Trở về Mẫu Đơn các, Hoa Tinh phân phó Ám Vũ bồi tiếp Tần Nguyệt và Lam Nhược
Vân, hắn thì cùng Khúc Trúc và Thượng Quan Yến đi về phòng của hắn.
Nhìn Thượng Quan Yến và Khúc Trúc, Hoa Tinh hỏi:
“Bây giờ mẫu đơn hoa hội ở Lạc Dương đã kết thúc, hai người có tính toán gì
không, tiếp tục cùng ta đi đến Bách Hoa Môn hay là quay trở về? Ta đã nghe
Khúc Trúc nói qua, hai người định sau khi hoa hội chấm dứt thì sẽ quay về nhà
đúng không?
Khúc Trúc nhìn thoáng qua người yêu mình, nói:
“Đúng vậy, ta đã quyết định trở về. Lần này xuất môn rời khỏi cửa không nghĩ
ra lại gặp nhiều cao thủ như thế, nếu vẫn tiếp tục hành tẩu thì sợ rằng sẽ
không có ngày trở về. Ta không muốn giẫm theo vết xe đổ của Vạn Trọng Sơn, cho
nên ta quyết định ngày mai, chậm nhất là ngày mốt sẽ rời khỏi nơi này quay về
nhà.
Hoa Tinh gật đầu nhìn Thượng Quan Yến hỏi:
“Tiểu muội, ngươi nhận ta làm ca ca, bây giờ rời đi có muốn ta hỗ trợ gì cho
cô hay không, có thì muội cứ nói ra, ta sẽ giúp muội hoàn thành.
Thượng Quan Yến nhìn Hoa Tinh, đáy mắt mơ hồ lộ ra vẻ thẹn thùng, tựa hồ nhớ
lại những chuyện đã xảy ra cùng với Hoa Tinh. Ngẫm lại thì rời khỏi Mai Hương
cũng có chút tiếc nuối, rời khỏi Ám Vũ cũng vậy. Cuối cùng, rời khỏi Hoa Tinh
cũng có chút không nỡ. Thượng Quan Yến lúc này cảm thấy buồn bã, nói:
“Muội hy vọng đại ca sẽ không quên muội, tương lai ta sẽ có lúc trở lại gặp
đại ca, đại ca nhớ phải đối đãi cho tốt với Mai Hương, nàng ta chính là bằng
hữu tốt nhất của muội. Nếu tương lai đại ca có thời gian thì cũng nên đến thăm
muội và Khúc Trúc, bọn muội sẽ rất nhớ đại ca.
Hoa Tinh thở dài một tiếng:
“Đại ca sẽ không quên hai ngươi, nhớ kỹ là nếu có chuyện gì thì hãy tìm ta.
Nếu có người dám khi dễ các người thì cứ nói muội là em của Hoa Tinh, kẻ nào
dám động đến muội thì ta sẽ không tha thứ cho hắn. Bất kể bọn hắn là ai, đại
ca cũng sẽ đáp ứng bảo vệ cho ngươi. Chuyện gì cũng phải nghe lời Khúc Trúc
nói, phải cẩn thận một chút. Nếu như chưa cần thiết thì không nên nhắc đến tên
ta, bởi vì ta đến Trung Nguyên cũng đã đắc tội không ít người, ta không muốn
hai người vì ta mà bị kẻ khác công kích, hiểu chưa?
Thượng Quan Yến buồn bã nói:
“Muội sẽ làm như vậy, muội sẽ nghe lời Khúc Trúc nói. Lần này trở về bọn muội
sẽ thành thân, đại ca nếu rảnh thì nhớ đến uống chén rượu mừng, nếu không thì
thôi.” Nói xong nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ ra một tia u oán.
Hoa Tinh nhìn ánh mắt u oán của Thượng Quan Yến, trong lòng cũng cảm thấy mất
mát, nhìn Khúc Trúc nói:
“Khúc Trúc, hảo hảo bảo trọng nhé, ta chúc phúc cho các người. Rượu mừng của
các ngươi ta sợ không thể đến được, nhưng ta sẽ luôn cầu nguyện, chúc phúc cho
hai người. Ngươi phải đối đãi thật tốt với Thượng Quan Yến, nếu không ta làm
đại ca cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi cũng phải nhớ kỹ là
nếu có chuyện không giải quyết được thì nhớ tìm đến ta, ta có thể giải quyết
hết thảy mọi chuyện.
Khúc Trúc trịnh trọng nói:
“Hoa Tinh, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo thương yêu Yến nhi, ta xin thề sẽ yêu
nàng suốt đời.
Hoa Tinh gật đầu, khẽ thở dài:
“Ta tin ngươi, chúng ta đi ra ngoài đi.” Nói xong đứng dậy rời đi, giờ phút
này Hoa Tinh đang muốn trốn tránh điều gì đó, có lẽ là hắn trốn tránh chính
bản thân mình.
Đi đến tiểu viện thì thấy Ám Nhu, Tô Ngọc, Ám Vũ đang nói chuyện với Tần
Nguyệt và Lam Nhược Vân. Những người khác thì ngồi một bên, thỉnh thoảng thêm
vào mấy câu, xem ra chúng nữ ở cùng nhau cũng không tệ lắm, không có ý ghen
ghét với Tần Nguyệt. Nhìn sắc trời lúc này thì vẫn còn cách giờ ăn cơm một
canh giờ, Hoa Tinh gọi Đồng Tâm, Đồng Ý đến phòng mình, bắt đầu đả thông kinh
mạch toàn thân cho Đồng Ý.
Sau khi đả thông hai mươi hai kinh mạch còn lại của Đồng Ý thì Hoa Tinh đã mệt
mỏi, nằm trên giường không muốn cử động nữa. Đồng Tâm, Đồng Ý thì cao hứng vô
cùng, cả hai đều không che mặt, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, xán lạn vô
cùng. Đồng Tâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Đồng Ý, hai tỷ muội đi đến bên cạnh
Hoa Tinh, giúp hắn đấm lưng, nũng nịu nói:
“Cám ơn Hoa đại ca, nếu không có huynh hỗ trợ thì bệnh của muội muội không
biết khi nào mới có thể bình phục, muội và Đồng Ý thật sự không biết nói thế
nào nữa.
Hoa Tinh nhìn hai tỷ muội, cười nói:
“Không cần nói gì, hai người gả hết cho Hoa đại ca thì đã tốt lắm rồi. Ta rất
muốn cưới các ngươi, cho dù ta biết các nàng không muốn lấy chồng thì cũng sẽ
không buông tay với hai tinh linh xinh đẹp như hai nàng. doc truyen tai . Ta
nhất định muốn cưới hai nàng.” Nói xong mỉm cười nhìn Đồng Tâm, Đồng Ý.
Hai tỷ muội nghe vậy sắc mặt đồng thời đỏ lên, cúi đầu, Đồng Tâm thẹn thùng
nói:
“Hoa đại ca đã có lòng thương yêu, nếu huynh không sợ hai người muội đem đến
phiền toái cho huynh thì muội và muội muội sẽ đi theo huynh cả đời.” Nói xong
thì bẽn lẽn thẹn thùng, ánh mắt di chuyển đi nơi khác, không dám nhìn Hoa
Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, thân thể cảm thấy hưng phấn, ôm lấy hai
nàng vào ngực, nằm lên giường ngắm nhìn hai tỷ muội như hoa như ngọc giống hệt
nhau, nghĩ bụng không biết sau này hoan ái cùng lúc với hai tỷ muội này thì
tình cảnh sẽ thế nào đây! Lại dịu dàng hỏi:
“Ý nhi, nàng đã khôi phục lại được công lực, còn có gì bất thường nữa không?
Đồng Ý thẹn thùng nhìn thoáng qua Hoa Tinh, thân thể ép sát người hắn, thổ khí
như lan nói:
“Thân thể muội đã hồi phục lại như cũ, công lực so với trước kia còn tăng thêm
không ít, hết thảy đều là nhờ công lao của Hoa đại ca, muội không biết phải
cảm kích Hoa đại ca như thế nào nữa.
Hoa Tinh cười nói:
“Như vậy thì tốt lắm, chỉ cần thân mật với Hoa đại ca một chút là được.” Nói
xong mỉm cười nhìn nàng. Đồng Ý đỏ ửng mặt, lý nhí nói:
“Mắc cỡ lắm, người ta còn nhỏ, Hoa đại ca chờ người ta lớn thêm một chút nữa
có được không?
Hoa Tinh nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc của Đồng Ý, cảm thấy nàng quyến rũ vô
cùng, quay sang nhìn Đồng Tâm cũng thấy như vậy, chỉ biết cảm thán là ông tạo
thật là khéo léo, có thể tạo ra hai mỹ nữ xinh đẹp giống nhau như đúc, thân
thể khẽ chuyển, áp chặt thân thể hai nàng vào người mình, cảm thụ thân thể mềm
mại của các nàng, đoạn cười nói:
“Tâm nhi và Ý nhi của ta đều đã không còn nhỏ nữa, thân thể mềm mại, hấp dẫn
vô cùng, ta cần phải cẩn thận nhấm nháp một chút mới được.” Nói xong cúi đầu
hôn lên đôi môi của Đồng Tâm, chậm rãi thưởng thức.
Đồng Tâm sắc mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa mừng. Vài ngày ở chung cùng Hoa Tinh,
trong lòng tiểu cô nương đã tràn ngập hình ảnh của Hoa Tinh. Lúc này được
người mình ái mộ hôn môi, làm sao có thể không vui mừng? Cảm nhận sự ngọt ngào
truyền đến từ Hoa Tinh, Đồng Tâm hoàn toàn không còn một chút năng lực phòng
ngự nào nữa, dễ dàng để cho hắn bạt trại công thành.
Rời khỏi đôi môi của nàng, Hoa Tinh cười nói:
“Thật là thơm tho, ngọt ngào quá, cũng may là sau này sẽ vĩnh viễn thuộc về
ta, ta sẽ hảo hảo quý trọng. Bây giờ để nhấm nháp thử Ý nhi xem sao.” Nói xong
quay sang nhìn Đồng Ý đã nhắm mắt lại, chậm rãi hôn nàng, từng bước hưởng thụ
sự ngọt ngào mềm mại của cái lưỡi Đồng Ý.
Đồng Ý cũng giống như tỷ tỷ mình, căn bản không có nửa điểm chống cự lại Hoa
Tinh, dễ dàng thất thủ. Nàng còn nhiệt tình đáp lại động tác của Hoa Tinh, đến
khi Hoa Tinh vuốt ve đến cặp tiểu bạch thỏ trắng muốt vun tròn của nàng thì
Đồng Ý mới giật mình tỉnh lại, bẽn lẽn gỡ bàn tay của Hoa Tinh ra.
Ánh mắt Hoa Tinh tươi rói, nhìn hai tỷ muội như hoa trong lòng, hai tay sờ
soạng ngực hai nàng, cảm thụ được sự hưng phấn của hai thiếu nữ mới lớn, nén
không được mà lộ ra vẻ say mê, thật là sảng khoái. Cảm giác nhũ phong hai nàng
co dãn vô cùng, mặc dù chưa được đầy đặn lắm nhưng sự co dãn lại hết sức mê
người.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của hai nàng. Hoa Tinh mỉm cười, thu tay lại ôm lấy
vòng eo nhỏ của hai nàng, nói:
“Thật là đẹp, thoải mái lắm, ta rất thích. bây giờ các nàng hãy đeo lại khăn
che mặt đi. Tiểu Tuyết sẽ đến gọi chúng ta ra ngoài ăn cơm.” Hai tỷ muội vừa
nghe, vội vàng đeo sa che mặt, sợ bị người khác nhìn thấy bộ dáng lúc này của
mình.
Hoa Tinh chờ hai nàng sửa sang lại quần áo, sau đó dắt tay hai nàng đi ra
ngoài. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Trần Lan đang đi đến, Hoa Tinh cười nói:
“Mọi người cũng đều đói bụng rồi, ăn cơm thôi.
Buổi tối, Hoa Tinh vì muốn chúc mừng Ám Vũ và chiêu đãi Tần Nguyệt, Lam Nhược
Vân nên đặc ý bao trọn một tầng của tửu lâu lớn nhất Lạc Dương, mọi người cùng
nhau ăn uống vui vẻ. Hoa Tinh, Ám Vũ, Mai Hương, Ám Nhu, Tô Ngọc năm người
cùng bồi tiếp với Tần Nguyệt, Lam Nhược Vân ở một bàn, mọi người đều ăn uống
cật lực, sảng khoái lắm thay.
Hoa Tinh nhìn Tần Nguyệt và Lam Nhược Vân, khẽ nói:
“Hiếm khi có duyên ở cùng một chỗ như hôm nay, ta hết sức cao hứng, mặc dù
quen biết qua hội hoa nhưng ta tin rằng đó cũng là duyên phận gặp gỡ của mọi
người, hy vọng mọi người quý trọng mối duyên này. Bây giờ ta có một việc,
không biết hai vị cô nương xinh đẹp có nguyện ý trả lời hay không?” Hoa Tinh
mỉm cười nhìn hai nàng, ánh mắt tràn đầy mị lực, tỏa ra thần thái mê người,
lực hấp dẫn cường đại vô cùng.
Tần Nguyệt không dám nhìn hắn, chỉ khẽ nói:
“Nếu mọi người đã ngồi cùng nhau, Hoa công tử có gì thì cứ nói thẳng, nếu có
thể trả lời thì ta sẽ trả lời.
Lam Nhược Vân cũng lên tiếng:
“Tần Nguyệt cô nương đã trả lời được thì ta cũng đồng dạng như vậy. Hoa công
tử có gì muốn hỏi thì xin cứ hỏi, sau đó ta cũng có một chuyện muốn hỏi Hoa
công tử.” Dứt lời, mỉm cười, bộ dáng xinh đẹp vô cùng.
Hoa Tinh cười nói:
“Thì ra là còn phải trả giá nữa à? Để ta nghĩ xem hỏi về vấn đề gì mà không bị
thiệt mới được.” Nói xong cố ý nhìn hai nàng cười, khiến cho hai nàng đều đỏ
mặt. Hoa Tinh suy nghĩ một chút, đoạn mở miệng nói:
“Ta muốn hỏi Nhược Vân cô nương một chuyện, có đúng cô nương là người trong võ
lâm hay không? Một thân vũ kỹ của cô rất lợi hại, không biết là xuất thân từ
cao nhân nào?” Lời này vừa nói ra khiến cho Lam Nhược Vân biến sắc, Tần Nguyệt
lại kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ ra Lam Nhược Vân cũng biết võ công.
Lam Nhược Vân trầm tư một lát, đoạn mở miệng nói:
“Hoa công tử thật sự là tuệ nhãn lợi hại, liếc mắt một cái đã nhìn thấu được
Nhược Vân, thật khiến cho Nhược Vân giật mình. Thật ra một thân sở học của
Nhược Vân xuất phát từ phái Tuyết Sơn, mặc dù chỉ là một tiểu phái nhưng Tuyết
Nguyên công của Tuyết Sơn phái một khi được luyện thành thì có thể khiến cho
người bình thường không nhìn ra được. Bởi vậy trong mắt người khác thì Nhược
Vân vẫn chỉ là một nữ tử không biết võ công, không nghĩ ra chuyện này lại bị
công tử phát hiện, thật sự đã khiến cho Nhược Vân chấn động.” Dứt lời thì vừa
lúc nhận được ánh mắt đầy hấp dẫn của Hoa Tinh, trong lòng run lên, dời ánh
mắt đi nơi khác.
Hoa Tinh cười nói:
“Không nghĩ ra cô nương lại xuất phát từ Tuyết Sơn nhất phái, thực sự là hiếm
có. Phái Tuyết Sơn mặc dù không còn hưng vượng nhưng Tuyết Nguyên công và
Tuyết Hoa kiếm pháp thì vẫn rất nổi danh, chỉ tiếc là đã nhiều năm qua không
có nhiều người luyện được. Cô nương luyện được tuyệt kỹ này xem cũng thật là
hiếm có.” Nói xong ánh mắt mỉm cười nhìn nàng, sau đó di dời sang người Tần
Nguyệt.
Nhìn Tần Nguyệt, Hoa Tinh hỏi:
“Tần Nguyệt cô nương, có có một câu hỏi, cô nương vì sao lại tham gia mẫu đơn
hoa hội? Điều này làm cho ta có chút tò mò, cảm thấy hơi khó hiểu. Với địa vị
của cô nương trong chốn võ lâm, hơn nữa dung nhan lại xinh đẹp như vậy mà lại
tham gia cuộc thi này, dường như là không phù hợp cho lắm.
Tần Nguyệt tách khỏi ánh mắt mê hoặc của Hoa Tinh, nàng không muốn mình rơi
vào ánh mắt mê người đó. Nhìn Ám Vũ, Tần Nguyệt cười nói:
“Kỳ thật ta đến tham gia cuộc thi này cũng có nét tương tự như Ám Vũ, ta thay
thế cho người khác tham gia vì ta đã thua một giao kèo, cho nên phải đáp ứng
làm một việc cho người khác, vì vậy mới phải đến đây tham gia cuộc thi. Chuyện
cũng không có gì là quá kỳ quái cả. Bây giờ cuộc thi đã kết thúc, ta cũng
không còn ràng buộc gì nữa.
Hoa Tinh nghe vậy, ánh mắt lộ ra vẻ ca ngợi, đang muốn mở miệng nói chuyện thì
ngay lúc này có một đệ tử thư viện bước vào, đi đến bên Diêu Ngọc Anh, kề sát
tai nói nhỏ với nàng, sau đó xoay người rời khỏi. Đến lúc này, ánh mắt mọi
người đều chuyển sang tập trung trên người nàng.
Diêu Ngọc Anh liếc mắt nhìn mọi người, sắc mặt lo lắng, nói:
“Công tử, vừa rồi thuộc hạ báo tin, nói về vấn đề Tụ Hoa cung, đồng thời lại
có bảy thiếu nữ nữa bị mất tích. Trong thành cũng xảy ra việc mất tích của trẻ
sơ sinh, môn hạ đệ tử dốc toàn lực điều tra đã tìm được vị trí của hung thủ,
phạm vi nằm trong phương viên ba dặm ở thành tây. Hy vọng công tử lập tức ra
quyết định nên làm gì bây giờ, môn hạ của chúng ta cũng không dám tiếp cận đối
phương quá gần, tránh bị phát hiện, chỉ có thể xác định vị trí hung thủ từ xa
một cách đại khái mà thôi.
Hoa Tinh nghe vậy cau mày, khẽ nói:
“Nàng lập tức truyền lệnh báo cho ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, yêu cầu
ba phái cùng xuất động nhân thủ, nhất định phải tiêu diệt tận gốc Tụ Hoa cung
cho ta. Về phần hung thủ thì ta sẽ tự mình ra tay xử lý. Mọi người cứ ở đây
tiếp tục ăn cơm, ăn xong thì cứ trở về Mẫu Đơn các, để an toàn thì Tần Nguyệt
và Lam Nhược Vân cô nương cũng nên đi cùng mọi người, đồng thời trở về Mẫu Đơn
các, tránh cho gặp chuyện không may. Lão đạo và Dạ Phong nhớ kỹ phải chú ý đến
sự an toàn của các nàng. Ta giao các nàng cho hai người. Tô Ngọc đi theo Đồng
Tâm, Đồng Ý để hai nàng bảo vệ muội. Ngọc Anh đi cùng ta. Được rồi, ta phải đi
đây, hy vọng có thể bắt được hung thủ.” Nói xong đứng dậy, mang theo Diêu Ngọc
Anh cấp tốc rời khỏi.
Ám Vũ chờ Hoa Tinh rời đi, vội nói:
“Mọi người tiếp tục ăn cơm, không cần lo lắng cho công tử. Nào, chúng ta tiếp
tục sướng ẩm, mọi người cứ thoải mái một chút, chờ đợi tin tốt lành của công
tử.” Nói xong thì tiếp tục bắt chuyện với mọi người, tiếp tục dùng cơm.
Dưới tửu lâu, ở trong góc phòng, một bóng người đứng dậy nhìn theo Hoa Tinh
rời đi, khuôn mặt lộ ra một nụ cười thần bí, sau đó quay người rời đi, biến
mất trong đám đông người đi đường, người này chính là Lâm Vân.
Đếm đến, cảnh sắc Lạc Dương trở nên xinh đẹp thập phần, tuy nhiên ẩn giấu
trong bóng đêm xinh đẹp này lại là rất nhiều chuyện không muốn người khác biết
được. Trong thành có một tòa biệt việt sang trọng, chính xác là một căn phòng
bí mật trong biệt viện có không ít người đang đứng. Đây là một căn phòng rộng
khoảng ba trượng, bên trong có mười bốn người, mười người trong đó là nữ nhân,
dáng vẻ hết sức đau khổ, thập phần kinh sợ.
Trong bốn nam nhân thì người cầm đầu là một thiếu niên anh tuấn khôi ngô, mặc
la y, vẻ mặt đầy tà khí. Ba người còn lại đều là đại hán chứng bốn mươi tuổi,
vẻ mặt lạnh lẽo đứng một bên.
La y thiếu niên lúc này chộp lấy một thiếu nữ khá xinh đẹp, kéo rách xoẹt áo
ngực của nàng khiến cho song nhũ cao ngất đầy đặn của nàng hoàn hiển lộ ra
ngoài, dùng sức xoa bóp. Ánh mắt thiếu niên lộ ra một tia tà dị, hàm chứa vẻ
khoái trá say mê, ánh mắt nhìn đăm đăm vào song nhũ ngồn ngộn của thiếu nữ,
ngón tay kích thích khỏa phấn hồng của nàng.
Một đại hán phía sau thiếu niên mở miệng nói:
“Công tử, hành động lúc này đã khiến cho Phượng Hoàng thư viện chú ý, chúng ta
có nên dừng tay hay không?
La y thiếu niên trầm tư một chút, nói:
“Cũng tốt, lúc này cao thủ tụ tập về Lạc Dương, đối với chúng ta hết sức bất
lợi. Bây giờ đã bắt được mười người, xem như đã đạt yêu cầu. Mười thiếu nữ này
tư sắc đều rất khá, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi Lạc Dương, trở về. Đêm nay
nhất định phải cẩn thận, những thiếu nữ này có thể sờ soạng nhưng nhớ kỹ là
không được phá thân, nếu không thì sẽ bán không được giá, các ngươi phải nhớ
kỹ điểm này. Mọi người cứ chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ rời đi.” Nói xong rời
tay khỏi thiếu nữ, quay đi.
Vừa mới đi được hai bước thì ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân dồn dập, chỉ
thấy một đại hán hoảng hốt chạy vào nói to:
“Công tử, không hay rồi, cao thủ ba phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn đột nhiên
xuất hiện, bao vây nơi này. Lúc này đang tấn công vào bên trong. Chúng ta nên
làm gì bây giờ, công tử mau ra quyết định.
La y thiếu niên nghe vậy, sắc mặt đại biến, giận dữ nói:
“Con mẹ nó, tại sao lại nhanh như vậy, nhất định là Phượng Hoàng thư viện đem
tin tức của chúng ta báo cho tam phái Thiếu Lâm biết. Chuyện này ta sẽ ghi
nhớ, trước tiên thối lui khỏi nơi này, đám nữ nhân này phải toàn bộ giết chết,
không để ột ai sống sót, nếu không, tương lại sẽ bất lợi vô cùng.” Lời này vừa
nói ra, mười thiếu nữ đều kinh hãi vô cùng, đều lớn tiếng kêu lên, đã có mấy
người lớn tiếng cầu xin tha thứ.
La y thiếu niên lạnh lùng nói:
“Diệt khẩu, động thủ!” Dứt lời, bốn gã đại hán lắc mình ra, vung tay lên định
giết người diệt khẩu. Thế nhưng ngay khoảnh khắc này đã có một đạo nhân ảnh
xông đến, người vừa tiến vào nhìn bốn gã đại hán muốn giết người diệt khẩu,
nén không được gầm lên một tiếng, nói:
“Tặc tử ngươi dám, xem chiêu.” Thân ảnh như chớp xuất hiện bên cạnh bốn gã đại
hán, tung ra liên tiếp bốn chưởng, bức lui bốn người, rốt cuộc cứu được mười
thiếu nữ.
Lúc này, cao thủ của ba phái đã tấn công vào. La y thiếu niên thấy tình hình
đó, sắc mặt biến đổi, kêu to:
“Chạy, trước tiên hãy thối lui.” Dứt lời, huy động song chưởng, chưởng kình
mãnh mẽ trong nháy mắt đẩy lui cao thủ ba phái. Thiếu niên mang theo năm vị
thuộc hạ toàn lực xông ra ngoài, toàn lực phá trận, giết hơn mười ba đệ tử của
tam phái, cuối cùng thoát ra được bí thất.
Vừa chạy đến sân biệt viện, la y thiếu niến biến sắc. Chỉ thấy Từ Vân đại sư,
Ngọc Chân Tử, Trương Tuyết đang thống lĩnh môn hạ đứng chờ hắn. Trong đám cao
thủ này còn có đệ nhất cao thủ của phái Hoa Sơn – Chu Lượng, còn có Doanh
Phong, Võ Đang còn có Xuất Trần và Thanh Khê đạo trưởng, Thiếu Lâm còn có Từ
Hải đại sư, các đệ tử còn lại hơn ba mươi ngươi, toàn bộ đều đứng im nhìn la y
thiếu niên.
Ánh mắt la y thiếu niên lộ ra sự hung ác, rít lên:
“Hay lắm, mọi người đều dựa vào thiên mệnh vậy, nhớ kỹ là chúng ta sẽ không hy
sinh một cách dễ dàng, xông ra!” Nói xong thân thể trong nháy mắt vọt lên
không, muốn thoát đi. Năm gã đại hán còn lại cũng hét lớn một tiếng, cùng kêu
lên:
“Bảo vệ công tử, liều mạng với bọn chúng, xông lên.” Dứt lời xông thẳng về cao
thủ tam phái.
Ngọc Chân Tử nhìn la y thiếu niên, hừ lạnh một tiếng:
“Các ngươi làm ác đã nhiều, hôm nay đâu thể dễ dàng cho ngươi chạy thoát như
vậy.” Thân thể nhoáng lên ngăn cản la y thiếu niên, cùng lúc đó, Doanh Phong
của Hoa Sơn cũng tung người lên ngăn cản đường chạy của la y thiếu niên.
Trên mặt đất lúc này đã trở thành hỗn loạn, không ít đệ tử của tam phái chết
dưới tay năm gã đại hán, tuy nhiên năm gã đại hán đã bị bao vây, tạm thời
không thể thoát được. Giữa không trung, Ngọc Chân Tử cùng Doanh Phong liên thủ
tấn công la y thiếu niên, ba người hình thành một trận đại chiến kinh tâm động
phách trên không. Truyện được tại TruyệnFULL
La y thiếu niên sắc mặt lạnh lẽo như băng, liếc mắt hai địch nhân, trong lòng
hiểu rằng nên hôm nay không xuất ra chân bản lĩnh thì không cách nào có thể
thoát thân. Chỉ thấy trong mắt hắn lóe ra quang mang tà ác, hữu thủ trong nháy
mắt thuấn gian, một trảo ảnh màu xanh nhạt mang theo khí âm hàn công kích Ngọc
Chân Tử, đồng thời chân trái hắn vô thanh vô tức đá ra mười tám cước, công
kích Doanh Phong, cùng lúc tấn công lưỡng đại cao thủ.
Ngọc Chân Tử sắc mặt khẽ thay đổi, hiểu rằng đối phương không thể dễ dàng
khinh thường, chỉ một trảo nhưng không hề đơn giản. Ngọc Chân Tử nghiêng
người, tung ra một chưởng với tám thành công lực đón đỡ nhất trảo của đối
phương. Hai cỗ chân khí mạnh mẽ va chạm nhau, trong nháy mắt tạo thành một vụ
nổ bức lui thân thể hai người ra sau một trượng, Doanh Phong cũng bị mười tám
cước của la y thiếu niên đẩy lui vài thước.
La y thiếu niên khẽ điểm thẳng mũi chân xuống đất, bắn vọt về phía đệ tử tam
phái, chỉ thấy nơi nào hắn lướt qua thì vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên,
không ít đệ tử tam phái ngã lăn xuống đất. Ngọc Chân Tử và Doanh Phong nổi
giận gầm lên một tiếng, thân thể vụt đi đuổi theo la y thiếu niên. Đáng tiếc,
la y thiếu niên vô cùng giảo hoạt, luôn luôn né tránh hai người, trong lúc
nhất thời đã biến thành một cảnh đuổi bắt qua lại.
Lúc này Từ Vân đại sư lớn tiếng nói:
“Các đệ tử lui sang một bên, đưa các đệ tử bị thương rời đi. Nơi này để ta xử
lý.” Thân thể nhoáng lên ngăn cản la y thiếu niên, lúc này Từ Vân đại sư đã
xuất thủ, la y thiếu niên không thể trốn tránh được nữa.
La y thiếu niên quan sát bốn phía, năm kẻ dưới tay đã chết ba, chỉ còn hai
người. Tuy nhiên hai kẻ đó chết đi cũng chỉ còn là vấn đề về thời gian mà
thôi. Ngay cả bản thân chỉ sợ cũng khó lòng rời đi. Nghĩ đến đây, la y thiếu
niên lộ ra một tia tàn nhẫn trong mắt, ánh mắt cẩn thận quan sát cao thủ ba
phái.
Từ Vân đại sư mở miệng nói:
“Vị thí chủ này xin mời buông tay, theo chúng tôi trở về, trả lại công đạo,
khai rõ ra căn cứ của tổ chức, để chúng tôi có thể giải cứu cho các thiếu nữ
khỏi phải chịu đau khổ.
La y thiếu niên cười lạnh một tiếng, nói:
“Con lừa ngốc, ngươi đừng nằm mơ giữa ban ngày, chỉ bằng vào mấy người các
ngươi mà muốn gây khó cho ta ư? Cứ chờ xem sẽ biết ai là kẻ chiến thắng.” Nói
xong thân thể gia tốc, huyễn hóa thành sáu đạo nhân ảnh, chia ra sáu hướng
phóng đi.
Ngọc Chân Tử biến sắc nói:
“Cẩn thận, không thể để cho hắn chạy trốn, mọi người trước tiên hãy vây quanh
hắn. Người này không thể xem thường được.” Nói xong, tám vị cao thủ có mặt đều
tung người ngăn chặn nhân ảnh của la y thiếu niên.
Ánh mắt la y thiếu niên trong nháy mắt trở nên âm trầm vô cùng, chỉ thấy một
cỗ chân khí xanh nhạt bao phủ thân thể hắn. La y thiếu niên gầm lên, hai tay
loang loáng vỗ ra hai mươi bốn trảo ảnh, tấn công Xuất Trần đạo trưởng. Vô số
trảo ảnh công phá phòng ngự Xuất Trần, phóng thẳng vào ngực Xuất Trần. Chỉ
nghe một tiếng hét thảm vang lên, thân thể Xuất Trần bị đánh bay ra ngoài, rơi
xuống đất, không thể dậy nổi, thân thể bị thương nặng.
La y thiếu niên sau khi đánh trúng Xuất Trần thì không để ý đến cao thủ tam
phái nữa, thân hình khẽ co lại, phóng về phía Trương Tuyết. Hiển nhiên lúc này
la y thiếu niên đã quyết tâm đột phá, ánh mắt lộ ra vẻ lãnh khốc, hữu thủ vung
ra, tay trái phóng ra song chỉ, chỉ kình kích phá phòng ngự của Trương Tuyết,
vai phải Trương Tuyết lập tức thụ trọng thương.
Hai cao thủ còn lại của Hoa Sơn thấy thế, phẫn nộ vô cùng, Chu Lượng và Doanh
Phong toàn lực xuất thủ, Chu Lượng hét lớn:
“Tiểu tử đi chết đi, xem kiếm.” Dứt lời đã thấy kiếm quang chói mắt hiện lên,
hơn một trăm kiếm ảnh hội tụ lại chém ngang hông la y thiếu niên. Doanh Phong
phía bên kia cũng vận dùng mười thành công lực tung ra hai chưởng như hai cơn
gió lốc cuốn đến kích thẳng vào la y thiếu niên.
La y thiếu niên thần tình lãnh khốc, thân thể không hề có dấu hiệu nào báo
trước, đã vụt lên cao sáu thước, tránh được công kích của đối phương, hai tay
lật lại, hai đạo trảo ảnh chém thẳng vào công kích của Ngọc Chân Tử và Từ Hải
đại sư. Cùng lúc đó Từ Vân đại sư và Thanh Khê đạo trưởng đã xuất hiện trên
đầu la y thiếu niên, chưởng kiếm điên cuồng tấn công la y thiếu niên, chấn hắn
rơi xuống đất.
La y thiếu niên rơi xuống đất, thân thể lảo đảo vài cái, hiển nhiên đã bị chấn
động không ít, chân khí đã tiêu hao nhiều. Người chưa đứng vững đã lại thấy
hai luồng kiếm quang lướt đến. Sáu cao thủ của ba phái đồng thời xuất hiện bốn
phía quanh hắn, công kích vung ra liên tục, hiển nhiên muốn giết chết hắn.
La y thiếu niên nổi giận gầm lên, chỉ thấy một cỗ chân khí màu xanh nhạt vờn
quanh người hắn, hai tay vung lên chín lần, khí lưu màu xanh phóng ra nghênh
đón công kích của sáu cao thủ.
Một tiếng nổ vang lên, bụi đất tung tóe, vô số nhân ảnh bị chấn bay ra ngoài,
máu tươi tung bay. Chờ khi cát bụi lắng xuống, đã thấy nơi đó xuất hiện một hố
sâu, la y thiếu niên trang phục rách nát, sắc mặt trắng bệch, vẫn miễn cưỡng
đứng thẳng. Về phía sáu cao thủ vây công thì đã có bốn người trọng thương, chỉ
có hai vị chưởng môn nhân là còn lành lặn.
La y thiếu niên nhìn thoáng qua hai vị chưởng môn, hỏi:
“Trung Nguyên tam đại môn phái bất quá cũng chỉ như thế. Hôm nay ta đã lĩnh
giáo, sau này sẽ gặp lại.” Nói xong thân thể vọt lên trời, bay về phía tây.
Ngọc Chân Tử biến sắc, chân phải điểm vào trường kiếm nằm dưới mặt đất, trường
kiếm như một mũi tên nhọn bay vụt theo la y thiếu niên, xuyên qua thân thể la
y thiếu niên. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, thân thể la y thiếu niên
bay ra ngoài ba trượng, rơi xuống. Từ Vân đại sư lắc mình đến bên cạnh hắn,
liếc mắt một cái, thuận tay điểm vào huyệt đạo đối phương, tóm lấy hắn.
Nhìn thoáng qua những thi thể trên mặt đất, Từ Vân đại sư than nhẹ một tiếng:
“Nghĩ không ra tên thiếu niên này lợi hại như vậy, thật là ngoài dự đoán của
mọi người, chúng ta tổn thất không nhỏ. Cũng may vẫn có thể bắt được hắn. Bây
giờ trở về, điều tra từ hắn về Tụ Hoa cung.
Trải qua trận chiến, Xuất Trần đạo trưởng của Võ Đang trọng thương hôn mê,
Trương Tuyết cũng bị thương nặng, phải nằm trên cáng, bốn người Chu Lượng mặc
dù thụ thương không nhẹ nhưng vẫn có thể đi lại được.
Trong bóng đêm, một đoàn người chậm rãi biến mất trong đêm, gió nhẹ truyền đến
tiếng khóc và thanh âm cảm kích của những thiếu nữ, dần trở thành nhạt nhòa.
Ánh trăng tròn trên trời cao vẫn soi sáng, nhìn không ra nó đang cười hay
khóc.