Sáng sớm, trong bầu không khí trong lành, Hoa Tinh bị tiếng chim líu ríu đánh
thức dậy. Mở mắt, nhìn sang bên cạnh, Liên Phượng vẫn ngủ, vẫn xinh đẹp, thân
thể như một bức tượng bạch ngọc, bàn tay phải của hắn vẫn đặt trên ngực nàng,
vẫn khẽ nắm lấy hai trái anh đào trên ngực. Hoa Tinh khẽ mỉm cười, hữu thủ
dùng sức một chút, một cảm giác mềm mại ấm áp như bông truyền đến, thật sự
thoải mái.
Liên Phượng thấy Hoa Tinh đã tỉnh lại, sắc mặt hơi đỏ nói:
“Vẫn chưa dậy sao, có đúng là ngươi muốn để mọi người biết hết chuyện này hay
không? Chỉ biết làm mấy hành động xấu xa là nhanh.” Nói xong trừng mắt nhìn
hắn.
Hoa Tinh cười nói:
“Người nào luyện võ cũng biết buổi sáng là lúc luyện công tốt nhất, cho nên
khi thức dậy nhất định phải luyện công, hoạt động gân cốt, lúc này đệ đang
định hoạt động một chút, sau đó rời giường cũng không muộn mà.” Nói xong tà dị
nhìn Liên Phượng, ánh mắt hoàn toàn không có hảo ý. Liên Phượng thấy thế thầm
kêu không ổn.
Liên Phượng chưa kịp mở miệng phản kháng đã bị Hoa Tinh trèo lên người, cái
miệng nhỏ nhắn đã bị Hoa Tinh ngậm chặt, không thể phát ra thanh âm. Hai mắt
Hoa Tinh như cười cợt, hai tay tận tình xoa nắn đôi tiểu bạch thỏ của Liên
Phượng, chiếc lưỡi linh hoạt trêu ghẹo, khơi dậy hỏa dục Liên Phượng. Liên
Phượng uốn éo thân thể, thỉnh thoảng cố tránh né công kích của Hoa Tinh, không
cho hắn dễ dàng đạt được mục tiêu. Đáng tiếc, nàng đã quên mất người đang ở
trên thân thể nàng là Hoa Tinh, làm sao có thể né tránh?
Trải qua một lúc cọ xát thân mật, rốt cuộc Hoa Tinh lại tiếp tục công phá
phòng tuyến cuối cùng của nàng lần nữa, lại một lần nữa tiến vào cảm giác sung
sướng tuyệt vời ở thế ngoại đào nguyên. Hưởng thụ được cảm giác sung sướng
không nói nên lời, Liên Phượng bẽn lẽn thẹn thùng, song thủ be bé dịu dàng
vuốt ve tấm lưng trần của hắn, nũng nịu mắng:
“Ngươi thật là bại hoại, chỉ biết cố hưởng thụ, không hề đoái hoài tiếc thương
đến thân thể tỷ tỷ, khiến cho toàn thân ta ê ẩm, bại hoại, đừng…!” Hoa Tinh
nghe vậy, cười nói:
“Tỷ tỷ cảm thấy chỗ nào không thoải mái, để đệ giúp tỷ cảm thấy thoải mái nhé.
Có đúng là chỗ này không? Hay là chỗ này?” Vừa hỏi vừ vuốt ve song nhũ, chọc
ngoáy khe suối động đào giữa hai chân nàng. Liên Phượng bối rối không nói nên
lời, trong lòng vừa thích vừa tức, vừa yêu vừa ghét, ghét vì hắn dám cả gan
trêu chọc nàng.
Hoa Tinh tận tình hưởng thụ tư vị tuyệt vời của Liên Phượng, sau đó hồi phục
lại tinh thần, trong lòng mới dần hiểu được vì sao Liên Phượng nói là thân thể
ê ẩm. Thì ra hắn chỉ lo hưởng thụ thân thể tuyệt vời của nàng mà nhất thời
quên mất nàng trước kia vẫn là xử nữ, đương nhiên đêm đầu tiên phải có cảm
giác đau đớn, bản thân mình lại khai hoa đến ba lần, nàng thực sự khó có thể
tiếp nhận được.
Hắn khẽ tách hai chân nàng ra, nhìn động đào sưng đỏ, khẽ vuốt ve, nhẹ giọng
hỏi:
“Tỷ tỷ, có đúng là ta làm đau tỷ không, đều là do ta nhất thời say mê thân thể
tỷ, quên mất tỷ tỷ là lần đầu tiên, lỗ mãng một chút. Tỷ tỷ đừng tức giận, ta
sẽ giúp tỷ cảm thấy dễ chịu hơn.” Nói xong hữu thủ lập tức xuất hiện một đạo
chân khí màu xanh, Hoa Tinh áp vào thân thể nàng, một cảm giác mát dịu thấu
nhập vào thân thể khiến cho Liên Phượng cảm nhận được sự đau đớn hoàn toàn tan
biến, thoải mái vô cùng.
Nhìn Hoa Tinh, Liên Phượng thở dài nói:
“Ngươi đấy, miệng lưỡi ngọt ngào, khôi ngô anh tuấn, mỗi khi ta định cất lời
mắng ngươi thì ngươi lại uốn lưỡi khiến người ta mềm lòng. Thực sự khiến ta
vừa hận vừa tức. Có lẽ cả đời này ngươi sẽ câu dẫn được rất nhiều nữ nhân xinh
đẹp, cho dù là ai đi nữa cũng không thể thoát khỏi tay ngươi, đều bị ngươi
cướp lấy trái tim, mặc cho bàn tay của ngươi muốn làm gì thì làm. Ngươi đích
thị là lưỡi không xương, đầy tà khí.”
Hoa Tinh thu hồi hữu thủ, ôm lấy Liên Phượng, hai mắt đánh giá thân thể của
nàng. Liên Phượng thật đẹp, mặc dù ngực không lớn nhưng mê hoặc vô cùng, eo
thon mỏng manh, đồn bộ trơn láng căng tròn, cặp đùi tròn trịa như ngọc, một
vạt cỏ thưa thớt che giấu đi địa phương thần bí, quyến rũ lắm. Ngắm nghía một
lúc, Hoa Tinh cười nói:
“Để biểu hiện thành ý, ta quyết định sẽ trao thân cho nàng, tự mặc trang phục
cho kiều thê Liên Phượng, có được không hả Phượng nhi?” Giờ phút này, Hoa Tinh
đã không là Liên Phượng nữa mà gọi nàng bằng hai chữ Phượng nhi.
Liên Phượng nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ bẽn lẽn, nhưng trong lòng cảm thấy
ngọt ngào lắm. Có lẽ hai chữ Phượng nhi này sẽ làm bạn suốt đời với nàng, vĩnh
viễn tạm biệt quá khứ, tiến đến với Hoa Tinh. Trong quá khứ, có những lúc nàng
tỏ ra hoảng sợ bất an, nhưng bây giờ nàng đã có Hoa Tinh, hoàn toàn bước vào
một cuộc sống mới, một cuộc sống đầy triển vọng tươi đẹp.
Nhìn Hoa Tinh dịu dàng mặc quần áo cho chính mình, từ vẻ mặt đến động tác đều
cẩn thận tỉ mỉ, Liên Phượng không nén được nở một nụ cười ngọt ngào. Giờ phút
này nàng đã chính thức trao hoàn toàn trái tim mình cho Hoa Tinh, giao cho nam
tử của đời mình. Chờ Hoa Tinh mặc xong quần áo ình, Liên Phượng nhìn hắn, thẹn
thùng mặc trang phục cho hắn, xem như đáp trả, cổ vũ cho hành động vừa rồi của
Hoa Tinh.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn Liên Phượng, hai người chỉnh đốn lại trang phục xong,
Hoa Tinh cầm tay nàng đi ra ngoài. Ở tiểu đình, mọi người đã sớm chờ hai
người. Nhìn thấy Hoa Tinh nắm bàn tay nhỏ bé của Liên Phượng, Mai Hương, Ám
Vũ, Trần Lan đều hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Đường Mộng trong ánh mắt cũng
thể hiện vẻ minh bạch, duy chỉ có ánh mắt của Lãnh Như Thủy là mơ hồ có chút
mất mát. Lão đạo, Cô Ngạo, Dạ Phong cũng đều minh bạch, nhìn vẻ mặt tươi cười
của Hoa Tinh, bẽn lẽn của Liên Phượng, im lặng chờ hai người an tọa.
Lão đạo là người mở miệng giễu cợt Hoa Tinh đầu tiên:
“Tiểu tử, ngươi đúng là cao thủ lợi hại nhất mà cả đời lão đạo này phải khâm
phục, cho đến bây giờ ta vẫn chưa gặp được ai lợi hại như ngươi, cứ vài ngày
lại có một thê tử mới. Quá inh, bội phục, không những bội phục mà còn phục lăn
ra đất.” Nói xong nháy nháy mắt nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh không thèm để ý đến lão đạo, ánh mắt liếc nhìn Đường Mộng và Lãnh Như
Thủy, không nói tiếng nào nhưng ánh mắt chứa đựng vẻ thiết tha lặng lẽ thấu
nhập vào tận đáy lòng như an ủi hai nàng. Ám Vũ nhìn Hoa Tinh cười nói:
“Tốt lắm, công tử đã đến, chúng ta ăn sáng xong lại tiếp tục dạo chơi vậy.
Hoa Tinh nghe vậy, nhìn mọi người cười nói:
“Hôm nay sẽ không đi đâu cả, ta sẽ chỉ điểm ọi người ở đây luyện công. Đã từ
lâu ta không thấy mọi người luyện công. Vì sự an toàn của mọi người sau này,
các người đều phải cố gắng luyện công. Bây giờ sẽ chỉ định vài người ở đây
luyện tập, những người còn lại có thể đi ra bên ngoài, nhưng cũng phải hết sức
cẩn thận.
Những người hôm nay phải ở đây gồm có Tiểu Tuyết, Hương Nhi, Cô Ngạo, Thượng
Quan Yến, Liên Phượng. Về phần lão đạo và Dạ Phong thì có thể không cần luyện
tập, Tiểu Vũ cũng vậy, ba người này là ngoại lệ. Còn lại đều phải hảo hảo theo
ta luyện công.
Hôm nay ta sẽ ở đây chỉ điểm võ công ọi người, tránh để tương lai gặp phải
cường địch nhưng một chút năng lực phản kháng cũng không có. Tô Ngọc hôm nay
cũng ở chỗ này luyện võ, Ám Nhu nếu muốn cũng có thể.” Hoa Tinh vừa nói xong
thì Thượng Quan Yến nhất thời kêu lên.
Nàng tỏ ra bất phục, giận dỗi nói:
“Kệ ngươi, ta không muốn luyện. Tiết trời hôm nay đẹp như vậy mà bắt người ta
đứng ở đây luyện công, thực là lãng phí thời gian. Ta mặc kệ, ta phản đối. Ta
đề nghị mọi người ra ngoài du ngoạn. Dù sao đã có Hoa Tinh, cần gì phải sợ ai?
Mọi người nói có đúng hay không?” Nói xong vội vàng nhìn chúng nữ, ý nói mọi
người đứng về phía nàng, phản đối đề nghị Hoa Tinh.
Đáng ngạc nhiên chính là ngoại trừ Ám Nhu tỏ vẻ đồng ý với Thượng Quan Yến, kỳ
dư những người khác đều im lặng, chỉ nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh nhìn Thượng Quan
Yến, khẽ cười nói:
“Tiểu tinh nghịch kia, có đúng là lại muốn đi chơi nữa? Thôi được, ta sẽ cho
cô một cơ hội. Ta sẽ đừng trong một vòng tròn có đường kính chừng ba thước,
nếu cô có thể trong mười chiêu chạm được đến chéo áo của ta thì xem như cô
thắng, ta sẽ đồng ý để cho cô ra ngoài cùng mọi người du ngoạn. Nếu không thì
cô sẽ phải ở đây hảo hảo luyện công. doc truyen tai . Có muốn thử không? Nói
không chừng cô có thể sẽ vượt qua được bài kiểm tra này đấy. Ta tuyệt đối sẽ
không hoàn thủ.” Nói xong trên mặt nở ra một nụ cười cao thâm khó lường.
Thượng Quan Yến nhìn Hoa Tinh, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, tựa như đang phân
vân lời đề nghị của Hoa Tinh. Nhìn đồng tử của nàng đảo chuyển liên tục, Hoa
Tinh hiểu rằng sẽ nàng sẽ không phục. Lúc này Khúc Trúc đứng một bên nắm tay
Thượng Quan Yến, nói nhỏ:
“Đừng nên, muội sẽ không thể thắng đươc Hoa Tinh, chi bằng cứ ở đây luyện
công, hoặc là ở đây chơi cũng được, mấy ngày này bên ngoài sẽ rất nguy hiểm.
Hoa Tinh cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta mà thôi. Vạn nhất gặp phải cường địch
thì một mình hắn cũng không thể nào cứu được nhiều người như vậy, có hiểu
không?
Hoa Tinh nhìn đôi tiểu tình nhân, dời ánh mắt đi nơi khác, nói:
“Được rồi, hôm nay ở đây luyện công. Võ công mọi người còn kém, nếu không khổ
luyện thì không cách nào có thể hành tẩu trên võ lâm. Hôm nay ta sẽ dạy ọi
người Hợp Kích thuật, có thể vận dụng tối đa lực công kích của mọi người, lực
phòng ngự cũng sẽ được đề cao tối đa.
Mặt trời đã lên gần lên chính ngọ, Hoa Tinh dạy mọi người thuật hợp kích, bao
gồm lưỡng nghi, tam tài, tứ tượng, ngũ hành, lục hợp, thất tinh, bát bặc cửu
cung…Chỉ tiếc chúng nữ không học được nhiều, chỉ học được một chút sơ khởi mà
thôi.
Đến giữa trưa thì Diêu Ngọc Anh đến Mẫu Đơn các, báo cho Hoa Tinh tin tức mới
nhất. Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Diêu Ngọc Anh nhìn Hoa Tinh, ánh mắt
toát ra một tia nhu tình, dịu dàng nói:
“Đối với sự phân phó của đặc sứ, thuộc hạ đã đưa tin đến tổng viện ở Nam Kinh,
chắc rằng tin tức sẽ nhanh chóng có hồi đáp.
Hôm nay đến đây là đem một sự tình mà phân viện Lạc Dương điều tra được nói rõ
với công tử. Sau khi công tử phân phó mệnh lệnh thì thuộc hạ đã phái người
toàn lực truy xét, kết quả đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Gần khu
vực ngoại thành Lạc Dương, trong ba tháng nay đã mất tích hơn tám mươi đứa
trẻ, hơn nữa điều tra từ các nơi khác thì tổng cộng đã có hơn ba trăm hài nhi
mất tích, lúc đầu tất cả đều là người ở những thôn xóm nghèo nàn, bây giờ đã
dần lan rộng ra ngoài. Kết quả như vậy thật đáng sợ.
Hoa Tinh nghe vậy, sắc mặt sa sầm xuống, ánh mắt lộ ra hàn quang sắc bén, một
thứ khí phách nhanh chóng tỏa ra từ người hắn. Chúng nhân quan sát đều vô cùng
kinh ngạc, không hiểu tại sao hắn lại kích động như vậy. mới nhất ở truyen/y/y
Hoa Tinh thu hồi lại khí thế cường đại vừa tỏa ra, thanh âm lạnh lùng nói:
“Nhất định phải điều rõ cho ta kết quả chính xác, nếu số trẻ con mất tích vượt
qua một ngàn người thì không cần điều tra nữa. Nhưng nếu số trẻ em mất tích
chưa đến một ngàn thì cứ tận lực điều tra cho ra hung thủ, ta sẽ đích thân
tiêu diệt hắn.” Hoa Tinh nói ra mang theo ngữ khí lạnh lùng, mơ hồ phát ra sự
cừu hận.
Mọi người nghe Hoa Tinh nói thì mơ mơ hồ hồ, nghe hắn nói thì dường như số trẻ
em mất tích này đều do một người cướp đi, nhưng Hoa Tinh làm thế nào mà có thể
tìm được hung thủ kia. Hơn nữa hung thủ bắt trẻ em để làm gì? Từ trước đến nay
chưa từng nghe thấy có ai bắt trẻ em để chuyên tâm làm việc. Cho đến bây giờ
cũng chỉ nghe giang hồ đồn đãi có kẻ lấy nhau thai của phụ nhân để luyện võ
học tà ác, chứ chưa từng nghe dùng trẻ em để luyện công.
Diêu Ngọc Anh gật đầu:
“Chuyện này thuộc hạ sẽ dốc hết toàn lực tra xét. Còn một điểm nữa, trước đây
trẻ em mất tích đều nằm ở vùng ngoại thành Lạc Dương, tuy nhiên lúc này tình
huống đã khác, trong thành Lạc Dương cũng đã xuất hiện trường hợp trẻ em bị
mất tích. Chuyện này có thể nào nói lên rằng đối phương đã rất cần hài nhi,
nên phải nhanh chóng đẩy mạnh số lượng lên. Nếu không thì vì sao không cướp đi
trẻ em ở ngoại thành mà phải tiến vào tận thành Lạc Dương? Công tử nghĩ chuyện
này thế nào?
Hoa Tinh nghe đến đây, sắc mặt đại biến, mở miệng nói:
“Lập tức báo tin cho Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa Sơn, nói bọn họ lập tức thông tri
cho đệ tử, dốc hết toàn lực phong tỏa thành Lạc Dương, nhất định phải bắt được
hung thủ. Nếu không, tương lai sẽ hối hận không kịp.
Lời này vừa nói ra mọi người đều vừa sợ, vừa cảm thấy khó hiểu. Mai Hương lên
tiếng hỏi:
“Hoa đại ca, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nếu chỉ báo tin đến ba môn
phái kia như vậy thì làm sao người ta tin tưởng, hơn nữa lúc này hội hoa đang
về cuối, nếu huynh muốn bọn họ phong tỏa thành Lạc Dương, bọn họ làm sao thực
hiện?
Hoa Tinh đưa ánh mắt quét nhìn mọi người, thần sắc nghiêm trang nhìn Diêu Ngọc
Anh nói:
“Ngươi nói cho Từ Vân đại sư là Hoa Tinh ta nói Huyết Anh sắp hiện thế, nếu
bọn họ không toàn lực phối hợp thì đến lúc đó đừng trách ta khoanh tay đứng
nhìn, không để ý đến sinh tử sống chết của bọn họ. Riêng chuyện có thể ngăn
cản Huyết Anh xuất thế được hay không thì còn phải dựa vào ý trời.
Lão đạo nghe đến đây thì vẻ mặt lo âu hỏi:
“Tiểu tử, ngươi nói nhanh ra xem cái gì mà Huyết Anh đó ọi người hiểu, nghe
ngươi nói từ nãy đến giờ trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ, không thể hiểu được.” Mọi
người cũng đều nhìn chăm chăm vào Hoa Tinh, chờ hắn giải thích.
Hoa Tinh nhìn về phía chân trời, thở dài nói:
“Huyết Anh xuất, phân hợp hiện! Đây là một truyền thuyết hết sức thần bí. Ngày
đó ta theo sư phụ học nghệ, đại sư phụ đã từng nói qua cho ta nghe. Nhớ lại
ngày hôm qua thiếu nữ trước khi chết đã có nhắc đến Thiên Anh Huyết, hơn nữa
từ kết quả điều tra của thư viện thì ta dám chắc Huyết Anh trong truyền thuyết
đã muốn xuất thế. Huyết Anh không phải chỉ cần trẻ nhỏ mà còn cần sử dụng
phương pháp tà ác nhất thế gian mới thành.
Phương pháp này phải giết chết một ngàn trẻ sơ sinh chưa đến ba tháng, dùng
máu của trẻ nhỏ tập luyện một loại võ công tuyệt độc, gọi là Thiên Anh Đại
Pháp, một khi tu luyện thành có thể cải lão hoàn đồng, trở thành bất tử, không
ai có thể giết được người đó.
Còn Phân Hợp hiện chính là Phân Hợp thần công hiện thế thì mới họa may có thể
ngăn cản được Huyết Anh xuất thế. Bây giờ các người hiểu được vì sao ta lại
phải dừng hết mọi hoạt động của thư viện lại, dành toàn lực cho việc này hay
chưa?” Vài tiếng thở dài vang lên, mọi người đều cảm thấy trong lòng nặng
trĩu.
Lão đạo sắc mặt đại biến, nổi giận mắng:
“Con bà nó, hắn là ai mà lại diệt tuyệt nhân tính, luyện loại quỷ công tuyệt
tử tuyệt tôn như thế, không sợ báo ứng hay sao? Một ngàn trẻ sơ sinh ba tháng
tuổi cũng chính là một ngàn sinh mệnh. Lão đạo ta mà tìm được hắn thì nhất
định phải liều mạng với hắn. Mẹ kiếp, tức chết đi được, không nghĩ ra trên thế
gian còn có loại tạp chủng như vậy. Nếu ta tìm được hắn sẽ bằm thây hắn thành
vạn đoạn, nếu không ta không phải là người nữa!” Lão đạo nghiến răng kèn kẹt
nói, chúng nhân cũng không ai nói gì thêm cả.
Loại chuyện diệt tuyệt nhân tính như vậy, chẳng trách Hoa Tinh lại sợ hãi đến
thế.
Đường Mộng mở miệng nói:
“Hoa Tinh, ngươi có nắm chắc khả năng giết được hung thủ không? Nếu hắn thật
sự đã luyện thành, chẳng lẽ không ai giết được hắn hay sao?” Ánh mắt mọi người
lại một lần nữa đổ dồn lên người Hoa Tinh.
Thần quang ẩn hiện trong mắt Hoa Tinh, thần sắc trở nên nghiêm túc, lạnh lùng
nói:
“Nếu hắn chưa luyện thành thì ta có thể giết chết hắn trong mười chiêu, nếu
hắn đã luyện thành Thiên Anh Đại Pháp thì thắng bại sẽ là năm năm.
Hoa Tinh nói ra lời này khiến ọi người đều rúng động trong lòng. Dạ Phong thở
dài nói:
“Nếu ngay cả ngươi cũng không thể giết chết hắn, ngươi biết có người nào có
thể giết được hắn không?
Hoa Tinh trầm tư một chút, khẽ nói:
“Huyết Anh xuất, Phân Hợp hiện; Đế Vương hiện, thiên hạ loạn. Có lẽ ngoại trừ
ta ra thì cũng chỉ còn có Đế vương trong truyền thuyết là có hy vọng giết được
hắn. Bất quá các người cũng không cần lo lắng quá mức, bởi vì tu luyện thành
Thiên Anh Đại Pháp chính là một loại công pháp nghịch thiên, phải trải qua ba
lần đại kiếp mới hy vọng luyện thành. Cho dù hắn đã giết một ngàn trẻ nhỏ thì
muốn luyện thành cũng không phải là dễ dàng.
Môn võ học này cực kỳ tà ác ngoan độc, nếu không chú ý sẽ tẩu hỏa nhập ma, mất
mạng. Sở dĩ ta muốn truy tìm ra hắn là để đề phòng vạn nhất. Dù sao thì thiên
hạ to lớn, không chuyện gì là không thể xảy ra.
Mọi người nghe đến đây mới an tâm được một chút. Hoa Tinh nhìn Diêu Ngọc Anh
nói:
“Ta đã suy nghĩ, tạm thời chưa cần tổng viện ở Nam Kinh hỗ trợ, dù sao thì nơi
đó cũng quá xa, tin tức truyền đến cũng không phải là thời gian ngắn. Ta chỉ
cần tổng viện lưu ý là được, còn trọng điểm vẫn là ở đây, bởi vì địa điểm trẻ
em mất tích chính là ở vùng phụ cận Lạc Dương. Đới với Thiếu Lâm, Võ Đang, Hoa
Sơn, cô nên nói để họ minh bạch. Ta nghĩ phương trượng Thiếu Lâm hẳn là hiểu
được truyền thuyết Huyết Anh. À, cô đến lần này còn có tin tức nào khác nữa
không?
Diêu Ngọc Anh nhìn thoáng qua mọi người, thấp giọng nói:
“Còn có một chuyện, chính là bạch y thiếu niên thần bí, theo dự tính trước kia
thì hắn chưa thể nào đến được Lạc Dương, thế nhưng hôm nay đã có người thấy
hắn ở ngoại thành Lạc Dương. Bây giờ hẳn là hắn đã ở trong thành, đáng tiếc là
hiện chưa biết được thân phận của hắn. Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì mới cả
nhưng La Văn hai ngày nay dạo quanh Lạc Dương, tựa hồ như đang mưu tính gì đó.
Hoa Tinh ngẫm nghĩ, đoạn nói:
“Tạm thời không thể nào quản được hắn, ngày Mai Hoa hội quyết đấu, Tiểu Vũ
thay Tô Ngọc tham gia, đến lúc đó cô phái người ở hoa hội cẩn thận lưu ý một
chút, nhìn xem có nhân vật nào bất hảo hay không.
Mặt khác, ngày hôm qua ta để Tiểu Vũ theo dõi thiếu niên mặc trang phục gai
mỏng cũng thập phần thần bí. Chúng ta hoài nghi hắn chính là nhân vật cao cấp
của Tụ Hoa Cung, cho nên nếu có thời gian, cô cũng nên lưu ý một chút, nếu
không còn gì nữa thì mọi người ăn đi thôi.
Vì chuyện Huyết Anh xuất hiện mà mọi người đều không muốn ăn, chỉ qua loa một
chút. Ngược lại, Hoa Tinh ăn rất thoải mái, thỉnh thoảng còn nhìn mọi người
mỉm cười, chúng nhân cho dù tức giận nhưng cũng không biết làm thế nào khác.
Tính cách của hắn vô cùng tà dị, luôn khiến cho người ta không thể nào nắm bắt
được manh mối, nhìn thế nào cũng không thấu được con người hắn.
Sau khi ăn xong, Diêu Ngọc Anh rời khỏi Mẫu Đơn các. Hoa Tinh nhìn mọi người
nói:
“Nghỉ ngơi một chút, sau đó tiếp tục luyện công, đặc biệt là Tô Ngọc vẫn còn
rất kém, phải cố gắng hơn chút nữa.” Vừa mới dứt lời thì đã thấy Diêu Ngọc Anh
quay trở lại.
“Vừa mới nhận được tin tức của bạch y thiếu niên thần bí, người này đang xuất
hiện ở phía bắc ngoại thành Lạc Dương, đang giao thủ cùng La Văn. Hai người
này dường như có sẵn thâm cừu đại hận, lúc này đang liều mạng với nhau. Công
tử có muốn đến đó không?” Nói xong nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ suy tư, một lát sau mới nói:
“Cũng tốt, đi xem lai lịch võ công của La Văn thế nào. Mọi người cũng đi thôi,
để khỏi phải nói ta quản lý quá chặt.” Nói xong cố ý nhìn thoáng qua Thượng
Quan Yến. Thượng Quan Yến lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn, sau đó chạy đến trốn
sau lưng Mai Hương.
Đoàn người rời khỏi Mẫu Đơn các, đi nhanh về cửa bắc thành Lạc Dương. Rốt cuộc
bạch y thiếu niên thần bí và La Văn có ân cừu như thế nào, kết quả giao đấu sẽ
ra sao? Có lẽ đó là chuyện sẽ khiến cho kẻ khác khó có thể quên được.