biết thì ta sẽ nói
cho ngươi biết tình trạng của Thượng Quan Yến lúc này.
Hoa Tinh nhìn hắn, trong mắt hiện ra vẻ kỳ dị, khẽ nói:
“Độ chính xác của tin tức này ta cũng không quá chắc chắn, người tiết lộ tin
tức này chính là Hắc Sát Thần – Mã Uy, lúc đó còn có một người nữa, đáng tiếc
là ta không biết kẻ đó là ai. Ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy. Thượng Quan
Yến bây giờ như thế nào?
Sắc mặt Lâm Vân biến đổi, nhìn trời đêm than nhẹ:
“Xem ra là không sai, chẳng trách được mỗi lần hắn nhìn ta thì ánh mắt rất kỳ
lạ, thì ra là vì nguyên nhân này.” Nói xong nhìn Hoa Tinh, lại nói:
“Thượng Quan Yến cùng Khúc Trúc đang bị vây ở Hoàng Hà trên một con thuyền
lớn. Tạm thời còn chưa rơi vào tay Hoàng Hà bang. Nhưng Thượng Quan Yến không
thạo thủy tính, không sớm thì muộn cũng rơi vào tay Hoàng Hà bang. Theo suy
đoán của ta thì bọn họ nhiều nhất là cầm cự được đến trưa mai, sau đó tất
thuyền hủy người mất. Với tính cách háo sắc như tính mạng của bang chủ Hoàng
Hà bang và dung nhan xinh đẹp của Thượng Quan Yến thì kết quả như thế nào chắc
ngươi cũng có thể đoán được.” Nói xong nhìn Hoa Tinh, đoạn quay người đi vào
trong rừng.
Hoa Tinh không hề ngăn cản, hắn đang phân tích xem lời nói của Lâm Vân có đáng
tin hay không? Lúc này hắn hoàn toàn không có lòng dạ nào để giết Lâm Vân,
điều hắn quan tâm nhất bây giờ là Thượng Quan Yến. Hoa Tinh nhìn theo lưng Lâm
Vân, thân thể lóe lên, biến mất trong rừng. Ngay khi Hoa Tinh biến mất thì Lâm
Vân lại xuất hiện trở ra, lẩm bẩm:
“Có kịch hay để xem đây, Hoa Tinh, để xem ngươi quyết định thế nào. Hy vọng
ngươi đừng để ta thất vọng!” Dứt lời bóng người lóe lên rồi biến mất trong màn
đêm.
Trở về Mẫu Đơn các, Hoa Tinh trực tiếp đến phòng Diêu Ngọc Anh, đánh thức nàng
dậy, nhìn thấy nàng đang mặc đồ ngủ, thân thể thấp thoáng ẩn hiện, quyến rũ vô
cùng. Bất quá Hoa Tinh lúc này không còn chút tâm trạng nào để nghĩ đến tình
dục. Hắn khó chịu ôm nàng vào lòng, hỏi:
“Ta vừa thu được một tin tức, không biết có chính xác hay không, nàng mau phái
người ngay trong đêm dò la xem tin tức này có đúng hay không.
Diêu Ngọc Anh nhìn Hoa Tinh, phát hiện ra sắc mặt hắn không vui, bèn dịu dàng
hỏi:
“Công tử, xảy ra chuyện gì, tại sao sắc mặt của chàng lại khó coi như vậy?
Hoa Tinh thở dài:
“Ta mới biết được từ miệng Lâm Vân, Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đang bị vây ở
Hoàng Hà đoạn Thủ Dương trấn. Hai người bị vây trên thuyền, sợ rằng không còn
cầm cự được lâu nữa. Nghe nói Hoàng Hà bang chủ háo sắc, hạ lưu vô sỉ, cho nên
ta rất lo. Thế nhưng tin tức này lại xuất phát từ Lâm Vân nên ta cũng không
dám tin tưởng, ta sợ rằng đây là kế điệu hổ ly sơn. Nhóm người của chúng ta
bây giờ nếu vắng ta thì lập tức sẽ trở thành mồi ngon cho các thế lực khác
công kích. Bởi vậy ta cảm thấy rất khó chịu.
Diêu Ngọc Anh nghe vậy, sắc mặt biến đổi, nói:
“Không thể nào, thiếp sẽ phân phó môn hạ điều tra chuyện này, nhất định trước
sáng mai sẽ có tin tức. Chàng không cần lo lắng quá, cứ ở đây nghỉ ngơi, thiếp
đi ngay.” Nói xong vội vàng mặc quần áo rời đi.
Hoa Tinh ra khỏi phòng Diêu Ngọc Anh, đánh thức mọi người dậy, nhìn bộ dáng
còn ngái ngủ của mọi người, Hoa Tinh nói:
“Có việc gấp muốn thương lượng với mọi người. Vừa rồi ta nghe Lâm Vân nói
Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đang bị vây ở phụ cận Thủ Dương trấn, rất có thể
rơi vào tay Hoàng Hà bang, tuy nhiên tin tức này vẫn chưa được thẩm định có
chính xác hay không nên ta đã để Diêu Ngọc Anh phái người đi điều tra, hừng
đông sẽ có câu trả lời chính xác.
Nếu là thật thì ta sẽ rời khỏi đây, đi cứu bọn họ. doc truyen tai . Khi đó an
toàn của mọi người đích thị sẽ là một vấn đề rất lớn. Tạm thời, ta định gọi
người của thư viện triệu tập Thiết Chiến và Long Vũ đến, để bọn họ tạm thời
bảo vệ an toàn của mọi người. Ta rời khỏi đây chắc chắn sẽ có người đến đây
tấn công mọi người, khi đó mọi người nhất nhất phải nghe theo sự phân phó của
Ám Vũ, Ám Nhu, đồng tâm hiệp lực chống địch. Ta sẽ cố quay lại thật nhanh,
trong các người thì song kiếm hợp bích của tỷ muội Đồng Tâm hết sức bá đạo,
cho dù là cao thủ như Lý Bất Hối cũng khó chống lại được, điều này làm ta rất
yên tâm. Ta chỉ sợ địch nhân quá đông, các nàng một khi phân tán thì sẽ nguy
hiểm.
Lúc này trong thành Lạc Dương có rất nhiều nguy hiểm, ta vừa nghe được tin tức
rằng trong thành Lạc Dương ngoại trừ chúng ta và Võ Lâm thư viện thì Bạch Lộc
thư viện và Thiên Tinh thư viện cũng ẩn giấu lực lượng ở đây. Tin tức Thiếu
Lâm lấy được bảo tàng Long Môn cũng là do bọn chúng truyền ra. Cho nên mọi
người cần phải cố duy trì an toàn cho đến khi ta trở về, khi đó ta nhất định
sẽ thu thập thật tốt những kẻ đó.
Mọi người nghe vậy đều biến sắc, chúng nhân lúc này đa phần đều thụ thương,
Hoa Tinh lại phải rời khỏi đây, tình thế sẽ càng nguy hiểm. Mai Hương lên
tiếng nói:
“Hoa đại ca, người đi đi, bọn muội sẽ nhất định cẩn thận. Đại ca nhất định
phải cứu được Thượng Quan Yến, không thể để cho nàng bị tổn thương, nếu không
thì muội sẽ không tha cho huynh đâu.
Ám Nhu nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lóe ra quang mang kỳ lạ, bình thản nói:
“Huynh rời đi có bao nhiêu người biết? Võ Lâm thư viện có biết không? Lại thêm
đệ nhất cao thủ tái bắc là Mộc Tây Tạp đến nữa, hắn nhất định sẽ gây bất lợi
cho ta. Tốt nhất là tìm được Thiết Chiến và Long Vũ để trợ giúp chúng ta. Muội
sẽ cố gắng cầm cự đến khi huynh quay trở về.
Hoa Tinh nhìn nàng, tán thưởng:
“Chuyện ta rời đi, Võ Lâm thư viện nhất định sẽ biết, hơn nữa bọn chúng nhất
định sẽ lan truyền tin tức này ra ngoài. Về phần Mộc Tây Tạp thì chiều mai hắn
sẽ đến Lạc Dương. Bây giờ ở đây có ba người thương nặng, tốt nhất là muội
thương lượng với Ngọc Anh, tạm thời di chuyển ba người bị thương sang địa
phương khác, chờ ta quay về rồi hẵng tính tiếp. Nếu sáng sớm ta đi thì sẽ trở
về trước khi trời tối, mọi người đều phải cẩn thận.
Trước khi trời sáng, Diêu Ngọc Anh trở về Mẫu Đơn các, nhìn Hoa Tinh nói:
“Công tử, tin tức đó là thực. Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đang bị vây trên
một chiếc thuyền lớn ở Hoàng Hà, tình huống đã hết sức nguy ngập. Đáng tiếc là
người của mình không giúp được nhiều, chỉ có công tử tự mình xuất mã họa may
vãn hồi được tình thế.
Hoa Tinh nghe vậy, nhìn trời thở dài:
“Thế sự vô thường, có rất nhiều chuyện không theo ý người. Hai ngày nay chúng
ta xảy ra không ít chuyện, xem ra vận khí thật là đen đủi. Sau khi ta rời đi
thì Ngọc Anh nhất thiết phải nghe theo Ám Nhu. Mọi người cẩn thận lưu tâm để
ý, giảm thiểu thương vong, hiểu chưa?” Đột nhiên nhìn Tô Ngọc nói: Bạn đang
xem truyện được sao chép tại: chấm
“Trời đã sắp sáng, ta cũng nên lên đường, mọi người bảo trọng. Tô Ngọc, muội
nhớ kỹ là phải cẩn trọng nhé. Nếu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì nhớ là
phải kiên cường, đừng lo cho ta.
Nhìn Tô Ngọc, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ kỳ lạ. Tô Ngọc cùng nhìn mắt Hoa Tinh,
gật đầu nói:
“Muội đã hiểu, huynh yên tâm đi. Muội sẽ không để huynh thất vọng.
Hoa Tinh nhìn lại mọi người một lần nữa, sau đó quay người rời khỏi, dáng vẻ
có chút cô đơn, thân hình lóe lên rồi biến mất. Mọi người nhìn theo một lúc
lâu, Ám Nhu đột nhiên lên tiếng:
“Được rồi, chúng ta lên phòng thương lượng mọi chuyện.
Giờ phút này Ám Nhu đã tựa hồ thay đổi, trở nên cao lớn hơn, mọi người đều
kinh ngạc về điều này, kể cả Ám Vũ cũng thế. Tại sao Ám Nhu lại thay đổi nhanh
đến thế? Có ai biết không?