Mặt trời tháng năm đã rất nóng rồi, ngọn lửa ác độc chiếu lên đại đạo khô
khốc, mặt đất bay lên từng làn khí nóng, khiến người đi đường khổ cực khó nói
nên lời, mồ hôi chảy đầy mặt. Quan đạo dưới núi Tần lĩnh vào giờ ngọ cũng có
không ít người đi đường. Dưới ánh mắt trời chói chang này, mỗi người đi đường
đều phải há mồm ra mà thở, tinh thần không tốt, không sao đi dưới sức nóng gay
gắt của mặt trời được.
Thẳng theo quan đạo có thể đi tới Trường An, nơi đó chính là lục triều cố đô,
phồn hoa vô tỷ. Vì vậy người qua lại trên quan đạo cực nhiều, mà phần lớn là
kẻ buôn bán lấy Trường an là nơi giao dịch. Nơi này cách thành Trường an chừng
ba trăm dặm, muốn tới đó cũng phải mất vài ngày, nếu nhanh nhất, cưỡi ngựa
cũng phải hết nửa ngày.
Gần giữa ngọ, người đi đường dần dần thưa thớt, từ xa trông tới, trên đại đạo
chỉ có mấy người còn đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng. Trong đám người đến gần
có một thiếu niên mặc áo màu lam.
Thiếu niên khoảng chừng hai ba hai bốn tuổi, phong thái như ngọc, khí vũ hiên
ngang, vẻ tuấn mỹ hiếm thấy trong thiên hạ. Khiến người khó quên nhất là nụ
cười của hắn, trông rất kỳ quái, nhìn vào giống như hơi cười, nụ cười lờ mờ
nhẹ nhàng; nhưng nếu để ý lâu hơn sẽ phát hiện ẩn giấu trong nụ cười thấu lộ
ra vẻ quái dị không thể tả, có chút tà khí. Ánh mắt thiếu niên cũng hiện ra ba
phần kỳ dị, ẩn ước có thần thái dụ người, thập phần mê nhân.
Khi thiếu niên đến gần, có thể thấy được sự khác biệt của hắn. Người ta đầu
đầy những giọt mồ hôi lớn, nhưng trên mặt hắn dấu vết một giọt mồ hôi cũng
không có, trên người kẻ khác đầy vẻ xông pha gió bụi, mà trên người thiếu niên
không có một hạt bụi, thực là kỳ quái.
Lam y thiếu niên khóe miệng ngậm cười thong thả bước trên đường, khi không có
ai, coi bước chân chậm chạp lại nhanh đến kỳ lạ. Không lâu hắn đã đi được hai
mươi dặm, tới một quán rượu nhỏ ven đường. Thiếu niên dừng lại nhìn quán rượu,
ngẫm nghĩ xem nên tiến vào ngồi một lát, hay là tiếp tục lên đường.
Lúc này trên đại đạo truyền lại tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa, nháy mắt đã đến
trước mặt, rõ ràng ngựa chạy rất nhanh. Lam y thiếu niên còn đang suy xét, đã
thấy bốn người phóng như bay tới, xoay người xuống ngựa, tiến vào quán rượu.
Thiếu niên thấy trong bốn người có ba nam một nữ, tuổi tác đều không cao lắm.
Nữ nhân là người mà hắn chú ý nhất, nữ nhân chừng hai lăm hai sáu tuổi, cả
người mặc đồ đỏ, hết sức nổi bật; Khuôn mặt mỹ lệ hiện ra ba phần tươi tắn,
khóe mắt có một chút ngạo khí, có thể là vì tự hào với vẻ mỹ lệ của mình đây.
Nhìn kiểu đầu, đã là thiếu phụ có chồng, quần áo bó chặt toàn thân hiện ra vóc
người lồi lõm lung linh, mê hoặc mắt người. Gương mặt đẹp như ngọc phối hợp
với màu áo đỏ chót, càng thêm ba phần kiều diễm, ba phần khí chất tôn quý.
Trong ba nam nhân, người trẻ nhất chừng ba hai ba ba tuổi, toàn thân áo trắng,
gương mặt có thể coi là anh tuấn. Eo lưng giắt một thanh trường kiếm, tỏ ra uy
phong lẫm liệt. Hai người còn lại trên dưới bốn mươi tuổi tướng mạo bình
thường, nhưng coi ánh mắt biết rằng võ công rất cao.
Quán rượu vốn không lớn, chỉ bày ra bốn cái bàn rách nát, khi lam y thiếu niên
đến, đã ngồi hết ba bàn, lúc này đột nhiên thêm bốn người thì không có bàn
trống rồi. Lam y thiếu niên nhìn bóng người áo đỏ, trong mắt lóe lên hào quang
kỳ dị, khóe miệng khẽ giương, phù hiện ra vẻ tà khí không dễ nhận thấy, ẩn núp
dưới nụ cười lờ mờ.
Nhẹ nhàng bước vào quán rượu, lam y thiếu niên lướt nhìn ba bàn kia, hai cái
đã có sáu bảy người ngồi chật, không thể tìm được một chỗ. Cái còn lại chỉ có
hai người ngồi, hắn quan sát hai người này, trong mắt hiện ra ý cười kỳ đặc.
Đó là hai người áo xám tuổi trên bốn mươi, chẳng có điểm nào đáng để mắt tới,
nhưng hắn nhìn ra hai người này đều là người trong võ lâm, chỉ không biết vì
sao giấu giếm võ công của mình.
Lam y thiếu niên đi đến cạnh hai người cười nói: “Thỉnh hai vị lão ca, tiểu đệ
muốn mượn chỗ ngồi, không biết các vị lão ca thấy thế nào?”
Một trong hai người nhìn hắn, ánh mắt tức thì ngây ra, rất nhanh thì khôi
phục. Nhẹ giọng đáp: “Xuất môn tại ngoại, mọi người đều là kẻ kiếm ăn, tiểu
huynh đệ không cần khách khí, ngồi xuống đây uống hai chung.”
Lam y thiếu niên cười nói: “Đa tạ, nếu hai lão ca đồng ý hôm nay tiểu đệ xin
làm chủ, tiền rượu này tính cho tiểu đệ.”
Người mặc áo tro cùng bàn đáp: “Tiểu huynh đệ chớ nên khách khí, uống với bọn
ta một chung rồi nói.”
Lam y thiếu niên một mặt uống rượu, mặt khác chú ý động tĩnh trong quán. Trong
quán không ít người nhưng rất yên tĩnh, không biết vì sao. Hắn khẽ hỏi: “Quý
tính hai lão ca là gì?”
Người áo tro đáp: “Đừng quý tính này nọ, bọn ta là người thô lỗ, ta gọi là
Trương Lập Cường, y là Lý Thụ Nhân. Tiểu huynh đệ nhất biểu nhân tài, thiên hạ
hiếm thấy, vẫn chưa hỏi thăm nhỉ?”
Lam y thiếu niên cười đáp: “Tên của tiểu đệ có chút không lọt tai, hai lão ca
nghe xong đừng cười, tiểu đệ tính Hoa, Hoa trong Hoa sơn, đơn danh chữ Tinh,
Tinh trong tinh quang.”
Trương Lập Cường và Lý Thụ Nhân nghe nói sắc mặt có phần kinh dị, nào ngờ hắn
lấy danh tự là Hoa Tâm, đây thực là thiên hạ ít thấy. Trương Lập Cường cười
nói: “Hoa tiểu đệ tên này hay lắm, người không phong lưu uổng thiếu niên, tên
của tiểu huynh đệ kết hợp với người, thực là thiên hạ vô song.”
Hoa Tinh cười nhạt một tiếng đáp: “Đa tạ khen ngợi, nào uống rượu đi.” Nói
xong lặng lẽ uống rượu, trong quán tỏ ra rất yên tĩnh.
Thiếu niên này chính là Hoa Tinh vừa mới chia tay với Trầm Ngọc Thanh, Dư Mộng
Dao, Liễu Vô Song và Hoa Phúc, sau khi rời khỏi ba nữ tử, thẳng theo quan đạo
đi tới, giờ ngọ thì đến nơi này.
Hoa Tinh im lặng nhìn bốn người cưỡi ngựa vừa đến, cũng không rõ lai lịch của
bọn họ. Vẻ đẹp của hồng y nữ nhân hấp dẫn ánh mắt của Hoa Tinh. doc truyen tai
. Hoa Tinh thầm nhủ: “Nhìn dáng vẻ của nữ nhân này, thực là không có nhiều mỹ
nhân như thế, đặc biệt là nét mặt ẩn chứa khí chất cao quý, cực kỳ dụ người,
coi tuổi nàng thì phải là người trên “Bách hoa phổ”, đáng tiếc ta không nhận
ra, nếu không hắc hắc.”
Hoa Tinh lẳng lặng để ý động tĩnh của bốn người, lúc này chỉ nghe bạch y thiếu
niên khẽ nói: “Sau khi ăn no, bọn ta lập tức quay về, nhất thiết phải đuổi
theo những người đằng trước, quyết không để bọn chúng cắt đứt đường lui của
chúng ta.” Ba người cùng bàn sắc mặt ngưng trọng gật đầu không nói. Hồng y nữ
nhân lướt nhìn trong quán, ánh mắt dừng trên người Hoa Tinh một lát, tựa hồ
cũng bị thần thái của hắn làm cho rung động. Hoa Tinh đang nhìn nữ nhân, ngay
khi ánh mắt nàng quét đến, trong mắt hắn hàm chứa vẻ cười kỳ dị, tĩnh lặng đối
mắt với nàng. Hồng y nữ nhân nhìn ánh mắt Hoa Tinh, trong lòng nổi lên cảm
giác kỳ quái không thể tả. Có điều lại ghi nhớ hình dáng của Hoa Tinh vào
lòng.
Không lâu sau, bốn người này đã rời khỏi. Lúc đi Hồng y nữ tử lại nhìn Hoa
Tinh một cái, gặp ngay lúc hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người tương
ngộ giữa không trung, trong mắt nữ nhân tựa hồ thoáng qua vẻ thẹn thùng, vội
vàng rời đi.
Hoa Tinh nhìn hai người cùng bàn nói: “Hai lão ca đi nhiều trên con đường này,
có nhận ra bốn người đó là ai không?”
Lý Thụ Nhân đáp: “Coi ngươi lần đầu tiên ra khỏi nhà thì phải, thấy nữ nhân mỹ
lệ thì nhìn chăm chăm. Lão ca bảo cho ngươi biết một câu thực lòng, ngươi tiếp
tục như vậy nữa tương lai rất có thể xảy ra chuyện. Đi ra ngoài nhiều ngươi sẽ
hiểu những người đó rất ít nói lý lẽ, muốn giết người không cần phải lý do, y
chỉ cần nói ngươi nhìn vợ của y, nói ngươi đúng thì sẽ động thủ giết chết
ngươi, biết chưa, đây chính là cái mà người ta gọi là võ lâm, về sau tốt nhất
ngươi nên chú ý.” Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm
Hoa Tinh lại không nghĩ là Lý Thụ Nhân sẽ nói những lời này, đành phải cười
nói: “Đa tạ lão ca nhắc nhở, coi bộ lão ca biết bọn họ là ai rồi, tiểu đệ rất
muốn biết rõ để tăng thêm kiến thức, mong lão ca chỉ điểm.”
Trương Lập Cường nói: “Cứ để ta nói cho ngươi biết vậy, bốn người vừa rời khỏi
là những người trong Lê viên cách đây ngoài trăm trượng, cực kỳ có danh vọng
tại đây, bạch y thiếu niên là chủ nhân của Lê viên thanh danh hiển hách trong
võ lâm, gọi là Tần Lĩnh Nhất Kiếm Tiền Phong, bài danh thứ mười ba trên Long
Bảng mười năm trước, trẻ tuổi tài cao, hơn nữa anh tuấn bất phàm, nên y đã lấy
được Huyết Phù Dung Trần Lan liệt thứ sáu trên Bách Hoa Phổ mười năm trước mà
không biết bao nhiêu người hết sức hâm mộ về làm vợ. Hai người kia cũng là cao
thủ của “Lê viên”, gọi là Lê viên song kiếm Trương Hoa và Triệu Lâm.”
Hoa Tinh vừa nghe Hồng y nữ tử là vị thứ sáu trên Bách Hoa Phổ mười năm trước,
Huyết Phù Dung Trần Lan, trong lòng cũng cảm thấy tiếc, nhân nhi đẹp đẽ như
thế bị Tiền Phong lấy mất. Nhìn hai người cùng bàn, Hoa Tinh hỏi: “Hai lão ca
bây giờ cũng đi Trường An hả? Nghe nói nơi đó hết sức sầm uất.”
Trương Lập Cường đáp: “Đúng là đang đi đến đó, thế nào ngươi cũng muốn đến đó
à?”
Hoa Tinh cười đáp: “Không, ta chỉ đi qua thôi, hiện tại cơm no rượu đủ rồi,
tiểu đệ đi trước một bước, ngày khác có duyên lại gặp. Cáo từ” Nói xong để một
nắm bạc vụn lên bàn, người liền rời khỏi.
Nhìn Hoa Tinh đi xa, Lý Thụ Nhân nói: “Ngươi coi người này thế nào, có phải vì
chuyện đó mà đến không?”
Trương Lập Cường đáp: “Điều này rất khó nói, tên Hoa Tinh này có chút cổ quái,
không những danh tự quái mà người cũng có vài phần quái, đáng tiếc ta nhìn
không thấu hắn, về sau gặp hắn phải cẩn thận. Đừng để hắn phá hoại hảo sự của
bọn ta.”
Hoa Tinh thuận theo quan đạo hướng về Trường an đi tới. Hắn không nghe thấy
hai người Trương Lý nói thầm, cũng không biết hai người nói về việc gì.
Trời chiều, khách bộ hành qua lại rất ít, trên mặt Hoa Tinh hiện ra nụ cười kỳ
dị, thi triển khinh công kỳ khoái vô tỷ tiến về trước. Rời khỏi quán rượu
không đến năm dặm, sau lưng bỗng chốc có hơn chục thớt khoái mã phóng như bay
đến, coi bộ là đang truy đuổi người nào, tỏ ra rất cấp bách.
Hoa Tinh nhìn những người này, toàn là người trong võ lâm giắt theo đao kiếm.
Bọn họ gấp rút như thế không biết là đang truy tìm người nào? Nghĩ hoài không
ra, rốt cuộc vẫn tiếp tục lên đường. Lần này mình đi Trung nguyên thứ nhất là
vì đại biểu cho Phượng Hoàng Thư Viện lập uy trong võ lâm, thứ hai là kiếm
người hữu dụng cho thư viện, cuối cùng là tùy tiện đến Bách Hoa Môn coi thử,
chính là có thể xem xem đệ nhất mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ, vừa có thể nghĩ ra
biện pháp lôi kéo bọn nàng về thư viện tăng cường thực lực.
Sau khi Hoa Tinh đi không đến mười dặm nữa lại có ba đội nhân mã phóng gấp
qua, xem ra đúng là có chuyện gì rồi. Khi trời tối, Hoa Tinh đi thêm được năm
dặm đường thì đến một tiểu trấn, nơi này cách “Lê viên” chưa tới bảy mươi dặm.
Hoa Tinh kiếm được một tửu điếm, hắn lên ngồi gần cửa sổ trên lầu hai.
Tửu điếm buôn bán không tệ, lầu hai có mười hai bàn thì chín bàn đã ngồi đầy
người, tỏ ra ồn ào náo động. Hoa Tinh lặng lẽ ăn uống, tai chú ý lắng nghe mọi
người trên lầu nói chuyện, hắn biết ở đây rất dễ nghe ngóng tin tức quanh
vùng, bởi vậy hắn mới đến đây.
Hoa Tinh nghe một hồi, kết cuộc trong mớ âm thanh ầm ĩ hỗn tạp hắn nghe được
tiếng nói chuyện rất nhỏ, làm nảy sinh hứng thú của hắn. Chỉ nghe một người
khẽ nói: “Nghe người của bọn họ nhìn thấy kể lại, Tiền Phong và thê tử mỹ lệ
của hắn hồi trưa đã trở về Lê viên, hiện tại ở Lê viên giới bị sâm nghiêm, coi
bộ đã xảy ra chuyện rồi.”
Một người khác cất lời: “Ta cũng nghe nói rồi, cứ theo tin tức mà huynh đệ bọn
ta mới thu lượm thì lần này Tiền Phong ra ngoài nửa năm, hình như kiếm được
vật gì, nhưng cụ thể là gì hiện tại vẫn chưa điều tra được. Theo tin tức của
bọn ta, trước lúc trời tối tổng cộng có bảy đội nhân mã đến Lê viên, tựa hồ vì
vật đó mà đến, hiện giờ cường địch bốn phía đã bao vây Lê viên lại rồi.”
Hoa Tinh nghe bọn họ nói chuyện, cũng đang nghĩ Tiền Phong đáo để thu được vật
gì mà khiến nhiều người muốn cướp đoạt như thế, trong lòng cũng có hơi hiếu
kỳ, hắn quyết định ngày mai đi coi nhiệt náo. Lúc này bên tai lại vọng đến
thanh âm của hai người.
Chỉ nghe người đầu tiên nói: “Vật Tiền Phong lấy được, căn cứ theo sự phỏng
đoán của bọn ta thì rất có khả năng là một viên bảo châu, là Tỵ Thủy Châu
trong truyền thuyết, nhưng kết cuộc có đúng không thì vẫn chưa dám khẳng
định.”
Người kia nói: “Như quả thực là hạt châu đó, sợ rằng cả nhà Tiền Phong sẽ gặp
nguy hiểm. Khó có thể giữ được, bởi vì hạt châu này không chỉ có thể tỵ thủy,
càng trọng yếu là nó còn quan hệ với một vật tương tự khác mà thiên hạ đang
nhòm ngó. Coi ra Lê viên sắp xong rồi.” Vật gì khiến người thiên hạ chú ý,
đáng tiếc lại không nói ra, trong lòng Hoa Tinh thầm nhủ đáng tiếc.
Gió đêm rất mềm, thổi Hoa Tinh toàn thân khoan khoái. Nằm yên lặng trên mái
nhà, nhìn bầu trời đầy sao, bất giác hắn nhớ đến ba kiều thê của mình. Vẻ mỹ
lệ của bọn họ khiến người thiên hạ phải nhìn chăm chú, khiến người thiên hạ
phải ước ao, là người trong tim các nam nhân truy cầu, đáng tiếc những người
đó đã không còn cơ hội bởi vì bọn nàng thuộc về hắn. Nghĩ đến đây bất giác có
chút đắc ý.
Ba kiều thê bọn nàng có khỏe không? Có biết ta đang nhớ bọn nàng, bọn nàng
cũng đang nhớ ta chứ, nhất định.
Cơn gió nhẹ nhàng đi xa, tựa hồ mang theo thanh âm của hắn. Ở một nơi khác có
lẽ cũng có người giống như hắn, dưới sao trời nhờ gió gửi đi tâm tư của mình.
Cách mười dặm là Lê viên, lúc này ánh lửa xuyên trời, bốn bề tiếng kêu gào bi
thảm liên miên bất tuyệt, trong Lê viên vô số hắc ảnh huơi đao múa kiếm phóng
túng giết người không dứt. Trong bóng tối, Tiền Phong người bê bết máu, hai
mắt cũng đầy máu, căm hận nhìn ánh lửa từ gia viên vọt lên trời, lãnh khốc vô
bì nói: “Chỉ cần ta không chết, sau này ta sẽ cho bọn ngươi hối hận không
kịp.”
Thê tử Trần Lan bên cạnh hắn trên người cũng thấm không ít vết máu, có điều
toàn là máu của người khác. Nàng nhìn trượng phu nói: “Bọn ta nên nhanh đi
thôi, nơi này không phải đất lành, bọn chúng sắp truy đến rồi, nếu không đi sẽ
không còn cơ hội nữa đâu.” Trương Hoa và Triệu Lâm cũng vội giục y rời khỏi.
Căm hận nhìn lần nữa, trong đêm đen bốn hắc ảnh chạy về hướng tây. Cách bốn
người không xa, một cặp mắt hời hợt cứ thế nhìn bốn người rời đi, trong không
trung còn lưu lại tiếng cười âm hiểm.
Tiếng cười âm lạnh này ám chỉ điều gì? Có lẽ, có những việc đã là số mệnh! Nếu
không sao lại có diễm ngộ chi lữ?
Ngày mai, lại có chuyện gì mới, chờ đợi Hoa Tinh nhỉ?
- Trong tiếng Trung chữ Tinh và chữ Tâm phát âm giống nhau, nên chỗ này có nhiều người nhầm Hoa Tinh là Hoa Tâm (Hoa Tâm: kẻ trăng hoa, phóng đãng.)