Diễm Ngộ Chi Lữ – Chương 127: Vĩnh Tuyệt Hậu Hoạ – Botruyen

Diễm Ngộ Chi Lữ - Chương 127: Vĩnh Tuyệt Hậu Hoạ

Dưới ánh mặt trời chói chang, tại nơi đó, một cuộc đại chiến sắp sửa xảy ra.
Người bịt mặt thân thể lăng không mà đứng, khí thể màu vàng quanh thân hình
thành một đạo tinh vân, nâng đỡ vững vàng thân thể hắn. Nhìn Đồng Tâm, ánh mắt
người bịt mặt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ
âm trầm. Hắn giơ cao hai tay, chân khí màu vàng phía sau hắn nháy mắt ngưng tụ
lại thành một thanh trường kiếm lớn đến mấy trượng, bộc phát ra kiếm khí vô
cùng sắc bén, cực kì kinh người.

Trong nhãn thần Đồng Tâm xuất ra một đoàn quang hoa màu ngọc bích, tay phải
vung lên, trường kiếm khẽ rung, một tiếng long ngâm chấn thiên vang lên, khí
lưu bốn xung quanh trong nháy mắt hội tụ thành một đạo kiếm khí vô sắc vô
hình, cuồng mãnh như lốc xoáy mà tới, chém thẳng lên người bịt mặt. Đồng Tâm
đột nhiên nhảy lên, thân thể giống như phượng hoàng tung cánh, tư thái mĩ diệu
vô cùng.

Người bịt mặt hét lớn một tiếng, tay phải cầm lấy đại kiếm chém thẳng xuống,
ngạnh kháng một kiếm cường đại của Đồng Tâm.

Mọi người chỉ nhìn thấy một đạo chân khí màu vàng có hình thanh kiếm lăng
không đánh xuống, mang khí thế nghiêng trời lệch đất đánh xuống. Kiếm chiêu
phát ra âm thanh xé gió, ở giữa không trung mạnh mẽ đón lấy chiêu kiếm nghịch
thiên của Đồng Tâm.

Hai kiếm va chạm, kiếm khí tung hoành, thực là bá đạo vô cùng. Kiếm khí bị áp
súc cao trong nháy mắt va chạm liền nổ mạnh. Khí lưu mạnh mẽ trong nháy mắt
cuốn đi hết thảy, đem những nữ nhân trên mặt đất toàn bộ đánh bay ra ngoài,
người nào cũng bụi đất đầy mặt, trông chật vật vô cùng. Đồng Tâm bị đẩy lui
một trượng, hiển nhiên vì đọ chiêu trực tiếp cũng đã tạo thành thương tổn lớn
đối với thân thể nàng.

Còn người bịt mặt cũng lùi sáu thước, trong mắt hiện lên sự kinh hãi, hiển
nhiên vô cùng kinh ngạc đối với võ công của Đồng Tâm. Sau khi ổn định được
thân hình, người bị mặt lắc mình đuổi theo, tay phải đánh tiếp xuống một kiếm.
Kiếm khí màu vàng dài ba trượng trong nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Đồng
Tâm. Trường kiếm trong tay Đồng Tâm xoay chuyển, mỗi lần xoay chuyển, trường
kiếm lại rung lên chín lần, phát ra chín đạo long ngâm. Trong chớp mắt hơn
trăm đạo kiếm khí vô hình hội tụ thành một kiếm cực mạnh, hung hăng đụng va
chạm với kiếm khí màu vàng kia.

Những người xung quanh chỉ nghe thấy một tiếng nổ như sấm sét, ngay sau đó chỉ
thấy Đồng Tâm xuất hiện cách đó ba trượng, thân thể run nhè nhẹ, hiển nhiên là
đã bị thương nặng. Dù sao thì Đồng Tâm vẫn còn trẻ, công lực không thể thâm
hậu bằng người bịt mặt kia. Liên tiếp hai chiêu liều mạnh đánh bừa tất nhiên
là không thể tránh khỏi bị thương. Mà người bịt mặt cũng bị kiếm khí mạnh mẽ
đánh bay xa hai trượng, xét theo tình huống thì cũng không chiếm được tiện
nghi gì.

Lão đạo nhìn Đồng Tâm, lớn tiếng nói:

“Nha đầu, ngươi không cần liều mạng đánh bừa với hắn, dùng kiếm pháp của ngươi
mà đối phó với hắn.

Đồng Tâm khẽ hít sâu một hơi, trường kiếm rung khẽ, một đạo long ngâm vang
lên, thân thể trong nháy mắt biến mất, đánh ra đầy trời kiếm ảnh, phong tỏa
hoàn toàn người bịt mặt trong đó. Đồng Tâm thi triển kiếm pháp tới xuất thần
nhập hóa, mỗi một kiếm đều đánh vào chỗ yếu hại của địch nhân, kiếm nào cũng
bức bách khiến người bịt mặt đến cả cơ hội thở dốc cũng không có.

Người bịt mặt trong ánh mắt lộ ra một tia âm độc, tay phải vung lên, vô số
kiếm khí mạnh mẽ tựa như vật sống đón đỡ công kích của Đồng Tâm. Thân thể hắn
mượn lực phản chấn chớp động, trong nháy mắt lùi lại ba trượng, toàn thân tỏa
ra một luồng khí tức lạnh lẽo ngoan độc, ép tới khiến mọi người hít thở khó
khăn, trong lòng kinh hãi. Người bịt mặt hai tay giơ lên ngang nhau, tinh vân
màu vàng phía sau trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu vàng
lơ lửng giữa không trung, trông tà ác vô cùng. Khí lưu bốn phía nhất thời điên
cuồng hướng kiếm kia hội tụ lại, hình thành một cảnh tượng khiến người ta chấn
động.

Ánh mắt Đồng Tâm hơi thay đổi, trường kiếm trên tay phải thu lại, hai tay ôm
kiếm, đôi mắt khép hờ, tiến vào Không Minh Chi Cảnh. Kiếm và khí hợp nhất, khí
hợp thần, thần hợp ý, ý hợp nhân, nhân hợp kiếm, cuối cùng nhân kiếm hợp nhất,
trên người Đồng Tâm phát ra một tia sáng như ngọc, trường kiếm trong lồng ngực
nháy mắt bộc phát một làn ánh sáng chói mắt trắng như tuyết, chói trang như
mặt trời, chiếu thẳng lên không trung. Thân hình Đồng Tâm biến ảo thành vô
hình, chỉ còn thấy một thanh thần kiếm xuyên thẳng lên trời cao, vút tận mây
xanh, phát ra tiếng long ngâm chấn thiên, quang hoa tuyệt đẹp phát ra mang
theo khí tức hủy diệt, cuốn thẳng tới người bịt mặt.

Trong mắt người bịt mặt thần quang bạo phát, hai tay hợp nhất, thanh cự kiếm
liền chém thẳng xuống thanh thần kiếm đang ở giữa không trung kia. Thanh
trường kiếm mang theo kiếm quang màu vàng chói mắt, điên cuồng đánh tới, tựa
như muốn cho trời long đất lở.

Thời khắc này thiên địa cũng biến sắc, đại địa rung chuyển, phong vân thay
đổi. Hai cỗ chân khí cực mạnh trong nháy mắt bạo phát, tất cả mọi vật trong
phạm vi mười trượng đều bị phá hủy, hoa mẫu đơn bị chấn nát thành bụi phấn,
bàn ghế phòng ốc đều bị chấn động vỡ tan tành, chẳng còn gì toàn vẹn.

Đồng Tâm xuất hiện cách đó năm trượng, hắc sa che mặt bị đánh bay, lộ ra diện
mạo xinh đẹp. Chỉ thấy mặt ngọc tái nhợt, trên khóe môi có vết máu, thân thể
hơi run rẩy, lảo đảo như muốn ngã, dáng vẻ như đã bị thương nặng vô cùng, chỉ
sợ rằng không còn lực tái chiến.

Thân thể người bịt mặt cũng bị đẩy ra ngoài năm trượng, lộ ra diện mạo là một
vị lão giả khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo âm trầm. doc truyen tai . Người này
khóe miệng cũng có vết máu tươi, thân thể đung đưa, sắc mặt xanh mét, nhìn qua
bộ dạng hắn cũng không tốt hơn là bao. Lão giả nhìn Đồng Tâm với ánh mắt rất
kinh hãi. Hắn thế nào cũng không ngờ được Đồng Tâm trẻ tuổi như vậy lại có thể
mạnh mẽ đến thể. Vừa vận công khôi phục công lực, hắc y lão giả vừa quan sát
kỹ động tĩnh bốn phía. Vừa rồi hắn còn muốn giết chết đối thủ, nào ngờ mình
lại bị thương nặng. Đường Mộng đã dẫn theo Đồng Tâm và Dạ Phong tiến lên, đề
phòng lão giả công kích.

Một đạo thân ảnh màu lam từ phía chân trời nhanh chóng tới gần, mang theo một
cỗ khí thế như quân lâm thiên hạ, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách vài
dặm mà tới, không ngừng rút ngắn khoảng cách. Hắc y lão giả hơi nhíu mày, khẽ
thở dài. Lần này đến đây đã chuẩn bị nhiều như vậy,cuối cùng lại thất bại
trong gang tấc, chẳng lẽ đây là thiên ý sao? Thực sự đáng tiếc!

Mai Hương và những nữ nhân khác đều ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt đều lộ vẻ vui
mừng. Hoa Tinh trở về rồi. Cỗ khí tức kia thật quen thuộc, thật thân thiết mà
cũng bá đạo vô cùng. Trong thiên hạ trừ Hoa Tinh ra còn ai có thể có khí tức
này chứ? Lúc này tất cả nữ nhân ở đây đều mỉm cười. Chỉ cần Hoa Tinh ở đây, sẽ
chẳng có ai dám đến khi dễ các nàng, đây đã trở thành thiết luật trong lòng
chúng nữ.

Thân hình Dạ Phong nhoáng lên, cười lạnh mói:

“Các hạ bây giờ muốn chạy không cảm thấy đã hơi chậm sao? Hoa Tinh đã về,
ngươi không chào hỏi sợ rằng khó còn sống mà rời khỏi đây được.

Hắc y lão giả cười lạnh nói:

“Cút ngay, bằng vào ngươi mà đòi ngăn cản ta? Xem chiêu Nguồn tại TruyệnFULL

Dứt lời, một đạo kiếm khí màu vàng nhạt đánh thẳng tới Dạ Phong, muốn bức lui
hắn, tìm lỗi thoát đi. Trong lòng lão giả cũng hiểu rõ, Hoa Tinh trở về, thấy
mình trọng thương thì chỉ sợ mình phải chết chứ không sai.Vì vậy hắn mới muốn
nhân dịp Hoa Tinh chưa về tới lập tức thoát đi. Đáng tiếc Dạ Phong hiểu rõ tâm
tư của hắn, càng hiểu rõ đạo lý thả hổ về rừng, hậu họa vô cùng.

Dạ Phong tay phải toàn lực bổ một chưởng, hung hăng ngạnh kháng với hắc y
nhân. Dạ Phong hiểu rõ ràng, thời gian một chiêu này là có thể đủ để ngăn cản
hắc y lão giả rời đi, cũng đủ để Hoa Tinh đến nơi. Sau một kích toàn lực, thân
thể Dạ Phong nhất thời bị đánh bay, máu tươi rãi khắp không trung, vô cùng
chói mắt còn hắc y lão giả cũng bị bức lui sáu thước, thân thể hơi chấn động,
khí huyết toàn thân chạy ngược, kinh mạch tắc nghẽn nghiêm trọng.

Thân thể Dạ Phong đang ở trong không trung bỗng được người đỡ lấy, Dạ Phong
khẽ mỉm cười nói:

“Ngươi đã trở về. Mỗi lần ngươi rời đi là chúng ta phải có người mang trọng
thương mới chống đỡ được đến lúc người quay về, thật là cực khổ a.

Nhìn thân ảnh màu lam nọ, Dạ Phong cười khổ.

Hoa Tinh nhìn bốn phía, thoáng qua ba người Từ Vân đại sư của Thiếu Lâm, cuối
cùng ánh mắt dừng lại trên người lão đạo, Ám Vũ và Đồng Tâm. Ba người đều bị
trọng thương, cảm Đồng Tâm bị thương nặng nhất, Ám Vũ nhẹ hơn một chút, lão
đạo thì còn khá tốt. Mà Dạ Phong ở trong lòng cũng là người bị thương nặng,
nhưng xem ra cũng chưa có gì nguy hiểm. Những người bên cạnh hắn ai có võ công
càng cao lại bị thương càng nặng, thật là bất đắc dĩ.

Nhẹ nhàng đặt Dạ Phong xuống, Hoa Tinh đưa vào trong cơ thể hắn một đạo chân
khí, nháy mắt chạy khắp toàn thân hắn, giúp hắn khôi phục nội thương. Ngay sau
đó, thân hình hắn lóe lên, tới trước hắc ý lão giả, lạnh lùng nhìn hắn nói:

“Ngươi hẳn là thủ lĩnh tổ chức sát thủ Ám Ưng. Lần này nhất định là ngươi nghĩ
ta sẽ không về được phải không? Đáng tiếc đã để ngươi thất vọng rồi. Rất nhiều
người cũng sẽ thất vọng đây. Bây giờ ngươi muốn tự mình động thủ hay để ta ra
tay? Tự mình động thủ thì còn có thể toàn thây, còn nếu để ta ra tay thì ngươi
ắt sẽ thi cốt vô tồn.

Ám Ưng Nhất Hào nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ vẻ bi ai, trầm giọng nói:

“Được làm vua, thua làm giặc, ta cũng đành chịu. Chẳng qua muốn ta tự mình
động thủ thì ngươi đừng có mơ. Cho dù chết ta cũng muốn kiến thức một chút xem
ngươi có thứ võ công lợi hại gì mà có thể chạy thoát khỏi tay bọn họ.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

“Ngươi nói sai rồi! Không phải ta chạy thoát từ tay bọn chúng mà là Lý Bất Hối
chạy quá nhanh mới thoát được khỏi mất mạng dưới tay ta. Còn về đệ tử Thông
Thiên Môn, rồi cái gì Quỷ Đao Đồ Hồn Tư Mã Kính, Cửu Châu Thất Tuyệt Tồi Tâm
Tú Sĩ – Hoành Viễn thì đều bị ta giết cả rồi. Tên Quyền Thần Lý Bất Hối kia
chạy thoát là nhờ Tồi Tâm Tú Sĩ chạy sau lưng hắn, chứ không thì hắn cũng làm
ma dưới tay ta. Tuy vậy hắn không điều dưỡng nửa tháng thì nội thương chẳng
cách nào khỏi được. Tiếp tới đây ta định diệt Thông Thiên Môn. Người nào chọc
tới Hoa Tinh ta thì chỉ có con đường chết mà thôi. Giờ ta muốn xem ngươi so
với Lý Bất Hối thì ai lợi hại hơn đây.

Nói xong thân hình Hoa Tinh trong nháy mắt biến mất, một cỗ áp lực vô cùng
kinh khủng xuất hiện trên đầu Ám Ưng Nhất Hào, khiến hắn toàn thân run rẩy,
không cách nào nhúc nhích một ly, trong ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ tới cùng cực.

Lời nói của Hoa Tinh như sấm động giữa trời quang, khiến mợi người ở đây đều
khiếp sợ. Ai cũng lộ ra ánh mắt kinh hãi, không thể tin được. Ngay cả Thiên
Bảng bài danh đệ tam – Lý Bất Hối cũng bị Hoa Tinh đánh cho trọng thương bỏ
chạy, quả thực là không thể ngờ nổi. Mục Phong và Lâm Vân đều lộ vẻ kinh hãi.
Rốt cục Hoa Tinh có lai lịch ra sao, thế nào lại có võ công thần bí và bá đạo
như vậy. Bạch y nữ tử ở xa cũng bị lời nói của Hoa Tinh làm cho chấn động, lộ
vẻ không tin nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Hoa Tinh giữa không trung toát ra khí
phách quân lâm thiên hạ thì mọi người lại không thể nghi ngờ.

Ám Ưng Nhất Hào kinh hãi vô cùng, bị lời nói của Hoa Tinh vừa rồi làm cho
khiếp sợ. Ám Ưng gầm lên một tiếng, tay phải liên tiếp điểm vào bảy tử huyệt
trước ngực mình, nhất thời cả người đột nhiên bộc phát ra một cỗ khí tức vô
cùng cường đại và cuồng mãnh, đối kháng với Hoa Tinh. Mái tóc Ám Ưng Nhất Hào
tung bay, thần sắc dữ tợn, chân khí màu vàng phía sau trong nháy mắt ngưng tụ
thành một làn kiếm mang chói mắt., to đến vài trượng, lập lòe khí tức tà ác.

Hoa Tinh cười lạnh nói:

“Tàn hồn tà thuật chỉ là chút tài mọn mà thôi. Ta định xem ngươi thi triển ra
toàn bộ tuyệt kĩ nhưng bây giờ thì ngươi chẳng còn cơ hội nữa rồi.

Nói dứt lời, thân thể Hoa Tinh toát ra một cỗ kim quang chói sáng át cả mặt
trời. Khí thế mạnh mẽ của Bất diệt kim thân ép ra bốn phía khiến mọi vật như
bị đình trệ, tất cả mọi người đều bị cỗ lực lượng cường đại này làm cho hô hấp
khó khăn, thân thể không tài nào nhúc nhích được.

Ám Ưng Nhất Hào chỉ cảm thấy một cỗ chân khí cường đại vô cùng trong nháy mắt
đem mình vây chặt lại, thân thể di động rất khó khăn. Ám Ưng nổi giận gầm lên
một tiếng, kiếm quang phía sau bạo xạ, cuồng phách mà tới, toàn lực đánh thẳng
vào Hoa Tinh. Một kích này bao gồm toàn bộ mười hai thành công lực của hắn,
một kích toàn lực này nếu không đánh bại được Hoa Tinh thì hắn chỉ còn con
đường chết.

Kim quang quanh thân thể Hoa Tinh lóe lên, trên đỉnh đầu hiện lên một đạo kiếm
quang như oánh ngọc, thân hình thu lại, nhìn Ám Ưng cười lạnh nói:

“Chút bản lãnh này so với Lý Bất Hối vẫn còn kém một chút. Ta đón một kiếm
này, để coi ngươi luyện được bao nhiêu thành hỏa hầu rồi.

Nói xong kiếm quang trên đỉnh đầu như mang theo hàn băng cực đại, trong nháy
mắt cuốn đi hết thảy. Nhiệt độ trong phạm vi ba mươi trượng nhất thời đột ngột
hạ xuống, thậm chí còn có vài bông tuyết bay bay. Mặt đất trong phạm vi mười
trượng còn xuất hiện một lớp băng mỏng, quả thực quá mức bá đạo.

Mọi người đang cảm thấy không khí nóng bức, bỗng nhiên là như lạc vào ngày
đông chí vùng cực bắc. Kiếm quang trên đỉnh đầu Hoa Tinh mang theo tuyết bay
đầy trời, mạnh mẽ đón đầu với đạo kiếm quang màu vàng của Ám Ưng. Một âm thanh
cực dị vang lên, khiến mọ người đều rung động. Ngay sau đó là một trận hàn lưu
bay ra bốn phía, mang theo vô số hoa tuyết lạnh lẽo, khiến ọi người không
ngừng được phải lui về phía sau.

Tiếng rống giận dữ của Ám Ưng bị tiếng nổ trong không trung át đi. Khí lưu
cường đại trong nháy mắt phá nát hộ thể chân khí của Ám Ưng, hắn hết lên một
tiếng thảm thiết, cùng với đó là việc thân thể hắn bị xé tan. Bụi bay mù mịt,
hoa tuyết đầy trời. Sau khi hết thảy khôi phục lại, mọi người mới phát hiện ra
Ám Ưng đã thi cốt vô tồn. Tất cả đều kinh hãi nhìn Hoa Tinh, ánh mắt lộ vẻ
hoảng sợ vô cùng.

Đây là lần đầu tiên Hoa Tinh ở trước mặt mọi người triển hiện ra thực lực
tuyệt cường, khiến cho họ thấy được Hoa Tinh có thực lực đáng được liệt vào
Thiên Bảng. Giờ phút này tuy rằng có nhiều người bất mãn với Hoa Tinh nhưng họ
hiểu được một đạo lý, đó là không thể chọc tới hắn. Bởi lẽ Ám Ưng trước mắt họ
là một ví dụ tốt nhất. Ám Ưng võ công mạnh mẽ thế nào, tất cả đều nhìn thấy,
nhưng lại chỉ cần một chiêu của Hoa Tinh là thi cốt vô tồn, điều đó nói lên
cái gì? Trong lòng ai nấy đều rõ cả.

Diêu Ngọc Anh cùng về với Hoa Tinh, trong lúc Hoa Tinh cứu Dạ Phong thì nàng
đã hạ xuống, đứng bên các nữ nhân khác, cùng nhau quan sát cuộc chiến giữa Hoa
Tinh và Ám Ưng. Liên Phượng nói:

“Ngọc Anh, rốt cục là hai người đã đi tới đâu, những lời Hoa Tinh nói có phải
là thật hay không?

Diêu Ngọc Anh nghe vậy, thần sắc có chút kích động, nhìn mọi người nói:

“Lúc đó nghe môn hạ đệ tử báo rằng cao thủ Thông Thiên Môn đột nhiên tới thành
Lạc Dương, sát hại đệ tử của Thư Viện chúng ta. Người chết trong tay họ đã hơn
hai trăm. Ta liền nói chuyện này cho công tử, công tử nghe vậy vô cùng giận
dữ, mang ta tới đó xem xét. Thấy môn hạ đệ tử Thư Viện thương vong thảm trọng,
công tử trong cơn tức giận liền kéo ta đi tìm Thông Thiên Môn báo thù. Ta đành
đi theo công tử, rất nhanh chúng ta đã tìm được nơi hạ lạc của Thông Thiên
Môn. Đối phương lúc ấy có hơn ba trăm người. Công tử chỉ trong thời gian không
quá một bữa cơm liền giết sạch bọn chúng. Tốc độ của nhanh tới kinh người, dễ
dàng cứ như là giết mấy con kiến vậy. Sau đó khi truy sát Thái thượng hộ pháp
của Thông Thiên Môn, Quỷ đao đồ hồn Tư Mã Kính, công tử bị rơi vào bẫy của
Thông Thiên Môn, bị Phó môn chủ của Thông Thiên Môn là Quyền thần Lý Bất Hối
và Tồi Tâm Tú Sĩ Tằng Hoành Viễn hợp công. Lúc ấy ta cực kì lo lắng cho công
tử, nhưng võ công của công tử thực quá sức bá đạo, khiến người ta phải sợ hãi.
Cuối cùng người chẳng những đánh chết Tư Mã Kính và Tằng Hoành Viễn mà còn
khiến kẻ bài danh thứ ba trên thiên bảng là Lý Bất Hối phải trọng thương hộc
máu mà bỏ chạy. Trận chiến đó quả thật là kinh thiên địa, khốc quỷ thần, khiến
kẻ khác suốt đời không thể quên được.

Chỉ qua vài câu đã làm ấy nữ nhân rung động đến tận tâm linh. Chúng nữ mặc dù
biết Hoa Tinh rất lợi hại nhưng cũng không thể ngờ hắn lại lợi hại tới như
vậy. Bị ba cao thủ tuyệt thế vây công, không những không có việc gì lại còn
đánh chết hai người, khiến một kẻ ôm trọng thương mà bỏ chạy. Chuyện này là
chuyện khiến kẻ khác kinh hãi như thế nào chứ?

Thanh âm Diêu Ngọc Anh không lớn nhưng bọn người lão đạo cũng đều nghe rõ cả,
kinh ngạc trong lòng khó có thể nói lên lời. Ngay trong khi mọi người vẫn đang
kinh ngạc thì Hoa Tinh đã mỉm cười hạ xuống cạnh mọi người, nói:

“Làm sao vậy? Nhìn các người chắc chắn là đang nói xấu ta rồi. Thôi được,
chúng ta trở về hãy nói đi. Ba người cạnh Từ Vân đại sư cũng phải giết luôn để
vĩnh viễn tuyệt hậu họa.

Nói xong hắn cười một tiếng lạnh lùng và tà dị vô cùng, thân thể trong nháy
mắt xuất hiện bên cạnh Từ Vân đại sư của Thiếu Lâm Tự, tay phải khẽ phất một
cái. Một cỗ chân khí mãnh mẽ lập tức phá tan phòng ngự của đối phương, chỉ sau
một chiêu là khiến đối phương mất mạng. Ngay khi Từ Vân vẫn đang bất động, Hoa
Tinh đã vọt tới trước mặt hai sát thủ Ám Ưng, dễ dàng giết chết hai người đó.

Nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Trương Tuyết đầy mồ hôi lạnh, bộ ngực khẽ phập phồng,
trong mắt Hoa Tinh hiện lên một nét cười kì dị, nhìn thẳng vào mắt nàng. Mặc
dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trương Tuyết lại đột nhiên cảm thấy tim
mình đập nhanh hẳn lên, tựa hồ tất cả mọi bí mật trong nội tâm đều bị Hoa Tinh
nhìn thấu. Trương Tuyết thấy rõ trong mắt Hoa Tinh có một cỗ bổn ý của nam
nhân, trong lòng nàng hơi có cảm giác kinh hãi. Tại sao lại như vậy chính nàng
cũng không hiểu được, có lẽ bởi vì người này chính là Hoa Tinh, trên người hắn
luôn cất dấu vô hạn những điều thần bí.

Hoa Tinh mỉm cười nói với ba người:

“Lần này tạ ơn ba vị đại sư ra tay tương trợ, Hoa Tinh sẽ chẳng bao giờ dám
quên. Chờ cho trận đấu kết thúc, Hoa Tinh sẽ mời ba vị quang lâm Mẫu Đơn Các,
dâng rượu cảm tạ. Hiện tại người của ta bị thương quá nhiều, ta xin về trước
đã. Trận đấu hôm nay hẳn là không thành được, xin hẹn đến ngày mai. Ba vị bảo
trọng. Cáo từ.

Nói xong, không đợi ba người mở miệng, cong người, thân thể trong nháy mắt
biến mất. Hoa Tinh dẫn mọi người rời khỏi hội trường. Khi đi ra khỏi trường,
Hoa Tinh đột nhiên quay đầu lại, nhìn những người vây quanh, trên mặt lộ hàn ý
nói:

“Chuyện hôm nay các vị đều đã thấy rõ. Tại đây Hoa Tinh ta một lần nữa nói rõ,
ai dám có ý định giết ta, giết không tha; ai có ý đồ bất chính với Phượng
Hoàng Thư Viện, giết không tha; muốn giết hại người thân của ta, giết không
tha. Hy vọng các người chớ có chọc vào ta. Ta là người ý khi chọc vào người
khác, cho nên chỉ cần không chọc vào những người thân của ta, vậy là các ngươi
được an toàn. Kẻ nào không tin ta thì vậy thì cũng đừng có hối hận. Kẻ nào tự
nhận mình lợi hại hơn Quyền Thần Lý Bất Hối thì cứ đến thử xem.

Nói xong hắn nhìn những người xung quanh rồi xoay người bỏ đi.

Trở lại Mẫu Đơn Các, mọi người đưa Đồng Tâm, Ám Vũ, lão đạo, Dạ Phọng, Cô Ngạo
và Liên Phượng đưa vào phòng Hoa Tinh, đợi hắn liệu thương cho họ. Nhìn những
người xung quanh, Hoa Tinh nhẹ giọng nói:

“Từ nay về sau, Ám Dạ và Ám Ưng đều đã bị diệt tuyệt rồi, chúng ta tạm thời
được an toàn. Lần này đánh trọng thương Lý Bất Hối, tin rằng tin tức này sẽ
rất nhanh được truyền khắp thiên hạ. Khi đó chắc rằng sẽ chẳng có mấy kẻ dám
tìm tới đây gây phiền toái, mọi người có thể yên tâm thư giãn một chút. Lần
này Đồng Tâm bị thương nặng nhất, Ám Vũ nhẹ hơn một chút, trước tiên ta chữa
thương cho họ đã. Nội thương của Dạ Phong đã khôi phục được không ít, chỉ cần
tự mình vận công điều tức một thời gian là có thể khỏi hẳn. Những người khác
đợi ta chữa thương cho Đồng Tâm và Ám Vũ đã.

Nói xong Hoa Tinh nhẹ nhàng nâng hai nữ nhân vào phòng. Hắn nhìn hai người,
ánh mắt lộ vẻ thương xót, nhẹ nhàng nói:

“Mỗi lần ta rời đi, Vũ nhi đều phải bị thương, thật là khổ cho nàng. Lần này
cả Tâm nhi cũng bị trọng thương, thật khiến ta quá đau lòng. Sau này ta phải ở
bên cạnh chiếu cố, bảo vệ thật tốt cho hai nàng. Bây giờ hai nàng hãy thả lỏng
thân thể để ta giúp hai nàng trị thương.

Nói xong hai tay Hoa Tinh nhẹ nhàng lăng không vuốt quanh thân thể hai nàng.
Một đạo chân khí màu trắng xuyên qua hai tay, tiến vào thân thể hai nàng, lặng
lẽ đả thông kinh mạch, chữa thương cho hai nàng.

Ước chừng nửa canh giờ, Hoa Tinh thu hồi hai tay, mỉm cười nhìn nhị nữ. Lúc
này sắc mặt hai người hồng nhuận, hết thảy đều bình thường, nội thương đã hoàn
toàn khỏi hẳn. Hai người liếc nhìn Hoa Tinh, trong có chút thẹn thùng lại ẩn
chứa thâm tình mật ý.

Hoa Tinh cười nói:

“Tốt rồi, nội thương hai nàng đã khỏi hẳn, chúng ta đi ra ngoài thôi. Đợi ta
chữa thương xong ọi người, chúng ta cùng ăn một bữa thật ngon, ngày mai lại
tham gia thi đấu tiếp. Đợi khi kết thúc cuộc đấu này, chúng ta sẽ rời khỏi
đây, tới Bách Hoa Môn.

Hoa Tinh nói xong, nhẹ nhàng kéo nhị nữ ôm vào lòng. Thấy trên khuôn mặt xinh
đẹp của Đồng Tâm ửng hồng một mảnh, Hoa Tinh mỉm cười, khẽ hôn lên môi nàng,
hỏi:

“Tâm nhi còn chưa quen phải không? Sau này chúng ta ở chung lâu hơn, nàng sẽ
quen thôi, sẽ không thẹn thùng nữa.

Nói xong hắn không để ý tới vẻ thẹn thùng của Đồng Tâm, hôn lên môi nàng.

Thân thể Đồng Tâm run nhẹ, khẽ vặn vẹo hai cái. Lần đầu tiên được Hoa Tinh
thân mật như vậy, lại còn có mặt Ám Vũ, nàng xấu hổ không để đâu cho hết. Cảm
nhận được tình yêu và sự ôn nhu của Hoa Tinh, Đồng Tâm trong lòng cực thẹn,
hai mắt nhắm nghiền, mặt ngọc đỏ bừng. Đôi môi nàng bị Hoa Tinh mạnh mẽ tấn
công, nàng vì mắc cỡ mà có ý khước từ Hoa Tinh. Ám Vũ bên cạnh nhìn Hoa Tinh,
vẻ mặt tủm tỉm cười, khẽ lườm hắn như thể trách hắn khi dễ Đồng Tâm. Hoa Tinh
buông Đồng Tâm ra, cười khẽ, trong tiếng cười mang theo ba phần đắc ý. Hắn
nhìn Ám Vũ, trên môi nở nụ cười gian xảo, tay phải chụp một cái đã trúng bộ
ngực cao vút của nàng, cách một lần y phục mà ra sức xoa nắn, đồng thời hôn
lên đôi môi đỏ mọng, thỏa mãn cái miệng của mình, cảm giác ngọc thố đầy đặn
mềm mại trong tay, thật sự là vô cùng sảng khoái.

Hoa Tinh hôn Ám Vũ một lúc nữa mới chịu buông ra. Nàng lườm hắn, đẩy cánh tay
phải đang làm chuyện xấu ra. Hoa Tinh cười nhẹ nói:

“Thật đẹp. Ta quả thực không muốn đi ra ngoài. Chẳng qua không đi không được.
Làm thân nam nhi quả thực là mệnh khổ.

Nói xong hắn làm ra một bộ mặt đầy vẻ ủy khuất. Đồng Tâm thẹn thùng nhìn hắn,
thấp giọng nói:

“Hoa đại ca, chúng ta đi ra ngoài nhé.

Âm thanh run rẩy như mang theo tiếng lòng của người thiếu nữ. Đồng Tâm lúc này
chắc hẳn muốn lập tức muốn chạy khỏi Hoa Tinh. Hoa Tinh cười cười nói:

“Được, chúng ta đi ra ngoài vậy. Tâm nhi không phải muốn tránh mặt đại ca đó
chứ? Không được đâu, đời này nàng thuộc về ta, ta sẽ không để nàng chạy mất
đâu. Nàng và Ám Vũ, Ám Nhu đều là tâm can bảo bối của ta.

Nói xong hắn khẽ ôm lấy thân thể nàng, nhìn vào mắt nàng. Ánh mắt Đồng Tâm bối
rối, khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói:

“Hoa đại ca khi dễ Tâm nhi, không thương người ta, cố ý trêu chọc người ta,
xấu lắm. Vũ tỷ tỷ cũng không giúp người ta, thật là làm người ta mắc cỡ chết
đi được.

Ám Vũ cười nói:

“Ta còn bị hắn khi dễ thì làm sao giúp muội được chứ? Muội không biết là công
tử rất hư hỏng, hay khi dễ người. Ở chung với hắn thì có trốn cũng không thoát
được, bị hắn khi dễ lâu dần thành quen, lại còn thích bị khi dễ nữa. Thôi giờ
chúng ta đi ra ngoài, đừng để mọi người chờ lâu.

Trở lại đại sảnh, Hoa Tinh đi tới bên cạnh mọi người, cười nói

“Được rồi, Tiểu Tuyết gọi người chuẩn bị cơm chiều, sau khi ta chưa thương cho
bọn họ chắc cũng gần tới giờ cơm. Hôm nay làm liên lụy tới mọi người, mọi
người hãy về nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Nói xong hắn bắt đầu chữa thương cho lão đạo và Cô Ngạo, khoảng chừng nửa canh
giờ là xong.

Hoa Tinh nhìn Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng, nói:

“Ba người các ngươi đều bị chút nội thương, chẳng qua cũng không hề nghiêm
trọng. Ta sẽ giúp các người trị liệu một chút cho nhanh chóng hồi phục.

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Lãnh Như Thủy và Liên Phượng, một cỗ chân khí
nhu hòa thông qua tay truyền vào cơ thể hai nàng, nhanh chóng chữa trị cho cả
hai. Sau khi Hoa Tinh chữa thương xong ọi người thi trời đã tối sầm. Mọi người
ngồi quây quần, lẳng lặng ăn cơm tối. Trong ánh mắt mỗi người đều lộ vẻ vui
mừng. Mặc dù trải qua một hồi chém giết hung hiểm nhưng cuối cùng cũng tiêu
diệt được tổ chức Ám Ưng, đúng là chuyện đáng vui mừng.

Ít nhất sau này cũng không còn lo có địch nhân ẩn núp trong bóng tối, lúc nào
cũng có thể uy hiếp mình nữa.

Nhìn những người xung quanh, ánh mắt Hoa Tinh dừng lại ở chúng nữ. Những nữ
nhân ở đây trừ Thượng Quan Yến ra, cơ hồ có thể nói đều là nữ nhân của hắn.
Trong mắt Hoa Tinh mang theo một tia đắc ý, đồng thời cũng ẩn chứa chút lo
lắng. Những mỹ nữ này đều có phong vị bất đồng, hết sức mê người, có được họ
quả là phúc phận vô cùng nhưng hắn cũng sẽ phải nỗ lực rất lớn để đảm bảo an
toàn cho các nàng, chú ý tâm tình của các nàng. Điều đó quả thực hết sức khổ
cực.

Giờ khắc này Hoa Tinh chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng các nàng, chung sống vui vẻ
vậy là đã đủ lắm rồi. Đối với Hoa Tinh mà nói, tranh bá võ lâm không phải là
việc hắn muốn làm. Việc hắn muốn chính là bảo vệ những nữ nhân yêu quý của
mình, sống vui vẻ với họ, đồng thời thu thập mỹ nữ trong thiên hạ, thật là
sung sướng xiết bao!

Tâm lý của nam nhân có lẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi mỹ nữ. Không chỉ có Hoa
Tinh mà có lẽ tất cả đàn ông đều vậy, đều từng có ý nghĩ đó trong lòng. Nhưng
dám thực hiện giấc mộng của mình thì thiên hạ liệu có mấy người như Hoa Tinh.
Hắn có dũng khí, võ công và tà khí, khí tức tà dị của hắn khiến ỗi một nữ nhân
đều mê mệt.

Gió nhẹ từ tiểu đình bay vút lên bầu trời, mang theo sự tĩnh mịch đi xa dần.
Trong làn gió đêm mang theo một thanh âm, giống như tiếng một cố nhân đang kêu
gọi, một người thân đang thở dài, giống như một linh hồn đang tung bay, tiêu
tán trong làn gió. Dưới ánh trăng, một bóng người đứng trên nóc phòng, nhìn về
phương xa, tựa như đang theo đuổi những hồi ức ngọt ngào. Tuy nhiên, ngoài gió
đêm ra cũng chỉ có một tiếng thở dài, nhẹ nhàng tiêu tán giữa tầng không.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.