Hoa Tinh trở lại Mẫu Đơn các thì đã là nửa đêm, hắn không trực tiếp về phòng
mà đi về phòng Diêu Ngọc Anh. Lúc này dục hỏa của hắn đã bị Trương Tuyết làm
cho bộc phát, nhưng lại không dám giữ lấy nàng, đành phải quay về tìm người
phát tiết.
Mở cửa phòng Diêu Ngọc Anh, sau khi đóng lại, hắn nhẹ nhàng đến bên giường,
nhìn nàng đang ngủ. Hoa Tinh chậm rãi cởi bỏ trang phục, lên giường ôm lấy
thân thể đầy đặn của nàng, hôn lên môi, hai tay di chuyển khắp thân thể nàng
để chiếm tiện nghi.
Diêu Ngọc Anh cả kinh, tỉnh lại đã nhìn thấy Hoa Tinh, nhịn không được trừng
mắt, cắn hắn mấy cái, đáng tiếc, nàng rất nhanh chóng bị lưới tình của hắn mê
hoặc, phát ra những thanh âm rên rỉ nho nhỏ. Hoa Tinh tận tình hưởng thụ thân
thể xinh đẹp của nàng, thưởng thức tư vị tuyệt vời của Diêu Ngọc Anh, phát
tiết hết dục vọng trong lòng.
Sáng sớm, khi Diêu Ngọc Anh tỉnh dậy thì thấy toàn thân vô lực, thân thể bị
Hoa Tinh đè nặng, không cách nào cục cựa được. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Hoa
Tinh, Diêu Ngọc Anh nhịn không được lộ ra sự yêu thương đối với hắn, chỉ cần
nàng có thể khiến cho hắn vui sướng thì nàng cũng đã mãn nguyện. Nhiều năm như
vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy một người ngọt ngào như hắn, cũng là
người bá đạo nhất, lần đầu tiên gặp mặt đã không cho nàng không chạy thoát,
đúng là một nam nhân bá đạo.
Khẽ hôn một nụ hôn lên mặt Hoa Tinh, Diêu Ngọc Anh đánh thức hắn dậy:
“Công tử, mau dậy thôi, mặt trời đã lên đến nửa thân rồi, nếu không dậy thì
lát nữa sẽ bị mọi người cười chê đấy.
Hoa Tinh miễn cưỡng mở mắt, tay nhanh như chớp nắm lấy tiểu bạch thỏ mềm mại,
dùng sức xoa nắn, đồng thời hạ giọng hỏi:
“Sao mà trời sáng nhanh như vậy ta, thời gian thật là trôi nhanh quá đi mất.”
Ngáp một cái, đứng dậy.
Diêu Ngọc Anh sắc mặt ửng hồng, chậm rãi giúp hắn mặc quần áo, Hoa Tinh lại
được một phen thỏa sức chiếm tiện nghi của nàng. Một lúc lâu sau mới quay sang
giúp nàng mặc trang phục. Nhìn động tác dịu dàng đầy vẻ quan tâm của Hoa Tinh,
Diêu Ngọc Anh khẽ nói:
“Công tử mỗi lần mặc trang phục cho nữ nhân đều dịu dàng như vậy thật là khiến
cho người ta ngất ngây trong men tình của công tử, tùy ý đi theo công tử cả
đời mà không hề hối hận. Có lẽ đó chính là điểm mà các nam nhân không giống
với công tử, những người khác khi chưa chiếm được thân thể nữ nhân thì chiều
chuộng trăm bề, sau khi chiếm được thân thể người ta thì bao nhiêu chiều
chuộng trước kia lại chui vào dĩ vãng hết, khiến cho nữ nhân thường cảm thấy
đau lòng và mất mát lắm.
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
“Trái tim ta cũng như trái tim của nàng, hai tâm hồn như một, ta luôn tâm niệm
như vậy đối với mỗi nữ nhân của ta.” Nói xong ôm lấy nàng, hôn nồng nàn lên
đôi môi nóng bỏng của Diêu Ngọc Anh, sau đó mỉm cười kéo nàng ra khỏi phòng.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Hoa Tinh nhìn thoáng qua mọi người, cười nói:
“Bây giờ tổ chức Ám Ưng đã bị chúng ta tiêu diệt hoàn toàn, sau này mọi người
sẽ an toàn hơn. Hôm nay chúng ta phải đi xem chung kết hoa hội, chờ Ám Vũ đứng
đầu tam cường thì mọi người sẽ thoải mái ăn chơi. Xuất phát nào.” Nói xong
cùng mọi người đi về phía hoa hội, dọc đường đi tất cả mọi người đều hết sức
vui vẻ, cười nói náo nhiệt vô cùng.
Bởi vì hôm qua xảy ra đại chiến nên hội trường trở thành một nơi bừa bãi lộn
xộn, không ít kiến trúc đã bị phá hủy. Trải qua một đêm toàn lực tu bổ, rốt
cuộc miễn cưỡng cũng có thể tiếp tục tiến hành hoa hội như thường lệ. Ngày hôm
qua từ hai mươi chậu vốn chỉ còn mười lăm chậu, thế nhưng lại xảy ra giao
chiến nên hôm nay vẫn tiến hành lại để chọn ra mười lăm chậu.
Đám người của Hoa Tinh đứng một bên, nhìn Ám Vũ trên đài, mọi người đều lớn
tiếng cổ vũ cho nàng. Bởi vì hôm qua xảy ra đại chiến nên hôm nay người đi
thưởng hoa đã giảm bớt nhiều, hiện trường chỉ còn lại bảy, tám ngàn người, so
với ngày hôm qua thì đã giảm đi ba phần. Trong số người thưởng hoa hôm nay vẫn
xuất hiện Lâm Vân của Võ Lâm thư viện, Mục Phong của Thiếu Lâm và bạch y nữ tử
che mặt đầy thần bí, mỗi người đứng một góc, lẳng lặng quan sát cuộc thi.
Hoa Tinh nhìn Trương Tuyết trên bàn công chứng mỉm cười. Trương Tuyết tựa hồ
cảm nhận được ánh mắt của Hoa Tinh, nhìn không được nhìn hắn, bốn mắt gặp
nhau, trong lòng Trương Tuyết lại run lên, không dám nhìn hắn nữa. Bởi vì ánh
mắt của Hoa Tinh quá sức dụ hoặc, nàng chỉ sợ mình không thể kiềm chế được bản
thân mình nữa. Hoa Tinh cũng chỉ mỉm cười, sau đó dời ánh mắt đi nơi khác.
Ám Nhu nắm tay Tô Ngọc, đứng cùng Mai Hương và Thượng Quan Yến, bốn người này
hò hét lớn nhất, không ngừng nhún nhảy, hoa tay múa chân cổ vũ, bộ dáng giống
hệt tiểu hài tử ba tuổi tranh giành kẹo mật đường. Tỷ muội Đồng Tâm đứng bên
cạnh Hoa Tinh, trầm tĩnh quan sát cuộc thi. doc truyen tai . Liên Phượng kéo
tay Lãnh Như Thủy, hai người thấp giọng thì thầm, thỉnh thoảng lại nhìn về
phía Hoa Tinh, hiển nhiên đang bàn luận về hắn. Đường Mộng và Trần Lan, Diêu
Ngọc Anh đứng cùng một chỗ nhìn trận đấu, ta nói một câu, ngươi nói một câu,
xem ra rất tâm đắc.
Lão đạo, Dạ Phong, Cô Ngạo, Khúc Trúc đứng cùng nhau, cách chúng nữ một
khoảng, tựa hồ không muốn bị các nàng gây phiền toái. Hoa Tinh nắm tay tỷ muội
Đồng Tâm, một mặt xem cuộc thi, một mặt dùng chân khí vận hành trong cơ thể
hai nàng, xem xét thương thế của Đồng Ý.
Hoa Tinh chậm rãi thử dùng chân khí có tính chất bất đồng đả thông kinh mạch
của Đồng Ý, đáng tiếc là hắn thay đổi hai loại chân khí khác nhau cũng không
thể thành công. Hoa Tinh cuối cùng đã tìm ta kết quả, Đồng Ý bởi vì luyện tập
Liên Tâm kiếm quyết bị tẩu hỏa nhập ma nên toàn thân kinh mạch đều bế tắc, vô
pháp thi triển võ công, hơn nữa nội công ngày một thêm nghiêm trọng. Nếu muốn
đả thông kinh mạch đã bế tắc của nàng thì sợ rằng không hề dễ dàng, ít nhất là
hai lần Hoa Tinh cố công thử đều không thành công.
Hoa Tinh đầu tiên dùng Huyền Thiên Vô Cực Thần Công để đả thông kinh mạch cho
nàng, đáng tiếc là không thành công. Tiếp theo Hoa Tinh lại dùng chân khí Băng
Hồn Quyết đả thông hai nơi huyệt đạo nhưng cũng vô dụng. Lúc này Hoa Tinh lại
tiếp tục dùng đến loại chân khí thứ ba thử một lần. Lúc này đây hắn không thi
triển nội công của mình là dùng đến thực lực của bá đạo của Hắc Ngọc Mê Tình.
Bởi vì Hắc Ngọc Mê Tình vận hành chân khí theo lộ tuyến hết sức kỳ lạ cho nên
khi Hoa Tinh dùng để đả thông kinh mạch cho Đồng Ý thì dường như hết sức khó
khăn.
Tuy nhiên có một chuyện làm cho Hoa Tinh thập phần cao hứng chính là chân khí
của Hắc Ngọc Mê Tình tuy lưu thông khó khăn nhưng lại có một chút tác dụng
nhất định, đã có thể đả thông được hai huyệt đạo, tiếp tục tiến đến huyệt đạo
thứ ba. Cuộc thi ở hoa hội vẫn tiến hành, thời gian chậm rãi trôi qua. Lúc này
Hoa Tinh đã đả thông được chính huyệt đạo trên người Đồng Ý, trên mặt cũng đã
xuất hiện mồ hôi. Đồng Tâm lúc này cũng nhận ra vẻ mệt mỏi của Hoa Tinh, biết
hắn đang chữa thương cho Đồng Ý, dịu dàng dùng tay áo lau đi mồ hôi trên trán
Hoa Tinh.
Hoa Tinh mỉm cười, khẽ thu hồi lại cánh tay, nhìn Đồng Tâm, Đồng Ý, cười nói:
“Mệt hết cả người, tuy nhiên lại có thành tích nhất định, Ta đã đả thông mười
huyệt đạo trên người Đồng Ý, để lúc nào có thời gian ta sẽ đả thông hai mươi
hai huyệt đạo còn lại, khi đó nội thương của Đồng Ý sẽ bình phục. Nội thương
của nàng thực ra là do luyện công tẩu hỏa nhập ma tạo thành cho nên dùng thuốc
không thể nào trị được, chỉ có thể dùng chân khí thâm hậu đả thông kinh mạch
toàn thân. Tuy nhiên loại chân khí có thể làm được việc này trong thiên hạ
không nhiều lắm, may mà ta có một loại, cho nên các nàng có thể yên tâm.
Đồng Tâm và Đồng Ý nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ chấn động. Nhìn Hoa Tinh,
hai nàng không nói gì, chỉ tựa vào thân thể Hoa Tinh, ánh mắt bẽn lẽn tựa hồ
muốn ám chỉ điều gì đó. Hoa Tinh thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng
mỉm cười đắc ý vô cùng.
Lúc này cuộc thi ở hoa hội đã chọn được mười lăm chậu, năm người dự thi bị
loại buồn bã rời khỏi hiện trường, chậm rãi biến mất trong đám đông.
Vòng thi thứ nhất đã kết thúc, lúc này đến lúc đông đảo người thưởng hoa bỏ
phiếu. Chỉ thấy mọi người xếp hàng tạo thành một hàng dài như trường long,
trong tay đều cầm tấm ngân phiếu một trăm lượng. So với những lần trước thì
lần bỏ phiếu hôm nay cũng chỉ còn khoảng gần một ngàn người bỏ phiếu mà thôi.
Xem ra trận giao chiến hôm qua đã có ảnh hưởng không ít đến cuộc thi của hoa
hội.
Nhìn thấy rất nhiều người bỏ phiếu cho Ám Vũ, Ám Nhu và Tô Ngọc cao hứng lắm,
hai người vui sướng như tiểu cô nương, hò hét ầm ĩ, hơn nữa còn lôi kéo Mai
Hương và Thượng Quan Yến cùng nhau cổ vũ cho Ám Vũ, thanh âm của bốn nàng
khiến cho không ít người chú ý đến.
Quả nhiên Ám Vũ có số phiếu bầu nhiều nhất, tổng cộng 412 phiếu, Tần Nguyệt
xếp thứ hai với 308 phiếu, tiếp theo là Lam Nhược Vân, thứ tư là Lục Hương của
Hắc Ngọc Mẫu Đơn, càng về sau thì số phiếu càng ít, Hoa Tinh cũng không để ý
đến nữa.
Các người dự thi sau khi nghỉ ngơi một chút thì cuộc thi lại bắt đầu. Lúc này
đây từ mười lăm chậu sẽ chọn ra mười chậu, bất kể ai khi tiến vào được hàng
thập cường đều được thưởng một ngàn lượng, số tiền này quả nhiên là không hề
nhỏ. Cuộc thì diễn ra càng ngày càng quyết liệt, người xem ở bốn phía cũng trở
nên điên cuồng, mọi người đối với cuộc thi mẫu đơn đều chú ý, kích động ồn ào
vô cùng.
Hoa Tinh nhìn những người thưởng hoa đang ồn ào bàn tán, nhịn không được bèn
cười nói:
“Nghĩ không ra dân chúng của thành Lạc Dương lại nhiệt tình như vậy, thật
khiến cho người ta kinh ngạc. Nhìn xem kìa, họ thật là náo nhiệt, thật là hưng
phấn. mới nhất ở truyen/y/y
Diêu Ngọc Anh cười nói:
“Công tử không biết đấy thôi, lần thi trước mặc dù cũng náo nhiệt nhưng lại
không có phần thi tuyển mỹ như năm nay, những năm trước thì mọi người vẫn
tương đối bình tĩnh, nhưng năm nay xuất hiện phần thi tuyển mỹ khiến cho vô số
người hưng phấn dị thường, thật là ngoài dự đoán của mọi người. Xem ra mỹ nữ
thật là có sức hút, so với hoa mẫu đơn thì lợi hại hơn vạn phần.
Hoa Tinh nghe vậy cười nói:
“Điều đó là đương nhiên, cô không ở nơi này người kêu gào lớn nhất chính là
nam nhân hay sao? Chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu, đương nhiên
bọn hắn phải nhiệt tình chứ.
Diêu Ngọc Anh cười nói:
“Đúng rồi, ai bảo công tử đem bảo bối trong tâm can của mình ra dự thi, bọn họ
làm sao không điên cuồng cho được? Ám Vũ đẹp như vậy, đừng nói là nam nhân mà
cho dù là nữ nhân cũng phải ghen ghét với dung nhan của nàng. Công tử không
thấy Tần Nguyệt lộ ra vẻ ghen ghét hay sao? Ám Vũ xuất hiện nhất định là ngoài
dự liệu của Tần Nguyệt.
Hoa Tinh nhìn Tần Nguyệt xinh đẹp, ánh mắt lộ ra vẻ tà dị vốn có, lúc nào có
thời gian nhất định phải kéo nàng về cạnh mình, đó mới đúng là hoàn mỹ. Hoa
Tinh háo sắc thành tính, thực sự là không còn thuốc chữa nữa. Bên người hắn đã
có rất nhiều nữ nhân nhưng hắn vẫn muốn có thêm, xem bộ dáng của hắn thì dám
chắc hắn muốn đem hết mỹ nữ trong thiên hạ thu về một mối, đúng là háo sắc cực
kỳ!
Hoa Tinh nghiêng đầu ánh mắt chợt lóe lên, phát hiện một người đang đi đến.
Nhìn người nọ, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra một tia mỉm cười, tựa hồ có ý nghênh
đón. Thiết Chiến nhìn Hoa Tinh, nở một nụ cười hiếm có:
“Nghĩ không ra ngươi quả nhiên cũng ở chỗ này, chúng ta quả nhiên lại gặp
nhau, ngươi cũng thích xem cuộc thi này sao?
Hoa Tinh cười nói:
“Ta ư? Ta đối với mỹ nữ thì rất có hứng thú, cho nên cuộc thi này không thể bỏ
qua. Hơn nữa cuộc thi còn có nữ nhân của ta tham dự, cho nên phải đến xem.
Ngươi thì sao, như thế nào lại đến đây?
Thiết Chiến lắc đầu:
“Ta đối với chuyện này không hề có hứng thú. Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi
hỗ trợ, đồng thời cũng có một tin tức muốn báo cho ngươi biết, tin rằng sẽ hữu
dụng đối với ngươi.
Hoa Tinh cười nói:
“Chuyện gì, ngươi nói đi, nếu có thể hỗ trợ thì ta nhất định sẽ hỗ trợ.” Nhìn
Thiết Chiến, ánh mắt Hoa Tinh lộ ra vẻ chân thành, điều này khiến cho Thiết
Chiến cảm thấy cảm động trong lòng.
Thiết Chiến nhẹ giọng nói:
“Chuyện của ngươi ta đã nghe nói, không nghĩ ra ngươi lại lợi hại như thế, lại
có thể đánh cho Lý Bất Hối vắt chân lên cổ mà chạy, thật sự khiến thiên hạ
khiếp sợ. Lần này ta đến đây chủ yếu là vì tìm Huyết Nga Lão Quái báo thù, tuy
nhiên hành tung của bọn chúng vô cùng thần bí, ta muốn tìm ra thì thật khó
khăn, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm ra hành tung của hắn. Hơn nữa đối
phương có đến năm người, ta chỉ đơn thân độc mã, muốn báo thù chỉ sợ cũng
không có cơ hội. Cho nên ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm được người của
Độc Long cốc để chế ngự những người khác trong Thần Châu Ngũ Dị, khi đó ta mới
có cơ hội liều mạng với Huyết Nga Lão Quái. Chuyện này đối với ngươi mà nói
thì cũng có chút nguy hiểm, bởi vì bên cạnh ngươi có quá nhiều nữ nhân, võ
công các nàng lại quá yếu, căn bản chưa thể bảo vệ được bản thân, cho nên ta
hiểu được ngươi sẽ cảm thấy khó khăn khi giúp ta. Nhưng ta cũng chỉ cần ngươi
giúp ta một lần này, sau khi ta báo được thù thì ta sẽ báo đáp cho ngươi xứng
đáng.” Nói xong thì nhìn đăm đăm Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy thì sững sờ, cười nói:
“Nếu ngươi đã biết ta gặp khó khăn mà vẫn nói ra thì quả thật là ngươi rất cần
sự hỗ trợ của ta. Nhưng ta đã nói là ngươi và ta có duyên là bằng hữu, nếu
ngươi gặp nạn thì ta sẽ giúp ngươi một tay. Ta sẽ điều tra chuyện này cho
ngươi, xem như bằng hữu giúp đỡ nhau, ngươi không cần quá để ý.” Nói xong, Hoa
Tinh thản nhiên cười, không hề tỏ vẻ quan trọng.
Thiết Chiến nghe vậy, ánh mắt lộ ra một tia cảm kích, trầm giọng nói:
“Cám ơn ngươi, nếu ngươi nguyện ý thì ta sẽ là bằng hữu trung thành của ngươi.
Ngươi có chuyện gì thì cũng có thể tìm ta, ta quyết không chối từ. Khi đến đây
ta vô tình có được một tin tức cực kỳ bất lợi đối với ngươi, tin tức đó là về
nữ nhân của ngươi.
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống:
“Về nữ nhân của ta? Là chuyện gì?” Vẻ mặt Hoa Tinh nghiêm trang, đây thực sự
là vấn đề nghiêm trọng đối với hắn. hắn quyết không để cho nữ nhân của hắn
phải chịu thiệt thòi, hắn phải bảo vệ và làm cho các nàng hạnh phục, không cho
bất cứ ai thương tổn đến các nàng.
Thiết Chiến nhìn bốn phía, liếc mắt một cái, hạ giọng nói:
“Tin tức này chính là nói đề cập đến vị cô nương che mặt, kiếm pháp tuyệt cao
bên cạnh ngươi kia, người đã đại chiến với Ám Ưng Nhất Hào. Trong lúc vô ý ta
đã nghe được có người bắt đầu hoài nghi thân phận của nàng, nói nàng còn trẻ
tuổi nhưng võ công đã cao đến thế cho nên đã có người đồn đãi nàng chính là
người thần bí nhất của Thiên Trì, chỉ sợ phiền toái sẽ không ngừng tìm đến
ngươi.
Tinh quang trong mắt Hoa Tinh chợt lóe lên rồi biến mất, sắc mặt rất bình thản
nhưng trong lòng lại kinh ngạc vô cùng, không nghĩ ra chuyện này lại bại lộ
nhanh như vậy, xem ra phải cẩn thận một chút. Nhìn Thiết Chiết, Hoa Tinh nói:
“Đa tạ, có muốn ở lại xem tiếp cuộc thi không?
Thiết Chiến nhìn thoáng qua bốn phía, lắc đầu nói:
“Không được, ta đi trước một bước đây, tin rằng ngươi muốn tìm ta thì cũng hết
sức dễ dàng. Cáo từ, bảo trọng.” Dứt lời xoay người rời khỏi.
Chỉ chuyển thân một cái, trong nháy mắt Hoa Tinh đã khôi phục lại dáng vẻ bình
thường, không hề có chút gì khác thường, đi đến bên cạnh tỷ muội Đồng Tâm, nắm
lấy bàn tay của hai nàng, mỉm cười ngắm đôi tỷ muội này. Cuộc thi trên đài
bước vào giai đoạn kịch liệt nhất, chỉ thấy ba ngươi tham gia thi đấu đứng ở
một bên, mỗi người phía trước đều có một thùng gỗ, cùng đợi hai mươi chín vị
bình ủy kiểm tra đầu phiếu, khi đó sẽ quyết định một người được tiếp tục thi
đấu vòng tiếp, hai người kia sẽ bị loại, tự động rời khỏi hiện trường.
Hoa Tinh đứng quan sát tình hình trên đài, bốn phía la hét trợ oai đến điếc cả
tai. Chỉ thấy hai mươi chín vị giám khảo trong tay cầm phiếu cho vào thùng gỗ
của nữ nhân mà mình ưa thích. Hai mươi chín người tựa như một con rồng dài
không ngừng nối tiếp nhau.
Hoa Tinh nhìn ba thiếu nữ, ai nấy đều long lanh nước mắt, vẻ mặt thập phần lo
lắng, dường như đều sợ bị loại. Hoa Tinh thấy vậy chỉ khẽ thở dài một tiếng,
cuộc thi này quả là có chút tàn khốc, ít nhất là đối với những thiếu nữ này,
mặc dù trong một nhóm ba người thì sẽ có một người thắng lợi, nhưng liệu có
thể đứng ở đây đến cuối cùng hay không?
Bỏ phiếu kết thúc, cứ một nhóm ba người lại có hai người ôm mặt rời đi, người
đứng đầu thì tiếp tục ở lại vị trí cũ.
Trải qua liên tục ba vòng đấu tàn khốc, mẫu đơn hoa hội rốc cuộc chỉ còn mười
thiếu nữ, người vây quanh xem cũng hết sức kích động, cao hứng.
Ám Vũ vẫn thuận lợi vô cùng, dẫn đầu với số phiếu bầu áp đảo, tạm thời đứng
đầu. Khuôn mặt xinh đẹp của Ám Vũ vẫn mang theo nụ cười trên mặt, khiến ọi
người đều nghĩ rằng nàng đang nhìn mình mỉm cười, vô số người trở nên điên
cuồng, hô to tên nàng. Nhưng mà mọi người đều không biết nụ cười và ánh mắt đó
của Ám Vũ đều rơi vào người Hoa Tinh và muội muội Ám Nhu.
Đã gần đến trưa, cuộc thi tạm dừng, buổi chiều sẽ tiếp tục tiến hành. Lúc này
chủ sự lên đài tuyên bố thưởng cho thập cường mỗi người một ngàn lượng.
Cuối cùng chủ sự tuyên bố cuộc thi vào buổi chiều này sẽ tiến hành theo một
phương thức khác, sẽ do mười vị giám khảo chuyên nghiệp và hai mươi chính vị
bình ủy bỏ phiếu bầu quyết định bảng xếp hàng. Mỗi người sẽ có hai phiếu bầu
để bỏ phiếu, một phiếu là dành cho dung mạo của người tham gia, một phiếu là
dành cho vẻ đẹp của chậu hoa. Sau đó trải qua kiểm phiếu, chia ra trung bình
thì sẽ công bố kết quả.
Cuộc thi từ mười chọn ra tám, tám chọn ra năm, năm chọn ra ba, tổng cộng ba
vòng. Để tránh cho xuất hiện sự quyết liệt thái quá, cho nên phương thức thi
đấu buổi chiều mới được cải biến, giúp cho tâm tình mọi người cũng tốt hơn
nhiều.
Hoa Tinh mỉm cười nắm tay Ám Vũ như thể tuyên bố cho tất cả mọi người có mặt
biết rằng Ám Vũ vĩnh viễn thuộc về hắn. Vô tình Hoa Tinh đã trở thành trung
tâm của hội trường, mang theo một khí tức cường đại, bá đạo vô cùng, khiến cho
chúng nhân đều chấn động.
Lúc này Ám Vũ đã khóc vì cao hứng, từ trước đến nay thân phận của nàng vẫn
không thể hiển lộ là vì nàng không có được sự ảnh hưởng của Hoa Tinh, cho nên
trong dĩ vãng nàng không có lấy một chút địa vị. Giờ phút này Hoa Tinh đã cho
nàng những thứ mà ngay cả những nữ nhân khác của hắn cũng chưa có được. Đứng
trước hơn vạn người, Hoa Tinh đã tuyên cáo thân phận của nàng, nàng rất hạnh
phúc. Hoa Tinh đối với nàng đầy thâm tình như vậy, nàng có thể không rơi lệ
sao?
Nhìn Ám Vũ, Hoa Tinh nhẹ lau đi nước mắt, cười nói:
“Đừng khóc, người khác sẽ chê cười Vũ nhi ta không vui vẻ. Chúng ta đi ăn cơ,
buổi chiều ta còn chờ nàng mang danh hiệu tam cường trở về kia mà. Đi.” Nói
xong nắm tay nàng kéo đi trước ánh mắt thất thần của chúng nhân.