Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 134: Vô Nại Ly Biệt – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 134: Vô Nại Ly Biệt

Trở về Mẫu Đơn các, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào thanh binh khí trong tay
Hoa Tinh. Ai nấy cũng đều cảm thấy ngạc nhiên vì từ trước đến nay chưa ai thấy
Hoa Tinh chủ động sử dụng binh khí cả. Lúc này nhìn thấy hắn cầm thanh binh
khí trong tay, làm sao không kinh ngạc cho đặng!

Hoa Tinh thấy mọi người đều tò mò thì đem chuyện mình làm sao có được bảo đao
thuật lại ọi người biết. Kể xong, Hoa Tinh nhìn mọi người, cười nói:

“Cuộc thi vừa xong thì lại gặp phiền toái, mọi người chắc cũng đã mệt mỏi, bây
giờ mọi người cứ đi nghỉ ngơi cho khỏe đã. Có chuyện gì thì mai hẵng nói. Tô
Ngọc lưu lại đây, những người khác trở về phòng nghỉ, về phần Tần Nguyệt và
Nhược Vân cô nương thì đi theo Tiểu Tuyết, nàng ta đã chuẩn bị phòng cho hai
người đâu vào đấy cả rồi.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc nói:

“Ngày mai ta sẽ cùng muội trở về, sắp xếp mọi chuyện cho nàng thật tốt, sau đó
đem theo thanh cổ cầm mà mẹ nàng lưu lại. Hôm nay ta muốn kiểm tra xem muội
tiến triển đến mức nào, có thể ứng dụng vào cầm khúc hay chưa. Muội chắc là
không biết được ý tứ của mẹ muội khi để lại cây đàn chứ?

Tô Ngọc nghe Hoa Tinh hỏi vậy, sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi:

“Hoa đại ca, huynh nói mẹ muội lưu lại cây đàn uội là ẩn giấu ý tứ gì đó ư?
Muội thực sự không hiểu.

Hoa Tinh khẽ nói:

“Ngọc nhi, muội nghe cho rõ nhé, đêm nay ta sẽ nói rõ mọi chuyện uội nghe,
nhưng muội không thể nói cho bất cứ ai khác nghe được. Thật ra cổ cầm mà mẹ
muội để lại không phải tầm thường, nó có tên là Thiên Sát Ma Cầm. Năm đó trong
chốn võ lâm đã tàn sát mấy ngàn người, là công địch của võ lâm. Cho nên việc
này không thể để cho người khác biết được, nếu không thì tương lai muội sẽ bị
cổ cầm này khiến cho lâm vào hiểm cảnh, khó có thể thoát thân. Hơn nữa thủ
khúc mà năm đó mẹ muội truyền lại cũng không phải tầm thường, khúc nhạc đó có
tên là Vong Hồn Huyết Dẫn, được tấu bằn Thiên Sát Ma Cầm thì có uy lực rất
lớn, là một thứ võ học hết sức bá đạo.

Năm đó, chỉ một cây đàn và một khúc nhạc mà trong năm năm đã giết gần một vạn
người, khiến cho thiên hạ thất kinh, vô luận là hắc đạo, bạch đạo cũng đều bắt
tay đuổi giết chủ nhân cổ cầm. Thời gian này dù đã cách chuyện xưa rất lâu,
nhưng nếu thân phận của muội bị lộ ra ngoài thì nhất định sẽ lại bị thiên hạ
vây công. Bây giờ muội phải cố gắng luyện công, chờ khi muội chính thức thông
lầu Bách Nhu thần công mà ta truyền cho thì muội có thể dùng Thiên Sát Ma Cầm
thi triển Vong Hồn Huyết Dẫn. Khi đó, muội có thể giống như chủ nhân năm xưa
của cổ cầm, tung hoành võ lâm.

Tình hình của chúng ta lúc này hết sức bất lợi. Tỷ muội Đồng Tâm đã bị bại lộ
thân phận, phiền toái sẽ rất nhiều. Nếu như thêm muội bị bại lộ thân phận thì
khi đó chúng ta gần như đã đối địch với toàn bộ thiên hạ. Cho nên ta hy vọng
muội sớm luyện thành tuyệt nghệ để có thể phòng thân, cũng miễn cho ta phải lo
lắng. Công lực lúc này của muội cũng đã có căn bản, chỉ còn khá lạ lẫm với võ
công mà thôi. Thường ngày nếu muội rảnh rỗi thì có thể thụ giáo mọi người
thêm, như vậy sẽ rất có ích cho sự tiến triển trong võ học của muội. Thôi được
rồi, muội cũng nên trở về nghỉ ngơi đi. Hôm nay chắc cũng đã mệt rồi.

Tô Ngọc nghe vậy, sắc mặt thoáng thay đổi, thấp giọng nói:

“Cám ơn Hoa đại ca, muội nghĩ trên thế giới này chắc cũng chỉ có mình huynh
biết được thân phận muội nhưng vẫn chấp nhận uội ở bên cạnh như vậy. Muội thật
sự không biết nói gì để có thể biểu đạt được sự cảm kích trong lòng muội.
Huynh cứ yên tâm, muội nhất định sẽ cố gắng.

Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc bước ra đến gần cửa, nói với theo:

“Ngọc nhi, chờ một chút.” Nói xong bước đến gần nàng. Tô Ngọc quay người lại
nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu, hỏi:

“Hoa đại ca, còn chuyện gì nữa sao?

Hoa Tinh kéo nàng vào ngực, nhìn ánh mắt có phần xấu hổ của nàng, cười nói:

“Không có cái gì, tuy nhiên lúc này Hoa đại ca lại muốn hôn Ngọc nhi. Trước
nay ta vẫn chưa từng hôn muội, có đúng không?” Dứt lời nhìn đăm đăm vào mắt Tô
Ngọc. Chỉ thấy Tô Ngọc cúi đầu, sóng mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, không nói gì cả.
doc truyen tai . Hoa Tinh cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đào mê người. Thân thể
Tô Ngọc khẽ run, đầu hơi ngẩng lên, chấp nhận cho Hoa Tinh nhấm nháp.

Hoa Tinh dịu dàng hôn một lát, tận hưởng hương vị riêng mê người của Tô Ngọc,
sau đó khẽ buông lỏng nàng ra, dùng ngón tay vuốt nhẹ môi nàng, cười nói:

“Đẹp quá, đáng tiếc là võ công nàng chưa đại thành, chưa thể phá thân. Nếu
không, ha ha, ta nhất định phải “ăn thịt” nàng.” Tô Ngọc bối rối cúi đầu, lý
nhí nói:

“Hoa đại ca chờ người ta luyện võ công cho tốt đã, khi đó người ta sẽ thuộc về
huynh.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng về sau càng khó có thể nghe thấy.

Hoa Tinh cười nói:

“Không cần muội nói, khi đó Hoa đại ca cũng sẽ ăn muội. Được rồi, đêm nay nghỉ
ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ cùng muội trở về, cầu hôn muội, trước tiên cứ
cưới muội rời hẵng nói.” Nói xong hôn nàng một lát, vỗ về để nàng đi nghỉ
ngơi.

Chờ cho Tô Ngọc rời đi xong, Hoa Tinh nằm trên giường, một người một tâm sự,
bất tri bất giác chìm vào trong giấc ngủ lúc nào không hay. Thế nhưng hắn lại
bị một thanh âm từ mái nhà khiến cho bừng tỉnh. Sắc mặt Hoa Tinh thay đổi,
nghĩ thầm, không biết kẻ nào đui mù đến đây tìm phiền toái thế này, đành thở
dài một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Thế nhưng bóng người trên mái nhà lại hết sức quen thuộc với hắn, Hoa Tinh lắc
đầu, Phi thân nhảy đến bên cạnh nàng. Thượng Quan Yến quay sang nhìn Hoa Tinh,
ánh mắt phát ra thần sắc kỳ lạ, không nói lời nào. Hoa Tinh mỉm cười, mang
theo một chút mất mát, khẽ hỏi:

“Không ở phòng ngủ mà đến đây làm gì? Mau trở về ngủ đi.

Thượng Quan Yến miễn cưỡng nở một nụ cười, lắc đầu, thanh âm mang theo vẻ buồn
bã:

“Muội không muốn ngủ, ngày mai đã phải chia tay, muội ngủ không được. Muội
muốn ngắm bầu trời, quan cảnh Lạc Dương trong đêm. Đáng tiếc là từ khi muội
đến đây chưa được thưởng thức hết cảnh đẹp ở đây, có lẽ nơi này quá xinh đẹp,
cho nên có rất nhiều thứ làm cho người ta không thấy rõ.

Trong mắt Hoa Tinh hiện lên một tia tiếc hận, có lẽ chuyện này sẽ khiến hắn
tiếc nuối cả đời, bất quá chuyện trên đời này có khi nào chiều theo ý người ta
đâu? Hoa Tinh nói:

“Đại ca sẽ dắt muội đi xem bầu trời, ngắm cảnh đêm, có được không?” Dứt lời
nhìn nàng, trong mắt lộ ra một thứ tình cảm khó nói rõ ràng.

Sắc mặt Thượng Quan Yến thoáng chần chừ, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên
tinh nghịch cười nói:

“Đây là đại ca nói đấy nhé, muội không có cầu xin đâu đó. Nói ra thì không
được nuốt lời.

Hoa Tinh thấy nàng tươi cười, xinh xắn đáng yêu lắm, hắn cũng vui vẻ cười nói:

“Đại ca nói thì sẽ làm, quyết không gạt muội. Đại ca sẽ mang muội đi thưởng
cảnh đêm.” Nói xong, hữu thủ ôm lấy eo thon, ôm chặt thân thể nàng, chân mượn
lực phóng thẳng lên cao.

Hoa Tinh ôm Thượng Quan Yến, bay lên cao hơn một trăm năm mươi trượng mới dừng
lại, đứng giữa thinh không nhìn cảnh Lạc Dương, những ngọn đèn nhỏ bé từ dưới
đất lấp lóe tỏa sáng, tạo thành một cảnh tượng đẹp vô cùng. Gió trên cao thổi
mạnh, kéo hơi lạnh đến vây quanh hai người.

Thượng Quan Yến nhìn vô số ngọn đèn phía dưới, thân thể nép sát vào người Hoa
Tinh, khẽ nói:

“Đẹp thật, có lẽ đây sẽ là lần duy nhất khiến cho người ta mãi không quên.”
Ngắn ngủi chỉ vài chữ nhưng tựa hồ chứa đựng thâm ý vô tận. Đây chẳng phải là
một loại tâm ngữ hay sao?

Tả thủ Hoa Tinh vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi bay loạn của nàng, dịu dàng nói:

“Lần này trở về nhà nhớ kỹ phải bảo trọng thân thể biết không? Dung mạo của
nàng xinh đẹp, hành tẩu trên đường phải cẩn thận vô cùng, ngàn vạn lần không
được khinh thường bất cẩn. Ta không muốn muội gặp chuyện không may. Ta hy vọng
cả đời này muội cũng sẽ như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngây thơ và vui vẻ.

Thượng Quan Yến nhìn hắn, nói nhỏ:

“Hy vọng sẽ như thế, đại ca cũng phải bảo trọng, muội sẽ nhớ huynh. Hy vọng cả
đời này huynh sẽ không quên muội. Chỉ tiếc rằng trăng có khi tròn có khi
khuyết, người có lúc hợp lúc tan. Rốt cuộc vẫn không thể tránh được sự ly
biệt.

Hoa Tinh nhìn về phương xa, thở dài:

“Cả đời này ta thật sự rất muốn quên muội, đáng tiếc là hình ảnh của muội đã
in sâu vào tâm trí ta, không thể nào quên được. Muội cứ sống vui vẻ, tương lai
đại ca nhất định sẽ đến thăm muội.

Thượng Quan Yến buồn bã nói:

“Muội sẽ sống thật vui, kỷ niệm đêm nay muội sẽ ghi lòng tạc dạ.

Hoa Tinh nghe vậy, thân thể đột nhiên chấn động, trong lòng nảy lên cảm giác
mất mát mãnh liệt, nhìn Thượng Quan Yến trong ngực, Hoa Tinh khẽ nói:

“Yến nhi, nàng nhắm mắt lại, coi mọi thứ chỉ là kỷ niệm đẹp có được không?”
Giờ phút này Hoa Tinh đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Thượng Quan Yến.

Thân thể Thượng Quan Yến khẽ run lên, đúng vậy, chỉ có thể xem như kỷ niệm đẹp
trong đáy lòng mà thôi. Nàng không nhìn Hoa Tinh, ngước mắt lên nhìn trời đêm,
thở dài một tiếng, sau đó nhắm mắt lại.

Hoa Tinh nhìn nữ tử xinh đẹp trong ngực, ánh mắt lộ ra sự thương cảm, khẽ cúi
đầu hôn lên đôi môi đang run rẩy của nàng, tất cả ký ức từ trước đến nay đều
được gởi gắm trong nụ hôn này, suốt đời khó quên. Hoa Tinh tận hưởng hương vị
của nụ hôn một cách đầy trân trọng, hắn hiểu được đây là thời khắc duy nhất
dành cho hắn và Thượng Quan Yến, ngày mai mọi chuyện giữa hai người sẽ chấm
dứt.

Dùng hai tay siết chặt thân thể nàng, hữu thủ vuốt ve ngực nàng, chiếc lưỡi
linh hoạt truy đuổi đến tận cùng sự thơm tho trên lưỡi nàng. Giờ khắc này vẻ
mặt Hoa Tinh đã trở nên cuồng nhiệt, tất cả đều dành hết cho kỷ niệm duy nhất
này.

Thượng Quan Yến không hề giãy giụa, ôn nhu cực kỳ. Mặc dù cảm giác được bàn
tay Hoa Tinh đang vuốt ve bộ phận mẫn cảm của mình nhưng nàng không hề cự
tuyệt. Dù sao thì cũng cứ thoải mái một lần duy nhất này đi. Kỳ thực trong
lòng nàng cũng biết mình chỉ thích Hoa Tinh, đáng tiếc là Khúc Trúc đã đối xử
quá tốt với nàng, không thể không thể gả cho Khúc Trúc được. Đêm nay sẽ là đêm
chôn vùi tất cả quan hệ giữa nàng với Hoa Tinh, đó sẽ là bí mật suốt cuộc đời
nàng.

Hoa Tinh khẽ luồn tay vào trong ngực nàng, vuốt ve cặp vú trơn bóng căng tròn
của nàng. Miệng vẫn gắn chặt môi nàng, tận hưởng hương vị thơm tho ngọt ngào,
một lúc sau mới buông nàng ra. Nhìn thẳng vào hai mắt Thượng Quan Yến, giờ
phút này hai người cũng không còn kiêng kị nữa, lẳng lặng nhìn thật kỹ đối
phương, tựa hồ muốn ghi tạc hình ảnh của nhau vào chỗ sâu kín nhất trong cõi
lòng.

Hoa Tinh thở dài nói:

“Cả đời này Hoa Tinh sẽ mãi mãi nhớ đến một người có tên là Thượng Quan Yến.
Người này cũng là người khiến cho Hoa Tinh ta cảm thấy nuối tiếc nhất trong
đời.” Thượng Quan Yến lắc đầu, nhìn về phía xa, khẽ nói:

“Chúng ta đi xuống, kỷ niệm này sẽ làm bạn với muội suốt đời.

Hoa Tinh nhìn xuống dưới, thân thể chậm rãi hạ xuống thấp, tốc độ rất chậm, có
lẽ là vì hắn không muốn thực hiện điều này. Đến khi còn cách mặt đất hai mươi
trượng thì Hoa Tinh ngừng lại, tay trái vuốt ve khuôn mặt như ngọc của Thượng
Quan Yến, miễn cưỡng nói:

“Nhớ phải bảo trọng, ngày mai ta sẽ tiễn nàng lên đường. Bây giờ đừng nghĩ đến
chuyện không vui nữa, ta hy vọng nàng sẽ mãi mãi được vui vẻ. Cười một cái cho
ta xem nào.” Nói xong lộ ra một nụ cười rất khiên cưỡng.

Thượng Quan Yến mỉm cười, bất quá trong lòng lại cảm thấy chua xót, trên mặt
lộ ra một vẻ tươi cười bất đắc dĩ. Đột nhiên sắc mặt nàng chợt biến đổi, nũng
nịu nói:

“Huynh thật là bại hoại, đáng chết thật. Lúc này đây chắc huynh cao hứng lắm
chứ gì? Thân thể người ta đều bị huynh tận tình vuốt ve cả.” Nói xong, le lưỡi
làm mặt quỷ nhìn hắn, vẻ tinh nghịch thường ngày lại được khôi phục.

Hoa Tinh thấy nàng như vậy, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn, cười nói:

“Ta chưa có nói là sờ đủ mà, ta vẫn còn muốn sờ mó thêm một chút nữa.” Hoa
Tinh vừa nói, tả thủ nắn lấy bầu vú cao ngất của nàng, tận tình xoa bóp, cảm
thụ sự co giãn, mềm mại nóng bỏng của nó. Nhìn thấy Thượng Quan Yến miễn cưỡng
giãy giụa vài cái rồi thôi, Hoa Tinh hiểu được tâm ý của nàng, tả thủ càng
thêm linh hoạt, mặc sức xoa nắn nhào nặn bộ ngực mềm mại, trơn láng của nàng.

Thượng Quan Yến đỏ bừng mặt, mím chặt môi, thẹn thùng, bộ dáng mê hoặc vô
cùng. Bàn tay nhỏ bé không biết là vô lực hay là không muốn che lấy ngực nhưng
nàng không hề tác động đến hành động của Hoa Tinh, chỉ liếc mắt nhìn hắn, đột
nhiên nàng nhón người hôn lên môi hắn, lý nhí nói:

“Đại ca, chúng ta đáp xuống đi.” Nói xong gỡ bàn tay của Hoa Tinh trên ngực
mình ra. Hoa Tinh cũng không thu hồi lại tả thủ của mình, chỉ lần xuống hông
mà thôi, sau đó chậm rãi đáp xuống đất.

Đáp xuống mặt đất, Hoa Tinh buông tay, thân thể lui về sau hai bước, lẳng lặng
nhìn nàng. Thượng Quan Yến mỉm cười, đáy mắt lộ ra một chút cay đắng, sau đó
phất tay, xem như nói lời từ biệt, nhẹ giọng nói:

“Chúc ngủ ngon và có nhiều mộng đẹp nhé đại ca.” Dứt lời quay người đi, từng
bước từng bước đi về phía phòng mình.

Hoa Tinh thở dài:

“Chúc ngủ ngon, hy vọng sẽ gặp được muội trong mộng, như vậy mới hạnh phúc.”
Nhìn theo lưng Thượng Quan Yến khuất dần, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra một nét bi
thương.

Thân thể Thượng Quan Yến run rẩy bước đi, quay người nhìn lại lần cuối, hai
giọt nước mắt trong veo lăn xuống gò má. Cứ thế bước đi từng bước trong gió
đêm, mỗi một bước lại cách xa ước vọng của mình thêm một chút.

Hoa Tinh nhìn theo thân ảnh mỏng manh của nàng, hiểu được giờ phút này nàng
rất thương tâm, nén không được thở dài, lẩm bẩm:

“Nhớ thuở gặp gỡ ban đầu, cười đùa vui hạnh phúc, trăng tròn lại chia tay, chỉ
còn nỗi nhớ triền miên.” Ngữ khí tràn ngập vẻ ưu tư thất thần, có lẽ giờ phút
này tâm tình hắn khó có thể bình an trở lại được.

Trong bóng đêm, thân ảnh quen thuộc ngừng lại một chút, sau đó biến mất sau
cánh cửa. Hoa Tinh lắc đầu, nhìn thoáng bốn phía, chậm rãi rời đi.

Sáng sớm, Mẫu Đơn các đã trở nên náo nhiệt, chúng nữ thảnh thơi chơi đùa, chỉ
có Thượng Quan Yến tỏ ra lặng lẽ, nắm tay ngồi cạnh Mai Hương, nhỏ to lời tạm
biệt. Khúc Trúc cũng đang ở phía xa từ biệt đám Cô Ngạo.

Ăn cơm xong, mọi người đều cảm thấy trầm lặng, vẻ náo nhiệt như mọi ngày không
thấy đâu. Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

“Hôm nay, Khúc Trúc và Yến nhi sẽ trở về nhà, sau khi ăn xong mọi người sẽ
tiễn hai người lên đường, đồng thời chúc phúc cho hai người được hạnh phúc
trọn đời. Yến muội đã nói cho ta biết, sau khi trở về sẽ thành thân cùng Khúc
Trúc, chỉ tiếc là ta không có thời gian để đến đó. Bởi vậy sẽ mượn ngày hôm
nay để chúc phúc cho hai người, chúc cho hai người hạnh phúc đến khi đầu bạc
răng long, cả đời bình an! Chờ lát nữa ta đưa Tô Ngọc về nhà, xử lý một chút
việc xong thì Tô Ngọc cũng sẽ đi cùng chúng ta. Ta đã quyết định hai ngày sau
sẽ rời khỏi Lạc Dương, đi đến Tế Nam.

Chúng nữ đều yên lặng không nói, có lẽ trong lòng cũng thương cảm khi một
người bạn tốt đã lâu nay phải chia lìa, Thượng Quan Yến ngây thơ tinh nghịch
đã sớm được mọi người yêu thích, lúc này chia tay mọi người, ai cũng cảm thấy
buồn bã.

Lão đạo thấy mọi người không nói lời nào, mở miệng chuyển sang vấn đề khác:

“Hoa Tinh, ngươi đến Lạc Dương đã gây ra không ít chuyện, ngươi định trong hai
ngày ngắn ngủi sẽ giải quyết hết mọi chuyện ở đây, sau đó rời đi sao? Thời
gian hai ngày ngắn ngủi này có đủ không?

Hoa Tinh đáp:

“Ta đã nghĩ đến điều này, hôm nay sẽ xử lý hết mọi chuyện, ngoại trừ tiễn đưa
hai người thì ta còn giải quyết chuyện Tô Ngọc, chuyện thư viện cũng phải giải
quyết rốt ráo một chút, còn phải gặp ba phái Thiếu Lâm, gặp Thiết Chiến và
Long Vũ một lần nữa. Chờ sau khi tiễn hai người lên đường, hy vọng mọi người
giải quyết hết mọi chuyện ở đây trong hai ngày. Được rồi, mọi người tiếp tục
ăn cơm đi.

Đưa xa ngàn dặm cũng phải nói lời từ biệt, cách thành Lạc Dương mười dặm, đoàn
người Hoa Tinh nói lời từ biệt với Khúc Trúc và Thượng Quan Yến, không khí
cũng trở nên buồn bã, chúng nữ đều mơ hồ không muốn chuyện này xảy ra, đặc
biệt là Mai Hương, lúc này nàng ôm Thượng Quan Yến, khóc lớn, không nỡ để
Thượng Quan Yến rời đi.

Sau một lúc, Khúc Trúc nắm tay Thượng Quan Yến, nhìn mọi người nói:

“Cám ơn mọi người đã quan tâm, hỗ trợ từ trước đến nay, chúng tôi cảm kích vạn
phần. Lần này trở về sẽ nhất định nhớ mọi người lắm. Tương lai nếu có thời
gian thì nhất định phải đến thăm chúng tôi, chúng tôi cũng xin chúc mọi người
tiền đồ rộng mở, thượng lộ bình an. Gặp lại sau, cáo từ.” Dứt lời kéo Thượng
Quan Yến rời khỏi. Tất cả mọi người đều cất lời từ biệt, vung tay vẫy chào.

Thượng Quan Yến đi không xa thì nén không được quay đầu lại nhìn mọi người,
ánh mắt lướt qua từng người từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Hoa
Tinh thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra thâm tình sâu đậm nhìn Hoa Tinh, sau đó
quay người rời đi.

Nhìn thân ảnh hai người khuất dần, Hoa Tinh tự nhủ:

“Yến nhi bảo trọng, cả đời này ta sẽ không quên mọi chuyện giữa ta và nàng. Ta
sẽ nhớ mãi những kỷ niệm của hai ta trọn đời này.

Lúc này lão đạo chợt nói:

“Khi còn nàng thì nhiều lúc nhức đầu vì phiền toái, nhưng khi nàng rời đi lại
thấy thiếu vắng tiếng cười và giọng nói tinh nghịch của nàng. Không biết lần
sau gặp lại là khi nào? Chao ôi, thế sự vô thường, biến hóa khôn lường. Sự
phân ly, thực ra cũng chính là một kết cục.

Liên Phượng liếc mắt nhìn lão đạo, nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
chấm

“Nhân gian sở dĩ mỹ lệ chính là vì người trong nhân gian có chân tình, mặc dù
có một số kẻ xấu nhưng người thiện lương thì vẫn chiếm đa số. Mọi người gặp
nhau cũng xem là một loại duyên phận. Thượng Quan Yến tinh nghịch đáng yêu đã
lưu lại cho chúng ta rất nhiều kỷ niệm. Nhưng chuyện chia lìa trong kiếp người
thì không thể tránh khỏi, không chia lìa thì làm sao có tụ họp đây? Có lẽ lần
sau gặp lại thì sẽ vui vẻ hơn, cho nên cũng cần phải cao hứng một chút, đừng
quá buồn phiền.

Liên Phượng nói ra mặc dù có vài phần đạo lý nhưng thương tâm vẫn là thương
tâm. Hiện trường vẫn đắm chìm trong sự buồn bã dày đặc. Khúc Trúc và Thượng
Quan Yến đã khuất xa nhưng mọi người vẫn chưa chịu rời đi.

Trên đại đạo vang lên tiếng khóc của Mai Hương, bởi vì hợp tan ly biệt cho nên
nàng khóc. Tại nơi đây, từ cổ chí kim đã có biết bao người phải thương tâm vì
ly biệt?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.